[Đồng nhân] Dù cho đó có là một anh chàng đẹp trai – Đoản 2

A Luân và Tiểu Vũ đã về sống với nhau.

Dạo này A Luân lại trở về như lúc trước.

Đi làm xong lập tức về nhà, bạn bè mời ra ngoài uống vài ly anh cũng từ chối. Đám bạn của anh không ai hiểu gì, họ chỉ biết, bạn của họ, lại như những ngày của hai năm về trước, suốt này chỉ muốn ở nhà.

Hôm nay A Luân tan làm lại được đồng nghiệp mời đi ăn, anh khéo léo từ chối, nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, ghé qua siêu thị gần nhà trên đường về mua một ít thức ăn nấu bữa tối.

– Mua thịt bò hay thịt gà nhỉ?

– Không biết Tiểu Vũ nên ăn món nào mới tốt. Em ấy khá là ốm, còn kén ăn nữa, phải làm nhiều món ngon tẩm bổ mới được.

– Phải, nuôi béo một chút mới tốt.

A Luân một mình ở trong siêu thị đi qua đi lại, thì thầm tự nhủ, rồi lại xán lạn cười, làm nhiều người đi qua cũng ghé lại nhìn vài lần.

Ai cũng thầm nghĩ không biết nam nhân tuấn tú kia nghĩ về ai mà lại cười hạnh phúc và ôn nhu đến vậy. Người được anh quan tâm thật hạnh phúc.

Đúng vậy.

Rất hạnh phúc.

Tiểu Vũ hiện tại thực sự hạnh phúc.

Cậu được sống chung với người cậu yêu. Mỗi ngày được người đó chăm sóc, hôn chúc ngủ ngon, thức dậy vào buổi sáng, làm đồ ăn sáng và cả bữa trưa, bữa tối cho cậu.

Cậu thực sự hạnh phúc. Thế nhưng, cậu cũng thật đau lòng.

Hiện tại, anh không nhớ cậu là ai, anh không biết anh yêu cậu vì cái gì.

Anh làm mọi thứ, chỉ là vì trong lòng anh có trống vắng không lấp đầy được.

Cậu cũng biết, chuyện anh như hiện nay toàn bộ là do mình, thế nhưng, cậu vẫn không kìm được mà đau lòng.

Ngày đó, cậu nghĩ, hay là cứ để cho anh quên đi, quên rồi anh sẽ có cuộc sống tốt hơn, thế nhưng, cậu không nghĩ anh lại trở nên như thế.

Nhưng mà, cậu cũng rất hài lòng. Bây giờ cậu đã về bên anh.

Anh có nhớ hay không cũng không sao, quan trọng là, anh và cậu đã về bên nhau.

Lần này, cậu nguyện sẽ ở bên anh cả một đời.

Làm cho anh hạnh phúc một đời.

Không xa, không rời.

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở, âm thanh kéo Tiểu Vũ về với thực tại.

Cậu nhìn thấy anh đứng ở cửa, sách túi lớn, túi nhỏ, tươi cười dịu dàng nhìn mình. Cậu nhẹ đứng lên, đến cửa, đỡ lấy đồ trên tay anh.

– Anh về rồi sao?

– Anh về rồi đây!

Hai người cùng một lúc nói, rồi lại nhìn nhau mỉm cười.

Tiểu Vũ giúp A Luân xách đồ mang vào bếp. Anh thì ở cửa đổi giày, sau đó thay tây trang, xắn tay áo, đeo tạp dề chuẩn bị đồ ăn.

Cuộc sống của hai người bọn họ ngày nào cũng trôi qua như vậy. Những việc như thế này anh đã làm nhiều đến nhuần nhuyễn rồi. Anh muốn sống với cậu, cưng chiều và thương yêu cậu.

Thỉnh thoảng họ cũng ra ngoài ăn, vui vẻ với nhau, nắm tay đi trên đường mặc kệ ánh nhìn của người khác.

Đôi khi họ cũng làm tình, họ hòa hợp với nhau, yêu thương nhau mà không cần quan tâm đến những chuyện khác.

Tuy vậy, trong lòng mỗi người vẫn có những khúc mắc khó cởi bỏ.

Cho đến một ngày kia.

Hôm đó Tiểu Vũ nói với A Luân mình mới được khen thưởng ở công ty, muốn rủ anh cùng ra ngoài dùng bữa tối.

A Luân tất nhiên là vui vẻ đồng ý, anh nói chuyện với cậu, hẹn nhau ở trước công ty vào giờ tan tầm rồi cùng đi, sau đó cúp máy, chăm chỉ làm việc.

‘Rầm’ một tiếng. Trời bỗng nhiên nổi một đạo sấm sét dọa người.

Hết giờ làm, A Luân bước ra cửa công ty, nhìn xa xa, bóng dáng Tiểu Vũ đang nở nụ cười chuẩn bị qua đường đi về phía anh làm anh bỗng chốc cảm thấy thật hạnh phúc.

Rồi, trời không biết thế nào lại bắt đầu đổ mưa, không khí bắt đầu ẩm thấp, trời chiều bắt đầu tối dần, mưa không lớn nhưng đủ làm người qua đường cũng chen chúc hơn, nhanh chóng muốn đi qua đường để tránh mưa.

Trong lòng A Luân bất chợt nổi lên một trận lo lắng. Tâm có chút co rút, anh lo sợ nhìn hướng Tiểu Vũ đã chuẩn bị qua đường, muốn bảo cậu đứng đó chờ, anh sẽ tự mình qua chỗ cậu.

Còn chưa đi được mấy bước, tiếng thắng xe khiến lòng người rét lạnh đã vang lên bên tai.

– Tiểu Vũ

Cùng lúc với tiếng hô xé gió của A Luân là hình ảnh chiếc xe thể thao tốc độ cao không khống chế được sắp tông vào Tiểu Vũ.

Những người bên cạnh hốt hoảng.

Tâm trí A Luân trống rỗng, chỉ nghe rầm một tiếng, linh hồn anh bỗng nhiên như có gì đó nứt ra, từng chút, từng chút vỡ vụn. Những thứ bao lâu nay anh đã quên, mọi trống rỗng trong tâm trí được lấp đầy.

Hình ảnh này đến hình ảnh khác, kí ức này đến kí ức khác ập vào đầu.

Có vui vẻ, có buồn bã, có đau thương, còn có…

Hình ảnh cậu thiếu niên đẫm máu nằm trong vòng tay anh thoi thóp.

Cậu nắm chặt tay cố mỉm cười mà máu giàn ra nơi khóe miệng, muốn an ủi anh đừng lo lắng nhưng không có cách nào.

Hình ảnh cậu nằm trên giường bệnh hai năm trời không động đậy…

Mọi thứ làm cho anh như muốn nổ tung.

Tiểu Vũ…

Tiểu Vũ…

Tiểu Vũ…

Trong lòng anh không ngừng lặp lại cái tên của người trong trí nhớ. Chân lại không chậm, nhanh chóng chạy đến nhìn tình huống tai nạn trước mắt.

Nhanh lên…

Nhanh chân lên…

Mày không thể mất Tiểu Vũ thêm lần nữa…

Không thể để mất em ấy thêm lần nữa…

Gấp gáp chạy, xuyên qua đám người, anh nhìn thấy cậu.

Cậu hơi hốt hoảng ngồi bên góc đường, quần áo vì bị mưa mà hơi ướt.

Nhưng, cậu không có bị thương, cậu không sao cả.

Cảm ơn trời.

A Luân vọt tới, mặc kệ người xung quanh, ôm chầm lấy cậu trai trước mặt mình. Trong mắt có gì đó nóng hổi muốn chảy ra.

Anh khóc.

Gào thét trong lòng cuối cùng cũng vỡ òa thành tiếng khóc thê lương, miệng không ngừng lẩm bẩm:

– Tiểu Vũ…

– Tiểu Vũ của anh…

– Em không bị làm sao cả…

– Anh xin lỗi, anh xin lỗi…

Tiểu Vũ bị anh ôm chặt cũng không chút khó chịu, cảm thấy có thứ nóng hổi từ vai của mình thấm vào da thịt làm tâm cậu đau nhói.

Cảnh tượng như thế này cậu đã bị ám ảnh cả trăm lần, A Luân đau khổ như thế này là điều cậu không bao giờ muốn xảy ra. Không tái lại muốn nhìn thấy nữa.

Cậu muốn làm cho anh hạnh phúc, đời trước không được, bây giờ cậu nhất định phải làm.

– A Luân, em không sao. Anh bình tĩnh nào.

– Cảm ơn anh.

Cậu đỡ A Luân đứng lên, cảm ơn người bên cạnh vừa nãy kịp thời kéo cậu sang một bên tránh bị chiếc xe kia đụng trúng, lại bỏ qua lời xin lỗi khẩn thiết của tài xế xa thể thao, kéo A Luân đang thần trí không yên đi về nhà.

***

Vừa về đến nhà, A Luân đã ôm chầm lấy Tiểu Vũ, không nhanh không chậm cởi bỏ hết quần áo của cậu, nhẹ nhàng kiểm tra từng chỗ, xem cậu có vết thương nào không.

Rồi anh lại cấp thiết ôm cậu, hôn cậu, đi vào trong cậu cảm nhận sự tồn tại của cậu.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Vũ rất phối hợp với anh, A Luân vẫn còn thần trí mơ hồ luôn miệng xin lỗi, lại đâm vào sâu nhất trong cậu.

Một đêm kích tình và đau đớn qua đi, cuối cùng anh cũng đã bình tĩnh lại.

Anh ôm cậu, bình tĩnh nhìn, trong mắt là vô hạn ôn nhu cùng không nói nên lời.

Tiểu Vũ biết, A Luân đã nhớ lại.

Vụ tai nạn kia đã kích thích anh, làm anh nhớ lại mọi thứ, những thứ đau đớn anh đã phải chịu đựng trong hai năm kia.

Cậu nắm tay anh, khẽ siết.

– A Luân, có muốn nghe em kể chuyện không?

– Anh đang nghe đây, em kể đi.

Tiểu Vũ cảm nhận tầm mắt của anh, nằm trong vòng tay anh, khẽ cọ một chút, bắt đầu kể.

Từ việc cậu làm cô hồn nhìn anh sống như địa ngục trong hai năm mình mất.

Việc cậu ngày ngày đi gom điều lãng quên.

Đến việc thì ra cậu chưa chết, sau khi bác sỹ báo tin cậu chết cho anh, lại mang ‘cái xác’ gần tắt thở của cậu đến phòng nghiên cứu trên núi ở một thị trấn hẻo lánh nào đó.

Sau đó là việc anh quên cậu, cậu tan biến, tỉnh lại, rồi bắt đầu vật lý trị liệu chờ ngày đi tìm lại anh.

Sau khi kể hết mọi chuyện, cậu không biết mình đã khóc lúc nào.

Cậu đau đớn nhưng cũng rất hạnh phúc.

A Luân cũng khóc, anh đau lòng cho Tiểu Vũ, lại cũng cảm thấy may mắn, hai người họ cuối cùng cũng đã có thể ở bên nhau.

Sau này của bọn họ cũng không còn có thắc mắc hay nghi hoặc, trống vắng trong lòng nữa, họ có thể và sẽ trở về những ngày hạnh phúc của trước đây.

-Hoàn-

Bình luận về bài viết này