Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 07

☆, Chương 7:

Bầu trời âm u khắp chốn, mặt trời mông lung, dù đang là buổi trưa cũng không mang đến cho người ta bao nhiêu ấm áp.

Tang thi ngày hôm qua rớt xuống nước ngày hôm nay đang lục tục bò lên bờ, một đường bên bờ sông có thật nhiều tang thi ướt sủng, túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, thân thể cứng ngắc du đãng chung quanh.

Tiêu Thời chống gậy cùng Bạch Tư Duệ đi từ đống phế tích đến, thỉnh thoảng nhìn về phía sông tìm kiếm xem có cây cầu nào còn hoàn chỉnh hay không.

“Tiểu Thời, đều đi hơn nửa ngày rồi, chân vẫn còn chịu đựng được chứ?” Bạch Tư Duệ đỡ Tiêu Thời hỏi.

“Cũng còn tốt, hôm nay so với hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi, không còn đau như vậy nữa.” Tiêu Thời cau mày, đối với an nguy của Lâm Linh cảm thấy rất lo lắng.

Tiêu Thời lo lắng Bạch Tư Duệ đều thu vào mắt, Bạch Tư Duệ lấy ra một bình nước màu vàng đưa cho Tiêu Thời, quan tâm nói: “Tiểu Thời, em đừng lo lắng, sẽ có cầu, qua cầu liền có thể tìm tới cô ấy rồi.”

“Ừm.” Tiêu Thời nhàn nhạt đáp.

“Em…” Bạch Tư Duệ dừng một chút, sau đó giả vờ tùy ý hỏi: “Em tại sao lại yêu thích Lâm tiểu thư như vậy a?”

Tiêu Thời cười cười, giống như là nghĩ đến chuyện gì đó tốt đẹp lắm, lông mày hơi hơi nhướng lên một chút: “Cô ấy là người rất tốt, khiến người ta rất thoải mái. Khi bọn em lên đại học gặp nhau thì bên đều có hảo cảm, chỉ là khi đó em đã năm tư đại học, vậy nên mới không thổ lộ với cô ấy. Không nghĩ tới sau này đi làm rồi còn có thể gặp lại nhau. Bọn em có thể bên nhau như vậy cũng là duyên phận hiếm thấy.”

“Ồ?” Bạch Tư Duệ lúc này trái lại thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Thời khi đó có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, xem ra cũng không quá yêu thích cái cô Lâm Linh kia. Bạch Tư Duệ mừng rỡ nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền cực kì không hợp với tính cách của hắn, dù mất máu quá nhiều thì trên mặt vẫn đỏ lên một ít.

Bạch Tư Duệ tuy rằng nghĩ như thế, nhưng vẫn hỏi tiếp đề tài kia: “Vậy hiện tại em vì cái gì quan tâm cô ấy nhiều như vậy?”

Tiêu Thời vặn nắp bình nước lại, chém đinh chặt sắt nói: “Là tín nhiệm!”

“Tín nhiệm?” Bạch Tư Duệ trong lòng lộp bộp một tiếng.

“Ừm! Thật ra em đi làm ở công ty hai năm, trước khi quen cô ấy thì đã có qua hai người bạn gái, đều không hiểu ra sao mà chia tay. Chỉ có Lâm Linh là ngoại lệ, bọn em nháo rất nhiều lần, mâu thuẫn cùng hiểu lầm cũng nhiều, mỗi lần cô ấy đều tín nhiệm cũng tha thứ cho em. Sau đó em nghĩ, có thể bao dung mình như thế cũng chỉ có Linh Linh, có lẽ cô ấy chính là nửa kia mà số mệnh an bài cho em.”

“Cái gì?” Bạch Tư Duệ thất thố lớn tiếng nói, sắc mặt đột nhiên trắng xám đi.

Thì ra nguyên nhân thực sự là do mình can thiệp vào mới khiến Tiểu Thời yêu thích Lâm Linh như vậy? Ha ha… vậy xem ra là tình trạng hiện giờ cũng là mình gieo gió gặt bão!

“Duệ ca?”

Bạch Tư Duệ thất thường khiến Tiêu Thời tỉnh táo lại từ hồi ức đẹp đẽ, không khỏi kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy, Duệ ca?”

“Không, không có gì. Lâm tiểu thư là cô gái tốt, cô ấy còn chờ em đấy, chúng ta đi nhanh đi.” Mặt Bạch Tư Duệ trắng bệch quay về phía Tiêu Thời miễn cưỡng cười cười.

Tiêu Thời càng thêm nghi hoặc: “Anh có phải bị thương ở đâu không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”

“Khả năng là cảm lạnh đi.”

Tiêu Thời còn muốn hỏi gì đó, liền bị Bạch Tư Duệ đột nhiên đánh gãy.

“Âm thanh gì vậy?”

“A?” Tiêu Thời cũng theo đó dừng lại, cẩn thận hết nhìn đông lại nhìn tây: “Duệ ca? Cái gì cũng đều không có a.”

“Xuỵt~ có người hô cứu mạng, chúng ta đi nhìn xem.” Bạch Tư Duệ không phải người tốt lành gì, nếu là bình thường căn bản sẽ không để ý tới những người đáng thương lung ta lung tung, chỉ là bây giờ muốn dời đi sự chú ý của Tiêu Thời nên không thể không nói như vậy.

“Chúng ta đi nhìn xem.”

“Ừm!”

Bạch Tư Duệ đi theo hướng phát ra âm thanh rất nhanh đã tìm tới chỗ có người kêu cứu, thì ra là đám người Vương Đại Minh mới vừa cùng bọn họ tách ra. Chỉ thấy bọn họ vẻ mặt hoang mang, cả người chật vật, giống như liều mạng mà chạy thật nhanh, giống như đang bị cái gì đó đuổi theo.

Tiêu Thời xông tới, kéo một người lại hỏi: “Tại sao lại là các người? Làm sao vậy? Phía sau có tang thi sao?”

“Chạy mau! Có tang thi!” Người bị Tiêu Thời kéo lại cùng lúc nói.

Có tang thi cũng không cần chạy nhanh như vậy a, lại nói đằng sau đâu có gì đâu chứ.

Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ liếc nhau một cái, trong mắt đồng dạng là nghi hoặc không rõ.

“Vương Đại Minh, đừng chạy nữa, tang thi không có đuổi theo. Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Bạch Tư Duệ kéo Vương Đại Minh lại hỏi. Ngữ khí trầm ổn khiến người ta có loại cảm giác an toàn, Vương Đại Minh rốt cục yên ổn một chút.

“Tang, tang thi! Tốc độ bọn chúng rất nhanh.” Vương Đại Minh nói, trong mắt lại tăng thêm phần sợ hãi, hoang mang mà liếc nhìn phía sau, thấy cái gì đều không có mới thoát lực mềm nhũn thân thể, vô lực tựa trên người Bạch Tư Duệ.

Bạch Tư Duệ ghét bỏ đẩy gã ra, liếc nhìn những người khác nói: “Các người không phải có năm người sao? Sao giờ chỉ còn bốn? Một người nữa đâu?”

“Đúng vậy! Một người nữa đâu rồi?” Tiêu Thời nhìn một chút, lớn tiếng nói: “Tiểu Lý, tiểu Lý không ở đây.”

Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời trong lòng đều có dự cảm không tốt.

Vương Đại Minh ánh mắt né tránh, lập tức lớn tiếng hét lên: “Hắn chạy chậm, đi ở phía sau, bọn tôi cũng không biết.”

“Tôi đi tìm một chút xem, Tiểu Thời, em ở chỗ này chờ tôi.” Bạch Tư Duệ hướng Tiêu Thời nói.

“Được, anh phải cẩn thận.” Tiêu Thời gật gật đầu nói.

“Ôi! Không thể đi a, có tang thi!” Vương Đại Minh lập tức hoảng sợ kêu to.

“Có bao nhiêu?” Bạch Tư Duệ nói.

“Khoảng chừng mười mấy con.”

“Ha ha, chỉ có nhiêu đó tang thi mà đã đuổi các người chạy trối chết? Kể cả đồng bọn đều không để ý.” Bạch Tư Duệ khinh bỉ cười nói, sau đó liền hướng về phía đám người với chạy tới chạy đi.

Vương Đại Minh vốn còn muốn khuyên nhủ hắn, vừa nhìn thấy ánh mắt Bạch Tư Duệ lại cảm thấy bị sỉ nhục, thế là ngậm miệng lại. Ánh mắt hung tàn nhìn bóng lưng Bạch Tư Duệ xì một tiếng, trong lòng mắng thầm: hừ, chỉ có mười mấy tang thi, để tao xem mày có còn mạng trở về không.

Tiêu Thời đỡ người ngồi xuống, quan tâm nói: “Thế nào? Không bị thương chứ?”

“Không có.”

“Tiêu Thời!” Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, Tiêu Thời theo tiếng quay đầu nhìn lại.

“Triệu Nam!” Tiêu Thời chống gậy đi tới bên người Triệu Nam: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Các người làm sao lại chật vật như vậy?”

“Ai ~ thực sự là xui xẻo!” Triệu nam thở dài, tìm một nơi sạch sạch ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Việc này nói ra rất dài dòng.”

“Làm sao?” Tiêu Thời từ trong túi ni lông lấy ra một chai nước đưa cho Triệu Nam: “Uống chút nước đi, cậu từ từ nói.”

“Cảm ơn.” Triệu Nam tiếp nhận chai nước liền từng ngụm từng ngụm uống hơn nửa bình, người bên cạnh lập tức ồn ào cũng muốn uống.

Tiêu Thời không thể làm gì khác hơn là từ trong túi ni lông bên hông lấy ra một chai khác, ném cho người gần đó: “Đây, một chai này các ngươi chia nhau uống đi.”

Mọi người lập tức cảm kích nói cảm ơn, chỉ có Vương Đại Minh trong miệng lớn tiếng la hét dựa vào cái gì Triệu Nam một người một bình, ba người bọn họ chỉ được chia một bình.

Tiêu Thời nghẹn một hơi, không nói gì. Triệu Nam đem số nước còn lại chia cho những người khác, Vương Đại Minh lúc này mới ngừng bất mãn.

“Anh đừng để ý, Vương đại ca chính là người như vậy, thật ra cũng rất tốt.” Triệu Nam quay về Tiêu Thời nói.

“Ừm. Cậu nhanh nói với tôi một chút về tang thi đi, tang thi tốc độ chậm như vậy, các người làm sao lại thành như vậy? Có phải là có biến hóa gì đó không?” Tiêu Thời trực giác cảm thấy không ổn.

“Tôi vẫn là nói về tang thi trước đi!” Triệu Nam ngữ khí chìm xuống, một tay ôm ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Chúng tôi ở tiệm bán quần áo tìm quần áo thì gặp phải tang thi, trong đó có vài tang thi tốc độ rất nhanh, thân thể rất linh hoạt, cùng người bình thường không khác biệt gì mấy. May là chúng tôi phát hiện đúng lúc, nếu không đều không có khả năng trốn thoát đến đây.”

“Cái gì! Như vậy Duệ ca không phải rất nguy hiểm sao!”

“Bạch tiên sinh chạy qua đó sao?” Triệu Nam cũng cả kinh, sốt ruột nói: “Ai! Đều do tôi vừa rồi không chú ý, Bạch tiên sinh đi một mình sợ là lành ít dữ nhiều.”

“Tôi đi xem xem, anh ấy hẳn là còn chưa đi xa.” Tiêu Thời trong lòng hoảng hốt, không chút suy nghĩ liền nói.

“Đừng đi, quá nguy hiểm .” Triệu Nam liền vội vàng kéo Tiêu Thời.

“Giúp tôi trông coi đống đồ này.” Tiêu Thời không rảnh nói lý với Triệu Nam, nói xong cũng đem túi đặt trong lòng Triệu Nam, chống gậy liền đi.

“A! Tiêu Thời!” Triệu Nam ngồi dưới đất không kịp giữ người, chỉ đành nhìn bóng lưng Tiêu Thời đi xa, bất đắc dĩ thở dài: “Chúc hai người may mắn, đừng gặp phải đám kia tang thi.”

Tiêu Thời theo hướng Bạch Tư Duệ đi tìm kiếm, phóng tầm mắt ra xa chỉ nhìn thấy khắp nơi là hoang vu phế tích, một bóng người đều không có. Chỉ mới một lúc, Duệ ca chạy đi đâu rồi?

Bạch Tư Duệ đi khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người, liền dừng lại lắng nghe âm thanh, sau đó hướng về một chỗ nhanh chân chạy đi, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể thấy rõ, chỉ để lại một đạo bóng đen mờ nhạt.

“Hẳn chính là nơi này rồi.” Bạch Tư Duệ đứng trên đống phế tích, trực tiếp nhảy từ trên đống phế tích cao mười mét xuống, vững vàng dừng trên mặt đất. Bạch Tư Duệ sửa sang lại quần áo lộn xộn, từng bước một đi vào tiệm bán quần áo đổ nát.

Trong phòng một mảnh tối tăm, càng đi vào trong tia sáng càng mờ. Mắt Bạch Tư Duệ vô cùng tốt, rất nhanh đã thích ứng với không gian tối tăm không một tia sáng. Trên đất nơi nơi đều là mảnh vỡ thủy tinh, Bạch Tư Duệ thậm chí còn nhìn thấy không ít quần áo vải vóc dính máu, rõ ràng là bị tang thi xé rách. Tốc độ Bạch Tư Duệ không giảm, dẫm lên tạp vật đầy trên đất cũng không phát ra chút âm thanh nào.

Trong bóng tối truyền đến tiếng nhai nuốt ‘nhóp nhép nhóp nhép’, còn có âm thanh xương cốt bị nhai nát, khiến cho người ta nghe được liền không rét mà run. Trong lòng Bạch Tư Duệ biết người đã cứu không kịp nữa rồi, nhưng mà vẫn muốn lại xác định một chút.

Bạch Tư Duệ ngừng thở, đi qua một ngã rẽ, mười mấy con tang thi ở giữa đang ngấu nghiến mà ăn cứ như thế bại lộ trước mắt hắn.

Bạch Tư Duệ hít một ngụm lãnh khí, đang muốn lui ra, dư quang của khóe mắt đột nhiên lướt qua một mạt quần áo màu sắc quen thuộc.

Bạch Tư Duệ không khỏi dừng bước, nhìn về phía góc tối, nơi đó có một nữ tang thi mặc áo khoác màu lam nhạt, quanh cổ quấn khăn quàng màu trắng. Nữ tang thi da dẻ trắng nõn, một ít dấu hiệu của tang thi cũng từ đó mà đặc biệt rõ ràng. Chỉ một người không đủ cho mười mấy tang thi chia nhau ăn, cô cái gì cũng đều không cướp được, mắt trừng trừng nhìn những tang thi khác ăn, thỉnh thoảng nuốt từng ngụm nước miếng.

Bạch Tư Duệ đứng trong bóng tối vô thanh vô thức nở nụ cười. Lâm Linh a Lâm Linh, cô đã biến thành như vậy, còn có tư cách gì đi tranh Tiểu Thời với ta.

Bình luận về bài viết này