Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 37

☆, Chương 37:

Sắc trời dần tối, mặt trời cùng mặt trăng đồng thời xuất hiện ở chân trời, hai bên tia sáng gần như nhau, ánh sáng xuất hiện sự biến hóa.

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời bước đi như bay qua lại giữa khu phế tích, rất nhanh đã tìm được một khu phế tích hơi bằng phẳng. Từ cách bài trí xem ra trước đây rất có khả năng nơi này là một tiểu khu, chung quanh đều phòng ốc sụp đổ chất chồng lên cao cao thành đống phế tích, có không ít bức tường đổ nát đè gãy cây cối vay thành một khu đất trống. Vị trí của Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời chính là một khu phế tích bị xi măng vây quanh như vậy.

“Thời gian không kịp, liền ở nơi này đi.” Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời thả trên mặt đất, vuốt tóc Tiêu Thời, mỉm cười nói: “Tiểu Thời, oan ức em, đêm nay qua đi ‘Ta’ chắc chắn sẽ không làm khó em nữa.”

Bạch Tư Duệ trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu đến cực điểm, âm thanh lại mang theo bi thương khó có thể bỏ qua, ngay cả đại não trong lúc này cũng càng thêm hỗn độn, Tiêu Thời cũng mơ hồ cảm giác được không đúng.

Tiêu Thời không suy nghĩ nhiều, hướng về Bạch Tư Duệ hô to một tiếng.

“Rống!”

Bị Bạch Tư Duệ cắn lưỡi, Tiêu Thời sợ hãi ôm lấy eo Bạch Tư Duệ, cúi đầu tựa vào ngực Bạch Tư Duệ, đỉnh đầu quay về phía cằm của hắn.

“Duệ, duệ, nóng, chân ~” Tiêu Thời dán vào thân thể Bạch Tư Duệ, không tự chủ cọ cọ lên xuống, bởi vì đầu cúi thấp quá mức khiến âm thanh có chút kì lạ, giống như phun ra một tạp âm vậy.

Bạch Tư Duệ cưng chiều sờ sờ tóc Tiêu Thời. Buổi tối chính mình đối với Tiểu Thời tựa hồ không quá ôn nhu, nghĩ đến điểm này Bạch Tư Duệ lại từ không gian lấy ra một tấm thảm lông, tiện tay trải lên nền xi măng trên đất.

Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng của mặt trăng đã đại thịnh, một bên khác ánh chiều tà dương đang dần yếu ớt, sắp lặn xuống nơi chân trời. Gay go, thời gian sắp đến rồi.

Bạch Tư Duệ lập tức ngã người đem Tiêu Thời áp trên thảm lông, nhanh chóng cắt quần mình cùng Tiêu Thời, qua loa làm chút mở rộng liền cắm vào.

“Rống ~” Tiêu Thời mới vừa kỳ quái lần này duệ duệ làm sao không cắn mình, phía dưới liền được thỏa mãn, trong nháy mắt quên nghi hoặc vừa nãy, hai chân kẹp lấy eo Bạch Tư Duệ, miệng huyệt buông lỏng lại căng thẳng bắt đầu co rút.

Bạch Tư Duệ mới đưa phân thân vào liền dừng lại, ánh mắt mang theo nồng đậm yêu thương trong nháy mắt tan rã, sau đó lại nhanh chóng ngưng thần, con ngươi màu mực đã nhanh chóng đỏ như máu.

“Rống rống ~~” Kỳ quái, Duệ Duệ lần này sao lại bất động rồi? Quên đi, hiếm khi Duệ Duệ dừng lại, như vậy cậu ăn càng thoải mái.

Tiêu Thời nghĩ, miệng huyệt lại càng chặt, dùng sức mà đem ‘Chân giò hun khói’ ‘trong miệng’ ăn vào, hai người liền kết hợp càng thêm chặt chẽ.

“Rống!” Tiêu Thời hưng phấn quát.

“Rống!” Lại một tiếng gầm rú ngăn chặn âm thanh của Tiêu Thời.

Thật tốt, lại ăn vào thêm một chút. Tiêu Thời thống khoái mà rống lên một tiếng, ai biết cậu gào còn chưa xong, đã bị một tiếng gào còn lớn hơn lấn át.

Tiêu Thời sợ hết hồn, tang thi cả người cứng ngắc nằm im một hồi. Tiêu Thời sững sờ nhìn Bạch Tư Duệ đột nhiên trở nên xa lạ, nhỏ giọng kêu lên: “Duệ duệ ~ “

“Rống!” Bạch Tư Duệ gào thét, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng nặng nề mà thẳng tiến.

“Rống ~” Tiêu Thời thất thố không kịp đề phòng, thất thanh rống lên. Duệ duệ không phải bất động sao? Có điều, vừa nãy cậu vẫn luôn ăn vào, nhưng luôn cảm giác kém một chút gì đó, hiện tại duệ duệ di chuyển, mới biết thì ra là mùi vị này.

Tiêu Thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì lai chân giò hun khói cùng phải cùng duệ duệ đồng thời dùng sức ăn mới ăn ngon nhất a.

Bạch Tư Duệ rút phân thân ra, đang định lần thứ hai thẳng tiến thì mới phục hồi tinh thần lại, thân thể lại cứng đờ.

“Ngươi,… ” Bạch Tư Duệ đột nhiên trợn to hai mắt đỏ như máu, cúi đầu liếc nhìn địa phương mình cùng tang thi kết hợp.

Phân thân của Tiêu Thời màu sắc béo mập, run rẩy đứng thẳng, đỉnh quy đầu nằm ở bụng Bạch Tư Duệ, chảy ra một ít thanh thủy, ướt nhẹp cái áo vừa nãy Bạch Tư Duệ gấp gáp làm không cởi ra. Nơi đó của Tiêu Thời có một chút lông mỏng manh, mà màu sắc rất nhạt, hầu như hoàn toàn bị hắc tùng lâm dày đặc của Bạch Tư Duệ che lấp.

Bạch Tư Duệ hô hấp cứng lại, thân thể cương thành gỗ.

“Rống rống a!” Tiêu Thời giục kêu lớn mấy tiếng, lập tức bị Bạch Tư Duệ mạnh mẽ lấy tay che miệng lại.

Bạch Tư Duệ cau mày lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

“A ~” Tiêu Thời ngơ ngác nhìn Bạch Tư Duệ phía trên, ánh mắt có chút bi thương, không biết mình nơi nào lại chọc tới duệ duệ thay đổi thất thường. ‘Miệng’ phía dưới thế nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, miệng huyệt như tự động ngậm chặt, đem Bạch Tư Duệ đã rút ra một đoạn lại nuốt hết vào.

“Ưm!” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, khuôn mặt bởi vì mãnh liệt vui vẻ mà hơi vặn vẹo. Bạch Tư Duệ không tiếp tục ẩn nhẫn nữa, không chút nào thương tiếc đỉnh vào, ám ách thanh âm nói: “Nguyên lai đây chính là nguyên nhân ngươi theo ta sao? Xem ra ngày đó vết thương trên người ta đều là ngươi lưu lại đi?”

Bạch Tư Duệ lại một lần tầng tầng đỉnh tiến vào, trực tiếp đỉnh đến thân thể Tiêu Thời nhích về phía trước một đoạn, lại bị Bạch Tư Duệ chăm chú đỡ eo kéo trở về, cố định tại chỗ.

“Gào gừ ~~” Tiêu Thời nhất thời tràn ra một tiếng gầm rú, như gầm rú, lại như kêu rên.

Bạch Tư Duệ lạnh mặt nói: “Nói, ngươi còn đối với ta làm cái gì? Có phải là lúc ta hôn mê thì cũng làm như vậy rồi?”

Bạch Tư Duệ nói xong liền tầng tầng đỉnh vào, híp mắt nhìn chằm chằm mặt Tiêu Thời.

Bạch Tư Duệ đối với Tiêu Thời có ý muốn sở hữu cực lớn, nhưng ở phương diện đối xử với Tiêu Thời lại phi thường ôn nhu, tình nguyện chính mình nhịn đến khổ cực, cũng không muốn Tiêu Thời chịu một tia thương tổn. Tiêu Thời chưa bao giờ bị đối xử như hôm nay vậy, bởi vậy nhất thời có chút không chịu nổi, kinh hoảng kêu lên.

“Duệ duệ~” Tiêu Thời ngước cao đầu nhìn hai mắt đỏ như máu của Bạch Tư Duệ, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hai mắt Duệ Duệ tựa hồ so với mấy lần trước hồng hơn rất nhiều, gần đỏ như máu vậy. Tiêu Thời nghĩ như thế, không tự chủ há hốc miệng ra, chăm chăm nhìn mắt Bạch Tư Duệ quên mất động tác tiếp theo.

“Hừ!” Bạch Tư Duệ chăm chú ôm Tiêu Thời eo, điên cuồng giữ lấy Tiêu Thời, thô xuyễn thở gấp nói: “Quên đi, nói với ngươi ngươi cũng nghe không hiểu, nếu ngươi đã yêu thích như thế, mà ta cũng có thể hưởng thụ, vậy hãy để ta đến thỏa mãn ngươi đi!”

Bạch Tư Duệ nói xong cũng không tiếp tục phí lời, càng thêm điên cuồng đánh xuyên lên, hoàn toàn không để ý tiếng hô hoảng loạn của Tiêu Thời.

“Rống rống rống!!” Tiêu Thời kêu to, miệng mở ra căn bản không có cơ hội khép lại, đẩy Bạch Tư Duệ cũng vô dụng. Một hồi lâu, Tiêu Thời liền đem miệng nhìn Bạch Tư Duệ đối diện trước mắt, há hốc miệng mà thở gấp.

Bạch Tư Duệ kỳ quái liếc nhìn Tiêu Thời, dùng tay che miệng Tiêu Thời, chua xót nói: “Há miệng như thế khó coi chết rồi, có răng nanh ghê gớm lắm sao?”

Tiêu Thời rất nhanh cũng quen với hành động thô bạo, dần dần ý loạn tình mê, phân thân hơi chút thanh tú dần dần tráng kiện, đỉnh không ngừng phân bố ra chất lỏng trong trẻo, có thể là do đã làm nhiều lần, nơi đó của Tiêu Thời phun ra chất lỏng cũng sẽ không vẩn đục như lần đầu tiên, mùi vị cũng không biến chất như vậy, chỉ là vẫn còn mang theo mùi vị xác thối độc nhất của tang thi, cùng nhân loại bình thường vẫn có chỗ bất đồng.

“Duệ duệ~” Tiêu Thời hoảng hốt kêu lên, động tình liếm lên lồng ngực Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ trong lòng không hiểu sao run lên, tâm đột nhiên liền mềm nhũn.

Bạch Tư Duệ xỏ xuyên tốc độ cùng cường độ bất biến, giống như đóng cọc mà hướng về trong cơ thể Tiêu Thời đẩy đưa.

Cái này tang thi, là thật sự thích hắn sao? Vậy lần trước hắn tỉnh lại trước hắn đã làm với ai? Lẽ nào nó bình thường cũng quấn quít lấy nhân loại như thế, chỉ vì muốn làm tình với bọn chúng? Mà hắn, cũng là một trong số những tuyển chọn của nó? A, cũng thật là một con tang thi thông minh. Thân là một cấp thấp tang thi thế nhưng nó vẫn thoải mái sinh tồn đến hiện tại, chính là dựa vào cái này đi!

Bạch Tư Duệ đột nhiên phẫn nộ, động tác cũng càng ngày càng thô bạo. Tiểu tang thi, nếu ngươi trêu chọc tới ta, liền không thể lại đi quyến rũ người khác, bằng không ta thấy một giết một, mãi đến khi giết sạch tất cả nam nhân, hoặc là… Đánh gãy chân ngươi.

Bạch Tư Duệ cúi đầu, bắt lấy môi Tiêu Thời mạnh mẽ gặm nuốt, hai tay lại ở trên người kẻ dưới thân tầng tầng nhào nặn, lưu lại từng mảng dấu vết màu đỏ.

“Gào gừ ~ duệ ~ ô ô ~~” Đừng ăn ta! Tiêu Thời trong nháy mắt thanh tỉnh, nghiêng đầu khắp nơi trốn tránh.

Bạch Tư Duệ nhìn ra Tiêu Thời đang sợ hãi, ác cảm thú vị càng thêm điên cuồng gặm nuốt lên môi Tiêu Thời, cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng Tiêu Thời ra dùng lực nhấm nuốt, giống như thật sự muốn ăn mất đầu lưỡi cậu vậy.

“Gào gừ ô ô ~~~” Tiêu Thời khẩn cầu mà nhìn hai mắt Bạch Tư Duệ, trong mắt từ lâu đã ướt át, khóe mắt hơi đỏ lên, tựa như đang khóc.

“A ~” Bạch Tư Duệ đáy mắt hiếm thấy mang theo ý cười, ngoài miệng thả nhẹ cường độ, không nhẹ không nặng gặm nhấm đầu lưỡi vô cùng mềm mại của Tiêu Thời.

Bạch Tư Duệ ở phía trên không thể tránh khỏi chảy ra rất nhiều nướt bọt, theo động tác cuốn lưỡi đều tiến hết vào trong miệng Tiêu Thời. Tiêu Thời không kịp nuốt, rất nhiều chất lỏng tràn ra khóe miệng, tràn ra đầy quai hàm, ngay cả cái cổ đều dính lên không ít.

“Ô ô ~~ duệ ~” Tiêu Thời lúc này mới phản ứng được Bạch Tư Duệ không phải làm thật, suýt chút nữa bị doạ khóc, tay chống trước ngực Bạch Tư Duệ thanh tĩnh lại, vô lực tạo khoảng cách ở chính giữa.

Quần áo trên người hai người chẳng biết lúc nào đã bị quăng đến trên đất, hỗn loạn nằm cùng một chỗ. Hai người thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi khiến da dẻ hai người trần trụi bên ngoài như dát lên một tầng huyết sắc, màu sắc da dẻ rõ ràng âm thầm biến ảo.

Âm thanh bao hàm tình dục trong đêm đặc biệt rõ ràng, có mấy người ở tạm tại chỗ này nghe thấy, đánh bạo chạy đến nhìn lén, trên mặt đều mang theo tia cười dâm đãng hèn mọn.

“Sách ~ thật hăng hái, nam nhân cũng có thể cùng nam nhân làm, bọn họ là thiếu nữ nhân đến điên rồi sao.” Một người nhỏ giọng nói, ý vị không rõ mà liếc nhìn hạ thân người bên cạnh.

“Rống ~” Bạch Tư Duệ vừa buông lỏng miệng Tiêu Thời, Tiêu Thời liền thở hồng hộc gầm rú vài tiếng.

“A! Tang thi!” Nam nhân nhìn lén lúc này mới phản ứng lại, phát hiện mình nhìn lén chính là loại nào, hoảng sợ hét to một tiếng, liên tục lăn lộn chạy trốn.

“Rống!”

Lại một tiếng gầm rú càng thêm đúng chất, một người nhìn lén sợ đến nổi không khỏi tiểu trong quần, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đồng bạn đã chạy xa càng thêm e ngại.

“Đáng ghét!”

Bạch Tư Duệ tức giận rút phân thân ra, đỏ mắt nhảy đến bên người nhân loại.

Thân thể trần truồng dưới ánh trăng hiện ra huyết sắc, làm nổi bật đến con mắt càng ngày càng đỏ như máu, quỷ dị đến giống như Địa ngục sứ giả. Nhân loại gầy yếu co quắp ngồi dưới đất run cầm cập, miệng trắng bệch đóng mở, nhưng không phát ra bất kì thanh âm nào.

Bạch Tư Duệ không làm cho nhân loại hoảng sợ quá lâu, một hơi cắn vào cổ của gã. Nhân loại hoảng sợ trợn to mắt, mắt tam giác hèn mọn trợn to đến cực hạn, con ngươi tràn ngập sợ hãi cùng hối hận. Gã không nên vào ban đêm ra ngoài, lại càng không nên nhìn thứ không nên nhìn còn không nỡ đi.

Nhân loại không nghĩ được quá nhiều, liền vĩnh viễn mất đi ý thức, thân thể co giật thoát lực dưới miệng Bạch Tư Duệ.

“Duệ duệ ~~ ta cũng muốn~” Tiêu Thời hồi thần liền để thân thể trần truồng chạy tới, vừa chạy vừa nói chuyện khiến âm thanh của cậu có chút run.

Tiêu Thời đưa tay liền muốn ôm đồ ăn đi, lại bị Bạch Tư Duệ một tay đẩy ra.

“Không được.” Bạch Tư Duệ tiện tay ném thi thể đi, vây trụ thân thể Tiêu Thời, thanh âm ám ách nói: “Ngươi! Trước tiên cần phải cho ta ăn no.”

“Gào gừ ~” Tiêu Thời không muốn mà nhìn khối thịt trên đất, liền muốn đi đến, lại bị Bạch Tư Duệ chặn ngang ôm lấy.

Bạch Tư Duệ một cái ôm ngang Tiêu Thời lên, dán vào lỗ tai Tiêu Thời nói: “Còn có tinh thần như thế, xem ra ta là không thỏa mãn được ngươi a.”

Bạch Tư Duệ mang theo ghen tuông chính hắn cũng không phát hiện, nghĩ đến trước mình còn có người giữ lấy cậu như thế, Bạch Tư Duệ trong lòng liền tức đến hoảng.

Đi ngang qua thi thể nằm trên đất, Bạch Tư Duệ như nhớ tới cái gì, tiện thể giẫm nát đầu thi thể. Chờ tiểu tang thi tỉnh lại, vừa vặn dùng cái này cho nó ăn, nếu như biến thành tang thi liền không tốt.

Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời ôm vào trên thảm lông, ngăn chặn Tiêu Thời lại bắt đầu một vòng chiếm cứ mới. Tiêu Thời nghiêng đầu nhìn về phương hướng thịt đang nằm, rất nhanh ánh mắt liền mê ly, dần dần quên thịt thơm nức, chăm chú với đồ ăn trong miệng phía dưới.

 

Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 34

, Chương 34:

Bạch Tư Duệ cẩn thận mà rút thanh thép ra, sau đó thở ra một hơi, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiêu Thời, đem cậu từ từ nhấc lên.

“Rống” Theo động tác của Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời phát ra vài tiếng gầm nhẹ.

Tiêu Thời miệng hơi hé, tràn ra vài tiếng gầm nhẹ, con mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ không nhìn mặt Tiêu Thời, chỉ hết sức chăm chú mà rút thanh thép ra giúp Tiêu Thời. Tốc độ của hắn đều đều, tay ôm Tiêu Thời cũng có thể cảm giác được thanh thép nhô ra ma sát bên trong thịt, tâm Bạch Tư Duệ không hiểu sao lại đau nhói một hồi.

“Phù!” Rốt cục cũng ôm được tang thi ra, Bạch Tư Duệ mới phát hiện mình thế mà lại chảy một thân mồ hôi lạnh.

Tiêu Thời vừa được giải phóng lập tức sống lại, hướng về Bạch Tư Duệ rống to: “Rống rống!!”

“Câm miệng!” Bạch Tư Duệ thấp giọng quát: “Nếu không ta lại ném ngươi đi.”

Bạch Tư Duệ có chút buồn bực, nếu không phải là mình làm bị thương tang thi này, hắn đã sớm đem nó ném ra ngoài.

“Duệ duệ~~” Tiêu Thời không khỏi nhẹ giọng lại, oan ức liếc mắt nhìn Bạch Tư Duệ xong liền cúi đầu, kẽo kẹt kẽo kẹt, cứ như thế vừa đứng lại vừa nghiến răng.

“Hừ!” Bạch Tư Duệ hừ một tiếng, thấy dáng dấp tang thi oan ức như vậy cũng không muốn lại nổi nóng với nó.

Máu của Tiêu Thời đã ngừng chảy, trên chiếc áo màu lam nhạt nhiễm một vết máu lớn, mùi tanh tưởi tràn ra từng đợt. Bạch Tư Duệ ngồi bên trên một cục gạch, để tang thi ngồi ở trên đùi hắn, sau đó xốc quần áo của nó lên.

Da dẻ Tiêu Thời trắng nõn nhẵn nhụi, bên trên phủ đầy dấu răng to to nhỏ nhỏ chỗ sâu chỗ cạn, cực kì thu hút sự chú ý của người khác. Sắc mặt Bạch Tư Duệ càng lạnh hơn, đang muốn phát hỏa, liền nhìn thấy cái bụng đẫm máu của tang thi liền không phát hỏa nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là dồn toàn bộ sự chú ý đến vết thương, giúp Tiêu Thời xử lý vết thương.

Bạch Tư Duệ dùng áo Tiêu Thời lau khô máu cho cậu, sau đó xé rách nửa ống quần của Tiêu Thời, xé thành vải băng bó cho cậu.

“Người kia là ai?” Sau khi hết thảy đều xử lý thỏa đáng, Bạch Tư Duệ không nhịn được ghen tuông trong lòng, lạnh giọng hỏi.

Tiêu Thời nghe vậy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư Duệ, buồn buồn hô một tiếng: “Duệ duệ~~”

“Ta nói người kia là ai? Hừm-” Bạch Tư Duệ bực mình hừ một tiếng, mới tiếp tục nói: “Chính là cái kẻ cắn ngươi ấy!”

“Rống Rống!!” Tiêu Thời đột nhiên rống to, ôm chặt lấy cổ Bạch Tư Duệ muốn cắn.

Bạch Tư Duệ nhanh tay nhanh mắt đè trán Tiêu Thời lại, lành lạnh nói: “Ngươi lại muốn ta ném ngươi đi nữa sao?”

Bạch Tư Duệ thành công ngăn cản ý đồ của Tiêu Thời, Tiêu Thời yên lặng cúi thấp đầu xuống, đem ngón tay bỏ vào trong miệng cắn.

“Thực là, ta sao lại hi vọng ngươi sẽ trả lời ta chứ, tên ngu ngốc này.” Bạch Tư Duệ nói xong liền ôm Tiêu Thời lên, hướng về phía siêu thị mà đi.

Thấy Bạch Tư Duệ không có ý vứt bỏ mình, Tiêu Thời mới yên tâm một chút, ngốc ngốc nhìn vạt áo Bạch Tư Duệ không nói lời nào.

Buổi tối tốc độ của Bạch Tư Duệ càng nhanh cũng càng ổn hơn, ban ngày Bạch Tư Duệ đi mất hơn nửa ngày đường, buổi tối chỉ đi hai giờ đã tới.

Bạch Tư Duệ mang bản mặt lạnh tanh đi vào siêu thị đang giống như địa ngục kia, mùi thối trong đại sảnh tản ra, đâu đâu cũng có mùi tanh tưởi, người bình thường ngửi qua loại mùi vị này liền có thể ngất xỉu ngay. Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời đều là tang thi, bởi vậy bọn họ không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cùng lắm thì có chút khó chịu mà thôi.

Trong đại sảnh đã biến thành địa ngục giữa trần gian. Trên đất ngang dọc lung ta lung tung thi thể, khắp nơi đều tán loạn bạch cốt âm u, cùng một lượng lớn máu thịt mục nát tanh tưởi, ngay cả tang thi cũng đều không có con nào toàn thây.

Tiêu Thời lúc này không dám ngủ, liền nhìn chằm chằm quần áo Bạch Tư Duệ, mãi đến tận khi trở về cái này phế tích siêu thị này, mới đưa ánh mắt từ trên quần áo Bạch Tư Duệ trên rời đi.

“Rống, duệ duệ~~” Tiêu Thời nhìn một vòng, liền nghĩ tới chuyện lần trước ở đây được ăn no nê, cái bụng đột nhiên liền đói.

Tiêu Thời há mồm kêu với Bạch Tư Duệ: “Tương~”

“Cái gì?” Bạch Tư Duệ kỳ quái mà liếc nhìn Tiêu Thời, thấy cậu liếm miệng, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bạch Tư Duệ thả Tiêu Thời xuống, tùy ý phất tay nói: “Vậy ngươi mau đi đi, ta không ăn.”

Bạch Tư Duệ nói xong liền một mình hướng về phía nhà kho đi đến, hắn nhớ mình trước đó là ở nhà kho nghỉ ngơi, tỉnh lại liền chạy ra bên ngoài, nói không chừng nhà kho có manh mối gì đó liên quan tới chân tướng.

Tiêu Thời ngây ngốc nhìn Bạch Tư Duệ, phảng phất như không thể tin được. Duệ duệ, không uy ta ăn!!

“Làm sao? Không phải đói bụng sao? Còn không mau đi?” Bạch Tư Duệ như có cảm giác, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Thời.

Tiêu Thời lập tức ân cần mà nhìn Bạch Tư Duệ, lắp ba lắp bắp đại khái mà nói: “Chân giò hun khói, tương~~~”

“Cái gì?” Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày, không có ý định để ý tới. Quay đầu liền nhìn đến vết thương dùng ống quần băng bó trên bụng Tiêu Thời lại thấm ra vết máu, trong lòng có chút hổ thẹn.

Bạch Tư Duệ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, xét thấy ngươi bị thương lần này ta liền giúp ngươi một lần.”

“Rống Rống!!” Tiêu Thời lập tức hưng phấn rống to, khua tay múa chân chạy đến trước mặt Bạch Tư Duệ.

“Chỉ có biết ăn thôi.” Bạch Tư Duệ khó chịu mà liếc nhìn Tiêu Thời, một cái ôm ngang cậu lên, lao nhanh ra khỏi đống phế tích.

Bạch Tư Duệ mặc dù dục vọng đối với thịt người không mãnh liệt, nhưng đối với mùi của nhân loại vẫn là dị thường mẫn cảm, khứu giác so với tang thi bình thường đều mạnh hơn, chưa đến một lúc, Bạch Tư Duệ liền tìm được một đám người đang ở tạm trong một căn phế tích.

“Rống!” Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời đột nhiên hung ác rống lớn một tiếng, nghe thanh âm liền biết không phải tang thi bình thường, cả đám người bên trong phế tích đồng loạt rùng mình, trong phòng nhất thời yên lặng như tờ.

“Hống!” Tiêu Thời cũng rống theo một tiếng.

“A! Tang thi!” Đoàn người trong nháy mắt sôi trào, nhanh chóng đứng lên. Đội ngũ này có chừng trăm người, hình như đang trong quá trình di cư, vì lẽ đó nên tìm gian nhà khá là tùy tiện, người lại nhiều, mới bị Bạch Tư Duệ phát hiện ra ngay.

“Mọi người mau cầm lấy vũ khí, đánh bể đầu chúng nó!”

“Chỉ có hai con tang thi, xem ra là biến dị thi, mọi người cẩn thận.”

Nhân loại cũng trải qua một tháng tận thế gột rửa, sớm phát hiện ra tang thi có năng lực cùng bề ngoài có quan hệ chặt chẽ với nhau, vì lẽ đó vừa nhìn thấy mặt Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời liền biết bọn họ không đơn giản.

“Muốn ăn tên nào? Ta giúp ngươi bắt, miễn cho bắt sai rồi lãng phí, đồ ăn có thể sẽ càng ngày càng ít nha.” Bạch Tư Duệ không chút nào đem nhân loại để vào mắt, ở ngay trước mặt bọn họ cùng Tiêu Thời thảo luận.

“Rống!” Tiêu Thời nghe lời nhìn lướt qua đoàn người, sau đó chỉ vào một thiếu niên trắng nõn nà, nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Duệ duệ~~”

Đoạn đối thoại này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây lông tóc đều dựng đứng. Chúng nó thế nhưng đã nói chuyện được, quả thực cùng nhân loại không khác biệt gì. Mọi người kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, thiếu niên bị Tiêu Thời chỉ trúng run càng lợi hại, khiếp đảm trốn ra phía sau người bên cạnh.

Một người trong đó hình như là lão đại đi đầu nói: “Mọi người đừng sợ, chỉ là hai con tang thi mà thôi, chúng ta gặp phải tang thi còn thiếu sao? Nghe tôi chỉ huy, ai không có dị năng đều tận lực tự vệ, người có dị năng có thể cùng tôi xông lên! Làm thịt hai con tang thi này, trong đầu bọn họ nhất định có tinh thạch! Ai cướp được thì là của người đó!”

Lão đại nói xong, liền vọt lên trước. Lão đại thân cao một mét tám mấy, vóc người to lớn, bắp thịt cứng chắc, vóc người trông rất giống huấn luyện viên thể hình. Tốc độ không nhanh, thân thể dị thường vững vàng, một tay nắm chặt chuỳ sắt vừa nhìn liền biết phân lượng không nhẹ.

Lời nói của lão đại khiến hai dị năng giả khác trong đội ngũ kích động, hét lớn một tiếng hướng về Bạch Tư Duệ phóng qua. Bọn họ một có thể tay không ngưng tụ dao băng, một người khác ỷ vào việc có mình đồng da sắt làm khiên thịt bảo vệ liền hướng về Bạch Tư Duệ tiến công.

“Được, vậy thì bắt tới cho người.” Bạch Tư Duệ hiếm thấy mà không tỏ thái độ với Tiêu Thời, khinh bỉ mà liếc nhìn người đến, không tốn chút sức nào né tránh sự công kích của bọn họ, bóng người vừa lóe lên hắn liền đã cách xa mấy mét, khiến lão đại đang tính bùng nổ một đòn vồ hụt.

Bạch Tư Duệ chẳng muốn cùng đám người này đánh nhau, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bóng người như ma rời đi, trong nháy mắt liền tóm lấy người mà Tiêu Thời đã chú ý trước đó.

“Cứu mạng! A!” Thiếu niên kêu thảm một tiếng, âm thanh vút lên rồi dừng, mọi người bị tiếng kêu thảm thiết đau đớn của thiếu niên làm cho cả người nổi da gà, hoảng sợ né tránh khắp nơi, dị năng giả bị lão đại kích thích cũng dừng bước chân.

“Rống!” Tiêu Thời hét lớn một tiếng, không đợi Bạch Tư Duệ đi qua đã một hơi cắn tới, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi mới khiến Tiêu Thời dị thường thỏa mãn, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

Đội ngũ của lão đại cũng không thể hiện nữa, đứng vững thân thể liền lui về sau một bước, cẩn thận nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ, không có chút ý muốn chuẩn bị cứu người nào. Trước tiên không nói tới việc người đã bị bắt đi không thể cứu về, coi như cứu về được, họ cũng sẽ không mạo hiểm, còn không bằng để tang thi lấy được cái ngon ngọt cho xong việc.

Chuyện người chết như vậy không phải không có lúc phát sinh, có người chết lại có người mới gia nhập, đội ngũ của bọn họ tăng tăng giảm giảm quy mô vẫn như cũ. Nếu như mỗi người họ đều liều mạng đi cứu, có mười cái mạng cũng không đủ để chết.

Bạch Tư Duệ một kích thành công, không tiếp tục kéo dài, ôm Tiêu Thời nhanh chóng rời khỏi đoàn người. Đội ngũ nhất thời nhẹ nhõm thở ra, nên làm gì thì làm đó, tiếp tục những việc đang dang dở trước khi sự cố phát sinh. Bọn họ đều là những người sống sót lâm thời tụ hợp lại một chỗ, ở tận thế người người ích kỷ thói đời bạc bẽo, đối nhân xử thế lại càng nằm dưới tầng chót, cảm tình đều lãnh đạm, bọn họ đối với thiếu niên vừa ngộ hại không có bao nhiêu cảm tình, nhiều lắm là có chút đáng tiếc. Nhưng chuyện kia xảy ra tựa hồ đối với bọn họ không có bất luận ảnh hưởng gì.

Con mồi trong miệng Tiêu Thời rất nhanh đã không còn co giật, Tiêu Thời cũng mặc kệ đây là nơi nào, ôm người liền xé một miếng lớn thịt xuống, làm như hùm như sói mà bắt đầu ăn.

Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời thỏa mãn ăn thịt, tâm lạnh lẽo cứng rắn chỉ trong nháy mắt buông lỏng, trong lòng hơi có cảm giác thỏa mãn khác thường.

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời trở lại siêu thị, trước tiên đi nhìn nhà kho một chút, thời điểm phát hiện đồ bên trong biến mất hết lại càng thêm nghi hoặc. Mấy thứ đồ kia không ít, coi như là hắn cũng không thể trong thời gian ngắn chuyển đi hết được. Đối phương đến cùng là ai? Lại có bao nhiêu người? Mấu chốt nhất chính là… Hắn cùng con tang thi này đến cùng là quan hệ gì?

Không đợi mùi máu hấp dẫn những khác tang thi đến, Bạch Tư Duệ đợi sau khi Tiêu Thời ăn no liền đem chút thịt còn lại ném vào trong kho hàng khóa cửa sắt, sau đó ôm Tiêu Thời đi tới một gian phòng có bố trí đối lập nhưng thoải mái.

Chẳng biết vì sao, Bạch Tư Duệ mới tỉnh lại không bao lâu liền buồn ngủ, hết thảy đều chờ hắn tỉnh ngủ nói sau đi. Bạch Tư Duệ liền ôm Tiêu Thời lên giường, đợi đến khi cùng tang thi ngồi trên cùng một cái giường, Bạch Tư Duệ bỗng nhiên phát hiện hành động quái dị của mình.

Bạch Tư Duệ trong nháy mắt trầm mặc. Ta vì sao lại đem tang thi ôm lên giường? Tang thi lôi thôi thế này tại sao có thể cùng ta ngủ chung một giường chứ!! Mấu chốt là ta con mẹ nó còn ôm đến như là thuận lý thành chương vậy!

“Duệ duệ~~” Tiêu Thời ăn no rồi, no đến mức vết thương rất đau. Tiêu Thời ưỡn bụng nhìn Bạch Tư Duệ, ánh mắt có chút đáng thương.

“Hừ! Phiền phức!” Bạch Tư Duệ mặt lạnh mở ống quần trên bụng Tiêu Thời ra, chân mày nhíu chặt hơn. Vết thương trên bụng Tiêu Thời khôi phục rất chậm, cùng năng lực hồi phục của tang thi như Bạch Tư Duệ càng không so được.

Bạch Tư Duệ đối với năng lực hồi phục của Tiêu Thời cảm thấy khó mà tin nổi, không biết nên nói gì: “Ngươi đến cùng có phải là tang thi hay không a? Năng lực hồi phục kém như thế!”

Nếu là tang thi cấp thấp thì cũng thôi, nhưng nhìn dáng dấp tang thi này, rõ ràng là tiến hóa, làm sao tố chất thân thể lại kém như vậy, quả thực khiến thi khó mà tin nổi.

[Shijo Tril x Tril] Ai Kawarazu – One Piece dj

Mấy tuần rồi không post truyện nhỉ, hôm nay bù đắp lại bằng một OS H mấy đứa có chiệu hôn….. kkkkkk

 

Ảnh H Lẻ

Phần lớn hình trong đây đều là hình H lẻ sưu tầm được.

Các bạn có thể đề xuất hoặc gửi anh H qua mail cho nhà ad và post lên đây để cùng chia sẻ với mọi người.

Pass cho chuyên mục Ảnh H lẻ:

“Tên của CP chính trong Không có kiếp sau”

Gợi ý pass: 13 kí tự, viết liền, có hoa chữ cái đầu, không dấu

Danh sách:

Ảnh Tổng hợp ~~ Anime

Sưu Tầm

Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 33

, Chương 33:

 

Bạch Tư Duệ phát hiện bên trong không gian yên tĩnh hơn so với bên ngoài, liền dứt khoát ôm Tiêu Thời vào trong không gian nghỉ ngơi.

 

“Rống” Tiêu Thời thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai mắt Bạch Tư Duệ một chút, tựa hồ đang xác nhận cái gì đó, sau đó hướng về phía hắn hét lớn một tiếng. Bạch Tư Duệ nhìn dáng dấp Tiêu Thời có chút buồn cười, ôn nhu sờ sờ tóc cậu, nói: “Sao vậy? Còn sợ không nhìn thấy anh à?”

 

“Rống!” Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt, miệng đã bị Tiêu Thời đột ngột cắn vào, Tiêu Thời cắn chặt lấy cái miệng đáng ghét của Bạch Tư Duệ, sức mạnh lớn đến mức giống như là muốn cắn đi một miếng thịt vậy.

 

“A!” Bạch Tư Duệ đau đớn gào lên một tiếng, sau đó duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm bên trong môi Tiêu Thời, xúc cảm lành lạnh khiến Bạch Tư Duệ mê luyến không thôi, đầu lưỡi càng ngày càng xấu xa mà đưa vào càng sâu trong miệng Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời cũng không chống cự, thả lỏng miệng để Bạch Tư Duệ đi vào, chỉ là lúc nào nhớ tới chuyện không vui, liền cắn Bạch Tư Duệ một hơi. Mùi máu tanh nhàn nhạt trong lúc môi lưỡi hai người dán vào nhau vô tình lan tràn ra, Tiêu Thời bị dòng máu tươi ngon hấp dẫn, dần dần cũng tập trung vào nụ hôn này, thử dùng đầu lưỡi đáp lại Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ cảm nhận được Tiêu Thời đáp lại đáy mắt tràn đầy ý cười, hôn càng điên cuồng hơn, hai tay cũng không nhàn rỗi, vô thanh vô tức đem Tiêu Thời lột sạch sành sanh.

 

“Duệ duệ” Tiêu Thời híp mắt, thúc giục: “Nhanh lên một chút, ta muốn ăn chân giò hun khói.”

 

“Được, vậy thì thỏa mãn em.” Bạch Tư Duệ dán vào môi Tiêu Thời nói. Nếu làm tình đối với Tiêu Thời mới có lợi, hắn cũng không thể lãng phí phần cơ hội này.

 

Bạch Tư Duệ một tay mò đến miệng dưới của Tiêu Thời, mới phát hiện Tiêu Thời đã tự mình mở rộng, Tiêu Thời lắc mông đem ngón tay đặt ở miệng dưới, nghĩ thôi cũng biết cậu đang làm gì.

 

Bạch Tư Duệ hô hấp cứng lại, cự vật giữa hai chân càng thêm hưng phấn bừng bừng, trên đỉnh đầu đã rỉ ra một ít chất lỏng khả nghi, phân thân đều sưng đến đau đớn.

 

“Được rồi, chân giò hun khói của Duệ Duệ~~~” Tiêu Thời đàng hoàng trịnh trọng nói, trong mắt tất cả đều là mê ly.

 

“Tiểu Thời giỏi quá, càng ngày càng hiểu chuyện, đã vậy thì để anh thõa mãn em.” Bạch Tư Duệ thanh âm ám ách nói, nói xong liền đỡ cự vật nóng bỏng của bản thân, thừa thế xông lên đẩy vào trong cơ thể Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ gầm nhẹ một tiếng, cũng không dừng lại chút nào, vừa vào liền dùng sức đâm mạnh vào.

 

“Rống” Hai chân cứng ngắc của Tiêu Thời gác ở hai bên hông Bạch Tư Duệ, lắc lư theo động tác Bạch Tư Duệ ra ra vào vào, tư thế này khiến cậu rất không thoải mái, Tiêu Thời liền thẳng thắn đem hai chân quấn ở trên eo Bạch Tư Duệ, gắt gao ghìm lại, thân thể lúc này mới cân bằng. Bạch Tư Duệ bị ghìm đến nổi không thể rút ra, buồn cười hôn lên trán Tiêu Thời một cái, càng thêm ra sức mà đâm vào.

 

Thật tốt, Tiểu Thời còn ở bên cạnh hắn. Nhìn cậu đối với mình dáng dấp quan tâm, chắc đây cũng là yêu hắn đi.

 

Hai người hòa vào nhau theo vị trí Bạch Tư Duệ tiến vào cùng co giật chảy ra không ít chất lỏng trong suốt, âm thanh va chạm trong không gian đóng kín vang vọng, thật lâu không thể tản ra.

 

Một phen vân vũ qua đi, Bạch Tư Duệ nằm ở trên người Tiêu Thời thở hổn hển, nhỏ không ít mồ hôi ở trên người cậu. Nhiệt độ trong không gian so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, Bạch Tư Duệ cũng là lần đầu tiên cùng Tiêu Thời cởi sạch ra làm, làm đến đặc biệt tận hứng.

 

“Tiều Thời, chúng ta nên đi rồi, em còn đi được không? Thôi, vẫn là để anh cõng em đi.” Bạch Tư Duệ dùng khăn lông thấm ướt tùy tiện lau chùi thân thể, sau đó mới mặc quần áo cho mình và Tiêu Thời.

 

“Rống” Tiêu Thời mềm mại kêu một tiếng, thoả mãn đến không nghĩ được gì, miễn cưỡng tựa ở trên vai Bạch Tư Duệ, híp mắt, giống một con mèo nhỏ mập mạp sau khi ăn no nê thì lười biếng tắm nắng vậy.

 

“Ha ha…” Bạch Tư Duệ cười sờ sờ đầu Tiêu Thời, cõng cậu ra khỏi không gian.

 

Mặt trời đang dần xuống núi, đại khái hiện tại cũng tầm bốn năm giờ chiều đi, mùa xuân buổi tối thường đến sớm, chẳng bao lâu nữa trời sẽ đen.

 

Bạch Tư Duệ hiện tại cả người thần sang khí sảng, cõng Tiêu Thời nhanh chóng chạy đi. Đợi tìm được một chỗ nghỉ chân tốt, đến lúc đó hắn sẽ cùng Tiêu Thời xây dựng một gian phòng nhỏ, sinh hoạt giống như người cổ đại vậy, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Rõ ràng rất nhanh sẽ có thể đạt thành nguyện vọng này, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn đặc biệt ngóng trông.

 

Tiêu Thời hiện tại mới hoàn toàn xác định Bạch Tư Duệ lại giống như trước đây, tâm cũng vững vững vàng vàng mà buông xuống, nằm nhoài trên lưng Bạch Tư Duệ, trong lúc vô tình liền ngủ quên mất.

 

Chỉ là trời không chiều ý người, cho dù ý nghĩ của Bạch Tư Duệ có tươi đẹp đến mức nào, hiện thực lại có bấy nhiêu tàn khốc.

 

Mặt trời dần xuống núi, một vầng trăng không quá tròn từ từ treo lên trên không, theo thời gian dần trôi, hồng quang dần dần thay thế ánh tà dương. Sắc trời lờ mờ, không khí cũng theo đó mà vắng lặng đi.

 

Bạch Tư Duệ đang chạy trốn bước chân đột ngột dừng lại, thân thể lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất. Hai tay đang ôm lấy cái mông của Tiêu Thời nới lỏng, buông xuống hai bên thân thể.

 

Tiêu Thời nhất thời té ầm xuống đất, nằm trên đất mở mắt ra cũng phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.

 

“Rống!” Tiêu Thời không rõ vì sao rống lên một tiếng, hiển nhiên không phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Tư Duệ thay đổi một vẻ mặt xa lạ, khiến cậu theo bản năng có loại dự cảm chẳng lành.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời ngẩng đầu lên nhìn mặt Bạch Tư Duệ, tự nhiên lại có chút hoảng hốt, liền đánh bạo hướng hắn quát: “Rống rống!”

 

“Câm miệng!” Bạch Tư Duệ cau mày, tức giận rống lên với Tiêu Thời một câu, mặt không hề cảm xúc xem kỹ hoàn cảnh chung quanh.

 

Nơi này là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này? Nhất định cùng với con tang thi này có liên quan. Bạch Tư Duệ nghĩ, mắt lạnh nhìn về phía Tiêu Thời đang ngồi sập dưới đất.

 

Tiêu Thời ngồi dưới đất cũng không nhúc nhích, liền ngơ ngác mà nhìn mặt Bạch Tư Duệ, thấy hắn nhìn mình lại rống lớn một tiếng.

 

“Ta nói câm miệng ngươi không nghe thấy sao? Ư~” Bạch Tư Duệ đột nhiên che miệng lại, liếm liếm môi, môi rõ ràng đã sưng lên, trên bả vai cũng có chút đau. Bạch Tư Duệ buồn bực cởi bỏ quần áo, phát hiện có một vết thương do bị cắn thì càng thêm khó chịu. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao lại bị tang thi cắn? Là con tang thi này sao? Còn quần áo trên người làm sao cũng thay đổi rồi, con tang thi bẩn thỉu này cũng đổi quần áo sạch sẽ rồi, những thứ này là do ai làm?

 

“Gào gào” Tiêu Thời không lớn tiếng gọi như trước nữa, chỉ oan ức mà cúi thấp đầu nhìn vải vóc trên đùi mình, trong miệng vô thức phát ra tiếng nghẹn ngào.

 

Bạch Tư Duệ nhìn dáng dấp tang thi đáng thương không hiểu sao lại có chút đau lòng, không muốn lại làm khó dễ nó.

 

Hắn nhất định phải mau quay trở về, đồ vật của hắn còn chưa tìm được, không thể rời đi nơi đó. Nghĩ đến người đem hắn đưa đến chỗ này chính là sợ hắn tiếp tục tìm kiếm đồ vật đi, vậy kẻ đó là ai? Còn đồ vật mà hắn muốn tìm rút cuộc là cái gì?

 

Bạch Tư Duệ liếc nhìn tang thi chôn đầu dưới chân, nghĩ thầm lẽ nào là cùng nó có quan hệ, nhưng kỳ quái chính là con tang thi này hiển nhiên không thể nào vô thanh vô tức di động năng lực của hắn. Hay là nói… Thân thể của hắn đang thiếu hụt cái gì đó?

 

Nghĩ tới đây, Bạch Tư Duệ có chút ngạc nhiên chính mình nên ăn chút gì, rõ ràng cái gì cũng đều không ăn, nhưng không đói bụng chút nào, lẽ nào hắn không cần ăn đồ ăn sao?

 

Bạch Tư Duệ thu hồi ánh mắt xoay người rời đi, tuy rằng trong lòng đối với con tang thi này có chút không muốn, thế nhưng hắn cũng không thể mang một con tang thi lên đường cùng.

 

Giống như kí ức đã khắc sâu trong thân thể, Bạch Tư Duệ tư nhiên biết rõ vị trí của siêu thị nằm ở hướng nào. Cước bộ của hắn không nhanh, nhưng tốc độ lại cực nhanh, ung dung thong thả liền đã đi được một đoạn dài, đem Tiêu Thời bỏ lại đằng sau.

 

“Rống! Rống rống!!” Tiêu Thời hậu tri hậu giác phát hiện Bạch Tư Duệ rời đi, vội vã bò lên đuổi theo.

 

“Duệ duệ! Rống rống rống!!!” Tiêu Thời vừa chạy vừa gọi, âm thanh không biết là bởi vì chạy bộ mệt mỏi hay là vì cái gì khác mà có chút run lên, nghe vào tai đặc biệt chua xót.

 

Chỉ là tốc độ của cậu làm sao đuổi kịp Bạch Tư Duệ, chạy theo một hồi ngay cả cái bóng của Bạch Tư Duệ đều không nhìn thấy. Khắp nơi xung quanh là đống phế tích cao thấp chập trùng, Tiêu Thời đứng ở ngã tư đường hoảng loạn chạy quanh. Duệ duệ ở trên con đường kia sao?

 

“Duệ duệ!” Duệ duệ đi nơi nào? Tiêu Thời đứng ở ngã ba hoang mang nhìn xung quanh, sau đó nằm trên mặt đất chun mũi mà ngửi.

 

“Này! Ngươi đang tìm ta sao?” Bạch Tư Duệ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như Thiên nhân hạ phàm nghỉ ngơi, rơi xuống trước mặt Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ khoanh hai tay, nhíu mày nhìn ánh mắt từ kinh hoảng biến thành kinh hỉ của tang thi, tâm tình hiểu sao lại tốt lên. Đã sớm biết nó sẽ theo tới mà, cũng may là lúc nãy không trực tiếp bỏ nó mà đi.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời đột nhiên ôm lấy Bạch Tư Duệ, âm thanh có chút nghẹn ngào. Tang thi khí lực rất lớn, nếu là người bình thường e rằng đã bị Tiêu Thời trực tiếp siết cho tắt thở rồi.

 

Trên người Tiêu Thời sạch sẽ, không có mùi lạ, Bạch Tư Duệ cũng không chê cậu, tùy ý cậu ôm, còn giống như bố thú mà ôm lại Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ vẻ mặt bất biến, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng ta sao?”

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời buồn bã kêu một tiếng, cho dù Bạch Tư Duệ đang ôm mình Tiêu Thời cũng không buông tay, nghiêng đầu áp sát vào ngực Bạch Tư Duệ.

 

Môi mỏng khẽ nhếch nhưng Bạch Tư Duệ không hề nhận ra, sau đó bị hắn tận lực ép xuống. Bạch Tư Duệ khẽ nói: “Nếu như muốn đi cùng ta, vậy ta liền cố hết sức mà đồng ý đi.”

 

“Duệ duệ ~” Miệng Tiêu Thời lặp đi lặp lại, vẫn cứ ôm chặt lấy thân thể Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ tuy sức lực lớn vô cùng, những vẫn thiếu chút nữa bị ghìm đến không động đậy được.

 

“Thực sự là một con tang thi dính người~” Âm thanh Bạch Tư Duệ bỗng nhiên dừng lại, hắn so với Tiêu Thời cao hơn nửa cái đầu, trong lúc ôm nhau từ góc độ của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy vết cắn trên cổ Tiêu Thời. Dấu răng bằng phẳng, rõ ràng là nhân loại lưu lại, nó quả nhiên cùng người khác cấu kết. Sắc mặt Bạch Tư Duệ đột nhiên lạnh xuống, khuôn mặt kia so với việc ăn phải một con ruồi còn khó coi hơn.

 

Bạch Tư Duệ mặt lạnh như băng, nắm lấy cái cổ của Tiêu Thời mà nói: “Đây là cái gì? Là ai lưu lại?”

 

“Khặc khặc! Duệ, duệ!” Tiêu Thời bị siết đến nói không ra lời, mở to miệng cố gắng nói chuyện, phát ra từng âm thanh khó nghe.

 

“Hừ!” Bạch Tư Duệ không rõ nguyên do mà buồn bực một trận, đột nhiên đẩy Tiêu Thời ra quay đầu đi.

 

“Rống!” Tiêu Thời bị đẩy lên ở đống phế tích, nhất thời phát ra một tiếng hét thảm, nghe có chút không bình thường.

 

Bạch Tư Duệ tâm như bị nhéo một cái, không yên tâm quay đầu lại nhìn xuống, con ngươi liền co rụt lại.

 

Chỉ thấy tang thi nằm ngửa trên đống phế tích, một thanh thép bị gỉ xuyên qua bụng trái của nó, mạnh mẽ đem đầu thép sắc nhọn nhuộm thành một màu đỏ tươi đẹp, áo len màu lam nhạt trong nháy mắt loang ra một vòng máu lớn.

 

“Ngươi làm sao lại ngu như vậy? Cũng không biết né tránh!” Bạch Tư Duệ nhìn thấy tang thi trên đất giãy dụa thì lập tức phẫn nộ, nhanh chân quay trở về. Hoàn toàn không nghĩ đến với sức mạnh của mình thì một tang thi nho nhỏ làm sao có khả năng tránh thoát.

 

“Gào gào gào!! Rống ~” Tiêu Thời nhìn thấy Bạch Tư Duệ rời đi liền giãy giụa muốn trèo lên, chỉ là thanh thép trên bụng phía đầu thép có chút uốn lượn, chỗ xuyên qua người cậu cũng có chút độ cong, cậu bò mấy lần cũng không bò lên được, dòng máu trên người càng ngày càng chảy nhiều hơn. May là lúc này Bạch Tư Duệ đã trở lại, Tiêu Thời yên tâm một chút, lúc này mới không liều mạng bò lên như thế nữa, chỉ là dùng hai tay cầm lấy thanh sắt muốn kéo ra bên ngoài, nỗ lực đem thanh sắt kia kéo ra.

 

Thép từ phế tích đâm xuyên qua người, chỉ còn dư lại bên ngoài một đoạn ngắn, phần còn lại nằm trong phế tích còn không biết là dài bao nhiêu, coi như khí lực Tiêu Thời có lớn hơn nữa cũng không thể kéo ra hết.

 

“Ngu ngốc, ngươi muốn chết sao, nhanh buông ra, để cho ta!” Bạch Tư Duệ khẩn trương cau mày, kiểm tra thương thế của Tiêu Thời một hồi, sau đó dùng tay cầm thanh thép vững vàng rút ra.

 

“Rống ~ duệ duệ ~” Tiêu Thời mềm mại kêu lên, bụng bị đâm xuyên qua vẫn là rất đau, khiến cậu không còn chút khí lực nào.

 

Tiêu Thời cũng biết mình bị trọng thương, ngoan ngoãn nằm trên đất để Bạch Tư Duệ làm, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ, chỉ lo hắn lại rời khỏi mình.

 

Lúc này ánh mắt Bạch Tư Duệ tuy rất chăm chú, dáng vẻ giống như mọi ngày, nhưng Tiêu Thời biết này không giống Duệ Duệ của cậu. Tại sao duệ duệ đột nhiên lại biến thành như vậy chứ? Duệ Duệ thế này thật sự rất đáng ghét!

 

[Kazao] Kore wa Kitto Yume no Naka no Kiss – Chap 01

Hố trong nhà thì không có ai lắp mà ta còn nhận hố mới mấy thành viên đào miết, mà thôi kệ, truyện nào thì cũng là truyện, có đọc được rồi, mấy bộ kia từ từ làm sau vậy.

Ráng chờ nhé!!

000001003004005006007008009010011012013014015016017018019020021022023024025026027028029030031032033034035036037038039040041042