Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 04

Chương 4: Cuộc sống của A Phiêu ở căn cứ địa

 

Đào Nhạc thành thành thật thật mà núp ở phía sau xe, nhìn đoàn người Lưu Đông xuống xe rồi cạy mở những chiếc xe đậu ở bên ngoài, sau đó lấy ra ống nhựa rút xăng từ thùng xăng của những chiếc xe không cần dùng đến nữa, hơn nữa còn rót vào trong những thùng nhựa đã chuẩn bị sẵn.

 

Đào Nhạc buồn chán cực kỳ ngồi ở trên xe, hết nhìn đông lại ngó sang tây, còn thuận tiện lật lật chiếc áo khoác mà Vương Phong để lại trên xe. Đào Nhạc chép chép miệng, đáng tiếc không đào ra được ngọn nến nào.

 

Đào Nhạc từ sau khi biết bản thân là một quỷ hồn, căn bản không hề cảm thấy đói. Có điều từ ngày hôm qua khi ngửi được hương vị của ngọn nến, thì sau đó liền có sự ham muốn rất lớn đối với những cây nến vừa ra lò tươi mới này, Đào Nhạc cảm thấy trong nháy mắt bản thân đã mở ra cánh cổng lớn của một kẻ tham ăn! Mạt thế rồi, thân là một quỷ hồn, không thể trò chuyện với con người, không thể chơi game, hoạt động giải trí không còn chút hứng thú gì. Có điều… từ sau khi Đào Nhạc nếm thử hương vị của ngọn nến, cảm thấy làm một kẻ tham ăn ở mạt thế cũng rất được nha! Đào Nhạc nghĩ rồi lại nghĩ mùi vị của những cây nến bình thường này đều ngon như vậy, vậy thì… nến sinh nhật, nến thơm huân hương, nến kết hôn sẽ có hương vị gì, có phải là rất ngon hay không đây? Đào Nhạc ngẫm nghĩ một chút, giống như nến thơm huân hương có mùi của nước trái cây, có khi nào ăn vào sẽ giống như đang uống nước trái cây không nhỉ?

 

Nghĩ rồi lại nghĩ, Đào Nhạc đột nhiên cảm thấy cuộc sống vốn dĩ đã không còn hứng thú niềm vui nào, bỗng nhiên đã có mục tiêu! Đó chính là… ăn tất cả các loại nến có xuất xứ, màu sắc khác nhau, nếu như có cơ hội, cậu có thể ăn thử những ngọn nến với đủ kiểu đủ loại cách chế biến, chẳng hạn như: đem nến chưng lên, sau đó kẹp bánh mì ở ngoài ăn thử; chiên nến sau đó rưới nước tương lên trên để ăn; hoặc đem nến nấu lên làm thành nước uống. Đợi đến khi Đào Nhạc thử qua đủ các kiểu chế biến nến, còn có thể viết thành sách, đến cả tên sách cậu cũng nghĩ ra rồi <Bàn về 100 cách thức ăn nến>.

 

Nghĩ đến cuộc sống sau này với đủ các loại nến vây quanh, Đào Nhạc cảm thấy mình đói bụng rồi. Vừa đúng lúc nhóm người Vương Phong cũng thu thập đầy đủ xăng, sau đó vẫy tay với hai người Lưu Đông và Đoàn Vũ đang canh giữ khắp bốn phía bảo họ nhanh chóng lên xe: “Nhanh lên đây đi, tang thi đã bắt đầu tụ tập ở phía này rồi!”

 

Lưu Đông và Đoàn Vũ cầm lấy vũ khí, sau đó chạy về hướng chiếc xe, mấy người nhanh chóng lên xe, sau đó đóng cửa, khởi động xe, lao vun vụt về cổng lớn A mà chạy.

 

Không khéo là cổng lớn A đã tụ tập vài con tang thi, Lưu Đông cắn răng, dặn dò ba người còn lại trong xe: “Ngồi cho vững, tôi phải tăng tốc, trực tiếp tông qua!”

 

“Ê ê! Đợi đã, các người như vậy là không đúng a! Sao có thể tông người… tang thi chứ.” Đào Nhạc vừa nghe Lưu Đông phải lái xe tông qua, vội vàng ngăn cản nói.

 

Nhưng mà làm một quỷ hồn mới toanh hiển nhiên Đào Nhạc thỉnh thoảng vẫn quên mất người ta căn bản không thể phát hiện được sự hiện diện của bản thân. Đương nhiên không nhận lại được bất kỳ sự hồi đáp nào của bốn người trên xe.

 

“Ê ê! đợi đã a!” Đào Nhạc vội vàng xoay người lại, sau đó quyết đoán mà ngồi vào khoảng trống ở phía sau Giả Kiếm và Đoàn Vũ, hai tay nắm chặt cánh tay của Giả Kiếm và Đoàn Vũ, hai chân dùng sức chống vào lưng ghế của hai cái ghế ở phía trước, cả người cố hết sức mà dựa sát vào lưng ghế ở phía sau, nhìn về phía đầu xe, tang thi ở phía trước càng ngày càng gần, vội vàng nhắm chặt hai mắt, sau đó lớn tiếng hét: “A!”

 

Chỉ thấy chiếc xe trang bị vũ khí mà Lưu Đông lái đang dừng ở giữa hai con tang thi, tốc độ chậm dần, sau đó bất thình lình tăng tốc… nghiền ép lên thân thể của hai con tang thi bị đúng trúng ngã trên mặt đất mà băng qua, đuôi xe xốc nảy hai cái, sau đó lắc lắc lư lư mà chạy về phía đường quốc lộ cách đó không xa.

 

Vì xe bị vấp, thân thể Đào Nhạc bỗng nhiên đổ nhào về phía trước, sau đó cả người trực tiếp đập vào cửa kính chắn gió trước mặt.

 

“Đau quá.” Sau khi đợi xe ổn định lại, Đào Nhạc xoa xoa cái ót mở to mắt nhìn. Đập vào mắt là vết máu bắn tung tóe trên kính chắn gió, một nửa thân thể đang lơ lửng của Đào Nhạc nhanh chóng lui về sau, chỉ vào vết máu trên kính chắn gió phía trước mà kinh hoảng kêu: “Đụng… Đụng chết người rồi!”

 

“Lão đại, tôi cảm thấy gần đây tài lái xe của cậu đã nâng cao lên rất nhiều a! Nhớ lúc đầu để cậu tông vào tang thi, thế mà tay run hết cả lên.” Vương Phong ngồi ở ghế phụ lái bắt chéo hai chân, bình luận: “Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi* a!” nhìn kỹ thuật hiện tại của lão đại mà xem, quả thật có thể hình dung là rất nhanh rất chính xác đó! Lão đại lúc nào thì lại luyện tập lái xe bay đây?”

 

“Cút sang một bên đi! Đang chạy trốn trối chết, đừng có nói chuyện như đùa thế, nghiêm chỉnh chút đi.”

 

“Ai da da, lão đại, tôi nói cậu đừng có lúc nào cũng nghiêm chỉnh quá như vậy được không? Bây giờ chúng ta đều đang kiếm sống trên lưỡi đao, qua một ngày hay một ngày, không biết ngày nào sẽ chết, được ngày nào thì hay ngày ấy, không sống cho phóng khoáng thoải mái một chút thì sao mà được chứ, đúng không các anh em?” Vương Phong quay đầu hỏi hai người ngồi phía sau.

 

“Được rồi, nói chuyện xui xẻo gì đấy, người đi theo tôi, thì đều là anh em! Tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ một người nào, chúng ta đều sẽ sống thật tốt mà!”

 

Đào Nhạc bình tĩnh lại, ngồi ở đằng sau. Đúng vậy! Những tang thi bị tông trúng vừa nãy, là tang thi không có bất kỳ suy nghĩ nhận thức nào hết chỉ biết ăn người giết người! Nếu nói như vậy, lúc nãy nghiền ép mà xông ra, có thể nói là vì dân trừ hại a!

Tuy là… trực tiếp tông qua như vậy, vẫn hơi có chút hiềm nghi xem mạng người cỏ rác, có điều mạt thế mà, còn có ai quản người khác chứ.

 

Hơn bốn mươi ngày này, đối với Đào Nhạc mà nói, có lẽ không là gì cả, dù sao cậu ngày ngày trốn ở trong phòng, trải qua cuộc sống tương đối ngăn cách với thế giới bên ngoài.

 

Nhưng mà đối với nhóm người Lưu Đông mà nói, hơn bốn mươi ngày này, quả thật là giống như một cơn ác mộng, mỗi ngày vì thức ăn mà phải bôn ba, mạng sống không lúc nào là không bị uy hiếp. Mấy ngày đầu ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, hầu như mỗi ngày đều phải mở mắt cho đến ngày hôm sau, chỉ sợ một phút không chú ý thì lương thực bảo mệnh của mình sẽ bị người khác cướp mất, hoặc là bị tang thi đột nhiên xông vào giết chết. Tiếp theo là sự giảm dần của thức ăn… cái chết của từng người từng người xung quanh, biến mất, rời khỏi. Tinh thần bị áp bách đến cực điểm, đứng trên bở vực sụp đổ… Sau đó thì có được dị năng, mặc dù sợ hãi, nhưng vì để tiếp tục sống, vì thức ăn, bắt buộc phải chống cự với tang thi, vì vậy mà không thể không mạo hiểm tính mạng mà đi ra ngoài…

Lúc lần đầu tiên giết chết tang thi lần, vết máu văng tung tóe đầy mặt, cảm giác đó, không chỉ là trong lòng có mâu thuẫn, áy náy… nhưng mà vì sinh tồn, bọn họ chỉ có thể hết lần này đến lần khác quyết tâm tàn nhẫn, không phải ngươi chết thì là ta vong…

Trải qua chiến đấu thử thách không ngừng, trải qua việc hết lần này đến lần khác lướt ngang qua cái chết. Bọn họ của hiện tại, là chiến sĩ chân chính, đối với kẻ địch có thể tàn nhẫn hung ác mà ra tay động thủ, đối với chiến hữu có thể bất ly bất khí**. Mà cũng chính vì như thế, bọn họ mới có thể lần lần lượt lượt mà trốn thoát sự khảo nghiệm của vận mệnh, vẫn sống đến bây giờ.

 

Đào Nhạc đi theo bốn người Lưu Đông, quay về căn cứ địa của nhân loại. Nhưng mà hiển nhiên… cuộc sống ở căn cứ địa không hề giống với cậu nghĩ. Có người Âu phục giày da, cực kỳ giàu sang; nhưng mà cũng có người ăn không đủ no mặc không đủ che thân thể.

 

 

Bốn người Lưu Đông giao ra một phần thức ăn, bình an đi vào căn cứ địa. Đối với căn cứ địa mà nói, những người có năng lực chống lại tang thi giống như đám Lưu Đông, là cần thiết phải lôi kéo, tự nhiên cách đối xử so với người bình thường cũng tử tế hơn không ít.

 

Chiếc xe chạy trên đường phố, khắp nơi trong các góc khuất có rất nhiều người, có người nằm, có người ngồi. Lưu Đông lái chiếc xe này, trên thân xe có rất nhiều dấu tích và vết máu của những trận đánh nhau, hiển nhiên là chiếc xe này vừa từ bên ngoài quay về. Từ bên ngoài quay về, trong rất nhiều trường hợp là có thức ăn, vật liệu. Những người ngồi ở trong góc nhao nhao mà nhìn chằm chằm vào cốp xe của chiếc xe.

 

Đào Nhạc đã rất lâu không nhìn thấy con người, nhưng mà đập vào mắt lại là cảnh tượng giống như trại dân tị nạn và vẻ mặt tham lam của mọi người dường như muốn chiếm đoạt chiếc xe này, đúng vậy Đào Nhạc cảm thấy sợ hãi.

 

Vẻn vẹn hơn một tháng thời gian, mà rất nhiều người đã biến thành như vậy, cuộc sống đã bức bách họ trở thành những người chọn người mà cắn… đáng tiếc những người có thể sống đến bây giờ hơn nữa còn có năng lực trải qua cuộc sống tốt, có người nào là đơn giản chứ. Từ trước tới nay nắm đấm mới là đạo lý quyết định câu nói này không sai chút nào, nhóm người Lưu Đông, mặc dù không giống như những cao thủ hàng đầu của căn cứ địa này, nhưng mà muốn thu thập những người lưu lạc trên đường này quả thật là một việc cỏn con. Cũng chính vì vậy, những người này cho dù có muốn thế nào cũng là không dám tùy tiện mà ra tay. Thế nên xe của nhóm người Lưu Đông cứ như vậy mà bình an đi qua.

 

“Xùy! Có nhìn thấy những người trên đường không?” Vương Phong nở nụ cười châm chọc, chỉ chỉ những người bên ngoài: “Nhìn thấy không, nếu như mấy người chúng ta không có dị năng, nói không chừng đã sớm bị những người này đỏ mắt mà cướp đoạt sạch rồi, nhìn trong mắt họ xem, cơ hồ sắp muốn ăn chúng ta luôn đó!”

 

“Phong tử!”

 

“Còn không phải sao, bản thân không dám ra ngoài, chỉ có thể phụ thuộc người khác, dựa vào sự bố thí của người khác mà sống. Những người này, chém!” Đoàn Vũ ngồi ở phía sau khinh thường mà cười.

 

“Tham sống sợ chết, lại đỏ mắt đối với thức ăn mà người khác đoạt được từ trên lưỡi đao.” Giả Kiếm lắc lắc đầu.

 

“Được rồi, có thể sống đã không tệ, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được! Không dễ dàng mới có thể quay về, nên vui vẻ mới đúng.” Lưu Đông nghiêng đầu nói với ba người anh em tốt, “Đến nhà rồi, mau xuống xe, dọn đồ vào thôi. Người trong nhà vẫn còn đang đợi đấy.”

 

Bốn người anh em Lưu Đông ở trong một căn phòng nhỏ trong một phòng khách có bốn phòng. Đối với những người trong căn cứ địa mà nói, có thể có một nơi ở như vậy đã xem như rất tốt rồi.

 

“Được rồi!” Vương Phong mở cửa xe, sau đó tích cực đi đến cốp xe ở phía sau bắt đầu khuân đồ.

 

Đoàn Vũ và Giả Kiếm cũng nhao nhao xuống xe giúp đỡ, lần này thu hoạch rất lớn, đủ cho bọn họ dùng trong một khoảng thời gian. Lưu Đông tính toán, qua hai ngày nữa mang ba người anh em đi ra ngoài chém giết tang thi, một là rèn luyện năng lực của mấy người bọn họ không để thân thủ giảm sút, hai là trợ cấp chi phí trong nhà ngồi không thì núi vàng ăn cũng hết.

 

Đào Nhạc nhìn trái nhìn phải, quả quyết đi theo bốn người vào phòng. Dù sao thì bản thân vừa mới đến, vẫn có chút không quen thuộc với căn cứ địa, vẫn là thành thành thật thật mà đi theo họ thì tốt hơn. Hơn nữa vừa mới thấy đủ các kiểu các dạng tình huống, xem ra căn cứ địa cũng không có chỗ nào tốt như trong tưởng tượng của bản thân… mâu thuẫn gay gắt, khoảng cách giàu nghèo, và đãi ngộ không công bằng… Đào Nhạc của lúc này cảm thấy có phải bản thân đã sai rồi không, đến căn cứ địa còn không tốt bằng cứ ngây ngốc ở phòng ngủ? Ở đây mặc dù không có tang thi, nhưng mà ẩn giấu một thứ so với tang thi còn đáng sợ hơn… nhân tính!

 

Còn không đợi cho Đào Nhạc phiền não, liền nhìn thấy Vương Phong tùy tiện vứt những ngọn nến mà cậu tìm thật lâu vào trong tủ để đồ! Đào Nhạc lập tức vứt hết mọi suy nghĩ khác sang một bên, cậu là quỷ, sợ gì chứ? Bây giờ cho dù là tang thi, hay là nhân loại cũng không thể nhìn thấy cậu, cậu sợ cái gì? Bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng nến. Nếu như để cậu nói một câu, vậy thì Đào Nhạc tuyệt đối sẽ tay cầm nến mặt thì cười ngây ngô mà trả lời bạn: “Ngọn nến gì đó, mùi thịt gà chiên giòn, căn bản là không thể dừng lại được a!”

*****

*Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi: nghĩa là không gặp kẻ sĩ ba ngày thì đã phải thay đổi triệt để cách nhìn cách đối đãi. Ý muốn nói ba ngày không gặp người khác đã có tiến bộ, không thể lại dùng ánh mắt cũ mà nhìn nhận xem xét đánh giá nữa.  Câu này có xuất xứ từ <Tam quốc chí-Ngô Chí-Lữ truyện> : ” không gặp kẻ sĩ ba ngày, tức càng phải thay đổi cách nhìn triệt để”

**bất ly bất khí: bất ly bất khí là một thành ngữ Trung Quốc, ý là vĩnh viễn ở bên cạnh, vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn không vứt bỏ.

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 04”

Bình luận về bài viết này