Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 28

☆, Chương 28:

 

“Rống! Rống!” Bạch Tư Duệ rời đi không lâu, Tiêu Thời lại quay ngược trở về, ở bên cửa sổ liếc nhìn, lại gọi hai tiếng liền chạy đi.

 

Tiêu Thời ở đống phế tích chạy tới chạy lui, bên trái mặt còn mang theo một đạo vết máu đỏ tươi, từ trán kéo dài đến cằm dính bết trên mắt trái của cậu, ngay cả trên lông mi cũng đều đọng lại một tầng huyết dịch. Tóc vì có máu mà dính chặt trên da đầu, rất giống một cái tổ chim bị ngập. Tiêu Thời đẩy đẩy cái đầu tổ chim, không biết mệt mỏi chạy tới chạy lui bên trong đống phế tích.

 

Bạch Tư Duệ trực tiếp xông vào siêu thị, cùng một đám tiểu đệ của Đồng Vũ Đông đối đầu.

 

“Bọn tao còn chưa đi tìm mày tính sổ, mày đã tự mình đưa tới cửa!” Một đại hán trên mặt đầy râu quai nón nói, ánh mắt gã không có thần thái  gì, giống như đầm nước vậy, thế nhưng âm thanh lại trung khí mười phần.

 

“Đồng lão đại đại nhân đại lượng không so đo với mày, bọn tao thì không dễ nói chuyện như vậy, anh em xông lên, bắt lấy hắn.” Trịnh Dã nói, vọt lên trước đầu tiên. Ở trong mắt gã, muốn thu phục một người, trước tiên nhất định phải chế phục hắn. Đồng lão đại chưa từng trải, gã liền giúp lão đại một lần.

 

“Bắt lấy hắn!”

 

“Xông lên a!”

 

Bọn tiểu đệ hô to, thấy Bạch Tư Duệ đánh ngất vài người liền hết sức tức giận, giơ đao theo sát phía sau Trịnh Dã.

 

“Không biết tự lượng sức mình!” Trên mặt Bạch Tư Duệ không hề có chút cảm xúc, nhìn khuôn mặt dữ tợn râu ria rậm rạp xông tới không trốn cũng chẳng né, chờ Trịnh Dã xông lên, nâng chân lên một cái, Trịnh Dã liền bị đạp bay ra khỏi đám người.

 

“Phốc!” Trịnh Dã ngã xuống đất, nhất thời phun một ngụm máu, thật mạnh, lẽ nào hắn có hai loại dị năng? Khó trách lão đại bảo gã không nên trêu chọc Bạch Tư Duệ, thì ra là như vậy.

 

Người theo phía sau gã bỗng nhiên dừng lại, sợ hãi lui về sau một bước.

 

Ngày hôm qua Bạch Tư Duệ vẫn luôn tránh né bọn họ, không chính diện giao thủ, vì lẽ đó mọi người cũng không biết thực lực chân chính của Bạch Tư Duệ, chỉ cho rằng tốc độ của hắn nhanh, mới dám kiêu ngạo đi tuyên chiến Bạch Tư Duệ như thế. Trịnh Dã là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đối phương một chiêu liền đánh bại hắn, bọn họ một đám không có bản lãnh gì hơn người xông lên không phải là muốn chết sao.

 

Bạch Tư Duệ vẫn giữ tư thế như lúc trước, dường như không có ý định ra tay, thấy bọn họ lui lại, lạnh lùng nói: “Tao tìm Đồng Vũ Đông, không muốn chết liền bắt hắn đến đây cho tao.”

 

“Mày!” Đám đàn em giận mà không dám nói gì, ai cũng không dám tự chủ trương đem lão đại bắt đến.

 

Trịnh Dã bò lên, lau lau vết máu trên khoé miệng, hỏi: “Mày tìm Đồng lão đại làm gì? Nếu như mày muốn thương tổn ngài ấy, trước hết phải bước qua xác của tao đã!” Trịnh Dã nói xong liền bày ra tư thế phòng ngự.

 

Bạch Tư Duệ liếc nhìn Trịnh Dã một cái, người này đúng là có cốt khí. Bạch Tư Duệ không muốn tìm gã để gây sự, nhấc chân hướng về phía trong siêu thị đi đến, quay về phía người chặn đường lạnh lùng nói: “Cút!”

 

“Bạch Tư Duệ! Anh sao lại đến đây? Nghĩ thông suốt muốn nương tựa vào tôi rồi sao?” Âm thanh Đồng Vũ Đông đột nhiên vang lên, giống như một kẻ xuất quỷ nhập thần vậy.

 

Đồng Vũ Đông không còn tốt tính như lúc trước nữa, vừa nhìn thấy Bạch Tư Duệ liền muốn phát giận rồi.

 

“Lão đại!” Trong đám đàn em có người tâm phúc đều tập trung lại gần về phía Đồng Vũ Đông. Nhưng chỉ thấy Đồng Vũ Đông lạnh lùng đang mặt đỏ bừng bừng, ngay cả chóp mũi đều là màu hồng, hình tượng như vậy cùng gã thường ngày cực kỳ không hợp. Chúng tiểu đệ không khỏi trợn to mắt, lão đại đây là làm sao? Uống say sao?

 

Đồng Vũ Đông liếc nhìn khóe miệng mang theo vết máu của Trịnh Dã, cau mày, nhàn nhạt hỏi: “Anh không sao chứ.”

 

“Tôi không có việc gì, cảm ơn lão đại quan tâm.” Trịnh Dã ngắn gọn nói, đối với vết thương của mình cũng không quá để ý, vỗ bụi bặm dính trên người xong liền đi đến bên người Đồng Vũ Đông.

 

“Mày đến rất đúng lúc.” Bạch Tư Duệ không nói hai lời hướng về Đồng Vũ Đông đánh một quyền.

 

Đồng Vũ Đông cả kinh, liên tục né tránh, tranh thủ nói: “Anh phát điên cái gì? Muốn đánh tôi cũng phải đưa ra lý do chứ?”

 

“Đem Tiểu Thời giao ra đây!” Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt, một quyền đã đánh đến bụng Đồng Vũ Đông.

 

“Oa~” Đồng Vũ Đông bị đánh đến oa oa kêu to, thuận thế lui nhanh về phía sau, dù tránh được hơn nửa sức mạnh, cái bụng thế nhưng vẫn miễn cưỡng ăn đau. Đồng Vũ Đông chỉ vào Bạch Tư Duệ lên án nói: “Anh mưu sát a, Thời cái gì? Tôi lại không quen biết.”

 

Bạch Tư Duệ ngừng một lát, dáng vẻ Đồng Vũ Đông không giống đang nói dối, hay là hắn vẫn đang giả vờ?

 

Hai mắt Đồng Vũ Đông xoay chuyển, đột nhiên nói: “Anh là nói cái con tang thi kia sao? Làm sao, anh làm mất rồi? Ha ha… Là để nó chạy mất!”

 

Đồng Vũ Đông có phần cười trên sự đau khổ của người khác, xoa xoa bụng nói: “Kêu anh cho tôi mượn chơi hai ngày anh còn không chịu, phải chi anh cho tôi mượn thì đã không xảy ra chuyện như thế rồi. Ha ha ha ha, thực sự là hả hê lòng người a!”

 

Bạch Tư Duệ vốn còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, nghe Đồng Vũ Đông nói xong đột nhiên khủng hoảng lên. Đồng Vũ Đông bắt Tiểu Thời có khả năng là uy hiếp hắn gia nhập đội ngũ của gã, Tiểu Thời cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu Tiểu Thời không có ở chỗ này, vậy thì em ấy đang ở nơi nào đây?

 

“Này!” Đồng Vũ Đông cảm thấy phản ứng của Bạch Tư Duệ có chút kỳ quái, không phải là một tang thi thôi sao? Còn là một tang thi lôi thôi nữa, cần gì phải làm bộ mặt như lão bà chết rồi thế kia?

 

Bạch Tư Duệ phát hiện mình có khả năng đã hiểu lầm Đồng Vũ Đông, nhưng đến cũng đều đến rồi, nhất định phải có được đáp án chuẩn xác mới thôi.

 

“Nói mà không có bằng chứng, tao làm sao tin được mày là đang nói thật?” Bạch Tư Duệ đột nhiên đẩy Đồng Vũ Đông ra, hướng về trong siêu thị chạy nhanh đi.

 

“Này anh làm gì thế a? Đây là nhà tôi.” Đồng Vũ Đông hô to một tiếng, vội vã đuổi theo, đồng thời quay sang đám đồng đội đang đứng yên một chỗ rít gào: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo?”

 

“A, vâng, lão đại.”

 

Một đám đàn em liền theo Đồng Vũ Đông đuổi theo.

 

Bạch Tư Duệ một cước đạp mở cửa phòng, cấp tốc nhìn quét qua một lần. Không có. Bạch Tư Duệ đạp tiếp cánh cửa thứ hai, cũng không có.

 

“Mày ai vậy?” Trong phòng có người đang ngủ bị đánh thức, mới vừa hỏi xong nhìn lại đã thấy cửa không còn bóng người, phảng phất giống như chưa từng có ai tới, nếu không phải cửa đang mở rộng còn vang vọng âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, người kia đã cho rằng đó là ảo giác của hắn rồi.

 

“Hắn ở đó, bắt lấy hắn!” Phòng khách lạnh lẽo trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, ánh nến đều bị quấy nhiễu đến mức lay động trái phải, bóng người hỗn loạn in đầy đất.

 

Dù cho Đồng Vũ Đông từ trước đến nay tùy tính bừa bãi, lại rất tán thưởng Bạch Tư Duệ tán đi nữa, cũng không khỏi tức giận. Đồng Vũ Đông cùng Bạch Tư Duệ tốc độ gần như nhau, sau khi Bạch Tư Duệ đạp một loạt cửa phòng, Đồng Vũ Đông rốt cục chặn ở trước mặt Bạch Tư Duệ, ánh mắt bất thiện nhìn hắn.

 

“Anh dừng tay cho tôi, đây là địa bàn của tôi.”

 

“Cút!” Bạch Tư Duệ giống như nhập ma, khóe mắt hơi đỏ lên, trong mắt tơ máu rõ ràng.

 

Đồng Vũ Đông thấy rõ mặt Bạch Tư Duệ không khỏi ngẩn ra, tiếp theo bụng lại một trận đau xót, thân thể bay ra ngoài. Đồng Vũ Đông lúc nãy khoảng cách rất gần Bạch Tư Duệ, dĩ nhiên không thể nhìn rõ được Bạch Tư Duệ ra tay thế nào, trực tiếp bị đá bay. Một cước này của Bạch Tư Duệ không hề khống chế lực, Đồng Vũ Đông lúc này phun ra một ngụm máu lớn.

 

Bạch Tư Duệ phảng phất như không nhìn thấy Đồng Vũ Đông, xoay người liền đi tới một chỗ khác đạp cửa.

 

“Lão đại, ngài không sao chứ?”

 

Đồng Vũ Đông cúi thấp đầu, trong bóng tối ánh mắt vụt qua một tia ác liệt.

 

Đám đàn em không ngăn được Bạch Tư Duệ, không thể làm gì khác hơn là đều vây quanh bên người Đồng Vũ Đông. Đồng Vũ Đông giãy ra khỏi đám người đang muốn nâng mình, loạng chà loạng choạng mà đứng dậy, thẳng tắp nhìn Bạch Tư Duệ đang điên cuồng đạp cửa. Đồng Vũ Đông trầm tư mấy giây, móc ra một khẩu súng nhắm vào Bạch Tư Duệ.

 

Trịnh Dã hô hấp cứng lại, gã cách Đồng Vũ Đông gần nhất, những người khác không nhìn thấy đồ vật trong tay Đồng Vũ Đông, nhưng gã lại thấy rất rõ ràng. Beretta M920, súng ống nhẹ nhàng, độ chính xác cao, cũng là súng lục nước Mỹ chế tạo trang bị cho quân đội. Trịnh Dã thân là bộ đội đặc chủng đối với Beretta M920 cũng không có gì lạ lầm, nhưng Đồng Vũ Đông tại sao có thể có cái này? Gã rốt cuộc là ai?

 

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, Đồng Vũ Đông không chút do dự mà nổ súng về phía Bạch Tư Duệ. Tất cả mọi người trong nháy mắt yên tĩnh lại, trong đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ, cánh cửa bị Bạch Tư Duệ đạp mở đánh vào trên tường, âm thanh đặc biệt vang dội.

 

“Ư…!” Bạch Tư Duệ hoàn toàn chìm đắm trong khủng hoảng mất đi Tiêu Thời, mất đi lý trí, làm hắn quên mất thanh âm huyên náo cùng những người khác, mãi đến tận khi trên ngực đau xót, Bạch Tư Duệ mới đột nhiên hoàn hồn.

 

Viên đạn ở giữa Bạch Tư Duệ trái tim, xuyên qua thân thể, ghim vào trên tường, ở trên vách tường lưu lại một cái lỗ nhỏ.

 

Trên người Bạch Tư Duệ mặc áo gió màu xám, ngực rất nhanh bị thấm ướt, để lại một mảnh dấu vết lớn. Bạch Tư Duệ lấy tay che ngực, thân thể thế nhưng vẫn còn kiên cường đứng tại chỗ, phảng phất giống như người không liên quan vậy.

 

Mọi người phòng bị mà nhìn Bạch Tư Duệ. Đám người vừa bị Bạch Tư Duệ đánh ngất vội vàng đến bên người Đồng Vũ Đông, nói: “Lão đại, để chúng ta đi trừng trị hắn đi, ngài để dành đạn lại cho chuyện quan trọng khác thì hơn.”

 

“Tiểu Thời ~” Bạch Tư Duệ lẩm bẩm nói, cũng không thèm nhìn Đồng Vũ Đông một chút, bước chân lảo đảo hướng về một cánh cửa khác mà đi, mất công mất sức muốn vặn mở cửa.

 

Đồng Vũ Đông tâm trạng chấn động, không nghĩ tới hắn đối với cái tang thi kia thế nhưng lại chấp nhất như vậy. Xem ra gã đã nhìn lầm quan hệ của tang thi kia cùng Bạch Tư Duệ rồi, bọn họ trước đây quen biết, thậm chí cảm tình còn rất tốt.

 

“Không cần.” Đồng Vũ Đông thu hồi súng, nhấc tay trái lên, quay về phí đám đàn em mà nói, ánh mắt lại yên lặng nhìn Bạch Tư Duệ.

 

“Vâng.”

 

Bạch Tư Duệ mở cửa, trước cửa có một nữ nhân, đầu tóc ngổn ngang nhìn ra được cô là mới vừa tỉnh lại. La Y mặt không cảm xúc mà liếc nhìn Bạch Tư Duệ, mùi máu tanh trên người hắn làm cho cô không dám có động tác gì.

 

Bạch Tư Duệ liếc nhìn xong liền đi về phía một cánh cửa khác, cũng không nhìn người phụ nữ kia. Lúc này Bạch Tư Duệ hô hấp đã rất gấp gáp, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng lạnh lẽo, cảm giác đau trong tim lan tràn đến toàn thân.

 

“Tiểu Thời…” Bạch Tư Duệ rốt cục vẫn không thể mở hết tất cả cửa, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, ánh mắt lại nhìn về hướng một cánh cửa khác, đình chỉ hô hấp.

 

Đồng Vũ Đông đi lên trước, thăm dò hô hấp của Bạch Tư Duệ, lạnh lùng nói: “Đem hắn nâng ra ngoài đi, ném xa một chút, đừng đưa tới tang thi.”

 

Nói không đáng tiếc là không thể nào, nhưng Bạch Tư Duệ thực lực quá mạnh mẽ, giữ lại đối với gã là một mầm họa ngập đầu.

 

Đồng Vũ Đông đứng dậy, hướng về phòng ngủ của mình đi đến: “Hôm nay không cần gọi tôi ăn cơm, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt.”

 

“Vâng!”

 

Trịnh Dã cung kính mà hồi đáp, sau đó kêu hai người đem Bạch Tư Duệ nâng ra ngoài.

 

Tại tận thế tài nguyên nước rất khan hiếm, nhưng đống máu tanh này nhất định phải lập tức thanh lý, nếu không sẽ đưa tới tang thi. Có người chịu không được liền đi tìm một ít đất đen, đang định đổ lên, đã bị Trịnh Dã ngăn lại.

 

“Chờ đã, máu này sao lại có chút không đúng vậy.” Trịnh Dã lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thi thể Bạch Tư Duệ đâu?”

 

“Bị nhấc đi rồi a.” Người bưng chậu đất đáp: “Tôi vừa nhìn thấy lão Vương cùng tiểu Lý mang đi rồi.”

 

“Đi về hướng nào?”

 

“Tôi không biết, lúc tôi ở cửa lớn thì nhìn thấy bọn họ.”

 

Trịnh Dã nghe xong lông mày nhíu chặt, lẽ nào Đồng lão đại quý mến nhân tài, cố ý để cho Bạch Tư Duệ chạy? Không được, nếu như Bạch Tư Duệ không chết, nhất định sẽ tìm Đồng Vũ Đông gây phiền phức.

 

“Làm sao vậy Đại hồ tử?”

 

“Không sao, nơi này nhờ các người, tôi đi ra ngoài một chút.” Trịnh Dã nói xong nhanh chân đi ra ngoài.

 

“Ai? Anh đi làm gì? Trời sắp tối rồi, cẩn thận tang thi a!” Người bưng chậu đất nhắc nhở một tiếng, liền đem đất đổ vào trong vũng máu.

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: