Chương 54:
Mặt trời vẫn chưa mọc, trời đã tờ mờ sáng, rất nhiều chim sẻ ở trên nhánh cây líu ra líu ríu hót không ngừng, chậm rãi lại có càng nhiều tiếng kêu gia nhập vào.
Trong rừng cây trên mặt cỏ bằng phẳng trải một tấm chăn đỏ, màu đỏ thẫm, trên chăn có hai nam tang thi đang ngủ, từ hình dáng chăn nhô lên có thể thấy được thân thể của bọn họ quấn quýt cùng nhau, không ít cảnh “xuân” bên trong chăn đỏ bị lộ ra ngoài, bại lộ trong rừng cây đang dần dần sáng sủa.
Trước khi mặt trời mọc, Bạch Tư Duệ đang say giấc đột nhiên tỉnh lại.
Hắn nhìn tang thi trong lồng ngực cười cợt, lay tỉnh cậu, nói: “Còn nhớ những gì ta đã nói với ngươi không?”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời khó khăn hé mắt, hàm hồ đáp một tiếng.
“Chờ một lát chúng ta rời giường thì ngươi liền nói ngươi thích Duệ Duệ ban đêm có biết không?” Bạch Tư Duệ cắn môi Tiêu Thời nói.
“Gào gừ. Yêu thích hắc duệ duệ.” Tiêu Thời thuận theo nói, mí mắt trầm trầm, vừa nhanh lại khép lại.
Tối hôm qua ăn đến khuya, thời gian cũng quá lâu, cậu còn buồn ngủ lắm.
“Là duệ duệ ban đêm.” Bạch Tư Duệ căn dặn.
“Yêu thích… Hắc, duệ duệ ban ngày.” Tiêu Thời mơ hồ không rõ nói, mệt đến mức hai con ngươi lật lên trên, đôi mắt bé nhỏ chỉ còn nhìn thấy tròng trắng mắt.
Bạch Tư Duệ bật cười ôn nhu sờ sờ đầu Tiêu Thời nói: “Ngươi ngủ đi, ta giúp ngươi đổi tư thế.”
Trên mặt Bạch Tư Duệ mang theo nụ cười ác liệt, lật Tiêu Thời lại, để lưng cậu đối diện với mình, sau đó từ phía sau ôm đến, ấn phân thân mềm nhũn trên bụng Tiêu Thời vào.
Thật chờ mong vẻ mặt của hắn ban ngày sau khi tỉnh lại đó, đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy. Bất quá bọn họ cũng có thể dung hợp ký ức, hắn cũng có cơ hội nhìn thấy.
“Ưm.” Tiêu Thời mở một mắt, ngâm khẽ một tiếng liền nặng nề nhắm mắt.
Bạch Tư Duệ đang đắc ý, đột nhiên đầu một trận hỗn độn, áp bức khiến hắn chỉ muốn ngủ.
Lại tới nữa rồi, sức mạnh nhân loại đáng chết. Bạch Tư Duệ không phản kháng, ôm chặt lấy thân thể Tiêu Thời, lồng ngực dán vào lưng cậu nhắm hai mắt lại.
Mặt trời phía đông đã lộ ra gần một nửa, từng tia nắng mặt trời màu vàng chiếu rọi khắp các góc gách trong vùng núi, xua tan tầng sương mù trên đất.
Trời cuối cùng đã sáng rồi.
Bạch Tư Duệ hầu như mới vừa nhắm mắt liền đột nhiên mở mắt ra, thân thể cũng theo đó mà căng thẳng, ôm chặt thân thể trong lồng ngực.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hai tay ôm trọn bờ vai người trong lòng, còn chưa dùng lực liền phát hiện hạ thân bọn họ còn nối liền cùng nhau.
“Ân ~” Tiêu Thời mắt cũng không mở, giống như xác chết mà nằm trên chăn, tâm tư hỗn độn chỉ có một ý nghĩ, có chết cũng không thèm để ý duệ duệ nữa, tang thi cũng sẽ buồn ngủ, thật sự buồn ngủ quá.
Bạch Tư Duệ nghe thấy âm thanh Tiêu Thời tảng đá dưới đáy lòng rút cuộc buông xuống, không sai, là âm thanh của Tiểu Thời.
Tang thi kia là cố ý đi, muốn làm mình tức giận sao? Hắn thừa nhận là mình rất quan tâm, nhưng ‘hắn’ cũng quá đánh giá thấp hắn rồi, Tiểu Thời còn là hắn tự tay giao cho ‘hắn’ đó, hơn nữa bọn họ còn cùng một thân thể cơ mà.
Bạch Tư Duệ rút phân thân của mình ra, nhoài người đến nhìn mặt Tiêu Thời một chút, tâm hoàn toàn buông xuống.
Ai, mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn đừng ném mất Tiểu Thời là tốt rồi.
Bạch Tư Duệ cảm giác thân thể rất mệt mỏi, Tiêu Thời cũng là một bộ dáng vẻ miệt mài quá độ, đối với việc này hắn có chút khinh bỉ.
Rút cuộc vẫn là tư tưởng người mới, quả nhiên ấu trĩ, tính ra tên đó mới đến có nửa tháng thôi, so với Tiểu Thời còn nhỏ hơn.
Bạch Tư Duệ từ phía trên hôn trán Tiêu Thời một cái, mềm nhẹ nói: “Tiểu Thời rất mệt đúng không? Vậy chúng ta ngủ tiếp một chút.”
Tiêu Thời kiên định thực hành chính sách không để ý, khẽ nhếch miệng phát ra tiếng ngáy nhỏ bé: “~~zZZ “
Bạch Tư Duệ thỏa mãn cười cười, nằm xuống sát bên lưng Tiêu Thời, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhắm hai mắt lại.
Thời điểm tận thế như hiện tại, hắn chỉ hy vọng Tiểu Thời vẫn còn ở bên người là tốt rồi, không còn Tiểu Thời, hắn sẽ thật sự không còn gì cả. Hiện tại điều duy nhất uy hiếp hắn là chính mình.
Có điều…
Bạch Tư Duệ nhắm mắt lại dụi đầu vào người Tiêu Thời cười khẽ. Hiện tại thời gian ban đêm càng ngày càng ngắn, đợi đến mùa hè thời gian ‘hắn’ có thể xuất hiện càng ngắn, hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để nghĩ biện pháp.
Hai người lại ngủ hai, ba tiếng, đến lúc trời sáng choang mới dậy.
Bạch Tư Duệ nhân lúc Tiêu Thời còn nằm trước hết vệ sinh thân thể của mình, sau đó múc một bồn nước ở sông giúp Tiêu Thời lau thân thể.
Từ dưới người hắn và Tiêu Thời là có thể cái tư tưởng kia cũng dùng xà phòng, có điều lấy cái đức hạnh của tư tưởng không tim không phổi kia, Bạch Tư Duệ dám khẳng định ‘hắn’ sẽ không xử lý cho Tiểu Thời, nói không chừng còn cố ý giữ lại cho hắn xem.
Quả nhiên, ngón tay Bạch Tư Duệ duỗi một cái đi vào liền chọc vào một khối đồ vật mềm mại nhiệt nhiệt, đã tan một nửa, Bạch Tư Duệ dùng hai ngón tay kẹp lấy, chậm rãi kéo ra.
“Gào gừ ~” Tiêu Thời đã sớm tỉnh rồi, chỉ là nhắm mắt lại không chịu mở, cảm giác Bạch Tư Duệ chạm vào phía sau khiến Tiêu Thời mở mắt ra, quay đầu lại nói: “No rồi.”
“Hả?” Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Thời, nói chuyện phiếm: “Không phải còn chưa ăn sao? Làm sao liền no rồi?”
“Duệ duệ cho chân giò hun khói, Tiểu Thời ăn no.” Tiêu Thời nhẹ giọng nói, lúc ngón tay Bạch Tư Duệ động đậy trong cơ thể cậu thì hơi co lại huyệt khẩu.
Tiêu Thời đột nhiên cảm giác mình đã quên cái gì đó, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua ăn rất nhiều ‘Chân giò hun khói’, nói: “Muốn đi ngoài.”
Bạch Tư Duệ vui vẻ, liền vội vàng nói: “Được, chờ một chút, rất nhanh sẽ lấy ra.”
Tiểu Thời ngày hôm nay thông minh lên rất nhiều, có thể nói nhiều lời như vậy.
Bạch Tư Duệ phát hiện da dẻ Tiêu Thời cơ bản đã khôi phục co dãn, không có cảm giác nhão nát nữa. Hôm qua hủ hóa nghiêm trọng như vậy lại vẫn có thể nói chuyện như trước kia, xem ra cậu đã sớm có tiến bộ, chỉ là bị Đồng Vũ Đông làm lỡ dịp tiến hóa, hiện tại ăn no dĩ nhiên so với trước đây sẽ tốt hơn rồi.
Bạch Tư Duệ nói xong cũng lôi xà phòng ra, xà phòng tan mất hơn nửa, khối hắn kẹp được rất nhỏ, bởi vì một ít xà phòng dính nhớp đều dính trong cơ thể Tiêu Thời, trung tâm cúc huyệt còn có thể nhìn thấy cặn bã màu trắng, trắng mịn nát nhừ.
Bạch Tư Duệ thầm nghĩ dù sao Tiêu Thời cũng đang muốn đi ngoài, vậy thì không cần tẩy rửa nữa, ôm Tiêu Thời đi tới một hố đất.
“Duệ duệ.” Tiêu Thời tựa trên người Bạch Tư Duệ nhàm chán gọi Bạch Tư Duệ, vẫn cảm giác có chuyện gì đã quên, đến cùng là chuyện gì chứ?
“Chuyên tâm một chút, cẩn thận táo bón.” Bạch Tư Duệ nói xong liền giữ thân thể Tiêu Thời.
“Gào gừ.” Tiêu Thời nghe lời dùng sức.
‘Phốc’ một tiếng, Tiêu Thời thả rắm, một ít xà phòng phun ra ngoài, còn mang theo một cái bong bóng to bằng nắm tay.
Bạch Tư Duệ: “…”
Bong bóng bồng bềnh trên không trung rất sạch sẽ, lúc bị ánh nắng chiếu đến sẽ khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, một chút cũng nhìn không ra là từ cái gì thổi ra.
Bạch Tư Duệ nháy mắt không biết nói gì, nhìn thấy bong bóng bay lên lại không nhịn được cười ra tiếng.
Bong bóng màu sắc rực rỡ rất nhanh đã đụng vào lá cây bị phá nát, Bạch Tư Duệ thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi, anh không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.” Bạch Tư Duệ có chút xin lỗi Tiêu Thời, vừa nói vừa tùy ý cúi đầu nhìn một chút, ý cười trên mặt trong phút chốc cứng lại.
“Hắn nhét vào hai cái?” Bạch Tư Duệ trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi.
Bạch Tư Duệ còn chưa nói hết, yết hầu Tiêu Thời dùng sức phát ra âm thanh, lại một khối xà phòng rơi ra.
Trên mặt đất xà phòng từ huyệt khẩu của Tiêu Thời rơi ra đều bị tan gần hết, mỗi khối đều còn lại chưa tới một nửa.
“Gào gừ.” Tiêu Thời không biết phân biệt, sau khi lại phun ra thêm một khối xà phòng liền quay đầu lại, mở to đôi mắt đã khôi phục trong trẻo nhìn Bạch Tư Duệ, vô tội nói: “Duệ duệ nuôi, Tiểu Thời ăn rất no, muốn đi ngoài.”
Tiêu Thời đầu óc so với hôm qua dùng tốt hơn rất nhiều, ngu ngốc đến mấy cũng biết đây không phải chân giò hun khói, chỉ là thịt rữa không dinh dưỡng.
Bạch Tư Duệ từ trong đôi mắt Tiêu Thời nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của chính mình, sợ doạ đến Tiêu Thời, Bạch Tư Duệ thu hồi vẻ mặt, âm thanh lại trở nên càng lạnh hơn.
“Quá đáng! Hắn còn đối với em làm chuyện gì đặc biệt kì lạ nữa không?”
“Đặc biệt?” Tiêu Thời kỳ quái nhìn Bạch Tư Duệ, xảy ra chuyện gì sao? Duệ duệ thật giống như không vui. Làm sao bây giờ? Là cậu nói gì khiến duệ duệ không thích nghe sao?
“Rống!”
Tiêu Thời đột nhiên cả kinh rống lớn một tiếng, Bạch Tư Duệ liền vội vàng hỏi: “Tiểu Thời làm sao vậy?”
Tiêu Thời rốt cục nhớ tới chuyện chính mình đã quên mất, cậu không nói yêu thích hắc duệ duệ, vì lẽ đó duệ duệ tức giận rồi.
Liền Tiêu Thời nhanh chóng nói: “Yêu thích hắc duệ duệ.”
“Cái gì?” Bạch Tư Duệ lắm mồm truy hỏi, còn chưa nói hết liền đã hiểu ý tứ của Tiêu Thời, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Yêu thích hắc duệ duệ.” Tiêu Thời thấy duệ duệ bình thường rồi, vui vẻ nói lại một lần.
“Ừm.” Bạch Tư Duệ hôn đỉnh đầu Tiêu Thời một cái, nhẹ giọng đáp.
Lúc Tiêu Thời nói yêu thích hắc duệ duệ, nhìn ánh mắt lấy lòng kia Bạch Tư Duệ liền biết là cái tư tưởng kia dạy cậu nói. Bạch Tư Duệ trầm mặc chốc lát, sau đó trên mặt mang nụ cười ôn nhu, nhìn mắt Tiêu Thời nhẹ giọng nói: “Hừm, sau này em nói với anh câu này cành nhiều, anh sẽ đối với em càng tốt.”
Như vậy tư tưởng kia sẽ đối với Tiểu Thời càng khá hơn một chút đi.
“Rống!” Tiêu Thời gào thét một tiếng, vui vẻ rống to: “Yêu thích hắc duệ duệ!”
Bạch Tư Duệ trên mặt đang cười, trong mắt thế nhưng lại không có chút thần sắc vui mừng nào, trong lòng dâng lên từng trận ngột ngạt chua chát, ức đến hắn thở không nổi.
Hắn làm như vậy, thật giống như đang đẩy Tiêu Thời về vòng tay ôm ấp của người khác, nhưng hắn thực sự không có biện pháp nào tốt hơn, phải cố gắng giải quyết cái tư tưởng kia trước.
Bạch Tư Duệ thở ra một hơi, dặn dò: “Còn có, sau này phải nghe lời anh, đặc biệt là buổi tối, nhìn thấy anh rời đi thì phải theo, nếu không anh sẽ bỏ lại em đó nha.”
“Rống!” Tiêu Thời sợ hết hồn, gào thét một tiếng sau đó gật đầu liên tục. Điểm ấy duệ duệ không nói cậu cũng sẽ làm, bị duệ duệ làm mất đi nhiều lần như vậy rồi.
“Đặc biệt nghe hắc duệ duệ.” Tiêu Thời vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó nhỏ giọng thầm thì, “Đặc biệt.”
“Ừm.” Bạch Tư Duệ vui mừng gật đầu. Cũng may, Tiểu Thời đã hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, sau này em ấy sẽ càng ngày càng tốt hơn, sẽ giống như Lâm Linh vậy.
Nhắc đến thì, thân thể hắn một cái tư tưởng khác cũng là hắn, tồn tại giống Tiểu Thời hiện tại như thế, nếu như hắn mạnh tới một trình độ nhất định thì có thể giống Lâm Linh vậy, nhớ ra tất cả mọi chuyện về hắn không? Sau đó tư tưởng của bọn họ hợp nhất lại.
Thế nhưng bọn họ rõ ràng đều tồn tại, tại sao không thể dung hợp chứ? Là bởi vì có hai loại năng lực đi, vậy nếu như hắn bỏ dị năng, hắn là sẽ cùng tư tưởng tang thi dung hợp, biến thành tang thi chân chính? Hay tư tưởng của hắn sẽ trực tiếp biến mất? Chỉ còn dư lại cái tư tưởng kia?
Hẳn là trí nhớ của hắn bị phong tồn, đợi được thời cơ nào đó tư tưởng tang thi sẽ thức tỉnh, sau đó do tang thi làm chủ thân thể này đi.
Một bình luận về “Kế Hoạch – Chương 54”