Kế Hoạch – Chương 56

Chương 56

Edit: Yan
Beta: Yan

Bạch Tư Duệ dùng sức gặm cắn miệng Tiêu Thời, nhiệt tình đến mức giống như đang muốn ăn cậu vậy. Ngay lúc Tiêu Thời có chút thấp thỏm lo âu, Bạch Tư Duệ đột nhiên buông cậu ra.

“Hống.” Tiêu Thời hét lớn một tiếng xoay người bỏ chạy.

Bạch Tư Duệ hô hấp dồn dập, ngực trập trùng kịch liệt, nhìn bóng lưng Tiêu Thời tuy rất không muốn, nhưng lại không đuổi theo.

Lại đến lúc đó, Bạch Tư Duệ lần này không có bất kỳ phản kháng nào, rất thuận theo để tư tưởng tang thi chiếm cứ đại não.

“Gào gừ ~” Tiêu Thời một bên chạy một bên lại có chút bận tâm khi rời khỏi Bạch Tư Duệ, không yên lòng quay đầu lại nhìn một chút.

Vẻ mặt có chút u buồn của Bạch Tư Duệ đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt cao lãnh, mặt lạnh, đôi mắt đỏ ngầu nhưng sáng quắc phát quang, bóng người lóe lên trong nháy mắt liền di chuyển đến phía sau Tiêu Thời, hai tay ôm lấy cậu.

“Tiểu Thời, ngươi muốn chạy đi đâu?” Bạch Tư Duệ dán vào lỗ tai Tiêu Thời nhẹ giọng nói, kéo mặt cậu qua thân thiết một phen.

“Duệ duệ.” Tiêu Thời rụt cổ lại nhẹ giọng kêu lên, cậu cảm giác được khí tràng của Bạch Tư Duệ thay đổi, không còn cảm giác muốn ăn cậu như vừa rồi nữa.

“Ngươi muốn đi đâu? Ta không ôm ngươi đi, có phải ngươi muốn chạy vào sông không?”

Phương hướng Tiêu Thời chạy chính là dòng sông, nhìn tư thế của cậu hoàn toàn không có ý tứ đổi hướng, nếu muộn vài giây, Tiêu Thời chắc đã trực tiếp chạy vào trong sông rồi.

Bạch Tư Duệ nhìn chung quanh một chút, bén nhạy cảm giác được không khí nơi này có biến hoá rất lớn. Xem ra nhân loại kia vào lúc mình nghỉ ngơi cũng không nhàn rỗi đây, thật không hiểu nổi hắn, chạy tới chạy lui, nơi này một chút hơi người cũng không có, làm sao nuôi Tiểu Thời.

Bạch Tư Duệ nghĩ như thế lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, không còn nhân loại để Tiểu Thời ăn, hắn chỉ có càng cố gắng thỏa mãn cậu mới được a.

“Tiểu Thời không chạy.” Tiêu Thời thấp giọng nói, uốn éo thân thể bị ôm chặt. Chạy xa sẽ làm mất duệ duệ, cậu chỉ dự định duy trì khoảng cách an toàn thôi.

Bạch Tư Duệ đối với việc sau khi mình tỉnh lại Tiêu Thời không xa cách hắn cảm thấy rất vui vẻ, buông Tiêu Thời ra hỏi: “Tiểu Thời hôm nay có nói yêu thích hắc duệ duệ không?”

“Ừm.” Tiêu Thời đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại trả lời rất khẳng định nói: “Yêu thích hắc duệ duệ.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tư Duệ hiện ra nụ cười, huyết Sắc trong mắt cũng lộ ra mấy phần vui sướng, nhìn hai mắt Tiêu Thời nghiêm túc nói: “Ta cũng yêu thích ngươi, Tiểu Thời.”

“Hống a.” Tiêu Thời hoàn toàn yên lòng, vui vẻ rống to.

Bạch Tư Duệ tâm tình tốt cũng không muốn gây thêm phiền phức cho một “chính mình” khác, không mang Tiêu Thời rời đi, ôm cậu ở trên tảng đá phủ ánh trăng ngủ một đêm.

Hai người ba tư tưởng cứ như thế yên ổn. Ban ngày Bạch Tư Duệ dựng phòng ốc, buổi tối Bạch Tư Duệ liền quấn quít lấy Tiêu Thời làm các loại vận động không hài hòa, xong liền bò đến trên đỉnh ngọn núi hấp thu tinh hoa nguyệt quang, kẹp ở giữa hai người, Tiêu Thời vẫn không phát hiện duệ duệ tinh phân, chỉ biết duệ duệ ban ngày rất bận, thế nhưng cũng rất ôn nhu, buổi tối duệ duệ sẽ cho cậu ăn chân giò hun khói, chỉ là cậu đã ăn no rồi còn vẫn uy, khiến cậu không thể nghỉ ngơi thật tốt.

Có điều Tiêu Thời không để ý chút nào, vừa ngủ vừa ăn, đây là kĩ năng gần đây cậu mới học được.

Rừng trúc nơi này có cây cao kích thước to bằng nắm tay, khoảng cách mọc cũng rất thưa thớt, Bạch Tư Duệ rất nhanh đã dọn dẹp được một chỗ để dựng nhà, chỉ bỏ ra năm ngày, trong đó có hai ngày chỉ dành để thiết kế.

Ngôi nhà được dựng giữa rừng trúc, mơ hồ nghe được tiếng nước, cũng sẽ không quá ồn ào. Là một nhà nhỏ hai tầng một trệt, chiếm diện tích chỉ có hai mươi, ba mươi mét vuông. Nóc nhà bốn phía có hai vòng cung tròn không đều nhau, xây dựng như vậy là bởi vì bốn gốc trúc đều giữ nguyên không chặt bỏ, mỗi cái đều được đẽo một góc gắn liền với cái khác, bên trên còn mang theo từng đám lá trúc xanh đậm, vừa mỹ quan lại có tác dụng cố định.

Vì muốn cách nhiệt, Bạch Tư Duệ làm nóc nhà thành ba tầng kép, hai tầng là cây trúc hoàn chỉnh, tầng trên cùng là dùng cây trúc chẻ làm đôi xếp chồng lên, trời mưa nước cũng ẽ không chảy được vài nhà.

Lầu một là nhà bếp cùng phòng khách, sàn nhà chính là đất bằng, Bạch Tư Duệ dùng cái xẻng san bằng một chút liền xong. Lầu hai là một phòng ngủ lớn, ba mặt phòng ngủ đều có cửa sổ, mở hết toàn bộ thì rất thông gió, sàn nhà là từng cây từng cây trúc lớn xếp thành, giường trực tiếp trải trên sàn, mùa hè sàn nhà sẽ trực tiếp làm chiếu ngủ.

Bạch Tư Duệ xây xong nhà, lại bắt đầu thu thập muốn trồng trọt, cả ngày đều bận bịu bận bịu, trong khoảng thời gian này lại làm cho ngôi nhà thêm một vài gia cụ giản dị, nhìn càng ngày càng có cảm giác gia đình, Bạch Tư Duệ cảm giác rất có cảm giác thành công.

Thời gian cứ như thế nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng, ruộng nước cùng ruộng cạn Bạch Tư Duệ đều đã trồng xong, còn trước cửa nhà trồng cây ăn quả và hoa màu, các loại khoai tây, cây ớt, cà và rau xanh tổng cộng mười mấy loại.

Có một nửa giống không có động tĩnh, còn có một nửa đều nẩy mầm, lớn lên rất tốt. Thế nhưng vì Bạch Tư Duệ thấy hạt giống nhỏ, một miếng đất nhỏ liền bỏ một bao hạt giống, lúc mới nảy mầm còn không cảm thấy có gì không đúng, lớn chút rồi mới thấy chúng chen ở cùng nhau, Bạch Tư Duệ rút rất nhiều mầm mang ra trồng trên đất trống, mấy tiếng liền không có động tĩnh, qua hôm sau đã hoàn toàn không còn sinh cơ.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Thời lúc bắt đầu còn có thể một tấc cũng không rời theo sát Bạch Tư Duệ, không đến mấy ngày cảm giác được Bạch Tư Duệ sẽ không rời đi nữa Tiêu Thời mới yên lòng, bắt đầu ở phụ cận cách đó trăm mét chơi đùa.

Tiêu Thời thường phát ra tiếng rống, Bạch Tư Duệ một chút liền có thể nhìn thấy, cũng không lo lắng, chỉ khi nào thấy bộ dạng cậu chơi đùa đến dơ người rồi mới kêu to nhắc nhở một tiếng, sau đó Tiêu Thời liền bạch bạch bạch chạy về. Có lúc còn có thể cắn một hai con thỏ, gà rừng, động vật trở về.

Ban ngày Bạch Tư Duệ tuy bận, thế nhưng trong lòng dị thường thỏa mãn, nhưng Bạch Tư Duệ buổi tối tuy rằng quá thanh thản, nhưng cũng gặp phải ngoại trừ một “chính mình” khác ở ngoài to lớn nhất cảnh khốn khó. Không, phải nói là cả cộng đồng tang thi đều khốn khó, trời bắt đầu thay đổi.

Ánh sáng mặt trăng đang có xu thế yếu đi.

Có thể vẫn chưa có nhân loại nào phát hiện, nhưng một ít Tang Thi Biến Dị đều phát hiện mặt trăng không bình thường. Vừa mới bắt đầu bọn họ đều không coi đó là chuyện to tát, nhưng càng về lâu dài, mặt trăng vẫn không khôi phục bình thường, năng lượng trái lại lại yếu đi một chút, tang thi lúc này mới nôn nóng lên.

Buổi tối, Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời bò lên đỉnh ngọn núi hấp thu Nguyệt Quang tinh hoa, ban ngày bộ thân thể này mệt nhọc chỉ cần hắn chữa trị dưới ánh trăng hơn nửa canh giờ liền có thể khôi phục, đây cùng là nguyên nhân khiến ban ngày Bạch Tư Duệ vẫn không cảm thấy mệt mỏi.

“Tiểu Thời, ngươi có phát hiện ra không?” Bạch Tư Duệ tùy ý hỏi. Dù mặt trăng có trở nên yếu đi, thân thể đã có năng lực cũng sẽ không biến mất, chỉ có thể tranh thủ ánh trăng thật chăm chỉ tu luyện. Chỉ là không biết giờ sẽ như thế nào, hắn có thể sức yếu, có thể hay không thoái hóa?

“Gào gừ?” Tiêu Thời nghi hoặc nghẹn ngào một tiếng.

Tiêu Thời không biết những biến hóa này, chỉ cảm thấy sưởi Nguyệt Quang thật thoải mái, thân thể cũng có tinh thần hơn một ít.

“Không phát hiện sao? Cũng đúng, ngươi vốn tu luyện chậm, tự nhiên không cảm giác được những biến hóa vi diệu này. Năng lực thấp đối với Nguyệt Quang ỷ lại cũng sẽ nhỏ hơn một chút đi.” Bạch Tư Duệ cười cợt nói.

Trong lòng Bạch Tư Duệ có chút bất an. Vấn đề tang thi khác lo lắng đối với hắn có thể không có gì lớn, nhưng thân thể hắn có hai loại năng lực, chỉ cần hắn yếu đi, một loại khác năng lực sẽ lấy tư thái cường giả áp chế hắn lại, có thể hắn sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.

Hai mắt Bạch Tư Duệ đỏ ngầu thẳng tắp nhìn về phía mặt trăng, nhìn đến đôi mắt của hắn càng ngày càng đỏ tươi.

Có điều chỉ bằng việc bọn họ bây giờ có thể lực cách biệt, tư tưởng kia muốn áp chế hắn lại cũng không thể, hơn nữa năng lực của hắn tốc độ tăng trưởng nhanh hơn đối phương quá nhiều, coi như không còn Nguyệt Quang trợ giúp, thì cũng không thể hậm hơn bao nhiêu so với hắn, huống chi hiện tại mặt trăng vẫn còn rất mạnh mẽ, có thể chẳng mấy chốc sẽ khôi phục bình thường.

Bạch Tư Duệ không biết hiện tại mặt trăng mới là không bình thường, cũng không biết chính mình mỗi lần dễ dàng đoạt quuyền chủ đạo khống chế thân thể nguyên nhân là vì đối phương hoàn toàn phóng túng cho. Nhân loại Bạch Tư Duệ năng lực xác thực không bằng tang thi Bạch Tư Duệ, nhưng năng lực của bọn họ cách biệt không quá lớn, nếu như mặt trăng không khôi phục bình thường, tình huống của tang thi Bạch Tư Duệ sẽ có chút gay go.

Hiện tại là thời kì mùa xuân, nhóm lúa nước đầu tiên được Bạch Tư Duệ trồng thành công vào trong ruộng nước, chỉ còn sót lại gần một nửa, một mảnh ruộng lúa không lớn không nhỏ thưa thớt mọc ra, nhìn có chút keo kiệt.

Bạch Tư Duệ chọn địa phương thật sự rất tốt, rất nhanh đã có những người khác vừa ý nơi này, tiểu bồn địa yên tĩnh vào một ngày nào đó bỗng náo nhiệt lên.

Ở đồng ruộng làm lụng, Bạch Tư Duệ cách thật xa liền nghe thấy âm thanh nhân loại trò chuyện ầm ĩ, lúc này Tiêu Thời chính ngồi xổm ở bên trong điền câu ăn cỏ, một chút cũng không cảm giác được có nhân loại.

Bạch Tư Duệ không quản, liếc mắt nhìn liền thu hồi sự chú ý. Lại không nghĩ rằng bọn họ cũng ở tại nơi này, ngày này Bạch Tư Duệ rửa tay chuẩn bị về nhà làm cơm, mấy người kia đầu tiên là tò mò đi tới, thấy rõ dáng dấp của bọn họ liền rít gào lên chạy trốn.

Bạch Tư Duệ liếc nhìn Tiêu Thời ngồi xổm ở bên cạnh mình hơi nghi hoặc một chút. Tiểu Thời hiện tại rất bình thường a, không nhìn đến hàm răng sẽ không nhìn ra là tang thi, bọn họ cùng nhau sinh hoạt ở trong núi càng giống nông dân đi, những người này sao lại đột nhiên chạy? Lẽ nào những người này biết bọn hắn?

“Hống! Ta thịt!” Tiêu Thời nghe thấy âm thanh nhân loại liền sững sờ, sau khi phản ứng lại vội vã đuổi theo, trong miệng rống lớn kêu.

Mấy người kia vừa nghe thấy âm thanh tang thi thì chạy trốn càng nhanh hơn, hét to tang thi.

Tốc độ của Tiêu Thời so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng không bằng nhân loại hiện tại bình quân năng lực cũng tăng lên không ít, đuổi một đoạn đường liền cách bọn họ càng xa hơn.

Bạch Tư Duệ rửa tay sạch sẽ, nhanh chóng đuổi tới bên người Tiêu Thời, cười nói: “Muốn ăn?”

“Hống hống!!” Tiêu Thời lôi kéo cổ họng hướng trước mặt nhân loại gào thét hai tiếng, sau đó nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Thời đói bụng, muốn ăn bọn họ.”

“Vậy thì đi thôi, anh ôm em.” Bạch Tư Duệ nói xong liền ôm ngang Tiêu Thời lên, nhưng không trực tiếp đuổi theo bọn họ, mà là duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo.

Bạch Tư Duệ nghĩ trong lòng, những người này số lượng rất nhiều, nói không chừng thật sự là có người quen, trước tiên đi theo bọn họ đến sào huyệt xem một chút đi. Bạch Tư Duệ cũng có thể tự mình tìm đi, nhưng hiện tại sẵn có người dẫn đường, Bạch Tư Duệ tất nhiên không tự vất vả bản thân.

Tốc độ của Bạch Tư Duệ nhanh hơn rất nhiều, lại phối hợp với Tiêu Thời hưng phấn gầm rú, mấy người kia tốc độ nhất thời tăng nhanh một bậc, như một tổ bị dã thú truy thỏ, rất nhanh sẽ mang theo Bạch Tư Duệ tiến vào nơi ở của bọn họ.

Thì ra đúng thật là người quen, cư nhiên là bọn Đồng Vũ Đông, hơn một tháng không thấy, gã lại tìm được một đội ngũ mới. Còn những người trong đội ngũ kia, Bạch Tư Duệ cũng nhớ vài người, hắn chính là từ trong miệng bọn họ biết thân thể mình còn có một tư tưởng.

2 bình luận về “Kế Hoạch – Chương 56”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: