☆, Chương 66:
Bạch Tư Duệ vô cùng lo lắng chạy về, bóng người nhìn như đứng yên nhưng chỉ là tàn ảnh lưu lại, người đã sớm vọt tới phía trước không biết bao xa.
Bạch Tư Duệ trở lại nhà trúc không tìm được Tiêu Thời liền nghĩ nguy rồi, Tiêu Thời nhất định đã ra ngoài tìm hắn, lấy tình trạng cơ thể của cậu hiện tại, đừng nói tìm hắn, có thể đảm bảo bản thân an toàn đã rất khó rồi, nếu như gặp phải con người… Bạch Tư Duệ nghĩ đến đây liền không dám nghĩ sâu hơn, chạy nhanh đuổi theo. Khả năng Tiêu Thời đi chưa xa, chắc chắn là ở cách đó không xa.
Bạch Tư Duệ xem nhẹ con sông nhỏ trước nhà, thời điểm lần theo mùi của Tiêu Thời ngang qua cây cầu kia thì dừng một chút, cố nén xung động muốn lật cây cầu, từng bước một đi tới, quả nhiên mùi biến mất ở phía trên cây cầu.
“Tiểu Thời!”
Bạch Tư Duệ đứng trên cầu khàn cả giọng gọi một tiếng. Yên tĩnh, yên tĩnh một cách chết chóc, chỉ có dòng nước chảy xiết dưới sông khiến người ta thêm buồn bực, xung quanh ngay cả một tiếng chim hót đều không có.
Trên mặt sông có một cành cây khô, ở trong sông rất nhanh bị cuốn đi. Bạch Tư Duệ càng ngày càng sốt ruột, Tiểu Thời không cần hô hấp sẽ không đến nỗi chết đuối, thế nhưng nước sông chảy siết như vậy, người ở bên trong chẳng mấy chốc sẽ bị cuốn ra xa.
Bạch Tư Duệ nhảy lên bờ sông, dọc theo đường sông vừa chạy vừa gọi, hai mắt gắt gao nhìn chòng chọc mặt sông.
Nước sông vẩn đục một mảnh, nói là nước, không bằng nói là bùn nhão càng thích hợp hơn. Bạch Tư Duệ cũng rất khó nhìn rõ đáy sông, bởi vậy tốc độ tìm kiếm không tính quá nhanh. Bạch Tư Duệ dọc theo bờ sông tìm nửa tiếng, sốt ruột đến mức không dám thở một hơi, chỉ lo mình sơ sẩy một chút liền bỏ qua Tiêu Thời.
“Hống hống!”
Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng tang thi gầm rú, Bạch Tư Duệ chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Phía trước hình người như tượng đất, bước một bước lại lảo đảo một cái, khiến người ta không khỏi lo lắng bước kế tiếp cậu sẽ té ngã, trong nháy mắt khi Bạch Tư Duệ nhìn qua lại gào thét một tiếng, khập khiễng nhanh chóng chạy về phía hắn.
Viền mắt Bạch Tư Duệ ướt át, cổ họng nghẹn một lúc lâu, hô lớn: “Tiểu Thời!”
“Hống hống! A!” Tiêu Thời chạy hai bước liền ngã nhào xuống đất, cũng không dừng lại, cấp tốc bò dậy, hét lớn một tiếng tiếp tục chạy tới, chạy không quá hai bước thân thể lại nghiêng về phía trước, chỉ một giây sau là sẽ ngã nhào trên đất.
Bóng người Bạch Tư Duệ lóe lên một cái đã đến bên cạnh Tiêu Thời, ôm chặt lấy Tiêu Thời đang nhào về phía hắn.
“Tiểu Thời! Xin lỗi.”
“Hống hống!” Tiêu Thời nhất thời oan ức không nhịn được, âm thanh gầm rú càng lớn hơn, hai tay gắt gao ôm eo Bạch Tư Duệ, một hơi cắn ở trên vai hắn, móng tay trên hai tay đang ôm Bạch Tư Duệ cũng cắm sâu vào lưng hắn.
Mùi máu tươi rất nhanh đã lan trong không khí, Bạch Tư Duệ ẩn nhẫn nhíu mày, vẻ mặt lại không chút để tâm, trong mắt mơ hồ lộ ra tia nước, mang theo xin lỗi nói: “Xin lỗi.”
“A!” Tiêu Thời gắt gao cắn chặt hàm răng, mũi nhanh chóng hít thở, mỗi lần thở ra đều mang theo bùn nhão, bắn tung tóe lên chiếc áo trắng của Bạch Tư Duệ, dưới ánh mặt trời hiện ra màu vàng sẫm.
Tiêu Thời ở trong dòng sông giãy dụa hồi lâu, cố gắng nổi lên để người trên bờ có thể nhìn thấy mình, sau đó không còn sức lực nữa, Tiêu Thời thả mình trôi theo dòng sông một lúc, mãi đến khi đụng vào một tảng đá lớn, cậu ôm tảng đá nghỉ ngơi một lát mới chậm rãi bò lên.
Lúc đầu Tiêu Thời chỉ cho rằng Bạch Tư Duệ ra ngoài làm việc, ở dưới nước một lúc Tiêu Thời thực sự cho rằng Duệ Duệ lại chạy mất, trong lòng vừa hoảng vừa vội.
Tiêu Thời cảm giác mình hiện tại vẫn tỉnh táo, biết mình không nên cắn Bạch Tư Duệ, nhưng cậu lại không khống chế được, nghe thấy thanh âm ôn nhu của Duệ Duệ thì càng oan ức hơn, ngay cả hàm răng đều chua xót, nhưng vẫn cắn không buông.
Đến khi Tiêu Thời buông Bạch Tư Duệ ra thì trên vai Bạch Tư Duệ đã thấm ướt máu, nhuộm đỏ một mảnh áo. Máu tươi tỏa ra mùi thơm ngọt, Tiêu Thời nức nở liếm quần áo Bạch Tư Duệ, không dám nhìn hắn.
Tiêu Thời phát tiết xong, nhìn thấy trên người Bạch Tư Duệ bị cậu cắn ra vết thương thì có chút hối hận. Duệ duệ sẽ tức giận đi, hiện tại cậu đã khôi phục bình thường vẫn còn hành động như thế có thể khiến Duệ Duệ phản cảm không? Nhất định có đi. Nhưng cậu thật sự không khống chế được.
“Tiểu Thời.”
Giống như cảm nhận được Tiêu Thời bất an, Bạch Tư Duệ động viên vỗ vỗ lưng Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Em không sao là tốt rồi, anh sẽ không rời khỏi em đâu.”
Tiêu Thời ngẩng đầu lên, liền thấy Bạch Tư Duệ thâm tình nhìn cậu, rầu rĩ nói: “Nhưng anh thường xuyên biến mất.”
“Sau này sẽ không, anh buổi tối không phải cũng đã tiếp nhận em sao? Chí ít tạm thời không có gì có thể làm cho chúng ta tách ra, yên tâm đi.”
“Ừm.”
Trên người Tiêu Thời đều là bùn, cả khuôn mặt dính bùn, chỉ còn dưới mũi cùng hai mắt là còn nhìn thấy được làn da trắng, giống một con mèo hoa, quần áo cũng nhìn không ra màu sắc vốn có, cùng màu bùn giống y hệt.
Thân thể Tiêu Thời hoàn toàn vô lực, sau khi lo lắng cố chống đỡ hiện tại thở phào nhẹ nhõm liền không nhấc lên nổi chút sức lực nào nữa, thậm chí phải dựa vào Bạch Tư Duệ mới đứng vững được.
Bạch Tư Duệ xoa xoa thân thể Tiêu Thời, phát hiện bắp thịt cậu cứng ngắc như khúc gỗ, cứng đến mức không hề có chút đàn hồi, da dẻ càng lạnh lẽo đến khó mà tin nổi.
“Chúng ta về nhà.” Bạch Tư Duệ nói xong liền ôm lấy Tiêu Thời chạy trở về.
Cánh tay Tiêu Thời cứng đờ nhấc không nổi, chỉ có thể mang cánh tay đặt trước ngực, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ.
“Duệ duệ ~ đừng…” Môi Tiêu Thời nhẹ nhàng giật giật, nhỏ giọng nói ra mấy từ mơ hồ không rõ, âm thanh khàn khàn đến khó nghe, ngay cả bản thân cậu đều không nghe được mình đang nói cái gì.
“Xin lỗi, anh sẽ không rời khỏi em nữa, xin hãy tin tưởng anh.” Bạch Tư Duệ lại nghe hiểu ý của Tiêu Thời, nhẹ giọng động viên, nói xong còn nhẹ nhàng hơn lên miệng Tiêu Thời một cái, chỉ cảm thấy môi Tiêu Thời cũng vừa lạnh vừa cứng.
“Ừm.” Tiêu Thời gật đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Bạch Tư Duệ nhảy qua sông nhỏ, không chạy về nhà trúc mà trực tiếp chạy về phía ôn tuyền.
Tiêu Thời tuy không cảm giác được lạnh, nhưng khi cậu nhìn thấy ôn tuyền bốc hơi nóng thì lại có khao khát muốn lao xuống, ngâm mình bên trong nhất định rất thoải mái.
Bạch Tư Duệ động tác nhẹ nhàng đặt Tiêu Thời xuống một tảng đá, nhanh tay cởi quần áo dính đầy bùn của Tiêu Thời, quần áo của chính hắn cũng bởi vì ôm Tiêu Thời mà dính bẩn một mảng lớn.
Cởi bỏ quần áo dính bùn, da dẻ trắng bệch của Tiêu Thời trắng liền lộ ra, trắng toát một mảnh, không có một tia tinh lực, giống như một khối thịt muối đã ướp từ lâu.
Tâm Bạch Tư Duệ chấn động đến đau, đau lòng vuốt lên ngực Tiêu Thời. Tiêu Thời hơi bĩu môi, theo ánh mắt Bạch Tư Duệ nhìn về phía ngực mình, nhất thời bị tình trạng thân thể của mình làm cho kinh hãi.
Khó nhìn như vậy, không thể để duệ duệ nhìn được.
Tiêu Thời vội vã đẩy tay Bạch Tư Duệ ra, trốn tránh muốn bò xuống nước.
“Đừng nhúc nhích, anh giúp em cởi quần.” Bạch Tư Duệ vừa nói vừa ôm Tiêu Thời nhẹ nhàng nhấc lên, liền ôm Tiêu Thời ngồi lên chân mình, hai tay nhanh chóng cởi quần Tiêu Thời ra.
Không chỉ động tác của Tiêu Thời chậm chạp, mà cả tư duy cũng trì trệ như vậy, cậu chậm nửa nhịp mới phát hiện ý đồ của Bạch Tư Duệ, lại chậm nửa nhịp mới đi ngăn cản, còn chưa kịp có hành động gì, chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, quần đã bị ném đến một bên.
Tiêu Thời vội vã nhìn chân mình, quả nhiên chân cũng giống như hai cây lạp xưởng vậy, trắng toát một mảnh, cứng đờ thành một khối, chỉ cần nhìn cũng biết là cứng như khúc gỗ.
Tiêu Thời có chút tự ti, vội vã khép hai chân, nhìn cũng không dám nhìn Bạch Tư Duệ một cái, nhỏ giọng nói: “Em muốn xuống.”
Ngâm nước nóng sẽ khôi phục rất nhiều đi. Thân thể đã khó nhìn như vậy, không biết mặt cậu sẽ có bao nhiêu đáng sợ. Tiêu Thời nghĩ như thế, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi thấp đầu bò về phía ôn tuyền.
“Anh ôm em.” Bạch Tư Duệ nói xong liền ôm ngang Tiêu Thời lên, đặt cậu trên một tảng đá ở ôn tuyền.
Tiêu Thời thấy nước liền muốn chìm vào, ngay cả đầu cũng vùi vào trong nước. Bùn dính đầy thân thể ở trong nước nóng chậm rãi loại bỏ, từng chút một bị nước suối gột rửa sạch sẽ, thân thể cũng chậm rãi lưu thông.
Bạch Tư Duệ khẽ mỉm cười, kéo Tiêu Thời.
Tiêu Thời chìm xuống tránh thoát, bị Bạch Tư Duệ kéo lên nắm lấy cằm, ép xoay đầu nhìn Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ một tay nâng cằm Tiêu Thời lên, nhìn vào mắt cậu nói: “Không cần trốn anh, anh không ngại.”
Bùn trên mặt Tiêu Thời bị nước suối rửa trôi không ít, lộ ra cả khuôn mặt trắng như người chết. Bạch Tư Duệ hơi cười, nhẹ nhàng xoa gò má Tiêu Thời.
Tiêu Thời nghe thấy Bạch Tư Duệ nói như vậy mới liếc nhìn Bạch Tư Duệ, chạm đến ánh mắt của hắn thì lập tức lại rũ mi mắt, sợ nhìn thấy dáng dấp khó coi của mình từ trong ánh mắt hắn.
Bạch Tư Duệ đau lòng ôm Tiêu Thời vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thời, anh đi một lát rồi về.”
Tiêu Thời lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi: “Anh đi làm gì?”
“A, yên tâm, anh chỉ đi lấy đồ dùng hằng ngày và quần áo để chứng ta thay, chờ một lát anh và em cùng tắm. Anh sẽ không biến mất nữa.” Bạch Tư Duệ buồn cười nói.
“Trong không gian của anh không phải cũng có sao? Tại sao phải về lấy?” Năng lực phản ứng của Tiêu Thời tăng vọt, nghi vấn hỏi.
“Nhưng đồ chúng ta dùng đều ở nhà trúc, thôi vậy, lấy ít đồ mới ra dùng đi.” Bạch Tư Duệ cưng chiều nói.
“Ồ.” Tiêu Thời yên lòng, lại cúi đầu, nhớ tới Bạch Tư Duệ chưa bao giờ mặc quần áo mới chưa giặt qua, liền nói: “Em cùng anh trở về đi.”
Bạch Tư Duệ đã bắt đầu cởi quần áo, nghe vậy liền nói: “Không cần.”
“Có thể quần áo…”
“Này cũng không có gì, còn nhớ chúng ta có lúc cả một tuần không tắm không? Khi đó chúng ta đều sắp thối chết, bây giờ sơ với trước đây đã là khác biệt một trời một vực rồi, tốt biết mấy.” Bạch Tư Duệ không ngần ngại chút nào nói, nhanh chóng cởi hết quần áo, ngồi vào bên người Tiêu Thời nói: “Đến, anh tắm cho em.”
“A?”
Tiêu Thời bị kĩ xảo cởi đồ nhanh như điện của Bạch Tư Duệ làm kinh ngạc một hồi, nhìn thấy thân thể màu vàng đồng của hắn liền đỏ mặt, nghe vậy liên tục cúi đầu, khoát tay nói: “Không, không cần!”
Tiêu Thời không được tự nhiên cúi đầu, ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía thân dưới của Bạch Tư Duệ. Chân giò hun khói của Duệ Duệ thật lớn, nhất định rất nóng. Tiêu Thời lại liếc nhìn chính mình, một cái lạp xưởng khô quắt, nhớ tới trước đây còn bắn qua, vật như vậy thật sự còn dùng được sao?