Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 06

☆, Chương 6:

 

Tiêu Thời cảm thấy trên người như bị thứ gì đó đè nặng ngàn cân, ép tới mức cậu thở không nổi. Tiêu Thời mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở bên trong một cái hang phế tích tối mù, trên người cũng thật sự bị thứ gì đó đè lên, không, phải nói là bị người đè lên mới đúng. Tiêu Thời giật giật, sau đó liền nhìn thấy một đầu tóc đen thùi lùi vùi bên cần cổ của mình. Đầu xỏ đè nặng ngược cậu không thể nghi ngờ chính là đồng bọn thời thơ ấu của cậu —— Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ vậy mà cả người đều nhằm ngoài trên người cậu, ngay cả chân đều đặt ở trên bụng cậu, thật làm cho cậu dở khóc dở cười. Thật không nghĩ tới, ở trước mặt người ngoài lãnh khốc vô tình Bạch tổng, tư thế ngủ thế mà lại tùy tiện như vậy, sau này vợ của anh ấy không phải bị ép đủ hay sao?

 

Tiêu Thời bên này suy nghĩ bay cao bay xa đến trên trời dưới đất, Bạch Tư Duệ liền bị động tác của cậu quấy nhiễu đến tỉnh, thấy Tiêu Thời tỉnh lại mừng rỡ nói: “Tiểu Thời, em tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

 

“Duệ ca.” Tiêu Thời vừa nói chuyện, liền phát hiện miệng mình thế mà tê tê liệt liệt, không khỏi đưa tay sờ sờ môi, thật giống như có chút sưng lên thì phải.

 

Ánh mắt Bạch Tư Duệ lóe lên, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó tự nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Không sao? Khả năng là bị bệnh phù nề đi. Anh ép em tới thật mệt a.” Tiêu Thời không để trong lòng, bị ép tới tức ngực khó thở, thấy Bạch Tư Duệ tỉnh lại liền đẩy lồng ngực hắn một cái. Bạch Tư Duệ lập tức ‘sss’ một tiếng, Tiêu Thời lúc này mới nhớ tới trước ngực hắn bị thương, vội vã quan tâm nói: “Duệ ca, anh không sao chứ, thật có lỗi em làm đau anh sao?”

 

“Tôi không có chuyện gì, vết thương nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra cũng không sâu. Em thế nào? Đều mê man cả một đêm rồi.” Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không nghi ngờ gì, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trở mình nằm ở bên người Tiêu Thời, nhìn mặt cậu hỏi.

 

“Em hôn mê cả một ngày? Em làm sao vậy? Đúng rồi, viên đá! Cái viên đá kia thật là nóng!” Tiêu Thời lúc này mới nhớ lại toàn bộ sự tình trước khi hôn mê, đột nhiên ngồi dậy.

 

Bạch Tư Duệ biết Tiêu Thời hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, đem Tiêu Thời mới ngồi dậy lại ấn nằm xuống, cười cười nói: “Tiểu Thời, bây giờ trời còn lạnh, em nhanh nằm xuống đi. Việc này nói ra rất dài dòng, để tôi chậm rãi kể cho em nghe.”

 

Tiêu Thời dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống: “Đúng rồi, tấm thảm này ở đâu ra vậy? Chúng ta hiện tại ở nơi nào?”

 

Tiêu Thời mỗi lần rời giường đều sẽ có một khoảng thời gian ngắn dại ra, hiện tại đại não cũng là một đống hỗn độn, cái hang này ánh sáng lại mờ mờ không rõ, Tiêu Thời hoàn toàn không nhận ra đây là nơi nào.

 

Bạch Tư Duệ đắp chăn lại cho Tiêu Thời: “Đây chính là chỗ trốn phía sau kệ hàng của hai người kia, tôi ôm em đi vào, phát hiện trong này thế mà lại có không ít thứ tốt, em xem.”

 

Bạch Tư Duệ nói, từ phía sau lấy ra một ít đồ ăn vặt như khoai tây chiên, bánh mì đóng gói, quả nhiên thấy hai mắt Tiêu Thời sáng rực, mới tiếp tục nói: “Nguyên lai bọn họ đem đồ ăn đều giấu ở đây, chỗ này có rất nhiều đồ ăn, đủ cho chúng ta ăn mười ngày nửa tháng.”

 

“A! Đồ ăn! Chả trách bên ngoài cái gì cũng đều không còn, thì ra là đều bị bọn họ giấu đi.” Tiêu Thời nói xong liền đoạt lấy gói trong tay Bạch Tư Duệ, vội vàng xé lớn miệng túi đóng gói ăn một hơi. Tiêu Thời đã suốt một ngày một đêm chưa ăn gì, tay nắm chặt bánh mì mềm. Yết hầu khô khốc không chịu được, bánh mì mới vừa vào, cổ họng Tiêu Thời liền bị nghẹn, nuốt nước miếng cũng nuốt không nổi.

 

“Trước uống chút nước đã rồi lại ăn.” Bạch Tư Duệ mặc áo mỏng ém kỹ chăn cho Tiêu Thời, lấy từ phía sau một chai nước suối đưa cho cậu, mới nhặt quần áo trên đất khoác lên người.

 

“A a!” Tiêu Thời ừng ực ừng ực một hơi liền uống cạn hơn nửa chai, mới nuốt trôi đồ ăn vào, sau đó lại bắt đầu miếng lớn mà gặm. Bạch Tư Duệ một bên vuốt lưng, một bên đưa nước giúp Tiêu Thời khỏi bị nghẹn, nhỏ giọng nói: “Ăn từ từ, không ai giành với em đâu.”

 

“Ừ! Thật đói.” Tiêu Thời mơ hồ không rõ đáp, miệng lại không nghe chỉ huy vẫn cắn miếng lớn bánh mì. Từ lúc bắt đầu tận thế, bọn họ vẫn luôn chưa từng được ăn một bữa tử tế nào, mặt Tiêu Thời nguyên bản tròn tròn như mặt con nít, hiện tại ba ngày liền không ăn gì đã gầy đi không ít, cằm đều nhọn ra rồi.

 

“Ha ha…” Bạch Tư Duệ trầm thấp cười hai tiếng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Bạch Tư Duệ móc viên đá ra, buồn cười nói: “Không phải muốn hỏi tôi chuyển về viên đá này sao? Có ăn một cái liền quên luôn rồi?”

 

Tiêu Thời đột nhiên dừng lại, miệng vẫn còn nhai nhai thức ăn, ngẩng đầu nhìn viên đá trong tay Bạch Tư Duệ. Viên đá kia không còn thuần trắng một màu như trong ký ức nữa, màu trắng bên trong đó đã bị từng tầng từng tầng màu đỏ thay thế, mơ hồ lưu động, giống như là có sinh mệnh.

 

Tiêu Thời ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Bạch Tư Duệ: “Làm sao lại biến đỏ rồi? Là máu của anh thấm vào sao? Lúc em cầm còn rất nóng, sau đó thì cái gì cũng không biết, anh cầm mà không có chuyện gì sao?”

 

“Đây chính là việc mà tôi muốn nói với em, em nhìn lại viên đá này kỹ một chút.” Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng sờ viên đá một cái, không trung đột nhiên biến ảo ra một không gian lập thể mờ mờ, dài rộng cao đều không khác nhau là mấy, ước chừng đều khoảng một mét rưỡi, không gian không có giới hạn, không góc cạnh, cũng không phải hình cầu. Bạch Tư Duệ biểu diễn bỏ vào một bình nước, bình nước liền như thế nổi bồng bềnh giữa không trung, nằm im bất động. Vững vững vàng vàng giống như đang được đặt nằm nghiêng trên một cái kệ thủy tinh trong suốt.

 

Tiêu Thời kinh ngạc trợn to hai mắt, hướng về không gian đưa tay ra: “Đây là… Xảy ra chuyện gì? Làm sao có khả năng? Quá thần kỳ!”

 

“Tôi biết ngay là em cũng thấy được mà.” Bạch Tư Duệ âm thầm vui sướng.

 

“A!” Tiêu Thời tay hơi dừng lại một chút, trong miệng phát ra một tiếng thở nhẹ.

 

“Làm sao vậy?” Bạch Tư Duệ trong lòng căng thẳng, chỉ lo Tiêu Thời lại đột nhiên té xỉu.

 

“Tay em đưa vào trong rồi! A? Nhiệt độ bên trong cùng bên ngoài không giống nhau, so với bên ngoài có điểm ấm áp hơn, giống như nước ấm ấy.” Tiêu Thời tay ở không gian chuyển động một vòng, nắm chặt bình nước vừa rồi Bạch Tư Duệ bỏ vào, nước suối một chút trọng lượng cũng không có, Tiêu Thời nhẹ nhàng chụp tới, liền lấy ra. Tay vừa ra khỏi không gian, ở trên tay lại cầm nhiều hơn một bình nước.

 

Bạch Tư Duệ rốt cục hoàn toàn yên lòng, nói ra suy đoán của bản thân.

 

“Tôi cũng khó mà tin nổi, có điều sự thực ở ngay trước mắt, đây là một viên đá chứa không gian. Có thể là cần màu của tôi mới nhận chủ được, sau đó kích hoạt công năng của nó, mà em là chủ nhân cũ, vừa vặn lại đụng tới nó, nó liền từ thân thể em hấp thu năng lượng, do đó khai phá ra không gian này.”

 

“Làm sao anh lại khẳng định là sau khi em chạm qua thì nó mới có không gian, cũng có thể là lúc dính máu trên người anh thì đã có rồi cũng nên.”

 

“Bởi vì trước lúc em đụng đến thì tôi đã xem qua rồi, khi đó vẫn không có.” Bạch Tư Duệ nhún nhún vai nói.

 

Bạch Tư Duệ trong lòng thầm nghĩ, dù cho nó cùng Tiểu Thời không quan hệ, hắn cũng sẽ nói như vậy, như vậy hai người bọn họ sẽ dây dưa càng sâu, sau này không thể tách ra nữa.

 

“Hóa ra là như vậy! Vậy chúng ta mau đem đồ ăn bỏ vào đi, tránh phát sinh thêm rắc rối.” Tiêu Thời tràn đầy phấn khởi ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, liền ôm túi lớn túi nhỏ đồ ăn đến bắt đầu nhét vào. Bạch Tư Duệ cưng chiều mà xoa xoa đầu Tiêu Thời. Tiêu Thời bị xoa đầu có chút mất tự nhiên, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Tư Duệ đàng hoàng trịnh trọng như vậy lại khiến cậu khó nói nên lời, Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là quay đầu hướng Bạch Tư Duệ ha ha cười, tiếp tục giả bộ cất đồ ăn.

 

Nơi này tàng trữ đồ ăn không nhiều, nhưng không gian cũng đủ lớn, không chứa nổi nhiều thứ, Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là chọn những thứ trọng yếu trước. Xếp vào bốn mươi bình nước suối, sau đó đem mì ăn liền mà cậu thích ăn nhất toàn bộ xếp vào, lại bỏ vào hai mươi chín túi bánh mì các loại khác nhau, mười lăm túi mì chua cay, sau đó lại bỏ những thứ có thể tạm thời lấp đầy bụng như bánh bích quy, bánh mì, khoai tây chiên, đồ ăn vặt các loại, hoa quả đồ hộp, không gian cứ như thế chỉ còn trống một phần ba.

 

Bạch Tư Duệ theo Tiêu Thời chọn đồ ăn, để mặc cậu chọn những món bản thân thích ăn cho vào bên trong, hắn thì lại đi ra bên ngoài thu thập một chút đồ dùng hàng ngày. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cái chén, khăn mặt, xà phòng, bát đũa mâm… mỗi loại một ít. Bạch Tư Duệ ở gần quầy thu tiền nhìn thấy mấy kệ hàng trưng bày các loại bật lửa nhiều kiểu dáng, cũng không suy nghĩ nhiều liền thu hết toàn bộ. Bạch Tư Duệ lại đi quanh một vòng, đến một góc kệ hàng lấy đi lượng lớn đồ gia vị phẩm, đặc biệt là muối mắm này nọ. Số hàng hóa còn lại trong sinh hoạt hàng ngày cũng rất tất yếu, nhưng cân nhắc đến không gian không lớn, Bạch Tư Duệ cũng không lấy thêm gì nữa, quay người trở về hang phế tích kia.

 

Tiêu Thời đem những thứ Bạch Tư Duệ lấy về tất cả đều nhét vào không gian, không gian cũng đã chứa đến mức tràn đầy. Chứa đầy vật tư nhưng trọng lượng của viên đá cũng không thay đổi, một viên đá nho nhỏ trọng lượng tuy có chút nặng, nhưng cũng nhiều lắm là ba lạng mà thôi.

 

Bạch Tư Duệ nắm nắm viên đá, sau đó tùy ý ném cho Tiêu Thời, cười nói: “Cầm lấy, sau này đây chính là nhà kho nhỏ của chúng ta.”

 

Tiêu Thời vội vã giống như tiếp nhận bảo bối, cự tuyệt nói: “Như vậy sao được, trước tiên không nói viên đá này vốn là của anh, nhưng nơi này nhiều vậy tư quan trọng như vậy, em cất giữ thực sự không yên lòng, vẫn là anh bảo quản mới an toàn một chút. Có điều, em vẫn rất cảm kích anh tính nhiệm em như vậy, thứ trọng yếu thế này cũng đều không phòng bị gì mà đưa cho em. Anh nếu không muốn nói cho em, em làm thế nào cũng sẽ phát hiện không được.”

 

Bạch Tư Duệ vò vò đầu Tiêu Thời, nói: “Đứa ngốc, hai chúng ta còn phải tính toán à. Có điều tôi đeo nó nhiều năm như vậy, hiện tại không có nó vẫn đúng là không quen. Nếu như em đã không ngại, vậy tôi liền giữ.”

 

Tiêu Thời cảm động, từ nhỏ đã không có người thân, vào lúc này, cậu đã đem Bạch Tư Duệ đưa vào phạm trù người nhà rồi.

 

Địa thế nơi này không thích hợp ở lâu, hai người liền ở đây thả ga ăn một bữa lớn cho no bụng, sau đó lại dùng hai túi ni lông lớn xếp đồ vật vào mới còn có chút tiếc nuối rời khỏi nơi này.

Bình luận về bài viết này