[YOSHIDAYA Roku] Ookami-san to Eroi koto – Chap 02

Nhìn hình mở màn đoán xem ai là công nào???

0.10.20.30.4000.jpg035036037038039.jpg04004104204304404504604704804905005105205305405505605705805906006106206306406506606706835.jpg

[Gấu Chó] 4.1. Từ chối

“Anh thích em! Mình quen được không?”

Lúc dẫn cô đi ăn chè anh đã nói như thế. Cô chỉ một từ không rồi im lặng cả một buổi ngồi ăn, ngày hôm đó quả là ngày nặng nề. Cô biết anh rất buồn, biết anh thương cô, nhưng yêu và thương là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, cô là người sống thực tế, suy nghĩ cũng vậy, cô thích anh, điều đó không thể phủ nhận, nhưng yêu anh, cô không hề nghĩ đến.

Đêm đã rất khuya, cô không hề ngủ, cũng không hiểu sao, cứ nghĩ về chuyện lúc tối. Điện thoại sáng lên, là anh nhắn tin.

“Tại sao không được?” Câu hỏi cộc lốc nhưng cũng làm cô hiểu anh đang đề cập đến chuyện gì.

“Vì em không thích con gái!”

Câu trả lời đó cô biết anh sẽ đau lòng, vốn dĩ ban đầu là cô xem anh như người thân, sự thân thiết đó, thật rất giống như người anh, người chị, không có ý nào khác. Làm cho anh hiểu lầm là cô, làm cho anh hy vọng cũng là cô. Thật không biết bây giờ làm anh thất vọng, đau đớn cũng là cô.

“Anh không phải con gái! Dù không phải con trai 100% nhưng không phải là con gái.”

Tin nhắn đó, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh, anh đau vì cô không hiểu được cảm giác của anh. Thà cô nói không yêu anh, còn hơn cô lại nói không yêu vẻ bề ngoài của anh. Tình yêu đã bao giờ phân biệt tuổi tác, tôn giáo và giới tính chưa?

“Tại sao cuộc đời lại bất công với những người như anh như vậy?”

Anh nhắn thêm một tin, sau đó, dù cô có nhắn lại bao nhiêu, khuyên nhủ bao nhiêu, thì trả lời lại những dòng tin nhắn đó cũng là sự im lặng.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Mọi cuộc gọi của cô trở nên vô ích, cô bắt đầu lo lắng, lo lắng anh làm chuyện gì không hay, tính tự kỉ của anh dường như đã ăn sâu trong máu, làm cho chính bản thân anh trở nên yếu đuối.

Cô thật không muốn và không thích như vậy chút nào.

Tại sao cuộc đời lại bất công với những người như anh vậy?

Cô lại như nghe bên tai câu hỏi như trách cứ của anh. Cuộc đời không bất công với những người như anh, mà những người như cô, những kẻ không hiểu biết, những kẻ chìm sâu trong hủ tục và bản chất phân biệt bất công với những người như anh. Cô không thể nghĩ mình lại có ngày phân biệt mọi người như thế.

Anh đã tốt với cô như thế nào?

Đã dịu dàng, đã chăm lo cho cô ra sao?

Dù ngày tháng quen với anh không lâu, nhưng cô vẫn cảm nhận được bản thân rất vui vẻ, vì lí do gì chính mình lại dập tắt sự vui vẻ đó.

Những người như anh thì có tội tình gì, cũng là một con người, cũng là một sinh vật do tạo hóa sinh ra, mọi người trách anh, đối xử bất công với anh, thì anh trách ai, đối xử bất công với ai?

Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy mình sai. Cứ mãi lo lắng, trằn trọc.

“Cho anh một cơ hội có được không?”

Điện thoại lại sáng lên, cô nhanh chóng xem tin nhắn.

“Gấu à! Em…”

Giờ phút này cô thật không biết nói gì, cô thật sự không yêu anh, làm như vậy, là thương hại, là làm anh đau khổ.

“Đừng vội trả lời. Anh xin em cho anh một cơ hội. Hãy cho anh thời gian để anh làm em thay đổi suy nghĩ, để anh làm em cảm nhận được tình cảm của anh.”

Một thứ nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, con người vui vẻ như cô, bao lâu nay chưa từng khóc, lại vì anh, hôm nay cô thật thấy mình quá tàn nhẫn.

Cô không lẽ lại giống như cung Bò Cạp của mình, mang trong mình sự tàn nhẫn làm mọi người xung quanh tổn thương, dòng máu lạnh trong cô làm cho ai cũng phải đau khổ.

Sự im lặng bao trùm lên tất cả, cô thiếp đi khi điện thoại còn trên tay và dòng tin nhắn chưa gửi đi.

Dòng tin nhắn cho anh.

Dòng tin nhắn mang theo cả một sự ích kỉ. Thật may lúc đó cô không gửi nó, thật may lúc đó cô lại ngủ quên.

****

Con người mệt mỏi vì thiếu ngủ, cô dậy sớm, lại nhịn ăn và đi làm.

“Anh nấu cơm, em sang căn-tin ăn cùng nhé!”

Tin nhắn anh gửi vào buổi trưa, cô tất nhiên tìm lí do gì đó từ chối, không phải không muốn gặp anh, mà tạm thời cô cần suy nghĩ lại mọi chuyện.

Ngày hôm sau, cô đưa anh về phòng trọ của mình. Vì là cô mở lời trước, nên anh thật sự rất vui vẻ.

Cô đưa anh đến gặp chị mình, sau người bác đã mất, chị gái là người cô thương nhất.

Cô cũng muốn chị biết về anh. Anh thật đã rất dễ thương và làm cho tất cả mọi người trong phòng cô vui vẻ, họ lại rất quý anh. Cả chị cô cũng vậy.

Đừng chỉ đứng từ xa, không nhìn thấy, chỉ nghe thấy lời nhận xét một phía của người khác, hoặc tự mình huyễn hoặc những người chuyển giới rất biến thái, xấu xa.

Xin nói rằng họ không xấu xa, không biến thái một chút nào. Họ là những con người nhẹ nhàng, thẳng thắn, thậm chí yếu đuối, dễ bị tổn thương và vết thương rất khó lành.

Hãy tự mình tiếp cận họ, chúng ta sẽ thấy được những thứ thật sự tốt mà đôi khi cả những người khác còn không có được.

Họ không xấu.

Ít nhất thì cũng không phải tất cả bọn họ.

Chị cô thích anh, cô vui vì điều đó.

Những ngày sau đó, anh lại kể cho cô nghe về bạn bè và những người yêu cũ của anh.

Có vẻ anh chung tình nhưng mối tình nào cũng không như ý.

Anh phải đau khổ bao nhiêu? Phải hy sinh bao nhiêu? Phải cố gắng bao nhiêu mới có thể ở trước mặt cô cười nói như không có chuyện gì? Thật không dễ dàng.

Cô chưa yêu, nên không hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, nhưng chí ít, cô biết anh rất đau vì điều đó. Vết thương đó, cô không phải và không là người có khả năng chữa lành.

“Anh không yêu được em anh sẽ chết đó!” Câu nói nghe như đe dọa tình cảm vậy.

“Ừm, nếu vậy thì chết đi! Những người yếu đuối vậy em không cần.” Cô nói thật, rất lạnh lùng nữa.

Người cô ghét nhất trên thế giới là những người không biết quý sinh mạng của mình. Đến con ong, con kiến, loài vật còn biết quý sinh mạng, tại sao con người lại ngu ngốc gặp phải chuyện gì bế tắc là tìm đến cái chết, làm như vậy mình ra đi thật sự thanh thản sao? Người ở lại sẽ như thế nào gánh vác được nỗi đau mất người thân, mất gia đình, ra đi như vậy sẽ được người khác cảm thông hay sẽ bị người khác xem thường.

Thật là ích kỉ.

[Gấu Chó] 2. Gặp anh

Vào một ngày tháng 11 năm 2013.

Cô vẫn dậy sớm, nhịn ăn và đi làm. Ca làm việc của cô  tại siêu thị là vào buổi sáng, công việc rất nhẹ nhàng, chỉ dọn dẹp một chút nơi làm việc và tư vấn bán hàng cho khách mà thôi.

Buổi trưa, lúc quản lí của cô đến, cô đã rời chỗ làm, đến nhà vệ sinh.

Vừa đi ngang qua mấy cửa hàng, lại phải vào trong một kho chứa hàng, chưa bao giờ cô cảm thấy con đường quen thuộc hàng ngày lại xa đến vậy.

Mở cửa kho, đến ngã rẽ, cô bắt gặp một bảo vệ gục đầu bên thùng các-tông mà ngủ, mắt nhắm tịch nhìn thật ngoan.

Có lẽ là con gái, cô nghĩ vậy. Người ngủ trước mặt cô đó rất xinh, da trắng mịn, chỉ có mái tóc đen được cắt gọn gàng như con trai mà thôi.

Cũng không để ý lắm, cô bước nhanh đi.

****

Một ngày làm việc qua đi, trở về căn phòng trọ chỉ một mình, thời gian này chị cô đã được nghỉ hè và về quê rồi. Vào nhà tắm, mở vòi sen, một cảm giác lạnh tưới mát từ cổ đến chân, cô quen như vậy rồi, cách này đơn giản để cô có khoảng lặng là bản thân thật sự.

Thay quần áo, cô lại ra ngoài. Chẳng định hướng được sẽ đi đâu, chỉ đi nhẹ nhàng, bước vô định bên lề đường, phía dưới kia từng đoàn xe đi tấp nập.

Đến siêu thị, cô không biết từ lúc nào nơi làm việc này cũng trở thành nơi giải trí mỗi khi cô ở một mình. Vẫn là quen rồi cảm giác không có ai, quen rồi một mình, như thế đối với cô thật thích.

Ở cổng siêu thị, cạnh bên cửa hàng thức ăn nhanh, cô lại nhìn thấy người bảo vệ hôm trước. Anh đang cười tươi, vui vẻ trả lời khi khách hàng hỏi, nhìn sao mà vô tư thế.

Tiến lại chỗ đó, dán mắt vào bảng tên gắn trên áo, cô đọc tên anh, cười tươi:

“Tên đẹp quá!”

Đặt vào tay anh một cục kẹo, cô đi thẳng vào trong mà không biết rằng sự hồn nhiên của mình khiến cho người nào đó không thể hiểu được.

****

Những ngày khác đi làm, cô lại cho anh kẹo, cái cảm giác thân thiết khi nhìn anh cười làm cô thấy thật dễ chịu, cũng vì thế hai người thân nhau không ít.

Ba ngày sau đó, lúc đi qua kho, cô lại gặp anh, có thêm bạn của anh đang ở đó.

“Anh hẹn em đi uống trà sữa nha! Tối nay em bận gì không?” Anh cười với cô rồi nói.

“Em rảnh lắm! Đi thì đi!”

Cô nói rồi bước đi nhanh. Hôm đó tan làm cô về nhà trọ luôn, không đợi, vì biết rõ anh làm gì có thời gian, chỉ là nói đùa cho có chuyện.

Hôm sau, lúc đang làm việc, cô lại thấy anh đến, không mặc đồng phục chỗ làm, cười tươi, cô nói: “Ủa! Hôm nay không đi làm hả?”

“Không! Anh hôm nay làm tối. Sáng mai hẹn em đi uống café được không, bữa hẹn mà chưa đi được.”

Anh nói, cười hiền. Cô lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không sao, liền gật đầu.

6 giờ sáng.

Hai đứa ngồi ở quán café gần nhà, là anh lấy xe đạp đèo cô đi. Sớm như thế, trời se lạnh, hai người ngồi cùng nhau, lại toàn nói chuyện về café.

“Cho anh mượn điện thoại em đi!” Anh nói, xòe bàn tay ra.

Đặt cái điện thoại vào tay anh, cô đoán anh muốn lấy số điện thoại của mình, nhưng cũng không hiểu sao lại đưa.

Cô thấy anh rất dễ thương, dù hơn cô sáu tuổi nhưng nhìn rất giống trẻ con, cô thật rất muốn thân thiết với anh và cũng xem anh như chị gái.

Đêm đó, cô đứng trên sân thượng, cơn gió mát lạnh tạt vào mặt và người làm tâm trí thật thoải mái.

“Em đang làm gì đó?” Là anh nhắn tin cho cô.

“Hóng gió!”

“Hôm nay nói chuyện với em vui lắm, lần khác mình đi nữa nhé!”

“Ừ!”

“Sao em toàn nhắn một chữ không vậy, không thích nhắn tin với anh thì nói.”

Anh có vẻ giận, cô không phải là không thích nhắn tin với anh, mà tính cách của cô là như vậy, ngắn gọn, rõ ràng như vậy.

“Giận à?” Thấy anh không trả lời, cô nhắn lại.

“Không. Hơi đâu mà giận người dưng!”

Tin nhắn từ bên kia gửi đến làm cô ngạc nhiên.

Người dưng? Vì lí do gì lại là người dưng, chuyện là do anh chủ động, số điện thoại cũng là anh lấy, dựa vào đâu anh có thể nói là người dưng? Cô im lặng, đối với cô, không cần biết người đó xem mình là gì, chỉ cần người ta không thích, cô sẽ không bao giờ lại gần người ta.

Sự im lặng của cô đã làm anh sợ, anh liền nhắn tin lại.

“Anh nói giỡn thôi mà em giận hả? Đừng giận, anh xin lỗi.”

“Ai hơi đâu mà giận người dưng.”

Cô nhắn lại, cũng không hiểu sao lúc đó lại thấy buồn cười, còn đi so đo với người ta.

Và rồi hai người hòa, tin nhắn vẫn đều đặn gửi đi và nhận lại mỗi ngày.

Trong mỗi tin nhắn, cô gọi anh là chị, một từ đơn giản nhưng có vẻ làm cho anh không mấy vui, đối với anh và cũng như những người như anh, bị gọi như thế là một sự thiếu tôn trọng. Cô thường không hiểu, nhưng sau đó vẫn đổi cách xưng hô, gọi anh là Gấu.

Trong cuộc sống, số đông mọi người vẫn thường cho rằng bản thân lí trí thắng được mọi điều khiển của trái tim cũng như cảm xúc, nhưng có một số chuyện, lí trí luôn đi sau tình cảm.

Lần thứ hai đi chơi, anh chở cô ra bờ sông hóng gió. Hai người im lặng nhiều hơn nói chuyện, vậy mà giết thời gian đến hai giờ đồng hồ.

Lúc về, trời tối sầm, lạnh dần vì đã khuya. Anh cởi áo khoác cho cô, chiếc xe Atila to lớn chở hai người quay về, đến đèn đỏ, cô cảm nhận được anh có chút lạnh, cởi chiếc áo khoác của anh đưa cho mình, cô choàng lên người anh, ôm anh thật chặt. Không biết vì lẽ gì cô lại làm như vậy.

Gấu Chó

Tác phẩm: Gấu Chó

Tác giả: Tường Vân

Thể loại: Truyện ngắn, bách hợp…

 

Lời tựa:

Gấu Chó –  Cô hay gọi anh bằng cái tên thân mật như thế. Vì anh mập mạp và đáng yêu như một con gấu nhỏ và rất yêu loài cún xinh xắn dễ thương.

Người cô yêu không đẹp, nhưng rất xinh. Sở dĩ nói như thế vì anh là đàn ông không đúng chuẩn hay như mọi người thường gọi là Transguy.

Một mối tình trong sáng.

Một mối tình lãng mạn, nhưng rồi cũng sẽ kết thúc theo kết cục nó nên có.

Yêu thương và nhận ra từ nhau những điều tốt đẹp, mang đến cho nhau những kỉ niệm tuyệt vời, mọi thứ sẽ làm ấm áp trái tim bất kì ai.

****

Danh sách chương:

1 ~ 2 ~ 3 ~ 4.1 ~ 4.2

5 ~ 6 ~ 7 ~ 8 ~ 9 ~ 10

11 ~ 12 ~ 13 ~ 14

15 ~ 16

END.