Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 05

☆, Chương 5:

 

“Anh là A Nhạc?” Tiêu Thời khó mà tin nổi hỏi, nhìn mặt Bạch Tư Duệ hồi tưởng lại một chút, nhìn xong, trong lòng đã tin hơn nửa.

 

“Phải, tôi là A Nhạc. Em đều không thay đổi gì cả, vẫn là dáng dấp như khi còn bé, lúc gặp ở công ty tôi nhìn một chút liền nhận ra em. Nhìn thấy tôi em không vui sao?” Bạch Tư Duệ giống như vui đùa mà hỏi, nhưng tay chân cũng đã căng thẳng đến không biết nên đặt ở chỗ nào rồi.

 

“Vậy sao anh không nói với em? Cứ như vậy mà giấu diếm em đến hai năm.” Tiêu Thời chất vấn, suy đoán Bạch Tư Duệ là sợ cậu đối với hắn thấy sang bắt quàng làm họ, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái, cũng không thể hiểu được Bạch Tư Duệ.

 

“Em nhớ lúc ở cô nhi viện anh dường như không thích em, không nghĩ tới anh thế mà vẫn giữ lại viên đá này.”

 

“Không, em hiểu lầm rồi.” Bạch Tư Duệ vội vàng giải thích: “Tôi xưa nay chưa bao giờ chán ghét em cả.”

 

“Vậy sao anh bình thường đều không để ý em, ánh mắt nhìn em so với những đứa nhỏ khác đều lạnh hơn. Thời điểm em đưa cho anh viên đá này anh còn không muốn lấy.”

 

Tiêu Thời ha ha hai tiếng, phất tay một cái tỏ vẻ không để ý nói: “Không sao, coi như lúc còn bé anh chán ghét em, chúng ta hiện tại không phải cũng rất tốt hay sao.”

 

“Không phải, Tiểu Thời! Tôi thật sự chưa từng chán ghét em. Kỳ thực, em là người đầu tiên đối tốt với tôi, tôi chỉ là rất sợ, không biết có nên tiếp nhận em hay không, cho nên mới đối với em có điểm lạnh lùng, làm em hiểu lầm rồi. Thật ra, mỗi lần em tốt với tôi, tôi ngoài miệng thì xem thường, nhưng trong lòng đều rất vui vẻ.”

 

“Vậy anh…” Tiêu Thời càng thêm nghi hoặc .

 

Bạch Tư Duệ rũ mắt, vừa vặn nhìn thấy tay Tiêu Thời dính máu của hắn, tiếp tục nói: “Có lẽ là liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của tôi. Tôi chỉ là một đứa con riêng, cha không thừa nhận tôi, mẹ cũng vì đó mà không thích tôi, cho rằng do tôi liên lụy bà. Thời điểm cha tỏ rõ thái độ rằng sẽ không thừa nhận tôi, bà liền đem tôi chỉ mới năm tuổi bỏ ở cửa cô nhi viện. Ngày đó khi bị vứt bỏ, tôi thậm chí còn cảm thấy được giải thoát rồi. Ha ha, dù sao thì bà ta cũng không quan tâm ta.” Bạch Tư Duệ nói tới mẹ mình, ngược lại một bộ không sao cả.

 

Tiêu Thời trong lòng hơi kinh ngạc, lẳng lặng mà nghe Bạch Tư Duệ nói chuyện.

 

“Bởi vì tôi tính cách quái gở, cô nhi viện cũng không có người nào chịu kết bạn với tôi, cũng làm cho tôi càng ngày càng hướng nội. Mãi đến tận năm ấy khi tôi mười tuổi, quen biết em.”

 

Bạch Tư Duệ chìm đắm trong hồi ức, trên mặt bất giác nở nụ cười: “Khi đó em mới năm tuổi, bộ dạng rất tinh xảo đáng yêu, rất được người ta yêu thích, tôi khi đó cũng rất có hảo cảm đối với em…”

 

Tiêu Thời xấu hổ cười cười, cũng không có chen ngang lời Bạch Tư Duệ.

 

“… Ngày ấy, tôi nhìn thấy em cùng những người khác chơi rất vui vẻ, tôi rất tức giận, cũng rất sợ em sau này sẽ không quấn quít lấy tôi nữa, cứ như vậy mà mất khống chế đẩy em rơi xuống bể nước. Lúc đó tôi cũng có điểm hối hận, nhưng tôi biết chỗ nước đó không sâu, nên cũng không quay đầu lại rời khỏi, không nghĩ tới em cư nhiên suýt chút nữa chết đuối, lần kia tôi thật sự không phải cố ý. Tiểu Thời, xin lỗi! Lúc công ty tổ chức tiệc đứng trên biển tôi nhìn một chút liền nhận ra em, biết em bởi vì chuyện lúc nhỏ mà sợ nước, tôi vì thế cũng không dám cùng em nhận thức. Thật không nghĩ tới cứ như thế kéo dài đến hai năm.”

 

Hóa ra là như vậy. Tiêu Thời tâm tình phức tạp, vừa mừng rỡ, lại đau lòng. Tiêu Thời nhìn Bạch Tư Duệ, nghiêm túc nói: “Thật ra, anh nên sớm nói cho em biết, em xưa nay chưa từng trách anh.”

 

“Có thật không?” Bạch Tư Duệ vui mừng nắm lấy tay Tiêu Thời, dùng sức lớn đến nổi tay Tiêu Thời đều trở nên trắng bệch. Tiêu Thời bị đau giật giật tay, Bạch Tư Duệ mới hậu tri hậu giác thả lỏng ra một chút, nhưng vẫn không thả tay cậu ra.

 

Tiêu Thời cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nắm chặt lại tay Bạch Tư Duệ, nói: “Hơn nữa lúc ở công ty anh cũng dạy em không ít thứ, hiện tại càng khắp nơi chăm sóc chăm sóc em, em còn muốn nói lời cảm tạ với anh nữa đó. Ha ha, thế giới này thật nhỏ!” Tiêu Thời thở dài nói: “Em cùng Lâm Linh cũng vậy, lúc còn học ở trường thì do rất nhiều nguyên nhân mà không qua lại, không nghĩ tới lúc đi làm rồi lại có thể gặp lại.”

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiêu Thời đặc biệt quý trọng chút tình cảm này, một nguyên nhân khác là vì sau khi có công việc, cậu cũng có quen qua hai người bạn gái, nhưng đều không hiểu ra sao mà chia tay. Sau đó cùng Lâm Linh quen nhau, con đường tình cảm đều gặp rất nhiều trắc trở sóng gió. Sự tin tưởng của Lâm Linh dành cho cậu mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu yêu cô như vậy.

 

Nụ cười của Bạch Tư Duệ cứng đờ, ngay lập tức bị hắn nhanh chóng che giấu đi, tự nhiên đáp lại một tiếng.

 

“Đúng rồi!” Tiêu Thời nghĩ đến cái gì đó, giật mình kinh ngạc nói: “Em nghe nói anh được cha anh đón về, là thật sao?”

 

“Đúng vậy.” Bạch Tư Duệ thờ ơ nhún vai một cái: “Con trai của ông ta gặp tai nạn xe chết rồi, ông ta lại bị ung thư, nên mới đến đón đứa con đã sớm bị vứt bỏ là tôi về.”

 

Trong lời nói của Bạch Tư Duệ còn mang theo chút cười trên sự đau khổ của người khác, Tiêu Thời nhất thời nghẹn lại, không nói nên lời.

 

“Anh, ông ta là cha của anh!”

 

“Tôi biết a, tôi nếu không phải con trai của ông ta, ông ta làm sao lại nuôi tôi chứ.”

 

Ngữ khí không sao cả của Bạch Tư Duệ khiến Tiêu Thời hơi đau lòng, anh ấy nhất định cũng hi vọng có được cha mẹ thương yêu đi, nếu không thì lúc mười ba tuổi anh ấy cũng sẽ không quyết định về nhà ngay trong khi gia đình đang loạn thành như vậy.

 

Nhưng thật ra Tiêu Thời không biết, nếu như không phải vì Bạch Tư Duệ hại cậu suýt chút nữa chết đuối, không dám đối mặt cậu, thì cũng không nhất định sẽ về cái nhà lạnh lẽo kia đâu.

 

Tiêu Thời cảm thấy trên tay ấm áp, cúi đầu liền nhìn thấy tay của hai bọn họ vẫn đang nắm lấy nhau. Tay Bạch Tư Duệ so với cậu lớn hơn nhiều, so sánh liền thấy tay hắn có vẻ đặc biệt khéo léo, Tiêu Thời không được tự nhiên rút tay ra, cười ha hả nói: “Máu anh chảy ra đều sắp kết băng rồi, anh không lạnh à, cứ để áo hở như vậy.”

 

Tiêu Thời cúi đầu nhìn về phía ngực Bạch Tư Duệ, viên đá dính máu trên cổ hắn hơi phát sáng.

 

“A?” Tiêu Thời kinh ngạc lên tiếng.

 

“Hử” Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời.

 

“A? Viên đá này còn có thể phát sáng a?” Tiêu Thời nhớ viên đá này cậu hình như lượm được ở bên bờ sông, lúc đó chỉ cảm thấy đẹp đẽ nên vẫn luôn mang bên người, mãi đến tận lúc đưa cho Bạch Tư Duệ, cũng chưa từng thấy nó phát sáng qua.

 

Bạch Tư Duệ nhìn theo ánh mắt Tiêu Thời, nhìn thấy viên đá trên ngực mình phát sáng cũng lấy làm kinh hãi. Bạch Tư Duệ cầm lấy viên đá nhuốm máu nhìn một chút, sau đó quay về phía Tiêu Thời mờ mịt lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, không lẽ phải dính máu mới có thể phát sáng?”

 

“Cho em nhìn một chút!” Tiêu Thời hưng phấn đưa tay ra, Bạch Tư Duệ lập tức đem viên đá đưa cho cậu.

 

“A!” Tiêu Thời mới vừa tiếp nhận viên đá, liền kêu to thành tiếng. Còn chưa kịp liếc mắt nhìn, tay tiếp xúc với viên đá giống như bị lửa đốt vậy, cả người Tiêu Thời run lên, giống như có thứ gì đó từ trên tay bị hút đi: “Đau quá!”

 

“Tiểu Thời, em làm sao vậy?” Bạch Tư Duệ cả kinh, vội vã nắm lấy tay Tiêu Thời.

 

“Nhanh bỏ ra!”

 

“A a!!” Tiêu Thời mồm miệng không rõ, bắp thịt cả người kéo căng, thân thể run lên giống như điện giật, tay nắm viên đá càng siết chặt hơn, gân xanh trên tay đều nổi lên.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hao hết khí lực, cuối cùng cũng đem được viên đá trong tay Tiêu Thời lấy ra. Tiêu Thời ngừng run rẩy, hai mắt nhắm lại liền hôn mê bất tỉnh.

 

Bạch Tư Duệ giật đứt sợi dây đem viên đá kia tùy ý ném ở một bên, sốt ruột lay lay Tiêu Thời: “Tiểu Thời, em thế nào rồi? Mau tỉnh lại, em đừng dọa tôi.”

 

Tiêu Thời hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh run, suy yếu giống như là mắc phải bệnh nặng.

 

Bạch Tư Duệ lo lắng kiểm tra toàn bộ thân thể Tiêu Thời, phát hiện cậu ngoại trừ có chút biểu hiện suy yếu, thân thể cũng không có vấn đề nào khác.

 

Bạch Tư Duệ đã từng âm thầm cho người điều tra Tiêu Thời, so với chính bản thân Tiêu Thời thì hắn còn hiểu rõ cậu hơn, biết cậu không có bệnh gì, cũng không có bệnh di truyền gì cả. Tiểu Thời, em nhất định không thể xảy ra chuyện, nhanh tỉnh lại đi.

 

Hai hàng lông mày của Bạch Tư Duệ nhíu chặt, lo lắng nhìn Tiêu Thời.

 

Viên đá màu trắng bị vứt bỏ trên mặt đất lập lòe phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị lúc sáng lúc tối, như là đang hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân.

 

Chẳng biết từ lúc nào, vết máu ngoài mặt viên đá đã thấm vào trong, hoa văn tinh tế từ bên trong viên đá cứ thế mà lan tràn, tạo thành từng đường mảnh như tơ máu. Hoa văn bất quy tắc càng khiến viên viên đá nhỏ thêm phần mượt mà, như là chứa đầy năng lượng, trở nên càng thêm bí ẩn.

 

Bạch Tư Duệ nhìn về phía viên đá phát sáng trong góc, ánh mắt đen tối không rõ. Tiểu Thời hôn mê, nhất định cùng viên đá quỷ dị này có quan hệ.

 

Bạch Tư Duệ do dự chớp mắt, hít sâu một hơi nhặt viên đá lên. Không có đau đớn như dự đoán, ngược lại viên đá kia phi thường trơn bóng, giống như ẩn ẩn chứa đựng nguồn năng lượng nào đó, nhiệt độ từ từ tản ra ngoài, cầm ở trong tay ấm vô cùng. Vậy, Tiểu Thời làm sao đột nhiên lại thành như vậy?

 

“Những thứ có thể làm tổn thương Tiểu Thời, đều không thể tồn tại.” Bạch Tư Duệ ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức mà nắm chặt nắm đấm. Bạch Tư Duệ dùng hết khí lực, lại không thể bóp nát viên đá nho nhỏ này, điều này thực làm hắn không nghĩ tới. Phải biết là, hiện tại khí lực của hắn ngay cả sắt thép đều có thể ung dung vặn gãy.

 

Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày, nghiêm túc quan sát hòn đá nhỏ kia. Sau đó, Bạch Tư Duệ trừng lớn hai mắt, không tin nổi mà nhìn lòng bàn tay mình.

 

Trong nháy mắt, Bạch Tư Duệ mới khôi phục bộ dáng bình thường, nhìn mình tay hơi nở nụ cười.

 

Nguyên lai… Là như vậy! Viên đá này thế nhưng là đồ tốt.

 

Đối với viên đá có một chút hiểu rõ nhất định, Bạch Tư Duệ ngược lại yên tâm. Viên đá này không giống đồ vật tà ác, hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn nghiêm trọng với hắn. Không biết nó còn có thể tiếp tục làm thương tổn Tiểu Thời không, sau này vẫn là cẩn thận bảo quản đi, không để Tiểu Thời đụng tới.

 

Bạch Tư Duệ thu hồi viên đá, sờ sờ trán Tiêu Thời. Thân thể Tiểu Thời lạnh như vậy, sẽ bệnh mất. Bạch Tư Duệ hoàn toàn không có chút tư tâm nào mà nghĩ, sau đó nhanh chóng xử lý hai thi thể trong phòng, đem Tiêu Thời chuyển tới đến cái động làm từ phế tích phía sau kệ hàng.

 

Trong động vẫn còn có một tấm thảm lông, Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời đặt vào trên thảm lông, cởi áo của mình và Tiêu Thời, đem đối ôm thật chặt vào trong lồng ngực.

 

“Tiểu Thời, em nhanh tỉnh lại đi!” Bạch Tư Duệ cả người đều nằm nhoài trên người Tiêu Thời, ôn nhu vuốt ve mặt cậu nói.

 

Đôi môi màu hồng nhạt của Tiêu Thời khẽ động, phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ.

 

Bạch Tư Duệ như là nghe hiểu lời cậu nói, mặt dán vào mặt Tiêu Thời, động viên nói: “Ngoan, không nóng nữa, đã không sao rồi.”

 

Người hôn mê giống như là nghe thấy lời của Bạch Tư Duệ, hô hấp dần dần ổn định, rơi vào trạng thái ngủ say.

 

Bình luận về bài viết này