☆, Chương 8:
Một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, một nữ tang thi trẻ tuổi ăn mặc trung tính thân thể linh hoạt đi tới trước mặt Lâm Linh, kéo căng cổ họng rống lên với Lâm Linh một tiếng, đem một cái chân nhỏ mình cướp được đưa đến trước mặt cô.
Lâm Linh sững sờ, sau đó liền đột nhiên nhào tới, miệng mở lớn cắn vào cái chân nhỏ máu thịt be bét, hàm răng sắc nhọn dễ dàng xuyên thấu da thịt mềm mại, kéo theo một tảng lớn máu thịt chảy xuống, ngấu nghiến mà ăn tươi nuốt sống, hiển nhiên là đói bụng đến không nhẹ .
(Rống rống ~) tang thi lại gào thét hai tiếng, nữ tang thi đến gần nửa kia của cái chân nhỏ, gặm xương mấy ngón chân, ăn say sưa ngon lành.
Bạch Tư Duệ căm ghét nhíu nhíu mày, hơi nín thở, xoay người rời đi.
“Duệ ca!” Tiêu Thời tìm năm phút đồng hồ cũng không tìm được Bạch Tư Duệ, lần này xác thực cuống lên, cũng không bận tâm chuyện gì nữa, vừa đi vừa một bên la lớn.
Đám tang thi đang ăn uống động tác dừng lại một chút, sau đó liền ôm đồ ăn đứng lên. Theo động tác của tang thi, mùi xác thối nồng đậm cũng lan ra.
Bạch Tư Duệ đi ở phía trước nghe thấy âm thanh của Tiêu Thời liền biết đã ẩn núp không được nữa rồi, liền thả nhanh động tác chạy ra bên ngoài. Chân đạp lên pha lê trên đất, phát âm thanh răng rắc răng rắc chói tai, tang thi nghe thấy, càng thêm điên cuồng .
“Duệ ca, anh có ở bên trong không?” Tiêu Thời đứng trước cửa tiệm bán quần áo, lớn tiếng gọi Bạch Tư Duệ một tiếng.
Cửa hàng có vài vết nứt lớn, vẫn chưa sụp đổ, đã là tận thế nhưng kiến trúc thế này xem như là được bảo tồn khá hoàn hảo rồi. Chính giữa là cửa lớn mở rộng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một mảnh đen như mực. Tiêu Thời nhìn nhìn, liền não bổ ra vài cái hiện trường phim ma, phía sau lưng không khỏi phát lạnh. Hết cách rồi, người sợ quỷ hay thích xem phim ma, về sau liền dễ dàng lưu lại những di chứng khiến người ta khổ não.
Tiêu Thời đang định đánh bạo đi vào, Bạch Tư Duệ liền từ bên trong vọt ra.
“Đi mau, người không cứu được nữa rồi.” Bạch Tư Duệ vọt tới trước mặt Tiêu Thời, hỏi cũng không hỏi một cái liền nâng Tiêu Thời lên, nhanh chân chạy trốn.
Hiện tại còn chưa đến thời điểm để Tiêu Thời nhìn thấy Lâm Linh, vẫn chưa có được lại đã mất đi, sẽ làm cậu lưu lại khúc mắc, như vậy thì hắn vĩnh viễn cũng không thể chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng Tiêu Thời.
“A! Duệ ca, anh thả em xuống.” Tiêu Thời sợ hết hồn, thất thanh hét lớn.
Bạch Tư Duệ nghe vậy không hề bị lay động, tiếp tục lao nhanh.
Bạch Tư Duệ tuy rằng đã thả chậm tốc độ lại một chút, nhưng sải chân lớn lại chạy vội đi như vậy vẫn làm Tiêu Thời choáng đầu hoa mắt, bụng bị đặt lên đầu vai của hắn, dạ dày đều bị đỉnh đến khó chịu.
“Phía sau có tang thi, Tiêu Thời em kiên nhẫn một chút.” Bạch Tư Duệ có chút xin lỗi nói.
Tiêu Thời bị xốc vác đến muốn nôn ra, vội vã từ phía sau ôm lấy eo Bạch Tư Duệ. Tiêu Thời biết những tang thi này không còn giống như trước, nghe Bạch Tư Duệ nói như vậy liền không phản kháng nữa, chỉ là trong lòng có chút bực mình. Đáng ghét, lão tử là người không phải bao tải, cái tư thế gì mà không được, sao lại muốn vác cơ chứ. Coi như là bị ôm kiểu công chúa cũng so với như vậy tốt hơn đi! A? Hình như suy nghĩ đang càng ngày càng trở nên kì quái rồi.
Bạch Tư Duệ cười cười, cánh tay ôm ở mông Tiêu Thời siết đến thật chặt, hơi nghiêng đầu, lặng lẽ cọ cọ vào thân thể Tiêu Thời.
Tiêu Thời cảm giác được một bên mông bị Bạch Tư Duệ cọ đến, trong lòng hơi khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Bạch Tư Duệ vô ý. Bên tai là tiếng gió vù vù, Tiêu Thời phát hiện tốc độ Bạch Tư Duệ nhanh kinh người, khung cảnh trong tầm mắt nhanh chóng bị bỏ xa, Tiêu Thời cố gắng ngẩng đầu, liền thấy mười mấy con tang thi gào thét đang truy đuổi phía sau bọn họ. Tốc độ của chúng nó thế nhưng so với tang thi hôm qua nhìn thấy nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị bọn họ dần dần kéo dài khoảng cách.
Tiêu Thời mới nhìn một chút cổ liền đau xót, đang chuẩn bị cúi đầu, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một vạt màu sắc quen thuộc. Tiêu Thời trong nháy mắt lên tinh thần, đã quên cái cổ đau nhức, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng lam nhạt kia.
Mười mấy con tang thi tranh nhau chen lấn chạy về phía trước, một đám đều là xám xịt, nào có thấy màu lam nhạt gì chứ.
Hẳn là muốn gặp Linh Linh đến điên rồi? Tiêu Thời tự giễu cười cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tư Duệ bỏ xa được tang thi liền thả Tiêu Thời xuống.
“Hai người đã trở lại, quá tốt rồi!” Triệu Nam vui mừng nói.
Mấy người khác cũng là một bộ kinh ngạc, Vương Đại Minh cũng không khỏi nhìn hai người nhiều hơn một chút, không nói gì. Mới vừa nãy, bọn họ còn thảo luận đồ vật hai tên kia lưu lại làm sao chia.
Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng gật đầu, cầm lại đồ của mình. Tiêu Thời tựa hồ là nghĩ đến vẫn còn có khả năng gặp lại Lâm Linh, chỉ yên lặng đứng một bên.
Sắc trời đã tối, mặt trăng màu máu đã lên cao, âm thanh tang thi gào thét như có như không truyền đến từ một nơi không xa, trong thanh âm tựa hồ còn có thể nghe được mùi máu tanh.
Mấy người tìm được một nơi ở rách nát. Trong phòng rất tối, tất cả mọi người đều mệt mỏi không thể tả, yên lặng không nói chuyện.
“Bạch tiên sinh, Tiêu Thời, hai người đoán chúng tôi ngày đó gặp phải cái gì?” Triệu Nam cùng Tiêu Thời đã quen thuộc hơn trước nhiều, kéo áo khoác đi tới bên người Tiêu Thời.
“Không phải là tang thi sao? Tôi đã nhìn thấy, tốc độ xác thực rất nhanh.” Tiêu Thời nói.
Bạch Tư Duệ ngồi dựa vào bên người Tiêu Thời, cúi đầu nhìn tay mình ngẩn người.
“Không, không phải chỉ tang thi, chúng tôi còn đụng phải một đoàn đội do ba người tạo thành nữa, bởi vì hai bên tranh giành địa bàn nên đã liều mạng một hồi, lại không nghĩ rằng bọn họ có siêu năng lực.”
“Siêu năng lực? Tận thế đến, bọn họ đều biến dị?” Tiêu Thời cũng cả kinh, lập tức hỏi.
Bạch Tư Duệ cũng không khỏi đem sự chú ý chuyển tới Triệu Nam bên này.
“Anh không tin? Là thật đó.”
“Nếu không phải vì bọn họ, chúng tôi cũng sẽ không gặp phải cái đám tang thi kia.” Vương Đại Minh chen miệng nói.
“Tôi tin tôi tin, cậu nhanh nói tiếp đi.” Tiêu Thời vội vàng nói, thấy tảng đá biến dị thành không gian, cùng một đám tang thi, bây giờ còn còn có cái gì mà cậu không thể tin được cơ chứ.
“Nhóm kia có hai nam một nữ, một nam thân thể dị thường nhanh nhẹn, tốc độ nhanh đến quỷ dị, nhảy một cái là có thể nhảy cao đến mười mét. Còn nữ hán tử kia sức mạnh lớn vô cùng, tùy tiện cầm một cục xi măng rơi trên đất đã đem bọn tôi đánh văng ra ngoài.”
“Vậy người còn lại thì sao?” Tiêu Thời hỏi.
“Người nam còn lại căn bản chưa ra tay, chúng tôi cũng đã bị đánh văng ra ngoài rồi. Có điều tôi thấy hắn cũng không giống người bình thường, nhìn như là thủ lĩnh ấy, nên chắc cũng có siêu năng lực.” Triệu Nam nói như đúng rồi.
Trong bóng tối, tay Bạch Tư Duệ nắm chặt. Siêu năng lực sao, xem ra không chỉ có một mình hắn a.
“Vậy à.” Tiêu Thời trầm tư mấy giây, nói: “Khả năng là bọn họ tiến hóa, có thể là tận thế tàn khốc, kích thích con người phát triển về hướng tiến hóa sinh tồn có lợi nhất.”
“Hình như thực sự là như vậy, khí lực, tốc độ, đều là những thứ then chốt cần cho sinh tồn ở tận thế, nếu như có loại năng lực phòng thi độc thì càng nghịch thiên rồi.” Triệu Nam tán thành gật đầu.
“Vậy bọn họ mỗi người một loại năng lực, hay là năng lực gì đều có?”
“Không thể nào!” Vương Đại Minh đối với việc địa bàn tốt bị cướp đi còn canh cánh trong lòng, hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi đã từng cùng cái tên khỉ ốm kia giao thủ qua, hắn vừa đụng đến tôi liền chạy. Còn ả đàn bà có sức mạnh kia, thân thể chậm chạp vô cùng, bọn tôi năm người cũng có thể tìm kiếm sơ hở đánh lén cô ta. Nếu không với khí lực đó của ả, chỉ một mình cũng có thể đẩy lùi năm người bọn tôi rồi.”
“Đúng vậy.” Triệu Nam cũng nói theo.
“Không biết một người có thể đồng thời nắm giữ vài loại năng lực đặc thù như vậy hay không nhỉ.”
“Không thể nào, có một loại năng lực đã đủ biến thái rồi, vài loại cộng lại, còn có chỗ những người bình thường như chúng ta sống hay không a.” Triệu Nam kêu rên.
“Được rồi, ngủ đi, Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ cắt đứt đối thoại của hai người. Hắn thực ra có thể trả lời Tiêu Thời, nhưng hắn không định đem năng lực của mình nói cho những người không quan trọng này biết.
Ngày hôm sau, mấy người bọn họ lần thứ hai tách ra, Tiêu Thời vẫn cùng Bạch Tư Duệ đi dọc theo đường sông. Chân Tiêu Thời cũng không phải thương tổn đến gân cốt, qua hơn năm ngày cũng đã tốt hơn.
Hai người một bên dùng vật tư trong không gian, một bên dọc theo đường đi tìm cửa hàng bổ sung, vật tư vẫn luôn rất đầy đủ.
Trên đường đi, hai người mấy lần không thể tránh khỏi gặp phải vài đám tang thi, cuối cùng đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Mấy ngày nay vẫn không tìm được cầu, Tiêu Thời rất ủ rũ, rốt cục từ bỏ việc tìm cầu, bắt đầu tìm kiếm khắp các phế tích vài thứ gì đó có thể lót đường qua sông.
Thời điểm nhật nguyệt giao nhau, là lúc tang thi hoạt động mạnh nhất, hai người liền tìm một cái phòng nhỏ không quá rách nát nghỉ ngơi.
Hai người chặt chẽ quấn bên trong thảm, Bạch Tư Duệ đưa tay lót dưới cổ Tiêu Thời, kéo người vào trong lồng ngực, giải thích: “Thảm không đủ lớn, như vậy thuận tiện, cũng ấm hơn chút.”
“Ừm!”
Tiêu Thời mấy ngày nay đều cùng Bạch Tư Duệ nằm trong thảm, đã quen cùng Bạch Tư Duệ tình cờ tiếp xúc thân thể, đối với lần này cũng không hề nói gì. Chỉ là một tay xoa môi mình, trong lòng hơi nghi hoặc một chút. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, mấy ngày nay khi tỉnh lại môi luôn bị sưng.
Đêm nay có thể là do động tác của Bạch Tư Duệ rõ ràng hơn, Tiêu Thời trước khi đi ngủ vẫn nghĩ miên man, thời điểm lại một lần nữa mơ thấy giấc mơ kỳ quái, cậu ngắt lấy lòng bàn tay của chính mình, giẫy giụa tỉnh lại.
“A!” Tiêu Thời còn chưa mở mắt đã cảm thấy một cái đầu áp sát dán vào mặt. Môi mình bị một đôi môi ấm áp ẩm ướt ngậm lấy, một cái lưỡi linh hoạt mạnh mẽ khuấy đảo trong khoang miệng. Tiêu Thời nhất thời trợn to hai mắt, mở miệng la lên: “A a a!! Duệ ca!”
Miệng Tiêu Thời bị gắt gao ngăn chặn, âm thanh mơ hồ không rõ.
Mới vừa tỉnh ngủ, Tiêu Thời lập tức bắt đầu giãy dụa. Bạch Tư Duệ ngừng một chút, sau đó lại điên cuồng hôn mười mấy giây, mới luyến tiếc rời khỏi khoang miệng Tiêu Thời.
“Em phát hiện rồi.” Bạch Tư Duệ lạnh nhạt nói, nghe không ra tâm tình, bộ dạng thâm trầm này thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn rất nghiêm túc.
Hắn không phải đùa giỡn, hắn là thật lòng!
Tiêu Thời thở hồng hộc, một tay che miệng lại, khó lòng tin nổi mà nhìn Bạch Tư Duệ, hoảng loạn nói: “Anh làm gì vậy? Chúng ta đều là nam.”
Bạch Tư Duệ không thèm đến xỉa gì cả, đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Thời, từng chữ từng chữ nói: “Tiểu Thời. Anh thích em!”
Tiêu Thời ngây ra, thân thể càng thêm cứng ngắc, lúc này đã hối hận vì sao mình lại tỉnh lại: “Làm sao có thể? Chúng ta đều là nam a.”
“Anh hôn em, em cũng không thấy ghê tởm có đúng không? Quên Lâm Linh đi, ở cùng với anh một chỗ.” Bạch Tư Duệ thâm tình nhìn Tiêu Thời, trong bóng tối, đôi mắt kia sáng ngời hữu thần.