☆, Chương 71:
Tiêu Thời dán vào ngực Huyết Sát có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của y, là một hoạt tang thi, so với tử tang thi cùng đẳng cấp thì khó đối phó hơn. Cậu nỗ lực khiến mình bình tĩnh trấn định, khi dán sát vào thân thể Huyết Sát, chóp mũi là dày đặc mùi máu tanh, ngay cả nhịp tim đập của y cũng làm cho cậu sợ hãi. Giống như Huyết Sát cố ý để cậu cảm giác được sự tồn tại của y vậy, dù Tiêu Thời có cúi đầu, sự chú ý vẫn ở trên người Huyết Sát. Thời gian càng lâu Tiêu Thời trái lại càng sợ, phạm vi cùng tần suất run rẩy càng lúc càng nhanh, như một cổ máy đang chấn động.
“Ngươi rất sợ ta sao?” Huyết Sát cúi đầu nhìn Tiêu Thời, từ từ trong phản ứng sợ hãi của cậu có được thỏa mãn rất lớn, cười ha ha vài tiếng, cất cao giọng nói: “Ha ha ha! Không cần sợ ta, chỉ cần không chống cự ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, ta dù sao cũng rất yêu thích ngươi, ngươi rất ưa nhìn.”
Tiêu Thời thấy Huyết Sát nhìn mình thì càng căng thẳng hơn, hai tay kéo chặt ống tay áo còn lại, kéo thật chặt, trên mu bàn tay nhô lên từng khớp xương trắng.
Huyết Sát khẽ nhíu chân mày, không vui nói: “Là chủ nhân cũ của ngươi, ta không thích đồ vật của mình bị người khác đụng vào, bất quá đối với ngươi có thể mở rộng yêu cầu, chỉ cần ngươi đừng tiếp tục nhớ đến hắn là được.”
Huyết Sát tuy rằng nói như vậy, nhưng thật ra nếu Tiêu Thời quá dễ dàng khuất phục y, y trái lại không thích, vị trí của cậu trong lòng y cũng sẽ có khác biệt rất lớn, chỉ xem cậu như vật để tùy tiện vui đùa phát tiết một chút là tốt rồi. Nếu như Tiêu Thời đáng giá để y trả giá, Huyết Sát tất nhiên sẽ tình nguyện thương yêu cậu nhiều hơn, dù sao chỉ có thể nói chuyện thì cũng không uy hiếp gì đến y, sẽ không cướp giật tinh thạch với y, hơn nữa tìm được tang thi đẹp hơn hầu như không có, có thể gặp được Tiêu Thời y liền rất vui vẻ, mặc kệ thế nào, đều coi như y nhặt được bảo bối rồi.
Huyết sát dời mắt, cũng không nói rõ, chỉ đón chờ thái độ sắp tới Tiêu Thời đối với y.
Tiêu Thời mắt mở to nhìn Huyết Sát, yết hầu ngạnh hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Yêu thích duệ duệ.”
Huyết Sát nghe vậy nụ cười càng sâu, tâm tình trái lại càng tốt hơn, cười lớn nói: “Thật sao? Duệ Duệ gì đó chắc là chủ nhân trước kia của ngươi đi, hắn có thể lợi hại hơn ta? Chờ khi ta móc tinh hạch của hắn ra, ngươi sẽ càng sùng bái ta.”
Ánh mắt Tiêu Thời dần hung ác lên, căm tức nhìn Huyết Sát. Huyết Sát lập tức phát hiện, đôi mắt hổ khát máu uy hiếp trừng Tiêu Thời một cái, Tiêu Thời lập tức yên tĩnh, ngay cả rụt người lại cũng không dám làm ra động tác lớn, chầm chậm cúi đầu đưa cánh tay lên, con ngươi cũng từ từ chuyển động, cuối cùng nhìn chằm chằm vào con cừu in trên tạp dề của mình.
Huyết Sát tâm tình rất tốt, ôm Tiêu Thời nhanh chân mà đi, từ xa đã nghe thấy bước chân cuống quít phía trước, kinh nghiệm nói cho y biết đây lại là một nhóm nhân loại muốn chạy trốn sau khi phát hiện ra bọn họ.
Huyết Sát nghĩ thầm bầy tang thi này thực sự là một đám rác rưởi, con người đều sắp trốn hết rồi mà bọn chúng một con cũng không phát hiện. Có điều cũng chính bởi vì bọn chúng là rác rưởi nên Huyết Sát mới giữ lại. Huyết Sát vặn vặn cổ hét lớn một tiếng, thanh âm vang dội, không khí đều như bị sóng âm chấn động đến mức lắc lư.
Bầy tang thi lập tức sôi trào, mỗi một con đều gào thét xông về phía trước. Tiêu Thời cũng nghe hiểu ý tứ của Huyết Sát, nhìn về hướng kia, chỉ thấy mấy chục nhân loại chui ra từ trong mấy bụi cây, nhanh chân chạy về phía trước.
Tiêu Thời thân thể căng chặt, bản năng muốn đuổi theo.
“Ha ha, đói bụng sao? Ngươi không cần phụ trách đồ ăn, chờ lát nữa là có thể ăn ngon.” Huyết Sát nói, mày rậm hơi nhướng, dù vậy cũng không thể làm nhạt đi sát khí trên người y. Tiêu Thời nghe vậy lập tức nhìn về phía Huyết Sát, dục vọng truy đuổi nhất thời biến mất, mắt mở to nhìn Huyết Sát.
Huyết Sát bị Tiêu Thời nhìn đến mức lòng ngứa ngáy khó nhịn, chỉ cảm thấy mặt Tiêu Thời sao lại trắng mịn như vậy, vô cùng mềm mại, lại sạch sẽ thấu triệt, như… như tinh thạch vậy. Không nhịn được, Huyết Sát cúi đầu muốn gặm một cái trên mặt Tiêu Thời. Tiêu Thời vội vàng đẩy cổ Huyết Sát, lại thấy ánh mắt nguy hiểm của y, sức lực trên tay liền nới lỏng. Tiêu Thời không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là trốn tránh, nhưng lại không dám tránh quá rõ ràng chọc giận Huyết Sát. Tiêu Thời cứng ngắc chậm rãi quay đầu, khớp cổ như bị gỉ sắt, chuyển động như bị kẹt, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh ‘cọt kẹt cọt kẹt’.
Tim Tiêu Thời cũng sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi, cảm giác mình lần này thật sự xong đời, hiện tại còn chưa tới giữa trưa, duệ duệ nhất định còn đang làm việc trong ruộng. Thời đại này làm sao vậy, đều lưu hành cơ hữu sao, duệ duệ như vậy thì thôi đi, Lý Văn Tân cùng đại chân giò, không, là Trịnh ca gì đó, cũng là cơ hữu, ngay cả tang thi gặp phải trên đường đều là gay, rút cuộc là do cậu trước đây quá qua loa không phát hiện cơ hữu? Hay là vì tận thế nên mọi người đều biến thành gay hết?
Tiêu Thời bối rối đến mức không biết phải làm gì, đầu còn tự động quay sang một bên, bình thường không tới một giây đã có thể làm được động tác này nhưng cậu lại làm rất lâu, cứ như bị nhấn nút quay chậm vậy.
Bất quá, Huyết Sát lại không tiếp tục nữa, cười to vài tiếng bước nhanh về phía trước.
Tiêu Thời vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước tang thi đã vọt vào trong đám người, nhất thời bị nhân loại đập nát đầu, con thứ hai, người thứ ba đều bị giải quyết như thế. Những người này cũng đã trải qua mấy tháng tận thế, từ lâu thân kinh bách chiến, tuy không quá lợi hại, nhưng vẫn đủ sức đối phó với tang thi như Tiêu Thời. Có điều tang thi số lượng quá đông, cứ một con ngã xuống lại có hai con xông lên, hai con ngã xuống thì mười mấy con xông tới. Phía sau tang thi lại có cường giả làm chỗ dựa, tuy không thể tăng năng lực cho bọn chúng, nhưng cũng khiến bọn chúng đặc biệt dũng mãnh.
Rất nhanh thôi nhân loại sẽ bị tang thi không sợ đau không sợ chết vây nhốt, dưới tình huống như vậy, nếu bị bao vây thì chỉ có một con đường chết. Trận thế của con người lập tức yếu đi, bắt đầu bị thương, sau đó chính là tấn công đến từ một phía. Chiến trường dần dần bị vây quanh bởi một bức tường gió thổi không lọt, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết đau đớn của con người, chìm trong tiếng gầm rú của một ngàn tang thi.
“Hống!” Huyết Sát gầm nhẹ một tiếng, tang thi vây quanh chiến trường từng con một lui lại.
Trên đất đã không còn cỏ dại tươi tốt, tất cả đều ngã rạp, trên đó là những bộ thi thể mới mẻ ngang dọc tứ tung, nhưng không bị xé nát, máu chảy đầy đất. Cây cỏ xung quanh bị đè bẹp nhiễm máu đỏ tươi, nồng nặc mùi máu tanh.
Hai mắt Tiêu Thời nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, ừng ực nuốt nước miếng một cái, liếm liếm môi.
Huyết Sát nhìn Tiêu Thời một cái, đáy mắt bất giác mang ý cười, nhanh chân đi tới.
Chiến trường bị tang thi vây thành một vòng tròn, lộ ra đất trống ở giữa, tang thi muốn nhào tới, nhưng vì sợ hãi dâm uy của thủ lĩnh nên chỉ có thể nuốt nước miếng chờ đợi, chờ đầu lĩnh ra lệnh một tiếng liền vọt vào cướp ăn.
Tiêu Thời bị ôm vào vòng chiến, thấy rõ những khuôn mặt trên đất, nuốt nước miếng dời ánh mắt. Đây là lần đầu tiên cậu ở trạng thái tỉnh táo nhìn thấy người chết, tuy rằng đám thịt này đối với cậu rất mê hoặc, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái, vừa muốn ăn lại không dám.
Huyết Sát không để ý lắm đến biến hóa của Tiêu Thời, vòng quanh thi thể, đánh giá phẩm chất đồ ăn, sau đó chọn một bộ thi thể thiếu niên sạch sẽ.
Huyết Sát lại gầm nhẹ một tiếng, thân thể Tiêu Thời co rụt lại, liền thấy vô số tang thi vọt lên. Những tang thi này rõ ràng năng lực đã rất cường hãn, trước đây chúng có lẽ cũng là đầu lĩnh tang thi, hiện tại thế nhưng ngay cả thịt cũng ăn không đủ no, thân thể cũng hủ bại. Bọn chúng tranh nhau chen lấn xé cướp, thi thể bị bọn họ kéo tới kéo lui, nằm ngang giữa không trung, trong giây lát đã bị chia năm xẻ bảy.
Tiêu Thời nhìn thấy có rất nhiều tang thi bị chen cho mặt đều lệch, còn có cánh tay một con tang thi bị đẩy ra bên cạnh bọn họ, bị Huyết Sát đá một cái bay ra ngoài.
Nhìn ra được những này tang thi cũng giống cậu đều sợ hãi Huyết Sát, dù đang cướp đồ ăn cũng không dám đến gần Huyết Sát trong vòng ba mét, có một đoạn cánh tay bị cắt đứt rơi bên người Huyết Sát, Tiêu Thời liếc nhìn, có chút muốn nhặt, lại bị một con tang thi cẩn thận từng tí một kéo đi mất. Ánh mắt Tiêu Thời di chuyển theo cánh tay nọ, liền thấy con tang thi kia từ từ lui về phía sau, lui về trong bầy mới miệng lớn gặm nhấm cánh tay, trong lúc đó còn vì chú ý Huyết Sát mà suýt chút nữa bị một con tang thi khác cướp đi.
“Này!”
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên phía trên Tiêu Thời, Tiêu Thời sợ đến nhảy dựng, vội vã nhìn qua.
Huyết Sát cởi bỏ quần áo của thi thể, thả Tiêu Thời xuống, nói: “Mau ăn, chờ một lúc sẽ biến thành tang thi.”
Tiêu Thời sững sờ, không nghĩ tới Huyết Sát sẽ để mình độc hưởng một người, khẽ gật đầu một cái, thấp giọng ừm một tiếng.
Tiêu Thời rón ra rón rén, giả vờ tùy ý liếc mắt nhìn chung quanh, thấy chung quanh đều là tang thi, dù cậu chạy trốn nhanh hơn những tang thi này, cũng không thể lao ra khỏi vòng vây, liền chậm rãi ngồi xổm bên cạnh thi thể.
Thi thể rất sạch sẽ, trong núi nguồn nước đầy đủ, xem ra là mới vừa tắm rửa sạch sẽ, mạch máu trên cổ bị cắn ra mấy cái lỗ lớn, chảy rất nhiều máu. Tiêu Thời tham lam hít một hơi, mấy tháng nay cậu phải kìm nén dục vọng ăn thịt, từ lâu đã ức chế đến phát hoảng rồi, nhìn thấy nhân loại thì mỗi một tế bào trong thân thể đều reo hò muốn gặm nuốt.
Nhưng cậu không dám biểu hiện ra dáng vẻ rất muốn ăn, duệ duệ nhất định sẽ đi bắt, cậu sợ duệ duệ chán ghét cậu như vậy, hơn nữa chính cậu cũng có chút sợ, vì lẽ đó chưa bao giờ nhắc đến thịt người, khi đói bụng nhịn một chút rồi cũng qua. Hiện tại có sẵn có thi thể đưa đến tận miệng, Tiêu Thời do dự một lát, cảm giác được sau lưng bị một đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm, vội vã cúi đầu cắn vào cái cổ thi thể, dùng sức hút.
Huyết Sát hài lòng cười, ngồi xổm bên người Tiêu Thời, nhấc một chân của thi thể lên cắn, hàm răng sắc bén lập tức xé đứt thịt. Huyết Sát cắn một miếng thịt, tinh tế thưởng thức, vẻ mặt thích ý có thể thấy được thịt này rất hợp khẩu vị của y.
Tiêu Thời nghe được tiếng nhai nuốt nhìn về phía Huyết Sát, phát hiện y ăn thức ăn khác những tang thi khác, cảm giác rất có kinh nghiệm, cắn một cái cũng không làm máu văng lung tung, tao nhã thích ý như đang thưởng thức rượu đỏ bình thường mà thôi.
“Sao chỉ uống máu? Không thích ăn thiếu niên? Thích ăn nữ sao? Có điều ngực nữ quá khó ăn, ta rất ghét, nếu ngươi thích ta sẽ tìm cho ngươi cái đùi.” Huyết Sát bén nhạy phát hiện ánh mắt Tiêu Thời, tâm tình vô cùng tốt, liền kiên nhẫn hỏi.
Tiêu Thời lắc đầu liên tục, thấy Huyết Sát không hài lòng đáp án này liền vội vàng nói: “Quen rồi, uống máu trước.”
Huyết Sát cười cười, không nói gì nữa, nghĩ thầm hẳn là chủ nhân trước đây không nỡ cho cậu ăn, chỉ cho cậu uống máu, mới nuôi Tiêu Thời thành thói quen như thế. Tang thi kia vô dụng như vậy, ngay cả sủng vật cũng nuôi không tốt, vậy mà tiểu tang thi này còn toàn tâm toàn ý hướng về chủ nhân, xem ra là một tang thi trung thành a.
Thi thể chẳng mấy chốc đã bị ăn thành từng mảnh, Tiêu Thời thấy khối thịt không còn nguyên vẹn cũng cắn một miếng nhỏ, vẽ mặt thỏa mãn chậm rãi nhai, nhận biết cảm giác nhai thịt tươi trong miệng. Huyết Sát nghe thấy âm thanh khác liền liếc nhìn Tiêu Thời, Tiêu Thời lập tức giương mắt nhìn chằm chằm Huyết Sát, phòng bị mà nhìn y, miệng đang nhai cũng ngừng lại.
Ánh mắt Huyết Sát ra hiệu Tiêu Thời tiếp tục ăn, Tiêu Thời lúc này mới quay lưng về phía Huyết Sát tiếp tục ăn. Hầu hết thịt phía dưới đều bị Huyết Sát gặm, chỉ có phần đầu là vẫn còn nguyên vẹn. Tiêu Thời có thế nào cũng không dám ăn mặt người, liền liếm liếm môi, không ăn nữa. Tuy rằng cậu chỉ uống một bụng máu thì có chút không đủ.
“No rồi?” Huyết Sát chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt Tiêu Thời, âm thanh chưa dứt đã ôm lấy thân thể Tiêu Thời, Tiêu Thời giật bắn, hồn cũng sắp bị dọa mất.
“Ừm.” Tiêu Thời gật đầu liên tục, miệng vẫn còn dính máu, xung quanh miệng là một vòng tròn lớn màu đỏ, phối hợp với ánh mắt vì chấn kinh mà dại ra, rất giống một thằng hề.
Huyết Sát xách Tiêu Thời lên, nhìn thấy một vòng máu trên mặt cậu lại cười, ấn đầu Tiêu Thời lại muốn liếm.
“A!” Tiêu Thời lập tức dùng lòng bàn tay đẩy ngực Huyết Sát, trong nháy mắt liền bị động tác lớn mật của mình dọa sợ đến trái tim kinh hoàng, hô hấp dồn dập.
“Buông tay!” Huyết Sát trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hung ác nói.
Tiêu Thời khẽ buông lỏng tay, e ngại nhìn Huyết Sát.
Huyết Sát cũng không giận, nhưng sủng vật phải dạy dỗ, vậy nên mới cố ý làm dáng vẻ tức giận, mặt cũng nghiêm lại. thân thể Tiêu Thời quả nhiên mềm nhũn, hoặc phải nói là thân thể xụi lơ, thân trên hơi ngửa ra sau, may mà Huyết Sát nhanh tay đỡ mới không làm cậu ngã xuống.
Huyết Sát cảm giác được cơ thể Tiêu Thời hơi run rẩy, rất hài lòng với hiệu quả như vậy, lại liếm tới.
Thân thể Tiêu Thời cứng đờ, nín thở nhìn chằm chằm hai mắt Huyết Sát, một cử động cũng không dám, cho dù hiện tại y muốn đè cậu, Tiêu Thời nghĩ cậu cũng không dám phản kháng.
“Hống!” Đúng lúc này, một tiếng rống mang theo tức giận vang lên, cả bầy tang thi đều chấn động, hơn một ngàn tang thi nhất thời im bặt, chỉ có Tiêu Thời vui mừng hô to một tiếng: “Duệ duệ!”
Mặt Tiêu Thời còn đang dán vào miệng Huyết Sát, hai mắt lại tỏa sáng nhìn phía sau y, trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh của Bạch Tư Duệ thân thể liền nghiêng về phía trước một chút, bị Huyết Sát đè lại trong lòng.
Huyết sát cũng dừng một chút, sau đó thản nhiên liếm vết máu cuối cùng trên miệng Tiêu Thời. Quả nhiên là biến dị tang thi, ngày hôm nay thu hoạch thật không tệ, xem ra vào núi là lựa chọn vô cùng chính xác.
Tiêu Thời mừng như điên, nghĩ thầm rốt cục cũng được cứu rồi. Lúc này lại thấy Huyết Sát nguy hiểm nở nụ cười, nhất thời cả kinh.
Y, căn bản không để Duệ Duệ trong mắt!