Chương 57
Edit: Yan
Beta: Yan
Nhân loại bị Bạch Tư Duệ cùng Tiêu Thời truy đuổi cứ cho rằng chạy về được đội ngũ là không sao, chí ít tang thi nhất định sẽ dời mục tiêu đi, bọn họ cũng an toàn rất nhiều.
Cho nên bọn họ liền cứ thế đem tang thi dẫn vào cửa nhà, làm vẻ mặt người bị hại đối mặt với đội hữu, đối với các đồng đội nhìn họ bằng ánh mắt oán hận bọn họ không có bất kỳ xấu hổ nào, so với mạng của mình, bằng hữu tính là gì, đổi lại là bọn họ, họ cũng như thế sẽ làm như vậy, mọi người ai cũng vậy.
Lúc này chính là thời gian ăn cơm tối, mọi người tụ tập ở cùng nhau, Đồng Vũ Đông cũng ở bên trong, đang cùng Trịnh Dã Lý Văn Tân và một vòng người vây thành chờ ăn cơm, thấy thấy bọn họ liền sửng sốt, ánh mắt không tự chủ ở trên người bọn họ liếc tới liếc lui.
Đồng Vũ Đông dẫn dắt đội ngũ này quả thực là việc ngoài ý muốn, dị năng giả trong đội ngũ này ỷ vào bản lãnh của mình mà làm xằng làm bậy, những người khác sức yếu chỉ có thể oán hận nhưng lại không thể phản kháng, bọn họ có gần trăm người, vật tư quá nhiều, Đồng Vũ Đông mang đi không hết tất cả mọi thứ, nên không thể làm gì khác hơn là đáp ứng đám người xin dựa dẫm này, sau đó lấy các loại mưu kế thu thập đội ngũ này.
Trong đó mỹ nhân kế chiếm đầu, dù sao năng lực của gã cũng không thương tổn được dị năng giả hệ công kích.
Đội ngũ có một nửa người không phục bọn họ, phần lớn đều là đám người quản lý trước đó cùng tay sai của bọn chúng, nhưng đại cục đã định, bọn họ cũng chỉ đành khuất phục, Đồng Vũ Đông không yên lòng những người này, đối với nửa số người còn lại cũng không tin, một nửa người xin dựa dẫm vào gã thay đổi góc độ mà nhìn cũng là những kẻ phản bội, hơn nữa đám người này còn hình thành thói quen tư lợi cho mình.
Đồng Vũ Đông không thích những người này, chí ít ở chung nửa tháng nhưng vẫn chưa có ấn tượng tốt với bất kì kẻ nào, có lẽ những người có phẩm chất tốt sớm đã bị thế giới này đào thải rồi đi.
Bạch Tư Duệ thả Tiêu Thời xuống, khá là bất đắc dĩ nói: “Không biết là do hiện tại người còn sống quá ít, hay là thế giới này thực sự là quá nhỏ, chúng ta lại đụng mặt những người này. Tiểu Thời, em muốn ăn cái nào? Chúng ta bắt nhanh lên một chút.”
Trời đã sắp tối rồi, hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc được việc ngăn cản cái tư tưởng kia chiếm cứ thân thể, nếu như hắn đột ngột tỉnh lại thì quả thực là nguy rồi, hắn không nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Thời đi.
“Hống hống!! Duệ duệ.” Tiêu Thời rất lâu rồi không nhìn thấy vậy gì còn sống ngoại trừ Bạch Tư Duệ, hiện tại hưng phấn dị thường, nắm tay Bạch Tư Duệ muốn lôi kéo hắn xông về phía trước. Nghe thấy Bạch Tư Duệ nói hai mắt không khỏi sáng ngời, ánh mắt đảo qua từng nhân loại bất đồng, cuối cùng dừng lại ở một đám người Đồng Vũ Đông.
Lý Văn Tân thân thể run lên, trốn đến bên người Trịnh Dã tay cầm thật chặt tay gã. Trịnh Dã cũng không liếc nhìn cậu ta, chỉ động viên vỗ về nắm chặt bàn tay run rẫy trong tay, một đôi mắt tĩnh mịch lóe lên mấy phần kiên định ý chí nào đó.
Lý Văn Tân an tâm rất nhiều, nhưng giây tiếp theo lại lâm vào hoảng sợ càng sâu.
Ánh mắt Tiêu Thời ở trên người Lý Văn Tân chuyển động, lại nhìn một chút một đứa nhỏ bên trong đám người kia, cuối cùng dời mắt, chỉ vào Lý Văn Tân đối với Bạch Tư Duệ nói: “Duệ duệ, ta muốn hắn.”
Lý Văn Tân đầy mặt kinh hoảng, thân thể gắt gao dính sát đến bên cạnh Trịnh Dã. Trong mắt Trịnh Dã lệ khí thoáng hiện, nghiêng người che Lý Văn Tân ra sau, một mặt phòng bị mà nhìn Bạch Tư Duệ.
Đồng Vũ Đông cũng nhíu nhíu mày, có chút ảo não mình trước đó từng để cho Lý Văn Tân đi tắm cho tang thi, tang thi này lúc trước đây còn hướng về Lý Văn Tân và Trịnh Dã mà gầm rú, nhất định là khi đó liền nhớ kỹ bọn họ đi.
“Được.” Bạch Tư Duệ một chữ quý như vàng, lời còn chưa dứt chỗ hắn đứng liền không còn bóng người, chỉ thấy một cái bóng mờ, Bạch Tư Duệ đã lôi một người trở về, chính là Lý Văn Tân.
Đoàn người nhất thời hét chói tai, bọn họ ngay cả động tác của Bạch Tư Duệ đều không thấy rõ, sự tình liền kết thúc, ngay cả Đồng Vũ Đông cũng không kịp ngăn cản.
Bạch Tư Duệ vội vã muốn rời đi, đem người kín đáo đưa cho Tiêu Thời rồi nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi thôi.”
“Hống hống.” Tiêu Thời vui vẻ tiếp lấy nhân loại, chăm chú ôm vào trong ngực.
“A, đừng ăn ta.” Âm thanh của Lý Văn Tân như bị chặn trong cổ họng, lúc những người khác rít gào cậu ta lại không thể phát ra âm thanh, hiện tại mới đột nhiên tuôn ra một tiếng thét cực kỳ sợ hãi, run lập cập mà nói, ngay cả lá gan phản kháng cũng đều không có, dựa vào tang thi ôm, cậu ta mới không té ngã.
“Không được!” Đại hán râu ria rậm rạp lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoảng, bước nhanh đuổi theo hướng Bạch Tư Duệ rời đi, nói: “Đừng ăn cậu ấy, muốn ăn cứ ăn ta đi.”
Lời vừa nói ra mọi người đều cả kinh, Đồng Vũ Đông khó mà tin nổi nhìn Trịnh Dã, dù sớm biết quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên lại tốt đến trình độ như thế này. Đồng Vũ Đông biết rõ quan hệ của Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ, lại nhìn hai người bọn họ, đột nhiên có suy đoán, nhưng mặc kệ thế nào, tự đáy lòng Đồng Vũ Đông vẫn rất khâm phục tình cảm của bọn họ. Nếu có người cũng đối với gã thâm tình như vậy, cho dù là một nam nhân cũng không phải khó tiếp thu như vậy đi. Có điều, nam nhân thì gã không có cơ hội thử nghiệm đâu, bởi vì gã đã bị một gia hỏa khó chơi chú ý rồi.
Bạch Tư Duệ nhíu mày, hắn nhớ người này, vậy thì cho gã một cơ hội vậy. Bạch Tư Duệ trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tiêu Thời, đang muốn hỏi cậu có nguyện ý hay không, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Tiêu Thời cười đến rất vui vẻ, ôm nhân loại nhẹ nhàng liếm láp, không có ý tứ muốn ăn, so với hắn còn thân mật hơn một chút.
Bạch Tư Duệ mím mím môi, càng thêm tán thành ý của Trịnh Dã.
“Tiểu Thời, cái này thịt ít, đổi cái khác đi.”
Tiêu Thời ôm chặt lấy Lý Văn Tân, kiên định nói: “Không.”
Cậu phải nuôi ở nhà chơi.
Nhưng là như vậy cậu sẽ không có ăn a.
Tiêu Thời không liếm người nữa, lấy lòng nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Còn muốn.”
Bạch Tư Duệ thoải mái một chút, lạnh lùng liếc nhìn Lý Văn Tân, nói: “Không được, em ăn không hết.”
Lý Văn Tân không có tinh lực để ý tới hắn, đã sớm bị sợ đến cả người như nhũn ra, nghe thấy âm thanh của Trịnh Dã lại đột nhiên có khí lực, la to: “Không, anh đừng tới đây, Trịnh ca.”
Tỉnh cảnh sinh ly tử biệt như thế này khiến mọi người ở đây đều bị cảm hoá, lo lắng cho tính mạng của bọn họ.
Đồng Vũ Đông lắc người một cái kéo cánh tay Trịnh Dã, nhìn Bạch Tư Duệ nói: “Dùng ta để đổi đi, hai người này nếu mất đi người nào bọn họ phỏng chừng đều sống không nổi đâu.”
Đồng Vũ Đông nói khiến mọi người kinh ngạc, người bị tang thi bắt đi là người nào a? Dĩ nhiên để hai cường giả lấy mạng đổi mạng.
Không nói tới Trịnh Dã, ngay cả Lý Văn Tân đều sửng sốt. Lão đại làm sao lại làm như vậy? Quan hệ của bọn họ cũng không tốt đến vậy a.
Đồng Vũ Đông nói đến mức dửng dưng như không, tựa hồ đối với Lý Văn Tân không quá để ý, kéo Trịnh Dã sau đó cười hướng về phía Bạch Tư Duệ đi qua.
Tiêu Thời nghiêng đầu, nghĩ một lúc, rốt cục nghĩ ra người này, nhỏ giọng nói: “Đông đông.”
Bạch Tư Duệ liếc nhìn Tiêu Thời hơi nở nụ cười, đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo. Hắn vốn không muốn tính toán cùng Đồng Vũ Đông, nhưng Tiêu Thời nếu như yêu thích gã, người này hắn liền không thể lưu lại.
Trên người Bạch Tư Duệ có sát khí, Đồng Vũ Đông tựa hồ có chút chần chờ, Bạch Tư Duệ nhìn sắc trời đã tối, có chút nóng nảy, vừa muốn chủ động xông lên thì bất ngờ phát sinh.
“Hống.” Một tiếng tang thi gầm rú vang lên, nơi chân núi chạy tới một nữ nhân quần áo đơn bạc, quay về Bạch Tư Duệ gào thét.
Mọi người nhất thời lại sốt sắng lên, lại tới thêm một cái tang thi, điều này đại biểu trong bọn họ lại có một người sẽ bị cho là đồ ăn mà bắt đi.
Đồng Vũ Đông nhưng ánh mắt lại sáng lên, vui vẻ nói: “Em rốt cục đến rồi! Tiểu linh, tôi biết ngay em còn ở phụ cận mà.”
Đây chính là thi mỹ nhân kế tối thượng của Đồng Vũ Đông, dựa vào nàng giải quyết mấy dị năng giả công kích đứng đầu của đội ngũ này, còn lại hai dị năng giả thấy tình thế không ổn liền hoảng loạn chạy trốn. Có điều mấy tên lão đại kia chỉ bị Lâm Linh cắn một cái, sau khi được cứu đi đã biến thành tang thi, dù không không phải Biến Dị Tang Thi thì thực lực cũng không kém, khoảng thời gian này đang len lén ở quanh đội ngũ bắt không ít người.
Theo những người chứng kiến miêu tả thì một tang thi trí lực không thể nào biết lén lút bắt người, nhất định là hai dị năng giả kia bắt đi, chậc ~ lại cùng tang thi như nhau thôi.
Đồng Vũ Đông nghĩ như thế liền đối với việc mình cùng tang thi ở cùng nhau lại an lòng một chút, không thấy trước mắt còn có kẻ đồng tính nhân thi luyến à, tuy rằng hiện tại đều đã là tang thi rồi. Xem ra gã cũng phải cẩn thận a, nếu không kế tiếp sẽ biến thành bọn họ từ nhân thi luyến biến thành thi thi luyến. Có điều tiểu Linh so với Tiêu Thời thông minh hơn nhiều, hẳn là sẽ không tùy tiện cắn mình đi!
Quả nhiên là phúc vô song chí họa vô đơn chí, theo tiếng Lâm Linh hống, một nơi khác cũng như đáp lại mà rống to một tiếng, chính là lão đại trước đó của đội ngũ này, hiện tại đã biến thành tang thi.
“Hống hống hống!!!”
“Hống hống hống hống!!”
Tiêu Thời bị mấy tiếng gào của tang thi xung quanh ảnh hưởng, cũng lộ ra vẻ mặt hung ác, giống như thi hát mà gầm rú, cậu đã hoàn toàn không bị thuần phục nữa, tang thi thoát khỏi trói buộc công kích nhân loại là bản năng. Ngược lại cậu có duệ duệ, muốn ăn cái gì tìm hắn là được.
Theo sau lão đại tang thi là hai dị năng giả thấy trốn không được liền thẳng thắn nhảy ra ngoài, tình cảnh nhất thời càng rối loạn, đoàn người như muốn nổ tung.
Hai người một thi này mục đích không phải một người, mà là tất cả mọi người, đám người sợ hãi không khống chế được, cầm vũ khí chạy trốn tứ phía.
Trong hỗn loạn, Lâm Linh lấy thân che trước mặt Đồng Vũ Đông, gào thét hướng Bạch Tư Duệ nhào tới.
Bạch Tư Duệ nhìn thấy Lâm Linh có chút đau đầu, hơn nữa tốc độ của cô hình như lại nhanh hơn một chút, tuy không bằng được với dị năng giả tốc độ, nhưng so với người và tang thi bình thường đều nhanh hơn nhiều.
Bạch Tư Duệ trong lòng biết có Lâm Linh ở đây hắn giết không được Đồng Vũ Đông, cùng cô so một chiêu liền lập tức lui lại, trong lúc này Đồng Vũ Đông nhân cơ hội vòng qua phí sau bọn họ, cướp đi Lý Văn Tân trong lồng ngực Tiêu Thời.
Đồng Vũ Đông tốc độ quá nhanh, người bị cướp đi rồi nhưng Tiêu Thời vẫn không phản ứng lại.
“Hả?” Tiêu Thời nhìn ôm ấp rỗng tuếch một chút, bỗng nhiên hoàn hồn, hướng về Đồng Vũ Đông đuổi theo, lúc này mới lộ ra vẻ giận dữ thật sự.
“Tiểu Thời, đừng có chạy lung tung!” Bạch Tư Duệ đang muốn đi đuổi theo, đột nhiên đầu đau đớn, lúc này mới phát hiện trời đã tối.
Bạch Tư Duệ động tác dừng một chút, không tới mấy giây sau liền quyết định từ bỏ quyền giữ lấy thân thể, bởi vì đối phương mạnh hơn hắn.
Chờ tang thi Bạch Tư Duệ tỉnh lại, còn chưa hoàn hồn, liền bị Lâm Linh quấn lấy, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, bụng đã trúng vào một móng vuốt rồi.
Tình huống này là thế nào? Bạch Tư Duệ một bên tránh né Lâm Linh công kích một bên dư quang của khóe mắt đem tất cả xung quanh thu hết vào đáy mắt.
Thực lực của hắn so với ban ngày mạnh hơn, cùng Lâm Linh giao thủ cũng không chật vật như vậy, chỉ là Tiểu Thời đi đâu rồi?
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ nhất thời khó có thể thoát thân, không thể làm gì khác hơn là sốt ruột hô to.
Trong hỗn loạn Tiêu Thời không chú ý tới mình cách Bạch Tư Duệ càng ngày càng xa, khoảng cách của bọn họ có không ít người, vẫn gào thét chạy theo Đồng Vũ Đông.
Tình huống hỗn loạn này khiến Bạch Tư Duệ rất buồn bực, ra tay càng thêm tàn nhẫn, ngay cả Lâm Linh đều có chút không chống đỡ được. Tang thi chết tiệt này, liều chết với hắn đúng không, vậy trước tiên giải quyết nó đi.