Thẻ: Yaoi
Ảnh H Lẻ
Phần lớn hình trong đây đều là hình H lẻ sưu tầm được.
Các bạn có thể đề xuất hoặc gửi anh H qua mail cho nhà ad và post lên đây để cùng chia sẻ với mọi người.
Pass cho chuyên mục Ảnh H lẻ:
“Tên của CP chính trong Không có kiếp sau”
Gợi ý pass: 13 kí tự, viết liền, có hoa chữ cái đầu, không dấu
Danh sách:
Sưu Tầm
Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 02
☆, Chương 2:
Tang thi vung vẩy hai tay mục nát từng bước một hướng Tiêu Thời đi tới, trong miệng phát ra âm thanh gầm rú không rõ, trên người nồng mùi tanh hôi mục rữa.
Mùi hôi càng thêm nồng nặc tanh tưởi khiến Tiêu Thời chú ý, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tang thi đã đuổi tới phía sau cậu không tới hai mét.
Tiêu Thời lăn một vòng tránh thoát tang thi công kích, tang thi một con lại một con liền liên tiếp mà tới, ngăn chặn đường chạy của Tiêu Thời.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hô to một tiếng, lời còn chưa dứt, người đã chạy tới bên người Tiêu Thời. Bạch Tư Duệ giơ ống tuýp nhanh chóng nện vào một con tang thi cách Tiêu Thời gần nhất.
Đột nhiên có cứu tinh từ trên trời rơi xuống làm Tiêu Thời sửng sốt một chút, tốc độ thật nhanh.
Tang thi lập tức phát ra một tiếng gào thét chói tai, cánh tay trái mục rửa gãy nát, một đống máu thịt tanh tưởi văng tung toé ra ngoài. Bạch Tư Duệ tốc độ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt liền tùy ý nghiêng người né tránh đống máu thịt kia, thuận tiện còn đánh một đòn trí mạng vào một con tang thi khác.
“Bạch tổng!” Tiêu Thời kéo cái chân bị thương hướng về Bạch Tư Duệ lết qua, một giây sau, đã bị người đột nhiên ôm ngang lên.
“Cậu đừng nhúc nhích, kiên nhẫn một chút, tôi rất nhanh sẽ mang cậu rời đi.” Bạch Tư Duệ hứa hẹn, ôm Tiêu Thời lên liền chạy đi. Kỳ thực lấy năng lực của hắn trực tiếp giết chết tang thi càng thêm đơn giản hữu hiệu, chỉ là Bạch Tư Duệ không muốn để mình và Tiêu Thời dính bẩn trên người mà thôi.
“Cảm ơn anh.” Tiêu Thời hai tay ôm chặt lấy cổ của Bạch Tư Duệ, nhìn lại phía sau thấy tang thi cách bọn họ càng ngày càng xa liền cảm kích nói.
Bạch Tư Duệ sảng khoái nở nụ cười: “Ha ha ha, dễ như ăn cháo, hiện tại cũng đừng khách khí với tôi như vậy.” Bạch Tư Duệ nhìn đối phương mặt mày trắng bệch thì dừng một chút, có chút hổ thẹn nói: “Đau chân sao?”
“Cũng còn tốt.” Cổ chân đau đớn như kim đâm, cảm giác đau thẳng tới cốt tủy, xem ra bong gân lại nặng thêm , không biết có gây thương tổn đến xương cốt không.
“Xin lỗi!” Bạch Tư Duệ ngưng cười, thấp giọng nói.
“Đừng nói như vậy a, thật giống như chân tôi là anh làm bị thương vậy. Nếu không là anh cứu tôi, tôi có lẽ đã chết ba ngày trước rồi, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi nha.”
Tang thi đã bị bỏ xa, nhưng vì đảm bảo an toàn, Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời quẹo trái rẽ phải, đem tang thi phía sau vây trong mê cung phế tích.
“Hửm~ ân cứu mạng à, vậy cậu có phải nên lấy thân báo đáp không?” Bạch Tư Duệ nửa thật nửa giả địa trêu ghẹo nói, ôm một nam nhân hơn 100 cân lại bước đi như bay, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút đỏ ửng.
“Ha ha ha… A~” Tiêu Thời vẫn nghĩ là cấp trên đang đùa giỡn, cười nói: “Bạch tổng, coi như tôi đồng ý, người nhà anh chắc chắn cũng không đồng ý a. Ở tận thế, nếu như có được người vợ như anh, tôi còn sợ gì nữa chứ.”
Bạch Tư Duệ vừa nghe nhắc đến người nhà liền trở nên yên lặng, trên mặt khôi phục biểu tình người sống chớ gần như cũ. Tiêu Thời cảm giác mình đã lỡ lời, có chút lúng túng dừng lại, đành ngoan ngoãn yên lặng ôm cổ Bạch Tư Duệ.
Trong một nhà kho cũ nát, có năm người đàn ông tuổi tầm từ hai mươi đến bốn mươi, bọn họ ăn mặc rách nát, vừa nhìn liền biết đã trải qua tại nạn dị thường khủng bố.
Một người nam nhân trong đó tầm ba mươi tuổi hình thể hơi phát tướng, tên là Vương Đại Minh, là đầu bếp của một quán cơm nhỏ, mang theo mọi người chạy đến khu phế tích này tìm được thức ăn, bởi vậy rất được người ở đây ủng hộ.
Vương Đại Minh cười toe toét ngồi dưới đất, tiện tay nhặt được một cành cây liền theo thói quen lấy đi xỉa răng, trở về chỗ cũ mở ra thức ăn không dễ gì tìm được, không để ý hình tượng mà ợ một cái, trong miệng bốc lên mùi vị khác thường, người bên cạnh không khỏi né tránh.
Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời trở lại đống phế tích tạm bợ này, đem Tiêu Thời an bày ở một nơi hơi hơi sạch sẽ, lo lắng nói: “Chân cậu thế nào rồi? Nhẫn nhịn một chút, tôi xoa bóp cho cậu.”
“Ừm.” Tiêu Thời thấp giọng đáp.
Vương Đại Minh nâng cặp mắt xếch liếc mắt hai người, miệng rộng dính đầy dầu mỡ cong lên, miễn cưỡng nhìn hai người.
“Ai nha, thật no, vịt nướng Chu ký mùi vị thật đúng là hạng nhất, vì là mùa đông nên giữ đến ba ngày mà vẫn còn tươi lắm, đáng tiếc các ngươi không có lộc ăn a!”
Tiêu Thời nuốt nước miếng một cái, dưới chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, trong nháy mắt liền dời sự chú ý của cậu: “A! Đau quá!”
Bạch Tư Duệ lạnh lùng mà liếc nhìn Vương Đại Minh, ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn thẳng về phía đối phương, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết. Sau lưng Vương Đại Minh không khỏi phát lạnh, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua kém mà nhỏ giọng mắng: “Cái quái gì chứ, còn coi chính mình rất ghê gớm à.”
Bạch Tư Duệ thu hồi ánh mắt, cẩn thận xoa nắn chân Tiêu Thời: “Đói bụng sao? Tôi đi tìm chút thức ăn.”
Tiêu Thời mặt mày trắng bệch run cầm cập nói: “Ách~ nhẹ chút. Có thể giúp tôi lấy chút nước không? Để ở đằng kia.”
“Được.” Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng buông chân Tiêu Thời xuống, tùy ý tìm kiếm quanh ba đống phế tích một lúc, không nhìn thấy, lại tiếp tục tìm kiếm ở khu vực xung quanh.
Vương Đại Minh xì cười một tiếng, không chút để ý, người chung quanh đều chột dạ liếc nhìn bọn họ, sau đó nhắm hai mắt làm bộ nghỉ ngơi. Bạch Tư Duệ nghe được âm thanh này ngừng tay, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Vương Đại Minh một chút.
“Không có sao? Tôi lúc nãy còn uống một hớp nhỏ, rõ ràng là bỏ ở nơi đó a.” Tiêu Thời nghi ngờ nói.
Bạch Tư Duệ xiết chặt nắm tay, đột nhiên xoay người vọt tới trước mặt Vương Đại Minh, túm cổ áo đối phương chất vấn: “Nói, có phải là mày lấy không.”
“Ai ai ai, quân tử động khẩu không động thủ a, cậu nhanh buông ra.” Vương Đại Minh lập tức sợ đến oa oa kêu to, bàn tay Bạch Tư Duệ giống như gông cùm, có giãy dụa thế nào cũng đều không thoát được kiềm chế của đối phương.
“Bạch tiên sinh!” Bốn nam nhân xung quanh lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ đối với những người khác không rảnh chú ý, ánh mắt bình thường như chim ưng sắc bén nhìn chòng chọc cặp mắt chết của Vương Đại Minh.
Vương Đại Minh chưa từng thấy người nào lại có ánh mắt kinh khủng như thế, ở khoảng cách gần bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm không khỏi sợ đến run chân, nếu không phải người này còn đang nhấc hắn lên, thì e là đã sợ đến mức xụi lơ tại chỗ rồi.
“Đem nước giao ra đây.” Bạch Tư Duệ âm thanh rét lạnh như băng, lạnh lùng uy hiếp. Tuy rằng hắn biết nước có khả năng đã không còn, nhưng vẫn muốn lập uy một chút.
“Bạch tổng quên đi, dù sao thì chúng ta cũng phải đi ra ngoài tìm đồ ăn.” Tiêu Thời cũng có chút căm tức, nhưng cân nhắc đến nhiều người càng an toàn, vì lẽ đó không muốn làm quan hệ giữa mọi người trở nên căng thẳng, tránh khỏi bất hòa.
Sinh ra đã là một dân lành an phận thủ thường, Tiêu Thời đồng học lúc nào cũng nghĩ tới mọi chuyện nên giải quyết trong hòa bình.
“Hừ, cũng không thể bỏ qua như thế. Lần này hắn có thể lấy một bình nước suối, lần sau liền có thể lấy thứ khác, loại thói quen thế này không thể nào nhân nhượng được.” Bạch Tư Duệ nắm thật chặt quyền, nghiêng đầu, ánh mắt thế nhưng vẫn y như rắn độc nhìn chằm chằm Vương Đại Minh.
“Còn không nói sao? Hiện tại thế giới này đều là lấy thực lực nói chuyện, giết một người cũng đơn giản như giết một con kiến mà thôi.” Bạch Tư Duệ nói nắm thật quần áo Vương Đại Minh trong tay, siết chặt làm cho gã hô hấp không thuận.
Vương Đại Minh doạ đến run chân, liều chết trừng Bạch Tư Duệ một cái, uất ức nói: “Cho mày! Không phải chỉ là một bình nước thôi sao? Quá hẹp hòi rồi đó.”
Vương Đại Minh móc ra từ trong quần áo dày nặng một bình nước vứt trên mặt đất, trong bình còn sót lại một chút nước, bị va chạm phát ra tiếng nước thùng thùng.
Bạch Tư Duệ thấy mục đích đạt được, hừ lạnh một tiếng buông lỏng tay ra, Vương Đại Minh không còn được cố định, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất. Các nam nhân xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, xem cái người gọi là Bạch tổng này cũng không phải một nhân vật đơn giản, nếu không cần thiết bọn họ cũng không muốn đắc tội một người như vậy.
Bạch Tư Duệ nhặt lên bình nước đưa cho Tiêu Thời, nói xin lỗi: “Chịu khó một chút, sau này cũng không chắc sẽ tìm được nước đâu.”
Tiêu Thời do dự một lúc, cau mày tiếp nhận nước uống một hơi.
Bạch Tư Duệ lúc này mới xoay đầu lại, nhìn Vương Đại Minh nói: “Không phải tao nhiều chuyện, họ Vương mày tốt nhất chú ý một chút việc vệ sinh cá nhân đi, loại thời điểm không có điều kiện trị liệu như hiện nay, vẫn nên cẩn thận một chút, đừng vì tham một chút lợi ích nhỏ mà hại đến sức khỏe.”
“Mày mới có bệnh? Đừng hù dọa tao, lão tử không phải loại người dễ bị hù dọa đâu.” Vương Đại Minh nổi giận bĩu môi phun một ngụm nước bọt.
Tiêu Thời một hơi uống nước, khó chịu ho vài tiếng. Bạch Tư Duệ quay đầu lại quan tâm liếc mắt nhìn cậu: “Không sao chứ.”
Tiêu Thời khẽ mở miệng, nhỏ giọng nói: “Bạch tổng, đủ rồi.”
Bạch Tư Duệ động viên vỗ vỗ Tiêu Thời, bất đắc dĩ thở dài, từ trong túi tiền móc ra một vỉ thuốc, lấy một viên đưa cho Tiêu Thời: “Uống đi, cậu sẽ khỏe lên thôi.”
Tiêu Thời sững sờ, không rõ vì sao mà nhìn người đàn ông thành thục ổn trọng này, nhất thời không phản ứng kịp. Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời chớp chớp mắt trái, đem thuốc đưa đến bên miệng cậu, ngón tay thon dài chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, Bạch Tư Duệ ánh mắt tối sầm lại.
Vương Đại Minh tâm hoảng hốt, hoảng sợ hỏi: “Cậu ta bị bệnh gì?”
Bạch Tư Duệ khôi phục hờ hững như mọi khi, quay đầu lại liếc nhìn Vương Đại Minh nói: “Đừng lo lắng, chỉ là cảm mạo.”
Vương Đại Minh thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện trên lưng thế nhưng đã toát mồ hôi thấm ướt áo.
“Thiết~” Vương Đại Minh lườm một cái, rồi quấn quần áo nằm ngủ.
“Phốc! Thật không nghĩ tới anh còn có một mặt này, quả nhiên không hổ là lão tổng uy vũ của chúng tôi.” Tiêu Thời nín cười, nhỏ giọng nói.
Bạch Tư Duệ đáy mắt mang ý cười nhìn Tiêu Thời, xoa xoa tóc của cậu: “Là cậu quá mềm yếu, như vậy cũng không tốt. Có điều không sao cả, sau này tôi làm người xấu, cậu liền làm người tốt, chúng ta phân công hợp tác.”
Tiêu Thời gật gù, kính nể nói: “Bạch tổng, tôi càng ngày càng khâm phục anh, ngay cả tang thi anh đều có thể ung dung quật ngã.”
Nụ cười của Bạch Tư Duệ cứng đờ, buông mi xuống che lấp tâm tình trong mắt.
Bạch Tư Duệ ngồi xuống sát bên người Tiêu Thời, bàn tay trong bóng tối nắm một đoạn thép nhỏ, khớp xương rõ ràng hơi dùng sức, đoạn thép cứng rắn cứ như thế bị uốn cong như bùn nhão.
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Chap 06
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Chap 05
Thời tiết cứ thất thường làm ta cũng mệt theo, thế nên dưỡng sức hai tuần rồi mới post lại truyện mới, nghe mà nản lòng.
cũng may mà mọi người vẫn không quên ta, cảm ơn mọi người, giật tem chap mới đi nào!!!!
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Chap 03
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Chap 01
Bắt đầu lại từ đầu nhỉ.
Vốn hôm nay sẽ là ngày khui truyện mới, thế nhưng ta thấy ai cũng mong bộ này nên làm luôn
Có 8 chương thôi, các nàng chờ được mà há!!!
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Phiên ngoại 04 – END
Post chương cuối cùng đây.
Cuối cùng thì sau hơn 1 năm dài đăng đẳng, ta cũng hoàn bộ truyện này rồi.
Hết bộ này ta sẽ tìm vài bộ dài dài và làm, mong vẫn được các nàng ủng hộ.
Hoàn rồi, *tung bông*
Cưỡng Đoạt Địch Nhân Tâm – Phiên Ngoại 03
Chap này thêm một chap nữa là truyện chính thức hoàn rồi!!!
Ai đọc chap này thì chuẩn bị mấy xô máu mà tiếp nếu ko muốn mất máu đến chết nha.
Hai bạn rất chi là ‘tình thú’
xem đi sẽ rõ~~~~