Chương 8: Tang thi đầu tiên ăn nến
Trước đây Đào Nhạc rất thích suy nghĩ lung tung, thường hay tự hỏi bản thân một số vấn đề kỳ quái, đặc biệt là khi mạt thế chỉ có một mình ngồi ngẩn người lại càng thích suy nghĩ lung tung, ví dụ như vì sao mạt thế lại đến bất ngờ đến thế? Vì sao con người lại đột nhiên biến thành tang thi? Vì sao sau khi tang thi hóa thì vô tri vô giác nhưng dường như đang không ngừng chấp hành mệnh lệnh tập kích, cắn xé con người?
Tuy rằng đều không có được đáp án, nhưng Đào Nhạc hiện tại đã biết được đáp án của một vấn đề. Đó chính là: Vì sao sau khi biến thành tang thi sẽ không hề báo trước mà tấn công nhân loại.
Sau khi Đào Nhạc biến thành tang thi, cảm giác đầu tiên chính là đói bụng, tuy rằng trước đó dường như có một chút cảm giác đau đớn, nhưng mà so với cảm giác đói bụng mà nói thì giống như là lấy trứng chọi đá vậy. Một cánh tay bị Đào Nhạc tự mình cắn đến nỗi mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng, đúng ra phải là nỗi đau như bị khoét tim nhưng lại bị thay thế bởi cảm giác đói bụng không ngừng truyền đến đại não bị kích thích chỉ muốn ăn.
Tuy rằng miệng Đào Nhạc toàn là máu, trong miệng tràn ngập máu me của chính bản thân mình… rõ ràng khắp miệng đều là mùi vị ghê tởm, nhưng mà mũi thì vẫn như cũ ngửi thấy hương vị dụ dỗ người ta phạm tội kia, mặc dù đã dùng hết toàn bộ lương tâm lý trí để ngăn cản nhưng cũng vẫn như cũ không cách nào cản trở được hương vị máu thịt tươi mới đang tản ra từ góc nhỏ ngoài cửa và cả sự xung động muốn xông lên phía trước cắn xé.
Không… không thể biến thành quái vật ăn thịt uống máu!
Nhưng mà sự quyến rũ của máu tươi, hương vị của thịt tươi, cảm giác đói bụng khó mà kiềm chế… muốn ăn, rất muốn ăn, cực kỳ muốn ăn, muốn ăn mà không màng đến tất cả…
Nhưng mà… nếu như chỉ vì đói bụng mà buông bỏ nguyên tắc làm người! Làm một quái vật chỉ biết ăn tươi nuốt sống, một quái vật đến cả chủng tộc của mình cũng muốn cắn nuốt!
Đào Nhạc nhìn hai tay, tự giễu mà nói: “Mình bây giờ… vẫn còn được xem là con người sao? Cánh tay này… hàm răng sắc nhọn này… còn cả cơ thể người không ra người quỷ không ra quỷ này nữa… Mình chính là một quái vật! Hoàn toàn là quái vật!” Nói rồi giơ hay tay che mặt, máu đen nhánh trong lòng bàn tay phải dính cả lên mặt Đào Nhạc…
Đào Nhạc của lúc này, giống như một quái vật!
Không!
Nên nói là, Đào Nhạc của lúc này vốn dĩ chính là một quái vật!
“Nếu như đã là một quái vật, vậy… ăn thịt người thì cũng có việc gì đâu chứ?” Đào Nhạc cười giễu tự hỏi.
Vừa nói thì liền đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa ra vào…
Hai chân Đào Nhạc quỳ xuống: “Không… không được! Mặc dù bây giờ mình là tang thi, nhưng mà… mình vẫn còn suy nghĩ, còn ý thức! Không thể xem như tang thi hoàn toàn được… nếu mình thật sự cứ như vậy mà khuất phục, vậy thì… mình và tang thi chỉ biết ăn thịt kia có gì khác biệt đâu chứ?”
Lưỡng lự giữa xúc động và lý trí, sự giày vò của nội tâm… Đào Nhạc dùng sức cắn môi, chịu đựng… phải chịu đựng…
Sau đó đột nhiên lóe lên một ánh sáng: “Nếu vì cảm thấy đói, cho nên mới muốn ăn gì đó, vậy nếu mình lấp đầy bao tử rồi thì chẳng phải sẽ không có cảm giác đói mãnh liệt thế này nữa sao?”
Vừa khéo, trong cửa hàng lúc này ngược lại vẫn còn một chút đồ ăn.
Đào Nhạc vọt đến bên cạnh tủ, cầm lấy một thanh xúc xích hun khói, trực tiếp nhét thanh xúc xích hun khói vẫn còn bao bì vào miệng, hàm răng sắc nhọn không hề tốn chút sức nào mà cắn phá, thanh xúc xích thịt heo trộn với tinh bột tỏa ra hương vị mê người, dụ người thèm ăn, đồ ăn được xem như có tiêu chuẩn tương đối cao ở mạt thế trong miệng của Đào Nhạc lại giống như cỏ dại bên đường, bỏ vào miệng rồi ngoại trừ cay đắng khổ sở khắp miệng thì cũng vẫn là cay đắng khổ sở khắp miệng…
Đào Nhạc vội vàng phun hết thức ăn trong miệng ra, sau đó xoay người lấy một gói mì. Đương nhiên giống như vừa nãy, lần này trong miệng không giống vị cay đắng của cỏ dại, mà lại giống như khắp miệng đầy cát.
Hết lần này đến lần khác thắp lên hy vọng, nhưng vừa thả hy vọng đó vào miệng… tia hy vọng nhỏ nhoi này liền bị giết chết trong chớp mắt.
Đào Nhạc dừng lại, nhìn đồ ăn đầy trên mặt đất… hiển nhiên cách nghĩ của bản thân không thực hiện được. Bụng vẫn cứ réo ầm lên như cũ.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, dừng lại tại một chỗ… chỗ đó có một cái thùng giấy lẳng lặng mà nằm, bình thường không có gì kỳ lạ, ở mạt thế không có chút giá trị, nhưng lại là mục đích hiện có mà lần này Đào Nhạc đến cửa hàng mua bán này.
Một thùng nến đầy ắp, là mỹ vị duy nhất mà cậu có thể hưởng thụ lúc làm quỷ! Cũng là thứ duy nhất mà Đào Nhạc có thể ăn trong khoảng thời gian này. Vậy… cậu khi biến thành tang thi, có thể hy vọng một chút rằng sẽ xuất hiện kỳ tích hay không đây?
Đào Nhạc giống như hồ đói vồ mồi, xông đến bên cạnh cái thùng, vươn ra một đầu ngón tay, dùng móng tay vừa nhọn vừa dài nhẹ nhàng mà rạch đứt băng dán dính trên thùng giấy, nhìn thấy nến “trắng nõn” bên trong, rút ra một cây, thử một chút.
Đầu lưỡi dán lên cây nến lạnh băng, không có cảm giác gì hết. Đào Nhạc rút đầu lưỡi về, chép chép miệng, không cảm nhận được mùi vị gì cả. Không có cảm giác ghê tởm như những món ăn lúc nãy của con người, cũng không có loại cảm giác hấp dẫn của mùi vị thịt người tươi mới.
Đào Nhạc thăm dò thử từng chút một đưa đầu nhọn của nến vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng cắn một ít nến, tỉ mỉ nhai… sau đó nuốt vào bụng. Dừng lại hồi lâu, không có cảm giác buồn nôn.
“Ả?” Giống như để kiểm chứng như bình thường, Đào Nhạc lại cắn thử một miếng nhỏ, vẫn như thế, ánh mắt sáng trong lại cắn một miếng to, bi tráng mà ăn tiếp, vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào.
Đào Nhạc ăn một hơi hết mười cây nến, sau đó sờ sờ cái bụng. Mặc dù không cảm thấy quá no, nhưng mà cũng không cảm thấy đói như vậy nữa, hơn nữa ngửi thấy hương vị ngọt ngào trong không khí cũng không còn khát vọng như thế nữa. Mặc dù mùi vị bình thường, nhưng vẫn có thể ăn được, Đào Nhạc so sánh nến trong tay với thịt bên ngoài cửa hàng, quả là giống như so sánh một bát cơm nhạt nhẽo với một bàn Mãn Hán toàn tịch* hương sắc đủ đầy vậy. Mặc dù bây giờ chỉ mới no một nửa, nhưng mà cũng không định lại ăn tiếp nữa.
*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Đào Nhạc đáng thương hề hề nhìn ngắm nến trong thùng, so với sức ăn lúc biến thành quỷ, Đào Nhạc hiện tại đơn giản chính là một thùng cơm, trước đây bảy tám ngày mới ăn một cây nến là đã đủ rồi, nhưng mà bây giờ ăn một hơi hơn mười cây nến cũng chỉ mới no lưng lửng, còn không biết lần sau khi nào sẽ đói nữa đây.
Ngẫm nghĩ kinh nghiệm của bản thân, Đào Nhạc nước mắt lưng tròng mà nhìn cái thùng trên mặt đất.
Đây là chuyện gì chứ! Biến thành quỷ đã đủ ấm ức lắm rồi, bây giờ còn biến thành tang thi… cứ xem như là ngày tận thế đi, bản thân mình không phải là nhân vật chính được ông trời chiếu cố, cũng không đến mức bị bức ép khổ sở thế này chứ!
Trời dần sáng, Đào Nhạc tuy rằng chán nản, nhưng vẫn vực dậy tinh thần, dù sao cậu cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không chỉ nhát gan mà còn sợ chết. Cho dù là làm tang thi mà sống, cậu vẫn như cũ muốn sinh sống ở thế giới này. Hít một hơi thật sâu, nhìn nhìn cánh tay bị mình cắn bị thương hôm qua, vết thương thì vẫn còn, nhưng đã ngưng chảy máu.
“Xem ra biến thành tang thi vẫn có một chút điểm tốt, năng lực tự chữa lành rất khá, đối với một người sợ đau như mình mà nói, đãi ngộ xem như không tệ.” Đào Nhạc chọt chọt vào vết thương trên cánh tay mà bình luận, sau đó xoay người dự định tìm một cái túi đóng gói số nến còn dư lại của mình mang đi. Dù sao thì dựa vào sức ăn hôm qua mà nói, cái thùng nến này cũng đủ cho cậu ăn ba bốn bữa nữa.
Đào Nhạc sờ bụng, nhớ lại một chút cảm giác đói bụng tối hôm qua… kiên quyết thi hành một tôn chỉ, đó chính là… từ nay về sau, Đào Nhạc cậu phải làm một tang thi tích trữ nến.
Nhất định phải làm được, nhìn thấy nến thì phải thu thập liền! Tìm thấy nến thì phải cướp về ngay! Ai ngăn cản cậu tìm nến, thì chính là kẻ địch của cậu!
Giơ lên túi nến đã được đóng gói sẵn sàng, Đào Nhạc đi ra khỏi cửa hàng. Lần này là lần đầu tiên sau khi đến căn cứ địa Đào Nhạc quang minh chính đại mà đi trên đường phố, nhưng mà hiển nhiên là đã chẳng còn ai thưởng thức dáng đi của cậu.
Đào Nhạc vừa mới quen với thân thể của tang thi, so với sự ấm áp của con người bình thường và sự linh hoạt đa dạng về các loại hình dáng của quỷ mà nói, thân thể của tang thi quả thật chính là phế vật. Không những động tác chậm chạp và cứng ngắc, trong quá trình đi đứng còn có thể cảm nhận được tiếng ma sát vặn vẹo của các khớp xương, tuy rằng không cảm thấy đau đớn, nhưng mà suy cho cùng Đào Nhạc cậu không phải là máy móc, thân thể phát ra âm thanh hiện tại là của cậu, vì thế cậu cẩn thận hết sức cẩn thận, chỉ sợ thân thể này sẽ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Dọc theo đường đi đều có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau và thi thể tang thi. Mà thi thể của con người… hơn một nửa dư lại là một đống máu thịt. Đào Nhạc no lưng bụng, nội tâm nhìn thấy cảnh vật hoang tàn khắp nơi, trong não phát ra mệnh lệnh ghê tởm, nhưng thân thể tang thi lại thành thật mà biểu hiện phản ứng đói bụng, không khắc chế được mà chảy nước miếng.
Vì thế trên đường phố rộng rãi vắng vẻ của căn cứ địa xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái thế này: một mình Đào Nhạc, cách đi đứng vặn vẹo đang chầm chậm mà bò, miệng chảy nước miếng, nhưng trên mặt lại là một biểu cảm chán ghét chê bỏ.
Đào Nhạc từ nhà của Lưu Đông “trôi nổi” đến cửa hàng mất hai phút, nhưng từ cửa hàng quay về nhà Lưu Đông lại mất một tiếng đồng hồ. Về đến nhà của Lưu Đông, cửa phòng mở to, hiển nhiên chủ nhân đã rời khỏi, vườn không nhà trống, hơn nữa là rời đi một cách vội vã khác thường. Đào Nhạc để nến trong tủ chứa đồ, sau đó trở tay khóa cửa, đi đến nhà vệ sinh.
Bởi vì khi làm quỷ hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện ngũ cốc luân hồi*, vì vậy đây là lần đầu tiên Đào Nhạc bước chân vào nhà vệ sinh của Lưu gia. Dù sao thì cậu cũng không có sở thích rình trộm hay cái gì khác.
*ngũ cốc luân hồi: một cách nói chỉ quá trình tiêu hóa thức ăn trong cơ thể sau đó thải ra những chất thừa thãi mà cơ thể không cần đến.
Đào Nhạc đến trước bồn rửa mặt của nhà vệ sinh, mở vòi nước cọ rửa sạch sẽ vết máu trên cánh tay mình, xem xét vết thương thì phát hiện cơ bản đã khỏi rồi. Vì thế cũng không cần phải lo lắng vết thương bị nhiễm trùng gì đó nữa, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn một cái, liền phát hiện trong tấm gương chỗ bồn rửa mặt xuất hiện một gương mặt xa lạ.
“Người này thật bẩn!” Đào Nhạc cau mày ghét bỏ lui về sau một bước. Kết quả phát hiện người trong gương cũng lui về sau một bước.
“Ai… đợi đã… không đúng a! Bây giờ mình không phải là quỷ nữa rồi…” Đào Nhạc trước tiên là bị dọa đến hết hồn, sau đó cảm thấy không đúng lắm, mới nhớ lại mình bây giờ đã là tang thi rồi, thì ra không thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương là bởi vì cậu là quỷ, mà bây giờ hẳn là cũng nên nhìn thấy rồi!
Lần này Đào Nhạc mới ý thức được người trong gương bây giờ chính là bản thân cậu! Cúi đầu xem xét quần áo đã rách tả tơi xơ mướp của mình, từ trong gương đã hoàn toàn không thể nhìn ra dung mạo nhan sắc nữa rồi, đầu tóc thì rối bù không chịu nổi giống y như ổ gà.
“WTF… mình lại có thể đi hết một nửa căn cứ địa với cái bộ dạng như vầy sao? So với khỏa thân cũng chẳng khác gì, y hệt như dáng vẻ của một tên điên vậy… Quả thật là không có cách nào đi gặp người khác mà!” Đào Nhạc vuốt tóc mà hét. Sau đó lại nghĩ đến sự thật trên đường không có người, tự thôi miên bản thân, cho rằng không xảy ra chuyện này là được rồi!
Xoay người cởi quần áo rách nát trên người xuống mở vòi sen trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa thanh tẩy sạch sẽ cơ thể của mình.