Hoàng phi bá đạo của Dung vương gia – Chương 5

Chương 5: Khách không mời

 

Nam nhân sau khi rời đi liền quay về biệt cung của Hạ Tử Diệm, hắn thực sự không có quan tâm lắm vấn đề kia, chỉ muốn đến nhìn nàng một chút. Nhưng là, dù gì chuyện này cũng có liên hệ mật thiết đến nàng, hắn cũng muốn xem một chút ý kiến của nữ nhân.

Vào đến khuê phòng, nhìn đến nữ nhân đang an tĩnh ngủ kia có chút cười nhẹ, nàng như thế này thực sự cũng rất đáng yêu, ngày trước cũng không có quá chú ý nàng, thật không ngờ lớn lên bộ dáng cũng không sai.

“Ai? Là ngươi? Sao còn ở chỗ này?” Hạ Tử Diệm đang ngủ, chợt có cảm giác ai đó đang nhìn mình, giật mình một chút mở mắt liền thấy nam nhân đứng ở trước mặt, đêm hôm thế này, hắn còn xuất hiện ở nơi này làm cái gì.

Nhìn thấy nữ nhân cảnh giác như vậy làm nam nhân có chút khó chịu trong lòng, hắn không phải khó chịu vì nàng cảnh giác mình, mà là, nàng như thế nào lớn lên, trải qua những chuyện gì mới có thể có tính cảnh giác cao độ như vậy, đến cả ngủ cũng phòng bị.

Không, hắn phải nói là, thực sự nữ nhân này có quá nhiều điểm khác biệt so với cái yếu đuối vô dụng hắn từng chán ghét trước đây, không lẽ nàng gặp phải chuyện gì nên thay đổi như thế, vẫn là, làm như thế nào, cho dù có gặp phải chuyện gì đi nữa cũng không thể trong một sớm một chiều có thể thay đổi như vậy được.

Là trước đây nàng che giấu tốt, hay là bản thân nàng có vấn đề?

Người nào đó nghĩ về nữ nhân thay đổi mà không tự điểm lại chính bản thân mình, lạnh lùng ít nói phúc hắc như hắn, cớ vì cái gì mấy ngày hôm nay quen nữ nhân này lại thành ra một tên vô sỹ như thế chứ.

“Không có gì, chỉ là muốn đến nhìn ngươi nghỉ ngơi một chút, còn có chút chuyện cần nói, nhưng là, để sáng mai cũng không muộn.” Dung Nhất Dạ bình thản đáp lại, hắn thực sự cũng không có ý đồ gì hết, chỉ là muốn đến nhìn nàng thôi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy muốn làm chuyện gì đó với nàng, khiến nàng phản kháng mới có chút thú vị, nhưng nàng không có phản kháng thì cũng rất đáng yêu, đáng tiếc bây giờ hắn vẫn còn chưa muốn ăn nàng đâu.

“Như vậy sao, nhưng là, ngươi đã quấy rầy giấc ngủ của ta rồi, có chuyện gì trực tiếp nói luôn đi.” Hạ Tử Diệm không nhanh không chậm nói, nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa lưng vào giường nhìn nam nhân. Nàng cảm thấy, chuyện hắn muốn nói có liên quan đến mình, không, chắc chắn chuyện này là chuyện của nàng.

“Thật là, tiểu bảo bối này, nên nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, ngày mai nói cũng không muộn, nhanh nào, đi nghỉ ngơi.” Dung Nhất Dạ cười cười nói, hắn thừa nhận là mình đánh thức nàng, nhưng cũng không phải cố ý, chỉ là, nàng lại muốn quan tâm cái chuyện kia vào lúc này, thật không giống người biết hưởng thụ cuộc sống như buổi sáng hôm nay gì cả, thôi vẫn là nên cho nàng nghỉ ngơi đi.

“Nếu đã như vậy, ngươi còn chui vào chăn làm cái gì?” Hạ Tử Diệm nhìn thấy nam nhân kéo chăn của mình lên, chui vào, lại ôm nàng đến kín không kẽ hở liền cựa quậy nói, không phải hắn muốn cùng nàng ngủ chung chứ.

“Tiểu bảo bối nói thử xem, ây… nàng đừng động loạn a, nếu không ta không đảm bảo được điều gì.” Nam nhân cười ý vị nhìn Hạ Tử Diệm nói, nàng còn động loạn, hắn thực sự không biết được mình sẽ làm gì nha.

Khuôn mặt của nữ nhân hắc tuyến giăng đầy, ai đến nói cho nàng biết, đây là cái lạnh nhạt vang danh Dung vương sao, không phải hắn ở bên nữ nhân nào cũng vô sỹ như thế này chứ.

Người trong bóng tối kia mặt cũng nhìn không rõ cảm xúc, hắn cũng rất muốn hỏi, đây là chủ tử không ham nữ sắc của bọn hắn sao a.

****

Buổi sáng thức dậy.

Hạ Tử Diệm cảm giác bên cạnh trống trải, liền biết nam nhân đã rời đi, nàng cũng không quan tâm, tiếp tục ngủ. Sau đó, còn chưa ngủ được thêm bao lâu, liền cảm thấy có người xốc chăn của mình lên, lại sau đó một lực đạo không nhỏ bế bổng cả người lên không trung, khi nhìn lại, thì ra là đã rơi vào vòng tay ôm ấp của ai kia.

Nam nhân bế nàng ra khỏi chăn, khẽ thì thầm:

“Còn muốn ngủ sao, mau mau thức dậy ăn sáng đi nào, tiểu lười biếng.”

Tiểu lười biếng hả? Nam nhân này làm sao lại cứ thích đặt cho nàng mấy cái biệt danh kì lạ như vậy.

“Ngươi còn chưa đi sao?” Được người nào đó đặt trên ghế, nhìn trên bàn đã chuẩn bị tốt thức ăn, Hạ Tử Diệm khó khăn mở miệng hỏi, nàng tuyệt không quen với kiểu được quan tâm chăm sóc như công chúa thế này.

“Ta đi rồi, nhưng phải quay lại cũng bảo bối dùng bữa sáng, nào, quay mặt sang đây một chút.” Dung Nhất Dạ kéo kéo khuôn mặt nữ nhân quay sang đối diện với mình, nhẹ nhàng dùng khăn bông đã thấm nước lau mặt cho nàng, lau xong rồi còn vừa ý hôn nàng một cái.

Đối với loại hôn hít như thế này, Hạ Tử Diệm vốn đã cảm thấy thật vô lý, cơ mà, nàng biết, có nói với nam nhân này cũng chỉ tổ vô ích, nên cũng không có phản ứng lại hắn, mặc hắn lau mặt cho mình.

“Xong rồi, trước uống một ngụm trà, chúng ta dùng thức ăn.” Nam nhân ngồi đối liện với nữ nhân, sau khi lau mặt cho nàng xong thì có người hầu vào dọn đi chậu rửa mặt, hắn cũng không cần động đến, mấy người hầu này tất nhiên là hắn sai người chuẩn bị cho nàng rồi.

“Tối qua, ngươi là có chuyện gì muốn nói với ta?” Hạ Tử Diệm dùng một ít cháo, lại nhìn đến ai đó vui vẻ nhìn mình ăn có chút khó hiểu, nàng cũng không thèm để ý, nhớ đến chuyện đêm qua, liền hỏi.

“Cũng không có gì, nàng xem cái này liền biết.” Dung Nhất Dạ không nhanh không chậm lấy mảnh thư tín từ trong tay áo đưa cho nữ nhân, nhìn một chút xem phản ứng của nàng.

“Chuyện này làm khó ngươi?” Hạ Tử Diệm nhìn mấy dòng chữ trên mảnh giấy khẽ nhíu mi hỏi, hắn không giải quyết cái chuyện này được hay sao, còn phải tìm tới nàng.

“Dù gì nơi đó cũng là nhà của ngươi.” Dung Nhất Dạ cũng không có mấy bất ngờ với phản ứng vô tâm của nàng, đúng như hắn nghĩ, nàng không giống như trước nữa, nhưng tổng cảm giác không giống chỗ nào, hắn thực không lý giải được.

“Người nhà? Như vậy ngươi muốn mang chuyện này cho ta giải quyết? Vậy thì nên đáp lại bọn họ một phần đại lễ rồi.” Hạ Tử Diệm cười tà, nàng không nghĩ nam nhân này lại suy nghĩ cho nàng, bất quá, chuyện này cũng rất thú vị.

“Đại lễ?” Nam nhân tò mò hỏi, hắn không đoán ra được nàng là muốn làm gì.

“Đúng vậy, còn có, đó cũng chính là quà ra mắt phu quân ngươi.” Hạ Tử Diệm vui vẻ nói, cũng không nghĩ đến chính mình vừa nói những lời gì.

“Ngươi… ngươi vừa rồi nói cái gì? Nói lại một lần nữa.” Dung Nhất Dạ kích động đứng lên, nhìn nữ nhân ngạc nhiên nhìn mình, liền cảm thấy bản thân thật sự có chút không thích hợp.

Hắn xưa nay vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng, nàng vừa rồi nói… nàng kêu hắn một tiếng như vậy, làm cho hắn cảm thấy vui không thể nói thành lời, chỉ là, phản ứng đó của mình chính hắn cũng ngạc nhiên không kém.

Nữ nhân này từ khi nào lại có thể khiến hắn kích động như vậy.

“Ngươi kích động cái gì, ta nói cho ngươi một phần đại lễ, cái chuyện này cứ giao cho ta là được, trước nhanh chóng ăn no bụng đã, ta còn phải đi tam công chúa chỗ ở.” Hạ Tử Diệm mắt to chớp động nói, nàng không cảm thấy mình vừa nói gì đó không đúng, sao nam nhân lại kích động như vậy.

Bất quá, nữ nhân thực sự không biết, bởi vì một câu nói đó của nàng, lại khiến nam nhân tâm tình vốn chỉ muốn chơi đùa đã trở nên dao động, sau này lại giữ chặt nàng không buông. Mà dù sao mọi chuyện cũng là của sau này.

****

Cả một ngày dài học nghi thức nghi lễ và vô số cái phép tắc cung đình gì gì đó khiến cho Hạ Tử Diệm mệt đến rã rời, nàng trước đây ở trong quân đội học bao nhiêu là thứ cũng không mệt bằng hiện tại nữa, không biết quy cũ trong cung đình làm sao lại nhiều như vậy, đúng là tự ngược bản thân nha.

Vừa vặn về đến biệt cung, đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy mấy nam nhân xa lạ trong phòng mình, lại còn ngồi trên bàn, cùng nhau thong thả thưởng trà, từ khi nào nơi này của nàng lại thu hút nhiều nam nam nữ nữ như vậy, một cái Dung vương đã thấy thập phần rắc rối rồi nha.

Trực tiếp đi vào, không có chào hỏi, cũng không thể hiện bất kì thái độ nào, chỉ đơn giản là bước đến bàn trà, ngồi xuống ghế tự rót cho mình một chén, thưởng thức.

“Trà ngon.” Nữ nhân lại còn bình phẩm một câu, ba nam nhân còn lại cũng không nói gì, chỉ nhẹ chau mày.

Đây là nơi ở của nàng, có muốn chào, cũng phải là họ chào nàng, hà cớ gì phải hỏi đến bọn người xâm nhập bất hợp pháp này chứ, nàng mới là không rảnh quan tâm, bọn hắn đến đây, ắt hẳn có chuyện tìm nàng rồi, hay là, tìm cái nam nhân họ Dung kia.

“Làm sao lại không ngon được, trà này là cống phẩm của Đại Hoa vương triều.” Một nam nhân mở miệng tiếp lời nàng, ánh mắt ba người đồng thời nhìn nữ nhân đánh giá một chút.

Lời đồn nàng là một nữ nhân phế vật, nhát gan yếu đuối, lại hay sợ hãi không dám gặp mặt người lạ, cái đó là nữ nhân trước mặt bọn họ đây sao.

Thật là không giống một chút nào.

Dù nhìn như thế nào cũng thấy, nữ nhân trước mặt này là một người không quan tâm thế sự, vô tâm, lạnh nhạt, e rằng nàng này lại còn có thể là một người trời không sợ, đất không ngán nữa kìa.

Bọn hắn ba cái nam nhân lạ mặt đến phòng nàng, nàng nhìn thấy, liếc mắt cũng không thèm, bình tĩnh như vậy, như thế này gọi là hay sợ hãi không dám gặp mặt người ngoài đây sao.

Còn có, như thế nào lại tự nhiên như vậy, tự mình rót trà cho mình, lại còn bình phẩm trà, cứ như bọn họ là nơi đây đợi nàng về dùng trà chiều vậy.

Hạ Tử Diệm khẽ nhíu mày ngồi trên bàn, nàng thực không thích cái nhìn mang theo đáng giá trắng trợn như vậy của ba kẻ này.

“Ồ, Đại Hoa vương triều này cũng thật hào phóng, dâng tặng cái thượng phẩm như vậy.” Như có như không mở miệng, lời này của nàng cũng không giống đang nói chuyện với bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn một chút ba người nam nhân này.

Một kẻ tôn quý, phong thái ung dung nhàn nhã lại còn mang vài phần khí chất đế vương, bề ngoài nhìn đến thật giống vài phần khí chất của tên họ Dung kia, đây không lẽ là Dung Đạm – quân vương của vương triều, nhìn như vậy thực không khác lời đồn là bao.

Hai cái nam nhân còn lại, một cái anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt trí thức, y phục đường hoàng, kẻ này chắc chắn là một người có học thức uyên thâm nha, vả lại, được ngồi cùng với đế vương thế này, hai người này chức quan hẳn không nhỏ đi.

Nam nhân cuối cùng nàng nhìn đến, có chút đánh giá cao hơn so với hai người ban nãy, hắn khuôn mặt bình thường, mày rậm mũi cao, nhưng ánh mắt lại sắc bén, hơn nữa, cơ thể thế nhưng rất rắn chắc, nhìn qua đã biết ngay là người luyện võ nhiều năm, bên hông hắn đeo trường kiếm dài, là một thanh kiếm tốt, quả là kiếm sỹ yêu kiếm như mạng. Ngồi bên cạnh hoàng đế còn dám khí phách mang kiếm như thế.

Hạ Tử Diệm đánh giá nam nhân kia nhưng nàng cũng không nhìn lại bản thân thử, cũng không phải đang ngồi với hoàng đế đương triều mà liếc mắt người ta một cái cũng lười hay sao. Ai to gan hơn ai đây.

“Đại Hoa vương triều cũng không có giàu có bằng Hoằng Hà vương triều đâu, cư nhiên còn mang nữ nhi xinh như hoa như ngọc của mình đến dâng cho Dung vương của chúng ta cơ mà.” Một lời nói, nghe ra trong đó toàn mỉa mai và châm biếm, hắn đang nói đến nàng, bọn người này là tìm đến nàng, hơn nữa còn đến để gây chuyện nha.

“Ha ha, nào dám, được Dung vương để mắt quả là phước phần của ta. Bất quá, chuyện đó sự rằng không liên quan gì đến Hoằng Hà vương triều đi.” Cười cợt đáp lại, âm thanh sắc bén mà vô tình kia làm cho người ta cảm thấy, nàng giống như không có chút quan hệ nào đến đất nước kia, chuyện này thực sự có bao nhiêu quỷ dị.

“Như thế nào nói như vậy, tam công chúa giải thích một chút.” Dung Học tò mò mở miệng, để làm cho hắn tò mò như vậy, thực sự nữ nhân này cũng có bản lĩnh.

“Tam công chúa hử? Ngươi cũng biết ta là tam công chúa? Vậy mà cư nhiên còn không có lễ nghi gì, thực sự cái danh phận này cũng quá thiếu quyền lực đi. Người nói phải hay không, Quân vương bệ hạ.” Hạ Tử Diệm vẫn bộ dạng cười cợt kia, nhưng lời nói lại mang vài phần châm biếm, kẻ có học thức nhất tại nơi này cư nhiên cũng không coi nàng ra gì, lễ nghĩa còn không có, muốn nàng cũng bọn hắn dĩ hòa vi quý, e là khó khăn rồi.

Lời nói kia của nữ nhân làm cho ba nam nhân ngạc nhiên, bọn hắn bây giờ thực sự nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc nhiều lắm, chỉ liếc mắt qua một chút, chuyện gì cũng không có để tâm từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, ấy thế nhưng lại nhận ra thân phận của nam nhân, quả thực không thể xem thường nàng.

“Ha ha, ngươi nhận ra trẫm, vậy mà cư nhiên cũng không có hành lễ gì cả nha.” Dung Đạm đáp lời nàng, trong giọng cười kia có chút bắt bẻ nữ nhân, hắn hôm nay cũng muốn xem xem nàng ăn nói như thế nào.

“Hành lễ? Ta tất nhiên không nghĩ đến việc quân vương của vương triều lại không có thông báo mà lẻn vào phòng của khuê nữ nhà người khác như vậy đâu, như thế nào còn muốn người ta hành lễ.” Hạ Tử Diệm miệng lưỡi trơn tru nói, nàng nói không sai, bọn hắn lẻn vào phòng nàng, còn muốn nàng cùng bọn hắn hữu lễ, nằm mơ.

“Ngươi nên biết, cung này cũng là của ta, ta muốn đến tự nhiên đến, không có cần thông báo.” Dung Đạm không nghĩ nữ nhân sẽ nói như vậy, bất quá, hắn cũng không có e sợ đáp lại.

“Quân vương a quân vương, ngươi quả thực bận rộn đại sự quốc gia nên quên rồi sao, vậy, để ta nhắc cho ngươi nhớ một lần.

Quả thực vương triều này là của ngươi, bất kì nơi nào ngươi muốn đến, không ai dám ngăn cản, nhưng là, ngươi cũng đừng có quên, ta là thê tử chưa vào của hoàng huynh ngươi, sau này cũng là tẩu tử của ngươi, dù ngươi muốn đến nơi này, e là cũng cần phải để ý tôn nghiêm của mình một chút, tránh việc ta làm hỏng danh tiếng, mất hòa khí huynh đệ các người.” Nữ nhân không nhanh không chậm châm biếm, nàng biết rất rõ ràng, nơi này của nàng hắn muốn đến liền đến, nhưng là, nàng hôm nay đã khác xưa, thân phận cũng đã thay đổi, muốn chiếm tiện nghi của nàng, chỉ còn mỗi tên hỗn đản kia thôi.

“Ngươi, vô lễ, dám nói chuyện cùng quân vương như vậy.” Dung đại tướng quân tức giận nói, hắn thực sự không nghĩ nữ nhân lại có miệng lưỡi ghê gớm như vậy, nhưng là, làm sao lời nàng nói hắn cũng cảm thấy đúng, mặc dù vậy, nàng cũng đã mạo phạm thiên tử.

“Ta nói gì sai sao? Ngươi nói thử xem, Dung vương gia.” Hạ Tử Diệm không sợ hãi hỏi lại, uống một chút trà, lại nhàn nhã gọi người bên ngoài vào, nam nhân này làm sao lại có cái sở thích nghe lén như vậy, lần trước cũng như thế.

“Dung vương.”

“Trưởng huynh.”

Ba người nhìn thấy nam nhân, kẽ giật mình một cái, không nghĩ hắn đến lúc nào, bọn họ còn không có nhận ra, làm sao nữ nhân này lại.

“Như thế nào, muốn đến nhìn xem tẩu tử của các ngươi?” Không có nhiều cảm xúc, nhưng ai cũng biết, hắn đang giận, ba người này cả gan lúc hắn vắng mặt muốn ức hiếp tiểu bảo bối của hắn, hắn làm sao không giận cơ chứ.

“Là, chúng ta đến vì chuyện kia, người nói có người giải quyết, không biết đến bao giờ?” Dung Học nuốt nước miếng nói, hắn thực sự cũng không muốn to gan như thế, nhưng chuyện kia không giải quyết không được.

“Các ngươi nghi ngờ cách giải quyết của ta, hay nghi ngờ cách nhìn người?” Một câu lạnh nhạt thốt ra, hôm nay thực sự bọn hắn quá đáng rồi.

“Ngươi tức giận cái gì? Bọn họ cũng không có chiếm được tiện nghi của ta đâu, vả lại, cái chuyện kia, không phải rất dễ dàng giải quyết hay sao?” Hạ Tử Diệm liếc Dung Nhất Dạ một cái nói, nàng tất nhiên biết bọn người này đến đây vì cái gì, bất quá bọn họ vẫn chưa là đối thủ của nàng, bị chiếm tiện nghi, là nàng chiếm tiện nghi mới đúng.

“Dễ dàng? Ngươi như vậy là có ý tứ gì?” Dung tướng quân ở một bên nói, hắn nghe được lời nàng, thực sự cảm thấy rất tò mò nữ nhân này có kế sách gì.

Cũng như hắn, ba người kia cũng có chút mong chờ, chỉ là không thể hiện ra.

“Bảo bối, nói cho bọn họ nghe một chút.” Dung Nhất Dạ lại giở trò, ôm lấy nữ nhân bên mình, luôn tiện ngồi trên án, để nàng ngồi trên đùi mình.

Bảo bối?

Ba ngươi kia nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nghe được lời nói kia, cả khuôn mặt như muốn giật đứt hết cả dây thần kinh, khóe môi không tự chủ được mà co rút, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu như thế nào là sắc lang a, lại là, đây là cái sắc lang lạnh băng ngàn năm đó nha.

Bọn hắn có phải hay không lâu nay không có quan sát kĩ hay là không hiểu hết về nam nhân kia, cư nhiên hắn, cũng có lúc có cái thái độ như vậy.

“Ngươi an phận một chút, không được gọi bừa.” Hạ Tử Diệm khinh thường liếc nhìn nam nhân, lại nhìn đến phản ứng của ba người kia cũng không có gì lạ, nàng bạn đầu cũng bị giật mình a, bọn người kia nhìn thân thiết với nam nhân này như vậy, không có biểu hiện như thế mới thực là lạ đó.

“Chuyện này cứ đáp ứng hoàng đế Hoằng Hà vương triều một chút là được rồi, còn có, phải trực tiếp mời hắn đến dự hôn lễ của chúng ta, ta phải tự mình cho hắn một cái kinh hỷ khó quên nữa chứ.” Hạ Tử Diệm khóe môi khẽ nhếch, lại làm cho ba nam nhân có cảm giác địa ngục hắc ám đang bao trùm, nàng thế nhưng đang giở cái quỷ kế gì a, bọn hắn cảm thấy thực sự đáng sợ.

Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – Chương 4

Chương 4: Sự Việc

 

“Rầm…”

“Hạ Tử Diệm cái tiện nhân, ngươi lăn ra đây cho ta. Ngươi…” Cửa phòng bị đá văng, một nữ nhân hùng hổ xông vào, kia không phải là nhị công chúa sao, nàng ta chắc cũng nghe chuyện rồi, mới chạy đến đây gây sự a, phía sau còn có nhiều người theo như thế, lại muốn đánh nàng hay sao vậy.

“Tam muội? Sao… sao muội lại ở chỗ này?” Vừa đá cửa xông vào, Dung Mỵ còn chưa kịp mắng chửi cái gì, liền nhìn thấy bóng dáng xa lạ mà thân thuộc kia đứng ở trong phòng, hốt hoảng hỏi.

Có trời mới biết, nàng thực sự là tỷ tỷ nhưng lại rất sợ cái muội muội này, nàng ta thực sự giống như ác quỷ, mỗi lần giáo huấn nàng, đều mang kinh thư hay cái sách giáo gì đó ra nói, nói đến khi nàng đầu óc quay như chong chóng mới chịu dừng, thực sự hôm nay làm sao mà gặp ở đây.

“Chúng nô tỳ tham kiến Tam công chúa, công chúa an khang.”

Đám nô tỳ chạy theo sau Dung Mỵ nhanh chóng hành lễ, bọn họ thế nhưng cũng rất e sợ cái tam công chúa này.

Một màn kia rơi vào trong mắt Hạ Tử Diệm lại có rất nhiều ý tứ, quả thực nàng đoán không sai, sau này cuộc sống của nàng sẽ rất thú vị đây. Nàng cũng không có lên tiếng, chỉ ngồi đó xem một chút.

“Tỷ, tỷ đến đây làm cái gì?” Dung Mỹ không nhanh không chậm nói, nàng nhìn thấy nữ nhân đạp cửa xông vào đã có chút ngạc nhiên, cư nhiên nhìn lại, lại là tỷ tỷ của mình.

Nàng ấy không phải cũng nghe chuyện, nên tức giận chạy đến đây muốn tìm người xử lý chứ.

Nhìn theo đám người đi cùng với Dung Mỵ, Dung Mỹ tất nhiên biết mình đoán đúng rồi, nhưng là, nữ nhân này, các nàng sau này không động được rồi, lần nói chuyện khi nãy, nàng cũng đã mơ hồ nhận ra, vì sao trưởng ca lại chọn người này rồi.

“Còn các ngươi, nơi này không chỉ có một mình ta là công chúa, đã làm nô bộc, cũng nên tự mình biết thân phận một chút.” Dung Mỹ liếc mắt nhìn đám hạ nhân lạnh nhạt nói, nàng hiện tại thực sự không thể nào không nói, tỷ tỷ mình quản người quá không nghiêm ngặt rồi, lại dám xem thường người khác như vậy, dù có thể nào, Hạ Tử Diệm này cũng là thân phận công chúa.

“Hạ công chúa an khang, chúng nô tỳ có mắt như mù, xin công chúa giáng tội.” Đám nô tỳ vừa nghe đến Dung Mỹ quát một tiếng, liền lập tức quỳ xuống, hướng Hạ Tử Diệm hành lễ, rút cuộc cũng là không cam tâm nhưng vẫn phải quỳ bái.

Nữ nhân không nghĩ tam công chúa kia lại nói giúp cho nàng, liền không nhanh không chậm khẽ vẫy tay ý bảo bọn họ đứng dậy.

Chuyện quỳ gối bái lạy này với nàng mà nói cũng quá gượng gạo đi a, nàng cũng không có để ý lắm.

“Sau này còn như vậy đừng trách ta phạt nặng các ngươi, nên chú ý một chút thân phận của mình, không nên ỷ thế làm càn. Còn tỷ? Cớ sao lại đến nơi này?” Dung Mỹ cảnh cáo nói, lại nhìn sang nữ nhân, coi như cho nàng mặt mũi, khẽ giọng hỏi.

“Ta, ta nơi này là, ta muốn… đến xem một chút…” Dung Mỵ không biết nên nói như thế nào cho phải, thực sự thì ở trước mặt muội muội này nàng không nói dối được, chỉ cần là nói dối, lập tức bị phát hiện, lần nào cũng như vậy, nên là, nàng thực sự rất ám ảnh.

“Xem một chút, xem cái gì?” Nữ nhân không nhanh không chậm hỏi lại, nàng hơn ai hết biết rõ bản chất của tỷ tỷ mình, tuy nàng ấy không phải là kẻ xấu, nhưng lại rất thường xuyên ỷ thế hiếp người, nên là chắc chắn đến nơi này sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Ta muốn đến xem nàng.” Bàn tay trắng noãn chỉ về phía Hạ Tử Diệm nói. Nữ nhân ngồi nơi án kia khẽ thở dài một tiếng, nàng thực sự chỉ muốn xem diễn chứ không muốn bị kéo vào nha.

“Xem ta? Không phải lúc trước ngày nào công chúa cũng gặp qua ta sao, hôm nay đến không phải là…”

“Làm cái gì a… để ta nói…” Hạ Tử Diệm vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Dung Mỵ nhảy chồm đến, dùng tay bịch miệng nàng, nhanh chóng cười hề hề hướng Dung Mỹ nói:

“Ha ha, ta là muốn đến xem đại tẩu tương lai, không có việc gì, không có việc gì a.”

“Ngươi im lặng, nếu không sau này ta sẽ xử lý ngươi…”

Nói rồi quay sang thì thầm vào tai Hạ Tử Diệm, thật sự, nữ nhân xem chuyện này thực giống trẻ con, nàng ta không nhớ rõ, lần trước là ai xử lý ai hay sao, nhưng mà mặc kệ, nàng cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện.

Hất bỏ tay của Dung Mỵ trên người ra, nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt không nhanh không chậm trầm xuống, lạnh nhạt nói:

“Tỷ muội các ngươi cần ôn chuyện thì quay về từ từ nói đi, ta hôm nay mệt rồi.”

“Ngươi…”

“Tỷ, chúng ta quay về, sau này có gì nói tiếp, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhớ đúng hẹn.”

Dung Mỵ vừa định tức giận mở miệng, đã bị Dung Mỹ cắt ngang, hai người sau đó mang người rời đi.

“Haizz…, ta không nghĩ hôm nay cư nhiên có nhiều người ghé thăm nơi hẻo lánh này như vậy đó, Dung vương là có sở thích nghe lén chuyện của người khác sao?” Hạ Tử Diệm thở dài một chút, hôm nay thực sự có nhiều người ghé đến nơi này của nàng nhỉ, còn có cả cái nam nhân này.

Một thân hắc y đi ra, nhìn nữ nhân đang đưa lưng về phía mình nhẹ cười một cái, nhanh như chớp ôm lấy thân hình mảnh mai kia xuống án, phủ lên môi nàng.

Lại hôn…

Hạ Tử Diệm nghĩ trong đầu, cũng không có phản kháng, dù gì với nàng, cái thân xác này chính là một công cụ thôi, với những người nàng có thể lợi dụng, nàng đều muốn tận dụng cơ hội.

“Như thế nào lại vẫn không phản kháng? Ngươi ngoan ngoãn như thế ư? Thật không thú vị.” Dung Nhất Hạ sau một nụ hôn sâu tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc từ khóe miệng hai người, luyến tiếc liếm liếm môi nữ nhân, khẽ buông nàng ra nhẹ giọng nói, hắn không hiểu làm sao nàng lại không có chút phản kháng khi bị người khác hôn như vậy, không lẽ với ai nàng cũng dễ dãi như thế.

“Dung vương a, ngươi nên biết là, một khi đàn ông động dục vọng, không nên phản kháng, nếu không sẽ càng làm hắn kích thích mà ăn tươi nuốt sống chính mình, hơn nữa…” Nữ nhân nói một nửa, lại im lặng không tiếp tục.

“Còn gì nữa…” Dung Nhất Dạ đè lại người nằm bên dưới mình hỏi, giọng nhỏ nhẹ mê hoặc, lại liếm nhẹ bờ môi ngọt ngào kia một cái.

“Ngươi đoán xem? Không phải Dung vương rất thông minh sao?” Hạ Tử Diệm có chút nhíu mi, nam nhân này thực sự muốn phát dục sao, tìm người khác là được rồi, nàng nơi này cũng không có ý định cho hắn, vả lại, muốn cho e rằng nam nhân này cũng không muốn hưởng đâu…

Liếm cái gì, thực giống chó con.

“Gọi là Dạ, không cần Dung vương xa lạ như vậy.” Dụ hoặc như vậy, hắn là đang muốn dụ dỗ nàng hay sao.

Gọi tên hắn, mới không thân quen như vậy, nàng và hắn, lần gặp này nữa cũng chỉ mới có hai lần thôi đó.

“Như thế nào? Không muốn gọi, ngoan, kêu một tiếng, Dạ.” Áp sát vào tai nữ nhân, hơi thở nóng rực thổi nhẹ, khẽ cắn vành tai nàng một cái làm người bên dưới có chút rùng mình.

“Ta với ngươi mới không thân quen như vậy, mau mau thu lại hỏa dục của ngươi, nơi này của ta cũng không có kẻ cho ngươi ăn.” Thiên a, tên này thực sự muốn ăn nàng à, bây giờ là ban ngày, ban ngày đó, hắn còn muốn lập tức làm, nên tìm người khác.

Hạ Tử Diệm tránh thoát người trên thân, nhanh chóng cách xa hắn một chút nói, nàng thực sự không nghĩ tên Dung vương lạnh nhạt này cư nhiên có một thân hỏa dục lớn như vậy nha.

“Không cần tránh, ta sẽ không ăn nàng, chỉ cần ngoan ngoãn gọi một tiếng thì tốt rồi, nào, có thể không?” Uy hiếp, chính là trắng trợn uy hiếp, nếu nàng không gọi thì không chắc hắn có ăn nàng hay không.

Gọi mới là càng nguy hiểm hơn. Con mẹ nó, phải nhanh chạy khỏi cái tình huống thế này.

Hạ Tử Diệm nghĩ nghĩ, lại mắng thầm trong bụng, nhưng là, bên ngoài mặt lại là cái cười cợt như cũ.

“Dung vương thực sự không có đủ kiên nhẫn gì cả, như thế nào chưa thành hôn lại có thể kêu tên ngươi. Nếu ngươi đã có hứng thú với nơi này của ta như vậy, hãy ở lại mà tận hưởng đi, ta đi ra ngoài một lát.”

Nữ nhân nói, nhanh chóng chuồn ra ngoài, thân thủ nàng rất nhanh, hơn nữa còn cách khá xa nam nhân, nên hắn không có ngăn nàng, một mình còn lại trong căn phòng, thực sự là rất ý tứ a.

****

Ban đêm.

Hạ Tử Diệm sau một ngày trốn tránh liền trở về biệt cung, nhưng là, nàng vừa mở cửa, lại rơi vào ôm ấp của nam nhân nào đó, lại bị đè xuống trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.

“Tiểu bảo bối, ngươi cũng giỏi lắm, cư nhiên thực sự bỏ rơi ta ở nơi này cả ngày hôm nay, nói ra nghe một chút, ngươi đã đi đâu.” Âm thanh dụ hoặc lại mang theo vài phần hờn giận nũng nịu được nói ra với khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt có thể mê hoặc bất kì ai.

Hạ Tử Diệm khóe môi co giật kịch liệt, nếu nàng không phải là từng nhìn thấy nam nhân lạnh lùng này trước đó, nàng đã có thể nhất nhất khẳng định, tên này, chắc chắn là một sắc lang a, sắc lang muốn mỹ nữ, đáng tiếc cho hắn, nàng không phải…

Còn có, tiểu bảo bối là cái gì? Cư nhiên kêu nàng như vậy? Nàng mới không cần là tiểu bảo bối. Nàng hiện tại đường đường là một cái… mà thôi, sau này đợi hắn phát hiện rồi mới tính đi.

“Ta nói này Dung vương, ngươi thực sự là một cái sắc lang, cư nhiên sao còn chưa đi, ngươi đợi ta làm cái gì?”

“Tiểu bảo bối, nàng thực sự vô tâm a, ta đến tất nhiên để tìm hiểu một chút vương phi tương lai của mình, để chúng ta hiểu nhau hơn rồi.” Dung Nhất Dạ cười đến thập phần vui vẻ, mặc dù nàng không kêu tên hắn, nhưng là, hắn đã thấy được những phản ứng khác đáng yêu của nàng rồi.

“Haizz… ta đói rồi.” Hạ Tử Diệm nói, nàng thực sự không muốn cùng cái nam nhân này cùng ở nơi này nói về chuyện yêu đương.

Nàng còn đang nghĩ, có phải hay không nàng tìm nhầm người để chống lưng rồi, nàng muốn hắn chú ý mình, nhưng là, chỉ cần chú ý một chút theo quan hệ hợp tác là được, không muốn kiểu như này.

“Đói? Vậy chúng ta dùng bữa.” Nam nhân kéo nữ nhân dậy khỏi giường, mang nàng đến một gian phòng khác, nơi đó đã chuẩn bị một bàn ăn rất thịnh soạn, hắn nhưng là biết nơi này của nàng không có nhiều thứ, nên đặc biệt sai người làm chuẩn bị.

“Nhiều đồ ăn như vậy, ngươi chuẩn bị sao?” Hạ Tử Diệm nhìn Dung Nhất Dạ hỏi, không nghĩ đến, cư nhiên hắn còn quan tâm nàng vấn đề ăn uống, còn chuẩn bị trước.

“Tất nhiên, nàng sẽ không thể biết, Dung vương gia như thế nào phải lòng mình đâu. Nhanh nào, đến ăn thử một chút.” Nam nhân cười cười nói, nhưng lời của hắn lại làm cho nữ nhân ngạc nhiên một chút.

Ý tứ kia, phải lòng? Nàng sao?

Hai người đang dùng cơm, thì bên ngoài có người xuất hiện, nam nhân nhìn tờ giấy được mang đến, hơi nhíu mi một chút, nhanh chóng dặn dò nàng mấy câu, rồi rời đi.

Hạ Tử Diệm cuối cùng cũng thoải mái một chút, nhưng là, nghĩ đến chuyện kia, nàng thực sự không nghĩ bản thân lại được hắn yêu thích đâu, dù thế nào, vẫn nên nhất nhất cẩn thận một chút. Có khi đó chỉ là cảm nhận hay là hứng thú nhất thời của hắn mà thôi.

Không khéo sau này phát hiện ra sự thật còn muốn chém nàng ra thành trăm mảnh ấy chứ.

****

Trong thư phòng quân vương Dung vương triều.

Hai cái nam nhân đang đứng cùng một người đang ngồi trên án thư, khuôn mặt ba người đều nghiêm trọng vô cùng, ánh mắt lại như mong chờ điều gì đó, có vẻ như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, ba người quay lại, hướng ánh mắt nhìn đến nam nhân vừa đi vào, trong lòng có chút nhẹ nhõm thở ra một cái, như trút được chút gánh nặng.

Người đến không ai khác là Dung Nhất Dạ, hắn vừa vào phòng, nhìn thấy ba người kia, ánh mắt lại như lạnh đi vài phần.

“Chuyện là như thế nào? Các ngươi không tự mình giải quyết được?” Cản trở hắn cùng nữ nhân dùng cơm, tất nhiên là giận.

“Hoàng huynh, thực sự chuyện này là do phía Hoằng Hà vương triều ra yêu sách, thế nên, chúng ta muốn thông qua ý huynh một chút.” Không còn lạnh nhạt hay cao ngạo của một vị vua, Dung Đạm chỉ nhẹ nhàng nói, nơi này không có người ngoài thế nên, đối với huynh trưởng của mình, hắn vẫn thể hiện sự kính trọng từ sâu trong lòng.

“Hoằng Hà? Chuyện làm sao lại liên quan đến Hoằng Hà vương triều?” Dung Nhất Dạ lãnh đạm nói, cái vương triều kia, không phải là quê nhà của bảo bối hắn sao, như thế nào lại có mối liên hệ với chuyện lần này đây.

“Đúng vậy, vương gia, người xem.” Dung Triệt ở một bên khẳng định nói, lại mang đến mật thư cho nam nhân nhìn xem.

Dung Triệt người này là tướng quân nắm giữ binh quyền trẻ tuổi nhất của Dung vương triều thời điểm hiện tại, hắn là một người kiệt xuất, tuy tướng mạo bình thường, nhưng lại mang khí chất hơn người, là một viên quan cùng họ với hoàng thất rất được trọng dụng.

“Hử, cư nhiên lại là vì cái hôn lễ lần này.” Dung Nhất Dạ bình tĩnh nói, nhưng là, những ai bên cạnh hắn lâu nay đều rất rõ ràng, nam nhân này đang vô cùng tức giận, bởi vì, chuyện lần này Hoằng Hà vương triều kia thực sự quá đáng, lại còn rất tham lam.

Sau khi nghe được tin tức kết hôn của Hạ Tử Diệm cùng Dung Nhất Dạ, Hoằng Hà vương triều kia liền nhanh chóng gửi mật thư cho hai vương triều còn lại, muốn cùng bọn họ liên kết, ở phía sau đâm quốc gia này một nhát đao chí mạng.

Đã như vậy, ngay sau đó lại gửi một yêu sách đến cho Dung vương triều, yêu cầu của hồi môn cho tam công chúa của mình.

Nhắc đi cũng phải nhắc lại, vương triều Hoằng Hà này thực là không biết xấu hổ đi, mang nữ nhi đi làm con chốt thí trên bàn cờ chính trị không nói, lâu nay bỏ mặc sống chết không nói, hôm nay cư nhiên nghe tin nàng kết hôn, lại muốn có sính lễ, đã vậy, sính lễ còn đòi hỏi vô cùng nhiều, muốn đất đai và lãnh thổ cùng với mấy bản hiệp nghị của Dung vương triều về một số mặt hàng đánh thuế nhập khẩu, lần này thực sự rất quá đáng.

Lại nói thêm, họ hình như đánh giá quá cao tam công chúa nhà mình rồi thì phải, mặc dù nàng lọt vào mắt xanh của nam nhân vỹ đại nhất Dung vương triều, nhưng mà cái đãi ngộ kia cũng là do quân vương của Dung vương triều quyết định, làm như thế nào lại mang cái điều kiện ngu ngốc kia ra mà trao đổi cơ chứ.

Thế nhưng chuyện đó cũng chưa là cái gì, bọn họ một bên muốn sính lễ, một bên muốn liên kết với hai vương triều còn lại, lợi dụng ngày thành hôn, cả Dung vương triều vui vẻ, mời nhiều quan khách, sứ giả của những nước lân bang, lại canh phòng không cẩn mật mà cho binh tấn công, muốn diệt gọn nơi này.

Tất nhiên, đây là thông tin mật mà tình báo của bọn họ thu thập được.

Theo như bình thường thì chuyện cũng rất dễ giải quyết rồi, trực tiếp thị uy vương triều Hoằng Hà một chút, xem đến ai dám mở miệng nói cái gì, nhưng là, tình hình của bọn họ lại khác, vì là người của Dung vương hắn đây, nên bọn họ mới phải nghiêm túc suy xét.

“Bây giờ người muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Dung Học ở một bên hỏi, bình thường hắn là người điềm đạm ít nói, lại không quan tâm đến những chuyện dễ dàng nắm bắt được, có thể nhanh chóng giải quyết, nhưng là hôm nay đây, tình huống này ở trên người Dung Nhất Dạ, hắn vẫn không dám tự mình ra quyết định.

Dung Học là đại học sỹ lừng danh của Dung vương triều, hắn tất nhiên là một cái nam nhân anh tuấn tiêu sái, tay trói gà không chặt, học thức uyên thâm, đó chắc chắn chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thân phận thực sự của kẻ này, e là chỉ có bốn người có mặt nơi này biết.

“Dễ dàng, ta thấy, có người sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này êm thấm.”

Dung Nhất Dạ cầm lấy mật thư kia, chuẩn bị rời đi, trong mắt là một tia tinh quang khó thấy, nhắc đến nữ nhân kia, hắn tự nhiên lại muốn gặp.

“Chuyện này cũng không có gì to tát, các ngươi không cần lo, ta sẽ xử lý.”

Nói xong liền rời đi, để lại ba nam nhân với biểu cảm khó hiểu. Họ thực sự chưa từng thấy nam nhân kia như vậy.

Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – Chương 3

Chương 3: Chn đng

 

“Tìm người khác.”

Để lại ba chữ, bóng dáng của nữ nhân đã biến mất sau rừng trúc, nam nhân đứng đó, có một chút suy nghĩ, khẽ cười.

Tìm người khác? Nàng cư nhiên còn dám có cái suy nghĩ cùng lá gan đó? Tuy nhiên, lần này nàng lại không có cơ hội đó nữa rồi.

“Đi ra.” Âm thanh lại trở về nguyên thủy lạnh nhạt, lời vừa dứt, hai thân ảnh hắc y đã xuất hiện, trên mặt toàn bộ là sự nghiêm trọng.

“Chủ tử, người không sao a, là chúng thuộc hạ thất trách.” Quỳ gối nhận tội, bọn hắn biết mình phạm phải tội nghiêm trọng như thế nào, thân là người bảo hộ cho chủ nhân, lại có thể dễ dàng để người khác ám toán, điều này thực không thể tha thứ.

“Như thế nào?” Nam nhân liếc nhìn hai người, trong lòng lại nghĩ đến nữ nhân vừa nãy, tiếp cận được hai thị vệ của hắn, nàng thực sự có thân thủ rất tốt.

“Nàng điểm huyệt đạo của chúng ta, phải mất một chút thời gian mới có thể khai giải, xin chủ tử trách phạt.”

Hai hắc y nhân quỳ đó nhanh chóng trả lời, hôm nay thực sự là bọn hắn thất trách, không những bị nữ nhân kia tiếp cận điểm huyệt đạo, mà cư nhiên nàng xuất hiện như thế nào bọn hắn còn không nhận biết được, vả lại, loại võ thuật mà nàng sử dụng, họ cũng không có thấy qua bao giờ.

Đó là chưa nhắc đến, bọn hắn một thân tuyệt kĩ, lại bị một nữ nhân điểm huyệt đạo nhưng không giết, loại chuyện như thế đã là có bao nhiêu sỉ nhục rồi.

Thế mà vận dụng toàn bộ nội công trong cơ thể, sau gần một canh giờ mới khải giải được, điều này thực sự không thể chấp nhận, là sự nhục nhã đầu tiên mà bọn hắn phải chịu, đáng trách, đáng phạt.

“Lui xuống, quay về đi Luyện địa.” Nam nhân lạnh nhạt nói, hắn không nghĩ nơi này cư nhiên lại có nữ nhân thú vị như vậy, nàng thay đổi như vậy thực sự có chút khó chấp nhận, vẫn nên tìm hiểu một chút.

“Dạ.” Hai hắc y nhân nói, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Lần này quay về, bọn hắn thế nhưng phải cố gắng luyện tập.

“Tự.” Hô một tiếng, một cái bóng trắng bạch y xuất hiện.

“Điều tra một chút.”

****

Một ngày đẹp trời.

Trên buổi triều sớm của Dung vương triều.

Tất cả mọi người đều có mặt từ rất sớm, như thường lệ nhanh chóng đứng thành hàng nghiêm nghị, chờ đợi quân vương của bọn họ xuất hiện.

Hàng đầu tiên, bên tay trái, ở vị trí cao nhất so với tất cả chúng đại thần, một thân ảnh hồng y đỏ rực đang nghiêm trang mà đứng, màu sắc kia, rất phù hợp với khí chất của người mặc, bộ y phục kia nhìn rườm rà như vậy, nhưng khi khoác lên người nam nhân lại lộ ra một bộ dáng khác hẳn.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, đơn giản đến bất động, mặt không chút cảm xúc, lại làm cho không ai dám đến gần, bất kì ai cũng không dám đả động, trong vương triều này, người có sức ảnh hưởng và làm cho người khác sợ hãi như vậy ngoài Dung Nhất Dạ ra thì còn có thể là ai.

“Quân Vương đến!” Âm thành to rõ của thái giám vang lên trong chính điện làm mọi người càng lưng thẳng ngực ưỡn nghiêm nghị gấp mấy lần, sau lời nói kia, chính là một bóng dáng cao cao anh tuấn, uy nghiêm lẫm lẫm, khí chất bất phàm xuất hiện trên long ngai.

Một bộ quân phục màu đen trông rất phù hợp với vẻ lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt kia, hai bên tà áo thêu tỉ mỉ từng chi tiết vân phong phi long bằng chỉ vàng kim tuyến bắt mắt nhưng lại toát lên nét uy nghiêm khó cưỡng lại.

Nam nhân đứng trên cao, ánh mắt bao quát quét qua thiên hạ quần thần tụ họp tại đại điện, chỉ nghe sau đó là tiếng hô hùng hồn rầm vang cả một khung trời.

“Quân Vương vạn tuế!” Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với quân vương đáng tôn kính của bọn họ.

Trong tình huống tất cả đều quỳ rạp dưới mặt đất, hình ảnh nam nhân y bào đỏ rực đứng bất động tại vị trí của mình lại cực kì đối lập với long bào đen tuyền hoàng hà chỉ nhỏ kia, hai ngươi đối mặt nhìn nhau, trong mắt cũng không có một tia dao động hay dị thường.

Nam nhân kia là Dung Vương gia, hắn không cần thiết hành lễ cùng với quân vương, bởi vì hắn chính là đích huynh trưởng của người làm vua này.

“Đứng lên hết đi!” Khuông mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh nhạt, liền ngay cả lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt. Chỉ thấy nam nhân ngồi xuống long ngai, phất tay một cái, cả triều thần lục tục đứng dậy, lại rơi vào trạng thái đứng nghiêm nghị, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Hai nam nhân này khí chất thực sự tương đồng, không hổ là hhuynh đệ cùng một phụ mẫu, bất quá, cũng không có ai biết rằng, Dung vương gia của bọn họ kia đã thu liễm đi khí thế của chính mình, nếu không, sợ là thiên hạ này cũng không ai có được cái khí chất thiên tiên lạnh nhạt như hắn.

Buổi triều sáng cứ như thế bắt đầu.

Trong không khí nghiêm nghị nơi bàn luận chính sự quốc gia, không hề có một lời bán tán ngoài lề hay bất kì một suy nghĩ không thích hợp nào, thực sự phải nói, quần thần của vương triều này kì thực đều từ hệ thống tuyển chọn, cũng như được huấn luyện nghiệp vụ khắt khe nghiêm ngặt nhất.

Sau một hồi văn võ bá quan dâng tấu, hiến kế, bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong vương triều thì cũng không ai còn việc gì. Khi thái giám bên cạnh quân vương Dung Đạm bước lên trước muốn nói gì đó, thì âm thanh của nam nhân rất rõ ràng lại vang lên:

“Ta có chuyện muốn nói đây, bệ hạ.” Âm thạnh cực kì lạnh nhạt, lạnh lùng xa cách như là đang nói ở nơi không người, nhưng lời nói ra lại làm hết thảy mọi người có mặt tại nơi này kể cả quân vương giật mình không ít.

Từ xưa đến nay, ai mà không biết Dung vương gia hắn là người như thế nào chứ, tuy nói hắn giữ vị trí cao trong triều, mỗi ngày triều sáng đều có mặt, nhưng là cũng chưa bao giờ tự mình dâng tấu sớ hay muốn tâu cái gì, chỉ bình bình đạm đạm mà đứng ở đó như quan sát nhân sinh thiên hạ này, người như thế hôm nay cư nhiên có gì muốn bàn bạc với quân vương ư.

“Dung vương, có gì cứ nói.” Khách sáo, vô cùng khách sáo và có lễ, nhưng lại không lạnh nhạt và xa cách, cũng không có bất kì bất mãn nào, đây chính là cách mà quân vương của Dung vương triều đối đãi cùng với vị hoàng huynh nay của hắn trước mặt người khác.

“Quân vương, ta muốn chọn vương phi, là công chúa bị phế của vương triều Hoằng Hà, giúp ta ban một đạo thánh chỉ, chuẩn bị ngày lành, không biết được hay không?” Lời nói vô cùng rõ ràng, là hỏi mà cũng không phải hỏi.

Hắn ý tứ rất rõ ràng, nói ra những lời này tại đây, là tôn trọng kẻ ngồi trên ngai vàng kia, hắn không phải đang xin một cái ban hôn, mà chính là muốn thông báo với mọi người, hắn sẽ lấy vợ, chuẩn bị tốt cho hắn, chính là nhiệm vụ của bọn họ.

Lặng ngắt, tất cả mọi người không dám thốt lên một lời nào, bầu không khí im ắng đến đáng sợ bao trùm lên đại điện rộng lớn, ai ai cũng đều tự mình chìm trong suy nghĩ miên man đầy sợ hãi.

Chuyện kinh thiên động địa kia, cư nhiên nói ra từ miệng nam nhân này lại làm không ít người trợn mắt há mồm, bất quá, cũng không có ai dám lên tiếng nói cái gì.

Bọn họ là không có nghe nhầm đi, Dung vương lạnh nhạt vô tâm, có bao nhiêu chán ghét cái nữ nhân phế công chúa kia cả vương triều này không ai không biết, hôm nay cư nhiên, cư nhiên muốn cưới nàng về phủ, lại còn làm chính vương phi, chuyện như thế, chuyện như thế, ai mà không ngạc nhiên, ai mà không sợ hãi.

“Như thế nào đột ngột như vậy?” Vẫn là Dung Đạm đầu tiên lên tiếng.

Hắn thân là quân vương, lại còn là đệ đệ thân cận với nam nhân này, làm sao không hiểu rõ huynh trưởng của mình có bao nhiêu chán ghét hay yêu thích đối với người kia, sợ rằng là, từ xưa đến nay, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái, làm sao hôm nay lại đột ngột muốn cưới nàng.

Còn là, làm vương phi, cái vị trí kia, hắn không biết còn có người ngồi được, còn có người có gan ngồi.

Bất quá, hắn không tin, nàng kia, có thể ngồi sao?

“Không đột ngột, ta đã có tính toán.” Không xưng hô thần tử, cũng không nói lời nhã nhặn lấy lòng như người cầu việc, mà là tuyệt đối không nhún nhường, cũng không cho phép cự tuyệt, hắn làm việc, xưa nay chưa từng không suy nghĩ qua.

“Có tính toán? Đã như vậy, hãy để ta chọn giúp ngày lành đi.” Dung Đạm cũng không hề có chút bất bình hay tức giận, nhẹ nhàng cười nói một câu.

Lời kia, thế nhưng ai cũng hiểu, quân vương đã chấp nhận cái hôn sự kia.

Bất quá, bọn họ đều biết, dù cho hôm nay, quân vương không đồng ý, người kia ắt hẳn cũng sẽ tự mình làm, tự mình đạt được những gì mình muốn, thế nên, trong triều, không có ai dám nói cái gì nên hay không nên.

Chỉ là, lời đồn tất nhiên sẽ lan ra, mỗi người nghe chuyện này đều một suy nghĩ riêng, cả Dung vương triều cũng vì thế mà chấn động không ít.

Bên ngoài ồn ào là thế, mà người nào đó ở biệt cung ngày ngày cũng là thanh nhàn rảnh rỗi, ngồi một bên án đọc sách, sau đó là dùng điểm tâm và uống trà, đương nhiên những thứ tốt như vậy cũng không phải là có ai phục vụ cho nàng, mà tự nàng vì bản thân mà chuẩn bị rồi.

Ở cái nơi này, làm gì có ai thèm quan tâm đến nàng cơ chứ, chỉ có điều là, biệt cung này tuy thiếu người hầu kẻ hạ, nhưng là nguyên liệu nấu ăn vẫn là chưa có thiếu.

*****

“Cốc… cốc…”

Tiếng gõ cửa truyền đến làm Hạ Tử Diệm có chút ngạc nhiên, kể ra, nơi này của nàng từ xưa đến này làm gì có người ghé thăm cơ chứ, mà dù cho là có người đến, cũng không lịch sự mà gõ cửa như vậy, đã sớm đá cửa xông vào đi.

Cũng không phải là mấy nữ nhân lần trước đến tìm nàng phiền phức chứ, tại nơi này cũng thật nhàm chán đi, suốt ngày chỉ có bắt nạt ức hiếp người khác thôi sao. Quả thực tẻ nhạt không chịu được.

Ngoài cửa vẫn có chút im lặng, sau đó lại là tiếng gõ cửa.

“Vào đi, cửa cũng không có khóa.” Ngôn Phương Hoa nói ra một câu, tư thế nằm trên án vẫn như cũ không đổi, lạnh nhạt lấy một mảnh điểm tâm cho vào miệng, tiếp tục xem sách, cũng không liếc mắt xem người đến là ai.

“Ngươi chính là người sắp trở thành vương phi của Dung ca ca sao? Ở tại nơi này đúng là biết hưởng thụ đi, bên ngoài chấn động như thế cũng không hay biết. Nên nói ngươi tâm kế sâu xa hay là nói ngươi ngu ngốc đây.” Lời nói mang theo mấy phần đánh giá, còn lại chính là khiêu khích và tò mò.

Giọng của nữ nhân kia tuy có khiêu khích, nhưng là trầm ổn và bình tĩnh như thế đến nơi này tìm nàng, nàng ta là ai đây?

“Có việc liền nói, không việc rời đi.” Vẫn là thái độ không xem ai ra gì, lạnh nhạt cực điểm mở miệng, dù nàng ta có là ai, cũng không thể khơi dậy sự tò mò của nàng, nên là, nàng không muốn phí công tìm hiểu.

“Ta đến nơi này đương nhiên có việc.” Chưa có một chút kích động nào, nữ nhân vẫn nhẹ nhàng đáp lại.

Vừa nói ra lời kia, nữ nhân đã thu hút được sự chú ý của Hạ Tử Diệm, nàng liếc mắt nhìn về phía người vừa đến.

Người đang đứng nơi cánh cửa kia, là một nữ nhân có bộ dáng cùng phong thái quý tộc, hơi thở bình ổn, tuy không có nội lực hay võ học, nhưng nhìn mắt nàng liền biết, đây là người có tâm tư sâu xa. Y phục trên người nữ nhân được may tỉ mỉ và hoàn hảo không khuyết điểm, giá trị xa xỉ, hiển nhiên chính là người hoàng tộc.

Mà, nếu là người của Dung vương triều, lại là nữ nhân, có thể bình ổn được như vậy, e rằng chỉ có một cái nữ nhân trong lời đồn mà thôi.

Đúng vậy, chính là cái lời đồn, đây đích thị là tam công chúa của Dung vương triều – Dung Mỹ.

“Như thế nào? Ngươi không có cái gì để nói cùng ta?” Dung Mỹ nhìn nữ nhân đánh giá mình cũng không có gấp gáp, nhanh chóng nhẹ nhàng mà đến trước mặt nàng ta, nàng rất rõ ràng, chỉ vừa lúc nãy, nữ nhân đã liếc qua đánh giá mình, thế nhưng tại sao vẫn lại đi xem sách, không có gì để nói với nàng, hay là không biết nói gì.

“Ô, cũng thật không ngờ nha, hôm nay cư nhiên được diện kiến tam công chúa thần bí nhất tại vương cung, thật hãnh diện cho ta.

Bất quá, ngươi đến nơi này của ta cũng không có gì có thể tiếp đãi ngươi. Ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?” Hạ Tử Diệm buông sách trên tay, đặt ở trên bàn, nhìn nữ nhân trước mặt cợt nhã nói, nữ nhân chạy đến nơi hẻo lánh này tìm nàng, cũng không phải chỉ để nói chuyện.

“Sao ngươi biết ta là ai? Không có nghĩ đến, tam công chúa phế vật như ngươi cũng không có như lời đồn nha.” Dung Mỹ ngạc nhiên nói, nàng xưa nay cũng không có ra khỏi cung của mình, đến tỷ tỷ của mình có gặp mặt e là cũng có chút nhận không ra, làm như thế nào nữ nhân này vừa nhìn một cái liền biết, hay là nàng để lộ cái gì.

“Thật có lỗi, đã làm ngươi thất vọng. Nhưng mà, cũng không cần lo lắng, ngươi không có để lộ cái gì, ta chỉ là đoán một chút, không nghĩ là may mắn đoán trúng thôi, nhưng là, ta nhớ cũng chưa tự mình nói qua mình ngốc bao giờ a.” Hạ Tử Diệm cười đến ngây ngô nói, hai câu liên tiếp, mang tâm tư của nữ nhân này nói ra minh bạch rõ ràng, làm cho nàng kia ngạc nhiên cũng có chút sợ hãi.

Nàng cũng không có lo lắng hay sợ hãi gì, nàng không nghĩ tam công chúa này đến đây hôm nay để gây khó dễ cho mình, vậy nên cũng không có không thoải mái, chắc hẳn nữ nhân này có chuyện gì muốn nói đây.

“May mắn sao? Ta lại không nghĩ như vậy, nếu dựa theo lời ngươi nói, thì hôn sự cùng Dung ca ca cũng là may mắn có được rồi.” Dung Mỹ nhìn quanh phòng, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, nàng mới không chờ nữ nhân này sẽ mời nàng ngồi mới trò chuyện đâu.

Nếu như theo nàng ta nói là may mắn, hôm nay nàng đã không phải cất công đến nơi này rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, Dung Mỹ công chúa này tuy là không có thích đi ra ngoài, ở mãi trong cung của mình không thấy chán, nhưng là nàng không phải không nắm rõ thông tin bên ngoài.

Mấy ngày trước nàng cũng đã nghe hạ nhân ồn ào cái gì đó, hôm nay mới chính thức nhận được tin tức, trưởng ca của nàng, cư nhiên muốn lấy cái phế vật công chúa về làm vương phi, nàng tất nhiên phải tìm hiểu rõ nguyên do rồi.

“Dung ca ca? Hôn ước? Ngươi đang nói về cái gì?” Hạ Tử Diệm nghi hoặc hỏi, nàng mấy ngày không ra ngoài, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi.

Dung ca ca trong miệng vị công chúa này chắc không phải là Dung Nhất Dạ đi, còn có cái hôn ước, nói như vậy là nam nhân dâng tấu rồi? Làm cũng thật nhanh nha.

Mà, nếu không ai nhắc, có lẽ nàng đã quên chuyện kia rồi, thật là đãng trí mà.

“Nói về cái gì? Không lẽ ngươi còn chưa nghe qua? Chuyện kia…” Dung Mỹ cố gắng bình tĩnh chính bản thân mình, nàng thực sự muốn túm cổ nữ nhân này lên hỏi một chút có phải hay không nàng ta thực sự chỉ biết hưởng thụ thế giới của riêng mình, bên ngoài kia xảy ra chuyện gì cũng không cần quan tâm a.

Bộ dạng của nàng lúc hỏi những lời kia đầy nghi hoặc, chính xác là nàng ta không biết, không có một chút thông tin, không có một chút giả vờ, người này thực sự không làm gì cả mà trưởng ca của nàng muốn lấy nàng ta sao, không thể có chuyện như vậy.

Bất quá, Dung công chúa hẳn là không biết, không phải nàng ta không làm gì, mà là, Hạ Tử Diệm sau ngày hôm đó quay về biệt cung cũng không có suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, tự mình phụng bồi mình nghĩ ngơi thoải mái, tận hưởng thú vui, cũng quên mất điều kiện mình đề ra với nam nhân rồi. quả thực như ông bà hay bảo, con người trong an nhàn sung sướng liền quên đi mục đích trong cuộc sống của mình.

“Chuyện kia là chuyện gì? Ngươi nhắc đến hôn sự, có phải hay không Dung vương muốn cùng ta thành thân? Thế nhưng mà, ta còn chưa nghe thông báo chính thức nào từ vương triều các người, làm việc thật chậm trễ, thật thất trách.” Hạ Tử Diệm thất vọng đánh giá, nàng thực sự đang ở trước mặt nữ nhân này giả ngây ngô hay sao đây.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy biểu cảm kia, Dung công chúa thực sự muốn hét lên, có trời mới biết, nàng thực sự nghĩ nữ nhân này không có một chút nào xứng với trưởng huynh của mình.

Thiên a, làm sao người như thế này, không quan tâm đến thế sự như nữ nhân này, thậm chí chuyện của chính mình cũng không để ý lại lọt vào mắt của ca ca nàng cơ chứ. Thực sự muốn hỏi một chút, có hay không là ông trời trêu ngươi a.

Ngươi không ra ngoài mà xem, cả vương triều này đang chấn động như thế nào, làm sao vẫn ở trong này không hiểu sự tình, tìm nhàn rỗi cho mình thế chứ.

“Này, này, ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm như vậy, hôm nay đến cũng chỉ để nói cái chuyện này ư?” Hạ Tử Diệm cũng không so đo nữ nhân vì cái gì nhìn nàng đáng sợ như vậy, nàng muốn biết chuyện chính nha, nàng ta rút cuộc đến tìm nàng làm cái gì?

“Đương nhiên không phải. Quân vương ca ca bảo ta đến nơi này nói với ngươi, từ ngày mai, dọn qua cung của ta, ta sẽ tự mình dạy cho ngươi nghi lễ Dung vương triều, mười tám tháng sau là ngày lành, có thể xuất giá.” Dung Mỹ cố gắng trấn định nói, vốn chuyện này cũng không mấy quan trọng, nàng có thể sai ngươi đến bẩm báo, nhưng cũng vì muốn nhìn nữ nhân này một chút nên mới đến đây, cư nhiên, gặp phải cái người này đây.

“Ể, nhanh như vậy? Nhưng mà, làm sao ta phải dọn đến chỗ của ngươi? Học tại nơi này của ta cũng không tệ nha, không muốn đi.” Hạ Tử Diệm trực tiếp từ chối, khó khăn lắm nàng mới tìm hiểu được nơi này một chút tốt như thế nào, làm sao nói đi liền đi. Vả lại, dọn tới dọn lui, rất phiền phức.

“Ngươi không đi? Như vậy không được. Không cần lo lắng, chỗ ta cũng tốt lắm, ngươi chỉ cần đi qua, là có thể ở rồi, cũng không cần thu dọn gì cả. Nơi này…” Cũng chẳng có gì để dọn a.

Dung Mỹ thực sự muốn nói như vậy, nàng mới chính là người không muốn nữ nhân này đến chỗ mình, nếu không phải hoàng huynh bệ hạ mở miệng, còn lâu nàng mới giúp. Đã vậy còn phải đi thuyết phục nàng ta, thực sự là không chịu nổi nữa mà.

Nữ nhân trong lòng liên tục gào thét, nhưng vẻ mặt cũng không dám thay đổi, nàng mới không dám làm trái lời hoàng huynh bệ hạ, còn có, người này là của huynh trưởng nàng chọn, không thể lơ là.

Hạ Tử Diệm ở một bên xem tình huống trước mắt có chút đánh giá cao nữ nhân này, còn có thể giữ được tâm tư không kích động qua những lời trêu tức của nàng, thực sự rất bình ổn, hơn hẳn cái Dung Mỵ công chúa kia.

“Là như thế sao? Vậy ngày mai ta trực tiếp qua chỗ ngươi.” Một lời dứt khoát, Hạ Tử Diệm vốn cũng muốn tìm hiểu một chút trước khi rời khỏi hoàng cung này nha, chuyện này chắc chắn sẽ rất thú vị.

*****

Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – chương 2

Chương 2: Gặp Ngươi

 

Đã ba ngày từ khi Hạ Diệm xuyên đến trên người Hạ Tử Diệm, nàng đã phục hồi rất tốt sau công sức nghỉ ngơi và thuốc thang đầy đủ kia, nhưng là, may mắn nhất là nàng khi xuyên đến đây võ công lúc trước cũng không có mất đi, chỉ cần luyện tập một chút, cái thân thể này tự nhiên sẽ quen với chuyển động mạnh nhanh thôi.

Cũng may thay, mấy ngày này những nữ nhân hay nô tỳ kia còn không có quay lại, nếu không, nàng đối phó sẽ mệt chết.

Ba ngày này cũng nhờ đêm khuya ít người canh giữ tại biệt cung này, mà Hạ Tử Diệm có cơ hội lẻn ra ngoài tìm hiểu tình hình chính trị và lân bang cũng như những thông tin về đại lục này, nàng lại vô tình phát hiện ra một cái bí mật không tệ a.

Dung vương triều, hiện tại có một vị hoàng đế khá trẻ cai trị, quyền lực có, tài mạo có kể cả sự anh minh của hắn đều được triều thần cao ngợi, hắn thực sự mang vương triều này càng ngày càng lớn mạnh đến khó tin.

Nam nhân hoàng đế kia, có không ít thiếp thất, nhưng là, nghe đồn hắn còn chưa có động đến một người nào, chỉ duy trì quan hệ bình bình thường thường, đủ để cân bằng và áp chế những thế lực ngầm trong nội bộ quốc gia thôi, kẻ này thực sự không thể xem thường.

Dung vương triều, hoàng đế tên Dung Đạm, tên này tính tính khó đoán, là một nam nhân anh tuấn, nhưng lại không có hứng thú với nữ nhân, trong triều có tin đồn, hắn đoạn tụ, sau hắn còn có hai người muội muội và một người đệ đệ.

Lần trước đến gây sự với nàng, chính là cái nhị công chúa Dung Mỵ, người này tính tính nóng nảy, hay ức hiếp người khác, ỷ lại vào quyền thế.

Cái tam công chúa Dung Mỹ, là một người ít nói, thông minh, cầm kì đều giỏi, chỉ là, nàng không thường xuyên rời khỏi cung của mình, nên không có nhiều người được tiếp xúc với nàng, tính tình như thế nào không ai biết rõ.

Còn một đệ đệ kia, năm nay hình như tám tuổi, có lẽ bằng tuổi với đứa bé nàng cứu kia.

Nhắc đến đó nữ nhân lại thở dài một chút, cứu được đứa bé, muốn sau này chiếu cố nó một chút, không nghĩ rằng, mình là chết, như thế không biết nó sẽ ra sao đây.

Không suy nghĩ nhiều được, Hạ Tử Diệm tiếp tục tìm hiểu một chút, lại nhìn nhìn, nàng liền phát hiện ra một điều rất thú vị.

Dung Nhất Dạ, Dung vương, kẻ đứng đầu toàn thiên hạ, quyền lực, địa vị, mọi thứ của hắn, chỉ so ra dưới hoàng đế của Dung vương triều, còn lại, không ai bì kịp.

Người này mưu kế đa đoan, ai thuận hắn thì sống, nghịch hắn liền chết, bất kể đó có là công thần hay dũng tướng, chỉ cần không động đến Dung vương này, cuộc sống có thể sẽ yên bình, bởi vậy tên này có rất nhiều người xu nịnh, trong triều không ai không e sợ hắn, đến hoàng đế còn phải cho hắn mấy phần mặt mũi.

“Thế lực lớn như vậy, người này có vẻ được.” Hạ Tử Diệm lẩm nhẩm môt chút tính toán trong lòng nói, lại tiếp tục xem.

Dung vương này, người trong thiên hạ xem hắn như là hồ ly, một nam nhân yêu nghiệt, đẹp đến không có lời diễn tả, một kẻ yêu thích mỹ nhân, không có ai lọt vào tầm ngắm của hắn mà hắn chưa có được, ấy thế nhưng, thiên hạ mỹ nhân hắn lại không cần một người, đó chính là tam công chúa Hoằng Hà vương triều – Hạ Tử Diệm.

Bởi vì trời sinh nàng tính tình ngu dốt, lại yếu đuối hay sợ hãi, nên dù dung nhan của nàng nghe nói đẹp đến xuất chúng, nhưng lại làm nam nhân chán ghét cực độ, luôn luôn không thèm liếc một cái lấy nàng, hắn chính là chán ghét loại nữ nhân ngu ngốc vô dụng.

“Này…” Hạ Tử Diệm nhìn thấy mấy văn tự ghi chép kia nhất thời không biết nói gì cho đúng, cư nhiên, thiên hạ mỹ nhân ai hắn cũng cần ngoại trừ nàng, làm sao ngu ngốc vô dụng lại mất giá đến như thế a, nàng đường đường là đại mỹ nhân, đại mỹ nhân a.

Không được, nếu hắn không chú ý đến nàng, nàng sẽ làm cho hắn chú ý.

Nàng hôm nay đã ấn định rõ ràng, hắn chính là mục tiêu cho đại nghiệp của mình, chỉ cần có nam nhân này hậu thuẫn, nàng không sợ mình không có thế lực, không sợ không trả được thù, không sợ bất cứ kẻ nào trong thiên hạ dám khi dễ nàng nữa.

Bởi vì, một thân một mình sống tại nơi này, muốn sống sót, trước hết, nàng phải biến mình cường đại, một thân y thuật và võ công của linh hồn xuyên qua này không đủ, nàng phải tìm một cái chỗ dựa.

Và hắn, chính hắn sẽ làm cái chỗ dựa vững chắc cho nàng, mặc kệ hắn có hay không chú ý đến nàng, nàng nhất định làm cho hắn phải biết đến sự tồn tại mạnh mẽ này.

****

Một ngày nọ.

Trời trong xanh, thời tiết mát dịu và có những cơn gió nhẹ, một bầu không khí phù hợp cho việc đi dạo.

Một nam nhân anh tuấn, mày kiếm, sống mũi cao thẳng tắp, ánh mắt dụ hoặc lại mang theo sắc bén và lạnh nhạt, hắn nhìn như không nhìn thế giới và quang cảnh xung quanh, không biết thứ gì trên thế gian này có thể lọt vào đôi mắt ấy.

Nam nhân ấy chỉ nhẹ nhàng dạo mát trong ngự hoa viên, nhưng là, hình ảnh ấy thực sự rất xinh đẹp, đẹp đến động lòng người.

Những cơn gió mát như muốn chơi đùa với hắn, nhẹ nhàng thổi qua, tung bay một vài ngọn tóc đem tuyền mượt mà kia, bờ mi không quá dài rũ xuống một chút, phong cảnh bây giờ thực sự hữu tình, nam nhân này, thực sự đẹp đến yêu nghiệt.

Ngự hoa viên rộng lớn như vậy thế nhưng chỉ có một mình nam nhân kia, không ai dám tiến bước vào khu vực của hắn, bởi vì đơn giản, hắn là Dung vương gia, một con người lãnh đạm lại tàn khốc, hắn đang muốn yên tĩnh một mình, thì không có kẻ nào ngu ngốc mà làm phiền hắn để rồi mang họa.

Nơi này, có thể được xem như nơi thư giãn của nam nhân, bởi vì hắn ở hoàng cung, có thể tự do ra vào, mà nơi này mỗi lần có hắn, đều không còn bóng dáng bất kì ai, có thể xem như ngôi nhà thứ hai mà hắn thích.

Từ xa xa, thấp thoáng một bóng dáng mảnh mai yêu kiều, y phục trên người nàng không có gì bắt mắt, lại có chút cũ kĩ khó nhìn, nhưng là, khí chất của nàng, sự tự do trong đó, phiêu đãng trong gió làm người ta cảm thấy nàng như một con chim nhỏ rất muốn tự do bay lượn và tận hưởng cuộc sống trên bầu trời kia.

Nhìn đến mày ngài thanh tú, khuôn mặt có chút trắng bệch nhưng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có, bờ môi công khẽ nở một nụ cười như có như không, ánh mắt lại linh hoạt nhưng nhìn không ra cảm xúc, nếu nam nhân kia chính là một cái lãnh đạm vô tình, thì nhìn đến nữ nhân này, nàng chính là một người phong hoa tuyết nguyệt, nhưng lại có chút không thể nắm bắt.

Cách hồ sen đó không xa, nữ nhân đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn đến nam nhân bên dưới gốc cây tử đằng, màu tím đó, hòa quyện với hắn thực sự rất hợp, nhưng là, nàng không phải đến ngắm nhìn cảnh xuân, nàng là đến vì chuyện khác.

Âm thầm đánh giá một chút nam nhân kia, nữ nhân cảm nhận được, thế nhưng bên cạnh con người lãnh đạm kia lại có hai cái đại cao thủ núp trong bóng tối thủ hộ, chả trách hắn có thể khoan khoái mà tận hưởng như vậy.

Hai cái đại cao thủ kia chắc chắn không có mấy người có thể đối đầu, nhưng mà, nàng cảm thấy, nàng có thể đánh bại được bọn họ.

Thoát một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh hồ sen, người đã đi mất từ bao giờ.

Dung Nhất Dạ thư giãn ngắm cảnh một chút dưới gốc hoa tửu đằng, nhưng hắn lại cảm nhận được không khí có chút dao động, dù là rất nhỏ, nhưng là hắn biết, nơi này, ngoại trừ hắn ra, còn có thêm một người, cảnh giác quay lưng lại, một đoản đao sắc bén liền kề đến bên yếu hầu, âm thanh trầm ổn mà dễ nghe đi thẳng vào bên tai, cảm giác kích thích cả đại não.

“Yên một chút, ta có chuyện cần nói.”

Dung vương không có một chút mất bình tĩnh hay là sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn người trước mắt, sau đó có chút ngạc nhiên, nhưng là, hắn rất nhanh cũng không có bận tâm nhiều.

Nam nhân hơi hơi nhíu mi một chút, người trước mắt hắn, không phải tam công chúa phế vật từ vương triều Hoằng Hà lại đây làm con tin chính trị sao, nàng cư nhiên có thân thủ lợi hại như vậy, dung mạo như hoa này là kẻ hắn đã từng chán ghét đây sao, khuôn mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng cái khí chất kia, làm sao hắn có thể nhầm lẫn được, thay đổi như thế này là có chuyện gì xảy ra rồi ư?

“Nói.” Nam nhân cũng không có suy nghĩ thêm nhiều, lạnh lùng mở miệng, có sự chán ghét và lạnh nhạt rất rõ ràng, dù cho nàng bây giờ có thay đổi, nhưng là, hắn đối với nàng cũng không khác gì, trong mắt hắn, nàng vẫn chán ghét như vậy mà thôi.

Nhưng là, hôm nay nàng tìm hắn là có mục đích gì đây, không phải muốn quyến rũ hắn chứ, hay muốn xin một cái ân huệ?

“Ta muốn cùng với ngươi hợp tác, ngươi cho ta một cái chỗ dựa, ta thành toàn ước nguyện cho ngươi.”  Hạ Tử Diệm nhẹ nhàng nói, lời rất dứt khoát, nàng là một người thẳng thắn, vả lại, nàng cũng không có nhiều thời gian ở nơi này cùng nam nhân dây dưa.

“Hợp tác?” Nam nhân nhíu mi một chút hỏi lại, hắn không có nghe lầm đi, cư nhiên nàng tìm hắn vì muốn hợp tác, còn bảo hắn cho nàng một cái chỗ dựa, này là ý tứ gì đây.

“Đúng.” Nữ nhân dứt khoát nói, không một chút do dự, ý định của nàng rất rõ ràng.

“Ngươi dựa vào cái gì muốn cùng ta hợp tác, nói thử xem, ta đây được cái gì lợi ích?” Vẫn là lạnh nhạt như cũ, nam nhân xưa nay không làm chuyện không có lợi cho mình, nàng tìm đến hắn, ắt hẳn là có chuẩn bị đi, nhưng là, nàng thì có cái gì để mang ra chơi cùng hắn, hắn cũng muốn xem xem một chút, nữ nhân này có tư cách gì ra điều kiện với hắn.

“Ta nghe nói, Dung vương đây không phải là luôn muốn thống nhất tứ quốc hay sao? Nếu hôm nay người đồng ý cùng ta cái điều kiện này, ta chắc chắn ngày sau, vương triều Hoằng Hà chúng ta sẽ ở phía sau nghe mọi sai khiến của ngươi không dị nghị. Giúp ngươi hoàn hảo hoàn thành đại nghiệp của mình.” Hạ Tử Diệm như có như không cười nhẹ nói, khuôn mặt có chút trắng bệch giờ cũng đã ửng lên một chút, nhìn thật sự rất đẹp.

Nữ nhân biết rất rõ ràng, nàng bây giờ, không có tư cách gì ra điều kiện cùng hắn, không cùng đẳng cấp, không cùng địa vị, cũng không có bất cứ thứ đáng giá nào có thể mang ra cùng nam nhân đánh canh bạc này…

Nhưng, nàng là tự tin vào chính bản thân mình, nàng muốn thử một chút, nếu nam nhân này, hắn là người mưu lược có suy tính sâu xa, có bản lĩnh của một người lãnh đạo, chắc chắn sẽ không xem nhẹ lời đề nghị này.

Bởi vì, nàng hôm nay tại nơi này, tiếp cận được hắn, đó chính là cái minh chứng rõ ràng nhất cho bản lĩnh của nàng.

“Ha ha, ngươi là đang nói đùa bản vương?” Nam nhân cười lạnh nhạt, tuy là cười, những lòng hắn lạnh đi không ít.

Kẻ biết được hắn có mưu đồ bá nghiệp lớn như vậy, trong thiên hạ này chỉ sợ là không có mấy người, nữ nhân này làm sao biết được?

Chuyện này đối hắn cũng không có quá quan trọng, bởi vì hắn tùy lúc có thể giết nàng, điều quan trọng hơn chính là, ánh mắt tự tin này nhìn hắn không chút lo lắng, chuyện nàng nói, những điều nàng làm, ngày hôm nay nàng có thể dễ dàng không tổn hại mà đứng trước mặt hắn, khiến hắn không thể xem nhẹ.

Bởi vì, nàng chỉ là một nữ nhân.

“Ta có đùa hay không, Dung vương chắc hẳn là rõ hơn ai hết đi.” Nữ nhân không nhanh không chậm đáp lại, trước sát ý nồng đạm trong mắt của nam nhân, nàng vẫn bình tĩnh như thế, điềm đạm đến khó tin như vậy, khiến cho nam nhân có chút nhìn khác về nàng.

“Ngươi muốn cùng ta liên thủ? Muốn ta như thế nào làm chỗ dựa cho ngươi, nói ra một chút xem thử, ta có hay không hứng thú.” Nam nhân thu lại sát ý, vẫn là lạnh nhạt cùng cợt nhã như cũ, nhưng là, bây giờ, hắn thực sự có hứng thú cùng chơi một chút với tiểu mỹ nhân trước mặt rồi.

“Đơn giản, ta nghe được, ngươi thế nhưng lại chưa có vương phi, ta sẽ lấy đi cái địa vị đó, nếu trở thành người của ngươi rồi, tin chắc không ai trong vương triều này dám thương tổn ta, không ai có thể khiến ta phủ phục, như vậy, ta có thể ở sau lưng khiến ngươi có một cái hậu thuẫn vừng chắc.” Hạ Tử Diệm nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự cả đời mình mà mặt cũng không chút biến sắc, lạnh nhạt không chút e thẹn như vậy, làm cho người ta có cảm giác, nàng có phải hay không xem đó như là chuyện của người ngoài không cùng mình có chút quan hệ nào cả.

Nữ nhân này, không có lấy một tia e thẹn hay ngại ngùng, phải chăng nàng mặt dày đã thành quen, hay là nàng vốn xem đây chính là giao dịch nên không bận tâm, thực sự đơn giản như vậy sao?

Còn có, nàng cư nhiên muốn mình được làm vương phi của hắn, này là trèo cao hay nàng nghĩ có thể cùng hắn ngang tầm, bên cạnh hắn, không chỉ có chức vị vương phi thôi a.

“Làm vương phi của ta? Ngươi chắc chắn? Còn có, ngươi nghĩ rằng sau khi làm người của ta, ngươi có thể không bị bất kì ai thương tổn? Vả lại, vương triều của ngươi như thế nào đều nghe ta vô điều kiện đây a.” Nam nhân cảm thấy nực cười nói, nhưng là, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói nhiều đến như vậy, hắn thực sự tò mò những vấn đề này a.

“Ngươi chỉ cần biết kết quả, quá trình không quan trọng. Chuyện hôn sự kia, ngươi có thể trực tiếp một tiếng nói với hoàng đế, trước ta trở về, tin chắc ngươi là người thông minh, ta chờ tin ngươi.” Nữ nhân không muốn ở nơi này cùng nam nhân dây dưa, chuyện cần nói, nàng đã nói, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, nghĩ đến đó, quay người muốn rời đi.

Nhưng là…

“Bộp…”

Nữ nhân bị bắt lấy, cả người bị một sức mạnh kìm hãm lại, lưng tựa vào thân cây tử đằng, chưa kịp phản ứng, liền bị môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên, trong một phút chốc, nàng có chút kinh ngạc nhưng cũng không phản kháng, chuyện hôn môi này, nàng mới là không để ý.

Nam nhân sau khi cảm thấy đoản đao sắc lạnh kia rời khỏi cổ, có chút trống trải, mới túm lấy nữ nhân, bắt nàng tựa vào trên cây, giữ lại, hôn môi nàng.

Sau một chút kinh ngạc vì nữ nhân không có phản kháng, dây dưa một hồi, cuối cùng cũng luyến tiếc rời khỏi bờ môi mềm mại kia, khẽ nhìn nữ nhân, trong mắt có chút khó chịu, nàng thế nhưng không có chút phản ứng, vẫn lạnh nhạt như vậy, chuyện này với nàng là bình thường hay sao.

“Ngươi xong chưa, như thế nào lại cưỡng hôn như thế, thật không giống Dung vương chút nào a.” Hạ Tử Diệm ngước nhìn nam nhân hỏi, nàng thực sự vừa mới gặp hắn, cho dù là hắn có yêu nghiệt cách mấy, chỉ với một cái hôn, nàng cũng không có lý do gì động lòng.

Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc làm ăn không hơn không kém, nàng không để ý.

“Lấy của ngươi một chút lợi tức.”

Nam nhân cười nhẹ, buông tay ra, nữ nhân nhanh chóng xoay người rời đi, một chốc sau, đã thấy thân ảnh kia xa hắn một khoảng rồi, thân thủ thực không tệ…

“Nếu ta không có hứng thú với đề nghị của ngươi, ngươi sẽ làm gì?” Không quan tâm nữ nhân có hay không nghe mình nói, Dung Nhất Dạ vẫn hỏi một câu, hắn thực muốn biết câu trả lời a.

“Tìm người khác.”

Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – chương 1

Chương 1: Xuyên qua thành công chúa phế vật

 

Vương triều Hoằng Hà năm thứ ba mươi đời vua Hạ Tử Nhận làm quốc chủ.

Vì sự lụng bại trong nội bộ quý tộc và hoàng thất, đất nước ngày càng sa vào nguy cơ sụp đổ, sự lăm le của những nước láng giềng cũng khiến ngoại giao và phòng thủ ngày càng thêm tốn kém.

Những cuộc chiến chống chọi trong vô ích nổ ra, nguy cơ bị xâm chiếm ngày càng đến gần, người dân e sợ và sống trong lo lắng, đất nước ngày càng khốn đốn hơn bao giờ hết.

Trước tất cả những nguy cơ như vậy, một yêu cầu được đề ra, một mối liên kết tạo nên sự hòa bình cho vương triều này và là một vụ làm ăn chỉ có lợi cho vương quốc.

Dung vương triều, quốc gia lớn nhất đại lục thời bấy giờ, đưa ra một lời đề nghị.

Vương triều Hoằng Hà, nếu muốn giữ yên bình cho lãnh thổ, muốn nhân dân được no ấm và được sự bảo trợ từ Dung vương triều, thì phải mang một nàng công chúa của đất nước sang Dung vương triều làm con tin hoàng tộc, có như vậy, hiệp nghị hòa bình sẽ được thành lập, Dung vương triều sẽ mãi mãi đảm bảo quyền lợi cho quốc gia này.

Dựa theo tất cả những điều kiện, tam công chúa của Hoằng Hà vương triều lúc bấy giờ tám tuổi, tên Hạ Tử Diệm bị mang sang một đất nước xa lạ, nhốt vào lãnh cung ngày này qua tháng nọ sống dưới bóng của người khác.

Bởi vì trời sinh nàng tính nhát gan, yếu đuối, lại không có trí thông minh, nên bị Hạ Tử Nhận từ lâu ghét bỏ, sẵn sàng mang nàng bán cho quốc gia khác mà không mảy may đau lòng, đổi lấy sự hòa bình cho quốc gia mà hắn tự mình không thể giữ vững.

Cũng chính từ ngày đó, Hoằng Hà vương triều quên mất trong danh sách hoàng tộc của mình có một vị công chúa hy sinh vì nước mang tên Hạ Tử Diệm, còn Dung vương triều lại có một phế vật hòa bình mang cái mác công chúa bị vứt bỏ bị người người khinh rẻ.

Hiện đại, thế kỉ 21.

Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng quấn mấy vòng băng gạc lên một bàn tay nhỏ bé khác, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt rất tập trung.

Cô có kĩ thuật điêu luyện lại xuất thủ rất nhanh, chỉ trong một chốc lại, vết thương nơi bàn tay nhỏ nhắn kia đã nhanh chóng được băng bó lại, không có một tý khe hở nào, rất hoàn hảo.

“Sao rồi? Còn đau hay không?” Dịu dàng nhìn người trước mặt hỏi một câu, cậu bé này thực sự rất ổn, còn nhỏ tuổi như vậy, lại bị một vết thương lớn như thế nhưng lại không khóc một tiếng, rất tốt, về sau sẽ là một người trầm ổn có tương lai.

Chỉ lắc đầu không nói, cậu bé lại nhìn cô gái ánh mắt lạnh nhạt, người lớn này nó không có quen biết, cư nhiên giúp nó như vậy, có ý đồ gì.

Nhưng là, chị gái này rất xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng, xem ra là một người tốt, chắc chắn không có hại nó đâu.

Cậu bé khuôn mặt nhỏ nhắn nghĩ nghĩ một chút, hắn vừa nãy gặp phải kẻ biến thái, thiếu chút nữa thì bị giết, cũng may được người này cứu, ít nhất cũng xem như nhặt lại mạng cho hắn, không biết người lớn này làm gì lại giỏi võ như vậy, một mình lại đánh được ba tên đàn ông cao lớn khỏe mạnh.

“Không sao rồi, không đau nữa thì tốt, nào, nhà em ở đâu, chị sẽ đưa em về.” Hạ Diệm tươi cười nói, cô cũng không phải người có nhiều thời gian như vậy, hiện tại chính sự quốc gia đang rất gấp gáp, nên cô chỉ có thể chăm lo đến như vậy cho đứa nhỏ này, bây giờ liền mang nó về nhà, để người nhà chăm sóc nó vậy.

Lại lắc đầu, đứa bé nghe nhắc đến nhà, khuôn mặt có chút buồn đi.

“Làm sao vậy? Em không có nhà à?” Nhìn biểu hiện của đứa nhỏ một chút, Hạ Diệm trực tiếp hỏi, chỉ nhìn thấy nó nhẹ gật đầu, như có như không.

“Là như vậy sao, được rồi, vậy chúng ta đến chỗ chị nhé, chị sẽ chăm sóc cho em, có được không?” Không gấp gáp, chỉ đưa bàn tay thon dài ra, nở một nụ cười, Hạ Diệm biết, đứa trẻ này rất khó để người khác tiếp cận, chỉ cần nhìn cách nó nhìn cô, cô biết nó rất khó tin tưởng ai, vậy nên, không gấp, cô chờ một chút cũng không sao.

Thời thế hòa bình đã thay đổi, mỗi một quốc gia bây giờ đều lăm le dòm ngó nhau, hiện tại, chiến tranh và phục kích có thể bất cứ khi nào đều diễn ra, nên những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa hoặc gia đình bị phân li tứ tán thực sự rất nhiều, cô có thể không giúp được hết, nhưng vẫn có thể giúp được một vài người.

Bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng mà đặt vào tay cô, nhanh chóng nắm chặt lấy, nếu nó buông ra, sợ rằng cô sẽ bỏ rơi mình.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ từ rời xa khu đổ nát, hướng về hướng đông mà đi, cứ nắm tay như vậy, nhẹ nhàng mà bước.

“Ring ring.”

Có tiếng chuông điện thoại, Hạ Diệm khẽ nhìn đứa nhỏ một cái, cười nhẹ, sau đó bắt lấy, nhấn nút, đầu dây bên kia truyền lại tiếng hoảng hốt lại có chút gấp gáp:

“Alo, thiếu tướng, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Khu phía đông Hoằng Hà, làm sao vậy, có chuyện gì mà gấp gáp như thế?” Hạ Diệm bình tĩnh hỏi, ánh mắt lại nghiêm túc hẳn. Người gọi điện cho cô là cấp dưới của cô, hắn thường ngày rất bình tĩnh, nếu không phải có chuyện, chắc chắn không gấp gáp như vậy.

“Phía đông Hoằng Hà, mau, tra rõ vị trí của thiếu tướng…”

“Thiếu tướng, hiện tại cô cứ chờ ở nơi đó, chúng tôi lập tức đến, tình hình rất khẩn cấp, tôi nhận được tin tình báo, quân địch có lẽ đang tiến công từ phía tây khu Hoằng Hà, sẽ rất nguy hiểm nếu cô đi một mình, hiện tại tìm nơi ẩn nấp, chúng tôi sẽ đến đón cô.”

Người đàn ông trong điện thoại nói với người bên cạnh, lại khẩn cấp giải thích tình hình cho Hạ Diệm nghe, hiện tại mọi chuyện thực sự rất khẩn cấp.

“Được rồi, tôi đang đi cùng một đứa bé, nó bị thương, chuẩn bị một chút trước khi đến đây nhé, tôi chờ cậu.”

Tắt máy, Hạ Diệm nhẹ nhàng kéo tay đứa bé, bế bổng nó lên, ôm vào lòng, lại cẩn thận quan sát xung quanh, tìm nơi an toàn ẩn náu chờ đến khi mọi người đến.

Nếu quân địch có ý định tiến quân từ phía tây, chắc chắn sẽ đụng độ tại khu vực phía đông này, trước khi đầy đủ người của cô đến, cô không thể mạo hiểm tính mạng, hơn nữa còn có đứa nhỏ.

Đứa bé được Hạ Diệm ôm vào trong lòng thì ngạc nhiên một chút, nhưng hơi ấm của cô truyền lại làm nó cảm thấy dễ chịu và an toàn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

“Pằng… pằng” Âm thanh chấn động làm cho đứa nhỏ đang ngủ tỉnh giấc, lại cảm thấy người bên cạnh cấp thiết thở dốc, tim đập dồn dập, mồ hôi chảy ra không ít, ánh mắt nghiêm túc vô cùng, trên tay lại có một khẩu súng, cái này, hình như là cô bị kẻ địch tấn công.

Nghĩ đến kẻ địch, lại nhớ đến chuyện bị tấn công, đứa nhỏ không tự chủ run lên một chút.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để em bị thương đâu, nằm yên một chút.” Hạ Diệm cảm giác người trong lòng run rẩy một chút trấn an nói, bây giờ cô và nó đang ở trong vòng vây kẻ địch, cô chỉ cần chống chọi một chút, một lát nữa quân cứu viện sẽ đến rồi.

“Pằng… pằng…” Một tay ôm đứa nhỏ, lại quấn chiếc khăn trên người quanh hai tai để nó không nghe âm thanh tiếng súng, Hạ Diệm lại trực tiếp bắn hai phát, hạ được một tên.

Trong tình thế gấp gáp tiến không được, lui không xong, bên tai lại truyền đến tiếng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng một lần nữa của người đàn ông:

“Thiếu tướng, cô ở đâu, chúng tôi đến rồi, quân địch tấn công, cô không sao chứ.”

“Tôi không sao, định vị đi, tôi bật sẵn vị trí rồi, nhanh chóng đến, mang đứa bé ra ngoài.”

Hạ Diệm nói, vừa nãy khi bị kẻ địch tấn công, cô đã bật định vị và cài sẵn thiết bị truyền tin bên tai, chỉ cần bọn họ đến, chắc chắn sẽ tìm được vị trí của cô.

“Thiếu tá, tìm được cô rồi, cẩn thận phía sau.”

“Pằng…”

Người kia vừa đến, đứng cách xa Hạ Diệm một đoạn, lo lắng xen lẫn vui mừng, nhưng là vừa nhìn thấy phía sau cô có kẻ địch, Hạ Diệm tất nhiên không có mất cảnh giác, một viên đạn, bắn chết người kia.

“Mau, mang đứa nhỏ vào xe, nơi này giao lại cho tôi.” Hạ lệnh, cô không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng để thuộc hạ mang đứa nhỏ đi.

“Thiếu tá không được, chúng tôi đến đón cô, quân tiếp viện sẽ xử lý kẻ địch, mau quay lại với chúng tôi.” Tiếp nhận đứa bé trong tay cô, thuộc cấp cãi lệnh nói, hắn biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua việc xâm chiếm lần này, nhưng là kẻ địch lần này rất hiếu chiến, lại là những người giỏi nhất của một đội kị binh, làm sao một mình cô có thể diệt được, bảo toàn an toàn cho cô là trách nhiệm của hắn, hơn nữa, cô là y sư, quân đội rất cần cô, nếu cô mà xảy ra chuyện…

“Không cần cãi lệnh, mau đi, cậu biết trường hợp này khẩn cấp như thế nào rồi đấy, mau chóng đi đi, chăm sóc tốt cho nó.” Hạ Diệm nói, cũng không nhìn lại, chỉ cười một cái với đứa nhỏ, quay đầu chạy đi.

Đứa nhỏ đó chỉ biết, cô đi như vậy, cũng không còn quay lại nữa, nó vẫn nhớ đến nụ cười cuối cùng kia của cô, cô muốn nó sống thật tốt, làm việc có ích như cô đã từng.

****

Phải, Hạ Diệm đã chết, sau khi diệt hết bọn quân địch thiện chiến kia bằng một trái bom nổ chậm gắn trên người, cô đã hy sinh thân mình, cùng kẻ địch chôn thây tại quốc gia mà cô vẫn luôn muốn bảo vệ.

Và giờ, cái tình huống trước mắt là gì đây.

Âm thanh giật mình khiến cho Hạ Diệm nhanh chóng trấn tỉnh lại một chút, đưa bàn tay, nhẹ xoa cái trán, chỉ ngửi thấy một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khi nhìn lại, bàn tay cô kia đã đầy máu.

Thế này là sao đây, cô đã nổ tan xác, làm sao lại chưa chết được, nhưng là, bàn tay này cũng không phải của cô, không lẽ cô đã xuống địa ngục, rồi lại được đầu thai a.

“A, quỷ a, nàng ta chưa chết, cư nhiên còn chưa chết, vừa nãy không phải đã tắt thở rồi sao.”

Âm thanh lần nữa vang vọng trong cung viện không lớn, Hạ Diệm lại nghe được rất rõ ràng, cái gì mà chết, rồi không chết, nàng sống lại ư? Nhưng là, nổ banh xác, còn có thể sống lại, không a, cái này, nơi này…

Là đâu?

Nơi quỷ quái gì thế này?

Không lẽ, nàng xuyên qua.

Hạ Diệm tròn mắt nhìn quang cảnh khác lạ xung quanh, lại còn cả y phục rách rưới đầy máu kì lạ trên người mình, không lẽ, nàng thật sự xuyên không.

“Cái tiện tỳ, ngươi cư nhiên không có chết, vậy tiếp tục đánh nàng cho ta.” Âm thanh sắc bén phá vỡ bầu không khí miên man của Hạ Diệm, trên thân truyền đến đau nhức làm nàng biết mình không phải là mơ, cư nhiên thật sự chết rồi lại xuyên không a, nhưng là, cái trạng huống sắp xảy ra này làm nàng không tài nào bình tĩnh được.

Có nhầm lẫn không vậy, thực sự người mà nàng nhập vào đây cũng sắp tàn hơi rồi đấy, máu me đầy mình vì bị đánh như thế này mà còn muốn tiếp tục dụng hình sao, nàng cũng không phải cái quả hồng mềm dễ bóp, còn tiếp tục bóp e là sẽ hỏng mất.

“Các ngươi dám?” Một lời lạnh lùng làm tất cả những người đang tiến lại có chút do dự, bọn họ không có nghe lầm chứ, lời của phế vật kia cư nhiên lạnh lùng như vậy.

“Các ngươi còn chờ cái gì, không mau chóng đánh nàng, sợ cái gì, lũ vô dụng này.” Nữ nhân lúc nãy lại quát lên, nàng kia là tứ công chúa của cái Dung vương triều này, tên cái gì Dung Mỵ.

“Ngươi muốn chết?” Một thanh đoản đao kề bên cổ, âm thanh của nữ nhân trầm trầm, lại mang vài phần lạnh nhạt từ địa ngục, nàng vận dụng hết sức lực, vẫn còn có thể miễn cưỡng chế trụ được nữ nhân này, mặc dù nàng vẫn đang bị thương đến muốn gục ngã, nhưng là, nàng từ xưa đến nay, không cho phép ai có cơ hội khi dễ mình, đừng nói chi là đánh đập tàn nhẫn như vậy.

Cũng may vừa nãy nàng nhìn thấy bên hông nữ nhân này có một thanh đoản đao, dù không biết từ đâu mà có, nhưng là đao này cũng có thể xem là đao tốt, trường hợp khẩn cấp này sử dụng nó đúng là vô cùng hợp lý, ngoài ra, nếu không có nó, khó mà khống chế được cô công chúa này đi.

“Ngươi, ngươi… dám… uy hiếp bản công chúa.” Nữ nhân run run nói, nàng xưa nay cành vàng lá ngọc, vẫn luôn ức hiếp người khác, ỷ quyền thế không sợ ai, cư nhiên, nữ nhân này, nàng ta dám, dám kề đao vào cổ nàng.

“Ngươi mau thả công chúa ra, nếu nàng bị thương ngươi không gánh được trách nhiệm, người đâu, có kẻ muốn giết công chúa, người đâu…” Một nô tỳ lớn tiếng quát, thực sự nàng ở tại nơi này đúng là không ai coi ra gì.

“Câm miệng, còn kêu một tiếng, ta cắt cổ nàng ta, đợi thị vệ đến, nàng ta cũng chết rồi.” Uy hiếp rõ ràng, Hạ Diệm không nghĩ mình có thể bình tĩnh trước tình huống này mà tha cho nữ nhân, còn dám hô gọi người.

“Ngươi, câm miệng, nàng ta giết ta thì làm sao, nô tỳ to gan nhà ngươi…” Dung Mỵ sắc mặt tái nhợt nói, nàng rất rõ ràng cảm thấy, đoản đao sắc bén đó đang cứa vào cổ của mình, nàng ta thực sự không nói đùa.

“Công chúa tha tội, nô tỳ cũng chỉ vì lo cho người.” Nô tỳ lúc nãy lo sợ quỳ xuống, mấy kẻ còn lại cũng không dám manh động, cũng quỳ theo.

“Ngươi, lấy giấy bút, ta đọc, ngươi ghi lại, đến phòng dược lấy thuốc, nhớ, mở miệng nói một lời, thì chủ tử của ngươi sẽ cùng ta quy tiên đó.”

Hạ Diệm không nói nhiều, chỉ một nô tỳ ở đó nói, nàng ta lấy giấy bút xong, nàng liên nói ra mấy vị thuốc đông y có thể chữa trị thương thế và còn có tác dụng giảm mệt mỏi, căng thẳng, nàng thực sự chưa thể tiếp thu cái tình huống này, cơ thể này cũng sắp chịu không nổi rồi.

Nô tỳ kia run run ghi chép, sau đó rất nhanh chạy ra ngoài, rồi chạy về lại, mang đúng thuốc và liều lượng trở lại không chút chậm trễ.

“Mang nàng ta về, chuyện này tuyệt không được nói với bất kì ai, nên nhớ, nàng ta là công chúa, ta cũng như vậy địa vị, khi dễ ta, ta tin các ngươi cũng cần mạng của mình.”

Hạ Diệm điểm huyệt đạo của nữ nhân, đẩy nàng ngã xuống đất, không nhúc nhích, cũng không nói gì được, chỉ có thể trân trân mắt nhìn nàng đầy căm ghét.

“Công chúa, công chúa, người bị làm sao a, ngươi đã làm gì nàng.” Một nô tỳ đỡ Dung Mỵ lên, lại còn không thấy nàng cử động lo lắng chất vấn Hạ Diệm.

“Yên tâm đi, nàng ta không sao, ta chỉ điểm huyệt đạo, thêm một canh giờ, ắt hẳn nàng ta sẽ cử động và nói chuyện bình thường, mau mang nàng về, tránh người khác sinh nghi, ta tin chắc các ngươi biết hậu quả việc xem thường công chúa chứ nhỉ.” Hạ Diệm nói, nàng đây là rất rõ ràng nói cho bọn họ biết, dù nàng có là công chúa không được sủng, hiện tại lại còn đang ở trên đất của các nàng, nhưng là, nàng muốn có một cái công bằng, tin chắc hoàng đế cũng không thể xem nhẹ, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng phải làm sao.

Đám người kia sợ hãi đi hết rồi, một mình nữ nhân ngã trên nền đất lạnh, nàng bây giờ thực sự hết sức lực rồi, cũng may là có thuốc, lại là, nàng cũng biết y thuật, nên không quá lo lắng cho vết thương, nhưng là, đánh đập như thế này tàn nhẫn thật, nữ nhân kia cũng vì không chịu nổi hành hạ như vậy mà chết đi ư? Nên nàng mới có thể xuyên qua ư?

Đã là xuyên qua.

Mẹ kiếp.

Hạ Diệm không tự chủ được khẽ mắng ở trong lòng.

Nàng xuyên qua, cư nhiên lại là một cái công chúa phế vật bị mang đi làm con tin vì bang giao và hòa bình cho quốc gia.

Như vậy cũng không có gì đi, dù gì kiếp trước nàng cũng tình nguyện hy sinh vì nước, vì dân, nhưng là, ở tại nơi này, cái quốc gia của nàng cư nhiên không ai yêu thương nàng, thì ra là bị vứt bỏ đến nơi này ư.

Công chúa phế vật, Hạ Tử Diệm, năm nay mười sáu tuổi, là một cái nữ nhân ngu ngốc, ngươi đánh nàng nàng không dám lên tiếng, ngươi mắng nàng nàng chỉ biết ủy khuất khóc một mình, ngươi khi dễ nàng, nàng lại càng rụt rè sợ sệt, cái công chúa đến cả vương triều mà mình hy sinh bản thân cho họ, họ cũng không cần.

Cái công chúa đến cả một nha hoàn, thái giám trong cung cấm đều có thể xem nàng như con chó mà trách mắng.

Cái công chúa đến cả một nơi ở bình dị cũng không có, ở tại biệt cung này, nàng cũng sống nhục nhã đã tám năm rồi.

Đến lúc rồi.

Từ lúc Hạ Diệm nàng xuyên qua nơi này, từ lúc nàng tiếp nhận thân thể Hạ Tử Diệm này, nàng đã biết, mình phải sống lại rồi, phải sống, đứng vững đến cuối cùng.

Và cho người khác thấy…

Cho quốc gia kia thấy…

Khi dễ nàng…

Thương tổn nàng…

Vứt bỏ nàng…

Bọn họ không có tư cách… bọn họ phải trả giá.

Vương Triều Hoằng Hà, món nợ này, phải tính làm sao đây.

Dung vương triều, các ngươi cũng chờ một phen sóng gió đi a.

****

Hoàng Phi bá đạo của Dung vương

Văn án:

Vương triều Hoằng Hà năm thứ ba mươi đời vua Hạ Tử Nhận làm quốc chủ.

Vì sự lụng bại trong nội bộ quý tộc và hoàng thất, đất nước ngày càng sa vào nguy cơ sụp đổ, sự lăm le của những nước láng giềng cũng khiến ngoại giao và phòng thủ ngày càng thêm tốn kém.

Những cuộc chiến chống chọi trong vô ích nổ ra, nguy cơ bị xâm chiếm ngày càng đến gần, người dân e sợ và sống trong lo lắng, đất nước ngày càng khốn đốn hơn bao giờ hết.

Trước tất cả những nguy cơ như vậy, một yêu cầu được đề ra, một mối liên kết tạo nên sự hòa bình cho vương triều này và là một vụ làm ăn chỉ có lợi cho vương quốc.

Dung vương triều, quốc gia lớn nhất đại lục thời bấy giờ, đưa ra một lời đề nghị.

Vương triều Hoằng Hà, nếu muốn giữ yên bình cho lãnh thổ, muốn nhân dân được no ấm và được sự bảo trợ từ Dung vương triều, thì phải mang một nàng công chúa của đất nước sang Dung vương triều làm con tin hoàng tộc, có như vậy, hiệp nghị hòa bình sẽ được thành lập, Dung vương triều sẽ mãi mãi đảm bảo quyền lợi cho quốc gia này.

Dựa theo tất cả những điều kiện, tam công chúa của Hoằng Hà vương triều lúc bấy giờ tám tuổi, tên Hạ Tử Diệm bị mang sang một đất nước xa lạ, nhốt vào lãnh cung ngày này qua tháng nọ sống dưới bóng của người khác.

Bởi vì trời sinh nàng tính nhát gan, yếu đuối, lại không có trí thông minh, nên bị Hạ Tử Nhận từ lâu ghét bỏ, sẵn sàng mang nàng bán cho quốc gia khác mà không mảy may đau lòng, đổi lấy sự hòa bình cho quốc gia mà hắn tự mình không thể giữ vững.

Cũng chính từ ngày đó, Hoằng Hà vương triều quên mất trong danh sách hoàng tộc của mình có một vị công chúa hy sinh vì nước mang tên Hạ Tử Diệm, còn Dung vương triều lại có một phế vật hòa bình mang cái mác công chúa bị vứt bỏ bị người người khinh rẻ.

Danh sách chương:

Chương 1Chương 2

Chương 3Chương 4

Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8

Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12