“Tiểu Thời, dậy nào! Đến giờ ăn rồi.”
“Hả?”
Tiêu Thời xoa xoa mắt, nhìn thấy Bạch Tư Duệ bưng một cái chén lớn, hương vị mê người từ đó bay ra. Tiêu Thời nuốt nước miếng một cái, chống người dậy ngước cổ liếc cái chén trong tay Bạch Tư Duệ.
“Nếm thử xem, đây là máu của Đồng Vũ Đông, máu của dị năng giả đối với em rất có lợi.” Bạch Tư Duệ cười nói, nâng Tiêu Thời dậy. Bạch Tư Duệ không nhắc đến việc lấy được số máu này khó khăn thế nào, ánh mặt Lâm Linh trừng hắn như thể muốn nhào đến ăn luôn hắn vậy, nếu không phải đội ngũ của Đồng Vũ Đông bận bịu thì có lẽ hắn vẫn chưa thể mang chén máu này về, nhìn tư thế của người kia, có khả năng là tình nguyện đập nát cũng sẽ không để cho hắn mang về đi.
Ánh mắt Tiêu Thời sáng lên, đón lấy chén máu ngửi một cái, quả nhiên mùi vị rất thuần khiết. Tiêu Thời ngay lập tức chảy nước miếng, mở to miệng chuẩn bị uống.
“Uống ngon không?” Bạch Tư Duệ sờ sờ tóc Tiêu Thời, nhẹ giọng nói: “Để lâu sợ không còn tươi nên mới mang đến cho em uống, uống xong anh giúp em đánh răng.”
Tiêu Thời nghe vậy giương mắt liếc nhìn Bạch Tư Duệ, mơ hồ không rõ nói: “Tự em đánh.”
Bạch Tư Duệ đã tập thành thói quen giúp Tiêu Thời làm bất cứ chuyện gì, nghe cậu nói như vậy thì khựng một chút, sau đó thờ ơ cười nói: “Vậy anh ôm em đi.”
“Ừm.”
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời uống đến say mê, tâm tình vô cùng tốt, nhìn thấy quần cậu mặc không giống hôm qua liền tùy ý hỏi: “Em làm sao đổi quần vậy?”
“A?” Thân thể Tiêu Thời cứng đờ, máu trong miệng cũng chưa nuốt, che kín mặt mình.
Thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì, ý giận hiện trên gương mặt: “Hôm qua hắn cùng em làm?”
Tiêu Thời cắn răng, ‘cạch cạch’ một tiếng cắn nát chén sứ, miệng dính lên vết máu đỏ tươi.
Bạch Tư Duệ vội vàng móc khăn tay lau miệng cho Tiêu Thời, ngón tay đưa vào trong miệng cậu tìm mảnh vỡ, gấp gáp nói: “Có bị thương không? Miệng có đau không?”
Tiêu Thời nhếch miệng lắc đầu, “Không biết, không cảm giác được đau.”
Tang thi cảm giác với đau đớn không lớn, dù thật sự bị thương có lẽ cũng không cảm giác được, Tiêu Thời liếm liếm môi, cảm thấy môi có chút rách da, hẳn là bị thương đi.
Bạch Tư Duệ lau sạch miệng Tiêu Thời, lửa giận trong lòng ngày càng cao, trong đó còn xen lẫn ghen tuông mình bị Tiêu Thời xếp sau, Bạch Tư Duệ trầm giọng nói: “Để anh nhìn phía sau của em một chút, hắn mỗi lần đều không biết kiềm chế.”
“Không, không cần, bọn em thật sự không có làm.” Tiêu Thời vội chặn Bạch Tư Duệ lại, hoảng loạn nói.
Bạch Tư Duệ híp mắt nhìn Tiêu Thời: “Vậy sao em lại chột dạ? Anh nhìn thấy dấu vết bên ngoài quần, đã được rửa sạch sẽ, hắn xưa nay không giặt quần áo, nhất định là muốn giấu diếm anh cái gì đó.”
“Không, không có. . .” Tiêu Thời lắp ba lắp bắp nói. Ngày hôm qua Duệ Duệ vốn không có ý định giặt quần, là cậu bắt hắn giặt sạch. Hai mắt Tiêu Thời chuyển động, vội vàng nói: “Hôm qua bọn em đi lên đỉnh núi, quần bị dính bùn.”
“Thật sao?” Bạch Tư Duệ nghi ngờ nhìn Tiêu Thời.
“Thật mà.” Tiêu Thời thành khẩn gật đầu.
“Được rồi, đi đánh răng thôi, lát nữa Lý Văn Tân đến rồi.” Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không muốn nói cũng không truy hỏi nữa, ôm lấy Tiêu Thời đi xuống lầu.
Hôm nay trị liệu xong chân Tiêu Thời đã có chút tri giác, phần eo có chút lực, ngón chân có thể nhẹ nhàng nhúc nhích, Tiêu Thời lúc này mới hoàn toàn yên tâm lại.
Thời tiết đã vào tháng năm, cây nông nghiệp trong ruộng đều mọc rất tốt, cỏ dại cũng lên cao, Bạch Tư Duệ lo cho Tiêu Thời xong liền bắt đầu xuống ruộng nhổ cỏ.
Mảnh đất nhỏ này rất giàu dinh dưỡng, hắn trồng hạt giống lại đều, lúa mì chen nhau mà lớn, có điều nhìn vào đều phát triển rất tốt, Bạch Tư Duệ nhổ cỏ, vì để lúa mạch có nhiều không gian sinh trưởng tốt nên hắn liền thanh lý sạch sẽ mảnh đất này.
Tiêu Thời dựa lên một thân cây bên bờ ruộng đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bóng dáng Bạch Tư Duệ làm lụng. Nơi này do chính tay Bạch Tư Duệ từng chút một cải tạo, mỗi một nơi cậu đều có ký ức. Tuy rằng có lúc cậu chạy khá xa, nhưng thật ra cậu vẫn luôn không yên tâm, luôn quay đầu lại nhìn, mỗi lần đều chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Duệ Duệ, đều rất ít khi để ý đến cậu, vì lẽ đó cậu cố ý chạy xa, như vậy duệ duệ sẽ gọi mình trở về, cậu lại rất vui vẻ chạy về, mỗi ngày đều sẽ lặp lại mấy lần như vậy, mỗi ngày cũng có thêm chút lạc thú.
Vì làm ruộng nên da dẻ Duệ Duệ đen đi không ít, Tiêu Thời có chút đau lòng, nghĩ thầm chờ cậu khỏe rồi cũng sẽ đi theo trồng trọt, có cậu hỗ trợ Duệ Duệ sẽ không còn quá mệt nữa.
Xế chiều, Bạch Tư Duệ đã nhổ xong cỏ trên mảnh đất này, sau đó, chỗ của bọn họ có một vị khách đặc biệt ghé đến.
Lâm Linh đối với nhân loại cảm tình rất lạnh nhạt, dù có trí nhớ trước kia cũng không nghĩ đến việc tìm Tiêu Thời, chỉ là trùng hợp gặp phải mới tìm một chút, nhưng điều này cũng chỉ là do cô muốn chứng minh địa vị hiện tại của Tiêu Thời trong lòng mình, dù sao trước đây cô cũng đã yêu thích người này nhiều đến như vậy. Hiện tại phía sau Lâm Linh đã có Đồng Vũ Đông nên xem như là đã hoàn toàn buông xuống.
Có điều, máu của Đồng Vũ Đông là của cô, dù có là A Thời cô cũng sẽ không chia.
Tiêu Thời là người cuối cùng phát hiện ra Lâm Linh đến, mãi đến lúc Lâm Linh đi đến bên chân cậu mới phát hiện. Bạch Tư Duệ dùng công việc trong tay, xa xa mà nhìn hai người dưới bóng cây.
Trước tiên, Tiêu Thời nhìn thấy chính là một đôi chân thẳng tắp, ngẩng đầu lên liền thấy người yêu đã từng âu yếm mặc một bộ đồ trắng đứng ở trước mặt mình, vẫn đẹp như lúc ban đầu, phảng phất như thời gian bọn họ còn trước tận thế.
Tiêu Thời ngước đầu nhìn Lâm Linh, có rất nhiều điều muốn nói với cô, há miệng nhưng chỉ nói ra tên của cô: “Linh Linh.”
Tức giận trong lòng Lâm Linh đột nhiên bình ổn lại, tay vuốt váy ngồi ở bên người Tiêu Thời, khẽ nói: “Hừm, là ta.”
“Linh Linh.” Tiêu Thời vẫn cứ gọi tên cô, muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện cậu bây giờ đã không có lập trường nói gì cả, hiện tại tâm cậu đã hướng về Bạch Tư Duệ rồi.
Tiêu Thời suy nghĩ một chút, cười nói: “Em bây giờ vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Lâm Linh nhẹ nhàng dựa vào thân cây, xa xa nhìn Bạch Tư Duệ trong ruộng, lòng đột nhiên dị thường bình tĩnh. Lúc trước chưa gặp Bạch Tư Duệ và Tiêu Thời cô kỳ thực vẫn còn có chút oán hận, cô thật sự rất vô tội, cứ như thế bị người mưu hại suýt chút nữa chết đi. Tuy rằng kết quả của cô sau đó cũng không phải quá tệ, thậm chí cô đối với thân thể hiện tại của mình rất hài lòng.
Tiêu Thời cảm thấy Lâm Linh trở nên thật lạnh lùng, nguyên nhân là do bị biến thành tang thi sao? Vậy ngoại trừ thân thể bên ngoài, cậu có khi nào cũng bị thi độc thay đổi thứ gì đó hay không đây? Chắc là có đi, cậu hình như biến ngốc, dù ký ức khôi phục đầu óc cũng không linh hoạt lắm, đọc sách thì có vài thứ phải suy nghĩ rất lâu mới có thể phản ứng lại.
“Như vậy cũng tốt, em cùng Đông Đông… Đồng Vũ Đông ở cùng nhau thật sao?” Tiêu Thời vội sửa sai, nhìn xem, đây chính là một điểm, trước đây quen miệng gọi hiện tại làm thế nào cũng sửa không được.
Lâm Linh thu hồi tầm mắt nhìn về phía Bạch Tư Duệ, yên lặng nhìn Tiêu Thời, nhếch miệng, trầm giọng nói: “Phải, vậy nên anh đừng tiếp tục đánh chủ ý lên máu hắn nữa, máu của hắn là của ta.”
“Ây…” Tiêu Thời choáng váng chớp mắt, đợi khi phản ứng lại cũng nhếch miệng nói: “Là hắn tự nguyện, ta không cần thì phí.”
“Hống!” Ánh mắt Lâm linh nhất thời hung ác lên, gào thét nói: “Anh muốn thì uống nam nhân của anh, đừng đánh chủ ý lên nam nhân của ta, bằng không ta liền uống sạch máu nam nhân của ngươi.”
Tiêu Thời da đầu căng chặt, nam nhân của anh…
“Hống!” Tiêu Thời tức giận hét lớn một tiếng, hung ác nói: “Ngươi dám! Duệ duệ là ta!”
“Hống hống! Ngươi không đánh lại được ta!”
“Hống hống! ! Ngươi đánh không lại duệ duệ!”
Ngày xưa người yêu bây giờ cứ như kẻ thù, gào thét cãi vã, Bạch Tư Duệ thấy thế vội vã chạy tới.
“Duệ duệ!” Tiêu Thời nhìn thấy Bạch Tư Duệ ánh mắt sáng lên, giống như tìm được chỗ dựa, khiêu khích mà nhìn Lâm Linh.
“Hống!” Lâm Linh gầm nhẹ một tiếng, cong móng vuốt.
Khóe miệng Bạch Tư Duệ giật giật, vội vã ôm lấy Tiêu Thời, Tiêu Thời dị thường thuận theo, ôm lấy cổ Bạch Tư Duệ để hắn ôm mình, ánh mắt lại nhìn Lâm Linh.
“Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi, Lâm tiểu thư chúng tôi đi trước.”
“Hừ!” Lâm linh thu hồi móng vuốt, quay người đi trở về. Thân thể Đồng Vũ Đông thực sự quá yếu, hôm qua chỉ làm bảy lần mệt đến ngủ mất, cô mới ăn no năm phần đây, kết quả hôm nay lại cho A Thời máu, thực sự đáng ghét. Trở về phải để A Đông hảo hảo bồi bổ thân thể, thuận tiện bắt ít động vật về, cho hắn bồi bổ tinh lực gì đó đi.