☆, Chương 24: Hồi 1
“Người đâu mau tới! Có người xông vào nhà kho!”
“Người đến mau!”
Siêu thị yên tĩnh trong nháy mắt sôi sục, người trong siêu thị một bên hô to, một bên thậm chí nắm đao bổ dưa hấu dài cả mét cản đường Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ không thèm để ý tới người đến, mang theo Tiêu Thời chạy vào nhà kho.
“Ha ha… Quả nhiên là nơi này!” Bạch Tư Duệ thấy nơi này quả nhiên là nhà kho tâm tình trong nháy mắt cực tốt, tùy tiện cười lớn vài tiếng.
Tiêu Thời nghe thấy âm thanh của Bạch Tư Duệ lại không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn Bạch Tư Duệ một chút, sau đó học theo tiết tấu Bạch Tư Duệ cười to hướng về người đến rống to lên: “Rống rống!”
‘Thịch’ một tiếng, Bạch Tư Duệ điểm điểm trán Tiêu Thời, bất đắc dĩ nói: “Cẩn thận cổ họng!”
“Bắt lấy hắn! Cẩn thận, một người khác là tang thi!”
Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời chạy đến chỗ hàng hóa chất đống. Dễ dàng né tránh sự công kích của đối thủ, sau đó không dấu vết đem thứ hữu dụng thu vào không gian, bị vây chặt thì trực tiếp nhảy lên, nhảy đến một chỗ khác tiếp tục tìm đồ vật, vật tư bên trong không gian nhanh chóng đầy lên.
Nhà kho vốn đã chen chúc lại có thêm mười mấy người, lập tức liền loạn thành một đoàn, hàng hóa vốn còn chất đống chỉnh tề dưới sự truy đuổi của mọi người mà trái nghiêng phải ngã. Đủ loại thương phẩm chất đống trên mặt đất, đối với người trong siêu thị lại là cản trở không nhỏ, đối với Bạch Tư Duệ lại không có một chút trở ngại, ngược lại làm cho hắn có nhiều thời gian chọn đồ vật hơn. Đáng tiếc không gian của hắn có hạn, nhà kho này rất lớn, không gian của hắn chỉ có thể lấy đi một phần năm thôi a, thực sự là đáng tiếc. Bạch Tư Duệ ác liệt nghĩ.
Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ kẹp bên hông, xung quanh tràn đầy khí tức người sống, Tiêu Thời huyết dịch cả người đều sôi sục, giãy giụa muốn nhào tới.
“Rống rống!!” Tiêu Thời liều mạng giãy giụa, ở bên hông Bạch Tư Duệ vung vẩy hai tay, trong cổ họng phát ra từng trận gào thét. Nếu không là Bạch Tư Duệ để ý, Tiêu Thời coi như có mười cánh tay cũng không đủ chém.
Người đuổi theo phía sau Bạch Tư Duệ bị tiếng tang thi gào, bước chân chần chờ một chút. Người phía sau có phía trước người làm tấm khiên, bởi vậy không chút uý kỵ nào, đẩy người phía trước. Người phía trước chỉ có thể tự nhận xui xẻo, cắn răng đuổi tới.
Mẹ kiếp! Bọn họ bình thường đều là trốn tránh tang thi, hôm nay thế mà lại đuổi theo tang thi chạy.
Bạch Tư Duệ mang theo Tiêu Thời hành động cũng vẫn như thường, dưới sự công kích của mười mấy người vẫn tự do qua lại, thừa dịp hỗn loạn thu thập vật tư cần thiết.
Bao lớn bao nhỏ gạo, hạt mè, bắp ngô, bột mì, các loại túi nhỏ hạt giống rau dưa, các loại dầu, các loại gia vị, chén bát… Bạch Tư Duệ cũng không xoi mói, thứ nào hữu dụng đều một mạch thu vào trong không gian.
Tay trái Bạch Tư Duệ chạm vào đồ vật đều quỷ dị biến mất, chỉ là trong chiến trường ầm ỹ lại tối tăm không có người nào chú ý tới điểm ấy. Đợi đến sau đó bọn họ kiểm kê, mới giật mình phát hiện rất nhiều đồ vật bị ít đi. Mặc dù biết chuyện này cùng một người một thi cùng ngày xông vào nhà kho không tránh khỏi có quan hệ, nhưng vẫn không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Dù sao người ta cũng tay không mà rời đi a.
“Tất cả mọi người dừng tay!” Âm thanh đàn ông trẻ tuổi vang lên, nhà kho ồn ào chẳng biết lúc nào đã đi vào một nam một nữ, vừa lúc ung dung đứng ở một góc trống trải, cũng không biết đã ở đó quan sát bao lâu.
Nam nhân ngữ điệu nhàn nhạt mang theo uy nghiêm của kẻ bề trên, mặc dù y rất trẻ thậm chí âm thanh còn có chút non nớt, thế nhưng trong kho hàng mọi người đều ngừng lại, quy củ mà kêu một tiếng lão đại.
Vài nam nhân có địa vị hơi cao đi tới bên người Đồng Vũ Đông, tức giận nói:
“Lão đại! Ngài rốt cục đến rồi! Người này quả thực quá phận quá đáng, ăn cắp không được lại ngang nhiên muốn cướp.”
“Lão đại! Người này đến cướp nhà kho, trong mắt căn bản không xem ngài tồn tại.”
“Lão đại, ngài nhất định phải cho hắn một bài học…”
Giáp ất bính đinh tức giận không thôi nói, bọn tiểu đệ địa vị bình thường thì đều hướng mũi nhọn về phía Bạch Tư Duệ và tố cáo, giống như làm như vậy liền có thể làm cho lão đại cảm thấy bọn hắn khá là ra sức.
Đồng Vũ Đông phất phất tay, ra hiệu mọi người im lặng.
Một nữ nhân diện mạo ngọt ngào dính ở trên người Đồng Vũ Đông, làm nũng mà nói: “A Đông, nghe nói người này dưỡng tang thi, a! Anh xem có phải đó là tang thi không, A Đông anh đoạt nó về đi, em thật muốn nhìn một chút a!”
Nữ nhân gọi là Đổng Thanh Tuyết, mới hai mươi mốt tuổi. Ở tận thế nương nhờ vào cái đội ngũ này. Nữ nhân năng lực sinh tồn bao giờ cũng chênh lệch, chưa kể từ lúc bắt đầu tận thế tỉ lệ tử vong liền lớn hơn nhiều so với nam nhân, theo thời gian trôi đi nữ nhân càng ngày càng ít. Đổng Thanh Tuyết này là một trong ba mươi sáu nữ nhân còn sót lại trong đội ngũ, lấy tuổi trẻ và khuôn mặt đẹp dụ dỗ lão đại Đồng Vũ Đông của đội ngũ.
Con mắt xinh đẹp của Đổng Thanh Tuyết đảo quanh trên thân thể tang thi kia, sau đó lại bị Bạch Tư Duệ thu hút. Tuy rằng tia sáng rất mờ, ả không thấy rõ người kia có đẹp trai hay không, thế nhưng hắn thật ‘man’ a, bị nhiều người như vậy vây quanh mà còn hung hăng như vậy. Đổng Thanh Tuyết tim đập thình thịch, có chút chờ mong nhìn thấy tướng mạo của hắn.
Đồng Vũ Đông lỗ tai mới vừa thanh tịnh được một chút, Đổng Thanh Tuyết đã líu ra líu ríu. Đồng Vũ Đông có chút không vui đẩy nữ nhân kia ra, không hờn giận mà nói: “Được rồi, cô đi xuống trước.”
“Em không~” Nữ nhân lập tức thu hồi ánh mắt, u oán mà nhìn Đồng Vũ Đông, miết miết miệng.
“Vậy cô ở lại thì ngoan ngoãn một chút, đừng làm cản trở tôi.” Đồng Vũ Đông nói, không nhìn Đổng Thanh Tuyết nữa, ngẩng đầu nhìn về hướng phía Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ nhảy đến chỗ cao, đem Tiêu Thời đặt xuống, nghiêm túc nhìn người đến.
Từ dáng vẻ có thể nhìn ra kẻ này vừa mới thành niên, nhưng khí chất thành thục khiến y có vẻ lão thành, chắc cũng tầm hai mốt hai hai tuổi. Thân mang một cái áo khoác dài màu cổ thụ, hoa lệ giống như là trực tiếp xuyên việt từ nơi khác đến tận thế này vậy, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết tận thế. Ngoại trừ một đôi mắt sắc bén như sói hoang, đây là trải qua máu tanh mới tôi luyện ra được, làm cho sự tồn tại của hắn cũng không quá khiến người khác bất ngờ.
Bạch Tư Duệ thu hồi sự coi thường, người này không đơn giản, tuyệt đối là một dị năng giả.
“Được rồi, mọi người đều lui xuống đi!” Đồng Vũ Đông miễn cưỡng dựa vào ở trên vách tường, rất hứng thú mà nhìn Bạch Tư Duệ… Cùng tang thi bên cạnh hắn.
“Rống!” Tiêu Thời hướng về phía đám người trên đất gầm rú, cái miệng giấu ở bên trong khẩu trang nhếch lên một chút, đem răng nanh trắng nõn lộ ra bên ngoài miệng, bởi vì trong miệng còn cắn xương mài răng, Tiêu Thời lại chảy không ít nước miếng, ướt nhẹp cái khẩu trang mỏng manh.
“Lão đại? Thế nhưng bọn họ là giặc cướp a!”
Một đám tiểu đệ kinh ngạc đến ngây người, vòng lặp trong não lão đại quả nhiên khác hẳn với người thường, lúc này chẳng lẽ không phải là nên cùng bọn họ liên thủ bắt giặc cướp sao?
Đồng Vũ Đông từ trên người Tiêu Thời thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mà liếc nhìn người nói chuyện, ánh mắt lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Tống Nghị vừa nói chuyện trong nháy mắt chảy xuống mồ hôi lạnh, hoảng hốt vội nói: “Vâng, lão đại, vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.”
Một đám tiểu đệ không dám nhiều lời, nối đuôi nhau mà ra.
Nhà kho nhất thời thanh tĩnh đi không ít, chỉ còn dư lại Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời cùng Đồng Vũ Đông, Đổng Thanh Tuyết bốn người. Trong kho hàng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có Tiêu Thời phát ra từng tiếng từng tiếng gầm nhẹ.
Bạch Tư Duệ từ trên cao nhìn xuống cùng Đồng Vũ Đông giằng co, ý vị không rõ mà nhìn hắn. Đồng Vũ Đông ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Bạch Tư Duệ, tuy đứng ở phía dưới, nhưng không chút nào hiện ra vẻ yếu thế.
Tên gia hỏa dưỡng tang thi này, quả nhiên không tầm thường.
“Rống!” Tiêu Thời đúng lúc rống lớn một tiếng, thu hút được ánh mắt của Đồng Vũ Đông.
Tiêu Thời ngày hôm qua mới vừa ăn một bữa lớn, trên người dính không ít máu, trên mặt mang theo một cái khẩu trang y tế màu xanh lam, không thấy rõ diện mạo, ngoại trừ đôi con ngươi trong trẻo, cái tang thi gọi là Tiêu Thời này cùng những tang thi khác không có khác biệt gì, đều bẩn như vậy thôi mà!
Bẩn thì có bẩn, nhưng nhìn rất thông minh. Đồng Vũ Đông đối với Tiêu Thời hứng thú không giảm, một đôi mắt dài nhỏ ở trên người Tiêu Thời đảo quanh. Bạch Tư Duệ không vui nhíu nhíu mày, không dấu vết đem Tiêu Thời che ở phía sau.
Không gian đã sắp chứa đầy, Bạch Tư Duệ chẳng muốn tốn nhiều thời gian, mở miệng nói: “Tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn tìm chút đồ ăn, quấy rầy rồi, tôi đây rời đi trước.”
“Chờ đã! Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện!” Đồng Vũ Đông không đợi Bạch Tư Duệ nói xong đã ngắt lời hắn, thân hình hơi động, liền nhẹ nhàng nhảy lên, dáng người mạnh mẽ nhanh nhẹn như mèo đen, nhẹ nhàng nhảy vài cái liền đứng trên một cái thùng cách Bạch Tư Duệ không tới hai mét.
Đồng Vũ Đông cố ý biểu diễn thực lực của chính mình, phát huy bảy phần mười thực lực.
Bạch Tư Duệ cả kinh, phòng bị mà nhìn Đồng Vũ Đông. Tốc độ của người này cùng với hắn không phân cao thấp, nếu là người bình thường ngay cả động tác của y sợ là đều không thấy rõ. Xem ra là một dị năng giả tốc độ, có điều nhìn lúc hắn rơi xuống mà tính, tên này thực lực không mạnh. Bạch Tư Duệ so sánh một phen, hắn có niềm tin hắn tuyệt đối là người nắm chắc phần thắng.
“Hì hì… Đừng lo lắng, tôi không phải tìm đến anh gây phiền phức. Tôi tên Đồng Vũ Đông, Bạch tiên sinh!” Đồng Vũ Đông cười híp mắt nói, gò má lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, nhìn không khác nào một đứa trẻ to xác. Thế nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy, yên lặng nhìn Bạch Tư Duệ.
Có câu ra tay không đánh người tươi cười, nhưng dù Đồng Vũ Đông có cười tươi như hoa, Bạch Tư Duệ cũng sẽ không cùng y trao đổi.
“Ồ? Vậy cậu có mục đích gì?” Bạch Tư Duệ lạnh lùng nói, cũng không kỳ quái việc đối phương chỉ mới gặp mà đã biết tên của mình.
Bị đối phương lạnh nhạt như vậy, Đồng Vũ Đông cũng không giận, tiếp tục cười nói: “Vậy tôi cứ việc nói thẳng ra đi, tôi muốn mời anh gia nhập đội ngũ của chúng tôi, tin tưởng có anh rồi, đội ngũ của chúng ta sẽ càng mạnh hơn…”
Đồng Vũ Đông vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Tư Duệ, thấy hắn không hề bị lay động liền tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh cũng nhìn thấy rồi đó, vật tư của chúng tôi rất sung túc, ở đây một đống vật tư hữu dụng đã bị chúng tôi chiếm hết phân nửa rồi.” Đồng Vũ Đông tự hào chỉ vào đống vật tư tán loạn, lúc liếc nhìn vật tư thì hơi dừng một chút. Số lượng thật giống như không đúng, nhìn có vẻ ít đi rất nhiều a!
Bạch Tư Duệ sờ sờ đá không gian trước ngực, nhíu mày, cũng không trả lời.
Bạch Tư Duệ không nói gì, Đổng Thanh Tuyết nhưng lại rất vui vẻ, vội vã phụ họa nói: “Đúng đấy, Bạch tiên sinh, anh lợi hại như vậy, lão đại sẽ trọng dụng anh. Con người đều là động vật quần cư, anh cũng không nên chỉ đi một mình!”
Ở tận thế nguy cơ tứ phía, tranh thủ một chỗ dựa vẫn là rất cần thiết, hơn nữa hắn còn khốc như vậy, nói không chừng còn rất tuấn tú. Trong lòng Đổng Thanh Tuyết giống như con nai vàng ngơ ngác, gò má có chút đỏ lên.
Vốn dĩ mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng tim Đổng Thanh Tuyết đập có chút nhanh, tốc độ nói chuyện nói cùng với bình thường có chút khác biệt nhỏ. Đồng Vũ Đông lúc này mới phát hiện Đổng Thanh Tuyết dị thường, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó xem.