Sủng Phi Của Vương Gia âm lãnh – Chương 5

Chương 5: Rắc rối.

 

Một ngày về thăm phủ, sau bữa tối Vi Khúc Dung cùng hai nha hoàn lại quay về vương phủ, sau này khó có thể có thời gian về thăm, liền thấy có chút quyến luyến.

“Tỷ! Người ở lại đi! Sao lại rời Nhan nhi?” Vi Khúc Nhan nhìn tỷ tỷ lên xe ngựa, nhịn không được chạy nhanh đến.

“Nhan nhi! Lần khác tỷ tỷ lại quay về thăm ngươi.” Một câu nói của Vi Khúc Dung, liền làm cho Vi Khúc Nhan an lòng tin tưởng, không còn có thể quậy phá nữa.

“Trở về phủ.” Nhìn thấy vương phi lên xe, Y Nguyệt nhanh chóng nói với phu xe. Xe ngựa một đường nhanh chóng trở về vương phủ.

“Vương phi! Người đã trở lại.” Lão quản gia đã chờ đón từ khi nào, hành tung của nàng hắn làm sao biết, hay là hắn nghĩ nàng sẽ trở về nên liền đợi.

“Có việc gì sao?” Vi Khúc Dung lạnh giọng, âm thanh theo không khí truyền đi.

“Dạ, có một chút chuyện.”

“Nói đi!”

“Đã mấy ngày nay lão nô nghe được tin tức của vương gia, nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy người trở về, chỉ muốn thông báo với vương phi.”

“Vương gia?” Vi Khúc Dung nhìn lão quản gia, chẳng lẽ là vì đạo thánh chỉ kia ư? Lúc hoàng thượng ban ra đạo thánh chỉ, nàng cũng không hề mong muốn người khác sẽ tin, đó chỉ là lời đảm bảo mà nàng muốn có thôi, hôm nay nghe được những lời này, e rằng việc ghi ở trong thánh chỉ ai cũng tin là thật. Mặc kệ, hắn quay về thì có liên quan gì đến nàng chứ? Chỉ cần không làm hỏng việc của nàng là được.

“Ân, lão nghe nói người đang trên đường trở về, thông báo cũng được năm ngày qua, nhưng hiện tại là không có tin tức, người cũng không thấy.”

“Vậy sao? Ngươi lui xuống đi! Khi nào có tin gì cứ báo cho ta.” Vi Khúc Dung nói, cùng hai nha hoàn đi về phòng riêng.

“Ân.” Lão quản gia không dám cãi lời, nhưng ông luôn cảm thấy có khúc mắc trong lòng. Tuy nói rằng vị vương phi này là được vương gia yêu mến nên mới xin ban hôn, nhưng từ ngày về phủ nàng chưa một lần hỏi đến vương gia, có chăng là nàng không muốn nhắc đến để khỏi phải nhớ mong và lo lắng. Nếu là thật vậy thì hôm nay ông càng không rõ vì lí do gì nghe tin vương gia sắp về mà nàng vẫn không có chút cảm xúc, chuyện này cuối cùng là như thế nào?

Tại phòng riêng.

“Vương phi! Người rửa mặt đi ạ!” Y Nguyệt bưng chậu nước nhỏ vào phòng lên tiếng nhắc Vi Khúc Dung, chẳng biết nàng là đang làm gì mà từ lúc ở phủ tướng quân về liền ở trong phòng không chút động tĩnh.

“Cứ đặt xuống đi! Ngươi gọi Xuân Hoa vào đây!” Vi Khúc Dung nhìn Y Nguyệt nói, hôm nay chắc các nàng đã cùng nha đầu Tiểu Hoàn làm quen rồi, bây giờ cũng đến lúc phân phó cho các nàng ít việc.

Y Nguyệt nghe lệnh bước ra cửa đưa Xuân Hoa đến, cánh cửa phòng nhanh chóng đóng lại.

“Vương phi! Người có gì sai bảo ạ?” Xuân Hoa nhanh nhẹn.

“Hôm nay các ngươi đã gặp được nha hoàn Tiểu Hoàn phải không?” Vi Khúc Dung không nhanh không chậm nói.

“Dạ, chúng nô tì còn kết bằng hữu ạ!” Y Nguyệt lên tiếng, những chuyện này không lẽ khiến vương phi không vui.

“Tốt! Đã như thế ta liền có việc giao phó cho các ngươi.” Vi Khúc Dung cười nói, nha đầu Tiểu Hoàn đó nếu đã đồng thuận kết tỷ muội với các nàng thì nàng ấy chắc chắn đã nhìn ra được điểm tốt ở hai người, vậy thì nàng liền cho hai nàng ấy phụ giúp nha đầu đó một tay.

“Vương phi xin cứ phân phó!” Cả hai người thanh âm dứt khoát, có tin mới dùng, được làm việc cho vương phi cũng không có gì không tốt.

“Ngày mai, hai người các ngươi, mỗi người theo lời của ta trong tờ giấy này đi làm, sau khi có kết quả liền báo cho ta. Nhớ kĩ, để ai phát hiện, các ngươi cũng sẽ không có mạng nữa, có tin tưởng là làm được không?” Vi Khúc Dung nghiêm giọng nói, chuyện này không khéo sẽ bị kẻ gian làm hại, hai nha đầu này nhất định phải đủ thông minh, đủ lanh lợi, nếu không chết cũng khó nói.

“Xin hãy tin tưởng, bọn nô tì nhất định không làm cho người thất vọng.”

****

Buổi sáng, ánh mặt trời còn chưa ló dạng Vi Khúc Dung đã thức dậy, nàng đi dạo quanh hồ, thân ảnh màu trắng mang nét mong manh như hạt sương, cả người tỏa ra một khí lạnh không ai dám lại gần, dạo gần đây, nơi này dường như có cái gì khác lạ.

“Vương phi buổi sáng!” Lão quản gia đã thức dậy từ khi nào, vừa thấy vương phi nàng liền thi lễ.

“Ưng Túc! Ông nói xem, nơi này của chúng ta là đang có điểm phát sinh gì khác lạ?” Vi Khúc Dung không nhìn hỏi, nàng hôm nay lại gọi thẳng tên của lão quản gia, thật khó hiểu.

“Ân, lão nô cũng cảm thấy như vậy. Mấy hôm nay đều rất lạ.” Lão quản gia gật đầu, mấy ngày nay ông thật lo lắng điều gì đó vô hình, liền không thể ngủ yên được, trong phủ đang có gì thay đổi, thật không còn như xưa.

“Ngươi phái người đi tra xem, có điều gì liền bẩm báo ngay.” Vi Khúc Dung nhíu tâm mi, ánh mắt sắc lạnh quét qua giữa hồ, tựa hồ như có điều gì đó không tốt đang vây lấy Hàn phủ này.

“Dạ.” Lão quản gia nói, quay người lui ra ngoài.

“Vương phi!” Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên đằng sau Vi Khúc Dung, Xuân Hoa sau khi nghe lệnh nàng rời đi từ sớm liền đã quay lại.

“Y Nguyệt đã quay lại?” Vi Khúc Dung mở miệng, chờ nha đầu kia quay về liền biết một lượt kết quả hôm nay.

“Vẫn chưa. Nhưng sẽ sớm quay lại ạ.” Xuân Hoa trả lời, hôm nay chủ tử nàng tựa hồ có gì đó không tốt.

“Gia, người làm sao?”

“Không sao, ta là đang suy nghĩ một vài chuyện, về phòng thôi, thay y phục, ta xuất phủ một chuyến.” Vi Khúc Dung nói, nàng quay về phòng, đợi Y Nguyệt quay lại liền xuất phủ ra ngoài.

“Vương phi! Người là đi đâu? Để lão nô phái người theo bảo vệ.” Lão quản gia vừa đi lo một số chuyện trong phủ, lúc quay lại đã thấy vương phi của hắn cùng hai nô tì Xuân Hoa, Y Nguyệt chuẩn bị đi đâu.

“Ta chỉ ra phố một lát! Không cần thị vệ.” Vi Khúc Dung nói, mang theo thị vệ lại càng gây chú ý.

“Không thể, người lỡ như xảy ra chuyện, lão nô không có cách trình bày với vương gia, với hoàng thượng.” Lão quản gia kiên quyết.

“Ngươi là mong ta có chuyện?” Nàng lạnh nhạt, dù biết rõ hắn không có ý đó, nhưng ra phố một chút còn phải mang theo người, như thế quá khoa trương đi.

“Lão không có ý đó a. Vương phi, người là bậc quý nhân, nên có người bảo hộ, như vậy lão sẽ ít đi lo lắng.” Hắn lau mồ hôi trên trán, vẫn cố gắng thuyết phục.

“Đừng nhắc mấy chuyện đó với ta, còn nữa, sau này ta không cho phép ai mang hoàng thượng hay vương gia ra uy hiếp. Không có chuyện gì. Ngươi đừng nhiều lời.” Nói rồi lại cùng hai nha hoàn bước đi.

Trên đường thành thật là náo nhiệt sầm uất, cứ hệt như một hội chợ vậy, tiếng người bán hàng chào hàng, tiếng thương nhân ngả giá, đủ thứ âm thanh, thật nhộn nhịp nháo động vô cùng.

Vi Khúc Dung bước đi trong ánh nhìn của tất cả mọi người, dung nhan này thu hút như thế, kiều diễm mỹ lệ như thế, làm sao không gây chú ý. Chết tiệt, lần sau ra đường nên mang mặt nạ.

“Chủ nhân! Người xem…” Xuân Hoa hết sức vui vẻ nói. Thật là, nàng đang cầm trên tay một cái đèn lồng hình những con bướm xinh đẹp, khuôn mặt hồ hởi vô cùng. Có vẻ như lâu nay sống trong vương phủ các nàng ngày ngày làm việc, đến nổi quên mất rằng bản thân vẫn còn nhỏ, còn nhiều thứ chưa được biết, chưa được nhìn ngắm ở ngoài kia.

“Ngươi thích nó à? Vậy chọn mấy món đi.” Vi Khúc Dung nói. Xuân Hoa ra sức gật gật đầu, chẳng qua là có thích nàng cũng không dám lấy ngân lượng của vương phi mà mua, như thế để lão quản gia hay vương gia nhà nàng biết, ắt sẽ bị trách phạt.

“Chủ nhân! Nô tì chỉ thích như vậy thôi, người không cần phải phí bạc vì nô tì, nô tì không dám.” Xuân Hoa luyến tiếc đặt đèn lồng xuống nói.

“Ta cho phép ngươi. Cứ chọn vài món đi! Y Nguyệt! Ngươi thích cái nào, chọn đi!” Vi Khúc Dung nói, nàng đâu phải là người lễ tiết gì chứ! Dù sao cũng là người hầu bên cạnh, nàng tại sao không được đối tốt.

Vừa nhắc đến Y Nguyệt đã không thấy bóng dáng đâu, Vi Khúc Dung quét mắt một lượt tìm kiếm, liền thấy phía trước, cách nàng không xa, Y Nguyệt đang ôm một đứa nhỏ, hình như là ăn xin, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt. Nam nhân vóc dáng trung bình, ánh mắt toát ra toàn sự trăng hoa, ám muội, có vẻ là một kẻ háo sắc.

“Ngươi! Dám cản chuyện của ta?” Hắn nói, ánh mắt không chủ động được mà chớp chớp, đứng trước mặt hắn là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuy không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng đủ để khơi được dục vọng con người háo sắc bên trong hắn.

“Cả một đứa trẻ mà ngươi cũng đánh! Mất nhân tính.” Y Nguyệt lạnh lùng, không để ý đến thái độ cùng sắc mặt nam nhân, quay sang đứa bé trong tay, nhẹ giọng:

“Tiểu đệ đệ! Đệ không sao chứ?”

Đứa bé không nói gì, ánh mắt vẫn như cũ trong sáng, ai không tinh tường liền không nhìn được bên trong ánh mắt trong sáng đó là cả một luồng khí lạnh cùng ức chế.

“Ngươi quan tâm hắn làm gì? Hãy cùng công tử ta chơi đùa một chút đi.” Tên nam nhân lại mở miệng, có chút tức giận, con ả đầu này người nào không quan tâm lại đi quan tâm một đứa ăn xin, hắn hôm nay gặp được nàng, há lại để nàng đi dễ dàng.

“Ngươi im miệng! Đồ nam nhân không biết xấu hổ.” Y Nguyệt lạnh lùng, nàng ghét nhất những kẻ nhà giàu chuyên đi ức hiếp những người yếu thế, đã vậy tên này còn là tên háo sắc.

“Dám mắng gia nhà ta? Không dạy ngươi một bài học ngươi liền không hiểu chuyện.” Mấy tên gia nhân đi theo hắn nói, tiến lên định bắt Y Nguyệt. Từ xa, mấy viên đá nhỏ không biết từ đâu bay đến, vèo một cái đánh ngã hết bọn kia, ngay sau đó, Vi Khúc Dung bước đến, người người vây lại, xem một tràng kịch, dân chúng ở đây thật biết nhiều chuyện. Tiếng nói theo gió truyền đi xa.

“Ngươi hà cớ gì phải làm khó hai người bọn họ?”

“Ngươi là ai?” Nam nhân tức giận nhìn mấy tên thị vệ ngã trên đất nói, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là dung nhan bức người, hắn nhìn nàng, không tự chủ được, nuốt nước bọt. Trên đời này còn có người xinh đẹp như hoa như ngọc vậy sao? Hắn là có phúc hay vô phúc đây?

“Ta là ai không liên quan ngươi?” Vi Khúc Dung nói, ánh mắt liên tục tìm kiếm, vừa rồi là ai phát ra mấy viên đá kia, nàng vốn định đến ngăn chặn, nhưng là còn chưa kịp đi đến đã có người ra tay trước. Nàng thì không thể có nội lực như vậy, mặc dù võ công của nàng không tệ.

“Mĩ nhân, sao lại không liên quan a? Trước lạ sau quen mà.” Hắn lại nói, ánh mắt nhìn nàng không ngừng.

“Chủ nhân! Người mặc kệ hắn. Tên háo sắc này thấy nữ nhân liền như con chó thấy thức ăn vậy.” Y Nguyệt nhìn Vi Khúc Dung không tự chủ được nói, bên tay nàng, đứa trẻ  như cũ vẫn im lặng. Nàng vừa rồi là đang đi ra phố cùng chủ nhân, liền nhìn thấy đứa trẻ này từ đâu chạy lại, va phải tên kia một cái, hắn không đỡ người đã đành, còn muốn ra tay đánh người, nàng đây là chỉ muốn nói lí với hắn, không ngờ nam nhân này bề ngoài đạo mạo, nhìn cũng có học thức mà lại háo sắc không biết lí lẽ, giờ lại gây chấn động đến cả vương phi, người mà có chuyện gì thì làm sao?

“Ngươi nói gì? Ả tiện nhân kia? Sao khi không đi vu khống ta.” Hắn hét lớn, ban nãy còn nhỏ nhẹ với người ta, mà bây giờ tìm thấy nữ nhân đẹp hơn liền trở mặt.

“Tiện nhân? Ngươi là đang tự mắng mình à?” Vi Khúc Dung ảm đạm nhìn hắn, trước mặt nàng lại dám mắng người của nàng. Tên này đến cuối cùng là to gan hay có người bảo hộ phía sau đây.

“Ngươi? Bọn bây còn đứng đó ư? Bắt nàng ta về phủ cho ta.” Hắn lại rống lên, lần này nàng gặp phải hắn e rằng không thể rời khỏi rồi.

“Các ngươi dám tới một bước, hắn liền không còn mạng.” Một thanh trường kiếm dài chĩa thẳng vào cổ họng tên nam nhân, người của hắn e dè dừng lại, nhìn người đang chĩa kiếm vào cổ công tử, là một tên cận vệ, ăn mặc kiểu này là binh của hoàng gia, sao lại có quan binh ở đây?

“Ngươi to gan, dám… dám uy hiếp ta. Ngươi không biết ta là ai ư?” Tên nam nhân run run nói, tên này dù là binh lính nơi đâu cũng thật to gan, dám vô lễ với hắn, hắn sẽ mách với phụ thân giết chết tên này.

Vi Khúc Dung nãy giờ nhíu hạ đôi mi đứng đó, nàng rõ hơn ai hết, tên cầm trường kiếm kia là thủ hạ trong phủ vương gia, lão quản gia này thật không nghe lời, nhưng cũng nhờ vậy nàng đỡ phải ra tay.

“Ngươi dù có là ai cũng không động được chủ tử nhà ta.” Người cầm kiếm lại lạnh giọng, tên này nói thêm một câu hắn liền cho gặp diêm vương lão tử.

“Thiếu gia nhà ta là con trai độc nhất của Binh bộ thượng thư Thất Trung Nhân – Thất Quân Bảo, các ngươi lại dám thất lễ với người? Lão gia nhà ta sẽ trừng trị ngươi.” Một tên nô tài cuồng vọng nói, nghe đến đây, Vi Khúc Dung cười nhẹ, nụ cười mang theo chết chóc mà ai đứng gần nàng liền cảm nhận được lạnh lẽo.

“Ô! Thì ra là con của Binh bộ thượng thư?” Vi Khúc Dung khẽ nhấc môi, đã vậy hôm nay đành phải cho hắn đau lòng một chút về gặp cha.

“Haha! Sợ rồi phải không? Nói cho ngươi biết, cha ta rất được hoàng thượng sủng ái, ngươi nếu biết điều liền quỳ xuống cầu xin, để cho ta mang nàng đi, ta có khi sẽ bỏ qua.” Thất Quân Bảo tuy bị kiếm chĩa vào cổ vẫn dương dương, mấy người đứng ngoài xem không ngừng bàn tán.

“Tên này lâu nay hoành hành nơi đây, không ai chịu nổi, hai cô nương này lại tự rước họa.”

“Đúng đúng, cha hắn không phân biệt đúng sai, động đến con hắn liền mất mạng cả nhà.”

“…”

Nhiều lời bàn tán khiến cả khu chợ xôn xao, ai ai ở đây lại không biết tên này, nổi tiếng háo sắc phong lưu, suốt ngày bài bạc, ăn chơi tại lầu xanh, cha của hắn bao bọc hắn rất nhiều. Phàm là chuyện gì cũng bao che, còn thay hắn nhiều lần làm chuyện không thể dung tha.

“Cuồng vọng, ngươi hôm nay gặp ta, ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi.” Vi Khúc Dung lớn giọng, những tên này đã không được dạy dỗ thì cứ để nàng làm giúp.

“Đánh hắn cho ta, làm như thế nào cho phụ thân hắn không nhận ra được là hài tử thì càng tốt.” Vi Khúc Dung nhìn thị vệ nói, quay lưng đi về phía Xuân Hoa vẫn đang còn thích thú với mấy cái đèn lồng.

“Chủ nhân! Đứa bé này…?” Y Nguyệt nhìn tiểu tử bên cạnh hỏi.

“Cho nó ít bạc rồi để nó đi.” Vi Khúc Dung nhìn đứa trẻ, dù sao mỗi người cũng có cuộc sống khác nhau, nếu gặp ai nàng cũng thu nhận hoặc giúp đỡ thì cũng không thể giúp hết người trong thiên hạ, cứ để cho họ tự lập một chút sẽ tốt hơn.

Y Nguyệt nghe lệnh đưa bạc cho tiểu tử, thế nhưng nó lại không nhận, một mực đi theo các nàng. Bất quá hôm nay tâm trạng Vi Khúc Dung đã bị làm hỏng liền không đi đến nơi cần đến nữa mà lại quay về.

“Chủ nhân! Nó…” Y Nguyệt nhìn được đứa trẻ cứ theo sau nàng, cầm lòng không được hỏi.

“Là nó muốn theo chúng ta chăng?” Xuân Hoa tuy không hiểu chuyện gì mà vương phi và Y Nguyệt lại đi cùng tiểu tử nhưng mà nhìn dáng vẻ nó nàng bất chợt lại lên tiếng.

Đứa trẻ nghe được cũng ra sức gật đầu.

“Ngươi không sợ khổ?” Vi Khúc Dung lạnh nhạt nói.

“Không.” Bây giờ tiểu tử hắn mới chịu mở miệng, tiếng nói thơ ngây trong trẻo truyền đi.

“Tốt. Y Nguyệt! Cho người mang nó vào phủ, ngày mai ta sẽ phân phó.” Vi Khúc Dung nhìn tiểu tử, tuy còn nhỏ nhưng nàng có thể nhìn ra hắn không tầm thường, lại có khí chất, như vậy cứ mang nó về, xem nó chịu được gian khổ như thế nào.

****

Ngày hôm sau.

Cả kinh thần chấn động vì chuyện con trai của Binh bộ thượng thư bị đánh đến nhìn không ra hình dạng. Phụ thân hắn đang điên cuồng tìm kiếm nữ tử đánh hài nhi mình.

Phủ đệ Thất gia.

“Ngươi nói! Là ai đánh nhi tử ta?” Thất Trung Nhân quát tháo ầm ỷ, nhìn con trai đau đớn rên rỉ, một bên là phu nhân đang khóc nức nở.

“Chúng con thật không biết thưa lão gia.” Mấy tên hầu mặt mũi bầm tím quỳ nói.

“Phụ thân! Phụ thân! Người phải đòi lại công đạo cho ta, ta thật đau quá!” Hắn nằm trên giường, mặt băng bó như xác ướp, đã vậy lại còn không yên phận, tự mình chuốc họa.

“Con trai! Đừng lo. Ta sẽ thay ngươi đòi công đạo. Đi! Đi bắt ả tiện nữ ấy về cho ta. Nhanh lên!” Hắn quay sang con trai an ủi, lại quát tháo bọn gia nhân trong phủ, cả một phủ rộng lớn nháo nhào.

“Bẩm! Chúng con làm sao bắt ạ? Không biết được nàng ta là tiểu thư nhà ai.” Một tên to gan nói, dù sao không bắt được nàng ta thì cũng chết, nói ra điều này có khi còn hy vọng.

“Các ngươi là một lũ ăn hại, hôm nay không cần ăn cơm đi! Lập tức ra ngoài phố, ẩn nấp trong dân, nàng ta xuất hiện liền bắt về cho ta.” Hắn rống lên như con bò đực đến ngày khai tình, quát bọn người dưới đất kia, bọn hắn mặt nhăn không dám chống đối.

Oan uổng a? Rõ ràng là bọn hắn không có làm gì sai. Sao lại chịu kết cục này. Lần này bắt không được người liền bị nhịn ăn mấy tháng cũng không chừng, đến lúc đó bọn hắn chỉ còn là xương khô a.

****

Vương phủ.

“Vương phi! Vương phi! Không xong rồi.” Một nha hoàn chạy thục mạng hướng phòng Vi Khúc Dung tìm đến, hơi thở không nghe ra, lại còn vừa chạy vừa nói, nhìn nàng ta thật rất thảm a.

“Có chuyện gì? Sao ngươi lại không có phép tắc như vậy mà chạy đến làm phiền vương phi?” Lão quản gia nhìn thấy nàng liền không nhanh không chậm dạy bảo.

Từ trong phòng, Vi Khúc Dung đã dậy từ sớm, vừa mới đi dạo ở vườn hoa về liền nghe được ngoài cửa có tiếng ồn, nàng buông lời hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Dạ vương phi! Một nha hoàn không biết phép tắc đến làm phiền, đã bị quản gia mắng.” Tiếng trả lời của Y Nguyệt vọng vào, nghe ra có mấy phần cung kính.

“Đưa nàng vào đây.” Vi Khúc Dung nói, sáng sớm đến tìm nàng chắc chắn không phải chuyện thường.

“Dạ.” Y Nguyệt nói, tiến đến bên quản gia, cung kính:

“Quản gia! Vương phi muốn gặp nha hoàn này.”

Cửa mở, một nha hoàn bước vào, vừa bị quản gia dạy dỗ một trận nàng liền như không còn chút máu, sắc mặt không tốt. Cúi đầu bái lạy Vi Khúc Dung.

“Nô tì bái kiến vương phi.”

“Đứng dậy đi! Xuân Hoa! Lấy cho nàng cốc nước.” Vi Khúc Dung khoát tay.

“Tạ vương phi ban nước.” Nha hoàn khát nước uống liền mấy ngụm, sắc mặt có vẻ khá hơn.

“Ngươi nói, chuyện gì sao lại hoảng hốt?”

“Bẩm vương phi! Nô tì là người của nhà bếp, hôm nay ra chợ mua thức ăn liền nghe được một vài chuyện động trời.”

“Cứ nói tiếp.”

“Chuyện là, nghe nói Binh bộ đại nhân gì đó đang lùng sục khắp kinh thành để tìm cho ra người đánh con hắn, nghe nói nữ nhân đó còn đi cùng một đứa trẻ, dung mạo rất xuất chúng…”

“Ô! Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?” Vi Khúc Dung nói, nha đầu này từ đâu lại biết nàng là nữ nhân hôm nọ, nếu không biết sao lại hốt hoảng đến báo tin.

“Dạ, xin vương phi tha tội, nô tỳ mới dám nói.” Người nọ lại quỳ xuống đất cúi đầu nói.

“Hãy nói ra xem tội của ngươi có đáng tha không?” Từ trước đến nay, không ai có thể trả treo với nàng.

“Lần trước khi người xuất phủ, sau khi trở về liền mang theo một đứa trẻ, tình cờ hôm đó nô tì đi ngang qua sảnh, nghe được hai vị tỷ tỷ nói chuyện, nên…” Nha hoàn liếc nhìn Xuân Hoa, Y Nguyệt không dám nói tiếp, nàng biết nàng có tội, nhưng nàng đâu cố tình nghe lén, chỉ tại hai người này nói lớn thôi.

“Được rồi! Ngươi tiếp tục làm việc đi. Không có việc gì, ta không trách tội ngươi, nhưng chuyện này không nên lộ ra ngoài, có hiểu không?” Vi Khúc Dung nhàn nhạt nói, chuyện này xem như đã giúp nàng, Thất Trung Quân, ngươi cứ nổi điên đi, càng điên càng tốt.

“Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi.” Nha hoàn rối rít.

“Còn không đi làm việc.” Lão quản gia nói, nãy giờ nghe được cũng hiểu ít nhiều, tên binh bộ này, dám cả gan đụng vương phi nhà hắn.

“Quản gia! Ta có chuyện cần ông đi làm.” Vi Khúc Dung đợi nha hoàn kia đi rồi liền nói, đây thì ra là cơ hội tốt. Ánh mắt dần lạnh trong không gian.

Ngoài phố, Vi Khúc Dung y phục tím đỏ thanh thoát bước trong nắng, không hề biết nguy hiểm đang bên cạnh mình, hôm nay nàng là đi ra ngoài một mình, dù Y Nguyệt và Xuân Hoa có xin theo nàng cũng không thể đồng ý. Qua một con phố lớn tấp nập người, Vi Khúc Dung liền rẽ vào một lối nhỏ, chưa kịp phản ứng kêu la, liền bị một chiếc khăn bịt miệng, được người mang đi, từ xa, một thân ảnh áo đen đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Lão gia! Đã đưa người về.” Ném nàng xuống sàn nhà lạnh lẽo, tên kia liền nói. Hôm nay đã bắt được nàng, không sợ lão gia không trọng dụng.

“Tốt!” Thất Trung Quân cười lớn một cái, bàn tay bẩn thỉu nâng khuôn mặt thanh thoát đang nằm trên đất lên.

“Ngươi quả là xinh đẹp, chả trách gì nhi tử ta lại thích. Vậy mà ngươi lại không biết điều, dám cho người đánh nó, hôm nay ta sẽ phải thay nó đòi công đạo.” Hắn cười, nụ cười nham hiểm cáo già, hắn ở trong quan trường bao năm nay không việc xấu gì là không làm, leo lên được chức quan này há lại để một ranh con sỉ nhục.

“Ngươi thì ra là Binh bộ – Thất Trung Quân. Ta cuối cùng cũng gặp được ngươi.” Vi Khúc Dung lạnh lùng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng của nàng vang vọng, âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục.

“Ngươi mong gặp ta? Là để tạ lỗi ư?” Hắn lại liếc nhìn nàng, nữ nhân này nếu cầu xin, ngon ngọt, ngoan ngoãn một chút thì hắn có khi sẽ bỏ qua, đúng là anh hùng hay tiểu nhân cũng đều không qua được ải mỹ nhân.

“Cầu xin? E rằng người đó không phải là ta.” Vi Khúc Dung nói, ung dung đứng lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mỏng trên y phục, với một chút thuốc mê kia liền có thể hạ được nàng sao? Tên này quá xem thường nữ nhân rồi.

“Ha ha! Ngươi đã rơi vào tay ta còn dám cả gan như vậy? Người đâu đánh ả, đánh ả cho ta.” Hắn lại cười, nụ cười đó thật làm Vi Khúc Dung chán ghét cùng kinh tởm, hắn có được như hôm nay không biết đã lấy mạng bao nhiêu người rồi.

Một luồng khí lạnh thổi hắt ra, không một tên thị vệ nào của hắn động đậy, thật là rất biết diễn trò mà, giờ phút này lại không nghe lệnh hắn.

“Các ngươi điếc ư? Còn không mau làm?” Hắn lại quát lên, đáng tiếc lại không một ai trả lời hắn, các thị vệ lần lượt ngã xuống, mang theo âm u sắc lạnh, Vi Khúc Dung cười khẩy, người của nàng đã ra tay rồi.

“Những người này…” Hắn kinh ngạc không ngớt, là bị ai ám hại, lúc nào sao hắn lại không có một chút nhận ra.

“Toàn lũ vô dụng, ta sẽ tự mình xử lí ngươi.”

Tiến lại gần Vi Khúc Dung, Thất Trung Quân xuất chưởng, đối với một nữ nhi như nàng, chút võ công của hắn cũng đủ để đối phó rồi. Còn chưa kịp ra tay thì bùm một tiếng, khói đen mù mịt làm hắn thở không ra hơi, khi bình thường lại Vi Khúc Dung đã được người mang đi. Hắn tức giận cùng phẫn nộ không biết trút đi đâu, bèn nuốt xuống quay về.

Thất phủ.

“Các ngươi không được vào!” Một gia nhân ngăn chặn khi nhìn thấy đám người hùng hổ xông vào Thất phủ, không nói lí lẽ đập phá đồ đạc.

“Gọi tên khốn thiếu gia của ngươi ra gặp ta.” Một tên đi đầu nói. Hắn hôm nay phải đòi lại công bằng cho tiểu muội.

“Thiếu gia không có ở phủ.” Tên người hầu run run nói.

“Không có, vậy thì anh em, đập phá hết cho ta, đập nát nơi này.” Lời vừa nói xong liền cùng nhau không ngại đập phá hết một dãy các trân hình bảo ngọc, cùng các loại gốm sứ quý hiếm, nữ nhân trong phủ chạy toán loạn, la hét inh ỏi, nam nhân thì bị đánh cho tả tơi, đã tay, mệt người liền rút đi.

Vừa quay về, thấy người già trẻ nhỏ, gia nhân trong phủ kẻ bị thương, kẻ dọn dẹp, liền một tràng kinh ngạc.

“Có chuyện gì?” Thất Trung Quân hỏi một nô tì.

“Bẩm lão gia. Có một toán người hung hăng đến tìm thiếu gia, tìm không có liền đập phá, đánh người.” Nô tì run sợ, thật may nàng là nữ nhi mà bọn người kia không tên nào háo sắc, nếu không e rằng không phải chỉ là cục diện bây giờ.

“To gan, bọn người nào lại dám lộng hành?” Hắn giận dữ đi tìm thê thiếp, lại một tràng khóc lóc ỉ ôi, đang an ủi từng người liền nghe được người vào bẩm báo.

“Lão gia! Không xong…”

“Có chuyện gì?” Nhìn dáng bộ hớt hải như vậy của tên này là bọn người kia lại đến sao?

“Có thái giám trong cung hoàng thượng đến.”

“Cái gì?” Hắn bất chợt không yên, một giọt mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, không lẽ chuyện hôm nay đã kinh động hoàng thượng?

“Công công! Ngươi đến đây là có việc gì?” Hắn nhanh nhẹn kéo tên công công lại, nhét vào tay mấy lượng bạc nói.

“Ưm… hưm…” Tên thái giám hắng giọng một cái, mang ngân lượng cho vào trong tay áo, lớn giọng:

“Thất đại nhân! Hoàng thượng cho mời.”

Nói xong liền nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Thất Trung Quân:

“Hoàng thượng nghe được tin, phủ của ngài có kẻ đập phá, muốn hiểu rõ thêm tình hình, thay ngài đòi công đạo.” Hắn nói xong liền cười, trước khi đi, hoàng thượng đã dặn, cái gì cần nói cứ nói, cái gì cần lấy cứ lấy, thế nên hắn làm sao phải từ chối bạc của người, huống chi chỉ là một ít bạc.

“Hoàng thượng thật anh minh. Đi! Tôi cùng ngài vào cung.”

Thất Trung Quân nói, phất tay áo, cùng thái giám vào cung.

Hoàng cung, đại diện…

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Tiếng tung hô của văn võ bá quan nghe ra thật hừng hực khí thế, hoàng thượng ngồi trên cao, vẫy tay một cái, nói:

“Bình thân!”

Thất Trung Quân nhìn các quan viên khác, trong lòng nghi hoặc, hoàng thượng không phải là nói sẽ đòi lại công đạo cho hắn sao? Sao còn triệu tập quần thần, như thế là đòi lại công đạo thế nào?

“Ta hôm nay triệu tập các khanh là có chuyện khẩn cấp cần xử lí, phải không? Thất ái khanh?” Hoàng thượng mở miệng, nhìn phía Thất Trung Quân mà nói.

“Bẩm, đúng vậy thưa hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu.” Hắn nói, bước ra giữa điện, hoàng thượng đã mở miệng, hắn nào dám không nghe theo. Bất quá cứ lái hoàng thượng theo hướng hắn đi là được.

“Thất khanh nói đi!” Hoàng đế nói, nhìn không ra trên mặt là biểu tình gì?

“Tâu hoàng thượng! Hôm nay Thất phủ của vi thần bị một nhóm thổ phỉ đạo tặc tấn công, chúng không chỉ cướp bóc của cải, còn đánh người nhà thần, mong hoàng thượng làm chủ.”

“Có chuyện động trời như thế ư?”

“Thật là không coi vương pháp ra gì mà.”

“…”

Tiếng nghị luận của văn võ bá quan, mấy người này cũng thật nhiều chuyện như dân đen trên chợ rồi a? Đây là nơi nào a? Không suy nghĩ liền bàn tán a?

“Yên lặng.” Một thái giám đứng cạnh hoàng thượng được lệnh nói, hoàng thượng còn chưa có mở miệng, mấy tên này ồn ào cái gì?

Một bình luận về “Sủng Phi Của Vương Gia âm lãnh – Chương 5”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: