Kế Hoạch – Chương 72

☆, Chương 72:

Bạch Tư Duệ không nhìn bầy tang thi xung quanh, những tang thi này cũng không dám ngăn cản Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ cứ như thế từng bước một đi tới, nhìn như chậm rãi tao nhã, nhưng chỉ vài bước đã dừng lại ở nơi cách Tiêu Thời không đến mười mét. Huyết Sát lúc này mới đứng dậy, trên dưới đánh giá đối thủ tự đưa tới cửa —— hay phải gọi là đồ bổ càng thích hợp hơn.

Tiêu Thời lúc này mới dám đứng lên, chạy về phía Bạch Tư Duệ, bị Huyết Sát ghìm lại, mừng rỡ gọi: “Duệ duệ.”

Huyết Sát quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Thời, trong mắt hơi lộ ra uy hiếp. Tâm trạng của y cũng không có nhiều dao động, tình huống này rất bình thường, dù sao thời gian y ở chung với Tiêu Thời quá ngắn, sau này ở chung lâu tự nhiên sẽ bị thực lực của y thuyết phục. Nghĩ đến điểm này Huyết Sát cũng cảm giác bản thân thật mâu thuẫn, một mặt y không hy vọng Tiêu Thời theo y chỉ vì thực lực, mặt khác lại muốn Tiêu Thời hoàn toàn bị thực lực của y quy phục, đối với y khăng khăng một mực. Thực sự quá mâu thuẫn, có điều y không thèm để ý, Huyết Sát y từ trước đến giờ đều muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ làm theo ý trái tim mình.

Bạch Tư Duệ nguy hiểm híp híp mắt, nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo Tiêu Thời của Huyết Sát, công kích ngay không nói lời nào.

Tốc độ của Bạch Tư Duệ cực nhanh, dù là Huyết Sát kiến thức rộng rãi cũng hơi kinh hãi, sau đó liền cảm thấy hiếm thấy, đồ bổ lần này chất lượng rất tốt.

Huyết Sát không né đòn công, chính diện chặn lại một vuốt trí mạng của Bạch Tư Duệ. Nghĩ thầm tang thi này nhất định là biến dị tốc độ, nhưng mà quái dị chính là hắn không có răng nanh, nhìn hắn càng giống nhân loại hơn.

Bạch Tư Duệ kinh hãi trong lòng, xem ra tháng ngày hắn cùng Tiêu Thời ẩn cư thế giới ngoài kia đã thay đổi thật lớn, thế mà lại xuất hiện gia hỏa thực lực khủng bộ như vậy.

Hai tang thi đánh nhau, tang thi cách họ gần nhất đều dồn dập tách ra, Tiêu Thời cũng theo đó trốn sang một bên, sốt sắng nhìn Bạch Tư Duệ cùng Huyết Sát. Cậu không thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ có thể khẩn trương nhìn chằm chằm họ không chớp mắt.

Bên cạnh có tang thi so với Tiêu Thời đẳng cấp cao hơn, nó có thể nhìn rõ ràng, tràn đầy khâm phục nói: “Hống!” Đầu lĩnh của chúng ta quả nhiên lợi hại, đối phương ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

“Không phải!” Tiêu Thời lập tức phản bác, căm tức nhìn tang thi bên người.

Tang thi nhìn Tiêu Thời một cái, nghĩ thầm tang thi này yếu như thế làm sao lại duy trì thân thể hoàn hảo vậy? Thật làm cho thi ước ao a! Có điều đầu lĩnh tại sao lại đối với tang thi này tốt vậy chứ? Là muốn dùng phía cây thịt phía dưới đâm nó sao? Đâm như vậy có nghĩa gì? Tang thi cúi đầu liếc chỗ đó của mình, cây thịt của nó đã thối rửa lắm rồi, nó liền cho là cơ trí mà giật ra ném đi, cũng không ảnh hưởng gì, trái lại sẽ không cọ tới cọ lui trong quần áo.

Một tang thi năng lực so với Tiêu Thời cao gấp đôi, trên mặt lại thối rửa tróc từng mảnh thịt rống lên một tiếng: “Người nhìn đi, con tang thi kia bị thương rồi, có điều hắn cũng rất lợi hại, có thể cùng đầu lĩnh đánh lâu như vậy.”

Tiêu Thời cả kinh, không cùng tang thi tranh cãi nữa, mở to mắt nhìn chiến trường.

Trong không khí quả nhiên có mùi máu, rất dễ chịu, là duệ duệ. Lòng Tiêu Thời lo lắng, cậu vô thức tiến liên phía trước một bước, liền bị tang thi bên người kéo lại.

“Cẩn thận, khi đầu lĩnh đánh nhau không thể tới gần, coi chừng ngươi bị đánh nát.” Tang thi kia tốt bụng gầm nhẹ.

Tiêu Thời dừng bước, căng thẳng kéo tạp dề trước ngực.

Huyết Sát cũng hơi kinh hoảng, mùi vị này dĩ nhiên là nhân loại, hèn gì vừa nãy lại cảm thấy hắn ăn thật ngon. Có điều như vậy càng tốt hơn, móc tinh thạch xong còn có thể lấy thân thể hắn ăn no nê, thịt của hắn mùi vị chắc chắn càng ngon, chỉ tiếc vừa nãy ăn quá no rồi.

Trong nháy mắt Huyết Sát ngửi thấy mùi máu bị phân tâm, Bạch Tư Duệ nắm lấy cơ hội, đánh một kích vào ngực Huyết Sát.

Huyết sát không tránh kịp, dù đã dùng phân nửa sức mạnh, nhưng vẫn bị đánh cho rên lên một tiếng. Huyết Sát khiếp sợ trong lòng, lực đạo này tuyệt đối là dị năng, hóa ra hắn cũng không phải chỉ có một dị năng.

Huyết Sát quái dị cười một tiếng, lần này càng thú vị. Tập trung tinh thần, Huyết Sát không còn qua loa nữa, mang toàn bộ thực lực ra phản kích đối thủ.

Bạch Tư Duệ lại không muốn cùng Huyết Sát chiến đấu, hắn từ trước đến nay hiểu rõ nhất là nhìn chiến cuộc, thương trường như chiến trường, đây cũng là quy luật sinh tồn của hắn trong kinh doanh. Chỉ mới giao thủ trong nháy mắt, Bạch Tư Duệ đã hiểu mình không thể thắng được tang thi này, trong lòng biết mình không thể liều mạng, sau một kích thành công liền lùi lại vài bước, cố gắng tiếp cận Tiêu Thời. Chỉ cần Tiêu Thời vào không gian, hắn cũng không phải không thể cùng tang thi này đánh một trận, muốn chạy trốn cũng có thể dễ dàng thoát được.

Huyết Sát nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của Bạch Tư Duệ, cười ha ha vài tiếng, dễ dàng cắt đứt con đường của Bạch Tư Duệ. Đồ vật có người tranh cướp mới càng có giá trị, Huyết Sát phát hiện mình đối với Tiêu Thời càng ngày càng thoả mãn.

Huyết Sát có dáng người mạnh mẽ, tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với Bạch Tư Duệ, huống chi y còn ăn một lượng lớn tinh thạch, trong đó cũng không thiếu dị năng tốc độ, điều này khiến tốc độ của y cũng tăng lên đáng kể.

Nói đến tinh thạch, thì dù ăn cũng phải chú trọng. Huyết Sát hiện tại có thể trưởng thành đến cảnh giới này, cũng là nhờ y trời sinh thi chất tốt, sau khi biến dị cũng có mấy loại dị năng, mới có thể ăn nhiều tinh thạch như vậy. Những dị năng khác chỉ có thể ăn tinh thạch cùng thuộc tính, mà cái chính là không phải bất kì dị năng tang thi nào cũng có thể tùy ý ăn tinh thạch, dù sao thì bọn chúng thực lực yếu, hầu như không thể nào lấy được tinh thạch.

“Duệ duệ.” Tiêu Thời sắc mặt trắng bệch, cậu cũng phát hiện Bạch Tư Duệ rơi vào thế yếu, nghe Huyết Sát nói muốn đào tinh thạch của Duệ Duệ ra. Duệ duệ, tuyệt đối đừng thua, đánh không lại nhất định phải chạy trốn.

Giống như xác minh lời của Tiêu Thời, một giây sau, Huyết Sát cố ý buông lỏng cảnh giác cho Bạch Tư Duệ, vào lúc hắn lại lần nữa tiếp cận Tiêu Thời liền nhanh như chớp mà ra tay, ‘phốc’ một tiếng, tay phải cắm vào vị trí trái tim của Bạch Tư Duệ. Hôm nay Huyết Sát không có ý định chiến đấu, nên mới dùng phương pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất này. Cái kẻ không biết là ngươi hay thi này có hơi phiền toái, quan trọng hơn là y nóng lòng muốn lấy tinh thạch của hắn, nó nhất định sẽ khiến thực lực của y tăng mạnh.

“Không!”

Một tiếng kêu sợ hãi muộn màng vang lên, hai thi rốt cục cũng ngừng lại, xung quanh yên tĩnh một cách chết chóc. Tiêu Thời rốt cục thấy rõ tình hình, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa té xỉu. Bạch Tư Duệ vẻ mặt như thường, chỉ là sắc mặt khó coi. Huyết Sát kéo khóe miệng, đang định siết chặt tay phải.

“Hống!” Tiêu Thời ngập ngừng một lát, nhanh chóng vọt tới bên cạnh hai người, nhào lên người Huyết Sát cắn xuống.

Huyết Sát bị Tiêu Thời làm phân tâm, chỉ trong nháy mắt như thế, đột nhiên cảm giác trái tim đang đập trong tay biến mất rồi. Huyết Sát sững sờ, nhìn về phía Bạch Tư Duệ, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo, nhưng ánh mắt lại giống như rắn độc nham hiểm, chỉ nhìn một cái lại làm Huyết Sát hoảng sợ. Sau đó trước mặt y cái gì cũng không có, giống như vừa nãy chỉ là y nhìn nhầm, chính y một mình lung tung đánh một trận, tay còn buồn cười đưa về phía trước.

Có điều vết máu thơm ngọt trên tay cũng nói cho y biết tất cả những thứ này cũng không phải ảo giác, nhất định tang thi kia có một loại dị năng khác, không, có thể hắn là nhân loại cũng không chừng.

“A a!” Tiêu Thời liều mạng cắn, yết hầu phát ra tiếng nghẹn ngào như dã thú, miệng cắn vào thịt nhưng không ngon như lúc cắn Duệ Duệ, bả vai Huyết Sát như làm bằng sắt vậy, cắn y mà hàm răng đau quá, không hề có chút niềm vui khi cắn thịt.

Dù Huyết Sát có hiếm thấy mà yêu thích Tiêu Thời, nhưng thấy tinh hạch đã nằm trong tay mà lại biến mất cũng không khỏi buồn bực, dùng sức hất văng Tiêu Thời, rống lớn một tiếng: “Hống!”

“Ừm!” Tiêu Thời ngã nhào trên đất đau đớn hừ một tiếng, chưa kịp đứng dậy đã nhìn về phía Bạch Tư Duệ. Hử? Duệ duệ đâu? Tiêu Thời cũng cả kinh, đầu nhanh chóng chuyển động một vòng, xung quanh cũng không thấy bóng dáng Duệ Duệ, chỉ có một mình Huyết Sát mặc đồ đen, đang cuồn cuộn không ngừng tỏa khí lạnh.

Thân thể Tiêu Thời run lên, lúc nãy mới có cảm giác sợ hãi, dù rất lo lắng cho Bạch Tư Duệ, nhưng thân thể vẫn run rẩy, Tiêu Thời nằm rạp trên đất cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, lặng lẽ bò đến bên chân Huyết Sát. Trên đất có không ít vết máu, Tiêu Thời nhìn dọc theo vết máu, phát hiện vết máu đột nhiên bị gián đoạn, duệ duệ giống như là biến mất không còn tăm hơi vậy.

Huyết sát liếc mắt nhìn Tiêu Thời dưới chân, thu tay về, gửi máu đỏ trên tay một cái, đưa tay đến bên miệng như khát máu là liếm một cái, từ máu đỏ trong lòng bàn tay liếm ra được một ít da, đầu lưỡi cũng nhiễm đỏ. Huyết Sát cứ như đang thưởng thức mĩ vị, tinh tế liếm khô tay phải, cúi đầu nhìn Tiêu Thời, đột nhiên dùng sức đạp Tiêu Thời một cước, nói: “Đừng có gây phiền thêm!”

Tiêu Thời trực tiếp bị đạp lăn vài vòng, nhưng cũng không hé răng, nhớ lại cảm giác bị đạp lúc nãy. Hình như có người kéo cậu một cái, là Huyết Sát sao? Ngẩng đầu thấy Huyết Sát nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ chưa từng cúi xuống, ánh mắt nguy hiểm chứa uy hiếp khiến thân thể Tiêu Thời lập tức run lên.

Huyết sát thở dài, nhịn xuống cảm giác không vui trong lòng nhanh chân đi đến bên người Tiêu Thời, ôm lấy cậu nói: “Đi thôi, hôm nay ta sẽ tính toán với ngươi.”

Tiêu Thời thở phào nhẹ nhõm, co người lại để Huyết Sát ôm cậu lên, đầu từ dưới cánh tay Huyết Sát chui ra, nhìn về phương hướng Bạch Tư Duệ biến mất.

Huyết Sát có chút không vui, nhưng cũng không quản Tiêu Thời, nhanh chân đi về phía trước. Chủ nhân của Tiêu Thời xem ra không phải người bình thường, đối với Tiêu Thời cũng đủ chấp nhất, nhất định sẽ còn đến tìm cậu, lần sau nhất định sẽ không để hắn chạy trốn.

Một đám tang thi dồn dập đuổi theo bước chân Huyết Sát, kéo theo một đội ngũ rất dài, thỉnh thoảng còn có con bị rơi lại phía sau. Nhưng lần này Huyết Sát không quản nữa, vẫn đang tìm tòi trong kí ức về dị năng ẩn thân.

Nếu hắn có dị năng ẩn thân thì đúng là rất khó tìm, tên vừa gặp có thể ẩn thân còn có thể ẩn mùi, có điều thời điểm đánh lén cũng bị y bắt được, sát khí của một người không nằm trong phạm vi che giấu của dị năng.

Nhưng mà vừa nãy rõ ràng không còn người này, chủ nhân trước của Tiêu Thời cứ như là biến mất không còn tăm hơi vậy, hoặc là hắn vì tự vệ hoàn toàn không muốn chiến đấu. Trực giác Huyết Sát cảm thấy người này sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, khả năng này cũng bị hắn bỏ qua.

Không đúng, lúc y đá Tiêu Thời, loại cảm giác đó lại xuất hiện, vậy nên y mới thô bạo đá Tiêu Thời ra.

Chủ nhân của Tiêu Thời rõ ràng là nhân loại, trái tim bị thương đối với hắn tổn hại vô cùng, dù hắn có thể che giấu chính mình, cũng không thể trốn đi nhanh như vậy, lẽ nào hắn dịch chuyển tức thời?

Huyết Sát vừa tự hỏi vừa tùy ý mang theo đội ngũ cua quẹo mấy lần, Tiêu Thời vẫn còn chấp nhất nhìn ra phía sau. Huyết Sát mạnh mẽ lật ngược Tiêu Thời lại, lớn tiếng nói: “Đừng nhìn nữa, có nhìn tiếp hắn cũng không xuất hiện đâu, sau này ta là chủ nhân của ngươi, nhìn ta là được rồi.”

Vẻ mặt Tiêu Thời u buồn bi thương, nghe thấy âm thanh Huyết Sát cũng không dám phản kháng, ngẩng đầu nhìn Huyết Sát một cái, nói: “Yêu thích duệ duệ.”

“Hừ!” Huyết Sát hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Bầu không khí quỷ dị ngột ngạt, đội ngũ hơn một ngàn tang thi nhưng không con nào dám hé răng, chỉ có âm thanh quần áo ma sát, cùng tiếng chân giẫm lên mặt cỏ.

Bình luận về bài viết này