[Đồng nhân] Dù cho đó có là một anh chàng đẹp trai – Đoản 1

Trong căn nhà rộng lớn có tiếng TV thật ồn ào.

Trên bàn ăn ở phòng bếp, chân tay A Luân như nhũn ra, cả người không hiểu sao lại suy sụp vô lực ngồi ở trên bàn ăn. Âm thanh của TV cứ ầm ầm từng đợt rơi vào tai anh, nặng nề và đau đớn phát khiếp.

Trên bàn có một đống thức ăn, hai ly rượu vang và hai ly sữa, nhưng chỉ có vỏn vẹn một người. Từ lúc A Luân uống xong ly sữa tươi kia, tâm trí anh bỗng nhiên trống rỗng, có cảm giác bản thân đã vừa bỏ quên một thứ gì đó rất quan trọng.

“Tại sao mình lại khóc?”

A Luân thều thào tự hỏi. Xúc cảm lạnh giá truyền đến từ trên mặt làm trái tim bỗng cực kì khó chịu.

Điện thoại vang lên, A Luân mang TV tắt đi, trong phòng lại trở về im lặng, anh bắt máy, ừ vài tiếng, dọn dẹp, rồi đi ra ngoài, cửa cạch một tiếng đóng lại, căn phòng trở về im lặng quạnh hiu.

****

Tiểu Vũ tan biến rồi.

Đó là chuyện mà những hồn ma lang thang đang truyền tai nhau.

Cậu trai xinh đẹp biến thành cô hồn dã quỷ xuất hiện từ một năm trước, trên khuôn mặt luôn mang theo ý cười đi thu thập 1000 điều ước lãng quên cuối cùng cũng đã tan biến.

Không ai biết cậu vì sao lại có linh lực cực mạnh, cũng như không ai hiểu cậu vì cái gì lại đi thu thập 1000 điều quên lãng, họ chỉ biết, cậu hiện tại không còn tồn tại trên đời cũng như ở thế giới của quỷ.

Cậu mang 1000 điều ước lãng quên kia bỏ vào trong ly sữa cho người duy nhất trên thế gian này ngày ngày còn nhớ đến cậu, luôn yêu cậu uống. Và rồi khi trong tâm trí anh dần trống rỗng, không còn bất cứ hình ảnh nào về cậu, cũng là lúc cậu… biến mất.

****

Từ ngày hôm đó, cứ mỗi lần vô thức uống sữa, nước mắt A Luân lại không biết thế nào đã rơi xuống.

Trong nhà của anh, có hình chụp chung của một cậu con trai đáng yêu, xinh đẹp mà anh không rõ là ai, nhưng cũng không thấy người kia xuất hiện.

Anh mang tất cả hình của cậu bỏ vào ngăn kéo, khóa lại, dù không biết người đó là ai, nhưng trong tâm cứ có cảm giác không bỏ đi được những thứ đó.

Mỗi ngày khi anh vô thức làm một bàn đồ ăn dành cho hai người thì lại thẩn thờ khó hiểu bản thân mình. Vì cớ gì chỉ có một mình anh sống trong căn nhà này lại cảm thấy cực kì thiếu vắng.

Có thứ gì đó bóp nghẹt trái tim.

Anh vẫn đi làm bình thường, vẫn có cuộc sống không vui không chán, vẫn thỉnh thoảng đi uống cùng bè bạn, ấy thế nhưng, bản thân anh, cứ có cảm giác mình vẫn chưa thể từ bỏ được một điều gì đó.

Dù không biết đó là thứ gì, nhưng anh vẫn cảm thấy đó là điều vô cùng quan trọng và có ý nghĩa với mình.

Anh bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ về cậu trai trong ảnh chụp đã khóa trong ngăn kéo.

Nghĩ về những bộ quần áo của một người nào đó được móc chung trong tủ quần áo của mình.

Nghĩ về, lý do vì sao trong sinh hoạt của anh thỉnh thoảng sẽ phát sinh những thói quen khá kì lạ mà chính anh cũng không rõ.

Nghĩ về, có đôi khi trong vô thức anh sẽ khóc, khi đi làm về, sẽ khẽ nói ‘anh về rồi đây’ dù trong nhà không có một người chào đón.

Lẽ nào anh có bệnh rồi.

***

Ở một nơi xa xôi nào đó.

Buổi sáng trên thị trấn nhỏ, khi những ngọn đèn đường dần tắt, sương mù hơi mờ ảo bao phủ toàn bộ núi đồi làm người ta cảm thấy lạnh mà bình lặng.

Ở nơi nào đó trên ngọn đồi kia có một biệt thự ba tầng khá sang trọng và cổ kính. Không khí trong vườn lớn ở khu nhà đó cực kì trong lành, sự yên tĩnh làm cho không gian có chút gì đó khá đáng sợ.

Người dân sống ở dưới núi thường nhìn lên ngọn núi rồi thở dài. Họ biết trên đó có người sinh sống, nhưng không một ai dám lại gần.

Dù chưa bao giờ nhìn thấy người bên trong căn nhà, nhưng thỉnh thoảng âm thanh cười khùng khục, rồi lại có tiếng mắng nhiếc điên cuồng, tiếng đập phá đồ đạc truyền ra từ một căn phòng nào đó vào tai cũng đủ khiến bất kì ai dù có trí tò mò cũng đều phải sợ hãi.

Trên căn biệt thự.

Trong phòng nghiệm trắng toát không thấy một chút sinh khí có một giường bệnh rất lớn, gắn đầy thiết bị y học hiện đại.

Trên giường, trong đống thiết bị ngổn ngang kia, có một cậu trai đang nằm, cậu gầy yếu, xanh xao như người đã chết, nhưng lại sạch sẽ và thanh thoát, nhìn qua là biết được chăm sóc rất kĩ lưỡng.

Khuôn mặt cậu cực kì thanh tú, tuy chỉ nằm bất động, mắt nhắm nghiền, nhưng cũng không che dấu được vẻ đẹp của cậu.

Hai má cậu vì không có đầy đủ dinh dưỡng mà hơi hóp vào, cằm nhọn ra, mũi cao thẳng tắp, mí mắt với lông mi cực kì dài và dày không chút rung động.

Nếu người con trai đó mở mắt ra, chắc hẳn người ta sẽ thấy được trong đôi mắt kia của cậu chứa đựng thứ ánh sáng bình yên và cực kì thu hút.

Một đôi mắt đơn thuần trong sáng nhưng cũng không mất đi khí chất vốn có.

Người đó nằm yên bất động, rồi bỗng nhiên, ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu giật một cái, rồi lại như không có bất kì dấu hiệu gì.

***

A Luân đang đi trên đường, cuộc sống vốn dĩ luôn có quỹ đạo của anh không hiểu sao bây giờ cứ cảm thấy trống vắng.

Hằng ngày đi làm, lại về nhà nấu cơm, tự mình ăn, tự mình dọn dẹp, không có ai bên cạnh, lại thỉnh thoảng ra ngoài cùng bạn bè uống vài ly, ấy thế nhưng, không rõ tại sao, anh vẫn không cảm thấy vui vẻ được.

Anh còn cố gắng tìm hiểu thông tin liên quan đến cái người như có mà lại không hề xuất hiện dù chỉ một lần trong nhà của mình, nhưng vẫn không tìm hiểu được bất kì thông tin gì, bạn bè của anh cũng không một ai biết về cậu ấy.

Mà có lẽ dù họ có biết, cũng không nói với anh.

Anh thường xuyên nghĩ, không biết mình có phải là gay, và cậu trai kia là người mà anh yêu hay không?

Rồi lại không biết lý do vì sao, nếu yêu nhau thật, mà hai người nhìn thế nào cũng như đã sống chung thì sao vẫn không thấy cậu ấy xuất hiện dù chỉ một lần.

Hay là bản thân anh thầm mến người ta? Hay hai người đã chia tay?

Hoặc là, đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.

Suy nghĩ miên man trong đầu, A Luân đi mà không nhìn phía trước, anh vô ý đụng trúng vai của người đi ngược hướng với mình.

– A, Xin lỗi…

Anh ngước lên, định nói lời xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy cậu trai kia, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, không nói thành lời.

Người đó, giống hệt như người trong những tấm ảnh ở nhà anh.

Cậu ấy dù trông có hơi ốm hơn so với trong hình, nhưng, đôi mắt đó, vóc dáng đó, anh cảm giác như đã in sâu trong lòng, cảm giác như đã cực kì quen thuộc.

Anh muốn gọi cậu, nhưng giọng cứ nghẹn ở cổ không nói được một lời.

Người đó cũng không chú ý đến anh, chỉ đơn giản lướt qua, rồi đi luôn về phía trước, A Luân bỗng nhiên cảm thấy khó thở, trái tim anh ở nơi nào đó anh không chú ý thắt lại. Anh không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết đuổi theo, đuổi theo bước chân và hướng đi của cậu trai đó.

-Này, cậu!

Anh không ngừng gọi, nhưng vẫn không dừng được người kia, cậu ấy hình như không nghe thấy anh, hình như không quan tâm tiếng anh gọi cậu.

Anh xuyên qua đám đông đang đi trên đường, qua hết ngã này đến đường nọ, không biết bản thân đang đi đâu, nhưng vẫn đuổi theo người ở phía trước.

A Luân mặc kệ tất cả đuổi theo người kia, anh bị té, lại không thấy đau, có một ít máu tươi ẩn ẩn dưới ống quần bị rách cũng không có cảm giác gì. Anh băng qua đường khi đèn đỏ vẫn còn sáng, bỏ lại từng tiếng mắng chửi và tiếng thắng xe gấp gáp ở phía sau, vẫn không ngừng nghỉ đi theo sau cậu trai lạ mặt mình không quen biết kia.

Anh có cảm giác, nếu không đuổi theo cậu, anh sẽ hối hận, anh sẽ đau lòng, anh sẽ… anh cũng không biết mình sẽ thế nào, cứ nghe theo con tim mà đi theo cậu.

-Này, cậu gì ơi!

A Luân nắm được cánh tay gầy yếu của cậu trai, nhẹ nhàng để cậu quay lại nhìn mình.

-Cậu tên là gì vậy?

Trong tâm ngạc nhiên, lại khó hiểu bản thân mình bị làm sao, nhưng A Luân vẫn như có như không nắm chặt tay người đối diện, nhìn chằm chằm vào cậu, chờ câu trả lời.

Anh thậm chí còn không biết, bây giờ ánh mắt anh nhìn cậu ôn nhu đến thế nào.

-Em tên Tiểu Vũ.

Người đó nói, nhẹ cười một cái, không có bất kì khó chịu hay bất mãn nào khi bị một người xa lạ cản đường.

Trong ánh mắt cậu nhìn A Luân có vui vẻ, có cảm động, lại càng nhiều hơn là chua xót không nói nên lời, nhưng là, giờ phút này, người đối diện cậu cũng không để ý.

-Tiểu Vũ, chúng ta ở bên nhau có được không?

A Luân bất chợt thốt ra, thẳng thắn không lắp bắp hay kinh hoảng gì, cứ như mình đã chờ đợi người này bao lâu rồi vậy.

Từ trong trái tim lại có cảm giác chờ mong và có chút đau đớn, anh chưa bao giờ như vậy, tự nhiên lại đi nói mấy lời khó hiểu này với người chỉ mới gặp được vài phút, như vậy thật kì lạ.

-Được.

Đáp lại suy nghĩ lan tràn của anh là lời nói kiên định và vui vẻ của cậu, cậu cười sáng lạn và cực kì hạnh phúc. Cuối cùng anh và cậu cũng có thể ở bên nhau rồi.

****

Còn nữa…

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: