Chương 5: Khách không mời
Nam nhân sau khi rời đi liền quay về biệt cung của Hạ Tử Diệm, hắn thực sự không có quan tâm lắm vấn đề kia, chỉ muốn đến nhìn nàng một chút. Nhưng là, dù gì chuyện này cũng có liên hệ mật thiết đến nàng, hắn cũng muốn xem một chút ý kiến của nữ nhân.
Vào đến khuê phòng, nhìn đến nữ nhân đang an tĩnh ngủ kia có chút cười nhẹ, nàng như thế này thực sự cũng rất đáng yêu, ngày trước cũng không có quá chú ý nàng, thật không ngờ lớn lên bộ dáng cũng không sai.
“Ai? Là ngươi? Sao còn ở chỗ này?” Hạ Tử Diệm đang ngủ, chợt có cảm giác ai đó đang nhìn mình, giật mình một chút mở mắt liền thấy nam nhân đứng ở trước mặt, đêm hôm thế này, hắn còn xuất hiện ở nơi này làm cái gì.
Nhìn thấy nữ nhân cảnh giác như vậy làm nam nhân có chút khó chịu trong lòng, hắn không phải khó chịu vì nàng cảnh giác mình, mà là, nàng như thế nào lớn lên, trải qua những chuyện gì mới có thể có tính cảnh giác cao độ như vậy, đến cả ngủ cũng phòng bị.
Không, hắn phải nói là, thực sự nữ nhân này có quá nhiều điểm khác biệt so với cái yếu đuối vô dụng hắn từng chán ghét trước đây, không lẽ nàng gặp phải chuyện gì nên thay đổi như thế, vẫn là, làm như thế nào, cho dù có gặp phải chuyện gì đi nữa cũng không thể trong một sớm một chiều có thể thay đổi như vậy được.
Là trước đây nàng che giấu tốt, hay là bản thân nàng có vấn đề?
Người nào đó nghĩ về nữ nhân thay đổi mà không tự điểm lại chính bản thân mình, lạnh lùng ít nói phúc hắc như hắn, cớ vì cái gì mấy ngày hôm nay quen nữ nhân này lại thành ra một tên vô sỹ như thế chứ.
“Không có gì, chỉ là muốn đến nhìn ngươi nghỉ ngơi một chút, còn có chút chuyện cần nói, nhưng là, để sáng mai cũng không muộn.” Dung Nhất Dạ bình thản đáp lại, hắn thực sự cũng không có ý đồ gì hết, chỉ là muốn đến nhìn nàng thôi.
Hắn vẫn luôn cảm thấy muốn làm chuyện gì đó với nàng, khiến nàng phản kháng mới có chút thú vị, nhưng nàng không có phản kháng thì cũng rất đáng yêu, đáng tiếc bây giờ hắn vẫn còn chưa muốn ăn nàng đâu.
“Như vậy sao, nhưng là, ngươi đã quấy rầy giấc ngủ của ta rồi, có chuyện gì trực tiếp nói luôn đi.” Hạ Tử Diệm không nhanh không chậm nói, nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa lưng vào giường nhìn nam nhân. Nàng cảm thấy, chuyện hắn muốn nói có liên quan đến mình, không, chắc chắn chuyện này là chuyện của nàng.
“Thật là, tiểu bảo bối này, nên nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, ngày mai nói cũng không muộn, nhanh nào, đi nghỉ ngơi.” Dung Nhất Dạ cười cười nói, hắn thừa nhận là mình đánh thức nàng, nhưng cũng không phải cố ý, chỉ là, nàng lại muốn quan tâm cái chuyện kia vào lúc này, thật không giống người biết hưởng thụ cuộc sống như buổi sáng hôm nay gì cả, thôi vẫn là nên cho nàng nghỉ ngơi đi.
“Nếu đã như vậy, ngươi còn chui vào chăn làm cái gì?” Hạ Tử Diệm nhìn thấy nam nhân kéo chăn của mình lên, chui vào, lại ôm nàng đến kín không kẽ hở liền cựa quậy nói, không phải hắn muốn cùng nàng ngủ chung chứ.
“Tiểu bảo bối nói thử xem, ây… nàng đừng động loạn a, nếu không ta không đảm bảo được điều gì.” Nam nhân cười ý vị nhìn Hạ Tử Diệm nói, nàng còn động loạn, hắn thực sự không biết được mình sẽ làm gì nha.
Khuôn mặt của nữ nhân hắc tuyến giăng đầy, ai đến nói cho nàng biết, đây là cái lạnh nhạt vang danh Dung vương sao, không phải hắn ở bên nữ nhân nào cũng vô sỹ như thế này chứ.
Người trong bóng tối kia mặt cũng nhìn không rõ cảm xúc, hắn cũng rất muốn hỏi, đây là chủ tử không ham nữ sắc của bọn hắn sao a.
****
Buổi sáng thức dậy.
Hạ Tử Diệm cảm giác bên cạnh trống trải, liền biết nam nhân đã rời đi, nàng cũng không quan tâm, tiếp tục ngủ. Sau đó, còn chưa ngủ được thêm bao lâu, liền cảm thấy có người xốc chăn của mình lên, lại sau đó một lực đạo không nhỏ bế bổng cả người lên không trung, khi nhìn lại, thì ra là đã rơi vào vòng tay ôm ấp của ai kia.
Nam nhân bế nàng ra khỏi chăn, khẽ thì thầm:
“Còn muốn ngủ sao, mau mau thức dậy ăn sáng đi nào, tiểu lười biếng.”
Tiểu lười biếng hả? Nam nhân này làm sao lại cứ thích đặt cho nàng mấy cái biệt danh kì lạ như vậy.
“Ngươi còn chưa đi sao?” Được người nào đó đặt trên ghế, nhìn trên bàn đã chuẩn bị tốt thức ăn, Hạ Tử Diệm khó khăn mở miệng hỏi, nàng tuyệt không quen với kiểu được quan tâm chăm sóc như công chúa thế này.
“Ta đi rồi, nhưng phải quay lại cũng bảo bối dùng bữa sáng, nào, quay mặt sang đây một chút.” Dung Nhất Dạ kéo kéo khuôn mặt nữ nhân quay sang đối diện với mình, nhẹ nhàng dùng khăn bông đã thấm nước lau mặt cho nàng, lau xong rồi còn vừa ý hôn nàng một cái.
Đối với loại hôn hít như thế này, Hạ Tử Diệm vốn đã cảm thấy thật vô lý, cơ mà, nàng biết, có nói với nam nhân này cũng chỉ tổ vô ích, nên cũng không có phản ứng lại hắn, mặc hắn lau mặt cho mình.
“Xong rồi, trước uống một ngụm trà, chúng ta dùng thức ăn.” Nam nhân ngồi đối liện với nữ nhân, sau khi lau mặt cho nàng xong thì có người hầu vào dọn đi chậu rửa mặt, hắn cũng không cần động đến, mấy người hầu này tất nhiên là hắn sai người chuẩn bị cho nàng rồi.
“Tối qua, ngươi là có chuyện gì muốn nói với ta?” Hạ Tử Diệm dùng một ít cháo, lại nhìn đến ai đó vui vẻ nhìn mình ăn có chút khó hiểu, nàng cũng không thèm để ý, nhớ đến chuyện đêm qua, liền hỏi.
“Cũng không có gì, nàng xem cái này liền biết.” Dung Nhất Dạ không nhanh không chậm lấy mảnh thư tín từ trong tay áo đưa cho nữ nhân, nhìn một chút xem phản ứng của nàng.
“Chuyện này làm khó ngươi?” Hạ Tử Diệm nhìn mấy dòng chữ trên mảnh giấy khẽ nhíu mi hỏi, hắn không giải quyết cái chuyện này được hay sao, còn phải tìm tới nàng.
“Dù gì nơi đó cũng là nhà của ngươi.” Dung Nhất Dạ cũng không có mấy bất ngờ với phản ứng vô tâm của nàng, đúng như hắn nghĩ, nàng không giống như trước nữa, nhưng tổng cảm giác không giống chỗ nào, hắn thực không lý giải được.
“Người nhà? Như vậy ngươi muốn mang chuyện này cho ta giải quyết? Vậy thì nên đáp lại bọn họ một phần đại lễ rồi.” Hạ Tử Diệm cười tà, nàng không nghĩ nam nhân này lại suy nghĩ cho nàng, bất quá, chuyện này cũng rất thú vị.
“Đại lễ?” Nam nhân tò mò hỏi, hắn không đoán ra được nàng là muốn làm gì.
“Đúng vậy, còn có, đó cũng chính là quà ra mắt phu quân ngươi.” Hạ Tử Diệm vui vẻ nói, cũng không nghĩ đến chính mình vừa nói những lời gì.
“Ngươi… ngươi vừa rồi nói cái gì? Nói lại một lần nữa.” Dung Nhất Dạ kích động đứng lên, nhìn nữ nhân ngạc nhiên nhìn mình, liền cảm thấy bản thân thật sự có chút không thích hợp.
Hắn xưa nay vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng, nàng vừa rồi nói… nàng kêu hắn một tiếng như vậy, làm cho hắn cảm thấy vui không thể nói thành lời, chỉ là, phản ứng đó của mình chính hắn cũng ngạc nhiên không kém.
Nữ nhân này từ khi nào lại có thể khiến hắn kích động như vậy.
“Ngươi kích động cái gì, ta nói cho ngươi một phần đại lễ, cái chuyện này cứ giao cho ta là được, trước nhanh chóng ăn no bụng đã, ta còn phải đi tam công chúa chỗ ở.” Hạ Tử Diệm mắt to chớp động nói, nàng không cảm thấy mình vừa nói gì đó không đúng, sao nam nhân lại kích động như vậy.
Bất quá, nữ nhân thực sự không biết, bởi vì một câu nói đó của nàng, lại khiến nam nhân tâm tình vốn chỉ muốn chơi đùa đã trở nên dao động, sau này lại giữ chặt nàng không buông. Mà dù sao mọi chuyện cũng là của sau này.
****
Cả một ngày dài học nghi thức nghi lễ và vô số cái phép tắc cung đình gì gì đó khiến cho Hạ Tử Diệm mệt đến rã rời, nàng trước đây ở trong quân đội học bao nhiêu là thứ cũng không mệt bằng hiện tại nữa, không biết quy cũ trong cung đình làm sao lại nhiều như vậy, đúng là tự ngược bản thân nha.
Vừa vặn về đến biệt cung, đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy mấy nam nhân xa lạ trong phòng mình, lại còn ngồi trên bàn, cùng nhau thong thả thưởng trà, từ khi nào nơi này của nàng lại thu hút nhiều nam nam nữ nữ như vậy, một cái Dung vương đã thấy thập phần rắc rối rồi nha.
Trực tiếp đi vào, không có chào hỏi, cũng không thể hiện bất kì thái độ nào, chỉ đơn giản là bước đến bàn trà, ngồi xuống ghế tự rót cho mình một chén, thưởng thức.
“Trà ngon.” Nữ nhân lại còn bình phẩm một câu, ba nam nhân còn lại cũng không nói gì, chỉ nhẹ chau mày.
Đây là nơi ở của nàng, có muốn chào, cũng phải là họ chào nàng, hà cớ gì phải hỏi đến bọn người xâm nhập bất hợp pháp này chứ, nàng mới là không rảnh quan tâm, bọn hắn đến đây, ắt hẳn có chuyện tìm nàng rồi, hay là, tìm cái nam nhân họ Dung kia.
“Làm sao lại không ngon được, trà này là cống phẩm của Đại Hoa vương triều.” Một nam nhân mở miệng tiếp lời nàng, ánh mắt ba người đồng thời nhìn nữ nhân đánh giá một chút.
Lời đồn nàng là một nữ nhân phế vật, nhát gan yếu đuối, lại hay sợ hãi không dám gặp mặt người lạ, cái đó là nữ nhân trước mặt bọn họ đây sao.
Thật là không giống một chút nào.
Dù nhìn như thế nào cũng thấy, nữ nhân trước mặt này là một người không quan tâm thế sự, vô tâm, lạnh nhạt, e rằng nàng này lại còn có thể là một người trời không sợ, đất không ngán nữa kìa.
Bọn hắn ba cái nam nhân lạ mặt đến phòng nàng, nàng nhìn thấy, liếc mắt cũng không thèm, bình tĩnh như vậy, như thế này gọi là hay sợ hãi không dám gặp mặt người ngoài đây sao.
Còn có, như thế nào lại tự nhiên như vậy, tự mình rót trà cho mình, lại còn bình phẩm trà, cứ như bọn họ là nơi đây đợi nàng về dùng trà chiều vậy.
Hạ Tử Diệm khẽ nhíu mày ngồi trên bàn, nàng thực không thích cái nhìn mang theo đáng giá trắng trợn như vậy của ba kẻ này.
“Ồ, Đại Hoa vương triều này cũng thật hào phóng, dâng tặng cái thượng phẩm như vậy.” Như có như không mở miệng, lời này của nàng cũng không giống đang nói chuyện với bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn một chút ba người nam nhân này.
Một kẻ tôn quý, phong thái ung dung nhàn nhã lại còn mang vài phần khí chất đế vương, bề ngoài nhìn đến thật giống vài phần khí chất của tên họ Dung kia, đây không lẽ là Dung Đạm – quân vương của vương triều, nhìn như vậy thực không khác lời đồn là bao.
Hai cái nam nhân còn lại, một cái anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt trí thức, y phục đường hoàng, kẻ này chắc chắn là một người có học thức uyên thâm nha, vả lại, được ngồi cùng với đế vương thế này, hai người này chức quan hẳn không nhỏ đi.
Nam nhân cuối cùng nàng nhìn đến, có chút đánh giá cao hơn so với hai người ban nãy, hắn khuôn mặt bình thường, mày rậm mũi cao, nhưng ánh mắt lại sắc bén, hơn nữa, cơ thể thế nhưng rất rắn chắc, nhìn qua đã biết ngay là người luyện võ nhiều năm, bên hông hắn đeo trường kiếm dài, là một thanh kiếm tốt, quả là kiếm sỹ yêu kiếm như mạng. Ngồi bên cạnh hoàng đế còn dám khí phách mang kiếm như thế.
Hạ Tử Diệm đánh giá nam nhân kia nhưng nàng cũng không nhìn lại bản thân thử, cũng không phải đang ngồi với hoàng đế đương triều mà liếc mắt người ta một cái cũng lười hay sao. Ai to gan hơn ai đây.
“Đại Hoa vương triều cũng không có giàu có bằng Hoằng Hà vương triều đâu, cư nhiên còn mang nữ nhi xinh như hoa như ngọc của mình đến dâng cho Dung vương của chúng ta cơ mà.” Một lời nói, nghe ra trong đó toàn mỉa mai và châm biếm, hắn đang nói đến nàng, bọn người này là tìm đến nàng, hơn nữa còn đến để gây chuyện nha.
“Ha ha, nào dám, được Dung vương để mắt quả là phước phần của ta. Bất quá, chuyện đó sự rằng không liên quan gì đến Hoằng Hà vương triều đi.” Cười cợt đáp lại, âm thanh sắc bén mà vô tình kia làm cho người ta cảm thấy, nàng giống như không có chút quan hệ nào đến đất nước kia, chuyện này thực sự có bao nhiêu quỷ dị.
“Như thế nào nói như vậy, tam công chúa giải thích một chút.” Dung Học tò mò mở miệng, để làm cho hắn tò mò như vậy, thực sự nữ nhân này cũng có bản lĩnh.
“Tam công chúa hử? Ngươi cũng biết ta là tam công chúa? Vậy mà cư nhiên còn không có lễ nghi gì, thực sự cái danh phận này cũng quá thiếu quyền lực đi. Người nói phải hay không, Quân vương bệ hạ.” Hạ Tử Diệm vẫn bộ dạng cười cợt kia, nhưng lời nói lại mang vài phần châm biếm, kẻ có học thức nhất tại nơi này cư nhiên cũng không coi nàng ra gì, lễ nghĩa còn không có, muốn nàng cũng bọn hắn dĩ hòa vi quý, e là khó khăn rồi.
Lời nói kia của nữ nhân làm cho ba nam nhân ngạc nhiên, bọn hắn bây giờ thực sự nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc nhiều lắm, chỉ liếc mắt qua một chút, chuyện gì cũng không có để tâm từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, ấy thế nhưng lại nhận ra thân phận của nam nhân, quả thực không thể xem thường nàng.
“Ha ha, ngươi nhận ra trẫm, vậy mà cư nhiên cũng không có hành lễ gì cả nha.” Dung Đạm đáp lời nàng, trong giọng cười kia có chút bắt bẻ nữ nhân, hắn hôm nay cũng muốn xem xem nàng ăn nói như thế nào.
“Hành lễ? Ta tất nhiên không nghĩ đến việc quân vương của vương triều lại không có thông báo mà lẻn vào phòng của khuê nữ nhà người khác như vậy đâu, như thế nào còn muốn người ta hành lễ.” Hạ Tử Diệm miệng lưỡi trơn tru nói, nàng nói không sai, bọn hắn lẻn vào phòng nàng, còn muốn nàng cùng bọn hắn hữu lễ, nằm mơ.
“Ngươi nên biết, cung này cũng là của ta, ta muốn đến tự nhiên đến, không có cần thông báo.” Dung Đạm không nghĩ nữ nhân sẽ nói như vậy, bất quá, hắn cũng không có e sợ đáp lại.
“Quân vương a quân vương, ngươi quả thực bận rộn đại sự quốc gia nên quên rồi sao, vậy, để ta nhắc cho ngươi nhớ một lần.
Quả thực vương triều này là của ngươi, bất kì nơi nào ngươi muốn đến, không ai dám ngăn cản, nhưng là, ngươi cũng đừng có quên, ta là thê tử chưa vào của hoàng huynh ngươi, sau này cũng là tẩu tử của ngươi, dù ngươi muốn đến nơi này, e là cũng cần phải để ý tôn nghiêm của mình một chút, tránh việc ta làm hỏng danh tiếng, mất hòa khí huynh đệ các người.” Nữ nhân không nhanh không chậm châm biếm, nàng biết rất rõ ràng, nơi này của nàng hắn muốn đến liền đến, nhưng là, nàng hôm nay đã khác xưa, thân phận cũng đã thay đổi, muốn chiếm tiện nghi của nàng, chỉ còn mỗi tên hỗn đản kia thôi.
“Ngươi, vô lễ, dám nói chuyện cùng quân vương như vậy.” Dung đại tướng quân tức giận nói, hắn thực sự không nghĩ nữ nhân lại có miệng lưỡi ghê gớm như vậy, nhưng là, làm sao lời nàng nói hắn cũng cảm thấy đúng, mặc dù vậy, nàng cũng đã mạo phạm thiên tử.
“Ta nói gì sai sao? Ngươi nói thử xem, Dung vương gia.” Hạ Tử Diệm không sợ hãi hỏi lại, uống một chút trà, lại nhàn nhã gọi người bên ngoài vào, nam nhân này làm sao lại có cái sở thích nghe lén như vậy, lần trước cũng như thế.
“Dung vương.”
“Trưởng huynh.”
Ba người nhìn thấy nam nhân, kẽ giật mình một cái, không nghĩ hắn đến lúc nào, bọn họ còn không có nhận ra, làm sao nữ nhân này lại.
“Như thế nào, muốn đến nhìn xem tẩu tử của các ngươi?” Không có nhiều cảm xúc, nhưng ai cũng biết, hắn đang giận, ba người này cả gan lúc hắn vắng mặt muốn ức hiếp tiểu bảo bối của hắn, hắn làm sao không giận cơ chứ.
“Là, chúng ta đến vì chuyện kia, người nói có người giải quyết, không biết đến bao giờ?” Dung Học nuốt nước miếng nói, hắn thực sự cũng không muốn to gan như thế, nhưng chuyện kia không giải quyết không được.
“Các ngươi nghi ngờ cách giải quyết của ta, hay nghi ngờ cách nhìn người?” Một câu lạnh nhạt thốt ra, hôm nay thực sự bọn hắn quá đáng rồi.
“Ngươi tức giận cái gì? Bọn họ cũng không có chiếm được tiện nghi của ta đâu, vả lại, cái chuyện kia, không phải rất dễ dàng giải quyết hay sao?” Hạ Tử Diệm liếc Dung Nhất Dạ một cái nói, nàng tất nhiên biết bọn người này đến đây vì cái gì, bất quá bọn họ vẫn chưa là đối thủ của nàng, bị chiếm tiện nghi, là nàng chiếm tiện nghi mới đúng.
“Dễ dàng? Ngươi như vậy là có ý tứ gì?” Dung tướng quân ở một bên nói, hắn nghe được lời nàng, thực sự cảm thấy rất tò mò nữ nhân này có kế sách gì.
Cũng như hắn, ba người kia cũng có chút mong chờ, chỉ là không thể hiện ra.
“Bảo bối, nói cho bọn họ nghe một chút.” Dung Nhất Dạ lại giở trò, ôm lấy nữ nhân bên mình, luôn tiện ngồi trên án, để nàng ngồi trên đùi mình.
Bảo bối?
Ba ngươi kia nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nghe được lời nói kia, cả khuôn mặt như muốn giật đứt hết cả dây thần kinh, khóe môi không tự chủ được mà co rút, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu như thế nào là sắc lang a, lại là, đây là cái sắc lang lạnh băng ngàn năm đó nha.
Bọn hắn có phải hay không lâu nay không có quan sát kĩ hay là không hiểu hết về nam nhân kia, cư nhiên hắn, cũng có lúc có cái thái độ như vậy.
“Ngươi an phận một chút, không được gọi bừa.” Hạ Tử Diệm khinh thường liếc nhìn nam nhân, lại nhìn đến phản ứng của ba người kia cũng không có gì lạ, nàng bạn đầu cũng bị giật mình a, bọn người kia nhìn thân thiết với nam nhân này như vậy, không có biểu hiện như thế mới thực là lạ đó.
“Chuyện này cứ đáp ứng hoàng đế Hoằng Hà vương triều một chút là được rồi, còn có, phải trực tiếp mời hắn đến dự hôn lễ của chúng ta, ta phải tự mình cho hắn một cái kinh hỷ khó quên nữa chứ.” Hạ Tử Diệm khóe môi khẽ nhếch, lại làm cho ba nam nhân có cảm giác địa ngục hắc ám đang bao trùm, nàng thế nhưng đang giở cái quỷ kế gì a, bọn hắn cảm thấy thực sự đáng sợ.
Một bình luận về “Hoàng phi bá đạo của Dung vương gia – Chương 5”