Tháng ngày lại khôi phục yên tĩnh, đội ngũ của Đồng Vũ Đông ở chỗ này dàn xếp lại, trong đội không ai rời đi, bọn họ cùng nhau dựng mấy hàng phòng ốc giản dị, sau đó chọn mảnh đất gần đó, chuẩn bị trồng trọt.
Mảnh đất này xác thực rất tốt, rất nhiều đất đai thích hợp trồng trọt, chỉ là vùng đất thích hợp phân bố có chút rộng, ở giữa hoặc là cách khe suối hoặc là một đống đá tảng hoặc là cổ thụ. Đây cũng là điều khiến Bạch Tư Duệ cảm thấy nơi này không đủ hoàn mỹ, một mình hắn chạy rất mệt. Thế nhưng sự phân bố này đối với một đám người lại là ưu điểm, phân chia đất tiện hơn không ít. Bọn họ mười mấy người phân một tổ, sau đó từng tổ từng tổ lập kế hoạch dọn dẹp vùng đất kia, sau khi mọi thứ hoàn tất là có thể giao việc cho tất cả mọi người.
Đám người này có một trăm linh sáu người, trong đó có sáu mươi, bảy mươi người đều xuất thân nông thôn, từng trồng lúa có hai mươi, ba mươi người, còn lại đều là người trẻ tuổi, chưa từng chân chính trồng trọt nhưng cũng có thể nhìn người khác làm mà học hỏi. Đồng Vũ Đông từ nơi bọn họ trồng trọt thu hoạch số liệu, tính toán đại khái một chút, mảnh đất này có thể nuôi sống hơn một trăm người, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể trồng ra đồ ăn.
Hiện ở tại bọn họ đến cả hạt giống đều thiếu thốn, lương thực có thể trồng chỉ có các loại đậu cùng tiểu mạch hạt vừng này nọ, gạo cũng chỉ còn gạo trắng, mầm đều đã bị xay hết, không thể nào nảy mầm được, Đồng Vũ Đông tính toán gọi người đi cùng hắn đến các phế tích tìm vật tư.
Bên kia Đồng Vũ Đông lên kế hoạch thỏa đáng, bên này thân thể Tiêu Thời cũng chậm rãi khôi phục, hôm trước nhờ Bạch Tư Duệ đỡ đã có thể đi vài bước, đến hôm qua đã có thể tự mình đứng thẳng.
Lúc đầu Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ nằm trên một cái giường còn rất lo lắng, bởi vì thân thể cậu vẫn chưa khỏe nên Bạch Tư Duệ không chạm vào cậu, Tiêu Thời mới yên tâm một chút. Nhưng chân cậu tốt lên rất nhanh, chỉ mấy ngày mà cơ bản đã khôi phục, Tiêu Thời lại bắt đầu bất an, mơ hồ còn có chút chờ mong.
Mấy ngày nay Tiêu Thời chỉ uống một ít máu nên không thể nào no bụng, thân thể bị thương mấy ngày liền đói bụng mấy ngày, hiện tại đã thân thể có chút không chịu nổi, ngửi thấy mùi người sống là đã muốn nhào lên cắn, đặc biệt là rất muốn ăn chân giò hun khói, thế nhưng Bạch Tư Duệ lại không có ý muốn cùng cậu làm, cậu cũng không tiện chủ động yêu cầu.
Tiêu Thời có chút không nhịn được, bắt đầu âm thầm nuốt nước miếng với Bạch Tư Duệ, vẫn không dám trực tiếp nhào tới. Chỉ là trong lòng không ngừng hô to: thật đói a, rất muốn ăn chân giò hun khói.
Hôm qua trời mưa cả ngày, mãi đến tận tối mới tạnh. Bạch Tư Duệ cả ngày không cần làm việc, ở nhà giúp Tiêu Thời tập đi, thời gian rảnh lại lên kế hoạch làm sao để tạo ra tiểu đảo. Hắn phát hiện đồ vật trong không gian tuy rằng trôi nổi bất định, nhưng so với hắn tưởng tượng dễ khống chế hơn nhiều, hơn nữa phần lớn đều tụ tập ở trung tâm không gian, sức hấp dẫn ở nơi đó lớn hơn một ít, nếu như mang đất vào đặt giữa không gian, đất đá sẽ có thể tụ tập thành đảo do sức hút ở trung tâm không gian.
Bạch Tư Duệ muốn thử một lần, dù thất bại cũng không tạo ra bao nhiêu phiền phức, chỉ phí chút thời gian dọn dẹp không gian thôi.
Bạch Tư Duệ ban đêm gần đây tu luyện đặc biệt chăm chỉ, trời vừa tối liền ôm Tiêu Thời lên đỉnh núi, ở trên đó hấp thu tinh hoa mặt trăng, bởi vậy cũng không táy máy tay chân với Tiêu Thời, thành ra ban đêm Tiêu Thời cũng không ăn được chân giò hun khói.
Vì trận mưa lớn này, bên ngoài ẩm ướt, nhưng buổi tối sau khi mưa tạnh, mây trên trời tản đi không ít, lại sắp đến giữa tháng, năng lượng của ánh trăng rất mạnh, Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời ngồi bên cửa sổ một buổi tối. Không biết Tiêu Thời nửa đêm chảy nước miếng với hắn, mãi đến sau nửa đêm mới hỗn loạn ngủ.
Ngày thứ hai mưa tạnh trời trong, Bạch Tư Duệ sáng sớm đã rời giường, thấy Tiêu Thời ngủ say liền không gọi cậu, nhẹ nhàng hôn gò má Tiêu Thời một cái, mới tinh thần thoải mái ra cửa.
Đất dưới ruộng còn ẩm, Bạch Tư Duệ sợ giẫm lên cây trên ruộng nên không xuống nhổ cỏ, ở bên ngoài tìm mảnh đất thích hợp đặt ở không gian làm tiểu đảo. Sau khi vượt qua mấy ngọn núi Bạch Tư Duệ tìm được một ngọn núi nhỏ rất thích hợp.
Đây là ngọn núi lớn bằng hai sân bóng rổ, không quá cao, sườn núi bằng phẳng, mặt đất rất nhiều cây cỏ, cây cối mọc thưa thớt, tương đối thích hợp để bỏ vào không gian. Khiến Bạch Tư Duệ thoả mãn nhất chính là một cây quế thụ, sinh trưởng ở phía đông sườn núi, thoạt nhìn đã có tuổi, cần hai người mới có thể ôm hết. Mùi hoa của quế thụ tản ra bốn phía, không khí bị cơn mưa đêm qua gột rửa xen lẫn hơi nước nhàn nhạt càng thêm thanh mát, hít vào phổi đều là hương vị ngọt ngào.
Bạch Tư Duệ rất thích ngọn núi này, trực tiếp mở không gian bao trùm lấy nó, dùng năng lượng bản thân thúc đẩy không gian dọc theo đường chân trời cắt ngang ngọn núi. Đây là một đại công trình, cần rất nhiều năng lượng chống đỡ, Bạch Tư Duệ vì không để mình thoát lực chọn dùng phương pháp chạy đường dài, từ từ rót không khí vào sâu trong lòng đất, từng chút một chia cắt núi nhỏ cùng mặt đất tầng đất.
Bạch Tư Duệ chăm chú với di chuyển ngọn núi vào không gian mà quên mất thời gian, không nghĩ tới việc mình rời đi đối với người trong nhà trúc tỉnh lại không tìm được hắn tạo ra bao nhiêu khủng hoảng.
Trong lòng Tiêu Thời luôn lo lắng khi không thấy Bạch Tư Duệ, dù cậu đã khôi phục ký ức nhưng suy nghĩ vẫn giống như trước đây, vừa tỉnh lại không nhìn thấy Bạch Tư Duệ trong lòng liền cuống lên.
Tiêu Thời ngủ trễ, ban ngày lại thích hợp để tang thi nghỉ ngơi, cậu vừa ngủ chính là đến trưa mới tỉnh.
Tiêu Thời từ ổ chăn chui ra, phát hiện đầu giường đặt một bộ quần áo ở nhà, là kích thước của cậu. Tiêu Thời dụi dụi mắt, nghĩ thầm nhất định là duệ duệ đặt, hắn đâu rồi?
Thân thể Tiêu Thời có chút cứng ngắc, chậm chạp thay quần áo, chống gậy đi tới trước cửa sổ, hô to: “Duệ duệ!”
Không ai đáp lại, đây là tình huống chưa từng có. Bạch Tư Duệ thính lực vô cùng tốt, mặc kệ đang làm gì trong ruộng, chỉ cần cậu gọi một tiếng sẽ lập tức đáp lại cậu.
Tiêu Thời cuống lên, suýt chút nữa trực tiếp từ trước cửa sổ nhào ra ngoài.
Tiêu Thời xoay người đi về phía thang gác, nửa người dưới vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bước đi đều có chút bất ổn. Đi tới cửa thang gác, đã khiến mình ngã sấp xuống, Tiêu Thời ngồi ở trên thang lầu từng chút từng chút trượt xuống.
“Duệ duệ! Bạch Tư Duệ!” Tiêu Thời hô to, ở trong nhà trúc không tìm được Bạch Tư Duệ, lại chạy tới cửa nhìn ra ngoài, cách mấy bụi trúc xanh là có thể nhìn thấy mảnh ruộng bên thác nước của bọn họ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Tư Duệ.
Tiêu Thời nhất thời hoảng rồi, chống gậy liên tục đi về hướng ruộng, hô lớn: “Duệ duệ!”
Tiêu Thời lo lắng, bước chân lảo đảo hướng về phía mảnh ruộng, trên đất vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, Tiêu Thời trượt chân liền ngã xuống.
“Hống.” Tiêu Thời muộn rống lên một tiếng, không cảm thấy đau, chỉ là thân thể nhất thời động không được.
“Duệ duệ! Hống hống duệ duệ!” Tiêu Thời quay về phía ruộng hô to, gọi Bạch Tư Duệ đến dìu cậu, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn không xuất hiện.
Tiêu Thời tức giận rống lớn một tiếng, nhanh chóng bò lên hướng về trong ruộng chạy đi, trên người dơ bẩn cậu cũng không quan tâm, rất nhanh lại té nhào, Tiêu Thời không để ý chút nào, ngược lại quần áo đã cực kì dơ bẩn.
Dọc theo đường đi Tiêu Thời té ngã rất nhiều lần, quần áo sạch sẽ lúc đầu bây giờ tràn đầy bùn đất, ngay cả trên mặt cũng đều là bùn. Tiêu Thời vừa chạy vừa gọi, tiếng hô của tang thi truyền đi khắp sơn cốc, trong núi vọng lại tiếng vang, từng tiếng vang lên không ngừng, giống như có vài tang thi đang gào rống.
Cách nhà trúc mấy ngàn mét, nhân loại nghe được tiếng tang thi gầm rú đều trốn về phòng ở đơn sơ, hầu như không ai dám đi ra.
Bạch Tư Duệ cách Tiêu Thời mấy ngọn núi đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng nhìn về phương hướng Tiêu Thời đang ở.
Nguy rồi, Tiểu Thời đã chạy ra ngoài.
Núi đã di chuyển được bốn phần năm, Bạch Tư Duệ đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng chia cắt tầng đất. Còn lại một phần năm rất nhanh đã tách ra, Bạch Tư Duệ vui vẻ, lập tức thu hồi không gian, ngọn núi nhỏ trước mắt nhất thời biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lại một mảnh thổ nhưỡng màu nâu, cỏ dại chưa lớn.
Bởi vì Bạch Tư Duệ nóng vội, một phần năm này so với bốn phần năm trước đó còn tiêu hao nhiều năng lượng hơn, có điều thời gian quả thật rút ngắn đi rất nhiều. Trên mặt Bạch Tư Duệ chảy mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể lảo đảo một cái, bước về phía trước một bước mới đứng lại.
Tang thi vẫn còn tiếp tục gầm rú, là Tiểu Thời. Bạch Tư Duệ cũng không dừng lại, ổn định thân thể chạy trở về.
“Hống hống!” Tiêu Thời giống như mất trí, chỉ biết không ngừng gào thét, vội vội vàng vàng tìm toàn bộ rừng trúc, ngay cả ôn tuyền phía sau rừng trúc cũng đến tìm.
Ôn tuyền này Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ đã tới mấy lần, duệ duệ bố trí rất đẹp, nhưng bọn họ cũng không thường dùng. Khi đó Tiêu Thời không biết thưởng thức, bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ôn tuyền này thật sự rất đẹp, có chút cảm giác mộng ảo.
Tiêu Thời nhìn khắp ôn tuyền xong liền dời mắt, nhanh chóng tìm kiếm khắp xung quanh, chạy quanh ôn tuyền vài vòng, không tìm thấy Bạch Tư Duệ lại nhanh chân hướng về bờ sông chạy đi. Duệ duệ nhất định ở bên kia sông.
Hai chân không linh hoạt lắm một đường đi lại ngã rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân Tiêu Thời cũng không biết mình ngã lúc nào, cậu đã quen với việc đó. Tiêu Thời thử bò vài cái, phát hiện tương đối chậm mới tiếp tục đứng lên đi.
Tiêu Thời hoảng loạn không nghĩ được gì, một giây cũng không kịp dừng, sợ bỏ qua Bạch Tư Duệ lại chạy về nhà trúc tìm một vòng, sau đó chạy hướng về bờ sông.
Rừng trúc bạt ngàn bị thác nước chia cắt, ruộng đất phía đối diện rừng trúc được Bạch Tư Duệ khai khẩn càng nhiều, Tiêu Thời nghĩ thầm hắn nhất định ở bên kia.
Trên sông có một cây đại thụ bắc qua, đây là do Bạch Tư Duệ sợ Tiêu Thời đang chơi đùa rơi xuống sông mới làm, bản thân hắn hoàn toàn không cần, đều là trực tiếp nhảy qua mà đi. Lúc đầu Tiêu Thời không dùng, sau này lại thường xuyên rớt xuống sông, mỗi lần cậu còn chưa chìm xuống đáy sông liền được Bạch Tư Duệ nghe được tiếng nước vớt lên.
Vì mưa to suốt đêm, nước sông chảy siết, một mảnh màu vàng cuồn cuộn, nước sông đục ngầu.
Tiêu Thời cũng không dừng lại chạy lên đại thụ, thân cây ướt nước rất trơn, Tiêu Thời chạy hai bước ‘bùm’ một tiếng liền rơi xuống sông.
“Hống a!” Tiêu Thời gầm rú một tiếng, cũng chỉ phát ra được một tiếng gầm, tiếp theo liền chìm xuống dưới.
Nước sông vẩn đục không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Tiêu Thời như ngừng thở, hai tay khua loạn, nhưng làm thế nào cũng không nổi, càng khua loạn càng chìm vào đáy sông, kỳ quái, trước đây cậu hình như biết bơi a, lẽ nào nhớ lầm?
Tình huống có chút bất ổn, dòng nước chảy xiết cuốn Tiêu Thời trôi khỏi chỗ cũ, cậu ngay cả cơ hội ngoi đầu cũng không có, chân cũng không chạm tới đáy sông. Nhưng Tiêu Thời không lo lắng chút nào, bởi vì cậu biết, cậu rơi vào trong nước Bạch Tư Duệ chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện, nhất định rất nhanh sẽ xuất hiện.