Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 13

☆, Chương 13:

 

Bên ngoài đều là kiến trúc sụp đổ, đường cái rộng rãi bằng phẳng ngày xưa cũng rách nát không thể tả, mặt đất gồ lên hoặc là rạn nứt, nếu không chính là bị nhà sụp đổ che kín. Con đường đã từng đông đúc một chút thường thường sẽ kẹt xe trở nên càng thêm ách tắc, trên đường tùy ý một chút cũng có thể nhìn thấy các loại xe biến dạng, nếu như đến gần, còn có thể nhìn thấy bên trong lưu lại vết máu, nhưng không có một thi thể nào.

 

Bạch Tư Duệ trói chặt tay Tiêu Thời, vác Tiêu Thời ở trên đường cái bước đi như bay, gặp phải đoạn đường nào bị phá hỏng liền trực tiếp nhảy qua đi. Đối với người thường đây là tốc độ không thể đạt đến, đối với Bạch Tư Duệ mà nói thì mới chỉ là không nhanh không chậm.

 

Tiêu Thời kêu mệt, cũng quen mùi vị tươi ngon của khối thịt này rồi, chậm rãi dừng gào thét, nằm nhoài trên vai Bạch Tư Duệ nghỉ ngơi.

 

Một người một thi dọc theo đường đi mấy lần gặp phải tốp năm tốp ba nhân loại tập trung thành nhóm, đám người đều quần áo rách nát, mặt vàng người gầy. Nhìn thấy hai người họ đều đề cao cảnh giác, dường như sợ bọn họ là tang thi. Ạch… Bọn họ cũng quả thật có một tang thi.

 

Người qua đường Giáp: tốc độ thật nhanh, nhất định là dị năng tốc độ.

 

Người qua đường Ất: người này thật nghĩa khí, ở tận thế còn chịu vác theo huynh đệ mà đi.

 

Nếu như Bạch Tư Duệ có thể nghe thấy lời của người qua đường, nhất định sẽ trả lời như thế này: không, này không phải huynh đệ của tôi, mà là lão bà của tôi, đương nhiên phải mang đi rồi.

 

Gặp phải Bạch Tiêu hai người những người đi đường đều cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, bo bo giữ mình làm tư thái phòng ngự, che chở đồ vật trong ngực vừa đi vừa lùi. Bạch Tư Duệ thì lại không nhìn đến bọn họ, vác Tiêu Thời tiếp tục đi.

 

Bọn họ hiện tại ở vị trí có kiến trúc kiến trúc của nhân loại, nhân khẩu chen chúc. Đi về hướng phía nam có một vùng núi khá lớn, tương đối thích hợp để ở lại vào thời điểm hiện tại, chỉ là có chút xa. Lái xe đi ước chừng phải một ngày một đêm, hiện tại đi bộ thì không biết phải mất bao lâu.

 

Bạch Tư Duệ cũng không vội, tính toán đại khái phương hướng bước nhanh đi tới.

 

Mãi đến tận khi mặt trời ngã về tây, Bạch Tư Duệ mới tìm được một công viên rách nát để nghỉ ngơi.

 

“Tiểu Thời, nhịn đến khó chịu rồi đi!” Bạch Tư Duệ thả Tiêu Thời xuống, đưa tay lấy đi khẩu trang trên mặt Tiêu Thời.

 

“Rống ~” Tiêu Thời lập tức mở mắt ra, gầm rú trừng Bạch Tư Duệ.

 

“Tiểu Thời, em…” Tay cầm khẩu trang của Bạch Tư Duệ ngừng giữa không trung.

 

Gỡ khẩu trang xuống rồi, Bạch Tư Duệ mới nhìn thấy trên mặt Tiêu Thời nổi lên thi ban tím nhạt. Lại nhìn kỹ, ánh mắt Tiêu Thời vẩn đục, thị lực khả năng cũng chịu ảnh hưởng.

 

Tại sao Tiểu Thời lại thi hóa nhanh như vậy? Lâm Linh lúc trước cũng không nghiêm trọng như vậy. Ngày đó mặc dù tình huống nguy cấp, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn nhìn thấy rõ ràng mặt của Lâm Linh, tuy rằng trắng đến không có một tia huyết sắc, nhưng cũng không có thi ban. Đúng rồi! Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Linh thì trên mặt nàng vẫn có thi ban, tại sao sau đó ngược lại không còn nữa?

 

Lẽ nào đây là quá trình thi biến?

 

Tiêu Thời chun mũi, hướng về mặt Bạch Tư Duệ ngửi ngửi. Sau đó hướng về phía trước cắn một hơi, cắn đến răng va vào nhau ‘lạch cạch lạch cạch’ vang vọng.

 

Bạch Tư Duệ giống như thăm dò phất phất tay trước mắt Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời dừng một chút. Thịt! Tiêu Thời kích động di chuyển, đột nhiên hướng tay Bạch Tư Duệ táp tới: “Gào gừ!”

 

Quả nhiên… Thị lực cũng bị ảnh hưởng sao?

 

Bạch Tư Duệ gọn gàng nhanh chóng né tránh, lại đưa tay ở trên người Tiêu Thời bóp nặn. Không sai, thân thể cũng hoàn toàn cứng ngắc rồi. Xem ra Tiểu Thời phát dục rất tốt!

 

Bạch Tư Duệ tự an ủi ở trong lòng như vậy, đều sẽ tốt thôi, nhìn xem, Lâm Linh chính là ví dụ tốt nhất.

 

“Được rồi, ăn cơm.” Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời càng ngày càng phấn khởi, mở miệng nói.

 

Vừa nghe đến ăn cơm, Tiêu Thời liền yên tĩnh lại. Cậu hiện tại đã có thể nghe hiểu từ này, cũng đã quen nhân loại này đút ăn, dựng thẳng cái mũi cứng ngắc ngửi xem nhân loại cầm là thịt gì.

 

Bạch Tư Duệ trước tận thế vẫn thường tự mình làm cơm ăn, khi tận thế nổ ra, hắn vẫn luôn muốn bộc lộ tài năng nấu cho Tiêu một bữa ăn ngon, chỉ là không có củi lửa cùng nguyên liệu nấu ăn, nên vẫn gác lại. Hiện tại vật liệu đã đầy đủ hết, Bạch Tư Duệ xắn tay áo lên bắt đầu làm.

 

Bạch Tư Duệ trước tiên dùng tất chân đem Tiêu Thời quấn vào thân cây, sau đó dùng cành khô lá cây bị đứt gãy trong công viên nhóm lửa.

 

Bạch Tư Duệ từ không gian lấy ra hết thảy vật liệu muốn dùng, đặt trên đất. Đựng trong một cái bát nhựa dùng một lần, chỉ thả một chút muối cùng bột ngọt, sau đó lấy ra một cái chảo để rán hai miếng bánh mì. Còn đến cùng là tại sao lại sử dụng bát dùng một lần, chỉ vì là muốn tiết kiệm nước.

 

Rán bánh mì hot dog cùng một ít dưa muối ngâm, hai cái bánh kẹp to dài liền ra đời.

 

Tiêu Thời mũi ngửi khắp nơi, sau đó thất vọng phun ra một tia thi khí. Đều là mùi vị kỳ quái, không có nước (tiên) sốt (huyết).

 

“Tiểu Thời, chờ một chút, rất nhanh sẽ ăn được rồi. Anh lại cho em thêm nước sốt cà chua ngay.” Bạch Tư Duệ cười nói, cảm giác bánh trong tay gần như đã nguội, liền cắt ngón tay nhỏ một ít máu lên một cái bánh kẹp. Bạch Tư Duệ lại nhìn bánh kẹp của mình, từ không gian tìm ra một bình sốt cà chua, xịt lên trên cái bánh của mình.

 

Như vậy hai cái bánh kẹp vẻ ngoài thực đúng là giống nhau, đều là sắc hương vị đầy đủ, đương nhiên, đây là Bạch Tư Duệ cảm thấy như vậy, đối với Tiêu Thời mà nói thì chỉ có mùi vị mà thôi, mùi máu.

 

“Được rồi, có thể ăn rồi.” Bạch Tư Duệ cầm bánh của Tiêu Thời ngồi xổm bên người cậu.

 

“Máu ~ rống ~” Tiêu Thời tinh thần chấn động, rốt cục được ăn rồi.

 

Tiêu Thời tầm mắt mông lung nhìn thấy đồ ăn dài như cây côn, không tự chủ chảy ra một đống lớn nước miếng. Hôm nay thịt trông có vẻ lớn, rốt cục có thể ăn một bữa thỏa mãn rồi~~

 

Đáy mắt Bạch Tư Duệ nhiễm ý cười, đem cái bánh đút bên miệng Tiêu Thời.

 

“Gào gừ ~” Tiêu Thời miếng lớn cắn xuống. Mùi vị dị dạng làm cậu dừng một chút, thịt hôm nay thật khô a, vị thịt cũng càng ngày càng nhạt.

 

Tiêu Thời không suy nghĩ nhiều, lung tung nhai mấy lần, còn chưa nuốt vào trong, miệng đã lại cắn tới cái bánh rồi…

 

“Ăn từ từ, không ai giành với em đâu, em nếu ăn không đủ chỗ của anh vẫn còn này.” Bạch Tư Duệ vỗ vỗ lưng Tiêu Thời. Nhìn hắn ăn, Bạch Tư Duệ đã thỏa mãn rồi, cái bánh vừa mới chuẩn bị ăn cũng để xuống.

 

“A ~ khụ khụ…” Tiêu Thời đang nhai dừng một chút, đột nhiên tằng hắng một cái, một ít đồ ăn văng ra ngoài, sau đó liền không ngừng ho khan. Tiêu Thời một bên ho, một bên còn nuốt đồ ăn còn thừa lại trong miệng, dẫn đến việc ho khan càng ngày nghiêm trọng.

 

Bạch Tư Duệ cả kinh, vội vã vỗ lưng Tiêu Thời: “Làm sao vậy, Tiểu Thời?”

 

“Rống ~ khụ khụ… rống khụ khụ…” Một hơi đồ ăn liền cứ như vậy ho ra hơn một nửa.

 

Thật khó ăn, vừa khô vừa sáp, hại cậu nuốt đều nuốt không vào, đều nghẹn trong cổ họng. Tiêu Thời một bên gào thét, một bên ho khan, ngửi được cái bánh kẹp trong tay Bạch Tư Duệ có mùi máu, lại cắn tới.

 

Bạch Tư Duệ vội vã bỏ cái bánh qua một bên, lấy ra khăn tay giúp Tiêu Thời lau miệng: “Đều đã như vậy mà còn ăn, đừng ăn cái này nữa, anh đổi cho em đồ ăn khác.”

 

Thịt của ta! Tiêu Thời ngửi thấy mùi vị đồ ăn đi xa, trong nháy mắt nổi giận.

 

“Rống rống!” Tiêu Thời hai tay bị trói, thẳng cổ dài cắn Bạch Tư Duệ.

 

“Chờ đã, có mùi gì vậy?” Bạch Tư Duệ né tránh miệng Tiêu Thời, ở trên lưng Tiêu Thời ngửi một cái.

 

Làm sao lại thối như thế? Lẽ nào Tiêu Thời bắt đầu có mùi?

 

Bạch Tư Duệ một tay nắm cổ Tiêu Thời, ở trên mặt Tiêu Thời ngửi một cái. Quả nhiên có chút mùi thối, nhưng mùi vị rất nhạt, không phải loại mùi thối kia. Mùi vị này rõ ràng là…

 

Bạch Tư Duệ xoắn xuýt trong nháy mắt, bàn tay hướng về phía quần của Tiêu Thời, trong lòng cũng có chút sốt sắng cùng chờ mong. Mới vừa cởi quần Tiêu Thời xuống, Bạch Tư Duệ còn chưa thấy rõ, đã bị mùi thối càng thêm rõ ràng xông vào mũi.

 

Bạch Tư Duệ: “…” Quả nhiên là nơi này.

 

Bạch Tư Duệ cứng ngắc, cơ mặt không khỏi giật giật. Chẳng trách những kia tang thi mùi vị lại thối đến thế, khẳng định đều là như vậy mà thành.

 

Tiêu Thời đang ngồi ngay ngắn, Bạch Tư Duệ tới gần cậu liền bắt đầu giãy giụa, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất, đè ép vật thể màu vàng không rõ dưới mông.

 

Bạch Tư Duệ: “艹!”

 

Tiêu Thời còn đang giãy dụa, cái mông trên đất cọ tới cọ lui. Bạch Tư Duệ vừa nhìn, liền cảm giác mùi thối càng thêm kịch liệt.

 

Bạch Tư Duệ che mặt, cẩn cẩn dực dực hít sâu một hơi, giận dữ hét: “Đừng nhúc nhích!”

 

Nhân loại Tiêu Thời cùng tang thi Tiêu Thời đều là lần thứ nhất bị Bạch Tư Duệ hét lên như thế, Tiêu Thời không khỏi sửng sốt, đình chỉ giãy giụa, mắt có chút vẩn đục ngây ngốc nhìn Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày, nhanh chóng cởi quần Tiêu Thời ra, dùng chỗ quần sạch sẽ xoa xoa cái mông cho Tiêu Thời, vứt qua một bên, sau đó mở tay Tiêu Thời ra, một cái nâng cậu lên nói: “Bên kia có cái ao, anh dẫn em đi tẩy rửa.”

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: