“Anh thích em! Mình quen được không?”
Lúc dẫn cô đi ăn chè anh đã nói như thế. Cô chỉ một từ không rồi im lặng cả một buổi ngồi ăn, ngày hôm đó quả là ngày nặng nề. Cô biết anh rất buồn, biết anh thương cô, nhưng yêu và thương là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, cô là người sống thực tế, suy nghĩ cũng vậy, cô thích anh, điều đó không thể phủ nhận, nhưng yêu anh, cô không hề nghĩ đến.
Đêm đã rất khuya, cô không hề ngủ, cũng không hiểu sao, cứ nghĩ về chuyện lúc tối. Điện thoại sáng lên, là anh nhắn tin.
“Tại sao không được?” Câu hỏi cộc lốc nhưng cũng làm cô hiểu anh đang đề cập đến chuyện gì.
“Vì em không thích con gái!”
Câu trả lời đó cô biết anh sẽ đau lòng, vốn dĩ ban đầu là cô xem anh như người thân, sự thân thiết đó, thật rất giống như người anh, người chị, không có ý nào khác. Làm cho anh hiểu lầm là cô, làm cho anh hy vọng cũng là cô. Thật không biết bây giờ làm anh thất vọng, đau đớn cũng là cô.
“Anh không phải con gái! Dù không phải con trai 100% nhưng không phải là con gái.”
Tin nhắn đó, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh, anh đau vì cô không hiểu được cảm giác của anh. Thà cô nói không yêu anh, còn hơn cô lại nói không yêu vẻ bề ngoài của anh. Tình yêu đã bao giờ phân biệt tuổi tác, tôn giáo và giới tính chưa?
“Tại sao cuộc đời lại bất công với những người như anh như vậy?”
Anh nhắn thêm một tin, sau đó, dù cô có nhắn lại bao nhiêu, khuyên nhủ bao nhiêu, thì trả lời lại những dòng tin nhắn đó cũng là sự im lặng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Mọi cuộc gọi của cô trở nên vô ích, cô bắt đầu lo lắng, lo lắng anh làm chuyện gì không hay, tính tự kỉ của anh dường như đã ăn sâu trong máu, làm cho chính bản thân anh trở nên yếu đuối.
Cô thật không muốn và không thích như vậy chút nào.
Tại sao cuộc đời lại bất công với những người như anh vậy?
Cô lại như nghe bên tai câu hỏi như trách cứ của anh. Cuộc đời không bất công với những người như anh, mà những người như cô, những kẻ không hiểu biết, những kẻ chìm sâu trong hủ tục và bản chất phân biệt bất công với những người như anh. Cô không thể nghĩ mình lại có ngày phân biệt mọi người như thế.
Anh đã tốt với cô như thế nào?
Đã dịu dàng, đã chăm lo cho cô ra sao?
Dù ngày tháng quen với anh không lâu, nhưng cô vẫn cảm nhận được bản thân rất vui vẻ, vì lí do gì chính mình lại dập tắt sự vui vẻ đó.
Những người như anh thì có tội tình gì, cũng là một con người, cũng là một sinh vật do tạo hóa sinh ra, mọi người trách anh, đối xử bất công với anh, thì anh trách ai, đối xử bất công với ai?
Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy mình sai. Cứ mãi lo lắng, trằn trọc.
“Cho anh một cơ hội có được không?”
Điện thoại lại sáng lên, cô nhanh chóng xem tin nhắn.
“Gấu à! Em…”
Giờ phút này cô thật không biết nói gì, cô thật sự không yêu anh, làm như vậy, là thương hại, là làm anh đau khổ.
“Đừng vội trả lời. Anh xin em cho anh một cơ hội. Hãy cho anh thời gian để anh làm em thay đổi suy nghĩ, để anh làm em cảm nhận được tình cảm của anh.”
Một thứ nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, con người vui vẻ như cô, bao lâu nay chưa từng khóc, lại vì anh, hôm nay cô thật thấy mình quá tàn nhẫn.
Cô không lẽ lại giống như cung Bò Cạp của mình, mang trong mình sự tàn nhẫn làm mọi người xung quanh tổn thương, dòng máu lạnh trong cô làm cho ai cũng phải đau khổ.
Sự im lặng bao trùm lên tất cả, cô thiếp đi khi điện thoại còn trên tay và dòng tin nhắn chưa gửi đi.
Dòng tin nhắn cho anh.
Dòng tin nhắn mang theo cả một sự ích kỉ. Thật may lúc đó cô không gửi nó, thật may lúc đó cô lại ngủ quên.
****
Con người mệt mỏi vì thiếu ngủ, cô dậy sớm, lại nhịn ăn và đi làm.
“Anh nấu cơm, em sang căn-tin ăn cùng nhé!”
Tin nhắn anh gửi vào buổi trưa, cô tất nhiên tìm lí do gì đó từ chối, không phải không muốn gặp anh, mà tạm thời cô cần suy nghĩ lại mọi chuyện.
Ngày hôm sau, cô đưa anh về phòng trọ của mình. Vì là cô mở lời trước, nên anh thật sự rất vui vẻ.
Cô đưa anh đến gặp chị mình, sau người bác đã mất, chị gái là người cô thương nhất.
Cô cũng muốn chị biết về anh. Anh thật đã rất dễ thương và làm cho tất cả mọi người trong phòng cô vui vẻ, họ lại rất quý anh. Cả chị cô cũng vậy.
Đừng chỉ đứng từ xa, không nhìn thấy, chỉ nghe thấy lời nhận xét một phía của người khác, hoặc tự mình huyễn hoặc những người chuyển giới rất biến thái, xấu xa.
Xin nói rằng họ không xấu xa, không biến thái một chút nào. Họ là những con người nhẹ nhàng, thẳng thắn, thậm chí yếu đuối, dễ bị tổn thương và vết thương rất khó lành.
Hãy tự mình tiếp cận họ, chúng ta sẽ thấy được những thứ thật sự tốt mà đôi khi cả những người khác còn không có được.
Họ không xấu.
Ít nhất thì cũng không phải tất cả bọn họ.
Chị cô thích anh, cô vui vì điều đó.
Những ngày sau đó, anh lại kể cho cô nghe về bạn bè và những người yêu cũ của anh.
Có vẻ anh chung tình nhưng mối tình nào cũng không như ý.
Anh phải đau khổ bao nhiêu? Phải hy sinh bao nhiêu? Phải cố gắng bao nhiêu mới có thể ở trước mặt cô cười nói như không có chuyện gì? Thật không dễ dàng.
Cô chưa yêu, nên không hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, nhưng chí ít, cô biết anh rất đau vì điều đó. Vết thương đó, cô không phải và không là người có khả năng chữa lành.
“Anh không yêu được em anh sẽ chết đó!” Câu nói nghe như đe dọa tình cảm vậy.
“Ừm, nếu vậy thì chết đi! Những người yếu đuối vậy em không cần.” Cô nói thật, rất lạnh lùng nữa.
Người cô ghét nhất trên thế giới là những người không biết quý sinh mạng của mình. Đến con ong, con kiến, loài vật còn biết quý sinh mạng, tại sao con người lại ngu ngốc gặp phải chuyện gì bế tắc là tìm đến cái chết, làm như vậy mình ra đi thật sự thanh thản sao? Người ở lại sẽ như thế nào gánh vác được nỗi đau mất người thân, mất gia đình, ra đi như vậy sẽ được người khác cảm thông hay sẽ bị người khác xem thường.
Thật là ích kỉ.