Chương 5: Sinh hoạt ở căn cứ địa của A Phiêu
Làm một quỷ hồn an nhàn hưởng lạc, Đào Nhạc cứ như vậy mà tiếp tục định cư dài hạn ở căn cứ địa.
Mặc dù người làm chủ nhà như Lưu Đông căn bản không hề biết trong nhà có thêm một thành viên mới, nhưng mà Đào Nhạc tự cho rằng là một hộ gia đình “trú phẩm” (phẩm chất nơi ở) tốt, cho dù chủ nhà có biết đi chăng nữa hẳn là cũng… vui vẻ nha. Là một con quỷ, trước tiên cậu không có tùy tùy tiện tiện mà hù dọa người khác cũng không hề gây ra chút phiền phức nào cho chủ nhân của căn nhà này, tiếp theo cậu còn thường xuyên giúp đỡ quan tâm một chút đến các thành viên nhỏ yếu trong nhà, cho dù không có ai phát hiện ra cậu, cậu cũng không thể cống hiến sức lực gì mà thôi. Mặc dù có đôi lúc bởi vì đói mà thỉnh thoảng trộm một ngọn nến để ăn, nhưng mà cũng là vật mà chủ nhà không dùng đến, như vậy xem như Đào Nhạc đang giúp họ xử lý những đồ vật bỏ đi không dùng nữa.
Vì thế Đào Nhạc cứ như vậy mà trở thành “Địa Phọc Linh” trấn trạch cho nhà của Lưu Đông.
Sáng sớm ngủ dậy, Đào Nhạc nhẹ nhàng bay lượn dạo chơi trong phòng vài vòng, xem như vận động. Sau đó, chạy đến tủ chứa đồ lấy ra một cây nến, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nhớ lại khoảng thời gian khó khăn gian khổ lúc đầu khi bản thân vừa biến thành quỷ. Giống như việc Đào Nhạc chịu đựng sự không thoải mái, nếm thử mì ăn liền, bánh bao, bánh quy… rất nhiều thức ăn còn tồn trữ trong phòng, cảm giác ăn vào trong miệng đó, đơn giản chính là khó ăn tới mức khó mà hình dung được, hận không thể nhổ ra ngay lập tức! Nhưng mà lúc đó Đào Nhạc sợ bản thân chết đói nên chỉ có thể ép buộc bản thân nuốt xuống, lại không ngờ rằng chưa qua được một lúc dạ dày liền bắt đầu khó chịu, sau đó… nghĩ đang ngẫm nghĩ, lúc đó hoàn toàn quên mất biến thành quỷ rồi, thì đã không phải là cùng một chủng tộc nữa, vậy thì thức ăn gì đó hẳn là cũng có sự thay đổi. Nghĩ rồi lại nghĩ, Đào Nhạc lại rưng rưng nước mắt mà cắn một ngụm nến, mọi người đều nói làm người phải biết đủ, ức khổ tư ngọt*, cuộc sống hiện tại thật sự là quá tốt mà o(≧ 口 ≦)o!
Ăn xong cây nến trong tay, Đào Nhạc phủi phủi tay, sau đó bay ra ngoài, chạy đến nhà bếp nghe ngóng chuyện bát quái của chị em phụ nữ. Nếu như là trước đây Đào Nhạc tự nhiên sẽ không thể nào có hứng thú, nhưng mà bây giờ điện thoại di động, laptop đều không thể chạm vào được, cậu thật sự là quá mức nhàm chán rồi, vì thế mới phát hiện ra một Đào Nhạc mới mẻ như thế này.
Chủ đề trò chuyện của chị em phụ nữ luôn luôn nhiều như thế, các loại chuyện như củi gạo dầu muối tương giấm trà luôn là không thể thiếu được.
Vợ của Lưu Đông lôi kéo vợ của Vương Phong nói: “Lần này các anh ấy quay về, những đồ vật mang về đủ cho chúng ta ăn rất lâu đó.”
“Còn không phải sao! Ngày hôm qua đám phụ nữ bên nhà Trương gia hỏi thăm tôi lần này mấy người Vương Phong anh ấy mang về cái gì. Hừ! Tôi sẽ nói cho cô ta sao? Đừng tưởng là tôi không biết mấy người cô ta đang tính toán cái gì!”
“Đúng rồi, bây giờ cái thế giới này, có thể sống đã là không tệ rồi! Người đàn ông của chúng ta có năng lực, không để chúng ta bị đói, chúng ta lại không thể nào bị người khác bán còn giúp họ đếm tiền, mọi việc phải giữ ở trong lòng, tài sản không thể để lộ ra bên ngoài có biết chưa?”
“Biết rồi!”
Đào Nhạc lắc lắc đầu, thế giới của phụ nữ, bây giờ cậu mới hiểu rõ. Lúc đầu vợ của Vương Phong thế mà lôi kéo người phụ nữ của Lưu gia nào đó tâm sự rất lâu, vẻ mặt một bộ chị em tốt. Thật không ngờ… cư nhiên còn có tâm tư như thế này, quả nhiên trước mặt thì xưng hô chị em sau lưng thì không biết thế nào đâu.
Vừa đúng lúc này, mấy người Lưu Đông định ra ngoài, đối với hai người dặn dò một tiếng: “Bọn anh ra ngoài một chuyến, thuận tiện đem tinh hạch của tang thi đánh được lần này đến chỗ nào đó đổi một chút vật dụng thường ngày gì đấy. Các em có cần gì không?”
“A, lần này các loại đồ vật mấy anh mang về rất nhiều, vậy là đủ rồi. Các anh xem xem có vật gì mà các anh cần hay không thôi!”
Bốn người đàn ông gật gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Đào Nhạc nhìn thấy mấy người họ định ra ngoài, vội vàng chạy tới, ôm lấy cẳng chân Lưu Đông, trực tiếp ngồi lên giày của Lưu Đông. Đây là điểm tốt của việc làm một con quỷ mà Đào Nhạc mới phát hiện gần đây, đó chính là có thể thu nhỏ mình lại, sau đó treo trên người của người khác, hoặc là vật thể khác. Bây giờ Đào Nhạc ra ngoài đều là bổ nhào trên người người khác để Lưu Đông hoặc Vương Phong mang theo bản thân ra ngoài. Cũng chính vì phát hiện ra một điểm tốt như này, buổi tối lúc đi ngủ Đào Nhạc toàn là treo người trên tường hoặc là trên đèn mà ngủ.
Đào Nhạc cảm thấy lúc này động tác của bản thân nhìn rất quen mắt, có điều, dáng vẻ này tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực, cho dù bộ dạng thế này có vẻ giống một loài động vật nào đấy.
Người ở căn cứ địa rất nhiều, nhưng mà chiếm phần lớn là thanh niên trai tráng, rất ít nhìn thấy người già, trẻ em. Có điều nghĩ lại thì cũng rất phù hợp với tình trạng hiện tại, trong thế giới hiện nay, cạnh tranh sinh tồn, chỉ có người có năng lực mới sống sót được, mới có thể ở tại đây, còn những người nhỏ yếu không có ai bảo vệ, hẳn là đều đã chết bởi những cái miệng của tang thi rồi.
Trên đường phố ồn ào nhốn nháo nhóm người Lưu Đông cũng xem như rất thu hút sự chú ý của người khác, một thân quần áo sạch sẽ ở thế giới này đã xem như không tệ rồi. Một đường đi tới, thỉnh thoảng có vài người đến gần bắt chuyện.
“Các vị đại ca, cần đồ vật sao? Ngọc thạch phỉ thúy thượng hạng, rất rẻ đấy, chỉ cần một gói mì ăn liền là được!” Một người đàn ông khuôn mặt vàng vọt như nến xoa xoa hai tay, khom lưng nhỏ tiếng thăm dò, thái độ cực kỳ hèn mọn.
“Cần những thứ đồ kia để làm gì chứ chẳng có tác dụng gì!” Lưu Đông và Vương Phong trực tiếp đi xuyên qua người đàn ông này, mà Đoàn Vũ ở phía sau đi chậm hơn nửa bước lại khoát khoát tay nói.
“Những thứ đồ đó trước khi mạt thế thật đúng là vật đáng tiền, bây giờ chỉ cần một gói mì ăn liền là có thể đổi được!” Người kia thấy Đoàn Vũ và Giả Kiếm không giống như Lưu Đông và Vương Phong đều không đoái hoài gì tới mình, cảm thấy có chút giễu cợt, vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm hình. Viền ngoài của tấm hình đó đã cong lên, hình ảnh cũng có chút mờ nhạt không rõ ràng, nhưng mà lại loáng thoáng nhìn ra được từ trong đó một chiếc vòng tay phỉ thúy có độ tinh khiết rất cao.
“Chậc chậc ~ món đồ như vậy, nếu là trước khi mạt thế, vậy có thể nói là giá trị liên thành, có thể đổi một cái nhà trong khu Tam Hoàn Bắc Kinh đó!” Giả Kiếm nhìn nhìn tấm hình đó, cảm thán nói.
Người nọ cười lấy lòng nói tiếp: “Còn không phải sao! Tôi là người bán ngọc thạch, khi mạt thế đến lúc bỏ đi chỉ mang theo duy nhất cái vòng tay như này! Ngài xem xem có cần hay không? Chỉ cần một chút đồ để trao đổi là được…giá cả gì đó rất dễ thương lượng! Khà khà… đã rất lâu tôi chưa được ăn gì hết! Vậy…Hay là…Ngài lấy giúp nha?”
“Nhưng mà đừng có quên, bây giờ là ở mạt thế! Khắp nơi đều có tang thi tung hoành, món đồ này của ông ở căn cứ địa không đáng một xu tiền.” Giả Kiếm châm biếm chế giễu nói, sau đó một tay ngăn lại cánh tay vung vẩy của người nọ.
Đào Nhạc quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt vàng vọt như nến, nhớ đến lúc đó một bạn học nữ gia cảnh giàu có cũng từng đeo một chiếc vòng phỉ thúy như vậy đến trường khoe khoang cơ đấy, nói cái gì mà vòng tay phỉ thúy như thế này là cấp bậc đế vương đấy, những người nghèo như các cậu cả đời này cũng không mua nổi! Lúc đó cậu còn từng âm thầm cảm khái và hâm mộ nha, có điều bây giờ đoán chừng vứt một món đồ như vậy và một cái bánh bao trên đất, là người thì ai cũng sẽ giành lấy cái bánh bao kia chứ không phải là chiếc vòng tay phỉ thúy đã từng có giá trị liên thành mà hiện tại lại không đáng một xu tiền này.
Đi tới một đoạn, lại gặp một người phụ nữ khá có nhan sắc.
Đào Nhạc nhìn trên nhìn dưới đánh giá người phụ nữ đó, quần áo trên người xem như sạch sẽ, mái tóc dài được chăm sóc khá tốt, còn có dáng người đẹp mắt, còn có gương mặt khiến người ta kinh diễm.
Nếu là trước khi mạt thế, thì ít nhất cũng là một nhân vật cấp bậc nữ thần đấy nha! Là một báu vật khiến nam nhân phải đổ xô theo đuổi.
Nhưng mà, kiểu phụ nữ này đúng lý ra sẽ có thái độ kiêu ngạo đối với nhóm người Đào Nhạc, thế mà lại ném một ánh mắt mị nhãn sang hướng bốn người Lưu Đông, bày ra vẻ mặt đẹp nhất của bản thân.
Lưu Đông: “…”
Vương Phong: “…”
Đoàn Vũ: “…”
Giả Kiếm: “…”
Đào Nhạc: “What! Sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế a! Cơ hội như này cư nhiên lại không nắm bắt, đúng thật là lãng phí mà!” Sau đó buông cẳng chân Lưu Đông ra, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh mỹ nữ.
Mỹ nữ chầm chậm mà đi tới, lại phát hiện bốn người trước mắt không mảy may có chút dáng vẻ nào là muốn quỳ gối dưới váy mình, gương mặt lộ vẻ cao ngạo liếc nhìn mấy người này, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lại thấy bốn người đồng thời lắc lắc đầu, trả lời: “Không có gì!” Sau đó quay lưng bước đi.
Chỉ thấy vị mỹ nữ kia phun một ngụm nước bọt, mắng: “Cái thứ gì vậy! Bà đây nhìn trúng các người, kết quả các người còn tỏ vẻ với bà đây! Cái quái gì chứ!”
Vốn dĩ Đào Nhạc vẫn còn tiếc hận đối với bốn người không hiểu phong tình này, kết quả vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện, rõ ràng lúc nãy còn là một nhân vật cấp bậc nữ thần, vừa quay lưng thì đã biến thành một người phụ nữ lưu manh, trong nháy mắt phong tình, sắc đẹp gì đó đều rơi xuống mức thấp nhất.
Nhớ đến trước đây, Đào Nhạc là một tiểu thiếu niên xanh mướt tươi non mơn mởn, sau khi vào đại học, quyết chí phải ở trong trường đại học bày ra một dáng vẻ “người yêu tuyệt vời có một không hai”.
Mà trong tiệc liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng Dương Vũ, Đào Nhạc gặp được một cô gái tên là Thẩm Giai Giai. Tuy là Thẩm Giai Giai không phải là rất xinh đẹp nhưng mà nhìn cũng rất được, đặc biệt còn có một đôi mắt to ánh mắt lấp lánh và tính cách hào sảng. Trong chớp mắt liền đâm trúng vào tim Đào Nhạc…
Một khoảng thời gian rất lâu sau buổi tiệc đó, Đào Nhạc trở nên rất khác thường, làm cho Dương Vũ phải ép hỏi, mới biết được cậu nhất kiến chung tình với cô gái tên gọi Thẩm Giai Giai kia.
Sau đó dưới sự giúp đỡ, Đào Nhạc và Thẩm Giai Giai dần dần quen thuộc nhau. Dương Vũ đảm nhận nhiệm vụ làm ông mối, ba người thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn cơm, chơi đùa.
Rồi sau đó, dưới sự cổ vũ khích lệ của Dương Vũ, cuối cùng Đào Nhạc cũng lấy hết dũng khí quyết định bày tỏ với cô bạn ấy.
‘Tiểu Giai…thật ra…anh thích em!” Đào Nhạc hẹn cô bạn đến một quán cà phê, ngồi ở một vị trí yên tĩnh đối diện nhau, thấp thỏm không yên mà bày tỏ.
“A? Nhạc Nhạc, anh nói anh thích em hả?” Thẩm Giai Giai uống một ngụm cà phê, không tin tưởng mà hỏi lại.
“…Đúng vậy! Anh…anh thích em.”
“Anh như vầy xứng đáng với anh Dương Vũ sao?” Thẩm Giai Giai vẻ mặt phẫn nộ mà chất vấn.
“A?”
“Em luôn xem anh là bạn thân! Anh lẽ nào không nhìn ra Dương Vũ ca thích anh sao? Thật ra mỗi lần hẹn anh ra ngoài, là để giám bớt áp lực giữa hai người, sao anh có thể yêu một người khác, anh nên cùng một chỗ với Dương Vũ ca mới đúng a!”
“A?”
“Đừng nói gì nữa hết, chuyện này em xem như chưa từng xảy ra!”
“A?”
“Em chúc anh và anh Dương Vũ hạnh phúc!”
“A?”
“Chúng ta vẫn là bạn bè, em sẽ làm nhân chứng cho tình yêu của hai anh!”
“A?”
Nói tóm lại là, lần bày tỏ này của Đào Nhạc cực kỳ thất bại, hơn nữa cậu từ đầu đến cuối đều không biết rốt cuộc là Thẩm Giai Giai đang nói cái gì.
Sau đó mới biết được, Thẩm Giai Giai là một hủ nữ, luôn cho rằng cậu và Dương Vũ là một đôi.
Sau này, Đào Nhạc dần dần xa cách Thẩm Giai Giai, hơn nữa đối với con gái luôn có một cảm giác sợ hãi. Dương Vũ cũng từng khuyên cậu, nói rằng đây chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiên, cậu ấy cũng từng giúp giải thích, rằng đây chỉ là một hiểu lầm. Mặc dù đã khuyên rất nhiều lần, Đào Nhạc cũng không còn xa cách các em gái như lúc trước nữa, nhưng mà dễ dàng thấy được trong thái độ của cậu có sự biến hóa rõ ràng, Dương Vũ cũng thường nói, Đào Nhạc chỉ vì một gốc cây kỳ lạ hiếm thấy mà bỏ qua cả một khu rừng.
Sau đó nữa, Đào Nhạc đã làm một trạch nam hơn ba năm.
>>>> Địa Phọc Linh: người hoặc vật thể khác sau khi chết phạm vi hoạt động bị hạn chế, vong linh bị trói buộc ở nới đó, loại vong linh này có nhiều oán niệm không thay đổi, vì thế mà trở thành ác linh. Thường xuất hiên trong manga, thông thường mà nói họ là người chết mà lúc còn sống có oan khuất, do tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, có thù chưa báo nên sau khi chết sẽ không thăng thiên, mà sẽ ở lại thế gian, hoàn thành tâm nguyện. Bọn họ sẽ không vô cớ đả thương người khác, chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của bản thân, không có cách nào khác giúp bọn họ thăng thiên, chỉ có giải quyết xong tâm nguyện của họ họ mới đi. Nếu như không có thù oán với bạn, thì không nên trừ khử họ, như vậy sẽ làm họ tức giận, ngược lại không tốt.
>>> *ức khổ tư ngọt là một thành ngữ có nghĩa là nhớ lại nhưng gian nan cực khổ đã từng trải qua trong quá khứ, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của hiện tại. Ý là những hồi ức bị áp bức bóc lột thống khổ ở xã hội cũ, muốn một cuộc sống hạnh phúc đến từ xã hội mới là không hề đơn giản dễ dàng, do đó phải đề cao tư tưởng giác ngộ. Thành ngữ này xuất phát từ một câu nói của Đặng Tiểu Bình trong một cuộc hội nghị chính trị: “Ức khổ tư ngọt đương nhiền là muốn làm, nhưng mà chỉ làm ức khổ tư ngọt thì không đủ, phải nghiên cứu làm sao dưới một điều kiện lịch sử mới đề cao giác ngộ của chiến sĩ chính trị.”
2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 5”