Cố Nhiên – Chương 13

“Ân… Lạc Bạch… chậm một chút…”

Trên giường là hai thân ảnh lõa lồ đang quấn quýt với nhau, Cố Nhiên bị Lạc Bạch mạnh mẽ ra vào bên dưới nhịn không được tiếng rên rỉ, muốn hắn làm chậm lại.

Lạc Bạch cắn mút điểm nổi lên trên ngực trái của Cố Nhiên, thẳng lưng đẩy dục vọng của mình tiến càng sâu vào trong cậu, hắn kéo Cố Nhiên ngồi lên đùi của mình, bắt đầu một hồi vận động đâm đến điểm sâu nhất bên trong cậu.

Cố Nhiên nhìn thấy mình ngồi trên đùi Lạc Bạch, bên dưới bị xuyên xỏ phát ra tiếng vang dâm mĩ, đối mặt với ánh mắt chăm chú ngước lên nhìn của hắn, cậu đỏ mặt không khống chế được lại tiếp tục phát ra những âm thanh tiêu hồn.

Lạc Bạch vừa cắn mút đầu vú của Cố Nhiên, ánh mắt lại chăm chú quan sát cậu, dưới thân thì càng không quên đẩy mạnh, điểm đến điểm nhạy cảm của Cố Nhiên, làm cậu run lên, chỉ có thể nghẹn ngào.

Tư thế này của hai người làm càng sâu lại dễ dàng quan sát người yêu của mình, Lạc Bạch cực kì không muốn buông tha, cứ như vậy mà ôm chặt lấy Cố Nhiên, tiếp tục đâm rút va chạm không có điểm dừng.

“A Nhiên, A Nhiên…”

“A Nhiên… có thoải mái không? Hử?”

Lạc Bạch thì thầm tên Cố Nhiên, một tiếng hử trầm thấp làm người nghe mềm nhủn, hắn rời môi khỏi đầu vú vì bị liếm mút mà sưng đỏ của cậu, bàn tay to lớn lại nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, khẽ đến bên tai cậu thổi khí, chiếc lưỡi cũng không buông tha mà khẽ đẩy vào bên trong lỗ tai.

Cảm nhận Cố Nhiên lại run lên một chút, bên dưới siết càng chặt, Lạc Bạch giờ phút này bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều việc của kiếp trước.

Kiếp trước, trong một lần làm tình, hắn cũng từng nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, sau đó hỏi cậu có thoải mái không.

Lúc đó tuy thần trí hắn mơ hồ, tuy hắn vì Trần Nguyệt Bích mà thủy chung không mở lòng với người nào khác, nhưng lúc đó khi làm tình, hắn biết người kia không phải phụ nữ.

Rõ ràng là thân hình nhỏ nhắn nhưng không mềm dẻo như của phụ nữ mà lại có chút rắn rỏi, cũng rõ ràng là bộ ngực bằng phẳng, thế nhưng, tất cả những thứ đó lại cuốn hút một người mất thần trí như hắn đến thế.

Hắn biết đó là một người đàn ông, vì người đó cũng có dục vọng như hắn, khi hắn cầm đến thứ đó, hắn đã biết đó không phải vợ mình.

Ấy thế nhưng hắn lại không sao ngừng lại được, miệng hắn kêu lên tên của vợ mình, bên dưới lại ra sức làm người ta, rõ ràng là hắn chỉ đang giả vờ như không nhận ra hắn đã có tình cảm và dục vọng với một người khác không phải vợ mình, người đó là…

Cố Nhiên.

Lúc này nhớ lại thì Lạc Bạch mới hiểu, thì ra hắn từ lúc đó đã nhận ra người dưới thân là Cố Nhiên, đã tiếp nhận cậu, đã có cảm giác với cậu.

Nếu không phải, thì hắn sẽ không nắm lấy tính dục của người đó mà tuốt lộng, muốn người đó cũng được thoải mái, thỏa mãn và thăng hoa như hắn.

Âm thanh rên rỉ đứt quãng của Cố Nhiên kéo Lạc Bạch về lại với thực tại, hắn để cậu nằm xuống giường, bên dưới vẫn chưa rút ra, giúp cậu nằm thoải mái một chút, Lạc Bạch thay đổi tư thế và góc độ, tiếp tục cần mẫn cày cấy ra vào trên người của người yêu.

“A Nhiên, chào buổi sáng.”

Lạc Bạch hôn nhẹ Cố Nhiên làm cậu tỉnh lại từ trong hồi ức.

Đêm qua Cố Nhiên không biết Lạc Bạch muốn mình bao nhiêu lần, cũng không biết cậu khóc lóc cầu xin rồi bắn trong tay hắn bao nhiêu lần, cậu chỉ biết là hôm qua hai người cuối cùng đã hòa làm một.

Sau khi sự tình qua đi, hình như Lạc Bạch còn bế cậu đi tắm rửa.

Cố Nhiên nghĩ đến đây thì khuôn mặt đã đỏ bừng, cậu vùi đầu vào trong chăn, khe khẽ nói chào buổi sáng với Lạc Bạch.

“Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên đỏ mặt, cũng không biết cậu đang nghĩ đến chuyện hôm qua, chỉ sợ cậu vùi đầu vào chăn như vậy sẽ khó thở, nhanh chóng lật người lại, nhìn cậu ôn nhu hỏi.

“Không, không có.”

Cố Nhiên ngại ngùng nhìn Lạc Bạch ôn nhu như vậy, bàn tay khẽ đưa lên chạm vào bên mặt của hắn.

Lạc Bạch không ngăn cản cậu, chỉ để yên cho cậu sờ, một lát sau hắn mới cất tiếng.

“A Nhiên, nói cho anh biết, hôm qua em làm sao vậy?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên một cách nghiêm túc, hôm qua hai người ân ái, dù có vui mừng, có hạnh phúc, nhưng Lạc Bạch tuyệt đối không quên trước đó tâm trạng của Cố Nhiên đã hoảng loạn và sợ hãi đến thế nào.

Hôm qua hắn làm tình với cậu, một phần vì ham muốn, một phần vì muốn trấn an cảm xúc của Cố Nhiên, nhưng hiện tại hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Thứ làm cho Cố Nhiên sợ hãi đến như vậy, bất an đến như vậy sau khi nằm mơ, Lạc Bạch mơ hồ có một chút cảm giác bất an.

Không lẽ nào Cố Nhiên mơ về kiếp trước của bọn họ?

Ở một mức độ nào đó mà nói, đôi khi Lạc Bạch cũng rất nhạy cảm.

Sau khi nghe Cố Nhiên một lần lại một lần ấp úng kể về giấc mơ mà cậu mơ thấy, toàn thân Lạc Bạch rét lạnh như ngâm trong hầm băng.

Hắn cố gắng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không che giấu được đau đớn dâng lên trong lòng, hắn ôm chầm lấy Cố Nhiên, không biết là muốn an ủi dỗ dàng cậu đừng lo lắng hay là an ủi chính bản thân mình.

Rút cuộc thì, điều mà hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.

Cố Nhiên… thế nhưng dù không có kí ức của kiếp trước lại vẫn mơ thấy chuyện đau lòng đến ám ảnh kia.

Ám ảnh ngay cả khi đi vào giấc ngủ.

Bàn tay Lạc Bạch có chút run run siết chặt, hắn phải khó khăn lắm mới có thể bình ổn cảm xúc, khó khăn lắm mới đi đến được như ngày hôm nay, ở bên Cố Nhiên, ấy thế mà… lẽ nào ông trời vẫn muốn trừng phạt hắn?

Trừng phạt hắn vì kiếp trước vong ân phụ nghĩa.

Trừng phạt hắn vì ích kỉ không nghĩ đến ai.

Trừng phạt hắn vì làm Cố Nhiên đau khổ.

Cố Nhiên vốn đang lo lắng sau khi kể ra chuyện này sẽ bị Lạc Bạch nói mình suy nghĩ linh tinh, trách cậu không tin tưởng hắn.

Thế nhưng sau khi cậu kể xong, Lạc Bạch không nói gì, chỉ bình tĩnh mà ôm cậu vào lòng, tay thì siết chặt vòng ôm làm cậu có chút đau.

Cố Nhiên không đẩy Lạc Bạch ra mà ngược lại còn ôm hắn chặt hơn, cậu cảm nhận được Lạc Bạch lúc này có chút không bình thường. Tâm trạng của hắn sau khi nghe xong chuyện cậu kể còn bị ảnh hưởng và khẩn trương hơn cả cậu, Cố Nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, vừa muốn mở miệng hỏi lại nghe được giọng của Lạc Bạch từ trên đỉnh đầu vọng vào tai.

Hắn nói: “A Nhiên, đừng rời bỏ anh, có được không?”

Cố Nhiên nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của Lạc Bạch, trong lòng như bị ai đó nhéo một cái đến lợi hại, đau đến không chịu nổi.

Vì sao Lạc Bạch lại nói những lời này, lẽ ra sau khi mơ xong giấc mơ kia, người phải nói ra lời này là Cố Nhiên mới đúng, thế nhưng cảm xúc của Lạc Bạch còn bị ảnh hưởng hơn cả cậu, lo lắng bất an hơn cả cậu, chuyện này rút cuộc là như thế nào.

Cố Nhiên hơi đẩy Lạc Bạch ra, nhìn rõ mặt hắn một chút mới mở miệng:

“Anh ổn không, Lạc Bạch?”

Cố Nhiên không hỏi có phải giấc mơ của cậu làm hắn không yên lòng hay không, cũng không hỏi hắn có chuyện gì mà chỉ hỏi hắn có ổn không, Lạc Bạch vừa nghe đến lời này, trái tim bị vây giữa ấm áp và xót xa khiến hắn có chút khó phân rõ.

“A Nhiên, anh sợ hãi em sẽ rời bỏ anh.”

Lạc Bạch thấp giọng nói, trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy Cố Nhiên quan tâm mình, Lạc Bạch đã muốn nói tất cả sự thật cho cậu nghe, thế nhưng hắn không làm như vậy.

Nói hắn sợ hãi, không sai.

Hắn sợ Cố Nhiên sẽ bỏ hắn lại.

Nhưng điều làm hắn lo lắng hơn cũng không phải việc sau khi nghe được mọi chuyện Cố Nhiên sẽ vứt bỏ hắn, mà là hắn sợ cậu đau lòng, sau đó lại tự tổn thương chính mình như kiếp trước.

Nếu vậy, hắn thà là mình ích kỉ, thà là cậu không biết gì những sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh hắn.

Cố Nhiên thấy Lạc Bạch một lần nữa thấp giọng nói cậu đừng rời xa hắn, trong lòng tự nhiên mềm nhũn.

Vốn chút lo lắng còn lại trong lòng về giấc mơ hôm qua toàn bộ đã bị lời này của Lạc Bạch làm tiêu tan hết.

Cố Nhiên ôm lấy Lạc Bạch, chủ động hôn nhẹ lên mi mắt hắn, sau đó sà vào trong lồng ngực ấm áp vững chãi kia, nhẹ giọng nói:

“Lạc Bạch, anh biết không, em hiện tại rất hạnh phúc.
Em hạnh phúc vì anh đến bên cạnh em.
Hạnh phúc vì anh lựa chọn em, lựa chọn con đường tình yêu khó khăn này.
Em hạnh phúc vì ngay giây phút này được nằm trong cái ôm ấm áp của anh.
Chỉ có nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho em mãn nguyện, nếu đã như vậy…
Em làm sao còn rời xa anh được chứ.”

Cố Nhiên vươn tay nắm chặt bàn tay của Lạc Bạch, đan mười ngón vào chặt chẽ với nhau, sau đó tiếp tục nói:

“Có thể anh sẽ cho rằng em rất tham lam, rất ích kỉ, cũng rất yếu đuối. Thế nhưng em thích anh, vì vậy nên không thể nhường anh cho ai khác, không thể để anh chú ý đến ai khác, muốn anh lúc nào cũng ở bên cạnh em, dù em có ra sao anh vẫn phải luôn ở ngay bên cạnh. Nhưng điều như thế, suy nghĩ ích kỉ như vậy, em mới là người phải lo lắng sau khi anh phát hiện ra một mặt này của mình thì sẽ rời bỏ em mới đúng.
Lạc Bạch, em yêu anh, nên trừ khi là anh vứt bỏ em, còn không, em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh được.
Anh đừng lo lắng, tin tưởng em, được không?”

Ánh mắt Cố Nhiên chân thành, lời nói lại không như ngày thường rụt rè cân nhắc, đây đều là suy nghĩ của cậu, ngày hôm nay, rút cuộc mở lòng nói hết với Lạc Bạch, mong hắn hiểu cậu yêu hắn đến thế nào, cậu sẽ mãi ở bên không rời không bỏ hắn.

Lạc Bạch nghe được những lời này, đầu tiên chính là sửng sốt, một lúc sau hắn mới thở dài một hơn, nâng mặt Cố Nhiên lên, hôn nhẹ lên môi cậu.

Thì ra bao lâu nay, người chưa dứt bỏ được quá khứ là hắn.

Hắn lo lắng, hắn sợ hãi, hắn có gánh nặng, mọi thứ đè trĩu trong tim khiến hắn suy nghĩ tiêu cực, lo lắng những chuyện không đâu.

Vốn đã luôn biết, Cố Nhiên dù là kiếp này hay kiếp trước cũng luôn luôn yêu hắn, chỉ là hắn kiếp trước thì không nhận ra, kiếp này lại sợ hãi mà thôi.

Lạc Bạch ôm Cố Nhiên, vuốt ve bàn tay lồng trong bàn tay của mình, lúc này mới bình ổn cảm xúc, ôn nhu nói:

“Cảm ơn em, A Nhiên, anh cũng rất yêu em, anh không muốn thề non hẹn biển, anh chỉ muốn nói với em, kiếp này có được em, anh thật sự rất hạnh phúc.”

****

The End

Đến đây mà bảo là hoàn thì mọi người có chịu không nhở…

Ta là trưng cầu ý kiến, chớ ném đá ta nhé.

Cố Nhiên – Chương 12

“Không sao rồi, có anh ở đây.”

“Anh ở đây.”

Lạc Bạch kiên nhẫn ôm Cố Nhiên trong lòng lặp lại từng từ từng từ một. Lòng hắn đau đớn và lo lắng ngập tràn nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để dỗ dành Cố Nhiên.

Nhìn thấy Cố Nhiên như thế này, Lạc Bạch thực sự cảm thấy bản thân mình vô dụng.

Đã thề là kiếp này phải làm cho cậu hạnh phúc, vui vẻ qua một đời, thế nhưng vẫn là hết lần này đến lần khác nhìn cậu đau khổ khóc lóc mà không làm được gì ngoài an ủi, Lạc Bạch trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực và khó chịu.

“Anh Lạc Bạch.”

Cố Nhiên khóc đủ bỗng nhiên kích động kêu một tiếng, rồi sau đó đè Lạc Bạch ngã ra giường, áp lên trên hắn rồi kích động hôn môi.

Lạc Bạch không biết Cố Nhiên bị làm sao, nhưng trong tình huống này hắn chắc chắn không có tâm trạng mà hôn môi với cậu, hắn đang lo lắng muốn nhìn mặt Cố Nhiên, thế nên hắn giữ chặt cậu, tránh né nụ hôn của Cố Nhiên, lật người lại đè lên thân cậu để nhìn cho rõ.

Trong nháy mắt khi bị từ chối, Cố Nhiên cả người bỗng cứng đờ.

Cậu kích động như vậy cũng là vì muốn xác nhận Lạc Bạch còn ở bên cạnh mình, hắn là người yêu của cậu, là của cậu, chứ không phải của bất kì ai khác.

Thế nhưng, cậu bị hắn từ chối.

Cố Nhiên ánh mắt thất thần nhìn Lạc Bạch kiểm tra khắp người mình một lượt, hô hấp của cậu bỗng nhiên dần khó khăn, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi lại càng như thêm trong suốt khiến người ta sợ hãi.

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên như vậy, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

“Cố Nhiên, em bị làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, có được không?”

Giọng của hắn khàn khàn, mặt đầy lo lắng, hắn bây giờ thực sự mới biết mình bất lực đến thế nào, cả người yêu mà cũng không làm cho vui vẻ được.

“Lạc Bạch, chúng ta làm đi, có được không anh? Nhé?”

Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch lo lắng cho mình thì lại từ trong ngẩn người hoảng hốt lên, sau đó lại nức nở nói ra một câu.

Lời cậu như cầu xin làm cho lòng Lạc Bạch cực kì khó chịu.

Hắn không phải không muốn làm với cậu, có trời mới biết hắn muốn làm đến thế nào.

Thế nhưng, hắn không cần cậu phải như cầu xin mà nói với hắn những lời đó, càng không cần làm cậu trong lúc tinh thần cậu hoảng loạn muốn hỏng như thế này.

“A Nhiên, em đang nói gì vậy, em bình tĩnh một chút đi.”

Lạc Bạch lại kéo Cố Nhiên vào lòng, ôm lấy cậu lo lắng đến âm thanh cũng run rẩy.

“Không, Lạc Bạch, em… em rất bình tĩnh. Em đang nói thật, chúng ta làm đi nhé, được không anh? Chúng ta là người yêu mà, đúng không, như vậy thì có làm tình cũng là bình thường mà, nhé?”

Cố Nhiên liên tục lắc đầu, lại mở miệng nói muốn cùng Lạc Bạch làm tình, ánh mắt lo sợ và thất thần của cậu làm Lạc Bạch trong lòng trầm xuống.

Hắn không nói gì nữa, chỉ đè Cố Nhiên xuống rồi hôn lên, áp cả người mình lên cơ thể mảnh khảnh của cậu, bắt đầu một hồi triền miên không dứt hôn môi.

****

Cố Nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc Bạch nằm ngay bên cạnh mình, ngoài trời chắc hẳn đã là ngày mới, cũng may mà hôm nay chủ nhật nên bọn họ cũng không cần đi học.

Cậu nhìn chăm chú ngũ quan khi ngủ của người yêu, trong đầu lại hiện lên tình cảnh làm người ta đỏ mặt ngày hôm qua.

Hôm qua cậu và Lạc Bạch đã làm tình.

Cuối cùng thì họ cũng đi đến bước cuối rồi.

Hôm qua lúc đó, Lạc Bạch hôn cậu, Cố Nhiên chỉ nhớ lại thôi mà cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Hôm qua…

Cảm nhận sự run rẩy dưới thân mình, nhưng chiếc lưỡi trong miệng lại ra sức đáp lại, Lạc Bạch cũng đành buông bỏ lo lắng trong lòng, tập trung với việc trước mắt.

Làm Cố Nhiên trước đã, chuyện gì để sau hãy tra hỏi.

Trong đầu Lạc Bạch hiện lên một câu như thế, phía dưới đã bắt đầu rục rịch, con dã thú ngủ sâu trong lòng hắn trỗi dậy, hiện tại dù Cố Nhiên có muốn đổi ý thì e cũng đã quá muộn rồi.

Hai người triền miên hôn môi một lúc, đến khi Cố Nhiên không thể hô hấp thông thuận nữa, người phía trên cậu mới buông tha.

Nhìn thiếu niên nhu thuận mê người nằm trên giường chờ đợi mình đến lột sạch, Lạc Bạch thực sự kích động muốn nhào lên nuốt cậu vào trong bụng.

Thế nhưng hắn vẫn là nhẫn lại.

Bất kì điểm nhạy cảm nào trên cơ thể Cố Nhiên hắn đều biết, đã từng làm với cậu nhiều lần, tất nhiên Lạc Bạch sẽ không bỏ sót bất cứ nơi nào có thể cho người yêu được thoải mái, vì vậy hắn bắt đầu nhớ lại những lần làm tình của bọn họ kiếp trước, tay lại nhanh chóng thoát đồ ngủ của Cố Nhiên đi.

Nhìn người con trai trắng nõn đáng yêu nằm ở trên giường, không biết có phải vì xấu hổ hay không mà cả người cậu như bao phủ một tầng hồng nhạt, Lạc Bạch kiềm chế chính mình nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn đưa tay sờ vào trước ngực của Cố Nhiên, tay hắn có lẽ là do quá kích động mà có chút run rẩy, hắn áp lên Cố Nhiên, lại bắt đầu một lần tách mở đôi môi ngọt ngào của cậu rồi quấn lấy lưỡi nhau mà liếm mút.

Bàn tay mân mê điểm nổi lên trước ngực của Cố Nhiên.

Nụ hôn sâu chấm dứt bằng một sợ chỉ bạc kéo dài tách ra từ môi của hai người, Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên bị hôn đến mơ màng trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu, chiếc lưỡi nóng ấm của hắn liếm khóe môi Cố Nhiên, khẽ nheo mắt, bắt đầu hôn xuống cổ, mỗi nơi hắn liếm qua đều bị cắn mút hiện ra hôn ấn, bàn tay cũng không an phận bắt đầu lần xuống phần bí ẩn giữa hai chân của Cố Nhiên.

“Có thoải mái không? Thoải mái thì cứ kêu lên đi, không cần nhẫn nhịn.”

Bàn tay to lớn mà ấm áp bao bọc lấy dục vọng của Cố Nhiên, bắt đầu như có như không vuốt ve mơn trớn, cảm nhận nó cứng dần trong tay mình, người dưới thân thì có chút vặn vẹo như là khó nhịn, Lạc Bạch cắn nhẹ vành tai Cố Nhiên thì thầm nói, chiếc lưỡi cũng không buông tha mà liếm vành tai cậu, cảm nhận người dưới thân run lên một chút, Lạc Bạch trong lòng cực kì thỏa mãn.

Cố Nhiên nằm ở trên giường, phía dưới được bàn tay của Lạc Bạch nắm lấy làm cho cậu rất kích động, bên tai lại nghe thấy lời hắn thì thầm, vì vậy mà nhịn không được bật ra khỏi miệng một tiếng rên nhẹ êm tai, đôi mắt mơ màng đã bắt đầu phủ thêm một tầng hơi nước, biểu hiện này của cậu khiến người phía trên càng ra sức mà khiêu khích, muốn cậu càng thoải mái, càng phát ra nhiều tiếng rên êm tai như vậy, càng có thêm nhiều biểu hiện nữa.

“Ân… đừng mà, Lạc Bạch, buông tay, em sắp… a…”

Trong phòng ngủ ở trên giường là hai người đang dây dưa hôn môi vuốt ve nhau, không khí ngày càng nóng lên, sự ám muội mà ấm áp trong đó không phải ai cũng có thể cảm nhận được.

Cố Nhiên dù sao cũng chỉ là trai tân, sau một hồi bị khiêu khích vuốt ve cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, run rẩy la lên một câu đứt quãng, cậu khẽ cong người, hai chân khép chặt, chất dịch nóng bỏng tất cả bắn trong tay của Lạc Bạch.

Lạc Bạch nhìn thứ chất dính trắng đục trên tay mình, ánh mắt tối đi vài phần, bàn tay dính đầy bạch dịch kia cũng lần mò đến điểm bí ẩn nào đó của người dưới thân.

Nhẹ nhàng xoa vài vòng xung quanh nếp gấp uốn lượn, Lạc Bạch khẽ đẩy một ngón tay vào nơi huyền bí đó, cảm nhận sự bài xích như muốn đẩy dị vật xâm nhập bất ngờ ra ngoài, rồi lại như không muốn mà hút vào ngón tay của hắn, Lạc Bạch lại càng đẩy sâu thêm nữa.

Cố Nhiên sau khi bắn tinh thì vẫn còn mơ màng, đợi đến khi bị một ngón tay bất thình lình đâm vào phía sau, cậu mới kinh ngạc tỉnh táo được một chút, biết tiếp theo là nên làm gì, Cố Nhiên rất phối hợp với Lạc Bạch thả lỏng người, để hắn dễ dàng ra vào mở rộng cho cậu.

Lạc Bạch nhìn phản ứng của Cố Nhiên, yêu thương rướn lên hôn môi cậu một cái, lại tách mở hai cánh hoa thơm ngọt, chiếc lưỡi thuận lợi đi vào càng quét, bàn tay phía dưới lại tăng thêm một ngón, hai ngón tay ở bên trong tràng đạo cảm nhận sự ấm áp và đường đi mềm mại uốn lượn thì khẽ nhấn nhẹ một cái, làm Cố Nhiên phải rên lên một tiếng, nhưng âm thanh cũng đều bị Lạc Bạch nuốt vào toàn bộ qua cái hôn sâu kia.

Sau khi vào hết ba ngón tay, nhờ có bạch dịch Cố Nhiên tiết ra nên không cần bôi trơn cũng rất thuận lợi ra vào, thế nhưng Lạc Bạch vẫn nhẫn xuống xúc động muốn đi vào nơi kia, rất có kiên nhẫn mở rộng làm công tác tiền hí cho Cố Nhiên.

Hắn không muốn một mình mình được thoải mái mà Cố Nhiên lại phải khó chịu, làm tình là việc thăng hoa cảm xúc của hai người, đã là người yêu thì phải cùng nhau thoải mái, cùng nhau thỏa mãn, chứ không phải chỉ một người chịu thiệt để người còn lại sung sướng.

Kiếp trước có lẽ hắn chính là như vậy. Lúc nào cũng muốn Cố Nhiên, cũng làm tình với cậu, nhưng trái tim, tâm trí, thậm chí là cảm giác không biết chân thật cảm nhận được mấy phần, làm cho Cố Nhiên thoải mái được mấy phần.

Lạc Bạch lắc đầu, cố gắng chuyên tâm không suy nghĩ chuyện khác. Hiện tại hắn và Cố Nhiên đã là người yêu, mặc kệ kiếp trước là chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ cần biết kiếp này nó sẽ không lặp lại là được.

“A… Lạc Bạch, đủ… đủ rồi… anh mau vào đi… em khó chịu…”

Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch nhẫn đến độ đã có mồ hôi trên trán nhưng vẫn cắn răng mở rộng cho mình làm cậu cực kì khó chịu. Cậu cũng muốn cùng hắn hòa làm một, dù đau đớn một chút cũng không sao.

“A…”

Cố Nhiên hét lên một tiếng, cả người cương cứng, cảm nhận những ngón tay của Lạc Bạch vừa lui ra thì lại có thứ càng nóng và lớn hơn thế chỗ vào, một lần đâm đến sâu trong tràng đạo của cậu, làm Cố Nhiên không nhịn được rên rĩ và thở gấp.

Lạc Bạch vùi mình vào sâu bên trong của Cố Nhiên, hắn thở dài một hơi đầy thỏa mãn, khẽ cúi xuống hôn môi cậu, dùng sự dịu dàng trấn an cậu, tay thì khi có khi không lướt qua hai đóa hoa trước ngực của Cố Nhiên, khiêu khích để cho cậu thả lỏng.

Hắn vốn đã kìm chế chính mình không được xúc động mà làm cậu bị thương, nhưng câu nói kia của Cố Nhiên đã phá vỡ mọi kiên trì của hắn, làm hắn một lần tiến vào liền đâm đến sâu nhất trong người cậu, bên dưới bị nơi nóng ấm bao bọc, trong tim thì tràn ngập là tình yêu dâng trào, ngọt ngào như muốn nhấn chìm hắn.

Chờ đến khi người dưới thân bắt đầu thả lỏng, Lạc Bạch ôm chặt lấy Cố Nhiên, bắt đầu luận động theo quy luật.

****

Cố Nhiên – Chương 11

Thời tiết chưa vào hè mà đã có những cơn mưa rả rích.

Hôm nay vừa đến buổi trưa, bầu trời đang trong vắt liền biến thành xám xịt, vài giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen trên bầu trời, sau đó biến thành một cơn mưa lớn.

Mưa mang theo sự mát mẻ và trong lành nhưng cũng đồng thời làm cho người ta khó chịu vì hương vị nắng gắt còn vương trong không khí.

Giờ ăn trưa đã đến, thế nhưng không có học sinh nào muốn ra khỏi lớp, trời mưa khiến cho người ta cũng cảm thấy biếng nhác, không muốn đi ra khỏi cửa.

Tại một góc vắng lặng với mái che lớn tránh được nước của cơn mưa đầu mùa, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đang yên tĩnh mà ăn trưa.

Hai người không ai nói gì, thi thoảng Lạc Bạch còn gặp thức ăn bỏ vào trong bát của Cố Nhiên, ấy thế nhưng khung cảnh hai người cùng nhau ăn cơm dưới mái hiên với cơn mưa rả rích lại làm người ta thấy yên bình đến kì lạ.

Xét về một khía cạnh nào đó mà nói, Cố Nhiên và Lạc Bạch đều là kiểu người không thích nói nhiều.

Hơn thế nữa, khi ở bên nhau, Cố Nhiên luôn có chút xấu hổ, nên phần lớn thời gian cậu đều giữ im lặng. Người luôn cố gắng gợi nên bầu không khí và bắt chuyện trước nói cho cùng bao giờ cũng rơi vào trong tay Lạc Bạch, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn gắp một con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào trong chén của Cố Nhiên, nhìn cậu càng cúi thấp đầu liền cười khẽ một cái, hỏi nhỏ:

“Thức ăn khó nuốt lắm sao? Anh thấy em ăn rất ít.”

“Không ạ, đồ ăn ngon lắm, chỉ là… chỉ là…”

Cố Nhiên nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói sao cho phải, đồ ăn mẹ Bạch làm quả thực rất ngon, thế nhưng cậu ngồi đối diện với Lạc Bạch lại rất xấu hổ, dù đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, thế nhưng cậu vẫn không khống chế được.

“Chỉ là cái gì? Không cần khẩn trương như vậy. Em muốn anh tin tưởng lời em nói thì ăn nhiều thêm chút nữa mới được.” Lạc Bạch cười cười, nói rồi vươn tay nhẹ xoa mái tóc mềm của Cố Nhiên, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

“Lạc Bạch, anh… anh cũng ăn nhiều một chút, không cần lo cho em.” Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch cứ gắp thức ăn cho mình liền nhắc nhở, lo lắng hắn ăn không no.

Lạc Bạch nhìn bộ dạng Cố Nhiên nhu thuận quan tâm mình, trong lòng ấm áp đến chết, nghĩ muốn hôn cậu một cái, tay đã vươn qua, kéo người vào lòng ngực, sau đó áp môi lên.

Cố Nhiên giật mình khi bị Lạc Bạch kéo về phía hắn, đến khi ổn định lại đã thấy mình nằm gọn trong lòng Lạc Bạch, vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, đôi môi ấm nóng mềm mại của người kia đã phủ lên môi cậu, cậu lập tức đỏ bừng mặt.

Cái hôn lần này không như lần đầu tiên vô tình chạm phải ở trước cửa nhà Cố Nhiên. Lạc Bạch lần này hôn mang theo rất nhiều cảm xúc và cả những khao khát trong lòng.

Hắn hôn một cách cuồng nhiệt, ôn nhu liếm mút đôi môi của cậu trai trong lòng, đợi cậu vừa hé mở môi ra một chút để lấy khí hay là nói gì đó, lập tức luồn chiếc lưỡi nóng bỏng vào trong khoang miệng của cậu.

Cảm nhận được sự kinh ngạc, khẩn trương, lại có chút trúc trắc muốn đáp lại của Cố Nhiên, Lạc Bạch lại càng lưu luyến buông cậu ra.

Hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Cố Nhiên bằng lưỡi mình, từ tốn mút vào rồi dẫn dắt cậu theo ý hắn muốn.

Tiếng môi lưỡi hòa quyện trao đổi nước bọt với nhau vang lên trong khung cảnh trời mưa bên ngoài có cảm giác lãng mạn mà xấu hổ cực kì.

Trong không khí ấm áp đôi lúc lại vang lên vài âm thanh chụt chụt làm người ta đỏ mặt.

Cố Nhiên bị Lạc Bạch dẫn dắt đã biết làm thế nào, hai người cứ vậy mà trao đổi một nụ hôn sâu, đến khi buông nhau ra thì đã thở hổn hển cùng gấp gáp hô hấp.

Hai đôi môi khi tách ra giống như còn vương vấn hơi thở của đối phương, nơi khóe môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc tinh mĩ.

Luận về kinh nghiệm, chắc chắn Cố Nhiên không có nhiều kinh nghiệm bằng Lạc Bạch, dù sao thì kiếp trước hắn cũng có vợ,  lại còn sống với Cố Nhiên lâu như vậy, cái gì cần làm cũng đều đã làm, thế nên hắn bình ổn hô hấp rất nhanh.

Nhìn thấy Cố Nhiên ở trong lòng còn đang hổn hển, Lạc Bạch hai tay ôm bên hông Cố Nhiên lại càng siết chặt, chỉ khi nào ôm được người này vào lòng, Lạc Bạch mới cảm thấy mọi thứ ở kiếp này chân thật một chút.

“Anh, anh lần sau đừng như vậy, nơi này là trường học, lỡ có ai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến anh.”

Cố Nhiên sau một hồi xấu hổ cuối cùng cũng mở miệng nói, lời này vừa nói ra lại khiến cho Lạc Bạch nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên qua Cố Nhiên luôn vậy, làm hại Cố Nhiên lại đỏ mặt lần nữa.

Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy cơ chứ. Lạc Bạch trong lòng thầm nghĩ.

Rõ ràng hai người bọn họ đều là học sinh, nếu bị trường phát hiện thì tất nhiên cả hai có khi đều sẽ bị phạt, vậy mà Cố Nhiên trong suy nghĩ chỉ lo lắng cho mình hắn, người này phải yêu hắn đến mức nào mới lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn như vậy.

Cậu như thế này, làm thế nào Lạc Bạch có thể không yêu thương cơ chứ.

“A Nhiên, em không được như vậy. Sau này không cần chuyện gì cũng lo nghĩ cho anh, phải tự chú ý bản thân mình nữa, có biết không?”

Lạc Bạch dịu dàng ôm Cố Nhiên vào lòng thì thầm, thời gian ăn trưa ở trường học bình thường cũng không ngắn, nhưng lòng hắn bây giờ cứ ước cho thời gian mãi dừng lại ngay lúc này thôi thì tốt rồi.

Cố Nhiên ngước nhìn Lạc Bạch, phản chiếu trong ánh mắt ôn nhu của hắn là một mình hình bóng cậu, nhìn thấy như vậy, trong lòng không biết vì cái gì nhói một cái, miệng lại mỉm cười gật đầu đáp ứng hắn.

Trên đời này, hạnh phúc nhất không phải việc có nhiều tiền hay bất cứ điều gì khác, mà điều hạnh phúc nhất là trong lòng người bạn yêu có bạn, và bạn cũng có người ta.

Cũng như việc được người mình yêu quan tâm và quan tâm lại người đó vậy.

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên gật đầu đồng ý, bên môi ý cười không hề che dấu tản ra, hắn cầm lên bắt cơm còn dở, bắt đầu phục vụ bữa trưa cho Cố Nhiên ăn.

Bên ngoài mái hiên kia, trời vẫn đang còn mưa, đôi lúc sẽ có sấm chấm lóe lên rồi mất, cảnh tượng khiến cho lòng người nôn nao.

Mưa giông thường là dấu hiệu chẳng có gì tốt lành cả.

***

Cố Nhiên hôm nay không đi học, cậu nằm trên giường, chăn đắp kín người, mặc dù nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng cậu lại toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Từ trong thân thể phát ra từng đợt run rẩy, Cố Nhiên cố gắng vùi mình vào chăn, sắc mặt tái nhợt làm lộ ra toàn bộ bất an và lo lắng của cậu.

Lí do cho tất cả những chuyện này là vì đêm qua cậu nằm mơ.

Đúng vậy, là nằm mơ.

Một cơn mơ cực kì đáng sợ.

Một cơn mơ như ác mộng bủa vây khiến trái tim Cố Nhiên đau đớn.

Một cơn mơ chẳng lành.

Cậu nằm mơ, mơ thấy Lạc Bạch cùng Trần Nguyệt Bích kết hôn.

Lúc đó nhìn anh cười hạnh phúc sánh vai cùng cô đến lễ đường, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, rồi sau đó đau đớn qua đi thì chỉ còn lại đầy rẫy vết thương khó lành trong tim.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là đã đủ đáng sợ rồi, thế nhưng, chuyện phía sau lại càng khiến cậu không cách nào hình dung được nữa.

Nguyệt Bích bị tai nạn máy bay, cô ấy chết.

Lạc Bạch từ đau đớn không tin vào sự thật mà hóa thành kẻ điên, chỉ tiếp xúc với một mình cậu.

Rồi sau đó, là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất đời trong giấc mơ của Cố Nhiên.

Lạc Bạch lo lắng cho cậu, anh nhận ra cậu, hai người ôm nhau, hôn nhau, còn làm tình nữa.

Cậu đã hy vọng, hy vọng những điều đó thành sự thật biết bao.

Thế nhưng, hy vọng càng nhiều, đến khi phát hiện sự thật thì lại càng đáng sợ, càng tuyệt vọng đến sống không được, chết không xong.

Ngày hôm đó, lúc làm tình, anh vẫn như thường ngày ôn nhu với cậu, nhưng người anh gọi tên đó lại chính là vợ của anh.

Đau đớn và giày xéo khiến Cố Nhiên như không thở được, cậu biết đây chỉ là giấc mơ, cậu biết chỉ cần mở mắt ra thì mọi thứ sẽ tan biến.

Cậu biết chỉ cần tỉnh lại thì tốt rồi.

Chỉ cần tỉnh lại, cậu vẫn sẽ là Cố Nhiên được Lạc Bạch yêu thương săn sóc, chứ không phải sống đau khổ vì tình như trong giấc mơ kia.

Thế nhưng, dù đã biết là như vậy, nhưng cậu vẫn không khống chế được mà đau đớn, vẫn không khống chế được mà tin tất cả là sự thật, và vẫn không khống chế được mà ở lại trong giấc mơ, muốn biết kết quả sau cùng là gì.

“Nhiên…”

“A Nhiên…”

“A Nhiên…”

Bàn tay ấm nóng chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của cậu, đôi môi ngọt ngào kia nhẹ nhàng gọi tên cậu, trong đó còn ẩn chứa khẩn trương và sợ hãi.

Khuôn mặt lo lắng của Lạc Bạch gần trong gang tấc làm Cố Nhiên từ trong mơ cũng phải tỉnh lại để nhìn anh cho rõ.

Người này, là người mà cậu yêu, trong mơ cũng thế mà ngoài đời thực vẫn vậy.

Và cuộc sống hiện tại của cậu có anh, có được Lạc Bạch – người yêu của cậu.

Cố Nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn vô cùng, muốn khóc vô cùng, cậu nhìn thấy Lạc Bạch đang lo lắng cho mình, lại nhớ đến cảm giác bị bỏ qua trong giấc mơ đó, bất giác lại run rẩy nắm chặt lấy tay của Lạc Bạch, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

Cố Nhiên thì thầm gọi, nép cả người vào trong lòng Lạc Bạch, sau đó run rẩy mà khóc.

Bình thường Cố Nhiên chưa bao giờ chủ động thân mật như vậy, nếu đây là lúc thường, chắc chắn Lạc Bạch sẽ vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng vào tình huống này, hắn không cách nào mà cười hay vui vẻ cho nổi, trong tim chỉ có đau đớn từng cơn, từng cơn hòa cùng với bất an không biết từ đâu mà đến.

Lạc Bạch nhìn thấy người yêu khóc đến khó thở, mặt đỏ bừng, trong lòng đau đến chết lặng, hắn gấp đến độ không biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm chặt lấy cậu trong lòng mình.

Hắn không biết vì lí gì mà Cố Nhiên lại vội vàng, khẩn trương và hoảng hốt đầy sợ hãi như vậy, hắn chỉ biết lúc này nên ôm cậu thật chặt, vỗ về làm cậu yên lòng.

Lạc Bạch buổi sáng như mọi ngày thường đến gọi Cố Nhiên dậy rồi cùng nhau đi học, nhưng hôm nay hắn đến lại thấy Cố Nhiên sắc mặt cực kì xấu ngồi thẩn thơ trên giường.

Đêm qua cậu ngủ không ngon.

Lạc Bạch trong lòng nói như vậy, hắn lo lắng Cố Nhiên bị bệnh nên để cậu nằm lại trên giường, còn mình thì chạy ra ngoài mua một vài loại thuốc phòng khi cần dùng.

Đến lúc quay lại, hắn đã thấy Cố Nhiên thiếp đi, nhưng trên khuôn mặt là toàn bộ sợ hãi cùng tuyệt vọng, Lạc Bạch cực kì lo lắng, nhanh chóng tiến đến gọi Cố Nhiên, lại không ngờ cậu sau khi nhìn thấy hắn thì lại run rẩy đến khóc òa như thế này.

Lúc này Lạc Bạch đã chắc chắn là Cố Nhiên không phải ngủ không ngon mà là cậu nằm mơ.

Mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng khiến cậu bất an đến cực điểm, cũng khiến mọi tình cảm cậu cất giấu lâu nay dưới đáy lòng như vỡ òa..

Hắn lo lắng ôm cậu thật chặt, làm cho cậu bớt hoảng sợ trong lòng.

Rốt cuộc Cố Nhiên đã nằm mơ thấy thứ gì làm cậu sợ hãi và lo lắng đến như vậy.

****

Cố Nhiên – Chương 10

Hôm nay, Lạc Bạch dậy từ rất sớm, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ liền nhanh chóng xuất môn ra ngoài, trước khi đi còn không quên mang theo bữa sáng mẹ Bạch làm cho mình, trong lòng vui như mở hội.

Sáng nay hắn đã hẹn với Cố Nhiên, một lát nữa sẽ cùng cậu đến trường, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn sáng.

Tâm trạng vui vẻ đi đến nhà Cố Nhiên, Lạc Bạch không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa đi vào nhà, nếu Cố Nhiên nhìn thấy hành động này của hắn, chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì không hiểu Lạc Bạch làm sao lại có chìa khóa nhà mình.

Mở cửa vào nhà, Lạc Bạch thuận tay đặt đồ ăn sáng của hai người trên bàn, rón ra rón rén đi đến trước phòng của Cố Nhiên.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, vì hắn đi quá sớm, lại đến mà không báo trước với Cố Nhiên nên giờ này cậu vẫn còn ngủ chưa dậy, Lạc Bạch nhẹ tay nhấc chăn, chui vào trong giường nằm cùng với Cố Nhiên, tay vòng qua eo, kéo người vào trong lòng ngực mình.

Ngửi được hương thơm thoang thoảng từ người Cố Nhiên, hắn say mê nhẹ thở dài đầy thỏa mãn một cái.

Lạc Bạch cũng không hiểu bản thân hắn vì cái gì lại cảm thấy thỏa mãn sau khi được ở cạnh Cố Nhiên.

Nhưng hắn biết tất cả những cảm xúc này của hắn là chân thật từ nội tâm, không phải xuất phát từ sự ép buộc, áy náy hay bất kì cảm giác nào khác.

Có thể là tình cảm này chưa đủ sâu nặng, nhưng chắc chắn nó đủ bền vững để vượt qua hết tất cả những trở ngại sẽ có thể xảy ra sau này.

Mà, dù cho nó không đủ bền vững đi nữa, hắn cũng sẽ không để đoạn tình cảm này tan vỡ.

Lạc Bạch trong lòng đầy suy nghĩ ngổn ngang, lại không ngờ chỉ một cái thở nhẹ của mình, thế nhưng lại khiến người đang nằm trong lòng thức dậy.

Cố Nhiên tỉnh, cậu dụi hai mắt, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang nằm bên cạnh mình, đến khi nhìn thấy đó là Lạc Bạch thì cậu tỉnh ngủ hẳn ra, cũng ngây ngẩn cả người.

Chuyện hôm qua cứ như máy chiếu lặp lại trong đầu Cố Nhiên, cậu đến giờ mới bỏ xuống lo lắng, khẽ tựa vào trong lòng Lạc Bạch.

May quá, tất cả mọi chuyện hôm qua thì ra đều là không phải mơ.

Lạc Bạch tỏ tình với cậu, sau đó, hai người còn hôn môi.

Nghĩ đến đó, Cố Nhiên có chút đỏ mặt.

Dù cho đó chỉ là cái hôn lướt nhẹ qua, nhưng cảm giác đó cũng thực sự tuyệt lắm.

Lạc Bạch từ lúc Cố Nhiên tỉnh thì đã chăm chú nhìn cậu, nhìn cậu từ mơ màng, đến kinh ngạc rồi lại như tỉnh ra khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng mà thở dài, vui vẻ vì cảm thấy may mắn, nép vào trong lòng mình, rồi không biết nghĩ đến cái gì lại có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng hắn như được rót mật, ngọt ngào mà ấm áp khó nói nên lời.

Đây là Cố Nhiên, Cố Nhiên đơn thuần, ngây thơ và ôn nhu của hắn, chỉ là của mình hắn mà thôi.

Nhẹ tay ôm người trong lòng chặt thêm chút nữa, khẽ hôn lên trán cậu, Lạc Bạch dịu dàng nói:

“Chào buổi sáng, A Nhiên. Anh đánh thức em sao, vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Chào buổi sáng, Lạc Bạch. Anh… anh như thế nào vào được nhà em vậy?” Cố Nhiên dù vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn rất lí trí hỏi được điểm mấu chốt của vấn đề.

Lúc này cậu tuy không biết mấy giờ, nhưng cũng biết rõ thời gian còn rất sớm, bởi vì trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn, nhìn qua khe hở của rèm, cậu có thể nhận ra điều đó.

Nghĩ đến Lạc Bạch đến nhà mình sớm như thế thì cả người cứ thấy lâng lâng hạnh phúc, ấm áp ngập tràn, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, không lẽ hôm qua cậu bị Lạc Bạch hôn đến mơ màng mà đi ngủ cũng quên khóa cửa nhà sao, như vậy  thì nguy hiểm quá.

“Nhìn thấy anh em không vui sao? Anh đến đây sớm như vậy, còn chưa có ngủ tốt đâu.”

Lạc Bạch dịu dàng nói, trong ánh mắt ẩn chứa toàn bộ là yêu thương và sủng nịch. Dù trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người con trai, thế nhưng bây giờ có Cố Nhiên, hắn thực sự cảm thấy cực kì thỏa mãn.

Vì ánh mắt đó của hắn, mà Cố Nhiên ngây thơ không biết rằng vấn đề của cậu đã bị người ta chuyển hướng từ khi nào không hay.

Hạnh phúc càng lớn thì lại càng sợ mất đi, Cố Nhiên ánh mắt nhìn Lạc Bạch đầy mong chờ, sau đó nhỏ giọng nói:

“Không ạ, em rất vui, nhưng mà anh đến sớm như vậy, em chỉ sợ anh mệt thôi. Hay là, anh lại nằm trên giường ngủ thêm một chút đi.”

Cố Nhiên vừa nói xong những lời kia thì liền bùm một cái đỏ mặt cúi thấp đầu dí sát vào ngực người bên cạnh.

Cậu rõ ràng vừa rồi chỉ muốn Lạc Bạch nghỉ ngơi một chút, trời vẫn còn sớm, sợ anh mệt nên mới muốn anh nằm trên giường mình ngủ. Thế nhưng, đến khi nói ra rồi cậu mới ý thức được lời của mình quá mờ ám, chỉ sợ Lạc Bạch hiểu lầm cậu dễ dãi và chờ mong những việc khó nói đáng xấu hổ kia.

Anh sẽ không nghĩ rằng mình là một tên nhóc đáng khinh đi, vừa mới xác định quan hệ ngày hôm trước, hôm sau đã muốn dụ dỗ người ta lăn giường với mình.

Nghĩ như vậy, đầu Cố Nhiên lại càng cúi thấp, cơ hồ là muốn vùi xuống chăn nệm bên dưới rồi.

Lạc Bạch nhìn người yêu ở bên cạnh vùi mặt xuống giường cũng không sợ ngạt thở liền cảm thấy cậu thực sự đáng yêu.

Những gì cậu nghĩ toàn bộ đều hiện rõ trên mặt như vậy làm sao hắn có thể không nhìn ra cơ chứ, thế nhưng mà, so với việc cậu muốn thân thiết với mình, lo lắng cho mình, Lạc Bạch lại cảm thấy những suy nghĩ sôi trào hôm qua của bản thân thật dơ bẩn và đáng trách, nếu hắn nói cho cậu biết những suy nghĩ đen tối của mình, sẽ không dọa sợ cậu chứ.

Mặc kệ suy nghĩ trong lòng, Lạc Bạch vòng tay qua ôm lấy người trong lòng, kéo cậu ra khỏi hoàn cảnh có thể bị nghẹt thở mà chết, nhẹ giọng dịu dàng nói:

“Không sao đâu, anh không thấy mệt mà, em ngủ một chút nữa đi, đến giờ đi học anh sẽ gọi em dậy.”

Cố Nhiên vâng một tiếng, nhanh chóng lại gần lòng ngực Lạc Bạch hơn rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ, cậu xấu hổ đến vành tai cũng hồng hồng, trong lòng ngọt ngào như mở hội, Lạc Bạch không hề nghĩ cậu dễ dãi, anh không trách móc cũng không có vẻ gì là khó chịu, cậu thực sự bây giờ mới tin tưởng mọi thứ hoàn toàn không phải là giấc mơ.

Lạch Bạch thực sự thích cậu.

***

Đến giờ đi học, Lạc Bạch đánh thức Cố Nhiên, sau khi hai người chuẩn bị xong, liền xuất phát đến trường học.

Trên đường đi không khí có chút im lặng nhưng lại cực kì hài hòa, ai nhìn vào bầu không khí kia cũng sẽ có cảm giác bình yên mà ấm áp.

Hai bạn trẻ đi trên đường, đồng phục nhìn qua tương tự, họ tuy không nắm tay nhau, cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhưng bất kì ai tinh mắt đều có thể dễ dàng nhận ra sự quan tâm trong đó của hai người đối với người bên cạnh.

Đó là loại cảm giác không có người thứ ba có thể chen vào giữa bọn họ.

Đến trường, hai người tìm một chỗ khá im lặng trên sân thượng, sau đó nhanh chóng cùng nhau ăn sáng, trước khi tiếng chuông vào lớp bắt đầu, Cố Nhiên và Lạc Bạch đã có một buổi sáng cực kì ấm áp, vui vẻ.

Lạc Bạch vui vẻ ra mặt, nhưng Trần Nguyệt Bích thì không được như vậy.

Cả đêm qua cô không ngủ được, cứ suy nghĩ đến những việc xảy ra trong sinh nhật của Lạc Bạch.

Những lời anh nói khiến cô đau lòng nhưng cũng khiến cô hiểu rõ, thực sự không phải Lạc Bạch không thích cô, mà chỉ là hắn thích Cố Nhiên nhiều hơn một chút mà thôi.

Mà không chỉ đơn thuần là như vậy.

Cô nhìn ra trong tình cảm với Cố Nhiên, ngoài sự yêu thích, Lạc Bạch còn mang theo một thứ tình cảm đè nén mà vô cùng áp lực, thậm chí còn có một phần đen tối và đáng sợ của việc muốn độc chiếm mà cô không tài nào hiểu được, nhưng cô biết, dù có làm gì, mình cũng tuyệt đối không thể nào có cơ hội nữa.

Nghĩ như vậy, mặc dù Trần Nguyệt Bích vẫn còn rất đau lòng, nhưng suy cho cùng thì cô hiện tại cũng đã có thể thả lỏng và buông xuống được rồi.

Trên đời này không thiếu một cái Lạc Bạch, hắn nói đúng, cô cần gì phải vì hắn mà đau lòng, cô còn trẻ, còn có tương lai, thậm chí với nhan sắc và mọi thứ mà cô có, còn sợ gì không tìm được một người tốt hơn so với Lạc Bạch chứ.

Suy nghĩ dù đã thông suốt, thế nhưng tâm lí vẫn chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình cảm của Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, mối quan hệ của hai người đàn ông, trong mắt cô, thực sự là rất khó để chấp nhận.

****

Trên đường đi học về, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, Thủy Nhạc và bạn gái của Thủy Nhạc đi cùng một đường.

Vốn dĩ chỉ có hai người Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đi cùng nhau, thế nhưng trên đường lại nhảy ra một Thủy Nhạc làm kì đà, thêm vào bạn gái của anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố Nhiên với ánh mắt sáng rực tìm tòi và ái mộ khiến Lạc Bạch khá là khó chịu, suy cho cùng, có một người nhìn người yêu của bạn với ánh mắt tìm tòi như vậy, chắc chắn bạn cũng sẽ không thể nào không làm mặt lạnh được.

Lạc Bạch mặt xuất hiện mấy vạch đen, thế nhưng vẫn không tiện thể hiện ra là mình không hài lòng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Nhiên.

Hắn hiểu rõ, đối với cuộc sống có chút khép kín và hướng nội của Cố Nhiên, Thủy Nhạc chính là một người rất quan trọng, rất có vị trí trong lòng cậu. Hắn tuyệt đối không thể làm Cố Nhiên khó xử được.

Vậy là hắn chỉ đành ra sức trừng mắt nhìn Thủy Nhạc, ý tứ cảnh cáo hắn quản lý tốt bạn gái của mình, nhưng mà ánh mắt nóng bỏng của hắn lại bị Thủy Nhạc làm như không thấy, làm Lạc Bạch suýt nữa tức chết.

Được rồi, không phải là Thủy Nhạc làm như không thấy, mà thực sự là cậu ấy không nhìn ra thật.

Bốn người đi đến trên đường, bạn gái Thủy Nhạc có ý mời bọn họ cùng nhau đi uống trà chiều, Cố Nhiên có chút ngại ngùng không biết phải làm sao, Lạc Bạch thấy thế liền lập tức từ chối ngay rồi dẫn người đi luôn.

***

Về đến nhà Cố Nhiên.

Lạc Bạch tiễn người vào nhà, nhẹ giọng căn dặn Cố Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, rồi mới luyến tiếc đi về nhà mình.

“Anh Lạc Bạch.”

Đang trên đường đi, Lạc Bạch nghe thấy giọng Trần Nguyệt Bích gọi mình, hắn nhẹ thở dài một cái, không biết phải làm sao đối mặt với cô.

Hắn biết mình đã làm tổn thương cô, thế nhưng hắn không thể làm gì khác được, hiện tại bây giờ hắn thực sự không lo được nhiều như vậy.

“Nguyệt Bích à, có chuyện gì không?”

Lạc Bạch quay người, nhẹ giọng hỏi một câu, thái độ cũng không có lạnh nhạt cùng xa cách hay áy náy gì cả, hắn nhìn cô, lòng lại nghĩ, việc gì đến cuối cùng cũng chạy không thoát mà.

“Em… em muốn cùng anh nói chuyện một chút, được không?”

Trần Nguyệt Bích nghe Lạc Bạch nói như vậy, trong lòng khẽ nhói một chút, cô biết rõ chứ, biết hắn và cô hiện tại đã khác rồi, cô cũng đã quyết tâm sẽ buông bỏ, thế nhưng cũng không kìm được mà có chút đau lòng.

“Được, chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”

Lạc Bạch bình tĩnh nói chuyện cùng Trần Nguyệt Bích, biết cô có chuyện muốn nói với mình, hắn cũng quyết định không nên trốn tránh nữa, cả hai người cùng nhau nói chuyện rõ ràng thì sẽ thoải mái hơn khi gặp nhau sau này.

Hai người đi trên đường, im lặng cả một quảng đường dài, cuối cùng Lạc Bạch cũng phải mở miệng phá vỡ bầu không khí có chút kì dị của bọn họ.

“Nguyệt Bích, em muốn cùng anh nói chuyện gì?”

“Em… em nghĩ là nên nói với anh, em đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Trần Nguyệt Bích cảm thấy trong lòng có chút nghẹn lại, cô và hắn không ngờ có ngày lại đi đến bước đường này.

Lạc Bạch nghe được lời này, trong lòng cũng cực kì khó chịu, ánh mắt khẽ liếc Trần Nguyệt Bích, thấy cô không có vẻ mặt khác mới yên tâm một chút.

Hắn hiện tại trong tình huống này, cũng chỉ có thể im lặng để nghe cô nói mà thôi.

Trần Nguyệt Bích cũng không có ý định chờ Lạc Bạch trả lời lại mình, cô tiếp tục dịu giọng nói chuyện:

“Em nghĩ, chuyện của chúng ta, em suy nghĩ thông suốt rồi.

Việc anh ở cùng với Cố Nhiên tuy có chút khó chấp nhận, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của anh, em thực sự không biết nên nói thế nào.

Lòng em hiểu rõ, một khi anh đã quyết định, chắc chắn kiên trung không thay đổi, nên cũng chỉ có thể ở một bên yên lặng cầu phúc cho anh.

Dù em rất đau lòng, nhưng em nghĩ rằng mình rồi sẽ ổn thôi.

Còn nữa, Lạc Bạch, em còn muốn hỏi anh một câu.”

Trần Nguyệt Bích có chút nghẹn ngào, dừng một chút mới tiếp tục hỏi ra một câu:

“Anh… anh có từng thích em không?”

Trần Nguyệt Bích hai tay nắm lại có chút thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Lạc Bạch.

Cô cũng biết rõ, bây giờ mình hỏi loại vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì cả, thế nhưng mà, cô vẫn muốn lấy về cho mình một cái đáp án có thể khiến bản thân hoàn toàn buông bỏ, an ủi chính mình một chút cũng vẫn được mà, có phải không.

Nghĩ nghĩ như vậy, vành mắt cũng đỏ lên một chút, cô thực sự muốn chính mình nghe được câu trả lời, nghe được rồi, cô có khi lại buông bỏ dễ dàng hơn cũng nên.

“Anh có.”

Lạc Bạch im lặng một lúc lâu, đến khi Trần Nguyệt Bích ngỡ là hắn sẽ không trả lời liền nghe được hắn nhẹ giọng nói, trong lòng cô nhói lên một cái, rồi lại như buông tha được cái gì đó, có chút thở dài.

“Như vậy là được rồi, em cũng thích anh, rất thích.”

Trần Nguyệt Bích nói đến đây thì không cầm được nước mắt nữa, ánh mắt cô có đau xót, lại có chút không cam lòng, thế nhưng nhiều hơn chính là được giải thoát, cô nhìn Lạc Bạch mỉm cười, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.

Lạc Bạch tiến lên một bước, quay lưng lại, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ vuốt lưng an ủi cô.

Hai người cùng đi song song, bây giờ lại thành đối mặt nhau, cử chỉ và cái ôm nhìn có vẻ thân mật của họ khiến người ngoài ái mộ, nhưng chỉ có hai người mới biết, cái ôm này đau đớn và mang theo nhiều cảm xúc khó nói thành lời đến thế nào.

Trần Nguyệt Bích ở trong lòng hắn hút mũi hai cái, nhanh chóng lui ra khỏi cái ôm mà lâu nay cô vẫn luôn muốn có.

Cô nhẹ lắc đầu, không biết là từ chối Lạc Bạch hay tự nói với bản thân mình, cái ôm này hiện tại không thuộc về cô, thứ gì không thuộc về mình, cô cũng nên buông bỏ, cưỡng cầu thực sự chẳng bao giờ có được kết quả tốt đẹp.

Chính mình muốn là một cái hạnh phúc trọn vẹn, người này đã từng là hạnh phúc của cô, nhưng giờ anh không cho cô được hạnh phúc đó nữa, nên cô sẽ vứt bỏ anh, chờ đợi hạnh phúc dành cho mình đang ở đâu đó trên thế giới này.

Kiên định nhìn Lạc Bạch, cô cười thật tươi, trước khi quay lưng đi, cô để lại một câu:

“Lạc Bạch, anh nhất định phải hạnh phúc.”

Cứ như vậy, từ hôm nay hai người họ đã đi hai đường, mọi thứ không còn liên quan gì nhau.

Họ hiện tại cũng như con đường thẳng này, mãi mãi cũng không bao giờ có thể giao nhau được nữa.

Hiện tại, cũng chỉ còn là bạn.

Những người bạn thực sự.

Cố Nhiên – Chương 9

Hắn nói: “Cố Nhiên, anh thích em, em đồng ý làm bạn trai anh chứ?”

Lời này vừa ra, không khí dường như có chút trầm xuống.

Cố Nhiên kinh ngạc nhìn Lạc Bạch, lại nhìn Trần Nguyệt Bích im lặng ngồi đó, trong lòng thoáng cái cực kì phức tạp.

Những người còn lại tất nhiên trừ cha mẹ Bạch ra thì đều có chút giật mình.

Thủy Nhạc cũng thật không ngờ Lạc Bạch lại đi một bước này, vốn cậu luôn nghĩ, Cố Nhiên thích một người như Lạc Bạch là sai lầm, cậu thế nào rồi cũng sẽ gặp phải khổ đau.

Và, Cố Nhiên cũng đã ba lần bảy lượt đau lòng vì hắn thật, thế nhưng, những việc khiến Cố Nhiên đau lòng suy cho cùng cũng không phải do Lạc Bạch làm, mặc dù cũng là do chuyện liên quan đến hắn.

Thủy Nhạc đã từng nghĩ phải khuyên nhủ Cố Nhiên, cậu là bạn thân của Cố Nhiên, tất nhiên đầu tiên là không muốn cậu ấy đi trên con đường khó khăn này, nhưng nếu đó là việc không thay đổi được nữa, thì sẽ ủng hộ.

Thế rồi Cố Nhiên lại thích Lạc Bạch, một người mà cậu không nên thích.

Thủy Nhạc đã lo lắng cho cậu bạn này của mình biết bao khi biết được chuyện này.

Loại quan tâm của hắn đối với Cố Nhiên đáng lo đến mức khiến người ngoài nhìn vào đều nghĩ hắn có ý gì đó với Cố Nhiên luôn ấy chứ.

Thế nhưng mà, Thủy  Nhạc thực ra là trai thẳng, còn có một cô bạn gái xinh đẹp, hiểu chuyện và rất ủng hộ hắn, cũng biết thông cảm cho hắn khi hắn lo lắng quá mức cho Cố Nhiên.

Hắn đã từng lo lắng như thế, nhưng mà không ngờ.

Không ngờ, hôm nay, ở nơi này, tại tình huống này, rút cuộc Thủy Nhạc cũng đã có thể buông lỏng lo lắng của mình.

Lạc Bạch vì Cố Nhiên mà công khai như thế này, cậu còn có gì mà không thể buông xuống nữa cơ chứ.

Còn về Cố Nhiên, cậu ấy sao?

Thủy Nhạc trong đầu nghĩ đến Cố Nhiên sẽ phản ứng thế nào, mắt cũng hướng qua nhìn cậu bạn thân của mình.

Cố Nhiên, từ nãy đến giờ, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi trên người Lạc Bạch, những lời anh nói khiến cho lòng cậu ngổn ngang, nhưng nhiều hơn chính là khó mà tin được.

Lạc Bạch nói thích cậu, anh ấy nói muốn cậu làm bạn trai.

Chuyện này thực sự là sự thật sao?

Sống bao nhiêu năm nay rồi, đây là lần đầu tiên Cố Nhiên cảm thấy mình vui vẻ như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

Lạc Bạch vì cái gì lại thích cậu? Anh ấy vì cái gì lại muốn ở bên cậu?

Không phải từ trước đến nay, Lạc Bạch chỉ để ý đến một mình Trần Nguyệt Bích thôi sao?

“A Nhiên… A Nhiên…”

Cố Nhiên suy nghĩ mông lung đến mức mọi người xung quanh ánh mắt đều tập trung vào cậu mà cậu cũng không biết, cho đến khi bị mẹ Bạch vỗ vai hai cái gọi tên thì cậu mới giật mình, nhìn lại thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, nhất là ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu đốt của Lạc Bạch, Cố Nhiên có chút xấu hổ cúi đầu.

Cậu phải trả lời thế nào đây?

Vấn đề này thực sự đến quá gấp gáp, cậu cũng không biết rõ mình nên trả lời thế nào.

Ngẩng đầu liếc qua Trần Nguyệt Bích, nhìn thấy cô trầm ngâm ngồi đó, lại nhìn về phía Lạc Bạch, chỉ thấy trong mắt anh là tràn đầy chờ mong nhìn thẳng cậu, Cố Nhiên trong lòng thoáng cái thả lỏng đi nhiều.

Phải rồi, có gì đâu mà phải suy nghĩ chứ?

Cậu xoắn xuýt vì cái gì khi mà người Lạc Bạch chọn là cậu cơ chứ.

Lạc Bạch chọn cậu, chính là người tên Cố Nhiên cậu chứ không phải là ai khác.

Hắn đã vậy còn dám công khai trước mặt cha mẹ của mình tình cảm dành cho cậu, như vậy thì cậu còn e ngại điều gì nữa.

Cho dù đây là một phút nhất thời hay là suy nghĩ thoáng qua của Lạc Bạch đi chăng nữa, thì Cố Nhiên cậu cũng đã cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi, còn gì mà không thể chấp nhận được nữa chứ.

Cố Nhiên suy nghĩ nửa ngày, mới ấp a ấp úng mở miệng, khó có được lại không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Lạc Bạch, cậu nói:

“Lạc Bạch, em vui lắm, em… em không ngờ người anh chọn lại là em, em biết mình không đủ tốt, lại còn là con trai, nhưng em chắc chắn sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho anh. Anh… anh đồng ý làm người yêu của em chứ?”

Ban đầu thì lời nói còn hùng hồn một chút, lúc sau lại càng ngày càng nhỏ, mặt cậu cũng đã đỏ bừng, có trời mới biết cậu xấu hổ như thế nào khi tỏ tình với Lạc Bạch trước mặt nhiều người như vậy.

“Hai bác, con xin lỗi, con thích anh Lạc Bạch, nên mong hai bác tha thứ vì con đã kéo anh ấy vào con đường này.”

Cố Nhiên đang đứng đột nhiên quỳ xuống trước mặt cha mẹ Bạch làm hai người kinh ngạc, mẹ Bạch đau lòng nhanh chóng tiến lên dìu cậu đứng lên, nhẹ giọng nói:

“A Nhiên à, không phải lỗi do cháu, chúng ta không trách cháu đâu. Tính hướng của con ta, kì thật nó đã sớm cùng chúng ta nói rõ, hôm nay con có thể nhận lời ở bên cạnh nó chính là phúc đức của nó tu được, con không cần gì phải xin lỗi cả, có biết không.”

Mẹ Bạch sau khi nghe xong Cố Nhiên nói, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi nói xong, lại liếc cha Bạch một cái, ý tứ rất rõ ràng là ông mau mau nói lời hay đi.

Cha Bạch nhận được ánh mắt của bà xã đại nhân, khẽ ho một tiếng, cũng nói:

“Mẹ Lạc Bạch nói đúng đó, con không cần phải áy náy gì cả, chỉ cần hai đứa hạnh phúc với nhau thì chúng ta cũng không phải đối, còn chuyện con cái… khụ… sau này cũng có thể nhận con nuôi mà.”

Cố Nhiên nghe những lời này cảm động đến phát khóc, Lạc Bạch nhanh chóng tiến lại, kéo cậu ôm vào trong lòng, giờ phút này hắn mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đến lạ, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể ở bên cạnh người con trai này rồi.

Mọi người ai cũng vui thay cho Cố Nhiên, chỉ có Trần Nguyệt Bích từ đầu đến cuối không nói gì, cô suy nghĩ điều gì cũng không ai biết.

***

Sau bữa ăn mừng sinh nhật, Lạc Bạch tiễn mọi người về xong lại tự mình đưa Cố Nhiên về nhà cậu.

Hai người cùng sóng vai đi bộ trên đường, Cố Nhiên có chút ngại ngùng đỏ mặt khi Lạc Bạch nhẹ nhàng kéo tay cậu lại nắm chặt rồi đút vào trong túi áo khoác rộng của hắn.

Cả một đường hai người không nói lời nào, nhưng không khí lại rất hài hòa và ấm áp.

Một đường đi thẳng đến nhà Cố Nhiên rất nhanh đã đến, Lạc Bạch ở trong lòng lại nghĩ sao con đường này không dài ra thêm chút nữa.

“A Nhiên, em đi vào nhà đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai… ngày mai chúng ta gặp lại.”

Miệng thì bảo Cố Nhiên vào nhà, mà bàn tay nắm tay cậu thì không chịu buông, cứ luyến tiếc mà vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cậu, hại Cố Nhiên cứ đỏ mặt cúi đầu.

“Lạc Bạch, anh… anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

Cố Nhiên nhỏ giọng hỏi, xấu hổ hỏi, cậu muốn mời Lạc Bạch vào nhà chơi, nhưng cũng biết thời gian đã trễ rồi, nên để anh về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng mà trong lòng lại không muốn.

“Khụ… A Nhiên, em vào đi, hôm nay cũng trễ rồi, em nên vào nghỉ đi thôi. Ngày mai anh lại đến cùng em đi học.”

Lạc Bạch nhẹ giọng nói, khẽ buông tay Cố Nhiên ra, trong lòng thì mắng mình trăm lần.

Hắn rất muốn vào nhà ngồi cùng Cố Nhiên a, nhưng mà, nhưng mà hắn sợ bản thân kìm không được lại làm cái gì đó không phải dọa sợ cậu, thế nên đành đau lòng mà từ chối.

Cố Nhiên nghe Lạc Bạch từ chối, lắp bắp ngẩng đầu muốn giải thích, sợ Lạc Bạch hiểu lầm cậu dễ dãi gì đó. Vừa ngẩng đầu thì đã đụng phải một thứ mềm mại và ấm áp trên môi.

Cậu mở to mắt nhìn lại, đã thấy môi hai người đang dính vào nhau.

Mặt cậu bùm một cái đỏ bừng.

“Em… em vào nhà trước, anh đi về cẩn thận.”

Nhìn mặt Lạc Bạch bình tĩnh buông môi cậu ra, Cố Nhiên tim đập như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, lắp bắp nói xong cũng không chờ Lạc Bạch trả lời đã nhanh chóng chạy vào nhà, đóng cửa lại.

Tựa vào cửa, Cố Nhiên thở dốc thật lâu mới bình tâm được.

Vừa rồi, cậu và Lạc Bạch đã, đã… hôn nhau.

Nhớ lại cảm giác ấm áp từ đôi môi của người kia, trái tim Cố Nhiên lại không tự chủ được tiếp tục đập mạnh, cậu ôm ngực, cười ngây ngô.

Hôm nay có quá nhiều kinh hỉ, chỉ sợ rằng tối nay Cố Nhiên cậu sẽ mất ngủ mất thôi.

***

Trên đường về nhà, Lạc Bạch rất chi là vui vẻ.

Hôm nay, hắn không ngờ lại có thể hôn được Cố Nhiên.

Cậu cúi đầu nên không biết, nhưng hắn thì rõ ràng vì sao hai người lại hôn như vậy.

Vốn nghe cậu lo lắng muốn giải thích cho mình, Lạc Bạch tâm cảm thấy mềm nhũn, muốn cúi đầu nhìn cho rõ mặt Cố Nhiên, lại không ngờ cùng lúc đó cậu ấy lại ngẩng đầu.

Thế là hắn đã hôn môi với cậu rồi.

Mặc dù đó chỉ là cái chạm nhẹ vào môi, nhưng mà, lúc đó, trái tim hắn lại không tự chủ được mà đập nhanh thêm mấy nhịp, hắn vui vẻ, vì hắn có cảm giác với Cố Nhiên.

Là có cảm giác hạnh phúc khi tiếp xúc thân thể với cậu, điều này làm Lạc Bạch rất kích động, nếu không kịp kìm nén, hắn sợ là hắn đã ôm Cố Nhiên rồi làm mấy việc đáng sợ rồi.

Tuy trong lòng kích động, nhưng Lạc Bạch đã cố kìm nén mình, kìm kích động lại, bình tĩnh buông môi Cố Nhiên ra, có trời mới biết hắn đã luyến tiếc đến thế nào.

Vậy ra, cái bộ mặt bình tĩnh mà Cố Nhiên thấy thật ra lại che dấu tâm tư đáng khinh bỉ như vậy a, Lạc Bạch quả thực là con người giỏi ngụy trang mà.

Lạc Bạch cười cười, đưa tay ngu ngơ sờ sờ môi mình.

Cảm giác vừa rồi, môi của Cố Nhiên thực sự là quá mức mềm mại ngọt ngào, hắn thật sự muốn ôm cậu làm sâu thêm nụ hôn đó.

Muốn thăm dò bên trong khoang miệng ấm áp kia của cậu xem hương vị như thế nào, muốn thấy cậu nằm trong lòng mình mà đỏ mặt, làm những việc xấu xa với cậu.

Khoan, khoan… stop.

Lạc Bạch lắc lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ đen tối vừa lóe lên trong đầu mình.

Hắn phải kìm nén lại a, để Cố Nhiên mà biết có khi lại dọa sợ cậu cũng nên.

****

Cố Nhiên – Chương 07

Hôm trước nghe xong chuyện ở chỗ Thủy Nhạc, Lạc Bạch cũng không gấp gáp đi tìm Cố Nhiên giải thích hay gì cả, vì hắn có cách giải quyết chuyện này dễ dàng hơn.

Cuối tuần này là sinh nhật của Lạc Bạch, hắn sẽ nói mẹ Bạch tổ chức sinh nhật ở nhà, mời mấy người Cố Nhiên, Thủy Nhạc đến, tới lúc đó cũng có thể làm rõ mọi thứ trong một lần, không cần lại dây dưa không dứt làm tổn thương mọi người nữa.

Vấn đề quan trọng hiện tại mà Lạc Bạch quan tâm nhất chính là làm sao cho Cố Nhiên hiểu được tâm ý của mình.

Hắn suy nghĩ cả mấy ngày nay mà không tìm được biện pháp gì tốt, thậm chí có lần hắn đã nghĩ đến việc cầu hôn cậu trong sinh nhật mình để chứng minh thành ý luôn, thế nhưng lại phải bỏ qua vì sợ sẽ dọa Cố Nhiên chạy mất.

Người thân cho hắn tâm sự chỉ có mẹ, bạn bè thân thiết không có ai, thực sự Lạc Bạch hiện tại đang rất nan giải.

Đến giờ hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là yêu một người mà lại sợ hãi.

Sợ hãi không có được người.

Sợ hãi mất đi người đó.

Thậm chí còn lo sợ nhiều vấn đề không đâu khác.

Kiếp trước đó lúc Cố Nhiên mang hắn về nhà chăm sóc sau khi hắn phát điên không nhận ra ai chắc cũng đã trải qua cảm giác này rồi.

Không đúng.

Cậu chắc chắn còn phải chịu đựng nhiều hơn, đau đớn nhiều hơn.

Giờ nghĩ lại mà Lạc Bạch chỉ muốn đấm cho mình vài phát.

“A Bạch, con đang làm gì vậy?”

Lời nói của mẹ Bạch làm Lạc Bạch đang chìm trong hồi ức bỗng nhiên giật mình một chút, hắn bình tĩnh lại thì đã thấy mẹ Bạch đẩy cửa phòng mình đi vào.

“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì sao?”

“Mẹ gõ cửa nửa ngày cũng không thấy con trả lời nên mới đi vào, con làm sao vậy, sắc mặt trông không tốt lắm.”

Mẹ Bạch lo lắng nhìn con trai, bà biết hiện tại con mình có rất nhiều việc đang suy nghĩ trong đầu, biết hắn khó xử, cũng đang rất cố gắng nhưng bà nhìn cũng chỉ có thể đau lòng cho con, không giúp gì được.

“Con không sao, mẹ tìm con vì việc tổ chức sinh nhật sao?”

Lạc Bạch nhìn ra lo lắng trong mắt mẹ mình, mỉm cười an ủi bà rồi mới hỏi.

Hắn biết mẹ lo lắng hắn, nhưng cũng chỉ có thể khiến bà lo lắng vậy thôi. Tạm thời hắn còn chưa giải quyết hết mọi thứ trong việc tình cảm thì không thể nào sống tốt được.

“Phải, mẹ muốn hỏi con, con muốn tổ chức sinh nhật ở nhà vậy muốn mời những ai.”

Mẹ Bạch nói, ngồi xuống bên cạnh Lạc Bạch, cùng hắn bàn về việc tổ chức tiệc cuối tuần này.

“Không nhiều đâu ạ, con chỉ mời vài người bạn thân thôi, khoảng 4 người. Mẹ không cần vất vả nấu nướng làm gì, chúng ta gọi nhà hàng đặt bàn mang đến cũng được.”

Lạc Bạch nghe mẹ hỏi xong thì biết bà muốn xuống bếp trong tiệc sinh nhật hắn, dù sao đây cũng là tiệc mừng hắn tròn 18, nên chắc chắn mẹ muốn tự mình làm, nhưng hắn lại không muốn bà vất vả.

“Vất vả cái gì, một năm mới có một ngày này, huống chi sau lễ sinh nhật này, con đã 18 tuổi, rất đáng để cho mẹ tốn công tốn sức một hồi mà.”

“Vâng, vậy cứ nghe theo ý mẹ là được, con cũng không mời nhiều người nên làm bữa ăn như bữa cơm gia đình là được rồi.”

Lạc Bạch biết không khuyên được mẹ nên cũng chỉ có thể thuận theo, đến lúc đó hắn phụ mẹ một tay cũng được.

Mẹ Bạch nhìn hăn cười cười, sau đó mới làm khuôn mặt nghiêm túc hỏi:

“Lần này con có mời Cố Nhiên chứ? Con định trong bữa tiệc công khai với nó sao?”

“Mẹ, con… như vậy có được không ạ?”

Lạc Bạch giật mình nhìn mẹ, hắn không nghĩ đến việc mình đang không biết mở miệng thế nào với mẹ lại bị mẹ một câu nói ra như vậy, có chút ngạc nhiên, e dè hỏi lại.

Hắn dù đã công khai với mẹ, nhưng với bố vẫn chưa nói gì, hắn sợ đến lúc đó tại buổi tiệc nói ra, Cố Nhiên chưa kịp nói lời đồng ý hay không thì đã bị bố phản đối rồi, nên có chút do dự.

“Có gì mà không được. Con làm như vậy là rất tốt nha, dũng cảm đối mặt vậy mới là đàn ông chứ. Mẹ ủng hộ con.”

Mẹ Bạch cầm tay Lạc Bạch vỗ nhẹ, ánh mắt ngập tràn tin tưởng cùng ủng  hộ khiến Lạc Bạch nhìn vào mà càng có lòng tin hơn với dự định của mình, nhưng hắn vẫn hỏi lại.

“Còn bố thì sao?”

“Bố con? Ông ấy cũng biết rồi mà, hôm đó con vừa nói với mẹ, tối đến mẹ đã cùng ông ấy nói hết rồi. Không sao.”

Mẹ Bạch nói như chuyện đương nhiên mà làm Lạc Bạch trong lòng không biết nên là tư vị gì.

Bố của hắn đây là… bị mẹ ép buộc chấp nhận việc này đi.

Lạc Bạch trong lòng tưởng tượng ra việc bố nghe việc mẹ nói xong thì trầm mặc, chưa kịp mở miệng đã bị ép phải chấp nhận việc này liền thầm mặc niệm cho bố vài giây, lại tiếp tục quay sang cùng mẹ bàn bạc việc tổ chức tiệc.

***

Thực ra tiệc tổ chức trong nhà cũng không phải tiệc lớn gì, vả lại, Lạc Bạch cũng không mời nhiều người, nên cũng không cần làm quá lớn hay chuẩn bị vất vả gì cả.

Rất nhanh đã đến cuối tuần, ngày hôm đó như Lạc Bạch nói, đến dự tiệc của chỉ có 4 người.

Cố Nhiên, Thủy Nhạc, bạn gái Thủy Nhạc cùng Trần Nguyệt Bích.

Bốn người nhân lúc hôm đó là chủ nhật cũng đến sớm hơn so với giờ tổ chức, lại dự tính phụ việc mẹ Bạch cùng nhà Lạc Bạch trang trí dọn bàn…

Lạc Bạch từ lúc Cố Nhiên bước vào cửa ánh mắt đã luôn ở trên người cậu.

Hắn thấy Cố Nhiên hình như gầy đi, trong lòng là chua xót cùng đau đớn.

Cậu chắc đã vì việc tình cảm với hắn mà do dự cũng như chịu nhiều uất ức, giày vò rồi, hôm nay hắn muốn tỏ rõ với cậu, làm cho cậu vui vẻ.

Không phải chỉ hôm nay, mà còn là ngày mai, ngày mốt.

Cả cuộc đời.

“Các cháu đến rồi sao, nào ngồi đi, đừng ngại.”

Bố Bạch hiếm khi mở lời nói nhiều như vậy, ông thấy bạn con trai đến nhà, từ trên sô pha cũng đứng dậy mời bọn họ ngồi.

Mẹ Bạch đang bận rộn trong  bếp vừa nghe bạn của Lạc Bạch đến bà liền lau  tay trên tạp dề rồi đi ra.

Vừa nhìn thấy Cố Nhiên đang đi đến trên ghế sô pha, mẹ Bạch tâm tình có chút kích động.

Đúng, chính là kích động.

Bà khích động không phải vì hôm nay con trai sẽ thổ lộ công khai với cậu bé hiền lành thật thà kia, mà bà kích động vì nhớ lại đời trước cậu đã vất vả, cực khổ, đau đớn và bất lực như thế nào khi phải chăm lo cho con trai mình ở hoàn cảnh khó khăn nhất.

Bạn không nhìn nhầm đâu, chính là đời trước đấy.

Bạn chưa biết sao? Mẹ Bạch cũng là người sống lại mang kí ức kiếp trước như Lạc Bạch vậy.

Vậy nên, bà mới dễ dàng chấp nhận tình cảm đồng tính của con trai mình như thế, ủng hộ hắn mà không có một lý do gì cả.

Chỉ đơn giản vì bà biết, con trai mình nên làm vậy.

Con trai bà có lỗi với Cố Nhiên, kết cục hắn phải chịu là xứng đáng, nên đến kiếp này, khi nghe con trai mình nói thích Cố Nhiên, bà tất nhiên cũng sẽ không có gì để phản đối.

Tâm tình kích động trong lòng nhanh chóng hóa thành nụ cười vui vẻ, bà mở miệng gọi Cố Nhiên, muốn cậu đến cho mình nhìn thật kĩ.

“A Nhiên, con đến rồi sao, mau mau vào bếp phụ bác một tay nào.”

Mẹ Bạch mở miệng làm cho bốn người vừa vào cửa có chút ngạc nhiên, bà vẫy tay gọi Cố Nhiên mà không phải Trần Nguyệt Bích làm cho ai cũng ngây ngẩn cả người.

“Em còn đứng đó làm gì, mẹ đang gọi em kìa.”

Lạc Bạch thấy họ ngẩn người, liền kéo Cố Nhiên đẩy về phía mẹ mình, mời ba người còn lại ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu mọi người với nhau.

***

Ở trong bếp.

Cố Nhiên bị mẹ Bạch kéo tay dẫn vào, tâm tình đang ngẩn ngơ lập tức có chút khó nhịn mà lo lắng.

Mẹ Bạch đối với cậu thiện cảm rõ ràng như vậy làm Cố Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.

Cậu bình thường gặp mẹ Bạch cũng không nhiều, nhưng vì thích Lạc Bạch nên cũng muốn tiếp xúc với người nhà anh, tạo ấn tượng tốt.

Thế nhưng, tốt đến mức như đang đứng trước mặt mẹ chồng để bà đánh giá như vậy cũng làm cho cậu nổi một tầng da gà, mẹ Bạch hôm nay kì lạ quá.

“A Nhiên à, con ốm quá đi mất. Cần tẩm bổ nhiều thêm đó, có biết không.”

Mẹ Bạch đau lòng sờ tay Cố Nhiên, tay cậu quá nhỏ, người cũng nhỏ, thật sự là rất ốm a, không biết chăm sóc mình gì cả.

Sau này đợi Lạc Bạch rước cậu về, bà phải nấu ăn tẩm bổ cho cậu mới được.

“Bác à, con… con như vậy là được rồi ạ, không ốm lắm đâu.”

Cố Nhiên cười nói, cảm giác được quan tâm làm lòng cậu đầy ấm áp, muộn phiền lâu nay cũng tan đi không ít.

“Làm sao mà nói là không ốm chứ hả, nào, lại đây, nếm thử món này đi, ta vừa mới làm xong trước khi các con đến đó.”

“Dạ, không được đâu ạ, đây là để mở tiệc cho anh Lạc Bạch mà…”

Cố Nhiên xua tay, nói còn chưa xong đã bị mẹ Bạch ngắt lời:

“Lạc Bạch cái gì chứ, tiệc không mở cũng không sao, con ăn của nó nó vui còn không kịp, sao lại có thể trách con được, mau nếm thử cho ta đi.”

“Dạ, vâng.”

Âm thanh từ trong bếp cứ như xa như gần vang ra, không khí đầm ấm hạnh phúc như vậy ngoại trừ Trần Nguyệt Bích ra thì ai cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Nguyệt Bích đương nhiên là không vui nổi, mẹ chồng tương lai của cô lại xem cô như tàng hình mà đi tay bắt mặt mừng, vui vẻ trò chuyện, quan tâm đến một tên con trai khác, cô có thể vui được sao.

Cô vốn nghĩ hôm nay đến dự tiệc sinh nhật của Lạc Bạch sẽ có một bất ngờ, ai ngờ bất ngờ này thật ngoài dự tính.

Không thân cận được với mẹ của đối phương, Trần Nguyệt Bích liền nhanh chóng sáp lại gần Lạc Bạch, muốn cùng anh trò chuyện.

“Anh Lạc Bạch, chúc mừng sinh nhật, em….”

“Nguyệt Bích, em ra kia ngồi đi, một lát anh sẽ nói chuyện với em.”

Lạc Bạch không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Trần Nguyệt Bích, hắn thật sự hiện tại đang không có tâm tình mà cùng cô vui vẻ, bình thản nói chuyện được.

“Lạc Bạch, anh…”

Trần Nguyệt Bích có chút tức giận, Lạc Bạch lạnh nhạt với cô rõ ràng như vậy làm sao có thể không nhận ra, việc này thực sự khiến cô khó chịu, nhưng vừa định mở miệng thì lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cho ngập ngừng.

“Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.”

Lạc Bạch nhìn về phía nhà bếp, trong đó vẫn còn nghe được tiếng cười nói, an tâm một chút hướng Thủy Nhạc gật đầu một cái nhờ cậy, nhanh chóng đi ra sân với cô gái bên cạnh.

Cố Nhiên ở trong bếp đang vui vẻ phụ giúp mẹ Bạch nấu đồ ăn không hề biết sắp có nhiều chuyện thú vị xảy ra khiến cuộc sống của cậu thay đổi.

Cố Nhiên – Chương 5

Lạc Bạch không biết bản thân làm sao có thể về đến nhà, hắn ngồi trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh Cố Nhiên kéo tay một người khác rời đi, còn hắn lẻ loi một mình trên đường.

Giờ thì hắn đã hiểu, đã biết được nỗi đau đến tận tim gan của Cố Nhiên khi nghe tin hắn kết hôn.

Khi nghe tin hắn cùng một người khác hạnh phúc sống cùng nhau.

Rồi thì lúc nghe tin hắn… chết.

Chết vì một người khác.

Cậu đã sống trong tuyệt vọng từng ngày vì yêu mà không được đáp lại.

Người mình yêu đi yêu một người khác.

Lạc Bạch cười tự giễu, nụ cười so với khóc mếu còn khó coi hơn.

Hắn cười nhạo chính mình, dù sống lại một đời, hắn cũng không có được thứ mà mình muốn, không có được tình yêu tốt đẹp nắm tay nhau cả đời như ước nguyện.

Cố Nhiên không thích hắn, Cố Nhiên có người khác đáng để quan tâm hơn hắn, Cố Nhiên – cậu ấy thậm chí không muốn cùng hắn nói chuyện.

Lòng hắn đau, nhưng ý chí lại càng kiên định.

Hắn sẽ vì những việc này ảnh hưởng mà bỏ qua Cố Nhiên sao?

Sẽ buông tha những đau đớn trong lòng mà nhìn cậu và người khác hạnh phúc sao?

Sẽ vì một chút khó khăn như thế này mà dừng lại sao?

Câu trả lời là không.

Tất nhiên phải là không.

Đời này hắn nhận định Cố Nhiên. So với đời trước còn cố chấp hơn, hắn dù có thế nào cũng sẽ không rời cậu mà đi.

Lạc Bạch nhắm mắt ngã xuống giường, cứ như thế với bao suy nghĩ miên man điên cuồng mà chìm vào giấc ngủ, một đêm này, tất cả mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

***

Sáng ngày hôm sau đi học, Lạc Bạch mang theo tâm trạng khá phức tạp nhưng cũng cực kiên định, cùng với đó là đôi mắt đầy tơ máu cực kì đáng sợ.

Hắn đến trường mà thậm chí không thèm đợi Trần Nguyệt Bích đi cùng, hắn cũng rõ, hôm nay Cố Nhiên tất nhiên cũng sẽ không đến tìm hắn để đi học như mọi khi.

Lạc Bạch quyết định hôm nay sẽ đến tìm Cố Nhiên để nói chuyện cho rõ ràng, hắn thừa biết bản thân không có nhiều kiên nhẫn, thế nên, hắn muốn thổ lộ lòng mình với Cố Nhiên, muốn cho cậu biết cảm nhận của hắn.

Lạc Bạch đến trường, vừa lúc cũng nhìn thấy Cố Nhiên từ đằng xa đi lại cùng Thủy Nhạc, hai người vừa đi vừa nói chuyện cực kì thân thiết, hắn trong lòng nổi lên chút cảm giác không rõ là đau đớn hay cô đơn, loại tư vị này, hắn chỉ biết là mình không muốn phải cảm nhận thêm một lần nào nữa.

Đứng ở cổng trường chờ Cố Nhiên đi đến, Lạc Bạch chưa bao giờ cảm thấy lòng mình nặng nề như lúc này.

Hắn ngoài mặt trấn định vậy thôi, thế nhưng trong lòng thực sự rất lo sợ.

Phải, hắn sợ.

Sợ Cố Nhiên sẽ né tránh chạm mặt hắn như ngày hôm qua.

Sợ cậu sẽ kéo Thủy Nhạc bảo vệ đằng sau và đi lướt qua hắn, coi hắn như một người ngoài.

Sợ rằng, cậu… thích một người khác, ánh mặt cậu nhìn một người khác.

Và sợ, sợ có một người khác cho cậu được hạnh phúc, hắn không muốn như vậy.

Hắn muốn, người cho Cố Nhiên được hạnh phúc sẽ phải là hắn.

Chỉ có thể là hắn mà không phải là ai khác.

Cố Nhiên và Thủy Nhạc từ xa xa đã nhìn thấy Lạc Bạch nhìn về phía này rồi dừng lại ở cổng trường không đi nữa, nhìn qua cũng biết là đang chờ họ.

Cố Nhiên có chút chần chờ, bước chân không tự giác lại chậm đi vài phần, cậu ghé mắt nhìn Thủy Nhạc, hoang mang trong mắt không thể nào che dấu, ý hỏi cậu bạn thân của mình nên làm gì.

Thủy Nhạc nhìn cậu đầy nghiêm túc, ánh mắt lại hướng sang phía Lạc Bạch nơi cổng trường, sau đó mở miệng:

“Cậu tốt nhất nên nói chuyện rõ ràng với anh ta đi.”

Cố Nhiên cúi đầu che đi đau buồn trong mắt, tay siết chặt, cố gắng bình ổn xúc động trong lòng, cùng Thủy Nhạc đi về phía cổng trường, dừng ở trước mặt Lạc Bạch, nhẹ giọng nói:

“Lạc Bạch, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Lạc Bạch không ngờ Cố Nhiên chủ động tìm mình, hắn liếc nhìn Thủy Nhạc cạnh đó không có ý định xen vào làm kì đà cản mũi liền nhẹ nhõm hít một hơi, cùng Cố Nhiên tìm một nơi khá vắng ở trường để nói chuyện.

Cố Nhiên dù lấy hết dũng khí đối mặt với Lạc Bạch nhưng cũng cực kì lo lắng, mà cậu nào biết, tình trạng của người bên cạnh cậu lúc này cũng không ổn định gì cho cam, phải nói đúng hơn là Lạc Bạch còn hồi hộp và lo lắng hơn cả Cố Nhiên ấy chứ.

Hai người kiếm một góc vắng bên cạnh sân thể dục, cả hai giữ im lặng không biết nên nói gì, bắt đầu từ đâu trước tiên khiến cho bầu không khí có chút vi diệu mà hài hòa khó hiểu.

“Cố Nhiên, anh có chuyện này phải nghiêm túc nói với em.”

Cuối cùng, người không nhịn được vẫn là Lạc Bạch, hắn mở miệng đồng thời với việc lòng cũng nặng xuống không ít.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nghiêm túc tỏ tình với người khác, nhưng chưa bao giờ đối tượng của hắn lại là đàn ông, mà còn là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ nữa.

Nhìn Cố Nhiên ở trước mặt mình cứ duy trì vẻ trầm lặng như thế làm lòng Lạc Bạch cực kì khó chịu.

Hắn thật sự muốn hét lên với cậu, muốn chất vấn lý do tại sao.

Tại sao khi ở trước mặt Thủy Nhạc, thái độ của cậu lại không như vậy.

Tại sao khi ở trước mặt hắn, cậu lại có bộ dạng như bị bắt nạt, phải chịu tội như vậy.

Cậu không biết hắn nhìn cậu như vậy sẽ có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu thất vọng với bản thân.

Suy nghĩ của Lạc Bạch ngày càng không có lối thoát, hai người nếu cứ im lặng thế này thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, vậy nên hắn mở miệng trước, hắn muốn hòa tan cái bầu không khí khó chịu này.

Muốn nói với cậu rằng anh thích em, đừng ở trước mặt anh biểu hiện khổ sở như vậy, anh sẽ đau lòng, sẽ bức bối và khó chịu lắm.

“Anh Lạc Bạch, anh không cần nói, em đều biết cả rồi.”

Cố Nhiên âm thanh lí nhí gần như không nghe thấy được, có trời mới biết, lúc nói ra những lời này cậu đau lòng đến thế nào, cũng khó chịu nhiều lắm.

“Em biết, em biết cái gì?”

Lạc Bạch kinh ngạc hỏi lại, có chút kích động lại nhiều hơn là vui vẻ. Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ bản thân thể hiện rõ ràng như vậy, ngay cả Cố Nhiên cũng nhìn ra tình cảm của mình.

Nghĩ như vậy, tâm Lạc Bạch cứ như nở hoa, ấm áp đến không nói nên lời.

Có phải điều này nghĩa là hắn có cơ hội, hắn có thể thổ lộ thành công không.

Lạc Bạch đang ở trên thiên đường, tâm như có dòng nước ấm áp mà ngọt ngào tưới qua, nào biết sự việc phát sinh kế tiếp sẽ khiến cho hắn từ trên thiên đường thẳng tắp đáp xuống địa ngục hắc ám, hắc ám đến mức quặn lòng, trái tim như… vỡ tan.

“Chuyện của anh với Nguyệt Bích em đã biết rồi, anh không cần phải mất thời gian nói nữa.”

Cố Nhiên cắn chặt răng nói, cậu cố không thể hiện vẻ mặt gì, nhưng bàn tay nắm chặt đến mức trắng lộ khớp xương đã bán đứng tâm tình của cậu.

Tiếc là, hiện tại Lạc Bạch đang cực độ kinh ngạc cùng hốt hoảng nên không chú ý biểu tình của cậu.

Hắn hiện tại có cảm giác không ổn chút nào.

Rõ ràng Cố Nhiên nói là hiểu việc hắn muốn nói là gì, thế nhưng tại sao em ấy lại nhắc về Trần Nguyệt Bích ở đây. Dự cảm chẳng lành kia của Lạc Bạch khiến giọng hắn có chút mang theo run rẩy mà hỏi Cố Nhiên.

“A Nhiên, chuyện này thì có liên quan gì đến Nguyệt Bích chứ?”

“Chẳng phải anh cùng Nguyệt Bích đang hẹn hò sao? Anh gặp em không phải là muốn báo cho em biết sao?”

Lời của Cố Nhiên vừa thốt ra, Lạc Bạch bỗng nhiên cảm thấy trái tim nháy mắt bị siết đến không thở được.

Trước mắt hắn tối sầm, lảo đảo một chút mới miễn cưỡng chính mình không được ngã quỵ ngay tại chỗ.

Những gì hắn vừa nghe cứ như là một bản án tử hình đối với hắn.

Cố Nhiên nói, hắn cùng Trần Nguyệt Bích đang hẹn hò.

Hắn không có.

Đời này của hắn, từ khi sống lại đến nay chưa từng có ý định đến với cô ấy.

Đời này của hắn, rõ ràng là muốn ở bên Cố Nhiên.

Hắn rõ ràng… rõ ràng biểu hiện rất rõ như thế.

Thế nhưng, tại sao Cố Nhiên lại vẫn hiểu lầm.

Cậu khẳng định như thế làm hắn cực kì khó chịu.

Lẽ nào vì muốn từ chối hắn, muốn ở bên cạnh Thủy Nhạc mà Cố Nhiên lại nói ra những lời như vậy, gán ghép hắn với Trần Nguyệt Bích.

Không thể nào!

Không thể nào như vậy.

****

Lạc Bạch không biết mình làm thế nào về được nhà.

Hắn chỉ biết hôm nay hắn nghỉ học, sau khi trò chuyện với Cố Nhiên, hắn không giải thích gì với cậu, mang trái tim tổn thương quay đi, bỏ lại cậu ở nơi đó một mình.

Hắn chỉ biết hiện tại hắn đang rất đau lòng.

Hắn biết đó chính là quả báo của mình.

Ngày trước hắn tổn thương Cố Nhiên so với từng này tổn thương hắn phải chịu quả thật không xứng, không nhầm nhò vào đâu.

Thế nhưng, hắn đau.

Đau lắm.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tại sao hắn hiện tại dù có sống lại, vẫn đi theo vết xe cũ, làm tổn thương những người quan trọng với mình.

Tại sao hắn đã làm bao nhiêu điều vẫn không có được lòng Cố Nhiên.

Ha ha.

Là vậy sao?

Là do hắn đáng đời, là hắn bị nguyền rủa, bị ông trời chán ghét.

Kẻ như hắn lẽ ra không nên sống lại mà phải nên xuống địa ngục mới phải.

Sống lại làm gì mà vẫn không có bất cứ khả năng nào chuộc lại lỗi lầm.

Đầu Lạc Bạch quay cuồng đau đớn với vô vàn những suy nghĩ cực kì tiêu cực.

Tiêu cực đến nỗi hắn muốn chết.

Hai mắt Lạc Bạch đờ đẫn, trong đám mây mù không lối thoát từ đầu óc sắp hỏng của hắn, hình ảnh Cố Nhiên lại xuất hiện.

Nụ cười như hoa.

Nhẹ nhàng mà thanh lịch.

Cậu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh tất cả là yêu thương.

Cậu nhìn hắn, cả người bừng sáng sức sống mãnh liệt mà không ai có thể hiểu rõ.

Cậu yêu hắn, trong mắt là tràn đầy tình cảm cấm kị mà sâu nặng.

Lạc Bạch giật mình.

Ánh mắt nhanh chóng lấy lại tiêu cự và đường nhìn.

Hắn hiểu rồi, ngày từ ban đầu, từ ngày hắn sống lại, ánh mắt Cố Nhiên nhìn hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Nếu như vậy, chuyện hôm nay cậu nói đến là như thế nào?

Lạc Bạch muốn hiểu rõ mọi thứ, nhưng không thể hỏi được gì từ Cố Nhiên. Hắn biết cậu chắc chắn sẽ không nói thật  với hắn rút cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu.

Tìm ai đây?

Rút cuộc phải tìm ai mới có thể cho hắn câu trả lời thỏa đáng nhất về việc Cố Nhiên ngày càng xa lánh hắn đây.

Tìm ai mới có thể giải thích mọi thứ cho hắn đây.

Trong đầu Lạc Bạch lóe qua hình ảnh một người, hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ.

Cũng chỉ còn có thể đối mặt như vậy mà thôi!!!

Cố Nhiên – Chương 04

Chương mới của truyện đây.

Ta viết mấy chương rồi mọi người thấy có ngược công chưa vậy, nếu có gì không hài lòng thì góp ý cho ta với nhé.

 

Chương 04

Hôm nay là ngày nghỉ, Lạc Bạch nằm trên giường cả nửa ngày cũng không muốn ngồi dậy, sáng sớm hắn đã tỉnh, nhưng vẫn cứ suy nghĩ mấy chuyện xa xăm mà còn chưa chịu rời giường.

Kể ra thì, đến giờ hắn cũng sống lại được gần một tuần rồi, mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cũng khiến cho người như Lạc Bạch bình thường thông minh cũng khó lòng tiếp thu được.

Hiện tại việc quan trọng đối với hắn mà nói chính là phải làm sao để bày tỏ ý nghĩ của mình với Cố Nhiên.

Cố Nhiên đối với Lạc Bạch mà nói cứ như một cái gai dằm ở trong tim vậy.

Đối với cái gai này, lấy nó ra thì đổ máu và đau đớn vạn phần, mà nếu không lấy, thì mỗi ngày hắn đều bị dày vò đến tim nhói tâm đau.

Nhưng dù là như vậy, Lạc Bạch cũng chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ qua vấn đề này không đối mặt.

Có trời mới biết bản thân hắn bây giờ chỉ muốn tìm mọi cách để trải lòng với Cố Nhiên đến mức nào, lúc nào hắn cũng nghĩ phải làm sao để cậu tin rằng hắn thích cậu, muốn kết giao, muốn ở bên nhau, không muốn nhường cậu cho bất kì ai khác.

Nói ra thì khá là đau lòng, Lạc Bạch nghĩ Cố Nhiên thích hắn, nhưng đó dĩ nhiên là chuyện đời trước rồi, liệu đời này của hắn Cố Nhiên có còn một lòng yêu hắn như vậy nữa không.

Không phải nói chứ ở một khía cạnh nào đó, Lạc Bạch cũng không có đủ tự tin về bản thân như hắn vẫn luôn nghĩ.

Chuyện nhà trước đó đã trình bày rõ ràng rồi, nhưng chuyện tình cảm thì hình như hắn còn phải cố gắng cả một con đường dài đầy gian nan đây.

Nhớ lại thì, Lạc Bạch không hề nghĩ mẹ của mình sẽ có phản ứng như vậy về chuyện công khai của hắn.

Tối hôm qua.

Trong phòng khách nhà Lạc Bạch, không khí có chút khẩn trương, Lạc Bạch trong lòng lo lắng không biết phải thuyết phục mẹ mình từ đâu để mẹ chấp nhận chuyện này.

Đời này của hắn, sau khi sống lại vẫn chưa làm cho mẹ lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng đột nhiên nói ra chuyện này, hắn cũng không hy vọng cha mẹ sẽ lập tức hiểu, dù thế, vẫn mong họ có thể bình tĩnh một chút nghe hắn nói.

Nhìn phản ứng của mẹ, Lạc Bạch trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút khó nhịn mà thấy đau lòng, hắn thế nhưng lại làm người thân khó chịu, lại khiến mọi thứ giống như kiếp trước, khiến cha mẹ phải vì hắn lo nghĩ.

Hít một hơi bình tâm lại, Lạc Bạch biết, lần này dù bản thân có đối mặt với điều gì cũng không thể bỏ qua việc này, hắn phải kiên định đến cùng, vì hắn thực sự muốn kiếp này ở bên Cố Nhiên, ở bên cậu cả đời.

“Mẹ, con nói, con thích Cố Nhiên, không phải kiểu thích bạn bè với nhau, mà là kiểu yêu thích của một người đàn ông với đối tượng của mình. Con biết chuyện này mẹ khó mà chấp nhận, nhưng xin mẹ bình tĩnh nghe con nói.”

Lạc Bạch kiên định nhìn mẹ mình ngồi đối diện, lý do yêu thích Cố Nhiên là gì hắn vẫn không thể nói thật, có khi còn không chắc chắn đó có phải là yêu không nữa kìa. Mà hắn cũng không thể nói về việc mình sống lại với mẹ, thế nhưng hắn vẫn muốn bình tĩnh nói ra hết cảm giác của mình với người nhà, hắn không muốn cuộc sống mới mẻ này của mình lại bị hủy hoại hoặc khiến những người quan tâm mình lo lắng cho mình nữa, hắn không thể ích kỉ như đời trước, không thể sống vậy nữa, tuyệt đối không.

“Con thích Cố Nhiên, ta biết rồi, chuyện này có gì mà phải bình tĩnh nghe cói nói chứ.”

Lạc Bạch: …

Nghe được câu trả lời của mẹ, Lạc Bạch ngạc nhiên trong giây lát, một chốc im lặng qua đi, hắn lại hỏi.

“Mẹ… mẹ không phản đối chuyện này sao?” Lạc Bạch ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ mẹ mình lại dễ dàng tiếp thu chuyện này như vậy, vốn lý do gì cũng đã chuẩn bị hết cả, nhưng lại không lường được là mẹ không phản đối việc này.

Bây giờ tâm tình của hắn quả thực vi diệu, nói đùa sao, có ai nghe con mình tự nhiên bảo thích một người đàn ông mà có thể bình thản như mẹ hắn chưa, còn cho đó là chuyện đương nhiên nữa, thực sự không biết nên nói gì mà.

Nghĩ mới thấy, mẹ hắn thực sự có chút quan tâm đến Cố Nhiên hơi quá, không lẽ bà từ lâu đã nhìn ra hắn thích Cố Nhiên sao.

Thế nhưng làm sao có thể, hắn chỉ vừa mới sống lại vài ngày thôi.

Mấy chuyện khó hiểu lại bắt đầu luẩn quẩn trong đầu Lạc Bạch làm hắn có chút không biết nên sắp xếp thế nào cho ổn.

“Con kích động cái gì? Cố Nhiên là đứa trẻ tốt như vậy, con không thích nó mẹ mới  thấy lạ.”

Mẹ Bạch nhìn con trai kích động không có tiền đồ liền nói, nhắc đến Cố Nhiên, trong mắt bà có nhiều đau lòng và áy náy hơn là yêu thích, chỉ là Lạc Bạch đang còn kích động không nhìn ra mà thôi.

“Con thích Cố Nhiên, nó là một đứa con trai, con nên biết con đường này không dễ đi, nếu đã quyết tâm, hãy cố mà làm, phải mang lại hạnh phúc, chịu trách nhiệm với con nhà người ta, có biết không?”

Mẹ Bạch nghiêm túc nhìn con trai nói, bà biết con trai mình một khi đã quyết định chuyện gì đó thì rất kiên định, nếu không thì trước đây đã không xảy ra những chuyện như vậy…

“Mẹ, con biết, chỉ cần được người thân ủng hộ, con có thể kiên định đến cùng.”

Lạc Bạch kích động nói, hắn vốn nghĩ cửa người nhà mới khó khăn, mà giờ lại không ngờ cửa khó khăn nhất là cửa tình cảm nơi Cố Nhiên, bây giờ được chấp nhận của người nhà, hắn có thể không cần lo lắng mà tập trung theo đuổi Cố Nhiên rồi.

Mà khoan, đây chỉ mới là mẹ hắn chấp nhận mà thôi, ý kiến của ba hắn như thế nào hắn còn chưa biết đó kìa.

Nhưng mà, chuyện này cũng không làm Lạc Bạch xoắn xuýt gì lâu. Nếu mẹ hắn mà đã đồng ý rồi, thì hắn không lo việc ba sẽ phản đối, mà dù cho ông có phản đối thì cũng không có hiệu lực gì với lời nói của mẹ đâu.

“Đã kiên định thì hãy làm theo những gì mình muốn đi, nhớ là làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, đừng để sau này phải hối hận, cũng không được để sau này sẽ khiến Cố Nhiên khổ sở.” Nếu con mà như vậy, mẹ sẽ không tha cho con.

Mẹ Bạch ngồi đối diện con trai thâm ý dặn dò, âm thầm bổ sung một câu trong lòng.

“Vâng, con biết. Con chắc chắn sẽ không làm cho em ấy khổ sở.”

Chuyện come-out với người nhà cứ như vậy mà xác định, bây giờ nghĩ lại, Lạc Bạch bỗng thấy có tinh thần hơn, nói đùa sao, được người nhà làm chỗ dựa tinh thần vững chắc, hắn sẽ không còn lo lắng việc gì cả, chỉ cần tập trung theo đuổi Cố Nhiên là được.

Nghĩ đến Cố Nhiên, Lạc Bạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn rồi, hôm nay lại là ngày nghĩ, hắn nên tận dụng cơ hội này đến tìm Cố Nhiên rủ cậu đi chơi thôi.

Lấy lại tinh thần, Lạc Bạch xóc chăn lên, nhanh chân đi vào nhà tắm.

***

Lạc Bạch ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ bước ra khỏi nhà, hướng phía nhà Cố Nhiên mà đi.

Bình thường vào ngày nghỉ, hắn cũng không biết Cố Nhiên hay làm gì, nhưng chắc chắn là cậu có ở nhà, đến tìm cậu giờ này chắc chắn sẽ làm cho cậu rất ngạc nhiên đây.

Đứng trước nhà Cố Nhiên, Lạc Bạch bấm chuông nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa, hắn lo lắng lấy điện thoại từ túi quần, đang định gọi cho Cố Nhiên thì từ xa đã nhìn thấy bóng dáng hai người nào đó thân thiết sóng vai đi với nhau mà tim đập nhanh liên hồi.

Cố Nhiên hôm nay mặc một bộ đồ thoải mái dễ hoạt động, khuôn mặt trắng mịn của cậu bởi vì đang thở dốc có chút đỏ, bên cạnh là cái tên Thủy Nhạc, hai người đi giữa đường lại không coi ai ra gì lôi lôi kéo kéo, nhìn từ xa có cảm giác Cố Nhiên không nguyện ý, lại bị cậu trai kia kéo tay muốn dẫn đi đâu đó, hai người cứ như vậy giằng co ở cách Lạc Bạch vài trăm mét.

Tâm tình kích động, ba bước thành hai đến chỗ hai người kia, bây giờ trong đầu Lạc Bạch đang có nhiều suy nghĩ không nên có về mối quan hệ của hai người này.

Hắn lo sợ, lo sợ mọi thứ sẽ y như hắn nghĩ, Cố Nhiên đối với hắn mà nói ở kiếp này chính là một loại cố chấp không nói nên lời.

Hắn từng nghĩ qua nếu kiếp này cậu yêu một người khác thì hắn sẽ như thế nào, câu trả lời bây giờ hắn đã biết, đó là đau lòng.

Nổi đau quặn đến mức lòng ngực khó chịu, tâm trống rỗng, cảm giác cả người mệt mỏi đến vô lực.

Bộp.

Âm thanh vang lên chấm dứt mọi suy nghĩ trong đầu Lạc Bạch, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

Nhìn ánh mắt hai người kia ngạc nhiên nhìn mình, Lạc Bạch bây giờ mới ý thức được trong lúc nóng nảy đã nhảy xổ vào đấm cho Thủy Nhạc một cú, còn thuận tiện kéo Cố Nhiên ra sau người mình, không muốn hai người họ tiếp xúc gần gũi như vậy.

“Anh làm cái gì vậy? Sao lại đánh cậu ấy?”

Cố Nhiên giằng ra khỏi tay Lạc Bạch, lo lắng chạy đến đỡ Thủy Nhạc bên cạnh lên, tay run run sờ vết bầm có chút chói mắt vì bị đáng trên mặt cậu ta, ánh mắt trách cứ nhìn Lạc Bạch, giọng của cậu vì kích động mà hơi lớn tiếng.

“Cậu có sao không? Bị sưng lên rồi.” Cố Nhiên dịu dàng hỏi Thủy Nhạc, muốn xác nhận cậu không sao, trong mắt hiện lên toàn là áy náy và đau lòng.

Lạc Bạch nghe xong câu này, trong lòng mạnh mẽ run một cái, lại nhìn thấy hành động của Cố Nhiên, nhìn  thấy ánh mắt lo lắng, quan tâm vô hạn của cậu với tên nhóc tên Thủy Nhạc này, hắn tâm tình xuống thấp đến cực điểm.

“Hai người làm cái gì lại lôi lôi kéo kéo giữa đường như vậy, Cố Nhiên, cậu ta đang ép buộc em cái gì sao?”

Lạc Bạch nghe thấy mình nói câu đó, là một câu hỏi, nhưng hình như hắn cũng không còn tâm trạng mà nghe câu trả lời nữa, vì tâm hắn giờ này thực sự rất đau.

Đã từng có lúc cũng đau như vậy, đó là ở kiếp trước lúc phát hiện ra mình lấy Cố Nhiên làm vật thay thế cho người khác, hắn cũng đã đau như vậy, giày vò như vậy, đến mức tuyệt vọng muốn kết thúc sự sống này.

Nay, tình hình lại vẫn như thế, cảm giác đau đớn đến thở cũng khó nhọc này làm hắn càng nhận ra, Cố Nhiên hiện tại quan trọng với hắn đến mức nào.

“Ép buộc cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Mà sao anh lại ở đây?”

Cố Nhiên bây giờ mới đem ánh mắt nhìn Lạc Bạch. Trong mắt toàn là nghi vấn và khó hiểu.

Cậu không hiểu sao Lạc Bạch lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn đột nhiên đánh Thủy Nhạc. Anh ấy là bị cái gì kích động như vậy chứ.

Nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Cố Nhiên liếc qua mình, sau đó lại quay sang lo lắng cho Thủy Nhạc, lần đầu tiên trong đời từ sau khi sống lại, Lạc Bạch có cảm giác bất lực đến cùng cực.

“Anh đến nhà tìm em.” Giọng hắn nhỏ khó có thể nghe được.

“Anh tìm em làm gì?”

Cố Nhiên khó hiểu nhìn Lạc Bạch. Bình thường ngày nghỉ, nếu anh không đi chơi bóng thì cũng sẽ ở cùng với Trần Nguyệt Bích, hôm nay tự nhiên chạy đến tìm cậu làm cái gì.

“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, em kêu hắn đi về đi, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

Lạc Bạch nghe được Cố Nhiên hỏi, kích động muốn tiến lên kéo tay cậu dẫn đi một nơi khác nói cho rõ ràng, nhưng anh vừa tiến lên, Cố Nhiên đã bị một cánh tay khác kéo ra phía sau.

“Anh có gì muốn nói thì cứ nói ở đây luôn đi, Cố Nhiên hôm nay đang bận cùng tôi rồi.”

Thủy Nhạc nãy giờ bị đánh không lên tiếng lúc này lại ra mặt, ánh mắt nhìn Lạc Bạch đầy mặt không hài lòng.

Lạc Bạch nhìn cánh tay vươn ra của mình không bắt được cánh tay kia của Cố Nhiên, trong mắt xẹt qua chút tuyệt vọng khó tin, hắn từ từ nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn  thẳng vào Thủy Nhạc.

“Không liên quan đến cậu, đây là chuyện của tôi với Cố Nhiên. Cậu tránh ra.”

“Sao lại không liên quan đến tôi, cậu ấy hôm nay có hẹn rõ ràng là tôi.”

Hai người mỗi người một khí thế, không ai chịu nhường ai, cứ thế mà giằng co trên đường.

Cố Nhiên nhịn không được bước lên một bước, kéo tay Thủy Nhạc, lại nhìn Lạc Bạch ở một bên nói nhỏ.

“Anh về đi, em hôm nay không rảnh, phải cùng Thủy Nhạc đi rồi. Tạm biệt.”

Nói rồi kéo Thủy Nhạc đi thẳng, không nhìn lấy Lạc Bạch thêm một lần nào nữa.

Lạc Bạch giống như hóa đá mà đứng ở trên đường, Cố Nhiên vừa rồi chọn người khác mà không phải hắn, cậu chọn người khác.

Vì những suy nghĩ điên cuồng đang len lỏi trong đầu, mà Lạc Bạch tuyệt không nhận ra trong giọng của Cố Nhiên là bao run rẩy cùng đau lòng khó có thể nói.

****

Cố Nhiên – Chương 3

Buổi sáng, lúc thức dậy, Lạc Bạch cảm thấy cả người rất khó chịu, hai mắt thậm chí có chút mở không ra, hắn đưa tay với lấy cái đồng hồ, tay kia dụi mắt để nhìn cho kĩ con số trên đồng hồ.

6h30’.

Còn thời gian khá dài mới đến lúc đi học, Lạc Bạch hai tay dang ra nằm trên giường, đầu óc có chút trống rỗng.

Nằm được khoảng vài phút, hắn cuối cùng cũng bật dậy, đặt đồng hồ về vị trí cũ, hai bước thành một đi vào nhà tắm vệ sinh súc miệng.

Vừa xuống lầu, đã thấy ba mẹ hắn ngồi bên bàn ăn, Lạc Bạch đi đến, chào ba mẹ một tiếng rồi cũng ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng.

Lúc đi học, mẹ lại gọi hắn lại, đưa cho một túi giữ ấm tựa như cái hôm qua, vẫn bảo là mang thức ăn cho Cố Nhiên.

Lạc Bạch cầm cái túi trong tay, nhẹ nhàng mở cửa, trong đầu lại suy nghĩ miên man.

Hắn biết mẹ hắn rất thương Cố Nhiên, nhưng mà, ở đời trước, mẹ cũng chỉ dừng lại ở mức quan tâm hỏi han mà thôi, chưa bao giờ mẹ tự làm đồ ăn sáng bắt hắn mang cho cậu cả, hắn thật sự không hiểu chuyện này là thế nào, lẽ nào cái thế giới khác biệt này lúc hắn sống lại thì đã đổi khác.

Hoặc, cũng có lẽ là, hắn thực sự mới là kẻ đang suy nghĩ viễn vong, tưởng tượng ra mọi chuyện rồi.

Ra đến cổng, cách xa xa đã thấy Trần Nguyệt Bích chạy đến, phía sau cô lúc này không có ai.

Không có ai?

Cố Nhiên đâu?

Lạc Bạch ngây ngẩn nhìn lại phía sau Trần Nguyệt Bích, nơi đó chỉ có con đường thẳng tắp kéo dài, một bóng dáng khác cũng không thấy, Cố Nhiên cũng không thấy.

“Anh Lạc Bạch!”

Trần Nguyệt Bích vui vẻ chạy đến trước mặt Lạc Bạch, cô gái nhỏ vì chạy quá nhanh mà thở có chút gấp, mặt cũng mang vệt hồng trông rất đáng yêu, nhưng giờ phút này Lạc Bạch làm gì còn có tâm trạng mà cảm nhận.

“Cố Nhiên đâu? Hôm nay cậu ấy không đi học à?”

Lạc Bạch cố kìm nén cảm giác trống rỗng trong lòng quay sang hỏi cô gái đứng bên cạnh. Cố Nhiên là một người rất chăm chỉ, hoặc cũng có thể là hắn nghĩ như vậy, nhưng Lạc Bạch biết, cậu nếu không có chuyện gì gấp thì sẽ không nghỉ học, chẳng lẽ là cậu ốm rồi.

“Cố Nhiên à, hôm nay cậu ấy không đi cùng chúng ta, cậu ấy có hẹn đi cùng bạn rồi.”

Đang suy nghĩ miên man, lời nói của Trần Nguyệt Bích đã đánh tỉnh Lạc Bạch, vừa nghe đến Cố Nhiên đi học cùng người khác, Lạc Bạch không hiểu sao lại cảm thấy người kia chính là tên nhóc cùng lớp với cậu, trong đầu lại đầy hình ảnh hai người kia hôm qua đùa giỡn, tâm trạng có chút trùng xuống.

“Cậu ấy đi cùng với ai? Không phải cậu ấy chỉ có hai chúng ta là bạn thân thôi sao? Còn có thể đi học với ai nữa?”

Lạc Bạch khó chịu nói, không chờ cô gái bên cạnh trả lời đã nhanh chóng xoay người, hướng trường học mà đi.

“Cậu ấy cũng không phải chỉ có chúng ta là bạn thân, trong lớp em, cậu ấy còn có một cậu bạn rất tốt, quan hệ rất không tệ, cậu ta tên Thủy Nhạc, hôm nay Cố Nhiên là đi cùng người đó.”

Trần Nguyệt Bích có chút khó chịu, cô không hiểu sau dạo này Lạc Bạch lại hay quan tâm Cố Nhiên như vậy, nhưng trực giác của cô cảm thấy có gì đó không ổn, lại vẫn không biết không ổn ở chỗ nào.

Rõ ràng là từ trước đến giờ, Lạc Bạch rất quan tâm cô, bình thường ở bên cô đều rất vui vẻ, cô biết anh có tình cảm với mình, cũng rất thích anh.

Nhưng, không hiểu sao, dạo này lại không cảm thấy như vậy nữa, có chút gì đó rất khó hiểu và rất khó chịu.

Hai người mang hai tâm tư khác nhau, cùng đến trường học.

***

Cất xong cặp sách, Lạc Bạch lại mang theo túi thức ăn mẹ Bạch đưa nhanh chóng xuống lầu đến lớp tìm Cố Nhiên.

“Anh Lạc Bạch! Anh tìm em sao? Có chuyện gì không?” Trần Nguyệt Bích nhìn thấy Lạc Bạch đứng bên cửa lớp, nhanh chóng chạy lại, mặt tràn ý cười, sau lưng còn bị vài bạn gái khác trêu chọc.

Trong lớp, không ai không biết Trần Nguyệt Bích thích Lạc Bạch, đàn anh khối trên là thanh mai trúc mã với cô, họ cũng nghĩ hai người kia rất là hợp, ở chung rất hài hòa. Họ có chút ngưỡng mộ cô vì có một đối tượng tốt như vậy.

“Không, anh đến tìm Cố Nhiên? Cậu ấy có trong lớp không?” Lạc Bạch không bận tâm người khác nghĩ gì, liếc nhìn phía sau Trần Nguyệt Bích, nhìn vào trong lớp, liền thấy được Cố Nhiên đang cười nói cùng với cái tên nhóc tên Thủy Nhạc kia, tên kia không biết nói cái gì với cậu mà dựa vào rất gần, thì thầm vào tai cậu.

Nhìn thấy cảnh kia, ma xui quỷ kiến gì không biết lại khiến Lạc Bạch cực kì khó chịu, nhanh chóng bước vào trong lớp túm lấy Thủy Nhạc đẩy ra, lại kéo tay Cố Nhiên, muốn dẫn cậu đi ra khỏi lớp dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người.

“Lạc Bạch! Anh có chuyện gì sao?” Cố Nhiên nhìn người đang nắm tay kéo mình đi cũng có chút khó hiểu và kinh ngạc.

Từ lúc Lạc Bạch đến lớp cậu đã nhìn thấy anh rồi, nhưng cứ nghĩ là anh đến tìm Trần Nguyệt Bích nên không ra chào hỏi, rồi thì, đang nói chuyện cùng Thủy Nhạc thì lại đột ngột bị túm tay kéo đi như thế này, cậu có chút không kịp tiếp thu.

Thấy Cố Nhiên dừng lại không chịu theo mình thì Lạc Bạch lại càng khó chịu, hắn thực sự không biết bản thân bị làm sao, chỉ nhìn thấy kẻ khác gần Cố Nhiên như vậy đã cực kì khó chịu, lẽ nào hắn thực sự điên rồi.

Siết chặt cánh tay đang nắm một chút, hắn cắn chặt răng, khẽ nghiến, quét mắt một vòng thấy sự kinh ngạc trong mắt Trần Nguyệt Bích, sự khó hiểu của những người khác trong lớp, Lạc Bạch lại càng không muốn để người khác nhìn chuyện của mình, cuối cùng đành buông tay Cố Nhiên ra, không làm cậu khó xử.

Thở mạnh một hơi, lại hít vào vài cái điều tiết lại tâm trạng, Lạc Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút.

“Em theo anh ra ngoài một lát, anh có chuyện cần nói với em.”

****

Trên sân thượng đầy nắng, những cơn gió mát khẽ thổi qua mang theo chút nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta yêu thích, bên cạnh một bóng râm của khoảng sân rộng, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đang đứng chung một chỗ, không khí có chút im lặng.

Lúc nãy Cố Nhiên nghe Lạc Bạch đến tìm mình thì có chút ngạc nhiên, sau đó theo anh lên đây, nhưng cũng đã được gần 15 phút, Lạc Bạch vẫn im lặng nhìn trời không nói gì cả làm cậu cũng không biết nên mở miệng như thế nào, không khí cứ như vậy mà im lặng đến có chút khó chịu.

“Anh mang cái này cho em, nãy giờ chắc cũng nguội không ít rồi, em ăn đi.”

Cuối cùng, người phá vỡ im lặng cũng là Lạc Bạch, anh suy nghĩ nhiều điều, cũng rất kích động muốn chất vấn Cố Nhiên, nhưng lại không biết mình lấy tư cách gì chất vấn cậu, mà lại là chất vấn về vấn đề gì, vậy là cũng cố nén mọi cảm xúc tiêu cực xuống, nhanh chóng đưa túi đồ trước mặt cậu.

Cố Nhiên nhìn túi đồ trong tay Lạc Bạch, lại có chút ngây ngẩn, vài ngày gần đây cậu thấy Lạc Bạch khá lạ, vậy nên có chút khó thích ứng, không biết anh vì lý do gì quan tâm cậu như vậy, thế nhưng cậu lại có chút tham lam sự quan tâm này.

Dù vậy, cậu vẫn còn lo lắng, cho nên sáng nay cậu mới đi học cùng Thủy Nhạc, muốn cách xa Lạc Bạch một khoảng thời gian để  bình tĩnh suy nghĩ mấy chuyện khó hiểu gần đây, lại không biết sao hôm nay không đi học cùng, mà anh ấy vẫn tìm cậu đưa đồ ăn sáng.

“Anh Lạc Bạch, sau này anh không cần mang đồ cho em nữa, em sáng nay đã ăn cùng Thủy Nhạc rồi.” Cố Nhiên có chút không biết làm sao nói, cậu thực sự rất hạnh phúc khi được Lạc Bạch quan tâm, tuy nhiên, cậu cũng không hiểu những chuyện xảy ra gần đây, cậu sợ một ngày nào đó khi nhìn lại chỉ sợ là do bản thân nằm mơ mà thôi. Nếu như vậy, chi bằng bây giờ không cần để tâm thì tốt hơn.

Nhận ra Cố Nhiên đang tránh né mình, Lạc Bạch trong lòng bị đau đớn lấp đầy, hắn thực sự không hiểu, cớ vì sao Cố Nhiên lại như thế này, rõ ràng cậu ấy thích hắn, thế nhưng tại sao lại không tiếp nhận hắn quan tâm, tại sao lại không muốn ở bên cạnh hắn.

Lạc Bạch đau đến thở không nổi, hắn gục xuống trên sàn lạnh, ôm lấy ngực thở gấp một chút, sắc mặc trắng đến dọa người.

Cố Nhiên nhìn thấy mà kinh hoảng, vội vội vàng vàng tiến lên đỡ Lạc Bạch ngồi tựa vào tường, vuốt lưng giúp hắn, lo lắng hỏi.

“Anh Lạc Bạch, anh không sao chứ, anh bị sao vậy?”

Lạc Bạch hít thở một chút, đẩy tay Cố Nhiên ra, tựa vào tường đứng vững, sau đó mới bình tĩnh mở miệng.

“Anh không sao, em không cần lo, về lớp trước đi, sắp vào học rồi.”

Cố Nhiên nhìn sắc mặc Lạc Bạch tái nhợt, trên khuôn mặt điển trai là hai hàng lông mày nhíu chặt có chút khó khăn muốn nói lại thôi.

Cậu cũng không biết Lạc Bạch bị làm sao, nhưng mà thấy anh khó chịu trong lòng cậu cũng không thoải mái.

Cậu cứ đứng tại chỗ không  nhúc nhích, nhìn Lạc Bạch chằm chằm làm hắn có chút không được tự nhiên, khó chịu và đau lòng vừa mới dâng trào trong chốc lát lại mạnh mẽ giảm xuống, Cố Nhiên quan tâm hắn như vậy, chắc chắn hắn không có nhìn nhầm, nhưng vẫn không hiểu sao cậu lại không tiếp nhận hắn quan tâm cậu, có phải hay không chuyện này có liên quan đến cái tên Thủy Nhạc kia.

Hai người im lặng một chốc, Lạc Bạch sợ Cố Nhiên lo lắng, cố bình tĩnh một chút, chờ sắc mặc khá hơn mới vỗ vỗ vai cậu cười nói:

“Anh không sao thật, đừng lo, còn về phần thức ăn mỗi ngày mang cho em, anh đã nói qua rồi, là do mẹ anh chủ trương, em nếu không muốn có thể đến nhà nói với mẹ anh một tiếng, anh cũng không tiện từ chối tâm ý của bà cho em.”

Cố Nhiên nghe đến đó có chút không biết phải làm sao, cậu ho nhẹ một tiếng, xác định Lạc Bạch không có việc gì mới xách theo cái túi anh đưa đi về lớp trc.

Lạc Bạch nhìn theo bóng dáng thon dài kia biến mất nơi hành lang, tâm lại nhói lên mấy cái, quả thật hắn có bệnh rồi.

*****

Lạc Bạch trôi qua vài tiết học nhàm chán, đến khi về đến nhà thì đã uể oải không chịu nổi.

Vừa vào cửa đã thấy mẹ Bạch ngồi trên sô pha ăn trái cây xem phim, hắn chào mẹ một tiếng, rồi lên phòng cất cặp sách, thay xong quần áo, lại xuống lầu, ngồi chung một chỗ với mẹ, vừa xem phim vừa thẩm thỏm không thôi, như có chuyện muốn nói lại thôi.

“Con có chuyện gì muốn nói sao?”

Mẹ Bạch nhìn ra hắn có chuyện muốn nói lại thôi, nhìn mãi cái kiểu thẩm thỏm của con trai có chút không vừa mắt, liền hỏi.

“Con có chuyện muốn nói với mẹ.” Lạc Bạch thẳng lưng, đối diện với ánh mắt của mẹ, hắn nhìn thẳng, cả mặt tràn đầy nghiêm túc hiếm khi có được, chút thẩm thỏm trong lòng ban nãy hóa thành kiên định, có một số chuyện, đến cuối cùng cũng phải nói ra, không bằng hiện tại hắn cứ thẳng thắn cùng người nhà cho xong.

Mẹ Bạch nhìn con trai nghiêm túc âm thầm hài lòng, là đàn ông thì ít ra cũng nên dứt khoát như  thế này mới phải.

“Mẹ, con thích Cố Nhiên.”

Lạc Bạch cắn răng nói, trong lòng thì lo lắng không thôi, hắn vốn dĩ muốn cùng Cố Nhiên xác định xong mới để cha mẹ biết chuyện, rồi từ từ khuyên nhủ họ chấp nhận.

Thế nhưng, mọi thứ không đi theo quỹ đạo hắn vốn biết, Cố Nhiên hiện tại cứ tránh né hắn, có chút khó mà nắm bắt được, hắn lo lắng nếu làm quá sẽ khiến cậu chạy mất, thế nên chỉ có thể bắt đầu từ người nhà trước, rồi sau đó mới từ từ tiếp cận cậu.

Hiện tại nói ra việc này hắn lại lo sợ cha mẹ hắn khó lòng mà chấp nhận, không biết sau chuyện này sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây.

“Con vừa nói gì?”

Mẹ Bạch vừa nghe con trai nói xong, liền lớn tiếng hỏi lại, có chút kích động làm Lạc Bạch đang lo lắng trong lòng chùng xuống không ít.

Quả nhiên là cha mẹ hắn khó mà chấp nhận sao?