☆, Chương 12:
Bạch Tư Duệ nằm nhoài trên đùi Tiêu Thời, bất tri bất giác liền ngủ. Tiêu Thời tàn bạo mà nhìn thịt trên đùi, há lớn miệng nỗ lực khom lưng, nhưng tay bị trói trên ống tuýp, làm sao cũng đều không cắn tới khối thịt thơm ngát trước mắt, thèm ăn đến chảy nước miếng.
Tiêu Thời cắn hồi lâu, cắn mệt mỏi, cũng theo đó nhắm chặt mắt lại, chỉ là cái miệng khát khao còn mở, một giọt nước miếng nhỏ óng ánh long lanh tụ lại ở đầu răng, chậm rãi nhỏ xuống…
Đêm khuya, ánh trăng sáng rực, mặt trăng đỏ như máu bao phủ địa cầu, kích phát hoạt tính của một đám tang thi, thành thị trăm ngàn lỗ thủng khắp nơi đều vang vọng tiếng tang thi kêu gào, tình cờ còn nghe được một hai âm thanh tiếng kêu thảm thiết đau đớn của nhân loại.
Ở một góc phế tích không đáng chú ý nào đó, có một người một thi đang ngủ, tay tang thi bị trói trên ống thép phía sau, nhân loại thì lại nằm nhoài trên đùi tang thi, đều đang ngủ say, bầu không khí quỷ dị mà hài hòa.
‘Tí tách’, một giọt chất lỏng trong trẻo nhỏ xuống trên mặt Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ cảm giác trên mặt ngưa ngứa, tiện tay lau một cái, mới phát hiện trên mặt đều đã ướt đẫm.
“Rống!” Bạch Tư Duệ hơi động, Tiêu Thời liền nhanh chóng mở mắt ra, nổi giận gầm lên một tiếng, miệng cắn vô ích một hồi ở khoảng không, phát ra tiếng cắn ‘ca dát ca dát’.
“Tiểu Thời?” Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn mặt Tiêu Thời, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nhớ tới Tiêu Thời đã biến thành tang thi, trong lòng là một hồi đau đớn.
Tiêu Thời nguyên bản là mặt con nít đáng yêu, ở tận thế đã gầy đi không ít, hiện tại biến thành tang thi, mới một ngày, mặt đã trở nên nhọn hẳn đi, tuy rằng ẩn ẩn có vẻ đẹp khác, nhưng sắc mặt xám trắng, lại khiến phần đẹp đẽ này trở nên nguy hiểm mà quỷ dị.
May là trên mặt Tiêu Thời vốn có thịt, nếu là không có, chỉ sợ hiện tại mặt đều biến thành da bọc xương rồi.
“Rống rống rống! !” Thật đói, thật đói… Trước mắt có một khối thịt tươi, nhưng cậu làm thế nào cũng ăn không được.
Ánh mắt Tiêu Thời so với vừa rồi càng khát khao hơn, cũng càng thêm vẩn đục, trong mắt chỉ có khối thịt không nhúc nhích ở trên đùi.
Tiêu Thời đói bụng đến phát điên, liều mạng mà cúi xuống cắn.
“Gào gừ~!”
“Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng xoa mặt Tiêu Thời, không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại trong lòng lại là yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Tiêu Thời nghiêng đầu cắn một cái, khối thịt liền cấp tốc né tránh, Tiêu Thời càng thêm tức giận. Đáng ghét, không được bắt nạt thi như thế!
Tiêu Thời tức giận đến nghiến răng, miệng cũng keng két keng két mà nghiến.
“Tiểu Thời đói bụng sao? Anh tìm đồ cho em ăn.” Bạch Tư Duệ mở đá không gian ra, ở bên trong tìm ra một cái chân giò hun khói.
Mắt Tiêu Thời phát sáng, trừng trừng mà nhìn thứ trong tay Bạch Tư Duệ.
“Rống rống rống ~~” thịt thịt ~ cho ta…
“Đừng nóng vội, cho em thêm một ít sốt cà chua.” Bạch Tư Duệ buồn cười mà liếc nhìn Tiêu Thời, lần thứ hai cắt ngón tay, nhỏ một máu lên chân giò hun khói, nhìn lại thật đúng là giống như sốt cà chua.
“Rống rống rống! ! Gào gừ!” Tiêu Thời vừa ngửi được mùi máu tanh, trong nháy mắt như là ăn phải thuốc lắc, phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Sau đó một hơi cắn qua j□j…
Mặt Tiêu Thời vốn đã có chút cứng ngắc nay lại càng thêm cứng đờ. Tại sao… Lại là thịt rữa?
Tiêu Thời xoắn xuýt mấy giây, mới cau mày nuốt vào. Quên đi, ăn được thịt rữa bên trong rữa, mới là thi trên thi. Tiêu Thời liên tiếp ăn xong mấy phần thịt rữa mức độ không giống nhau j□j, tâm tình phi thường khó chịu.
Rõ ràng trước mắt thịt rất tươi, làm sao nhân loại này vừa lấy ra liền nát? Tiêu Thời một bên náo loạn một bên nhìn về phía ngón tay Bạch Tư Duệ, là thịt tươi a, còn có thể cử động a. Lẽ nào? … Phải chính mình cắn đứt ăn mới ngon?
Cho Tiêu Thời ăn no, Bạch Tư Duệ phát hiện Tiêu Thời vẫn là không ngừng nháo, trong miệng phân bố ra lượng lớn nướt bọt, Bạch Tư Duệ mới vừa lau khô cằm Tiêu Thời liền lại ướt, từng giọt nhỏ xuống. Có lẽ là do ngâm lâu trong nước miếng, da dẻ trên cằm Tiêu Thời đều hơi trắng bệch, hơi nhăn nheo, chỉ cần chà mạnh một chút liền muốn rách da.
Ban ngày đều không nhiều nước miếng như vậy, hiện tại là làm sao vậy? Bạch Tư Duệ nghi hoặc, hai tay đẩy miệng Tiêu Thời ra nhìn một chút.
“A a gào ~” Tiêu Thời bị ép mở to miệng, phát ra tiếng gào ùng ục không rõ, tức giận mọc ra vài cái răng trắng nõn.
Chỉ thấy hai cái răng thứ ở hai bên răng cửa của Tiêu Thời lệch qua một bên. Bạch Tư Duệ cả kinh, đưa tay chọt chọt răng của Tiêu Thời, hàm răng vốn sắp rớt ra, bị Bạch Tư Duệ chọt một cái liền lệch qua một bên, lộ ra mấy cái đầu răng nhỏ mới mọc bên trong.
Đầu răng bị nước dãi thấm vào, hiện lên màu nước sáng bóng lộng lẫy, răng vừa mới mọc nhìn qua chỉ bằng một hạt gạo nhỏ bình thường mà thôi.
“Hóa ra là răng muốn dài ra à.” Bạch Tư Duệ giờ mới nhớ tới tang thi đều có hai cái răng nanh sắc nhọn, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bạch Tư Duệ ôn nhu sờ sờ tóc Tiêu Thời, nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài nhé, đi tìm cho em cây mài răng. Nghe nói lúc thay răng thì không được nghiến, thay răng mà nghiến, răng cũ sẽ không rụng đi đâu nha. Bây giờ chúng ta đến khu mua sắm ban ngày đã đi qua, thuận tiện tìm một ít dây thừng.”
Vừa nói vừa cởi trói hay tay cho Tiêu Thời, lại cho Tiêu Thời mang khẩu trang vào.
“Rống rống!” Bên trong khẩu trang Tiêu Thời liên tục phát ra gầm rú rầu rĩ. Mặc dù đối với Bạch Tư Duệ có rất nhiều bất mãn, nhưng vì rốt cục có thể đi ra ngoài, Tiêu Thời vẫn rất là hưng phấn, nhắm bên ngoài lao đi. Người này ăn không được, bên ngoài thế nào cũng tìm được người có thể ăn đi.
Bạch Tư Duệ liền vội vàng kéo Tiêu Thời lại, đem hai tay của cậu trói lại sau lưng, đẩy cậu đi về phía trước. Tiêu Thời giẫy giụa, liên tiếp quay đầu lại cắn không khí một hơi cho hả giận.
Đáng ghét, chiếm hố xí mà không chịu đi phân! … Ạch. Đại não trì độn của Tiêu Thời lạch cạch lạch cạch chuyển động, cảm giác thật giống như có cái gì đó không đúng vậy. (Lời của Tác Giả: Thật ra ý của Tiêu Thời là chiếm tang thi mà không cho ăn.)
Bóng đêm tối tăm, bao phủ một tầng hồng quang quỷ dị, tầm nhìn không tới mười mét. Bạch Tư Duệ lấy năng lực nhìn ban đêm siêu cường tìm tới khu mua sắm.
Bên trong khu mua sắm càng thêm tối tăm, Bạch Tư Duệ trong đêm có thể thấy mọi vật, Tiêu Thời hiện tại biến thành tang thi cũng có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong bóng tối.
Bởi vì khu mua sắm này kiến trúc còn hoàn chỉnh, vì lẽ đó rất nhiều nhân loại đến đây tìm vật tư. Tang thi liền trở thành Thủ Hộ giả ở nơi này, hội tụ ở đây, chờ đợi nhân loại tự chui đầu vào lưới.
Bạch Tư Duệ nắm lấy tay Tiêu Thời, rất nhanh đã tìm đến khu trang phục, cất đi mấy chục cắp tất chân, sau này làm dây thừng trói Tiêu Thời. Sau đó ở trong cửa hàng bắt đầu chọn quần áo khác mùa.
Thành thị hoàn cảnh quá ác liệt, Bạch Tư Duệ dự định cùng Tiêu Thời đến ở trong núi, bởi vậy hiện tại liền bắt đầu làm tốt chuẩn bị.
Không gian lâu nay vẫn do Tiêu Thời thu dọn, Bạch Tư Duệ cần đồ vật cũng là trực tiếp lấy, không để ý nhiều hàng tồn còn lại bên trong không gian. Hiện tại đến đây lấy đồ mới phát hiện không gian lớn hơn không ít. Bất tri bất giác, từ nguyên bản đường kính 1m5 mở rộng đến hơn hai mét, so với ban đầu mở rộng hơn gấp hai lần.
Bạch Tư Duệ mừng rỡ không thôi.
Tìm cho Tiêu Thời cùng mình mấy bộ quần áo mùa hè, cùng hai bộ quần áo mùa đông, không gian liền bị chiếm gần một nửa.
“Rống rống! Gào gừ ~ a!” Tiêu Thời tuy mang khẩu trang bằng bông, nhưng không ngăn được việc cậu gửi thấy mùi đồng loại nồng nặc bên trong khu mua sắm này, Tiêu Thời rống lên một tiếng, lại bắt đầu giãy dụa.
“Tiểu Thời, đừng gọi, cẩn thận đưa tới tang thi.” Bạch Tư Duệ vội vã che Tiêu Thời miệng, nhỏ giọng nói. Sau đó kéo cậu chạy đến khu thực phẩm tiếp tế một chút thức ăn nhanh, cùng một ít ngũ cốc như đậu nành lúa mì trong túi hút chân không. Đương nhiên, chân giò hun khói, hot dog cùng lạp xưởng là không thể thiếu, Bạch Tư Duệ lấy hơn 100 cây. Chân giò hun khói Tiêu Thời không quá thích ăn, nên lấy hơi hơi ít một chút. Bên cạnh khu thực phẩm chính là khu đồ dùng nhà bếp, Bạch Tư Duệ thuận lợi càn quét một vòng, không gian lại bị ép đến đầy tràn. Trong quá trình đó, Tiêu Thời rất không phối hợp, ở trong lồng ngực Bạch Tư Duệ nhích tới nhích lui.
“Rống rống!”
“Rống rống!”
…
Theo tiếng Tiêu Thời kêu gào, tang thi du đãng trong bóng tối yên lặng âm u lập tức náo loạn, từ các góc ngách chui ra, hoạt động cứng ngắc hướng về phía Bạch Tư Duệ tới gần.
Bạch Tư Duệ một cánh tay ghìm Tiêu Thời lại, bất đắc dĩ thở dài: “Lần này hay rồi, bị phát hiện. Cây mài răng cho em còn chưa có tìm được đâu.”
Bạch Tư Duệ vốn muốn đi khu đồ dùng cho trẻ em tìm đồ mài răng, chỉ là khu mua sắm này quá lớn, nhất thời không tìm được.
“Rống rống!” Tiêu Thời thấy số lượng lớn tang thi đi đến, đầu tiên là dị thường hưng phấn, liều mạng mà giãy dụa. Sau đó nghe thấy âm thanh Bạch Tư Duệ mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, rõ ràng khối thịt này là của một mình cậu, gọi đám tang thi kia đến thì không phải thịt sẽ phải cùng nhau chia ra à. Không được, tuyệt đối không được!
Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ ôm ngang eo, hai chân cách mặt đất, ngẩng đầu lên hướng về bầy tang thi gào thét, khoe ra hai cái răng nanh như hai hạt gạo mà cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo… Chỉ có điều miệng đều bị khẩu trang che lại rồi, không một tang thi nào cảm nhận được sự uy hiếp của cậu hết.
“Đừng kêu!” Bạch Tư Duệ vỗ đầu Tiêu Thời một cái, hướng về chỗ không có tang thi chạy đi. Tuy rằng hắn không sợ tang thi, nhưng tang thi cũng quả thật đủ thối, mùi thối rữa, mùi máu tanh, thậm chí còn có mùi đại tiện… Thật không biết bọn chúng như thế nào lại khiến mình thối như thế, không tới vạn bất đắc dĩ, Bạch Tư Duệ không muốn cùng bọn chúng đối đầu.
“Ừm!” Tiêu Thời bị đập đến thả cái cổ cứng ngắc xuống, phát ra âm thanh cọt kẹt cọt kẹt. Tiêu Thời sững sờ, một giây sau mới phản ứng được, đem cái cổ cứng đờ nhấc lên.
Đáng ghét! Thi khả sát bất khả nhục. Tiêu Thời oán hận há lớn miệng, một hơi cắn ở cái eo nhân loại. Chỉ là cậu mang khẩu trang, Bạch Tư Duệ lại mặc quần áo quá dày, dẫn đến Tiêu Thời chỉ cắn được lên một ít quần áo ngoài khẩu trang, ngay cả một chút da cũng không đụng được.
Bước chân Bạch Tư Duệ dừng một chút, trong lòng có chút khó chịu: “Em không nhớ ra anh một chút nào sao? Quên đi, em muốn cắn liền cắn đi… A? Đồ mài răng.”
Hai mắt Bạch Tư Duệ sáng lên, một loạt đồ ăn vặt cho chó xuất hiện ở trước mắt, xương để mài răng các loại, trên túi đóng gói viết có thể ăn được, so với đồ mài răng cho trẻ còn tiện hơn.
Dù sao Tiêu Thời là tang thi, sức cắn rất lớn, đồ bằng nhựa nói không chừng sẽ bị Tiêu Thời không cẩn thận ăn mất, xương mài răng cho chó mới lại càng thích hợp với tình hình hiện tại của Tiêu Thời.
Quả thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc lại chiếm được mà không tốn chút thời gian. Bạch Tư Duệ mang theo Tiêu Thời tiện tay cầm mấy bao xương mài răng mùi vị không giống nhau, cố nhét vào bên trong đá không gian.
Đồ vật muốn tìm đã tìm đầy đủ, không gian cũng đều đầy rồi, Bạch Tư Duệ ngừng thở, mang theo Tiêu Thời nhảy mấy cái, chạy ra khỏi khu mua sắm, bỏ rơi sau lưng cả một đoàn tang thi tỏa ra mùi hôi tanh tưởi.
Bạch Tư Duệ chạy hồi lâu, mới nặng nề thở ra một hơi, không ngừng hít sâu. Mùi vị của cái đám tang thi kia, quá con mẹ nó tiêu hồn rồi.