Chương 2: Gặp Ngươi
Đã ba ngày từ khi Hạ Diệm xuyên đến trên người Hạ Tử Diệm, nàng đã phục hồi rất tốt sau công sức nghỉ ngơi và thuốc thang đầy đủ kia, nhưng là, may mắn nhất là nàng khi xuyên đến đây võ công lúc trước cũng không có mất đi, chỉ cần luyện tập một chút, cái thân thể này tự nhiên sẽ quen với chuyển động mạnh nhanh thôi.
Cũng may thay, mấy ngày này những nữ nhân hay nô tỳ kia còn không có quay lại, nếu không, nàng đối phó sẽ mệt chết.
Ba ngày này cũng nhờ đêm khuya ít người canh giữ tại biệt cung này, mà Hạ Tử Diệm có cơ hội lẻn ra ngoài tìm hiểu tình hình chính trị và lân bang cũng như những thông tin về đại lục này, nàng lại vô tình phát hiện ra một cái bí mật không tệ a.
Dung vương triều, hiện tại có một vị hoàng đế khá trẻ cai trị, quyền lực có, tài mạo có kể cả sự anh minh của hắn đều được triều thần cao ngợi, hắn thực sự mang vương triều này càng ngày càng lớn mạnh đến khó tin.
Nam nhân hoàng đế kia, có không ít thiếp thất, nhưng là, nghe đồn hắn còn chưa có động đến một người nào, chỉ duy trì quan hệ bình bình thường thường, đủ để cân bằng và áp chế những thế lực ngầm trong nội bộ quốc gia thôi, kẻ này thực sự không thể xem thường.
Dung vương triều, hoàng đế tên Dung Đạm, tên này tính tính khó đoán, là một nam nhân anh tuấn, nhưng lại không có hứng thú với nữ nhân, trong triều có tin đồn, hắn đoạn tụ, sau hắn còn có hai người muội muội và một người đệ đệ.
Lần trước đến gây sự với nàng, chính là cái nhị công chúa Dung Mỵ, người này tính tính nóng nảy, hay ức hiếp người khác, ỷ lại vào quyền thế.
Cái tam công chúa Dung Mỹ, là một người ít nói, thông minh, cầm kì đều giỏi, chỉ là, nàng không thường xuyên rời khỏi cung của mình, nên không có nhiều người được tiếp xúc với nàng, tính tình như thế nào không ai biết rõ.
Còn một đệ đệ kia, năm nay hình như tám tuổi, có lẽ bằng tuổi với đứa bé nàng cứu kia.
Nhắc đến đó nữ nhân lại thở dài một chút, cứu được đứa bé, muốn sau này chiếu cố nó một chút, không nghĩ rằng, mình là chết, như thế không biết nó sẽ ra sao đây.
Không suy nghĩ nhiều được, Hạ Tử Diệm tiếp tục tìm hiểu một chút, lại nhìn nhìn, nàng liền phát hiện ra một điều rất thú vị.
Dung Nhất Dạ, Dung vương, kẻ đứng đầu toàn thiên hạ, quyền lực, địa vị, mọi thứ của hắn, chỉ so ra dưới hoàng đế của Dung vương triều, còn lại, không ai bì kịp.
Người này mưu kế đa đoan, ai thuận hắn thì sống, nghịch hắn liền chết, bất kể đó có là công thần hay dũng tướng, chỉ cần không động đến Dung vương này, cuộc sống có thể sẽ yên bình, bởi vậy tên này có rất nhiều người xu nịnh, trong triều không ai không e sợ hắn, đến hoàng đế còn phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
“Thế lực lớn như vậy, người này có vẻ được.” Hạ Tử Diệm lẩm nhẩm môt chút tính toán trong lòng nói, lại tiếp tục xem.
Dung vương này, người trong thiên hạ xem hắn như là hồ ly, một nam nhân yêu nghiệt, đẹp đến không có lời diễn tả, một kẻ yêu thích mỹ nhân, không có ai lọt vào tầm ngắm của hắn mà hắn chưa có được, ấy thế nhưng, thiên hạ mỹ nhân hắn lại không cần một người, đó chính là tam công chúa Hoằng Hà vương triều – Hạ Tử Diệm.
Bởi vì trời sinh nàng tính tình ngu dốt, lại yếu đuối hay sợ hãi, nên dù dung nhan của nàng nghe nói đẹp đến xuất chúng, nhưng lại làm nam nhân chán ghét cực độ, luôn luôn không thèm liếc một cái lấy nàng, hắn chính là chán ghét loại nữ nhân ngu ngốc vô dụng.
“Này…” Hạ Tử Diệm nhìn thấy mấy văn tự ghi chép kia nhất thời không biết nói gì cho đúng, cư nhiên, thiên hạ mỹ nhân ai hắn cũng cần ngoại trừ nàng, làm sao ngu ngốc vô dụng lại mất giá đến như thế a, nàng đường đường là đại mỹ nhân, đại mỹ nhân a.
Không được, nếu hắn không chú ý đến nàng, nàng sẽ làm cho hắn chú ý.
Nàng hôm nay đã ấn định rõ ràng, hắn chính là mục tiêu cho đại nghiệp của mình, chỉ cần có nam nhân này hậu thuẫn, nàng không sợ mình không có thế lực, không sợ không trả được thù, không sợ bất cứ kẻ nào trong thiên hạ dám khi dễ nàng nữa.
Bởi vì, một thân một mình sống tại nơi này, muốn sống sót, trước hết, nàng phải biến mình cường đại, một thân y thuật và võ công của linh hồn xuyên qua này không đủ, nàng phải tìm một cái chỗ dựa.
Và hắn, chính hắn sẽ làm cái chỗ dựa vững chắc cho nàng, mặc kệ hắn có hay không chú ý đến nàng, nàng nhất định làm cho hắn phải biết đến sự tồn tại mạnh mẽ này.
****
Một ngày nọ.
Trời trong xanh, thời tiết mát dịu và có những cơn gió nhẹ, một bầu không khí phù hợp cho việc đi dạo.
Một nam nhân anh tuấn, mày kiếm, sống mũi cao thẳng tắp, ánh mắt dụ hoặc lại mang theo sắc bén và lạnh nhạt, hắn nhìn như không nhìn thế giới và quang cảnh xung quanh, không biết thứ gì trên thế gian này có thể lọt vào đôi mắt ấy.
Nam nhân ấy chỉ nhẹ nhàng dạo mát trong ngự hoa viên, nhưng là, hình ảnh ấy thực sự rất xinh đẹp, đẹp đến động lòng người.
Những cơn gió mát như muốn chơi đùa với hắn, nhẹ nhàng thổi qua, tung bay một vài ngọn tóc đem tuyền mượt mà kia, bờ mi không quá dài rũ xuống một chút, phong cảnh bây giờ thực sự hữu tình, nam nhân này, thực sự đẹp đến yêu nghiệt.
Ngự hoa viên rộng lớn như vậy thế nhưng chỉ có một mình nam nhân kia, không ai dám tiến bước vào khu vực của hắn, bởi vì đơn giản, hắn là Dung vương gia, một con người lãnh đạm lại tàn khốc, hắn đang muốn yên tĩnh một mình, thì không có kẻ nào ngu ngốc mà làm phiền hắn để rồi mang họa.
Nơi này, có thể được xem như nơi thư giãn của nam nhân, bởi vì hắn ở hoàng cung, có thể tự do ra vào, mà nơi này mỗi lần có hắn, đều không còn bóng dáng bất kì ai, có thể xem như ngôi nhà thứ hai mà hắn thích.
Từ xa xa, thấp thoáng một bóng dáng mảnh mai yêu kiều, y phục trên người nàng không có gì bắt mắt, lại có chút cũ kĩ khó nhìn, nhưng là, khí chất của nàng, sự tự do trong đó, phiêu đãng trong gió làm người ta cảm thấy nàng như một con chim nhỏ rất muốn tự do bay lượn và tận hưởng cuộc sống trên bầu trời kia.
Nhìn đến mày ngài thanh tú, khuôn mặt có chút trắng bệch nhưng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có, bờ môi công khẽ nở một nụ cười như có như không, ánh mắt lại linh hoạt nhưng nhìn không ra cảm xúc, nếu nam nhân kia chính là một cái lãnh đạm vô tình, thì nhìn đến nữ nhân này, nàng chính là một người phong hoa tuyết nguyệt, nhưng lại có chút không thể nắm bắt.
Cách hồ sen đó không xa, nữ nhân đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn đến nam nhân bên dưới gốc cây tử đằng, màu tím đó, hòa quyện với hắn thực sự rất hợp, nhưng là, nàng không phải đến ngắm nhìn cảnh xuân, nàng là đến vì chuyện khác.
Âm thầm đánh giá một chút nam nhân kia, nữ nhân cảm nhận được, thế nhưng bên cạnh con người lãnh đạm kia lại có hai cái đại cao thủ núp trong bóng tối thủ hộ, chả trách hắn có thể khoan khoái mà tận hưởng như vậy.
Hai cái đại cao thủ kia chắc chắn không có mấy người có thể đối đầu, nhưng mà, nàng cảm thấy, nàng có thể đánh bại được bọn họ.
Thoát một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh hồ sen, người đã đi mất từ bao giờ.
Dung Nhất Dạ thư giãn ngắm cảnh một chút dưới gốc hoa tửu đằng, nhưng hắn lại cảm nhận được không khí có chút dao động, dù là rất nhỏ, nhưng là hắn biết, nơi này, ngoại trừ hắn ra, còn có thêm một người, cảnh giác quay lưng lại, một đoản đao sắc bén liền kề đến bên yếu hầu, âm thanh trầm ổn mà dễ nghe đi thẳng vào bên tai, cảm giác kích thích cả đại não.
“Yên một chút, ta có chuyện cần nói.”
Dung vương không có một chút mất bình tĩnh hay là sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn người trước mắt, sau đó có chút ngạc nhiên, nhưng là, hắn rất nhanh cũng không có bận tâm nhiều.
Nam nhân hơi hơi nhíu mi một chút, người trước mắt hắn, không phải tam công chúa phế vật từ vương triều Hoằng Hà lại đây làm con tin chính trị sao, nàng cư nhiên có thân thủ lợi hại như vậy, dung mạo như hoa này là kẻ hắn đã từng chán ghét đây sao, khuôn mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng cái khí chất kia, làm sao hắn có thể nhầm lẫn được, thay đổi như thế này là có chuyện gì xảy ra rồi ư?
“Nói.” Nam nhân cũng không có suy nghĩ thêm nhiều, lạnh lùng mở miệng, có sự chán ghét và lạnh nhạt rất rõ ràng, dù cho nàng bây giờ có thay đổi, nhưng là, hắn đối với nàng cũng không khác gì, trong mắt hắn, nàng vẫn chán ghét như vậy mà thôi.
Nhưng là, hôm nay nàng tìm hắn là có mục đích gì đây, không phải muốn quyến rũ hắn chứ, hay muốn xin một cái ân huệ?
“Ta muốn cùng với ngươi hợp tác, ngươi cho ta một cái chỗ dựa, ta thành toàn ước nguyện cho ngươi.” Hạ Tử Diệm nhẹ nhàng nói, lời rất dứt khoát, nàng là một người thẳng thắn, vả lại, nàng cũng không có nhiều thời gian ở nơi này cùng nam nhân dây dưa.
“Hợp tác?” Nam nhân nhíu mi một chút hỏi lại, hắn không có nghe lầm đi, cư nhiên nàng tìm hắn vì muốn hợp tác, còn bảo hắn cho nàng một cái chỗ dựa, này là ý tứ gì đây.
“Đúng.” Nữ nhân dứt khoát nói, không một chút do dự, ý định của nàng rất rõ ràng.
“Ngươi dựa vào cái gì muốn cùng ta hợp tác, nói thử xem, ta đây được cái gì lợi ích?” Vẫn là lạnh nhạt như cũ, nam nhân xưa nay không làm chuyện không có lợi cho mình, nàng tìm đến hắn, ắt hẳn là có chuẩn bị đi, nhưng là, nàng thì có cái gì để mang ra chơi cùng hắn, hắn cũng muốn xem xem một chút, nữ nhân này có tư cách gì ra điều kiện với hắn.
“Ta nghe nói, Dung vương đây không phải là luôn muốn thống nhất tứ quốc hay sao? Nếu hôm nay người đồng ý cùng ta cái điều kiện này, ta chắc chắn ngày sau, vương triều Hoằng Hà chúng ta sẽ ở phía sau nghe mọi sai khiến của ngươi không dị nghị. Giúp ngươi hoàn hảo hoàn thành đại nghiệp của mình.” Hạ Tử Diệm như có như không cười nhẹ nói, khuôn mặt có chút trắng bệch giờ cũng đã ửng lên một chút, nhìn thật sự rất đẹp.
Nữ nhân biết rất rõ ràng, nàng bây giờ, không có tư cách gì ra điều kiện cùng hắn, không cùng đẳng cấp, không cùng địa vị, cũng không có bất cứ thứ đáng giá nào có thể mang ra cùng nam nhân đánh canh bạc này…
Nhưng, nàng là tự tin vào chính bản thân mình, nàng muốn thử một chút, nếu nam nhân này, hắn là người mưu lược có suy tính sâu xa, có bản lĩnh của một người lãnh đạo, chắc chắn sẽ không xem nhẹ lời đề nghị này.
Bởi vì, nàng hôm nay tại nơi này, tiếp cận được hắn, đó chính là cái minh chứng rõ ràng nhất cho bản lĩnh của nàng.
“Ha ha, ngươi là đang nói đùa bản vương?” Nam nhân cười lạnh nhạt, tuy là cười, những lòng hắn lạnh đi không ít.
Kẻ biết được hắn có mưu đồ bá nghiệp lớn như vậy, trong thiên hạ này chỉ sợ là không có mấy người, nữ nhân này làm sao biết được?
Chuyện này đối hắn cũng không có quá quan trọng, bởi vì hắn tùy lúc có thể giết nàng, điều quan trọng hơn chính là, ánh mắt tự tin này nhìn hắn không chút lo lắng, chuyện nàng nói, những điều nàng làm, ngày hôm nay nàng có thể dễ dàng không tổn hại mà đứng trước mặt hắn, khiến hắn không thể xem nhẹ.
Bởi vì, nàng chỉ là một nữ nhân.
“Ta có đùa hay không, Dung vương chắc hẳn là rõ hơn ai hết đi.” Nữ nhân không nhanh không chậm đáp lại, trước sát ý nồng đạm trong mắt của nam nhân, nàng vẫn bình tĩnh như thế, điềm đạm đến khó tin như vậy, khiến cho nam nhân có chút nhìn khác về nàng.
“Ngươi muốn cùng ta liên thủ? Muốn ta như thế nào làm chỗ dựa cho ngươi, nói ra một chút xem thử, ta có hay không hứng thú.” Nam nhân thu lại sát ý, vẫn là lạnh nhạt cùng cợt nhã như cũ, nhưng là, bây giờ, hắn thực sự có hứng thú cùng chơi một chút với tiểu mỹ nhân trước mặt rồi.
“Đơn giản, ta nghe được, ngươi thế nhưng lại chưa có vương phi, ta sẽ lấy đi cái địa vị đó, nếu trở thành người của ngươi rồi, tin chắc không ai trong vương triều này dám thương tổn ta, không ai có thể khiến ta phủ phục, như vậy, ta có thể ở sau lưng khiến ngươi có một cái hậu thuẫn vừng chắc.” Hạ Tử Diệm nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự cả đời mình mà mặt cũng không chút biến sắc, lạnh nhạt không chút e thẹn như vậy, làm cho người ta có cảm giác, nàng có phải hay không xem đó như là chuyện của người ngoài không cùng mình có chút quan hệ nào cả.
Nữ nhân này, không có lấy một tia e thẹn hay ngại ngùng, phải chăng nàng mặt dày đã thành quen, hay là nàng vốn xem đây chính là giao dịch nên không bận tâm, thực sự đơn giản như vậy sao?
Còn có, nàng cư nhiên muốn mình được làm vương phi của hắn, này là trèo cao hay nàng nghĩ có thể cùng hắn ngang tầm, bên cạnh hắn, không chỉ có chức vị vương phi thôi a.
“Làm vương phi của ta? Ngươi chắc chắn? Còn có, ngươi nghĩ rằng sau khi làm người của ta, ngươi có thể không bị bất kì ai thương tổn? Vả lại, vương triều của ngươi như thế nào đều nghe ta vô điều kiện đây a.” Nam nhân cảm thấy nực cười nói, nhưng là, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói nhiều đến như vậy, hắn thực sự tò mò những vấn đề này a.
“Ngươi chỉ cần biết kết quả, quá trình không quan trọng. Chuyện hôn sự kia, ngươi có thể trực tiếp một tiếng nói với hoàng đế, trước ta trở về, tin chắc ngươi là người thông minh, ta chờ tin ngươi.” Nữ nhân không muốn ở nơi này cùng nam nhân dây dưa, chuyện cần nói, nàng đã nói, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, nghĩ đến đó, quay người muốn rời đi.
Nhưng là…
“Bộp…”
Nữ nhân bị bắt lấy, cả người bị một sức mạnh kìm hãm lại, lưng tựa vào thân cây tử đằng, chưa kịp phản ứng, liền bị môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên, trong một phút chốc, nàng có chút kinh ngạc nhưng cũng không phản kháng, chuyện hôn môi này, nàng mới là không để ý.
Nam nhân sau khi cảm thấy đoản đao sắc lạnh kia rời khỏi cổ, có chút trống trải, mới túm lấy nữ nhân, bắt nàng tựa vào trên cây, giữ lại, hôn môi nàng.
Sau một chút kinh ngạc vì nữ nhân không có phản kháng, dây dưa một hồi, cuối cùng cũng luyến tiếc rời khỏi bờ môi mềm mại kia, khẽ nhìn nữ nhân, trong mắt có chút khó chịu, nàng thế nhưng không có chút phản ứng, vẫn lạnh nhạt như vậy, chuyện này với nàng là bình thường hay sao.
“Ngươi xong chưa, như thế nào lại cưỡng hôn như thế, thật không giống Dung vương chút nào a.” Hạ Tử Diệm ngước nhìn nam nhân hỏi, nàng thực sự vừa mới gặp hắn, cho dù là hắn có yêu nghiệt cách mấy, chỉ với một cái hôn, nàng cũng không có lý do gì động lòng.
Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc làm ăn không hơn không kém, nàng không để ý.
“Lấy của ngươi một chút lợi tức.”
Nam nhân cười nhẹ, buông tay ra, nữ nhân nhanh chóng xoay người rời đi, một chốc sau, đã thấy thân ảnh kia xa hắn một khoảng rồi, thân thủ thực không tệ…
“Nếu ta không có hứng thú với đề nghị của ngươi, ngươi sẽ làm gì?” Không quan tâm nữ nhân có hay không nghe mình nói, Dung Nhất Dạ vẫn hỏi một câu, hắn thực muốn biết câu trả lời a.
“Tìm người khác.”
2 bình luận về “Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – chương 2”