Kế Hoạch – Chương 68

☆, Chương 68:

Sau khi về nhà Bạch Tư Duệ nấu lẩu ở lầu một, để thuận tiện, hắn trực tiếp dùng ống trúc nấu cơm đặt bên cạnh lòng lửa để nướng, chờ lẩu sôi cơm cũng đã sắp chín.

Tiêu Thời ngồi trên ghế trước cửa liếc Bạch Tư Duệ làm việc, thấy hắn bận bận bịu bịu, đột nhiên có chút đau lòng.

“Anh mệt không?”

Bạch Tư Duệ dùng tay lau mồ hôi trên trán, mặt không biểu tình nói: “Không mệt a.”

Bạch Tư Duệ quả thật có chút mệt, là vì sáng sớm chuyển núi nhỏ vào không gian tiêu hao không ít tinh thần, có điều hiện tại đã khôi phục rất nhiều.

“Vừa nãy đều là anh dùng sức, làm lâu như vậy, nhất định rất mệt đi. Bây giờ còn phải làm cơm, cực khổ rồi.” Tiêu Thời đau lòng nói, nghĩ thầm chờ cậu khỏe rồi về sau bọn họ làm tiếp cậu sẽ phụ trách làm cơm, để Duệ Duệ nghỉ ngơi thật tốt.

Bạch Tư Duệ thân thể cứng đờ, trầm giọng nói: “Không cần, xem ra anh không nên vì thân thể em không khỏe mà tiết chế, sau khi ăn xong chúng ta lại đến mấy phát đi.”

“Ả?” Tiêu Thời nhất thời hơi co cúc hoa, trên mặt hiện lên một chút nhiệt độ, khoát tay áo nói: “Không được đâu, chúng ta vừa nãy đã làm ba lần… Có điều.” Tiêu Thời thấy Bạch Tư Duệ vẻ mặt thành thật, không có ý định thay đổi chủ ý, lại nhỏ giọng nói: “Nếu như anh bắn nhanh một chút… Vậy thì làm đi, cắm lâu phía sau không thoải mái.”

Bạch Tư Duệ suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, không lẽ Tiểu Thời chỉ yêu tinh dịch của mình thôi sao? Vậy hắn tính cái gì a?

Bạch Tư Duệ trầm mặt đi tới trước mặt Tiêu Thời, dùng sức gõ gõ Tiêu Thời đầu, nói: “Tốt, chỉ cần em có bản lãnh kia.”

Tiêu Thời giơ tay bưng đầu nói: “Vậy anh phải bảo đảm là không tức giận.”

“Anh không tức giận.” Bạch Tư Duệ nghiêm mặt trầm giọng nói.

Tiêu Thời vẻ mặt như đưa đám không nói lời nào. Khả năng là hiện tại hắn đã nổi giận rồi, vậy một lát nữa mình phải làm sao? Phải dùng lực hút cho hắn ra sao?

Sau khi cơm chín Tiêu Thời cũng ăn một chút, cảm thấy mùi vị cùng trước đây không khác biệt gì, chỉ là sau khi ăn không có cảm giác thỏa mãn. Đồ ăn còn lại một mình Bạch Tư Duệ ăn sạch, Tiêu Thời nhìn mà tặc lưỡi: “Trước đây anh cũng ăn như thế này sao?”

“Trước đây anh ăn nhiều lắm, có điều bây giờ thì không nhiều, hiện tại anh còn phải nuôi em a.” Bạch Tư Duệ cười nói.

Tiêu Thời vừa nghe liền có chút không vui, cẩn thận ngẫm lại còn đúng là như vậy, cậu vẫn luôn ăn máu của và cái đó của Duệ Duệ, còn không phải là bị hắn nuôi sao?

Giống như phát hiện Tiêu Thời quẫn bách, Bạch Tư Duệ cười ha ha, ôm lấy Tiêu Thời rồi nói: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Thời trong lòng biết ‘nghỉ ngơi’ này không phải đối phương nghỉ ngơi, rũ mắt nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Đã vào tháng năm, sau cơn mưa trời trong, nhiệt độ đã tăng lên. Bạch Tư Duệ chỉ mặc một cái áo sơ mi chữ T tay dài, Tiêu Thời tựa trên ngực hắn cảm giác được một vật nhỏ cứng rắn, làm cậu có chút không thoải mái, Tiêu Thời liền kéo viên đá kia ngoài, tùy ý mở ra xem.

Bạch Tư Duệ không kịp ngăn cản, bước chân dừng một chút, tiếp theo liền cởi giày ôm Tiêu Thời lên lầu, nghe thấy âm thanh hít khí của Tiêu Thời thì cười hỏi: “Thích không?”

Tiêu Thời há to miệng, chậm chập nói: “Anh làm thế nào được? Một khu vực lớn như vậy.”

“Không có gì, sáng sớm nay anh chính là đang bận dời ngọn núi này.” Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời đặt lên giường, chính mình cũng lên theo.

Không gian có một ngọn núi lớn hiện ra nhìn rất hài hòa, không trống trải như cũ nữa, chỉ là có chút hỗn độn. Rất nhiều đất đá thưa thớt rơi dưới chân núi, trôi nổi bên dưới, giống như hình ảnh giọt mưa đang rơi xuống bị nhấn nút dừng tại chỗ. Hàng hóa khác đều dựa theo vị trí bị chiếm mà nằm sát vào, chậm rãi chất đống trên sườn núi, có thứ để dựa vào nên không còn trôi nổi khắp nơi.

“Nhưng mà bên trong có côn trùng, vậy cũng không có chuyện gì sao?” Tiêu Thời lo âu nói.

“Đến lúc đó lại nhìn, chớ suy nghĩ quá nhiều, không phải em còn muốn sao?” Bạch Tư Duệ trầm giọng nói, chẳng biết lúc nào đã cởi quần, nghiêng người đè lên người Tiêu Thời.

“Anh sao lại nhanh như khỉ vậy chứ? Ân a ~ nhẹ một chút.” Tiêu Thời nói xong âm thanh đều thay đổi, uốn éo eo thả lỏng hậu huyệt tiếp nhận ngón tay của Bạch Tư Duệ.

Tiêu Thời ăn mặc quần vận động, tay Bạch Tư Duệ dễ dàng từ quần lót luồn vào, quen cửa quen nẻo tìm tới cái miệng nhỏ khép mở kia. Ngón tay mới chen vào Tiêu Thời còn chưa phát hiện, miệng nhỏ bên dưới đã tự động hút vào.

“Bên trong thật trơn, vừa nãy rửa sạch sẽ, phía sau nước chảy ra rồi đây.” Bạch Tư Duệ trêu đùa nói, ngón tay ở bên trong bừa bãi cào móc.

“Ân ~ em, em không biết.” Màu da Tiêu Thời đẹp hơn một chút, trên mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, cơ bắp cũng đều có chút co giãn mềm mại, cùng người từ trong nước bò ra ngoài lúc đó như hai người khác nhau.

Tiêu Thời ngẩng đầu ngâm khẽ một tiếng, thấy Bạch Tư Duệ chăm chú nhìn mình, trong mắt chỉ có bóng dáng cậu, Tiêu Thời không nhìn kỹ, vội vã nghiêng đầu đi.

Bạch Tư Duệ cúi đầu hôn lên gò má Tiêu Thời, chuyển sang liếm khóe môi cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng né anh, em rất đẹp.”

“Đừng gạt em, giống cương thi thôi.” Tiêu Thời thấp giọng nói.

“Không, em rất đẹp, thật sự.” Bạch Tư Duệ quay đầu Tiêu Thời sang, nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói.

Tiêu Thời cụp mắt, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Bạch Tư Duệ liền chậm rãi mở mắt ra.

Toàn bộ tầm nhìn của Tiêu Thời đều bị Bạch Tư Duệ chiếm cứ, Tiêu Thời cảm thấy Bạch Tư Duệ đen hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng càng thêm cương nghị, một đôi mắt sáng quắc phát quang, rõ rõ ràng ràng phản chiếu ra dáng dấp của cậu. Cậu hiện tại so với trước đây gầy hơn nhiều, gò má vốn đầy đặn đều gầy đi, có lẽ trước đây thịt trên mặt cậu nhiều hơn trên người, nên hiện tại mặt chỉ có chút gầy, nhìn vẫn như bình thường.

Bạch Tư Duệ khẽ mỉm cười, dán vào môi Tiêu Thời khẽ hôn, cũng không vào sâu, đáy mắt mang ý cười nhìn Tiêu Thời nói: “Anh không lừa em đúng không. Dù cho em có mục nát anh cũng không chê em, huống chi em hiện tại đẹp như vậy.”

“Thật sao? Em nhìn đẹp lắm sao?” Tiêu Thời vỡ òa trong nháy mắt, đôi mắt khô ráo dần ướt át.

“Chắc em nghĩ anh thích em vì quan hệ lúc nhỏ đúng không, kỳ thực không phải, coi như chúng ta trước đây không quen biết, nhưng hai năm trước, một khắc khi nhìn thấy em anh vô cùng sửng sốt, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó mới biết em là đứa nhỏ của nhiều năm về trước. Anh nghĩ dù trước đây chúng ta không quen biết anh cũng sẽ thích em, đây là số mệnh an bài. Có điều nếu là vậy thì anh không cần phải cẩn thận như vậy, có thể sẽ khiến em chán ghét đi.” Bạch Tư Duệ ôn nhu vuốt tóc trước trán Tiêu Thời, cúi đầu dán mặt vào mặt Tiêu Thời nhẹ nhàng cọ cọ.

Nghe Bạch Tư Duệ nói Tiêu Thời không biết đáp lại thế nào, nếu như giống lời Bạch Tư Duệ nói, vậy cậu có lẽ cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng hoài nghi nhất định sẽ có. Bọn họ đều là nam, có thể cậu sẽ cảm thấy Duệ Duệ chẳng qua là thấy mình lớn lên đẹp nên đùa bỡn mình, hơn nữa cậu còn có Lâm Linh, vậy thì càng không thể nào tiếp thu được.

“Hiện tại để em thích anh là tốt rồi. Ta thích anh, rất rất thích, thích đến không thể rời bỏ.” Tiêu Thời nhìn Bạch Tư Duệ nói, đưa tay xoa xoa tóc Bạch Tư Duệ, cảm thấy tóc Bạch Tư Duệ rất dài, tóc của mình lại vừa vặn. Duệ duệ có thể giúp cậu cắt tóc, nhưng lại không tự cắt tóc cho mình được.

Bạch Tư Duệ nghe vậy thân thể đột nhiên cứng đờ, vùi đầu ở một bên mặt Tiêu Thời, qua hai giây mới thấp giọng đáp một tiếng, âm thanh rầu rĩ, như đang kìm nén cảm xúc nào đó.

“Để em cắt tóc cho anh nhé, tóc anh thật dài.”

“Đước, có điều anh đều cứng rồi, chúng ta hiện tại nên chuyên tâm làm việc.” Bạch Tư Duệ ngẩng đầu, trên mặt toàn là ôn nhu, một tay nâng mông Tiêu Thời lên dùng sức ưỡn thân một cái, phân thân vận sức đã lâu ‘Phốc’ một tiếng vọt trong huyệt nhỏ của Tiêu Thời.

“Ân a ~” Tiêu Thời lập tức rên rỉ ra tiếng.

“Không phải em muốn anh bắn nhanh một chút sao? Vậy em phải dùng sức mà hút a.” Bạch Tư Duệ cười nhẹ một tiếng, nâng eo rút ra phân thân, lại nặng nề vùi vào.

“A!” Tiêu Thời kêu một tiếng cao vút, căm tức nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Anh đê tiện! Dùng sức như thế em làm sao mà phối hợp, còn nhắm ngay nơi đó mà đâm.”

“Ha, điểm G của em sao?” Bạch Tư Duệ nói xong lại đâm mạnh đến chỗ kia một cái.

“A!” Tiêu Thời lập tức lại kêu lên, thân thể không ngừng run rẩy.

“Thích không?” Bạch Tư Duệ cố ý dừng lại.

“Thích, nhanh.” Tiêu Thời nâng eo hướng về nơi đó đưa đẩy, mơ hồ mài đến chỗ kia, nhưng chỉ như lông chim nhẹ nhàng phất một cái liền không còn, chỉ khiến cậu càng thêm khát vọng.

“Gọi anh.” Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng cọ xát một chút, không ra cũng không vào, cứ treo như thế nói: “Gọi tên của anh.”

“Duệ duệ ~ em muốn ~” Tiêu Thời nhếch miệng một bên thở hổn hển đứt quãng nói.

Phân thân của Bạch Tư Duệ nhất thời lại cứng thêm mấy phần, thanh âm Tiêu Thời chưa dứt Bạch Tư Duệ đã mạnh mẽ đỉnh hông, phân thân hoàn toàn đi vào trong cơ thể Tiêu Thời, khàn giọng nói: “Tiếp tục gọi anh, anh thích nghe lúc em cùng anh làm sẽ gọi tên của anh.”

“Duệ duệ ~ a a ~ nhanh hơn chút nữa ~” Tiêu Thời từ lâu đã quên mình lúc bắt đầu muốn cái gì, thân thể quấn quít lấy Bạch Tư Duệ phóng đãng rên rỉ đòi hỏi.

Không còn nước giảm sốc hai người lại càng làm đến kịch liệt, lá trúc trên nóc nhà đều bị chấn động, phát ra tiếng trúc mỏng manh, lên án chủ nhân hung ác.

“A a! ~~ ngừng ~ chậm một chút… Duệ duệ ~ “

Tiêu Thời âm thanh liền từ đòi hỏi cùng giục đã biến thành cầu xin, Bạch Tư Duệ lần này không thuận theo Tiêu Thời nữa, ôm Tiêu Thời lăn lộn, làm đến âm thanh của cậu liên tục run rẩy.

Toàn thân Tiêu Thời đều nổi lên một mảnh hồng nhạt, tốc độ máu chảy tăng nhanh, bắp thịt cũng biến thành có co dãn, thân thể cũng chậm rãi mềm mại lên, một đôi mắt mông lung nhìn mặt Bạch Tư Duệ phía trên mình, chỉ nhìn thấy một đoàn đoàn màu sắc, ngũ quan của Bạch Tư Duệ cậu đã không nhận rõ nữa.

Sau một tiếng, Tiêu Thời hoảng hốt nhớ tới, tương của mình còn chưa tới tay. Lúc này đều đã muộn, Tiêu Thời đã không biết lần này làm bao lâu, cho dù hiện tại Duệ Duệ bắn cậu cũng thiệt thòi.

Duệ duệ nhất định là cố ý, rõ ràng vừa nãy đều không lâu như vậy. Ô ô ô ~ tương của ta, ta muốn ăn tương ~

Trên sàn nhà bằng trúc nằm hai nam nhân trần trụi, tứ chi triền miên quấn quýt lấy nhau, hai người một đen một trắng, thân thể quấn quýt cùng nhau hiện ra màu sắc tương phản, không ngừng đung đưa lắc lư, mãi đến tận đang lúc hoàng hôn mới hoàn toàn ngừng lại.

Quần áo chăn bông đều bị hai người chen xuống giường, chỉ còn dư lại một tấm nệm cùng ga trải giường bị chà đạp đến không thành hình. Tiêu Thời cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, ngay cả hô hấp đều quên. Bạch Tư Duệ cũng có chút mệt nhọc, nhưng cả người lại dị thường thỏa mãn.

Bạch Tư Duệ cẩn thận nhìn mặt Tiêu Thời, mới qua một lúc khí sắc của Tiểu Thời đã tốt lên nhiều rồi, xem ra tinh dịch đối với Tiểu Thời tác dụng thật không phải tốt bình thường, trách không được lúc trước Tiểu Thời vẫn chưa khôi phục ký ức đối với chuyện này cũng khát vọng như vậy.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: