Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 11

☆, Chương 11:

 

Thơm quá~ tang thi nào đó chảy chảy nước miếng, mạnh mẽ cắn xuống…

 

“Gào gừ~ a?”

 

Miệng Tiêu Thời bị đột nhiên nắm, cằm bị nâng lên cao cao, Tiêu Thời không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu muốn gặm cánh tay bên cạnh.

 

Bạch Tư Duệ bắt lấy cằm Tiêu Thời, lăng lăng ngẩng đầu lên: “Tiểu Thời…”

 

Lòng bàn tay nhiệt độ đã lạnh lẽo, nhưng rõ ràng Bạch Tư Duệ lại cảm giác được sâu trong nội tâm bùng phát hi vọng.

 

“Tiểu Thời, quá tốt rồi, em còn sống sót.”

 

“Gào gừ ~~ ”

 

Đồ ăn ngay trước miệng, nhưng ăn không được vào miệng. Tiêu Thời tức giận không thôi, nhếch nhếch miệng, muốn đem miệng từ trong tay đối phương lấy ra. Đồ ăn đáng ghét, lại dám khi dễ miệng ta!

 

Tiêu Thời đột nhiên phát lực, như tiễn rời cung mà đánh về phía Bạch Tư Duệ, trong nháy mắt liền đem hắn đẩy ngã nhào xuống đất, sau đó… Sau đó vẫn là cắn không tới, bởi vì miệng vẫn còn ở trong tay nhân gia kia.

 

Trong miệng Tiêu Thời phân bố quá nhiều nướt bọt, một giọt nhỏ xuống, kéo theo một sợi chỉ bạc, giữa không trung bị gió thổi đến nhẹ nhàng bay, cuối cùng nhỏ xuống trên mặt Bạch Tư Duệ…

 

Bạch Tư Duệ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngốc ngốc mà cười ra tiếng.

 

Bạch Tư Duệ tiện tay lau đi vệt nước trên mặt, ôn nhu nói: “Tiểu Thời, đói bụng sao? Vậy chúng ta nấu đồ ăn đi.”

 

“Ô ngao ~~” Tiêu Thời làm thế nào cũng đều không tránh thoát được tay Bạch Tư Duệ, nguyên bản đôi mắt vô thần thoáng hiện phẫn nộ.

 

Bạch Tư Duệ càng thêm kinh hỉ, Tiểu Thời có phản ứng, chứng minh cậu vẫn có tư tưởng!

 

“Tiểu Thời, đừng gấp, anh sẽ mang em xuống dưới ăn đồ ăn ngay.”

 

Bạch Tư Duệ tuy rằng đau lòng Tiêu Thời, nhưng vì bảo đảm an toàn, vẫn là một tay bắt lấy miệng Tiêu Thời, một tay kia ôm lấy eo Tiêu Thời, từ đỉnh đống phế tích cao vót nhảy đên đống phế tích hơn thấp một chút, nhảy mấy cái liền vững vàng đứng trên mặt đất.

 

Máu của Tiêu Thời hiện tại đã không còn hấp dẫn được tang thi, Bạch Tư Duệ tùy tiện tìm một phế tích nào đó miễn cưỡng có thể ẩn thân, từ trong không gian lấy ra một cái áo bông T-shirt, xé thành từng đoạn dài muốn băng bó cho Tiêu Thời.

 

Nhưng Tiêu Thời phản kháng kịch liệt, Bạch Tư Duệ ngồi phía trên Tiêu Thời, ấn lại cái cổ Tiêu Thời, nhẹ giọng động viên nói: “Tiểu Thời ngoan, băng bó vết thương xong là có thể ăn đồ ăn.”

 

“Rống rống!!” Tiêu Thời nằm ngửa trên đất lung tung dãy dụa, duỗi cổ dài muốn cắn trên người nhân loại.

 

Quá đáng ghét! Nằm nhoài trên người ta lại không cho ta ăn, không được bắt nạt thi như vậy.

 

“Ngoan ~ sắp xong rồi.” Bạch Tư Duệ bận tâm thương thế của Tiêu Thời, băng bó dị thường mất công sức, chờ băng bó cẩn thận xong, trán Bạch Tư Duệ cũng đã đầy mồ hôi.

 

“Tiểu Thời, đừng nhúc nhích, anh đi nhóm lửa.”

 

Bạch Tư Duệ vừa mới thả Tiêu Thời ra, Tiêu Thời liền nổi điên, nhào vào trên người Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ một tay chống ở trước ngực Tiêu Thời, bất đắc dĩ thở dài: “Em nếu như không ngoan, hôm nay sẽ không thể nấu mì ăn. Chân giò hun khói được không?”

 

“Rống rống!”

 

“Được rồi, anh biết em không ngại, vậy trước tiên ăn tạm một ít đi.”

 

Bạch Tư Duệ dễ dàng đè Tiêu Thời xuống, dùng T-shirt mới vừa xé rách  trói chặt hai tay Tiêu Thời, cố định trên một cái ống thép bên trong phế tích.

 

Tiêu Thời liều mạng giãy dụa, tay đã có chút cứng ngắc cũng đều bị vải xiết ra vết đỏ.

 

“Đến, ăn cơm.” Bạch Tư Duệ xé chân giò hun khói nóng hổi trong túi, đưa đến bên miệng Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời ngửi một cái, đình chỉ giãy giụa. Chuyển động đầu không ngừng chun mũi ngửi để nhận biết mùi vị trong không khí. Sau đó hướng về tay Bạch Tư Duệ cắn tới.

 

Bạch Tư Duệ đúng lúc thu tay lại, đỡ lấy thân thể bởi vì nghiêng về phía trước mà trọng tâm bất ổn của Tiêu Thời.

 

“Tiểu Thời, đừng ăn anh, có được không?” Bạch Tư Duệ trong lòng chua xót nói, sau đó nghĩ đến Lâm Linh vì biến thành tang thi mới có thể cắn Tiêu Thời, trong lòng nhất thời cân bằng một chút.

 

Bạch Tư Duệ sờ sờ tóc Tiêu Thời, dụ dỗ: “Đến, ăn chân giò hun khói, em trước đây không nỡ ăn, hôm nay hãy ăn một bữa cho ngon đi.”

 

Bạch Tư Duệ trong lòng biết Tiêu Thời sẽ không làm bé ngoan chịu ăn, liền mở miệng Tiêu Thời ra, miễn cưỡng nhét một đoạn chân giò hun khói vào trong miệng Tiêu Thời.

 

“A a, phi! Phi!” Tiêu Thời nhai một hồi, sau đó căm ghét phun thức ăn trong miệng ra. Này là cái thịt gì? Đều nhão như vậy, thế mà lại cho cậu ăn thịt thối rữa, nhân loại này thật là ác độc!

 

“Không thích ăn sao?”

 

“Ai~… Lẽ nào, chỉ có thể dùng thịt người cho em ăn sao?” Bạch Tư Duệ xoắn xuýt, rơi vào trầm tư.

 

Bạch Tư Duệ ngồi yên bên người Tiêu Thời, một tay ôm lấy thân thể Tiêu Thời, hai mắt vô thần nhìn mặt đất tràn đầy tro bụi. Bên tai là tiếng Tiêu Thời phẫn nộ kêu gào, theo thời gian trôi đi, tiếng kêu gào trở nên khàn giọng.

 

Những tang thi khác có khả năng là bởi vì đã thối rửa, còn Tiêu Thời vẫn còn may là mới biến thành như thế này thôi.

 

Trong lòng Bạch Tư Duệ thương yêu không ngớt, cũng không tiếp tục để Tiêu Thời kêu thêm nữa. Bạch Tư Duệ hít sâu một hơi, sau đó giống như không thèm đếm xỉa gì cả, dùng móng tay cắt vào ngón trỏ, nhỏ mấy giọt máu lên chân giò hun khói, đưa đến bên miệng Tiêu Thời.

 

“Thế này có được không? Tiểu Thời mau nếm thử.”

 

Tiêu Thời vừa ngửi thấy mùi máu liền ngừng gào thét, theo động tác của Bạch Tư Duệ mà chuyển động đầu, ngưỡng dài cổ hướng về phía trước cắn, mãi đến khi mùi máu bay đến chóp mũi, Tiêu Thời rốt cục cắn vào thứ toả ra mùi vị thơm ngọt… Chân giò hun khói.

 

“A ~~” Tiêu Thời đầu tiên là lung tung nhai nuốt, sau đó tốc độ chậm một chút. A? Mùi vị thật quen thuộc, thịt này không tươi gì cả a, thật khó ăn? Mặc kệ, ăn trước đã, tốt xấu gì cũng là thịt.

 

Bạch Tư Duệ thở phào một cái, lại dùng phương thức y như vậy đút thêm cho Tiêu Thời hai cái chân giò hun khói, ba cái hot dog, chỉ cần Bạch Tư Duệ đút, Tiêu Thời đều không ngừng ăn, giống như là ăn bao nhiêu cũng không no vậy. Rõ ràng sáng sớm hôm nay mới ăn một bát mì.

 

Bạch Tư Duệ đút cho Tiêu Thời đến khi mệt mỏi, mới ngừng tay.

 

Tiêu Thời không vừa lòng chép miệng, lấy đầu lưỡi liếm đi đồ ăn lưu lại nơi khóe miệng.

 

Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời vẻ mặt thoả mãn cũng nở nụ cười, như vậy rất tốt, chí ít vẫn có thể cùng tiểu Thời ở chung, cũng không cần lo lắng tiểu Thời không thích hắn.

 

Tiêu Thời ăn đồ ăn xong, giãy giụa cũng ít lại một chút. Vừa thi hóa thân thể Tiêu Thời rất linh hoạt, ở ống thép vặn vẹo trái phải, một khắc cũng không yên ổn.

 

Bạch Tư Duệ tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, liền ôm eo Tiêu Thời, nằm ở trên đùi cậu nghỉ ngơi. Mùi vị người sống trêu đến Tiêu Thời không ngừng cúi đầu chảy nước miếng, nhưng hai tay bị trói chặt cắn không tới thịt, thèm ăn đến nước miếng chảy ròng.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: