Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 04

☆, Chương 4:

 

Thành phố S đã từng là đoạn đường trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Đống lớn đống nhỏ ống tuýp gạch đá phủ kín mặt đất, ngay cả một nơi sạch sẽ đặt chân cũng đều không có.

 

Khu phế tích đặc biệt lạnh, không có một tia nhân khí. Gió lạnh lạnh thổi nhẹ qua, cuốn theo một ít bụi bẩn. Tiêu Thời nằm trên lưng Bạch Tư Duệ cúi đầu kéo mũ xuống càng thấp, biểu hiện đề phòng nhìn trái ngó phải, phòng ngừa tang thi từ một góc không biết nào đó đổi nhiên vọt ra.

 

“Bạch tổng, anh xem.” Tiêu Thời tay chỉ về đằng trước: “Đó chính là siêu thị nhỏ mà tôi nói, tôi trước đây thường đến mua đồ. Nơi này rất khuất, hi vọng bên trong còn có đồ ăn.”

 

Bạch Tư Duệ cũng vui vẻ, giẫm lên gạch đá hỗn độn hướng về siêu thị đi đến.

 

“Quá tốt rồi, chúng ta vào xem xem.”

 

Siêu thị đã đổ nát một nửa, còn sót lại nửa kia trông như hình tam giác chống đỡ lấy, ngay cả ở cửa cũng chỉ có một động nhỏ hình tam giác, nhìn rất ổn định, ánh sáng ban ngày chiếu vào phế tích, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được lượng lớn bụi bặm trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.

 

Tiêu Thời được thả xuống ở cửa siêu thị, chân bước lên trước vài bước, cửa kính của siêu thị đã vỡ nát thành một đống, bị cậu dẵm lên phát ra vài tiếng vang lách cách.

 

“Cẩn thận, tôi trước tiên vào xem xem, cậu ở bên ngoài chờ tôi.” Bạch Tư Duệ dìu Tiêu Thời một cái, sau đó liền đi vào siêu thị trước.

 

“Ừm.” Tiêu Thời đáp một tiếng, đứng ở bên ngoài canh chừng.

 

Không gian trong siêu thị còn trống khoảng hai mươi mét vuông, trên đất tán loạn đủ loại gạch đá, kiến trúc, tàn vật, một loạt giá, kệ bày hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt trên còn đống một lớp dày bột phấn. Kệ bày thức ăn đã trống rỗng, chỉ có khu vực hóa phẩm bày bán khăn tay, xà phòng thơm cùng các loại đồ dùng hàng ngày vẫn còn, nhưng cũng có thể nhìn ra dấu vết đã bị người tìm kiếm qua.

 

“Không có mùi lạ, nơi này không có tang thi, Tiểu Thời, vào đi.”

 

“Nha, tôi đến đây.” Tiêu Thời chống gậy lò cò đi vào, nghĩ đến sẽ có đồ ăn, trong miệng Tiêu Thời không khỏi chảy ra một ngụm lớn nước bọt. Chỉ là khi nhìn rõ hiện trạng của siêu thị thì liền thất vọng rồi.

 

“Xem ra nơi này vẫn bị người đến thăm qua a, đồ ăn đều không có. Có điều còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, chúng ta cũng không tính là tay không, đáng tiếc cũng không thể mang đi toàn bộ.” Tiêu Thời nhìn quanh hai bên, đề nghị: “Nếu không chúng ta cứ ở lại nơi này đi, ngược lại hiện tại cũng không tìm được nơi ở, ở đây có khi lại có thể tìm ra một ít thức ăn đi cũng nên.”

 

“Không được, nơi này lối ra rất nhỏ hẹp, nếu có tang thi lại đây, chúng ta không đúng lúc phát hiện, thì sẽ bị vây chặt.”

 

Tiêu Thời cả kinh, suy nghĩ một chút không khỏi có chút nghĩ mà sợ: “Cũng phải. Vậy tôi tìm xem xem có còn gì ăn hay không, mấy thứ đồ ăn bị giấu đi chắc là cũng không bị ai đào đi đâu.”

 

Tiêu Thời nói, liền ngồi xổm ở chỗ mình giấu mì ăn liền trong trí nhớ, nắm cây ‘gậy’ của bản thân bắt đầu đào.

 

Tiêu Thời cười toe toét ngồi dưới đất, quần áo đã rất bẩn rồi nên ngược lại có bẩn thêm một ít cũng không sao cả. Tiêu Thời bận đào đào bới bới lên không hề đề phòng, cậu không chút nào cảm giác được mình đang bị hai đôi mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm.

 

Bạch Tư Duệ giật giật lỗ tai, cảnh giác kiểm tra xung quanh. Từ khi ngày tận thế đầu tiên phát sinh, hắn liền mơ hồ cảm giác được thân thể của chính mình phát sinh biến hóa, theo thời gian trôi đi, năng lượng trong thân thể cũng càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ ẩn chứa một loại sức mạnh không biết tên nào đó. Hắn tuy chưa thể vận dụng nó, nhưng tố chất thân thể so với trước đây cao hơn không ít. Khí lực lớn hơn gấp mấy lần, ngay cả thính lực cũng nhạy cảm rất nhiều.

 

Thanh âm gì?

 

Mắt Bạch Tư Duệ đảo một vòng khắp các kệ hàng, từng bước hướng tới một kệ hàng đi qua.

 

“Duệ ca, giúp tôi dời kệ hàng này đi, tôi nhìn thấy mì ăn liền bên trong rồi.” Tiêu Thời hưng phấn nói, quay đầu lại mới phát hiện Bạch Tư Duệ không đúng, nghi ngờ nói: “Duệ ca, làm sao vậy?”

 

Lời của Tiêu Thời chưa dứt, hai người ẩn náu trong bóng tối dường như cũng nhận ra mình bị phát hiện, đột nhiên hất đổ kệ hàng, từ phía sau chui ra. Thì ra ở phía sau kệ hàng có một cái lỗ thủng thật to, hai người này trốn bên trong nghỉ ngơi, bị hai người Tiêu Thời Bạch Tư Duệ đánh thức.

 

Tiêu Thời cảm giác phía trên đỉnh đầu có cái bóng lướt qua, trong lòng biết không ổn, theo bản năng dùng tay bảo vệ đầu, bóng tối trong nháy mắt liền bao phủ toàn thân cậu, một lượng lớn tạp vật nhỏ vụn đinh đinh leng keng rơi xuống, nhưng bất ngờ là cậu lại không bị bất kì vật nặng nào đè lên người. Tiêu Thời cẩn thận ngẩng đầu, kệ hàng bị che kín bởi tro bụi gần ngay trước mắt.

 

“Tiêu Thời, mau ra đây!” Bạch Tư Duệ nhanh tay nhanh mắt dùng một tay đỡ lấy kệ hàng, rống to.

 

Hai người đàn ông phía sau kệ hàng dáng dấp trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, một người diện mạo thô lỗ hung thần ác sát, một đầu tóc dài cũng không đủ để che đi vết sẹo trên mặt. Người còn lại có điểm thanh tú, nhưng ánh mắt nham hiểm, trên đùi cột băng vải nhuốm máu. Vừa nhìn liền biết đều không phải là người hiền lành.

 

“Cút ra ngoài! Đây là địa bàn của chúng ta!” Gã đàn ông hung ác mở miệng đầu tiên, giẫm lên kệ hàng gần Tiêu Thời nhất lấy đà hướng về phía Bạch Tư Duệ vọt tới.

 

“Hử!” Tay Bạch Tư Duệ hạ xuống một chút, kệ hàng liền phát ra âm thanh cọt kẹt không ngừng: “Tiểu Thời, mau ra đây, nguy hiểm!”

 

“Duệ ca cẩn thận!” Tiêu Thời quát to một tiếng, sốt ruột bò ra bên ngoài. Phía trên bị kệ hàng ngăn trở, bên người lại có thật nhiều chướng ngại vật, Tiêu Thời không thể nhanh chóng chạy trốn.

 

Trong tay người đàn ông kia cầm một con dao găm sắc bén, hướng về phía ngực của Bạch Tư Duệ chém tới. Tên đàn ông nham hiểm còn lại cũng cầm một cái dao phay vọt tới. Từ cách bọn họ công kính thông thạo có thể thấy, vì chiếm giữ tài nguyên ở nơi này, chuyện như vậy bọn họ đã làm không chỉ một lần.

 

Bạch Tư Duệ nhìn chằm chằm dao găm của gã đàn ông đã sắp đâm tới chỗ mình, bàn tay không vướng bận lập tức bắt lấy tay cầm dao của tên kia, tàn nhẫn mà xiết chặt, trong nháy mắt hắn rõ ràng nghe được âm thanh khớp xương trong tay vỡ vụn.

 

“A!” Gã đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết làm người khác không khỏi đau màng nhĩ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

“Lão Nghiêm!” Tên đàn ông nham hiểm quát to một tiếng, càng thêm tức giận rống to: “Mày muốn chết!”

 

Gã tức giận giơ cao dao phay lên, nhằm vào đầu của Bạch Tư Duệ chặt xuống.

 

Bạch Tư Duệ lập tức buông cổ tay tên đàn ông kia ra, thuận tiện đoạt đi dao găm trong tay đối phương. Hắn một tay chăm chú đỡ kệ hàng, thân thể nghiêng về sau, không thể hoàn toàn né được công kích đang đến, chỉ miễn cưỡng tránh được chỗ trí mạng.

 

Tiêu Thời rốt cục cũng bò ra, quay đầu lại liền thấy Bạch Tư Duệ bị thương chật vật nhưng còn không quên bảo vệ cậu, không khỏi chấn động trong lòng.

 

“Duệ ca!”

 

Tiêu Thời tay không tấc sắt, nhìn thấy trên đất có một thanh sắt cong queo dài tầm một mét, liền nhịn xuống đau xót dưới chân chạy đến nhặt lên.

 

Bạch Tư Duệ giống như là không cảm giác được đau đớn, cũng không thèm nhìn tới vết thương của mình, thấy Tiêu Thời đã bò ra, cười lạnh một tiếng buông kệ hàng ra.

 

Kệ hàng oành đập xuống đất, chấn động khiến hai người trọng tâm bất ổn, gã đàn ông nham hiểm kia thân thể hơi gầy yếu ngã trên mặt đất. Bạch Tư Duệ bất thình lình trở nên tàn khốc, đao hướng về phía đầu nam nhân đâm xuống.

 

Trong nháy mắt chỉ là một thanh dao găm bình thường hóa thành bảo đao chém sắt như chém bùn, ‘xoạt’ một tiếng liền đâm toàn bộ vào đầu gã kia. Tên đàn ông chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, sau đó cả người thoát lực mềm nhũn, nằm trên đất co giật, cũng không còn phát ra được thanh âm nào.

 

“A~” Gã đàn ông thô lỗ tròng mắt như muốn nứt ra, rống to hướng về phía Bạch Tư Duệ vung ra một quyền. Bạch Tư Duệ lạnh lùng nhìn lướt qua, thuận lợi đỡ lấy nắm đấm của đối phương…

 

“Duệ ca, tôi đến đây…” Tiêu Thời nhặt được vũ khí liền xoay người, âm thanh cứ như vậy đột ngột dừng lại, thanh sắt trong tay ‘loảng xoảng ‘rơi xuống đất.

 

Tiêu Thời ngơ ngác nhìn Bạch Tư Duệ cầm dao găm đâm vào thân thể người khác, bóng lưng hung ác như là một dã lang. Ở bên cạnh hắn, một thi thể nam nhân đầu đầy máu đỏ đỏ trắng trắng, nhãn cầu lồi ra vừa vặn quay về cậu.

 

Bạch Tư Duệ buông lỏng tay, xoay người lại nhìn Tiêu Thời, trên mặt loang lổ đầy vết máu đặc biệt doạ người.

 

“Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ từng bước một đi về phía về Tiêu Thời.

 

“Duệ ca~” Âm thanh của Tiêu Thời bất giác khẽ run.

 

Ánh mắt của Tiêu Thời làm trong lòng Bạch Tư Duệ tê rần, thế nhưng trên mặt vẫn treo lên vẻ ôn nhu, cười nói: “Tiểu Thời, cậu không sao chứ, chân có bị đụng trúng không?”

 

Tiêu Thời càng thêm kinh sợ, chân gắt gao đóng đinh tại chỗ không cách nào di chuyển được.

 

“Tôi không có chuyện gì, a, anh bị thương rồi, để tôi xem xem.” Tiêu Thời quýnh lên, xa lạ vừa rồi đối với Bạch Tư Duệ, sốt ruột xông lên. Tiêu Thời thế nhưng cũng quên luôn chân mình đang bị thương, nháy mắt lúc chân chạm đất thân thể không vững mà bổ nhào về phía trước, bị Bạch Tư Duệ ôm vào trong lòng.

 

“Ư!” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ sung sướng.

 

“A, xin lỗi, đụng trúng vết thương của anh rồi.” Tiêu Thời vội vàng từ trong ngực Bạch Tư Duệ lui ra, nhìn thấy quần áo trước Bạch Tư Duệ đều bị máu nhuộm đỏ, lo lắng nói: “Anh chảy nhiều máu quá, nhanh ngồi xuống để tôi xem một chút.”

 

Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời bởi vì hắn bị thương mà hoảng hốt, không khỏi mừng rỡ như điên, trên mặt thế nhưng còn giả vờ bình tĩnh, nghe lời mà ngồi xuống chỗ Tiêu Thời chỉ.

 

“Sss~ anh có đau không?” Tiêu Thời cởi áo Bạch Tư Duệ ra, liền thấy lồng ngực gầy của hắn đầy vết thương máu thịt be bét, từ bên trái xương quai xanh kéo dài đến trước ngực phải, dài tới hai mươi centimet, may là vết thương không quá sâu, nhưng nhìn vào vẫn thấy rất đáng sợ.

 

“Đau.” Trong lòng Bạch Tư Duệ lan tràn một mảnh ngọt ngào.

 

“Bị thương anh còn không chịu hé răng. Hử? Viên đá này?” Tiêu Thời lúc này mới chú ý thấy trên cổ Bạch Tư Duệ mang theo một sợi dây chuyền đỏ, mặt dây chuyền treo một viên đá thuần trắng hơi có chút trong suốt. Toàn thân viên đá trong vắt, độ trong suốt không cao, nhưng rất sạch sẽ, lúc này dính phải một vết máu đỏ tươi, càng khiến nó thêm thuần khiết.

 

Tiêu Thời hơi nghiêng đầu, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm viên đá này.

 

“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hiếm khi hoảng loạn, gấp gáp nắm lấy mặt dây chuyền bằng đá của mình.

 

Tiêu Thời vốn dĩ không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, thấy phản ứng của Bạch Tư Duệ mới nảy sinh hoài nghi. Bạch Tư Duệ cũng phản ứng lại, không khỏi áo não không thôi.

 

“Tiểu Thời, tôi là A Nhạc, em đưa cho tôi viên đá tôi vẫn còn giữ lại. Xem phản ứng của em, hẳn là còn nhớ tôi đi.” Bạch Tư Duệ thản nhiên buông tay ra, nhìn Tiêu Thời nói.

 

Tiêu Thời chấn động trong lòng, khó có thể tin trợn tròn hai mắt.

Bình luận về bài viết này