Vào một ngày tháng 11 năm 2013.
Cô vẫn dậy sớm, nhịn ăn và đi làm. Ca làm việc của cô tại siêu thị là vào buổi sáng, công việc rất nhẹ nhàng, chỉ dọn dẹp một chút nơi làm việc và tư vấn bán hàng cho khách mà thôi.
Buổi trưa, lúc quản lí của cô đến, cô đã rời chỗ làm, đến nhà vệ sinh.
Vừa đi ngang qua mấy cửa hàng, lại phải vào trong một kho chứa hàng, chưa bao giờ cô cảm thấy con đường quen thuộc hàng ngày lại xa đến vậy.
Mở cửa kho, đến ngã rẽ, cô bắt gặp một bảo vệ gục đầu bên thùng các-tông mà ngủ, mắt nhắm tịch nhìn thật ngoan.
Có lẽ là con gái, cô nghĩ vậy. Người ngủ trước mặt cô đó rất xinh, da trắng mịn, chỉ có mái tóc đen được cắt gọn gàng như con trai mà thôi.
Cũng không để ý lắm, cô bước nhanh đi.
****
Một ngày làm việc qua đi, trở về căn phòng trọ chỉ một mình, thời gian này chị cô đã được nghỉ hè và về quê rồi. Vào nhà tắm, mở vòi sen, một cảm giác lạnh tưới mát từ cổ đến chân, cô quen như vậy rồi, cách này đơn giản để cô có khoảng lặng là bản thân thật sự.
Thay quần áo, cô lại ra ngoài. Chẳng định hướng được sẽ đi đâu, chỉ đi nhẹ nhàng, bước vô định bên lề đường, phía dưới kia từng đoàn xe đi tấp nập.
Đến siêu thị, cô không biết từ lúc nào nơi làm việc này cũng trở thành nơi giải trí mỗi khi cô ở một mình. Vẫn là quen rồi cảm giác không có ai, quen rồi một mình, như thế đối với cô thật thích.
Ở cổng siêu thị, cạnh bên cửa hàng thức ăn nhanh, cô lại nhìn thấy người bảo vệ hôm trước. Anh đang cười tươi, vui vẻ trả lời khi khách hàng hỏi, nhìn sao mà vô tư thế.
Tiến lại chỗ đó, dán mắt vào bảng tên gắn trên áo, cô đọc tên anh, cười tươi:
“Tên đẹp quá!”
Đặt vào tay anh một cục kẹo, cô đi thẳng vào trong mà không biết rằng sự hồn nhiên của mình khiến cho người nào đó không thể hiểu được.
****
Những ngày khác đi làm, cô lại cho anh kẹo, cái cảm giác thân thiết khi nhìn anh cười làm cô thấy thật dễ chịu, cũng vì thế hai người thân nhau không ít.
Ba ngày sau đó, lúc đi qua kho, cô lại gặp anh, có thêm bạn của anh đang ở đó.
“Anh hẹn em đi uống trà sữa nha! Tối nay em bận gì không?” Anh cười với cô rồi nói.
“Em rảnh lắm! Đi thì đi!”
Cô nói rồi bước đi nhanh. Hôm đó tan làm cô về nhà trọ luôn, không đợi, vì biết rõ anh làm gì có thời gian, chỉ là nói đùa cho có chuyện.
Hôm sau, lúc đang làm việc, cô lại thấy anh đến, không mặc đồng phục chỗ làm, cười tươi, cô nói: “Ủa! Hôm nay không đi làm hả?”
“Không! Anh hôm nay làm tối. Sáng mai hẹn em đi uống café được không, bữa hẹn mà chưa đi được.”
Anh nói, cười hiền. Cô lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không sao, liền gật đầu.
6 giờ sáng.
Hai đứa ngồi ở quán café gần nhà, là anh lấy xe đạp đèo cô đi. Sớm như thế, trời se lạnh, hai người ngồi cùng nhau, lại toàn nói chuyện về café.
“Cho anh mượn điện thoại em đi!” Anh nói, xòe bàn tay ra.
Đặt cái điện thoại vào tay anh, cô đoán anh muốn lấy số điện thoại của mình, nhưng cũng không hiểu sao lại đưa.
Cô thấy anh rất dễ thương, dù hơn cô sáu tuổi nhưng nhìn rất giống trẻ con, cô thật rất muốn thân thiết với anh và cũng xem anh như chị gái.
Đêm đó, cô đứng trên sân thượng, cơn gió mát lạnh tạt vào mặt và người làm tâm trí thật thoải mái.
“Em đang làm gì đó?” Là anh nhắn tin cho cô.
“Hóng gió!”
“Hôm nay nói chuyện với em vui lắm, lần khác mình đi nữa nhé!”
“Ừ!”
“Sao em toàn nhắn một chữ không vậy, không thích nhắn tin với anh thì nói.”
Anh có vẻ giận, cô không phải là không thích nhắn tin với anh, mà tính cách của cô là như vậy, ngắn gọn, rõ ràng như vậy.
“Giận à?” Thấy anh không trả lời, cô nhắn lại.
“Không. Hơi đâu mà giận người dưng!”
Tin nhắn từ bên kia gửi đến làm cô ngạc nhiên.
Người dưng? Vì lí do gì lại là người dưng, chuyện là do anh chủ động, số điện thoại cũng là anh lấy, dựa vào đâu anh có thể nói là người dưng? Cô im lặng, đối với cô, không cần biết người đó xem mình là gì, chỉ cần người ta không thích, cô sẽ không bao giờ lại gần người ta.
Sự im lặng của cô đã làm anh sợ, anh liền nhắn tin lại.
“Anh nói giỡn thôi mà em giận hả? Đừng giận, anh xin lỗi.”
“Ai hơi đâu mà giận người dưng.”
Cô nhắn lại, cũng không hiểu sao lúc đó lại thấy buồn cười, còn đi so đo với người ta.
Và rồi hai người hòa, tin nhắn vẫn đều đặn gửi đi và nhận lại mỗi ngày.
Trong mỗi tin nhắn, cô gọi anh là chị, một từ đơn giản nhưng có vẻ làm cho anh không mấy vui, đối với anh và cũng như những người như anh, bị gọi như thế là một sự thiếu tôn trọng. Cô thường không hiểu, nhưng sau đó vẫn đổi cách xưng hô, gọi anh là Gấu.
Trong cuộc sống, số đông mọi người vẫn thường cho rằng bản thân lí trí thắng được mọi điều khiển của trái tim cũng như cảm xúc, nhưng có một số chuyện, lí trí luôn đi sau tình cảm.
Lần thứ hai đi chơi, anh chở cô ra bờ sông hóng gió. Hai người im lặng nhiều hơn nói chuyện, vậy mà giết thời gian đến hai giờ đồng hồ.
Lúc về, trời tối sầm, lạnh dần vì đã khuya. Anh cởi áo khoác cho cô, chiếc xe Atila to lớn chở hai người quay về, đến đèn đỏ, cô cảm nhận được anh có chút lạnh, cởi chiếc áo khoác của anh đưa cho mình, cô choàng lên người anh, ôm anh thật chặt. Không biết vì lẽ gì cô lại làm như vậy.