☆, Chương 15:
Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời tìm tới một đống phế tích nhỏ hẹp, tuy rằng chỉ lớn có tám mét vuông, đỉnh cũng không cao, nhưng được cái là mặt đất rất bằng phẳng, Bạch Tư Duệ chỉ thu thập một chút liền trở nên rất sạch sẽ.
Bạch Tư Duệ thu thập xong phế tích mới đem Tiêu Thời bị trói ở bên ngoài ôm vào, sung sướng nói: “Dọn dẹp xong rồi, hiện tại em nên uy anh ăn nha.”
Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời, hai người đều mặc quần áo rất mỏng, ở gần nhau cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Một nóng một lạnh, hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
“Rống ~” Tiêu Thời lười biếng rống lên một tiếng, vẫn còn cảm nhận được mỹ vị vừa mới ăn. Thị lực của Tiêu Thời đã khôi phục chút ít, ánh mắt nhìn Bạch Tư Duệ lại giống như đang xem một tảng mỡ dày vậy, không ngừng nuốt nước miếng. Lần tới là lúc nào mới được ăn đây? Vẫn là thật đói a!
Bạch Tư Duệ cũng ngửi mùi vị trên người Tiêu Thời một cái, sau khi tắm cái mùi kia đã nhạt đi nhiều, hầu như không có mùi gì lạ, mùi sữa tắm thoang thoảng liền đặc biệt rõ ràng, Bạch Tư Duệ cổ họng căng thẳng, cách vải vóc cắn nhẹ Tiêu Thời một chút.
“Rống!” Tiêu Thời trong nháy mắt kích động lên, lung tung giãy dụa. Đáng ghét, hóa ra là muốn ăn cậu, cậu đã nói mà, thảo nào hôm nay lại cho nhiều máu như thế.
Tiêu Thời cuống lên, toàn lực thả kháng, sau đó đem khối thịt có khí lực thật lớn này đẩy ngã nhào xuống đất. Tiêu Thời vui vẻ, liền muốn cắn xuống.
Bạch Tư Duệ tay mắt lanh lẹ nắm chặt cái cổ của Tiêu Thời, cười nói: “Tiêu Thời đừng nóng vội, một lần ăn xong thì sau này sẽ không có nữa nha. Vì lý do an toàn, anh vẫn là nên đem miệng em bịt lại đi.”
Bạch Tư Duệ nói, tìm tìm trong không gian, lấy ra một cái xương mài răng chó hơi dài cho Tiêu Thời, hai đầu dùng vải bông buộc chặt, sau đó mang nó nhét vào trong miệng Tiêu Thời, đem băng thắt ở sau đầu cậu.
“Xin lỗi, anh cũng không muốn làm như vậy, khổ cực cho em rồi.”
Tiêu Thời cắn cắn đồ vật trong miệng, không cắn nổi.
Dù sao cũng là thứ cho chó mài răng, cái xương mài răng kia phi thường rắn chắc, Tiêu Thời lại chỉ mới vừa biến tang thi, răng cắn mạnh sẽ đau, cũng không thể cắn đứt.
Tiêu Thời còn liên tục vặn vẹo, Bạch Tư Duệ đem hai tay cũng trói ở sau lưng Tiêu Thời, sau đó quấn lại, treo vào trên nóc nhà, làm cho Tiêu Thời nửa quỳ trên đất.
“Được rồi, Tiểu Thời. Như thế này em có thoải mái không? Thân thể của em quá cứng, anh sợ lúc làm sẽ ảnh hưởng đến eo của em.”
“Rống a ~~” Tiêu Thời mồm miệng không rõ gào thét.
Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời ôm lấy, để hắn ngồi trên chân của mình, mặt chôn trong lồng ngực Tiêu Thời, nhẹ nhàng cọ cọ. Bạch Tư Duệ giống như đang nằm mơ, lẩm bẩm nói: “Thật tốt, em rốt cục cũng thuộc về anh.”
“Rống rống!!” Tiêu Thời vặn vẹo rống to.
Bạch Tư Duệ gặm cắn trên ngực Tiêu Thời, một tay cởi quần Tiêu Thời, chậm rãi cởi, ma sát vật giữa hai chân Tiêu Thời, nơi đó rất nhanh đã trở nên cực nóng, thẳng tắp dựng đứng giữa chân hai chân Tiêu Thời.
“Rống rống!!” Tiêu Thời gấp đến hai mắt đều đỏ, cúi đầu hướng về đầu Bạch Tư Duệ mà cắn.
Cắn không tới cắn không tới, a a a!!! Ta là tang thi a, nhân loại thế mà ngay cả tang thi đều ăn, quá hung tàn rồi, tang thi phải sống thế nào a!
Bạch Tư Duệ một tay vén áo Tiêu Thời lên, khéo lên đến đỉnh đầu Tiêu Thời, một hơi ngậm vào hạt đậu nhỏ trước ngực Tiêu Thời, không nhẹ không nặng cắn một cái.
“Rống!!” Hắn muốn bắt đầu ăn! Tiêu Thời mơ hồ không rõ mà rống lên, miệng vì không thể khép kín mà chảy ra một ít nước bọt óng ánh, nhỏ xuống trên đỉnh đầu Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ không chút để ý, một tay mò đến chỗ riêng tư phía dưới của đối phương, thăm dò mà đâm một ngón tay vào. Rất chặt, chặt đến như là một cái nụ hoa chưa hé nở vậy.
Bạch Tư Duệ suy nghĩ một chút, từ không gian lấy ra một chai sữa tắm dịu nhẹ, đổ ra lòng bàn tay, đưa đến thoa lên phía sau hậu huyệt của Tiêu Thời.
Đầu vú của Tiêu Thời được nhả ra, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền cảm giác được phía sau bị người chơi đùa.
A? Hắn đang làm gì? Tiêu Thời cúi đầu, liền nhìn thấy một cục thịt lớn, sáng bóng đang đung đưa dưới ánh mắt của cậu, khối thịt giữa hai cái chân kia hồng hồng giống như là một cái chân giò hun khói vậy, đang dựng thẳng cọ ở trên người cậu. Tiêu Thời trong miệng còn bị nhét xương mài răng nuốt nước miếng một cái.
Một cái chân giò hun khói thật lớn, không biết khẩu vị ra sao.
(***Trans đến khúc này ta nhịn cười không nổi nữa, cái JJ mà ảnh cũng muốn ăn luôn)
Bạch Tư Duệ như có cảm giác, ngẩng đầu lên, sau đó theo ánh mắt Tiêu Thời nhìn xuống, mặt trong nháy mắt liền đen.
“Đây quả thật là là cho em ăn, có điều, không phải ăn giống như bình thường đâu, em phải dùng cái miệng phía dưới mà ăn a.” Bạch Tư Duệ có chút ác liệt nói, miệng huyệt trong tay đã khai phá gần đủ rồi, Bạch Tư Duệ liền đỡ lấy phân thân, đưa đến phía sau tiểu huyệt của Tiêu Thời, chậm rãi tiến vào.
Tiêu Thời nghiêng đầu suy đoán một chút Bạch Tư Duệ muốn làm gì, đột nhiên trợn to mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn là cảm giác được chân giò hun khói đã bị hắn ‘ăn’ vào.
Tiêu Thời vui vẻ. Từ chỗ nào ăn mà không phải là ăn chứ, chỉ cần ăn vào bụng là tốt rồi. Tiêu Thời vội vã siết chặt ‘miệng’ phía dưới, miệng đang ngậm xương mài răng mơ hồ không rõ nói: “Huyết a~”
Còn không phun máu ra đây! Ngu ngốc!
“Tiêu Thời!” Bạch Tư Duệ sợ làm bị thương Tiêu Thời, tiến độ rất chậm, nhịn đều rất khổ cực, nghe vậy thân thể cứng đờ, buồn bực đỉnh mạnh vào trong, hoàn toàn đi vào trong cơ thể Tiêu Thời.
Trong nháy mắt kết hợp. Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ hai người đều than nhẹ một tiếng.
Tiêu Thời cắn chặt miệng huyệt, một chốc co lại một chốc lại giãn ra.
“A ~” Bạch Tư Duệ rên lên một tiếng, khuôn mặt bởi vì quá mức vui vẻ mà mãnh liệt vặn vẹo. Ôm lấy eo Tiêu Thời rút ra phân thân, lại mạnh mẽ đỉnh vào. Đồng thời trong miệng động tình hô lớn: “Tiểu Thời! Anh yêu em!”
“Rống!” Tiêu Thời cảm giác được chân giò hun khói bị rút ra nên cuống lên, sốt ruột mà rống lên một tiếng, uy hiếp Bạch Tư Duệ.
Lẽ nào có lí đó, đồ ăn tang thi ăn vào còn có để nhả ra, quả thực quá phận quá đáng!
Tiêu Thời vội vã kẹp chặt miệng huyệt, không cho chân giò hun khói đi ra ngoài, có điều hiệu quả rất ít, cũng còn may mà chân giò hun khói rất nhanh đã lại đi vào, Tiêu Thời cắn thật chặt hậu huyệt. Không thể để cho hắn lấy ra thêm lần nữa.
Bạch Tư Duệ sắp bị Tiêu Thời kẹp đến điên rồi, khóe mắt ửng đỏ, trong mắt mang theo nồng đậm tình dục. Vốn dự định ôn nhu một chút, hiện tại thế nhưng lại mất đi khống chế, ôm eo Tiêu Thời va chạm thật mạnh, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cùng Tiêu Thời lúc bị hắn rút ra phát ra tiếng rống giận dữ giao hòa cùng nhau.
“A! Tang thi!” Ở bên ngoài có vài người qua đường đã đi tới trước cửa, nghe thấy âm thanh quỷ dị như thế thì liền mất khống chế mà hét to một tiếng, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy đi, dọc theo đường đi ngã nhào mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong đêm đen.
Bên trong phế tích một người một thi không để ý đến người qua đường kêu to, tiếp tục (ăn) hoạt (thịt) động.
“Rống ~” Tiếng gầm của Tiêu Thời dần dần thay đổi, tiếng gào trở nên quái dị, nghe không ra là tức giận là hưởng thụ, chỉ là hậu huyệt vẫn trước sau như một cắn chặt không buông, tham lam phun ra nuốt vào chân giò hun khói, đem nó làm cho càng ngày càng căng cứng, càng ngày càng thô to.
Tiêu Thời ngước đầu, con ngươi trong trẻo trở nên mê ly, phủ một lớp sương mù nhìn không rõ. Cây chân giò hun khói này thật nóng thật lớn, ăn thật ngon, nếu như có thêm một ít máu nữa thì quá tốt rồi.
Chân giò hun khói lại bị rút ra, Tiêu Thời miễn cưỡng rống lên một tiếng, đồng thời lúc nó đi vào thì thả lỏng miệng huyệt, sau đó sẽ cắn chặt lấy. Lần này chân giò hun khói cũng không rút ra nữa, mà là ở trong cơ thể cậu giật giật, Tiêu Thời nhanh chóng gắt gao cắn vào, không cho hắn lộn xộn.
Lúc này, nhân loại đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa Tiêu Thời nhảy dựng.
Làm sao? Cậu rốt cục ăn được thịt nhân loại sao? Vì lẽ đó nhân loại mới bị đau?
Tiêu Thời vui vẻ, vội vàng đem thịt nuốt vào, chân giò hun khói lại đột nhiên phun ra một dòng nước cực nóng, đánh vào sâu trong cơ thể cậu.
“Rống ~~~” Tiêu Thời không khỏi gầm rú một tiếng, hơi híp lại mắt. Máu! Máu phun ra rồi! Nguyên lai máu này là từ bên trong phun ra ngoài.
Tiêu Thời vội vã đem chất lỏng kia nuốt vào. Chỉ là lúc Tiêu Thời nhúc nhích thân thể, nơi hai người tương giao liền phát ra tiếng nước ‘òm ọp òm ọp’, đặc biệt ám muội.
“A~ Tiểu Thời, em thích không?” Bạch Tư Duệ ôm eo Tiêu Thời, âm thanh khàn khàn nói. Phân thân vẫn còn chôn trong cơ thể Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ bị Tiêu Thời hút đến rất nhanh lại không nhịn được rồi.
Bạch Tư Duệ thử rút ra ngoài, lại bị vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Thời làm ngừng lại động tác: “Đều nghe em, em thích là tốt rồi.”
Bạch Tư Duệ chỉ cho rằng Tiêu Thời thật sự nghĩ đã ăn được ‘Chân giò hun khói’ của mình, cưng chiều mà cười cười.
“Rống a ~~” Tiêu Thời mồm miệng không rõ địa phát ra một ít âm thanh nhỏ bé, khóe miệng tràn ra không ít nước miếng, ngực đều đã ướt đẫm một mảnh. Tiêu Thời híp mắt, hiển nhiên không nghe thấy Bạch Tư Duệ nói. Hậu huyệt vừa phun ra lại nuốt vào, ăn ngon a!
Không lâu sau, Bạch Tư Duệ vừa phát tiết qua một lần phân thân lần thứ hai lại sưng lên, cứng đến nỗi phát đau.
“A ~ xem ra Tiểu Thời cũng rất thích chuyện này, vậy chúng ta lại làm một lần nữa đi!” Bạch Tư Duệ nói xong cũng không chờ Tiêu Thời đáp lại hắn, cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà đỉnh vào, dẫn tới Tiêu Thời lần thứ hai rầm rì kêu lên, nước bọt trong miệng dọc theo xương mài răng uốn lượn chảy xuống.
Lại một trận va chạm thân thể, Bạch Tư Duệ sức khống chế đã tốt hơn rất nhiều, khi thì chín cạn một sâu, khi thì lại đỉnh mạnh nghiền ép, hoàn toàn tập trung mà đỉnh vào, cũng không phát hiện hậu huyệt đang hút lấy mình của Tiêu Thời giống như cái động không đáy, cho dù hắn có rút ra phân thân, cũng không có lấy một giọt tinh dịch tràn ra.
Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời làm bốn lần, mới thả Tiêu Thời xuống, tháo bịt miệng của cậu ra.
“Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ trìu mến sửa lại một ít tóc lộn xộn trên mặt Tiêu Thời, ôn nhu kêu một tiếng.
“Rống ~” Tiêu Thời miễn cưỡng đáp lại một tiếng, không ngừng nhếch miệng.
“Đêm nay mệt muốn chết rồi đi, uống một chút máu bồi bổ nhé.” Bạch Tư Duệ tháo băng vải trên cổ tay trái ra, lần thứ hai đâm thủng vết thương, tìm cái chén nhựa đổ đầy nửa chén.
“Ùng ục ~” Tiêu Thời nuốt nước miếng một cái, ánh mắt đăm đăm mà nhìn Bạch Tư Duệ, chờ mong nói: “Máu!”
Tiêu Thời đã rất no rồi, thế nhưng sau khi ăn xong có điểm tâm cái gì đó vẫn là rất tốt, Tiêu Thời đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bạch Tư Duệ cười đem cái chén uy đến bên miệng Tiêu Thời.
Lần này Tiêu Thời rất ngoan, không có dùng lực cắn cái chén, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên uống máu.
Bạch Tư Duệ có chút uể oải, uy xong Tiêu Thời liền lại dùng xương mài răng trói chặt Tiêu Thời miệng, ôm cậu quấn bên trong thảm lông, hưởng thụ giây phút ở chung yên tĩnh hiếm hoi với Tiêu Thời.
Tiêu Thời ăn uống no đủ, cũng không rống Bạch Tư Duệ, ngoan ngoãn nằm ở trong lồng ngực Bạch Tư Duệ.
Rất nhanh Bạch Tư Duệ liền ôm Tiêu Thời ngủ. Tiêu Thời giật giật hai tay bị trói, dùng sức lôi kéo, tất chân liền không hề có một tiếng động bị xé nát. Hai tay Tiêu Thời được giải thoát, xé đứt mấy đoạn dây lưng trên đầu, miệng rốt cục thoải mái.
Bạch Tư Duệ hô hấp đều đều, ngủ như chết. Những ngày qua số máu chảy ra so với hai mươi bảy năm qua của hắn gộp lại còn nhiều hơn, tính cảnh giác mới thấp như vậy.
Tiêu Thời đến gần một bên mặt Bạch Tư Duệ ngửi một cái, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm. Cuối cùng cũng ôm lấy thân thể Bạch Tư Duệ, oa ở hõm vai hắn nhắm hai mắt lại.