[YOSHIDAYA Roku] Ookami-san to Eroi koto – Chap 03

0.10.20.30.40.5070071072073074075076077078079080081082083084085086087088089090091092093094095096097098099

Cố Nhiên – Chương 13

“Ân… Lạc Bạch… chậm một chút…”

Trên giường là hai thân ảnh lõa lồ đang quấn quýt với nhau, Cố Nhiên bị Lạc Bạch mạnh mẽ ra vào bên dưới nhịn không được tiếng rên rỉ, muốn hắn làm chậm lại.

Lạc Bạch cắn mút điểm nổi lên trên ngực trái của Cố Nhiên, thẳng lưng đẩy dục vọng của mình tiến càng sâu vào trong cậu, hắn kéo Cố Nhiên ngồi lên đùi của mình, bắt đầu một hồi vận động đâm đến điểm sâu nhất bên trong cậu.

Cố Nhiên nhìn thấy mình ngồi trên đùi Lạc Bạch, bên dưới bị xuyên xỏ phát ra tiếng vang dâm mĩ, đối mặt với ánh mắt chăm chú ngước lên nhìn của hắn, cậu đỏ mặt không khống chế được lại tiếp tục phát ra những âm thanh tiêu hồn.

Lạc Bạch vừa cắn mút đầu vú của Cố Nhiên, ánh mắt lại chăm chú quan sát cậu, dưới thân thì càng không quên đẩy mạnh, điểm đến điểm nhạy cảm của Cố Nhiên, làm cậu run lên, chỉ có thể nghẹn ngào.

Tư thế này của hai người làm càng sâu lại dễ dàng quan sát người yêu của mình, Lạc Bạch cực kì không muốn buông tha, cứ như vậy mà ôm chặt lấy Cố Nhiên, tiếp tục đâm rút va chạm không có điểm dừng.

“A Nhiên, A Nhiên…”

“A Nhiên… có thoải mái không? Hử?”

Lạc Bạch thì thầm tên Cố Nhiên, một tiếng hử trầm thấp làm người nghe mềm nhủn, hắn rời môi khỏi đầu vú vì bị liếm mút mà sưng đỏ của cậu, bàn tay to lớn lại nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, khẽ đến bên tai cậu thổi khí, chiếc lưỡi cũng không buông tha mà khẽ đẩy vào bên trong lỗ tai.

Cảm nhận Cố Nhiên lại run lên một chút, bên dưới siết càng chặt, Lạc Bạch giờ phút này bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều việc của kiếp trước.

Kiếp trước, trong một lần làm tình, hắn cũng từng nắm lấy dục vọng của Cố Nhiên, sau đó hỏi cậu có thoải mái không.

Lúc đó tuy thần trí hắn mơ hồ, tuy hắn vì Trần Nguyệt Bích mà thủy chung không mở lòng với người nào khác, nhưng lúc đó khi làm tình, hắn biết người kia không phải phụ nữ.

Rõ ràng là thân hình nhỏ nhắn nhưng không mềm dẻo như của phụ nữ mà lại có chút rắn rỏi, cũng rõ ràng là bộ ngực bằng phẳng, thế nhưng, tất cả những thứ đó lại cuốn hút một người mất thần trí như hắn đến thế.

Hắn biết đó là một người đàn ông, vì người đó cũng có dục vọng như hắn, khi hắn cầm đến thứ đó, hắn đã biết đó không phải vợ mình.

Ấy thế nhưng hắn lại không sao ngừng lại được, miệng hắn kêu lên tên của vợ mình, bên dưới lại ra sức làm người ta, rõ ràng là hắn chỉ đang giả vờ như không nhận ra hắn đã có tình cảm và dục vọng với một người khác không phải vợ mình, người đó là…

Cố Nhiên.

Lúc này nhớ lại thì Lạc Bạch mới hiểu, thì ra hắn từ lúc đó đã nhận ra người dưới thân là Cố Nhiên, đã tiếp nhận cậu, đã có cảm giác với cậu.

Nếu không phải, thì hắn sẽ không nắm lấy tính dục của người đó mà tuốt lộng, muốn người đó cũng được thoải mái, thỏa mãn và thăng hoa như hắn.

Âm thanh rên rỉ đứt quãng của Cố Nhiên kéo Lạc Bạch về lại với thực tại, hắn để cậu nằm xuống giường, bên dưới vẫn chưa rút ra, giúp cậu nằm thoải mái một chút, Lạc Bạch thay đổi tư thế và góc độ, tiếp tục cần mẫn cày cấy ra vào trên người của người yêu.

“A Nhiên, chào buổi sáng.”

Lạc Bạch hôn nhẹ Cố Nhiên làm cậu tỉnh lại từ trong hồi ức.

Đêm qua Cố Nhiên không biết Lạc Bạch muốn mình bao nhiêu lần, cũng không biết cậu khóc lóc cầu xin rồi bắn trong tay hắn bao nhiêu lần, cậu chỉ biết là hôm qua hai người cuối cùng đã hòa làm một.

Sau khi sự tình qua đi, hình như Lạc Bạch còn bế cậu đi tắm rửa.

Cố Nhiên nghĩ đến đây thì khuôn mặt đã đỏ bừng, cậu vùi đầu vào trong chăn, khe khẽ nói chào buổi sáng với Lạc Bạch.

“Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên đỏ mặt, cũng không biết cậu đang nghĩ đến chuyện hôm qua, chỉ sợ cậu vùi đầu vào chăn như vậy sẽ khó thở, nhanh chóng lật người lại, nhìn cậu ôn nhu hỏi.

“Không, không có.”

Cố Nhiên ngại ngùng nhìn Lạc Bạch ôn nhu như vậy, bàn tay khẽ đưa lên chạm vào bên mặt của hắn.

Lạc Bạch không ngăn cản cậu, chỉ để yên cho cậu sờ, một lát sau hắn mới cất tiếng.

“A Nhiên, nói cho anh biết, hôm qua em làm sao vậy?”

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên một cách nghiêm túc, hôm qua hai người ân ái, dù có vui mừng, có hạnh phúc, nhưng Lạc Bạch tuyệt đối không quên trước đó tâm trạng của Cố Nhiên đã hoảng loạn và sợ hãi đến thế nào.

Hôm qua hắn làm tình với cậu, một phần vì ham muốn, một phần vì muốn trấn an cảm xúc của Cố Nhiên, nhưng hiện tại hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Thứ làm cho Cố Nhiên sợ hãi đến như vậy, bất an đến như vậy sau khi nằm mơ, Lạc Bạch mơ hồ có một chút cảm giác bất an.

Không lẽ nào Cố Nhiên mơ về kiếp trước của bọn họ?

Ở một mức độ nào đó mà nói, đôi khi Lạc Bạch cũng rất nhạy cảm.

Sau khi nghe Cố Nhiên một lần lại một lần ấp úng kể về giấc mơ mà cậu mơ thấy, toàn thân Lạc Bạch rét lạnh như ngâm trong hầm băng.

Hắn cố gắng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không che giấu được đau đớn dâng lên trong lòng, hắn ôm chầm lấy Cố Nhiên, không biết là muốn an ủi dỗ dàng cậu đừng lo lắng hay là an ủi chính bản thân mình.

Rút cuộc thì, điều mà hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.

Cố Nhiên… thế nhưng dù không có kí ức của kiếp trước lại vẫn mơ thấy chuyện đau lòng đến ám ảnh kia.

Ám ảnh ngay cả khi đi vào giấc ngủ.

Bàn tay Lạc Bạch có chút run run siết chặt, hắn phải khó khăn lắm mới có thể bình ổn cảm xúc, khó khăn lắm mới đi đến được như ngày hôm nay, ở bên Cố Nhiên, ấy thế mà… lẽ nào ông trời vẫn muốn trừng phạt hắn?

Trừng phạt hắn vì kiếp trước vong ân phụ nghĩa.

Trừng phạt hắn vì ích kỉ không nghĩ đến ai.

Trừng phạt hắn vì làm Cố Nhiên đau khổ.

Cố Nhiên vốn đang lo lắng sau khi kể ra chuyện này sẽ bị Lạc Bạch nói mình suy nghĩ linh tinh, trách cậu không tin tưởng hắn.

Thế nhưng sau khi cậu kể xong, Lạc Bạch không nói gì, chỉ bình tĩnh mà ôm cậu vào lòng, tay thì siết chặt vòng ôm làm cậu có chút đau.

Cố Nhiên không đẩy Lạc Bạch ra mà ngược lại còn ôm hắn chặt hơn, cậu cảm nhận được Lạc Bạch lúc này có chút không bình thường. Tâm trạng của hắn sau khi nghe xong chuyện cậu kể còn bị ảnh hưởng và khẩn trương hơn cả cậu, Cố Nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, vừa muốn mở miệng hỏi lại nghe được giọng của Lạc Bạch từ trên đỉnh đầu vọng vào tai.

Hắn nói: “A Nhiên, đừng rời bỏ anh, có được không?”

Cố Nhiên nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của Lạc Bạch, trong lòng như bị ai đó nhéo một cái đến lợi hại, đau đến không chịu nổi.

Vì sao Lạc Bạch lại nói những lời này, lẽ ra sau khi mơ xong giấc mơ kia, người phải nói ra lời này là Cố Nhiên mới đúng, thế nhưng cảm xúc của Lạc Bạch còn bị ảnh hưởng hơn cả cậu, lo lắng bất an hơn cả cậu, chuyện này rút cuộc là như thế nào.

Cố Nhiên hơi đẩy Lạc Bạch ra, nhìn rõ mặt hắn một chút mới mở miệng:

“Anh ổn không, Lạc Bạch?”

Cố Nhiên không hỏi có phải giấc mơ của cậu làm hắn không yên lòng hay không, cũng không hỏi hắn có chuyện gì mà chỉ hỏi hắn có ổn không, Lạc Bạch vừa nghe đến lời này, trái tim bị vây giữa ấm áp và xót xa khiến hắn có chút khó phân rõ.

“A Nhiên, anh sợ hãi em sẽ rời bỏ anh.”

Lạc Bạch thấp giọng nói, trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy Cố Nhiên quan tâm mình, Lạc Bạch đã muốn nói tất cả sự thật cho cậu nghe, thế nhưng hắn không làm như vậy.

Nói hắn sợ hãi, không sai.

Hắn sợ Cố Nhiên sẽ bỏ hắn lại.

Nhưng điều làm hắn lo lắng hơn cũng không phải việc sau khi nghe được mọi chuyện Cố Nhiên sẽ vứt bỏ hắn, mà là hắn sợ cậu đau lòng, sau đó lại tự tổn thương chính mình như kiếp trước.

Nếu vậy, hắn thà là mình ích kỉ, thà là cậu không biết gì những sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh hắn.

Cố Nhiên thấy Lạc Bạch một lần nữa thấp giọng nói cậu đừng rời xa hắn, trong lòng tự nhiên mềm nhũn.

Vốn chút lo lắng còn lại trong lòng về giấc mơ hôm qua toàn bộ đã bị lời này của Lạc Bạch làm tiêu tan hết.

Cố Nhiên ôm lấy Lạc Bạch, chủ động hôn nhẹ lên mi mắt hắn, sau đó sà vào trong lồng ngực ấm áp vững chãi kia, nhẹ giọng nói:

“Lạc Bạch, anh biết không, em hiện tại rất hạnh phúc.
Em hạnh phúc vì anh đến bên cạnh em.
Hạnh phúc vì anh lựa chọn em, lựa chọn con đường tình yêu khó khăn này.
Em hạnh phúc vì ngay giây phút này được nằm trong cái ôm ấm áp của anh.
Chỉ có nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho em mãn nguyện, nếu đã như vậy…
Em làm sao còn rời xa anh được chứ.”

Cố Nhiên vươn tay nắm chặt bàn tay của Lạc Bạch, đan mười ngón vào chặt chẽ với nhau, sau đó tiếp tục nói:

“Có thể anh sẽ cho rằng em rất tham lam, rất ích kỉ, cũng rất yếu đuối. Thế nhưng em thích anh, vì vậy nên không thể nhường anh cho ai khác, không thể để anh chú ý đến ai khác, muốn anh lúc nào cũng ở bên cạnh em, dù em có ra sao anh vẫn phải luôn ở ngay bên cạnh. Nhưng điều như thế, suy nghĩ ích kỉ như vậy, em mới là người phải lo lắng sau khi anh phát hiện ra một mặt này của mình thì sẽ rời bỏ em mới đúng.
Lạc Bạch, em yêu anh, nên trừ khi là anh vứt bỏ em, còn không, em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh được.
Anh đừng lo lắng, tin tưởng em, được không?”

Ánh mắt Cố Nhiên chân thành, lời nói lại không như ngày thường rụt rè cân nhắc, đây đều là suy nghĩ của cậu, ngày hôm nay, rút cuộc mở lòng nói hết với Lạc Bạch, mong hắn hiểu cậu yêu hắn đến thế nào, cậu sẽ mãi ở bên không rời không bỏ hắn.

Lạc Bạch nghe được những lời này, đầu tiên chính là sửng sốt, một lúc sau hắn mới thở dài một hơn, nâng mặt Cố Nhiên lên, hôn nhẹ lên môi cậu.

Thì ra bao lâu nay, người chưa dứt bỏ được quá khứ là hắn.

Hắn lo lắng, hắn sợ hãi, hắn có gánh nặng, mọi thứ đè trĩu trong tim khiến hắn suy nghĩ tiêu cực, lo lắng những chuyện không đâu.

Vốn đã luôn biết, Cố Nhiên dù là kiếp này hay kiếp trước cũng luôn luôn yêu hắn, chỉ là hắn kiếp trước thì không nhận ra, kiếp này lại sợ hãi mà thôi.

Lạc Bạch ôm Cố Nhiên, vuốt ve bàn tay lồng trong bàn tay của mình, lúc này mới bình ổn cảm xúc, ôn nhu nói:

“Cảm ơn em, A Nhiên, anh cũng rất yêu em, anh không muốn thề non hẹn biển, anh chỉ muốn nói với em, kiếp này có được em, anh thật sự rất hạnh phúc.”

****

The End

Đến đây mà bảo là hoàn thì mọi người có chịu không nhở…

Ta là trưng cầu ý kiến, chớ ném đá ta nhé.

Cố Nhiên – Chương 11

Thời tiết chưa vào hè mà đã có những cơn mưa rả rích.

Hôm nay vừa đến buổi trưa, bầu trời đang trong vắt liền biến thành xám xịt, vài giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen trên bầu trời, sau đó biến thành một cơn mưa lớn.

Mưa mang theo sự mát mẻ và trong lành nhưng cũng đồng thời làm cho người ta khó chịu vì hương vị nắng gắt còn vương trong không khí.

Giờ ăn trưa đã đến, thế nhưng không có học sinh nào muốn ra khỏi lớp, trời mưa khiến cho người ta cũng cảm thấy biếng nhác, không muốn đi ra khỏi cửa.

Tại một góc vắng lặng với mái che lớn tránh được nước của cơn mưa đầu mùa, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đang yên tĩnh mà ăn trưa.

Hai người không ai nói gì, thi thoảng Lạc Bạch còn gặp thức ăn bỏ vào trong bát của Cố Nhiên, ấy thế nhưng khung cảnh hai người cùng nhau ăn cơm dưới mái hiên với cơn mưa rả rích lại làm người ta thấy yên bình đến kì lạ.

Xét về một khía cạnh nào đó mà nói, Cố Nhiên và Lạc Bạch đều là kiểu người không thích nói nhiều.

Hơn thế nữa, khi ở bên nhau, Cố Nhiên luôn có chút xấu hổ, nên phần lớn thời gian cậu đều giữ im lặng. Người luôn cố gắng gợi nên bầu không khí và bắt chuyện trước nói cho cùng bao giờ cũng rơi vào trong tay Lạc Bạch, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn gắp một con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào trong chén của Cố Nhiên, nhìn cậu càng cúi thấp đầu liền cười khẽ một cái, hỏi nhỏ:

“Thức ăn khó nuốt lắm sao? Anh thấy em ăn rất ít.”

“Không ạ, đồ ăn ngon lắm, chỉ là… chỉ là…”

Cố Nhiên nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói sao cho phải, đồ ăn mẹ Bạch làm quả thực rất ngon, thế nhưng cậu ngồi đối diện với Lạc Bạch lại rất xấu hổ, dù đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, thế nhưng cậu vẫn không khống chế được.

“Chỉ là cái gì? Không cần khẩn trương như vậy. Em muốn anh tin tưởng lời em nói thì ăn nhiều thêm chút nữa mới được.” Lạc Bạch cười cười, nói rồi vươn tay nhẹ xoa mái tóc mềm của Cố Nhiên, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

“Lạc Bạch, anh… anh cũng ăn nhiều một chút, không cần lo cho em.” Cố Nhiên nhìn Lạc Bạch cứ gắp thức ăn cho mình liền nhắc nhở, lo lắng hắn ăn không no.

Lạc Bạch nhìn bộ dạng Cố Nhiên nhu thuận quan tâm mình, trong lòng ấm áp đến chết, nghĩ muốn hôn cậu một cái, tay đã vươn qua, kéo người vào lòng ngực, sau đó áp môi lên.

Cố Nhiên giật mình khi bị Lạc Bạch kéo về phía hắn, đến khi ổn định lại đã thấy mình nằm gọn trong lòng Lạc Bạch, vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, đôi môi ấm nóng mềm mại của người kia đã phủ lên môi cậu, cậu lập tức đỏ bừng mặt.

Cái hôn lần này không như lần đầu tiên vô tình chạm phải ở trước cửa nhà Cố Nhiên. Lạc Bạch lần này hôn mang theo rất nhiều cảm xúc và cả những khao khát trong lòng.

Hắn hôn một cách cuồng nhiệt, ôn nhu liếm mút đôi môi của cậu trai trong lòng, đợi cậu vừa hé mở môi ra một chút để lấy khí hay là nói gì đó, lập tức luồn chiếc lưỡi nóng bỏng vào trong khoang miệng của cậu.

Cảm nhận được sự kinh ngạc, khẩn trương, lại có chút trúc trắc muốn đáp lại của Cố Nhiên, Lạc Bạch lại càng lưu luyến buông cậu ra.

Hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Cố Nhiên bằng lưỡi mình, từ tốn mút vào rồi dẫn dắt cậu theo ý hắn muốn.

Tiếng môi lưỡi hòa quyện trao đổi nước bọt với nhau vang lên trong khung cảnh trời mưa bên ngoài có cảm giác lãng mạn mà xấu hổ cực kì.

Trong không khí ấm áp đôi lúc lại vang lên vài âm thanh chụt chụt làm người ta đỏ mặt.

Cố Nhiên bị Lạc Bạch dẫn dắt đã biết làm thế nào, hai người cứ vậy mà trao đổi một nụ hôn sâu, đến khi buông nhau ra thì đã thở hổn hển cùng gấp gáp hô hấp.

Hai đôi môi khi tách ra giống như còn vương vấn hơi thở của đối phương, nơi khóe môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc tinh mĩ.

Luận về kinh nghiệm, chắc chắn Cố Nhiên không có nhiều kinh nghiệm bằng Lạc Bạch, dù sao thì kiếp trước hắn cũng có vợ,  lại còn sống với Cố Nhiên lâu như vậy, cái gì cần làm cũng đều đã làm, thế nên hắn bình ổn hô hấp rất nhanh.

Nhìn thấy Cố Nhiên ở trong lòng còn đang hổn hển, Lạc Bạch hai tay ôm bên hông Cố Nhiên lại càng siết chặt, chỉ khi nào ôm được người này vào lòng, Lạc Bạch mới cảm thấy mọi thứ ở kiếp này chân thật một chút.

“Anh, anh lần sau đừng như vậy, nơi này là trường học, lỡ có ai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến anh.”

Cố Nhiên sau một hồi xấu hổ cuối cùng cũng mở miệng nói, lời này vừa nói ra lại khiến cho Lạc Bạch nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên qua Cố Nhiên luôn vậy, làm hại Cố Nhiên lại đỏ mặt lần nữa.

Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy cơ chứ. Lạc Bạch trong lòng thầm nghĩ.

Rõ ràng hai người bọn họ đều là học sinh, nếu bị trường phát hiện thì tất nhiên cả hai có khi đều sẽ bị phạt, vậy mà Cố Nhiên trong suy nghĩ chỉ lo lắng cho mình hắn, người này phải yêu hắn đến mức nào mới lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn như vậy.

Cậu như thế này, làm thế nào Lạc Bạch có thể không yêu thương cơ chứ.

“A Nhiên, em không được như vậy. Sau này không cần chuyện gì cũng lo nghĩ cho anh, phải tự chú ý bản thân mình nữa, có biết không?”

Lạc Bạch dịu dàng ôm Cố Nhiên vào lòng thì thầm, thời gian ăn trưa ở trường học bình thường cũng không ngắn, nhưng lòng hắn bây giờ cứ ước cho thời gian mãi dừng lại ngay lúc này thôi thì tốt rồi.

Cố Nhiên ngước nhìn Lạc Bạch, phản chiếu trong ánh mắt ôn nhu của hắn là một mình hình bóng cậu, nhìn thấy như vậy, trong lòng không biết vì cái gì nhói một cái, miệng lại mỉm cười gật đầu đáp ứng hắn.

Trên đời này, hạnh phúc nhất không phải việc có nhiều tiền hay bất cứ điều gì khác, mà điều hạnh phúc nhất là trong lòng người bạn yêu có bạn, và bạn cũng có người ta.

Cũng như việc được người mình yêu quan tâm và quan tâm lại người đó vậy.

Lạc Bạch nhìn Cố Nhiên gật đầu đồng ý, bên môi ý cười không hề che dấu tản ra, hắn cầm lên bắt cơm còn dở, bắt đầu phục vụ bữa trưa cho Cố Nhiên ăn.

Bên ngoài mái hiên kia, trời vẫn đang còn mưa, đôi lúc sẽ có sấm chấm lóe lên rồi mất, cảnh tượng khiến cho lòng người nôn nao.

Mưa giông thường là dấu hiệu chẳng có gì tốt lành cả.

***

Cố Nhiên hôm nay không đi học, cậu nằm trên giường, chăn đắp kín người, mặc dù nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng cậu lại toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Từ trong thân thể phát ra từng đợt run rẩy, Cố Nhiên cố gắng vùi mình vào chăn, sắc mặt tái nhợt làm lộ ra toàn bộ bất an và lo lắng của cậu.

Lí do cho tất cả những chuyện này là vì đêm qua cậu nằm mơ.

Đúng vậy, là nằm mơ.

Một cơn mơ cực kì đáng sợ.

Một cơn mơ như ác mộng bủa vây khiến trái tim Cố Nhiên đau đớn.

Một cơn mơ chẳng lành.

Cậu nằm mơ, mơ thấy Lạc Bạch cùng Trần Nguyệt Bích kết hôn.

Lúc đó nhìn anh cười hạnh phúc sánh vai cùng cô đến lễ đường, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, rồi sau đó đau đớn qua đi thì chỉ còn lại đầy rẫy vết thương khó lành trong tim.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là đã đủ đáng sợ rồi, thế nhưng, chuyện phía sau lại càng khiến cậu không cách nào hình dung được nữa.

Nguyệt Bích bị tai nạn máy bay, cô ấy chết.

Lạc Bạch từ đau đớn không tin vào sự thật mà hóa thành kẻ điên, chỉ tiếp xúc với một mình cậu.

Rồi sau đó, là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất đời trong giấc mơ của Cố Nhiên.

Lạc Bạch lo lắng cho cậu, anh nhận ra cậu, hai người ôm nhau, hôn nhau, còn làm tình nữa.

Cậu đã hy vọng, hy vọng những điều đó thành sự thật biết bao.

Thế nhưng, hy vọng càng nhiều, đến khi phát hiện sự thật thì lại càng đáng sợ, càng tuyệt vọng đến sống không được, chết không xong.

Ngày hôm đó, lúc làm tình, anh vẫn như thường ngày ôn nhu với cậu, nhưng người anh gọi tên đó lại chính là vợ của anh.

Đau đớn và giày xéo khiến Cố Nhiên như không thở được, cậu biết đây chỉ là giấc mơ, cậu biết chỉ cần mở mắt ra thì mọi thứ sẽ tan biến.

Cậu biết chỉ cần tỉnh lại thì tốt rồi.

Chỉ cần tỉnh lại, cậu vẫn sẽ là Cố Nhiên được Lạc Bạch yêu thương săn sóc, chứ không phải sống đau khổ vì tình như trong giấc mơ kia.

Thế nhưng, dù đã biết là như vậy, nhưng cậu vẫn không khống chế được mà đau đớn, vẫn không khống chế được mà tin tất cả là sự thật, và vẫn không khống chế được mà ở lại trong giấc mơ, muốn biết kết quả sau cùng là gì.

“Nhiên…”

“A Nhiên…”

“A Nhiên…”

Bàn tay ấm nóng chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của cậu, đôi môi ngọt ngào kia nhẹ nhàng gọi tên cậu, trong đó còn ẩn chứa khẩn trương và sợ hãi.

Khuôn mặt lo lắng của Lạc Bạch gần trong gang tấc làm Cố Nhiên từ trong mơ cũng phải tỉnh lại để nhìn anh cho rõ.

Người này, là người mà cậu yêu, trong mơ cũng thế mà ngoài đời thực vẫn vậy.

Và cuộc sống hiện tại của cậu có anh, có được Lạc Bạch – người yêu của cậu.

Cố Nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn vô cùng, muốn khóc vô cùng, cậu nhìn thấy Lạc Bạch đang lo lắng cho mình, lại nhớ đến cảm giác bị bỏ qua trong giấc mơ đó, bất giác lại run rẩy nắm chặt lấy tay của Lạc Bạch, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

“Lạc Bạch…”

Cố Nhiên thì thầm gọi, nép cả người vào trong lòng Lạc Bạch, sau đó run rẩy mà khóc.

Bình thường Cố Nhiên chưa bao giờ chủ động thân mật như vậy, nếu đây là lúc thường, chắc chắn Lạc Bạch sẽ vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng vào tình huống này, hắn không cách nào mà cười hay vui vẻ cho nổi, trong tim chỉ có đau đớn từng cơn, từng cơn hòa cùng với bất an không biết từ đâu mà đến.

Lạc Bạch nhìn thấy người yêu khóc đến khó thở, mặt đỏ bừng, trong lòng đau đến chết lặng, hắn gấp đến độ không biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm chặt lấy cậu trong lòng mình.

Hắn không biết vì lí gì mà Cố Nhiên lại vội vàng, khẩn trương và hoảng hốt đầy sợ hãi như vậy, hắn chỉ biết lúc này nên ôm cậu thật chặt, vỗ về làm cậu yên lòng.

Lạc Bạch buổi sáng như mọi ngày thường đến gọi Cố Nhiên dậy rồi cùng nhau đi học, nhưng hôm nay hắn đến lại thấy Cố Nhiên sắc mặt cực kì xấu ngồi thẩn thơ trên giường.

Đêm qua cậu ngủ không ngon.

Lạc Bạch trong lòng nói như vậy, hắn lo lắng Cố Nhiên bị bệnh nên để cậu nằm lại trên giường, còn mình thì chạy ra ngoài mua một vài loại thuốc phòng khi cần dùng.

Đến lúc quay lại, hắn đã thấy Cố Nhiên thiếp đi, nhưng trên khuôn mặt là toàn bộ sợ hãi cùng tuyệt vọng, Lạc Bạch cực kì lo lắng, nhanh chóng tiến đến gọi Cố Nhiên, lại không ngờ cậu sau khi nhìn thấy hắn thì lại run rẩy đến khóc òa như thế này.

Lúc này Lạc Bạch đã chắc chắn là Cố Nhiên không phải ngủ không ngon mà là cậu nằm mơ.

Mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng khiến cậu bất an đến cực điểm, cũng khiến mọi tình cảm cậu cất giấu lâu nay dưới đáy lòng như vỡ òa..

Hắn lo lắng ôm cậu thật chặt, làm cho cậu bớt hoảng sợ trong lòng.

Rốt cuộc Cố Nhiên đã nằm mơ thấy thứ gì làm cậu sợ hãi và lo lắng đến như vậy.

****

Cố Nhiên – Chương 10

Hôm nay, Lạc Bạch dậy từ rất sớm, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ liền nhanh chóng xuất môn ra ngoài, trước khi đi còn không quên mang theo bữa sáng mẹ Bạch làm cho mình, trong lòng vui như mở hội.

Sáng nay hắn đã hẹn với Cố Nhiên, một lát nữa sẽ cùng cậu đến trường, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn sáng.

Tâm trạng vui vẻ đi đến nhà Cố Nhiên, Lạc Bạch không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa đi vào nhà, nếu Cố Nhiên nhìn thấy hành động này của hắn, chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì không hiểu Lạc Bạch làm sao lại có chìa khóa nhà mình.

Mở cửa vào nhà, Lạc Bạch thuận tay đặt đồ ăn sáng của hai người trên bàn, rón ra rón rén đi đến trước phòng của Cố Nhiên.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, vì hắn đi quá sớm, lại đến mà không báo trước với Cố Nhiên nên giờ này cậu vẫn còn ngủ chưa dậy, Lạc Bạch nhẹ tay nhấc chăn, chui vào trong giường nằm cùng với Cố Nhiên, tay vòng qua eo, kéo người vào trong lòng ngực mình.

Ngửi được hương thơm thoang thoảng từ người Cố Nhiên, hắn say mê nhẹ thở dài đầy thỏa mãn một cái.

Lạc Bạch cũng không hiểu bản thân hắn vì cái gì lại cảm thấy thỏa mãn sau khi được ở cạnh Cố Nhiên.

Nhưng hắn biết tất cả những cảm xúc này của hắn là chân thật từ nội tâm, không phải xuất phát từ sự ép buộc, áy náy hay bất kì cảm giác nào khác.

Có thể là tình cảm này chưa đủ sâu nặng, nhưng chắc chắn nó đủ bền vững để vượt qua hết tất cả những trở ngại sẽ có thể xảy ra sau này.

Mà, dù cho nó không đủ bền vững đi nữa, hắn cũng sẽ không để đoạn tình cảm này tan vỡ.

Lạc Bạch trong lòng đầy suy nghĩ ngổn ngang, lại không ngờ chỉ một cái thở nhẹ của mình, thế nhưng lại khiến người đang nằm trong lòng thức dậy.

Cố Nhiên tỉnh, cậu dụi hai mắt, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang nằm bên cạnh mình, đến khi nhìn thấy đó là Lạc Bạch thì cậu tỉnh ngủ hẳn ra, cũng ngây ngẩn cả người.

Chuyện hôm qua cứ như máy chiếu lặp lại trong đầu Cố Nhiên, cậu đến giờ mới bỏ xuống lo lắng, khẽ tựa vào trong lòng Lạc Bạch.

May quá, tất cả mọi chuyện hôm qua thì ra đều là không phải mơ.

Lạc Bạch tỏ tình với cậu, sau đó, hai người còn hôn môi.

Nghĩ đến đó, Cố Nhiên có chút đỏ mặt.

Dù cho đó chỉ là cái hôn lướt nhẹ qua, nhưng cảm giác đó cũng thực sự tuyệt lắm.

Lạc Bạch từ lúc Cố Nhiên tỉnh thì đã chăm chú nhìn cậu, nhìn cậu từ mơ màng, đến kinh ngạc rồi lại như tỉnh ra khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng mà thở dài, vui vẻ vì cảm thấy may mắn, nép vào trong lòng mình, rồi không biết nghĩ đến cái gì lại có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng hắn như được rót mật, ngọt ngào mà ấm áp khó nói nên lời.

Đây là Cố Nhiên, Cố Nhiên đơn thuần, ngây thơ và ôn nhu của hắn, chỉ là của mình hắn mà thôi.

Nhẹ tay ôm người trong lòng chặt thêm chút nữa, khẽ hôn lên trán cậu, Lạc Bạch dịu dàng nói:

“Chào buổi sáng, A Nhiên. Anh đánh thức em sao, vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Chào buổi sáng, Lạc Bạch. Anh… anh như thế nào vào được nhà em vậy?” Cố Nhiên dù vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn rất lí trí hỏi được điểm mấu chốt của vấn đề.

Lúc này cậu tuy không biết mấy giờ, nhưng cũng biết rõ thời gian còn rất sớm, bởi vì trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn, nhìn qua khe hở của rèm, cậu có thể nhận ra điều đó.

Nghĩ đến Lạc Bạch đến nhà mình sớm như thế thì cả người cứ thấy lâng lâng hạnh phúc, ấm áp ngập tràn, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, không lẽ hôm qua cậu bị Lạc Bạch hôn đến mơ màng mà đi ngủ cũng quên khóa cửa nhà sao, như vậy  thì nguy hiểm quá.

“Nhìn thấy anh em không vui sao? Anh đến đây sớm như vậy, còn chưa có ngủ tốt đâu.”

Lạc Bạch dịu dàng nói, trong ánh mắt ẩn chứa toàn bộ là yêu thương và sủng nịch. Dù trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người con trai, thế nhưng bây giờ có Cố Nhiên, hắn thực sự cảm thấy cực kì thỏa mãn.

Vì ánh mắt đó của hắn, mà Cố Nhiên ngây thơ không biết rằng vấn đề của cậu đã bị người ta chuyển hướng từ khi nào không hay.

Hạnh phúc càng lớn thì lại càng sợ mất đi, Cố Nhiên ánh mắt nhìn Lạc Bạch đầy mong chờ, sau đó nhỏ giọng nói:

“Không ạ, em rất vui, nhưng mà anh đến sớm như vậy, em chỉ sợ anh mệt thôi. Hay là, anh lại nằm trên giường ngủ thêm một chút đi.”

Cố Nhiên vừa nói xong những lời kia thì liền bùm một cái đỏ mặt cúi thấp đầu dí sát vào ngực người bên cạnh.

Cậu rõ ràng vừa rồi chỉ muốn Lạc Bạch nghỉ ngơi một chút, trời vẫn còn sớm, sợ anh mệt nên mới muốn anh nằm trên giường mình ngủ. Thế nhưng, đến khi nói ra rồi cậu mới ý thức được lời của mình quá mờ ám, chỉ sợ Lạc Bạch hiểu lầm cậu dễ dãi và chờ mong những việc khó nói đáng xấu hổ kia.

Anh sẽ không nghĩ rằng mình là một tên nhóc đáng khinh đi, vừa mới xác định quan hệ ngày hôm trước, hôm sau đã muốn dụ dỗ người ta lăn giường với mình.

Nghĩ như vậy, đầu Cố Nhiên lại càng cúi thấp, cơ hồ là muốn vùi xuống chăn nệm bên dưới rồi.

Lạc Bạch nhìn người yêu ở bên cạnh vùi mặt xuống giường cũng không sợ ngạt thở liền cảm thấy cậu thực sự đáng yêu.

Những gì cậu nghĩ toàn bộ đều hiện rõ trên mặt như vậy làm sao hắn có thể không nhìn ra cơ chứ, thế nhưng mà, so với việc cậu muốn thân thiết với mình, lo lắng cho mình, Lạc Bạch lại cảm thấy những suy nghĩ sôi trào hôm qua của bản thân thật dơ bẩn và đáng trách, nếu hắn nói cho cậu biết những suy nghĩ đen tối của mình, sẽ không dọa sợ cậu chứ.

Mặc kệ suy nghĩ trong lòng, Lạc Bạch vòng tay qua ôm lấy người trong lòng, kéo cậu ra khỏi hoàn cảnh có thể bị nghẹt thở mà chết, nhẹ giọng dịu dàng nói:

“Không sao đâu, anh không thấy mệt mà, em ngủ một chút nữa đi, đến giờ đi học anh sẽ gọi em dậy.”

Cố Nhiên vâng một tiếng, nhanh chóng lại gần lòng ngực Lạc Bạch hơn rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ, cậu xấu hổ đến vành tai cũng hồng hồng, trong lòng ngọt ngào như mở hội, Lạc Bạch không hề nghĩ cậu dễ dãi, anh không trách móc cũng không có vẻ gì là khó chịu, cậu thực sự bây giờ mới tin tưởng mọi thứ hoàn toàn không phải là giấc mơ.

Lạch Bạch thực sự thích cậu.

***

Đến giờ đi học, Lạc Bạch đánh thức Cố Nhiên, sau khi hai người chuẩn bị xong, liền xuất phát đến trường học.

Trên đường đi không khí có chút im lặng nhưng lại cực kì hài hòa, ai nhìn vào bầu không khí kia cũng sẽ có cảm giác bình yên mà ấm áp.

Hai bạn trẻ đi trên đường, đồng phục nhìn qua tương tự, họ tuy không nắm tay nhau, cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhưng bất kì ai tinh mắt đều có thể dễ dàng nhận ra sự quan tâm trong đó của hai người đối với người bên cạnh.

Đó là loại cảm giác không có người thứ ba có thể chen vào giữa bọn họ.

Đến trường, hai người tìm một chỗ khá im lặng trên sân thượng, sau đó nhanh chóng cùng nhau ăn sáng, trước khi tiếng chuông vào lớp bắt đầu, Cố Nhiên và Lạc Bạch đã có một buổi sáng cực kì ấm áp, vui vẻ.

Lạc Bạch vui vẻ ra mặt, nhưng Trần Nguyệt Bích thì không được như vậy.

Cả đêm qua cô không ngủ được, cứ suy nghĩ đến những việc xảy ra trong sinh nhật của Lạc Bạch.

Những lời anh nói khiến cô đau lòng nhưng cũng khiến cô hiểu rõ, thực sự không phải Lạc Bạch không thích cô, mà chỉ là hắn thích Cố Nhiên nhiều hơn một chút mà thôi.

Mà không chỉ đơn thuần là như vậy.

Cô nhìn ra trong tình cảm với Cố Nhiên, ngoài sự yêu thích, Lạc Bạch còn mang theo một thứ tình cảm đè nén mà vô cùng áp lực, thậm chí còn có một phần đen tối và đáng sợ của việc muốn độc chiếm mà cô không tài nào hiểu được, nhưng cô biết, dù có làm gì, mình cũng tuyệt đối không thể nào có cơ hội nữa.

Nghĩ như vậy, mặc dù Trần Nguyệt Bích vẫn còn rất đau lòng, nhưng suy cho cùng thì cô hiện tại cũng đã có thể thả lỏng và buông xuống được rồi.

Trên đời này không thiếu một cái Lạc Bạch, hắn nói đúng, cô cần gì phải vì hắn mà đau lòng, cô còn trẻ, còn có tương lai, thậm chí với nhan sắc và mọi thứ mà cô có, còn sợ gì không tìm được một người tốt hơn so với Lạc Bạch chứ.

Suy nghĩ dù đã thông suốt, thế nhưng tâm lí vẫn chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình cảm của Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, mối quan hệ của hai người đàn ông, trong mắt cô, thực sự là rất khó để chấp nhận.

****

Trên đường đi học về, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch, Thủy Nhạc và bạn gái của Thủy Nhạc đi cùng một đường.

Vốn dĩ chỉ có hai người Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đi cùng nhau, thế nhưng trên đường lại nhảy ra một Thủy Nhạc làm kì đà, thêm vào bạn gái của anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố Nhiên với ánh mắt sáng rực tìm tòi và ái mộ khiến Lạc Bạch khá là khó chịu, suy cho cùng, có một người nhìn người yêu của bạn với ánh mắt tìm tòi như vậy, chắc chắn bạn cũng sẽ không thể nào không làm mặt lạnh được.

Lạc Bạch mặt xuất hiện mấy vạch đen, thế nhưng vẫn không tiện thể hiện ra là mình không hài lòng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Nhiên.

Hắn hiểu rõ, đối với cuộc sống có chút khép kín và hướng nội của Cố Nhiên, Thủy Nhạc chính là một người rất quan trọng, rất có vị trí trong lòng cậu. Hắn tuyệt đối không thể làm Cố Nhiên khó xử được.

Vậy là hắn chỉ đành ra sức trừng mắt nhìn Thủy Nhạc, ý tứ cảnh cáo hắn quản lý tốt bạn gái của mình, nhưng mà ánh mắt nóng bỏng của hắn lại bị Thủy Nhạc làm như không thấy, làm Lạc Bạch suýt nữa tức chết.

Được rồi, không phải là Thủy Nhạc làm như không thấy, mà thực sự là cậu ấy không nhìn ra thật.

Bốn người đi đến trên đường, bạn gái Thủy Nhạc có ý mời bọn họ cùng nhau đi uống trà chiều, Cố Nhiên có chút ngại ngùng không biết phải làm sao, Lạc Bạch thấy thế liền lập tức từ chối ngay rồi dẫn người đi luôn.

***

Về đến nhà Cố Nhiên.

Lạc Bạch tiễn người vào nhà, nhẹ giọng căn dặn Cố Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, rồi mới luyến tiếc đi về nhà mình.

“Anh Lạc Bạch.”

Đang trên đường đi, Lạc Bạch nghe thấy giọng Trần Nguyệt Bích gọi mình, hắn nhẹ thở dài một cái, không biết phải làm sao đối mặt với cô.

Hắn biết mình đã làm tổn thương cô, thế nhưng hắn không thể làm gì khác được, hiện tại bây giờ hắn thực sự không lo được nhiều như vậy.

“Nguyệt Bích à, có chuyện gì không?”

Lạc Bạch quay người, nhẹ giọng hỏi một câu, thái độ cũng không có lạnh nhạt cùng xa cách hay áy náy gì cả, hắn nhìn cô, lòng lại nghĩ, việc gì đến cuối cùng cũng chạy không thoát mà.

“Em… em muốn cùng anh nói chuyện một chút, được không?”

Trần Nguyệt Bích nghe Lạc Bạch nói như vậy, trong lòng khẽ nhói một chút, cô biết rõ chứ, biết hắn và cô hiện tại đã khác rồi, cô cũng đã quyết tâm sẽ buông bỏ, thế nhưng cũng không kìm được mà có chút đau lòng.

“Được, chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”

Lạc Bạch bình tĩnh nói chuyện cùng Trần Nguyệt Bích, biết cô có chuyện muốn nói với mình, hắn cũng quyết định không nên trốn tránh nữa, cả hai người cùng nhau nói chuyện rõ ràng thì sẽ thoải mái hơn khi gặp nhau sau này.

Hai người đi trên đường, im lặng cả một quảng đường dài, cuối cùng Lạc Bạch cũng phải mở miệng phá vỡ bầu không khí có chút kì dị của bọn họ.

“Nguyệt Bích, em muốn cùng anh nói chuyện gì?”

“Em… em nghĩ là nên nói với anh, em đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Trần Nguyệt Bích cảm thấy trong lòng có chút nghẹn lại, cô và hắn không ngờ có ngày lại đi đến bước đường này.

Lạc Bạch nghe được lời này, trong lòng cũng cực kì khó chịu, ánh mắt khẽ liếc Trần Nguyệt Bích, thấy cô không có vẻ mặt khác mới yên tâm một chút.

Hắn hiện tại trong tình huống này, cũng chỉ có thể im lặng để nghe cô nói mà thôi.

Trần Nguyệt Bích cũng không có ý định chờ Lạc Bạch trả lời lại mình, cô tiếp tục dịu giọng nói chuyện:

“Em nghĩ, chuyện của chúng ta, em suy nghĩ thông suốt rồi.

Việc anh ở cùng với Cố Nhiên tuy có chút khó chấp nhận, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của anh, em thực sự không biết nên nói thế nào.

Lòng em hiểu rõ, một khi anh đã quyết định, chắc chắn kiên trung không thay đổi, nên cũng chỉ có thể ở một bên yên lặng cầu phúc cho anh.

Dù em rất đau lòng, nhưng em nghĩ rằng mình rồi sẽ ổn thôi.

Còn nữa, Lạc Bạch, em còn muốn hỏi anh một câu.”

Trần Nguyệt Bích có chút nghẹn ngào, dừng một chút mới tiếp tục hỏi ra một câu:

“Anh… anh có từng thích em không?”

Trần Nguyệt Bích hai tay nắm lại có chút thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Lạc Bạch.

Cô cũng biết rõ, bây giờ mình hỏi loại vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì cả, thế nhưng mà, cô vẫn muốn lấy về cho mình một cái đáp án có thể khiến bản thân hoàn toàn buông bỏ, an ủi chính mình một chút cũng vẫn được mà, có phải không.

Nghĩ nghĩ như vậy, vành mắt cũng đỏ lên một chút, cô thực sự muốn chính mình nghe được câu trả lời, nghe được rồi, cô có khi lại buông bỏ dễ dàng hơn cũng nên.

“Anh có.”

Lạc Bạch im lặng một lúc lâu, đến khi Trần Nguyệt Bích ngỡ là hắn sẽ không trả lời liền nghe được hắn nhẹ giọng nói, trong lòng cô nhói lên một cái, rồi lại như buông tha được cái gì đó, có chút thở dài.

“Như vậy là được rồi, em cũng thích anh, rất thích.”

Trần Nguyệt Bích nói đến đây thì không cầm được nước mắt nữa, ánh mắt cô có đau xót, lại có chút không cam lòng, thế nhưng nhiều hơn chính là được giải thoát, cô nhìn Lạc Bạch mỉm cười, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.

Lạc Bạch tiến lên một bước, quay lưng lại, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ vuốt lưng an ủi cô.

Hai người cùng đi song song, bây giờ lại thành đối mặt nhau, cử chỉ và cái ôm nhìn có vẻ thân mật của họ khiến người ngoài ái mộ, nhưng chỉ có hai người mới biết, cái ôm này đau đớn và mang theo nhiều cảm xúc khó nói thành lời đến thế nào.

Trần Nguyệt Bích ở trong lòng hắn hút mũi hai cái, nhanh chóng lui ra khỏi cái ôm mà lâu nay cô vẫn luôn muốn có.

Cô nhẹ lắc đầu, không biết là từ chối Lạc Bạch hay tự nói với bản thân mình, cái ôm này hiện tại không thuộc về cô, thứ gì không thuộc về mình, cô cũng nên buông bỏ, cưỡng cầu thực sự chẳng bao giờ có được kết quả tốt đẹp.

Chính mình muốn là một cái hạnh phúc trọn vẹn, người này đã từng là hạnh phúc của cô, nhưng giờ anh không cho cô được hạnh phúc đó nữa, nên cô sẽ vứt bỏ anh, chờ đợi hạnh phúc dành cho mình đang ở đâu đó trên thế giới này.

Kiên định nhìn Lạc Bạch, cô cười thật tươi, trước khi quay lưng đi, cô để lại một câu:

“Lạc Bạch, anh nhất định phải hạnh phúc.”

Cứ như vậy, từ hôm nay hai người họ đã đi hai đường, mọi thứ không còn liên quan gì nhau.

Họ hiện tại cũng như con đường thẳng này, mãi mãi cũng không bao giờ có thể giao nhau được nữa.

Hiện tại, cũng chỉ còn là bạn.

Những người bạn thực sự.

[YAMAMOTO Ataru] Nakanaide yo Baby – Chap 01

Khui truyện mới, tình hình là hết bộ này, ta sẽ quay lại làm các bộ cũ đã phủ bụi trong nhà, he he.

!cover000001002003004005006007008009010011012013014015016017018019020021022023024025026027028029030

Ha ha.

Ai lọt hố mà bị hớ công với thụ đến điểm danh nào!!!

Em thụ trong này ngây thơ đáng yêu hết sức, ho ho, công cũng biến thái không ít nha, các nàng thích thể loại này chứ????

Cho ta ý kiến với nhé!!!