Có đầy đủ nước, Bạch Tư Duệ ở bờ sông dựng một cái bếp giản dị nấu bữa cơm trưa phong phú.
Phần của Tiêu Thời Bạch Tư Duệ chuẩn bị riêng, làm thanh đạm một chút, đợi hắn ăn xong, đồ ăn của Tiêu Thời cũng vừa vặn hạ nhiệt, Bạch Tư Duệ nhỏ một ít máu của mình lên, một muỗng cơm nhỏ một ít máu đút cho ăn. Tiêu Thời liên tiếp ăn bốn bát, một chút cũng không có ý tứ dừng miệng. Bạch Tư Duệ nhìn đến đau lòng, mấy ngày trước chắc là đói bụng đến thảm đi.
Ăn xong cơm trưa, Bạch Tư Duệ dẫn Tiêu Thời đi sâu vào trong núi tản bộ, tiêu thực xong liền cõng cậu lên lưng, đi nhanh xuyên qua cây cối trong rừng.
Bạch Tư Duệ bước chân vội vã, trong lòng lại dị thường bình tĩnh.
Rốt cục đã có thể cùng Tiểu Thời an ổn sinh sống.
Văn minh của nhân loại đã bị phá hủy sạch sẽ, không nói đến vô số ngành nghề còn có thể phát triển trở lại hay không, dù cho mỗi loại ngành nghề đều có người, nhưng tổng số người cũng chỉ bằng 1% trước đây, điểm này nhìn từ tỉ lệ gặp phải tang thi và con người liền có thể thấy được.
Bạch Tư Duệ phỏng đoán nhân loại và tang thi đại khái là so một với mười, nhiều tang thi như vậy đều dựa vào một phần mười người này, nếu như nhân loại vẫn còn tiếp tục như thế, một năm sau có thể chỉ còn lại một phần mười, những người còn tồn tại sau cùng đều sẽ là cường giả, có điều tang thi cũng sẽ theo đó mà trở nên mạnh mẽ, cứ tiếp tục như thế thực sự không ổn.
Nếu có người lập căn cứ cho nhân loại, có khả năng nhất là xây dựng căn cứ bằng đất, một bên trồng trọt một bên làm khoa học kỹ thuật, ở tình huống như vậy nếu muốn trùng kiến văn minh thì tiến trình tuyệt đối sẽ vô cùng chậm chạp.
Nếu thuận lợi chí ít cũng phải năm mươi năm mới có thể thành hình, khi đó hắn già rồi, so với vì trùng kiến phồn vinh của nhân loại mà gian khổ phấn đấu, chẳng bằng cùng Tiểu Thời thích ý sinh sống ở sâu trong núi. Về sau sẽ sống cuộc sống làm vườn nuôi gia súc, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ.
Hơn nữa Tiểu Thời thân là tang thi lại ở chung với con người sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nếu như hắn không để ý không coi chừng, cậu có thể sẽ bị loài người thương tổn. Ở trong núi Tiểu Thời có thể coi hắn như thức ăn, máu và tinh dịch đều có lợi với Tiểu Thời, khi đến dịp lễ tết hắn cũng có thể bắt một ít ‘dã thực’ làm bữa ăn ngon, ngày tháng như thế trôi qua quả thực rất tốt.
Bạch Tư Duệ tính toán đời này sẽ trải qua trong núi, đợi được ngày nào đó nhân loại thật sự một lần nữa trở nên lớn mạnh, hắn sẽ mang theo Tiểu Thời ra ngoài nhìn xem, nhìn xem có cái gì mới mẻ, sau đó sẽ mang theo thứ hữu dụng trở về.
Bạch Tư Duệ tâm tình tốt vô cùng, dùng tám phần dị năng tốc độ nhanh chóng chạy trốn. Dị năng của hắn cũng chỉ có thể sử dụng vào ban ngày, trước hết phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, đợi thân thể mệt mỏi, cái tư tưởng kia cũng không có tinh lực dằn vặt Tiêu Thời lung tung.
Càng đi sâu vào nhiệt độ càng thấp, không khí cũng càng trong lành, Bạch Tư Duệ cõng Tiêu Thời động tác vẫn nhanh nhẹn, đi ngang qua đoạn nào bị cỏ dại mọc rậm chặn lối liền trực tiếp nhảy qua mà đi, ở nơi núi rừng đá loạn cây cao cấp tốc chạy trốn, mãi đến tận buổi chiều khi mặt trời không còn chói mắt nữa, hoàn cảnh chung quanh cũng khá có tính kiến thiết, Bạch Tư Duệ mới bắt đầu tìm nơi ở.
Những vùng núi giáp với thành thị thế này đều là những ngọn núi đá rất khó khai khẩn, mà tận sâu trong núi lại là đất thổ nhưỡng. Núi có sâu bao nhiêu thì cách một đoạn đều sẽ có từng mảnh từng mảnh bình địa, hoặc lớn hoặc nhỏ, có thể dùng để trồng trọt. Thế nhưng phân tán không tập trung, hai bãi đất rộng cách nhau mấy ngàn mét, không tiện trồng trọt, đất trống rộng nhưng cách nguồn nước lại xa, sinh hoạt không tiện.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Bạch Tư Duệ ở thời gian cuối cùng trong ngày tìm được địa điểm thoả mãn, một nơi phi thường hài lòng, mọi mặt đều khiến hắn yêu thích, tuyệt vời nhất chính là độ cao của nơi này so với mặt biển rất vừa phải, sẽ không xảy ra hiện tượng phản ứng cao nguyên hay thấp nguyên khi thời tiết thay đổi. Chỉ có một chút tỳ vết nhỏ, là đất để trồng trọt không nhiều.
“Tiểu Thời, tỉnh lại đi, chúng ta sẽ ở nơi này.” Bạch Tư Duệ cười nói, đặt cậu ở trên một tảng đá lớn.
Tiêu Thời đã ngủ hơn nửa ngày, hiện tại vẫn còn ngủ, Bạch Tư Duệ vừa thả cậu xuống thân thể cậu đã mềm nhũn muốn ngã, Bạch Tư Duệ nhanh nhẹn xoay người đỡ lấy thân thể Tiêu Thời.
“Tỉnh lại đi A Thời, chúng ta đã tìm được nơi ở rồi.” Bạch Tư Duệ lo lắng vỗ vỗ mặt Tiêu Thời.
“Gào gừ.” Tiêu Thời giật giật cả người cứng ngắc, khẽ mở mắt, ngáp một cái.
“Duệ duệ, đến giờ ăn tương sao?” Tiêu Thời nói xong lại duỗi lưng một cái.
Gào gừ, lại đổi chỗ ở, Duệ Duệ thật là thích chạy tới chạy lui, thảo nào hay chạy mất như vậy, cậu vẫn phải xem chừng một chút mới tốt.
“Sau này chúng ta sẽ định cư ở nơi này, nhìn xem có thích không, bên kia còn có ôn tuyền, em rất thích những thứ ấm áp mà.” Bạch Tư Duệ cười nói.
Sau khi dừng chân, Bạch Tư Duệ đã dạo xung quanh một vòng, càng xem càng yêu thích, nhìn thấy ôn tuyền phía say rừng trúc thì liền quyết định ở lại nơi này. Tuy rằng địa phương có thể trồng trọt không nhiều, có lẽ rất khó dự trữ lương thực, có thể sẽ có lúc còn không đủ ăn đi.
Bạch Tư Duệ cũng không rành tri thức về trồng trọt lắm, thế nhưng không gian có không ít ghi chép, hắn có thể một bên học một bên làm, nếu thật sự không đủ ăn thì sẽ đi săn thú, động vật trong núi vẫn còn rất nhiều.
Đây là một mảnh tiểu bồn địa, chỉ có mảnh đất nhỏ như sân bóng thế này. Bốn phía xưng quanh bồn địa núi đá vờn quanh, còn có thác nước từ trên vách núi cao trăm mét chảy xuống, trên mặt đất chảy ra một dòng sông nhỏ, phát ra tiếng nước ào ào.
Dưới chân núi bên trái bồn địa có một rừng trúc lớn, kéo dài tới tận bờ sông, những nơi khác đại khái đều là cây cao, mặt đất không có nhiều cỏ dại, có tia sáng lọt vào, có thể trồng một ít hạt giống này nọ. Sát bên vách núi là vùng đất bằng tương đối sạch sẽ, cả mảnh đất đều là cỏ dại, hơn nữa ánh mặt trời rất đầy đủ, có thể dùng để trồng lúa nước.
Bạch Tư Duệ nghĩ nếu muốn trồng lúa nước, vậy nhất định phải giữ nước trong ruộng, hắn vừa vặn có thể mượn dùng thác nước bên cạnh ở tưới ruộng nước, dùng để gieo giống lúa nước.
Về phần phòng ở có thể dựng trong rừng trúc, hoặc dùng trúc dựng, vừa đơn giản lại có nhã ý, ở bên trong nhất định rất thích ý. Ôn tuyền sát ngày sau rừng trúc kế bên là chân núi, chỉ có giường hai người lớn như vậy, mặt nước sương mù lượn lờ, mặt ngoài khảm đủ loại đá hoặc to bằng nắm tay hoặc đủ loại hình dáng như cái ghế đầy màu sắc bất quy tắc, mặt ngoài tảng đá bóng loáng, trang trí của thiên nhiên thế này khiến ôn tuyền không cần tân trang cũng đã rất hoàn mỹ.
Ôn tuyền nước ấm thích hợp, nước trong ao do một dòng suối nhỏ rót vào, sau khi hợp thành ôn tuyền thì chậm rãi ngấm trên mặt đất, Bạch Tư Duệ xem xét từ độ ẩm ướt của mặt đất liền biết nơi này trường kỳ ướt át, vì duy trì sạch sẽ hắn nghĩ sẽ mở một đường dẫn nước nhỏ một bên ôn tuyền, đè một ít đá cuội trên đất, sau đó trồng vài loại cây dễ nhìn một chút.
Hiện tại Bạch Tư Duệ và Tiêu Thời đang đứng ngay bên thác nước, đây là một dốc đá, đáy thác có rất nhiều đá, Tiêu Thời liền nhặt một khối trong đó lên.
“Duệ duệ, đói bụng.” Tiêu Thời tùy ý liếc nhìn liền không còn hứng thú, đối với cậu mà nói nơi này cùng phế tích không khác gì nhau, hơn nữa ngoại trừ duệ duệ một chút mùi nhân loại đều không có, điều này làm cho cậu có chút bất an, không có ai khác để ăn ngoài duệ duệ, chỉ có thể ăn tương cùng chân giò hun khói của hắn.
“Được, vậy anh đi nấu cơm.” Bạch Tư Duệ cười nói.
Trời sắp tối rồi, Bạch Tư Duệ nhanh chóng để mình và Tiêu Thời ăn no, sau đó ôm cậu tựa ở trên một tảng đá nghỉ ngơi, hưởng thụ thời gian cuối cùng của hôm nay.
“Chúng ta ở đây dựng nhà, dùng trúc dựng, Tiểu Thời em thấy có được không?” Bạch Tư Duệ ngón tay vòng quanh tóc Tiêu Thời thưởng thức, ánh mắt đánh giá rừng trúc bên bờ sông. Phải dựng nhà sâu bên trong một chút, tuy rằng tiếng nước nghe khiến người ta rất thoải mái, nhưng buổi tối sẽ có chút ồn đi.
“Gào gừ.” Tiêu Thời ban ngày ngủ nhiều hiện tại tinh thần tỉnh táo, con ngươi sinh động nhìn tới nhìn lui, nghe thấy Bạch Tư Duệ nói liền quay đầu lại nhìn hắn, do dự một lúc, đột nhiên nói: “Yêu thích bạch duệ duệ.”
Bạch Tư Duệ cười cười, vò vò đầu Tiêu Thời nói: “Ừm, anh biết.”
“Hống a.” Tiêu Thời hưng phấn rống một tiếng, đứng lên muốn chạy ra ngoài, bị Bạch Tư Duệ một tay kéo lại.
“Nhưng mà em không thể nói ra được, chỉ có thể nói yêu thích hắc duệ duệ, biết không?”
“Gào gừ?” Tiêu Thời nhìn Bạch Tư Duệ, trong lòng có chút không vui, cậu không thích duệ duệ vào buổi tối.
Bạch Tư Duệ kéo thân thể Tiêu Thời qua, một cánh tay ôm lấy cổ Tiêu Thời, chóp mũi kề chóp mũi nói: “Em nha, anh chỉ bảo em nói thích hắc duệ duệ thôi mà. Như vậy đi, anh chính là hắc duệ duệ, em thích không?”
“Hống, yêu thích!” Tiêu Thời nặng nề gật đầu, chóp mũi hai người cứ như thế cọ tới cọ lui.
Tiêu Thời dùng giọng càng thêm khẳng định nói: “Yêu thích hắc duệ duệ.”
“Ừm, anh cũng yêu em.” Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng mổ miệng Tiêu Thời, nghĩ đến tư tưởng sắp thay thế mình, Bạch Tư Duệ lại hỏi: “Vậy em có yêu thích duệ duệ kia không?”
“Cái kia?” Tiêu Thời nghi hoặc mà lặp lại, duệ duệ có mấy cái sao? Ở nơi nào?
“Chính là hắc duệ duệ mà em nhắc lúc trước.”
Tiêu Thời vẫn rất hoang mang, nháy mắt một cái, nói: “Yêu thích duệ duệ, chính là thích duệ duệ.”
“A…” Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời để cậu ngồi trên chân mình, nghĩ thầm em ấy cũng thích cái tư tưởng kia đi, bằng không em ấy chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Tiêu Thời nhìn mặt Bạch Tư Duệ, lần đầu tiên chủ động hôn Bạch Tư Duệ.
Tiêu Thời muốn làm như vậy rất lâu rồi, nhìn dáng vẻ này của duệ duệ, hiện tại sẽ không ăn mình, liền đánh bạo hôn lên.
Bạch Tư Duệ trong lòng mạnh mẽ run lên, tiếp theo chính là một trận mừng như điên. Bạch Tư Duệ nội tâm kích động không thôi, thân thể lại phải gắt gao áp chế, duy trì tư thế cũ không dám động đậy, chỉ lo mình dọa Tiêu Thời rời đi.
Tiêu Thời càng yên tâm, đánh bạo duỗi đầu lưỡi ra, ở bên ngoài miệng Bạch Tư Duệ liếm một hồi. Bạch Tư Duệ thuận theo hé miệng, Tiêu Thời do dự một chút, sau đó học dáng vẻ duệ duệ hay liếm cậu đem đầu lưỡi tiến vào.
“Ừm.” Nóng, hương vị thật tốt, chẳng trách duệ duệ luôn thích ăn mình.
Tiêu Thời càng ngày càng lớn mật, ở trong miệng Bạch Tư Duệ lung tung làm loạn, cảm thấy ăn ngon nên không nhịn được cắn một cái, đợi trong miệng có vị tương mới nhả ra. Hai mắt Bạch Tư Duệ cong cong cũng không quấy rầy Tiêu Thời, đợi cậu thả ra rồi mới liếm liếm vết thương. Sách ~ Tiểu Thời hạ khẩu thật ác.
Ngay lúc Tiêu Thời hôn đến hứng thú dày đặc, Bạch Tư Duệ lại đột nhiên thô bạo, dùng sức đem Tiêu Thời ôm chặt trong ngực nhiệt tình đáp lại.
“Gào.” Tiêu Thời híp mắt lườm một cái, trong lòng đột nhiên có chút hoang mang. Nguy rồi, làm duệ duệ bị đau, hắn muốn ăn mình đi. Tiêu Thời muốn rút lui, nhưng đầu lại bị đối phương dùng sức ấn lại.
Không qua bao lâu miệng Tiêu Thời đã tê rần. Quả nhiên, duệ duệ thật sự muốn ăn cậu. Ô ô ~~ không muốn a!
2 bình luận về “Kế Hoạch – Chương 55”