☆, Chương 14:
Tiêu Thời giật giật chân, cảm giác rất thoải mái, điều này làm cho cậu rất vui vẻ. Hai chân liên tục đong đưa, cứng ngắc giống như là rỉ sắt vậy, nhưng cũng không ngăn được hứng thú tự mình tiêu khiển của Tiêu Thời.
Tiêu Thời vẫn đang hài lòng, liền cảm giác nhân loại đang ôm chính mình ngừng lại, Tiêu Thời ngửi một chút hương vị mê người trên người hắn, rất muốn cắn một hơi, thế nhưng miệng còn ở trên tay người ta, cậu làm sao cũng tránh không thoát được, chỉ có thể vừa ngửi vừa chảy nước miếng.
Nơi này có mấy cái ao nhỏ cùng suối phun nhân tạo, một cái ống nước chôn dưới đất nổ tung, từ lòng đất phun ra cột nước nho nhỏ, ướt nhẹp cả mặt đất, hơi nước dày đặc còn chưa tán đi, đến gần liền có thể nhận thấy. Rất nhiều người đều biết nơi này có nguồn nước, thường xuyên lại đây lấy nước, bởi vậy nhân loại ở nơi này cũng tương đối nhiều.
Trên cỏ ướt nhẹp, có không ít chỗ trũng đều có nước đọng, Bạch Tư Duệ mang Tiêu Thời đi tới bên một ống nước thì dừng lại, suy nghĩ một chút, dứt khoát cởi giày của mình ra.
Mới vào xuân không lâu, khí trời còn rất lạnh, Bạch Tư Duệ đi chân trần đạp trên mặt đất ướt lạnh, lông mày cũng không nhíu một cái, lại tiếp tục cởi quần áo.
Từ khi tận thế nay, hắn cùng Tiêu Thời đều chưa từng được tắm, vừa vặn lúc này cùng nhau tắm rửa.
Bạch Tư Duệ nghĩ như thế, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Tiểu Thời, đến, anh giúp em rửa ráy.” Bạch Tư Duệ trước tiên đem dây cột tay Tiêu Thời treo ở trên nhánh cây, lưu loát cởi sạch đồ trên người mình, sau đó cũng đem Tiêu Thời lột sạch.
“Rống~” Tiêu Thời đầu tiên là phản kháng, hướng về Bạch Tư Duệ nổi giận gầm lên một tiếng. Sau đó Tiêu Thời liền cảm giác thân thể rất thoải mái, nghiêng đầu hoạt động tay chân của chính mình, thân thể bị xối ướt cũng không phản ứng.
Tiêu Thời mặc dù đã thành tang thi, nhưng vóc người vẫn không có nhiều biến hóa, chỉ là có chút cứng ngắc, da dẻ trắng đến không có một tia huyết sắc, có nhiều chỗ còn có một ít thi ban tím nhạt, không khó xem lắm, cũng rất khó khiến người ta sinh ra dục vọng.
Nhưng ánh mắt Bạch Tư Duệ lại tối sầm đi, con mắt chăm chú nhìn thân thể Tiêu Thời không di chuyển.
“Tiểu Thời, anh giúp em rửa ráy, em muốn dùng sữa tắm mùi gì?” Bạch Tư Duệ âm thanh có chút khàn khàn, bàn tay có chút không an phận mà vuốt ve trên thân thể Tiêu Thời.
“Rống!” Tiêu Thời lúc này mới chú ý tới Bạch Tư Duệ, hướng về hắn hét lớn một tiếng.
Ai? Thơm quá! Tiêu Thời ngửi một cái, lại trợn to hai mắt liếc Bạch Tư Duệ, mới phát hiện hắn thay đổi màu sắc rồi, cả người đều là thịt thịt trắng toát, mùi vị thơm nức từ trên người hắn toả ra.
“Rống rống ~~” Tiêu Thời nhúc nhích cổ họng một chút, ùng ục một tiếng cũng nuốt nước miếng một cái. Đưa cổ dài hướng Bạch Tư Duệ táp tới.
Bạch Tư Duệ một tay nắm cổ Tiêu Thời, vải bông trong tay nhuốm máu khiến Bạch Tư Duệ nhíu nhíu mày: “Không biết thương thế của em thế nào rồi, nhất định là có thể tốt lên đi.”
Bạch Tư Duệ có chút lo lắng, nói xong liền từng vòng mở băng vải trên cổ Tiêu Thời ra.
Bạch Tư Duệ lúc đó không dám nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện vết thương trên cổ Tiêu Thời cũng không đáng sợ, chỉ có một vòng dấu răng nhợt nhạt, hơi rách da, điểm trí mạng chính là hai cái răng nanh rất sâu kia, sâu đến mức thấy được tận xương, hiện tại đã lên da non, vết cắn cũng nhỏ đi nhiều, có dấu hiệu khép lại.
Nhìn thấy vết thương trên cổ Tiêu Thời chuyển biến tốt, Bạch Tư Duệ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Muốn ăn anh sao?” Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời đã nhanh phát điên bên cạnh, cố ý dựa sát vào một chút, để Tiêu Thời ngửi thấy mùi của hắn.
“Rống rống!!” Tiêu Thời muốn cắn mà lại cắn không tới, con mắt đều biến đỏ. Trong cổ họng phát ra tiếng gào khàn giọng.
“Muốn ăn cũng không phải là không thể, có điều anh có điều kiện nha.” Bạch Tư Duệ không chờ Tiêu Thời đồng ý, liền từ không gian lấy ra một cái chén, cắt lên mạch máu ở cổ tay trái. Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, nhỏ vào trong chén: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”
Tiêu Thời trong nháy mắt yên tĩnh lại, mỗi lần vừa nghe tới mùi máu tươi, đều có nghĩa là đồ ăn của cậu đến rồi, Tiêu Thời liếm môi một cái kiên nhẫn chờ.
Rất nhanh cái chén liền chứa đầy máu, màu máu đỏ tươi, sóng sánh bên trong miệng chén, Bạch Tư Duệ hơi lay động cái chén, mùi máu tươi nồng nặc liền từ từ bay ra.
“Rống rống!” Ngày hôm nay tương thật nhiều, cậu đã ngửi thấy được hương vị rất nồng đậm.
“Nào, uống đi.” Bạch Tư Duệ không chút để ý thu tay về, dùng một miếng vải bông băng bó cẩn thận vết thương. Từ tận thế tới nay Bạch Tư Duệ đã mất không ít máu, nhưng thân thể vẫn không chịu bất luận ảnh hưởng gì. Nhưng lượng máu lớn như vậy vẫn không thể lấy quá nhiều lần, Bạch Tư Duệ có chút bận tâm việc cho Tiêu Thời ăn sau này, nếu như em ấy vẫn ăn không quen đồ ăn nhân loại, cũng chỉ có thể bắt người sống đến dưỡng Tiểu Thời mà thôi.
Tiêu Thời tay còn bị cột, nghe được Bạch Tư Duệ nói thì duỗi dài cổ ra. Thật nhiều a, không biết mùi vị thế nào?
Mùi vị càng ngày càng gần, Tiêu Thời chậm rãi há to miệng, mãi đến khi đã gần ngay trước mắt, Tiêu Thời đột nhiên một hơi cắn xuống… Rạo rạo… âm thanh phá nát rất bi kịch, Tiêu Thời cắn xuống một mảnh gốm sứ.
Bạch Tư Duệ: “…”
“Rào rạo rạo rạo…” Tiêu Thời nhai nhai, phát ra âm thanh rào rào chói tai.
“Tiểu Thời, đừng ăn!” Bạch Tư Duệ quýnh lên, vội vã rút ra mảnh sứ trong miệng Tiêu Thời, đồng thời nghiêng cái chén, có không ít huyết dịch đổ ra, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí.
“Rống rống!!”
“Đừng rống lên.” Bạch Tư Duệ có chút vô lực, nhìn cái chén trong tay một chút.
“Thật hết cách với em rồi, để anh đút em đi.” Nắm mặt Tiêu Thời, đẩy miệng cậu ra trực tiếp đổ vào.
“Ùng ục ùng ục ~~” Tiêu Thời vừa muốn sợ hãi, liền bị mùi vị thơm ngọt trong miệng thành công làm cho yên tĩnh lại, Tiêu Thời thích ý đến híp cả mắt, không ngừng nuốt.
Đây mới là thức ăn cho tang thi mà, thật là thơm.
Dòng máu tràn vào yết hầu, rơi vào trong dạ dày, Tiêu Thời cảm giác cả người đều khoan khoái, mỗi một tế bào trong thân thể đều cảm nhận được, trở nên sống động không ít.
Uống xong một chén máu, Tiêu Thời còn có chút chưa đủ mà bất mãn liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, dư vị vừa mỹ vị vừa tuyệt diệu.
Rốt cục cũng tốt rồi! Bạch Tư Duệ như trút được gánh nặng, nhìn Tiêu Thời lộ ra vẻ mặt thoả mãn, trong lòng dị thường thỏa mãn.
Bạch Tư Duệ ném cái chén hỏng đi, từ không gian lấy ra sữa tắm dầu gội các loại, lôi kéo Tiêu Thời đi rửa ráy.
Tiêu Thời ăn thỏa mãn, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Bạch Tư Duệ đem mình cùng Tiêu Thời đều thu thập sạch sẽ, lại đánh răng cho Tiêu Thời, lúc này mới phát hiện hai cái răng bị lung lay lúc trước của Tiêu Thời đã rơi mất, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ sắc bén, nộn nộn như củ ấu nhỏ mới vừa được lột vỏ vậy.
Lúc uống máu thì răng vẫn còn, nhất định là lúc cắn nát cái chén thì bị rụng mất. Trong chén không có, trong miệng cũng không có, Bạch Tư Duệ thực muốn biết hai cái răng đã lạc đi đâu rồi. ╮(╯﹏╰)╭
Tắm xong, đã là hoàng hôn. Bạch Tư Duệ mặc cho mình cùng Tiêu Thời một bộ quần áo mỏng, sau đó ôm ngang Tiêu Thời lên, cười nói: “Anh đã cho em ăn no, em cũng nên uy anh ăn rồi nha.”
Tiêu Thời rất thỏa mãn bữa tối này, nghiêng đầu liếc Bạch Tư Duệ.
Chẳng biết từ lúc nào, thi ban trên mặt Tiêu Thời đã không thấy nữa, ánh mắt cũng có chút trong trẻo. Không biết có phải là ảo giác của Bạch Tư Duệ hay không, hắn cảm thấy hiện tại Tiêu Thời so với ban đầu còn đẹp hơn một chút. Lẽ nào nguyên nhân là do được uống no máu? Lâm Linh trở nên mạnh hơn cũng là bởi vì ăn được tương đối nhiều thịt người?
Nếu như đúng là như vậy, hắn không ngại bắt mấy người thử xem, chỉ cần có thể khiến Tiêu Thời ngày càng tốt là được.
Ánh tà dương trải dài trên mặt đất, kéo ra một bóng người thật dài. Bạch Tư Duệ giẫm lên cái bóng của chính mình đi về phía trước, khuôn mặt khuất sáng mang theo nụ cười yếu ớt, trong mắt chợt lóe lên tia hung tàn, nhưng trong nháy mắt liền bị ý cười thay thế.