Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – chương 1

Chương 1: Xuyên qua thành công chúa phế vật

 

Vương triều Hoằng Hà năm thứ ba mươi đời vua Hạ Tử Nhận làm quốc chủ.

Vì sự lụng bại trong nội bộ quý tộc và hoàng thất, đất nước ngày càng sa vào nguy cơ sụp đổ, sự lăm le của những nước láng giềng cũng khiến ngoại giao và phòng thủ ngày càng thêm tốn kém.

Những cuộc chiến chống chọi trong vô ích nổ ra, nguy cơ bị xâm chiếm ngày càng đến gần, người dân e sợ và sống trong lo lắng, đất nước ngày càng khốn đốn hơn bao giờ hết.

Trước tất cả những nguy cơ như vậy, một yêu cầu được đề ra, một mối liên kết tạo nên sự hòa bình cho vương triều này và là một vụ làm ăn chỉ có lợi cho vương quốc.

Dung vương triều, quốc gia lớn nhất đại lục thời bấy giờ, đưa ra một lời đề nghị.

Vương triều Hoằng Hà, nếu muốn giữ yên bình cho lãnh thổ, muốn nhân dân được no ấm và được sự bảo trợ từ Dung vương triều, thì phải mang một nàng công chúa của đất nước sang Dung vương triều làm con tin hoàng tộc, có như vậy, hiệp nghị hòa bình sẽ được thành lập, Dung vương triều sẽ mãi mãi đảm bảo quyền lợi cho quốc gia này.

Dựa theo tất cả những điều kiện, tam công chúa của Hoằng Hà vương triều lúc bấy giờ tám tuổi, tên Hạ Tử Diệm bị mang sang một đất nước xa lạ, nhốt vào lãnh cung ngày này qua tháng nọ sống dưới bóng của người khác.

Bởi vì trời sinh nàng tính nhát gan, yếu đuối, lại không có trí thông minh, nên bị Hạ Tử Nhận từ lâu ghét bỏ, sẵn sàng mang nàng bán cho quốc gia khác mà không mảy may đau lòng, đổi lấy sự hòa bình cho quốc gia mà hắn tự mình không thể giữ vững.

Cũng chính từ ngày đó, Hoằng Hà vương triều quên mất trong danh sách hoàng tộc của mình có một vị công chúa hy sinh vì nước mang tên Hạ Tử Diệm, còn Dung vương triều lại có một phế vật hòa bình mang cái mác công chúa bị vứt bỏ bị người người khinh rẻ.

Hiện đại, thế kỉ 21.

Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng quấn mấy vòng băng gạc lên một bàn tay nhỏ bé khác, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt rất tập trung.

Cô có kĩ thuật điêu luyện lại xuất thủ rất nhanh, chỉ trong một chốc lại, vết thương nơi bàn tay nhỏ nhắn kia đã nhanh chóng được băng bó lại, không có một tý khe hở nào, rất hoàn hảo.

“Sao rồi? Còn đau hay không?” Dịu dàng nhìn người trước mặt hỏi một câu, cậu bé này thực sự rất ổn, còn nhỏ tuổi như vậy, lại bị một vết thương lớn như thế nhưng lại không khóc một tiếng, rất tốt, về sau sẽ là một người trầm ổn có tương lai.

Chỉ lắc đầu không nói, cậu bé lại nhìn cô gái ánh mắt lạnh nhạt, người lớn này nó không có quen biết, cư nhiên giúp nó như vậy, có ý đồ gì.

Nhưng là, chị gái này rất xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng, xem ra là một người tốt, chắc chắn không có hại nó đâu.

Cậu bé khuôn mặt nhỏ nhắn nghĩ nghĩ một chút, hắn vừa nãy gặp phải kẻ biến thái, thiếu chút nữa thì bị giết, cũng may được người này cứu, ít nhất cũng xem như nhặt lại mạng cho hắn, không biết người lớn này làm gì lại giỏi võ như vậy, một mình lại đánh được ba tên đàn ông cao lớn khỏe mạnh.

“Không sao rồi, không đau nữa thì tốt, nào, nhà em ở đâu, chị sẽ đưa em về.” Hạ Diệm tươi cười nói, cô cũng không phải người có nhiều thời gian như vậy, hiện tại chính sự quốc gia đang rất gấp gáp, nên cô chỉ có thể chăm lo đến như vậy cho đứa nhỏ này, bây giờ liền mang nó về nhà, để người nhà chăm sóc nó vậy.

Lại lắc đầu, đứa bé nghe nhắc đến nhà, khuôn mặt có chút buồn đi.

“Làm sao vậy? Em không có nhà à?” Nhìn biểu hiện của đứa nhỏ một chút, Hạ Diệm trực tiếp hỏi, chỉ nhìn thấy nó nhẹ gật đầu, như có như không.

“Là như vậy sao, được rồi, vậy chúng ta đến chỗ chị nhé, chị sẽ chăm sóc cho em, có được không?” Không gấp gáp, chỉ đưa bàn tay thon dài ra, nở một nụ cười, Hạ Diệm biết, đứa trẻ này rất khó để người khác tiếp cận, chỉ cần nhìn cách nó nhìn cô, cô biết nó rất khó tin tưởng ai, vậy nên, không gấp, cô chờ một chút cũng không sao.

Thời thế hòa bình đã thay đổi, mỗi một quốc gia bây giờ đều lăm le dòm ngó nhau, hiện tại, chiến tranh và phục kích có thể bất cứ khi nào đều diễn ra, nên những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa hoặc gia đình bị phân li tứ tán thực sự rất nhiều, cô có thể không giúp được hết, nhưng vẫn có thể giúp được một vài người.

Bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng mà đặt vào tay cô, nhanh chóng nắm chặt lấy, nếu nó buông ra, sợ rằng cô sẽ bỏ rơi mình.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ từ rời xa khu đổ nát, hướng về hướng đông mà đi, cứ nắm tay như vậy, nhẹ nhàng mà bước.

“Ring ring.”

Có tiếng chuông điện thoại, Hạ Diệm khẽ nhìn đứa nhỏ một cái, cười nhẹ, sau đó bắt lấy, nhấn nút, đầu dây bên kia truyền lại tiếng hoảng hốt lại có chút gấp gáp:

“Alo, thiếu tướng, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Khu phía đông Hoằng Hà, làm sao vậy, có chuyện gì mà gấp gáp như thế?” Hạ Diệm bình tĩnh hỏi, ánh mắt lại nghiêm túc hẳn. Người gọi điện cho cô là cấp dưới của cô, hắn thường ngày rất bình tĩnh, nếu không phải có chuyện, chắc chắn không gấp gáp như vậy.

“Phía đông Hoằng Hà, mau, tra rõ vị trí của thiếu tướng…”

“Thiếu tướng, hiện tại cô cứ chờ ở nơi đó, chúng tôi lập tức đến, tình hình rất khẩn cấp, tôi nhận được tin tình báo, quân địch có lẽ đang tiến công từ phía tây khu Hoằng Hà, sẽ rất nguy hiểm nếu cô đi một mình, hiện tại tìm nơi ẩn nấp, chúng tôi sẽ đến đón cô.”

Người đàn ông trong điện thoại nói với người bên cạnh, lại khẩn cấp giải thích tình hình cho Hạ Diệm nghe, hiện tại mọi chuyện thực sự rất khẩn cấp.

“Được rồi, tôi đang đi cùng một đứa bé, nó bị thương, chuẩn bị một chút trước khi đến đây nhé, tôi chờ cậu.”

Tắt máy, Hạ Diệm nhẹ nhàng kéo tay đứa bé, bế bổng nó lên, ôm vào lòng, lại cẩn thận quan sát xung quanh, tìm nơi an toàn ẩn náu chờ đến khi mọi người đến.

Nếu quân địch có ý định tiến quân từ phía tây, chắc chắn sẽ đụng độ tại khu vực phía đông này, trước khi đầy đủ người của cô đến, cô không thể mạo hiểm tính mạng, hơn nữa còn có đứa nhỏ.

Đứa bé được Hạ Diệm ôm vào trong lòng thì ngạc nhiên một chút, nhưng hơi ấm của cô truyền lại làm nó cảm thấy dễ chịu và an toàn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

“Pằng… pằng” Âm thanh chấn động làm cho đứa nhỏ đang ngủ tỉnh giấc, lại cảm thấy người bên cạnh cấp thiết thở dốc, tim đập dồn dập, mồ hôi chảy ra không ít, ánh mắt nghiêm túc vô cùng, trên tay lại có một khẩu súng, cái này, hình như là cô bị kẻ địch tấn công.

Nghĩ đến kẻ địch, lại nhớ đến chuyện bị tấn công, đứa nhỏ không tự chủ run lên một chút.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để em bị thương đâu, nằm yên một chút.” Hạ Diệm cảm giác người trong lòng run rẩy một chút trấn an nói, bây giờ cô và nó đang ở trong vòng vây kẻ địch, cô chỉ cần chống chọi một chút, một lát nữa quân cứu viện sẽ đến rồi.

“Pằng… pằng…” Một tay ôm đứa nhỏ, lại quấn chiếc khăn trên người quanh hai tai để nó không nghe âm thanh tiếng súng, Hạ Diệm lại trực tiếp bắn hai phát, hạ được một tên.

Trong tình thế gấp gáp tiến không được, lui không xong, bên tai lại truyền đến tiếng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng một lần nữa của người đàn ông:

“Thiếu tướng, cô ở đâu, chúng tôi đến rồi, quân địch tấn công, cô không sao chứ.”

“Tôi không sao, định vị đi, tôi bật sẵn vị trí rồi, nhanh chóng đến, mang đứa bé ra ngoài.”

Hạ Diệm nói, vừa nãy khi bị kẻ địch tấn công, cô đã bật định vị và cài sẵn thiết bị truyền tin bên tai, chỉ cần bọn họ đến, chắc chắn sẽ tìm được vị trí của cô.

“Thiếu tá, tìm được cô rồi, cẩn thận phía sau.”

“Pằng…”

Người kia vừa đến, đứng cách xa Hạ Diệm một đoạn, lo lắng xen lẫn vui mừng, nhưng là vừa nhìn thấy phía sau cô có kẻ địch, Hạ Diệm tất nhiên không có mất cảnh giác, một viên đạn, bắn chết người kia.

“Mau, mang đứa nhỏ vào xe, nơi này giao lại cho tôi.” Hạ lệnh, cô không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng để thuộc hạ mang đứa nhỏ đi.

“Thiếu tá không được, chúng tôi đến đón cô, quân tiếp viện sẽ xử lý kẻ địch, mau quay lại với chúng tôi.” Tiếp nhận đứa bé trong tay cô, thuộc cấp cãi lệnh nói, hắn biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua việc xâm chiếm lần này, nhưng là kẻ địch lần này rất hiếu chiến, lại là những người giỏi nhất của một đội kị binh, làm sao một mình cô có thể diệt được, bảo toàn an toàn cho cô là trách nhiệm của hắn, hơn nữa, cô là y sư, quân đội rất cần cô, nếu cô mà xảy ra chuyện…

“Không cần cãi lệnh, mau đi, cậu biết trường hợp này khẩn cấp như thế nào rồi đấy, mau chóng đi đi, chăm sóc tốt cho nó.” Hạ Diệm nói, cũng không nhìn lại, chỉ cười một cái với đứa nhỏ, quay đầu chạy đi.

Đứa nhỏ đó chỉ biết, cô đi như vậy, cũng không còn quay lại nữa, nó vẫn nhớ đến nụ cười cuối cùng kia của cô, cô muốn nó sống thật tốt, làm việc có ích như cô đã từng.

****

Phải, Hạ Diệm đã chết, sau khi diệt hết bọn quân địch thiện chiến kia bằng một trái bom nổ chậm gắn trên người, cô đã hy sinh thân mình, cùng kẻ địch chôn thây tại quốc gia mà cô vẫn luôn muốn bảo vệ.

Và giờ, cái tình huống trước mắt là gì đây.

Âm thanh giật mình khiến cho Hạ Diệm nhanh chóng trấn tỉnh lại một chút, đưa bàn tay, nhẹ xoa cái trán, chỉ ngửi thấy một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khi nhìn lại, bàn tay cô kia đã đầy máu.

Thế này là sao đây, cô đã nổ tan xác, làm sao lại chưa chết được, nhưng là, bàn tay này cũng không phải của cô, không lẽ cô đã xuống địa ngục, rồi lại được đầu thai a.

“A, quỷ a, nàng ta chưa chết, cư nhiên còn chưa chết, vừa nãy không phải đã tắt thở rồi sao.”

Âm thanh lần nữa vang vọng trong cung viện không lớn, Hạ Diệm lại nghe được rất rõ ràng, cái gì mà chết, rồi không chết, nàng sống lại ư? Nhưng là, nổ banh xác, còn có thể sống lại, không a, cái này, nơi này…

Là đâu?

Nơi quỷ quái gì thế này?

Không lẽ, nàng xuyên qua.

Hạ Diệm tròn mắt nhìn quang cảnh khác lạ xung quanh, lại còn cả y phục rách rưới đầy máu kì lạ trên người mình, không lẽ, nàng thật sự xuyên không.

“Cái tiện tỳ, ngươi cư nhiên không có chết, vậy tiếp tục đánh nàng cho ta.” Âm thanh sắc bén phá vỡ bầu không khí miên man của Hạ Diệm, trên thân truyền đến đau nhức làm nàng biết mình không phải là mơ, cư nhiên thật sự chết rồi lại xuyên không a, nhưng là, cái trạng huống sắp xảy ra này làm nàng không tài nào bình tĩnh được.

Có nhầm lẫn không vậy, thực sự người mà nàng nhập vào đây cũng sắp tàn hơi rồi đấy, máu me đầy mình vì bị đánh như thế này mà còn muốn tiếp tục dụng hình sao, nàng cũng không phải cái quả hồng mềm dễ bóp, còn tiếp tục bóp e là sẽ hỏng mất.

“Các ngươi dám?” Một lời lạnh lùng làm tất cả những người đang tiến lại có chút do dự, bọn họ không có nghe lầm chứ, lời của phế vật kia cư nhiên lạnh lùng như vậy.

“Các ngươi còn chờ cái gì, không mau chóng đánh nàng, sợ cái gì, lũ vô dụng này.” Nữ nhân lúc nãy lại quát lên, nàng kia là tứ công chúa của cái Dung vương triều này, tên cái gì Dung Mỵ.

“Ngươi muốn chết?” Một thanh đoản đao kề bên cổ, âm thanh của nữ nhân trầm trầm, lại mang vài phần lạnh nhạt từ địa ngục, nàng vận dụng hết sức lực, vẫn còn có thể miễn cưỡng chế trụ được nữ nhân này, mặc dù nàng vẫn đang bị thương đến muốn gục ngã, nhưng là, nàng từ xưa đến nay, không cho phép ai có cơ hội khi dễ mình, đừng nói chi là đánh đập tàn nhẫn như vậy.

Cũng may vừa nãy nàng nhìn thấy bên hông nữ nhân này có một thanh đoản đao, dù không biết từ đâu mà có, nhưng là đao này cũng có thể xem là đao tốt, trường hợp khẩn cấp này sử dụng nó đúng là vô cùng hợp lý, ngoài ra, nếu không có nó, khó mà khống chế được cô công chúa này đi.

“Ngươi, ngươi… dám… uy hiếp bản công chúa.” Nữ nhân run run nói, nàng xưa nay cành vàng lá ngọc, vẫn luôn ức hiếp người khác, ỷ quyền thế không sợ ai, cư nhiên, nữ nhân này, nàng ta dám, dám kề đao vào cổ nàng.

“Ngươi mau thả công chúa ra, nếu nàng bị thương ngươi không gánh được trách nhiệm, người đâu, có kẻ muốn giết công chúa, người đâu…” Một nô tỳ lớn tiếng quát, thực sự nàng ở tại nơi này đúng là không ai coi ra gì.

“Câm miệng, còn kêu một tiếng, ta cắt cổ nàng ta, đợi thị vệ đến, nàng ta cũng chết rồi.” Uy hiếp rõ ràng, Hạ Diệm không nghĩ mình có thể bình tĩnh trước tình huống này mà tha cho nữ nhân, còn dám hô gọi người.

“Ngươi, câm miệng, nàng ta giết ta thì làm sao, nô tỳ to gan nhà ngươi…” Dung Mỵ sắc mặt tái nhợt nói, nàng rất rõ ràng cảm thấy, đoản đao sắc bén đó đang cứa vào cổ của mình, nàng ta thực sự không nói đùa.

“Công chúa tha tội, nô tỳ cũng chỉ vì lo cho người.” Nô tỳ lúc nãy lo sợ quỳ xuống, mấy kẻ còn lại cũng không dám manh động, cũng quỳ theo.

“Ngươi, lấy giấy bút, ta đọc, ngươi ghi lại, đến phòng dược lấy thuốc, nhớ, mở miệng nói một lời, thì chủ tử của ngươi sẽ cùng ta quy tiên đó.”

Hạ Diệm không nói nhiều, chỉ một nô tỳ ở đó nói, nàng ta lấy giấy bút xong, nàng liên nói ra mấy vị thuốc đông y có thể chữa trị thương thế và còn có tác dụng giảm mệt mỏi, căng thẳng, nàng thực sự chưa thể tiếp thu cái tình huống này, cơ thể này cũng sắp chịu không nổi rồi.

Nô tỳ kia run run ghi chép, sau đó rất nhanh chạy ra ngoài, rồi chạy về lại, mang đúng thuốc và liều lượng trở lại không chút chậm trễ.

“Mang nàng ta về, chuyện này tuyệt không được nói với bất kì ai, nên nhớ, nàng ta là công chúa, ta cũng như vậy địa vị, khi dễ ta, ta tin các ngươi cũng cần mạng của mình.”

Hạ Diệm điểm huyệt đạo của nữ nhân, đẩy nàng ngã xuống đất, không nhúc nhích, cũng không nói gì được, chỉ có thể trân trân mắt nhìn nàng đầy căm ghét.

“Công chúa, công chúa, người bị làm sao a, ngươi đã làm gì nàng.” Một nô tỳ đỡ Dung Mỵ lên, lại còn không thấy nàng cử động lo lắng chất vấn Hạ Diệm.

“Yên tâm đi, nàng ta không sao, ta chỉ điểm huyệt đạo, thêm một canh giờ, ắt hẳn nàng ta sẽ cử động và nói chuyện bình thường, mau mang nàng về, tránh người khác sinh nghi, ta tin chắc các ngươi biết hậu quả việc xem thường công chúa chứ nhỉ.” Hạ Diệm nói, nàng đây là rất rõ ràng nói cho bọn họ biết, dù nàng có là công chúa không được sủng, hiện tại lại còn đang ở trên đất của các nàng, nhưng là, nàng muốn có một cái công bằng, tin chắc hoàng đế cũng không thể xem nhẹ, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng phải làm sao.

Đám người kia sợ hãi đi hết rồi, một mình nữ nhân ngã trên nền đất lạnh, nàng bây giờ thực sự hết sức lực rồi, cũng may là có thuốc, lại là, nàng cũng biết y thuật, nên không quá lo lắng cho vết thương, nhưng là, đánh đập như thế này tàn nhẫn thật, nữ nhân kia cũng vì không chịu nổi hành hạ như vậy mà chết đi ư? Nên nàng mới có thể xuyên qua ư?

Đã là xuyên qua.

Mẹ kiếp.

Hạ Diệm không tự chủ được khẽ mắng ở trong lòng.

Nàng xuyên qua, cư nhiên lại là một cái công chúa phế vật bị mang đi làm con tin vì bang giao và hòa bình cho quốc gia.

Như vậy cũng không có gì đi, dù gì kiếp trước nàng cũng tình nguyện hy sinh vì nước, vì dân, nhưng là, ở tại nơi này, cái quốc gia của nàng cư nhiên không ai yêu thương nàng, thì ra là bị vứt bỏ đến nơi này ư.

Công chúa phế vật, Hạ Tử Diệm, năm nay mười sáu tuổi, là một cái nữ nhân ngu ngốc, ngươi đánh nàng nàng không dám lên tiếng, ngươi mắng nàng nàng chỉ biết ủy khuất khóc một mình, ngươi khi dễ nàng, nàng lại càng rụt rè sợ sệt, cái công chúa đến cả vương triều mà mình hy sinh bản thân cho họ, họ cũng không cần.

Cái công chúa đến cả một nha hoàn, thái giám trong cung cấm đều có thể xem nàng như con chó mà trách mắng.

Cái công chúa đến cả một nơi ở bình dị cũng không có, ở tại biệt cung này, nàng cũng sống nhục nhã đã tám năm rồi.

Đến lúc rồi.

Từ lúc Hạ Diệm nàng xuyên qua nơi này, từ lúc nàng tiếp nhận thân thể Hạ Tử Diệm này, nàng đã biết, mình phải sống lại rồi, phải sống, đứng vững đến cuối cùng.

Và cho người khác thấy…

Cho quốc gia kia thấy…

Khi dễ nàng…

Thương tổn nàng…

Vứt bỏ nàng…

Bọn họ không có tư cách… bọn họ phải trả giá.

Vương Triều Hoằng Hà, món nợ này, phải tính làm sao đây.

Dung vương triều, các ngươi cũng chờ một phen sóng gió đi a.

****

2 bình luận về “Hoàng Phi bá đạo của Dung vương – chương 1”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: