Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 33

, Chương 33:

 

Bạch Tư Duệ phát hiện bên trong không gian yên tĩnh hơn so với bên ngoài, liền dứt khoát ôm Tiêu Thời vào trong không gian nghỉ ngơi.

 

“Rống” Tiêu Thời thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai mắt Bạch Tư Duệ một chút, tựa hồ đang xác nhận cái gì đó, sau đó hướng về phía hắn hét lớn một tiếng. Bạch Tư Duệ nhìn dáng dấp Tiêu Thời có chút buồn cười, ôn nhu sờ sờ tóc cậu, nói: “Sao vậy? Còn sợ không nhìn thấy anh à?”

 

“Rống!” Bạch Tư Duệ lời còn chưa dứt, miệng đã bị Tiêu Thời đột ngột cắn vào, Tiêu Thời cắn chặt lấy cái miệng đáng ghét của Bạch Tư Duệ, sức mạnh lớn đến mức giống như là muốn cắn đi một miếng thịt vậy.

 

“A!” Bạch Tư Duệ đau đớn gào lên một tiếng, sau đó duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm bên trong môi Tiêu Thời, xúc cảm lành lạnh khiến Bạch Tư Duệ mê luyến không thôi, đầu lưỡi càng ngày càng xấu xa mà đưa vào càng sâu trong miệng Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời cũng không chống cự, thả lỏng miệng để Bạch Tư Duệ đi vào, chỉ là lúc nào nhớ tới chuyện không vui, liền cắn Bạch Tư Duệ một hơi. Mùi máu tanh nhàn nhạt trong lúc môi lưỡi hai người dán vào nhau vô tình lan tràn ra, Tiêu Thời bị dòng máu tươi ngon hấp dẫn, dần dần cũng tập trung vào nụ hôn này, thử dùng đầu lưỡi đáp lại Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ cảm nhận được Tiêu Thời đáp lại đáy mắt tràn đầy ý cười, hôn càng điên cuồng hơn, hai tay cũng không nhàn rỗi, vô thanh vô tức đem Tiêu Thời lột sạch sành sanh.

 

“Duệ duệ” Tiêu Thời híp mắt, thúc giục: “Nhanh lên một chút, ta muốn ăn chân giò hun khói.”

 

“Được, vậy thì thỏa mãn em.” Bạch Tư Duệ dán vào môi Tiêu Thời nói. Nếu làm tình đối với Tiêu Thời mới có lợi, hắn cũng không thể lãng phí phần cơ hội này.

 

Bạch Tư Duệ một tay mò đến miệng dưới của Tiêu Thời, mới phát hiện Tiêu Thời đã tự mình mở rộng, Tiêu Thời lắc mông đem ngón tay đặt ở miệng dưới, nghĩ thôi cũng biết cậu đang làm gì.

 

Bạch Tư Duệ hô hấp cứng lại, cự vật giữa hai chân càng thêm hưng phấn bừng bừng, trên đỉnh đầu đã rỉ ra một ít chất lỏng khả nghi, phân thân đều sưng đến đau đớn.

 

“Được rồi, chân giò hun khói của Duệ Duệ~~~” Tiêu Thời đàng hoàng trịnh trọng nói, trong mắt tất cả đều là mê ly.

 

“Tiểu Thời giỏi quá, càng ngày càng hiểu chuyện, đã vậy thì để anh thõa mãn em.” Bạch Tư Duệ thanh âm ám ách nói, nói xong liền đỡ cự vật nóng bỏng của bản thân, thừa thế xông lên đẩy vào trong cơ thể Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ gầm nhẹ một tiếng, cũng không dừng lại chút nào, vừa vào liền dùng sức đâm mạnh vào.

 

“Rống” Hai chân cứng ngắc của Tiêu Thời gác ở hai bên hông Bạch Tư Duệ, lắc lư theo động tác Bạch Tư Duệ ra ra vào vào, tư thế này khiến cậu rất không thoải mái, Tiêu Thời liền thẳng thắn đem hai chân quấn ở trên eo Bạch Tư Duệ, gắt gao ghìm lại, thân thể lúc này mới cân bằng. Bạch Tư Duệ bị ghìm đến nổi không thể rút ra, buồn cười hôn lên trán Tiêu Thời một cái, càng thêm ra sức mà đâm vào.

 

Thật tốt, Tiểu Thời còn ở bên cạnh hắn. Nhìn cậu đối với mình dáng dấp quan tâm, chắc đây cũng là yêu hắn đi.

 

Hai người hòa vào nhau theo vị trí Bạch Tư Duệ tiến vào cùng co giật chảy ra không ít chất lỏng trong suốt, âm thanh va chạm trong không gian đóng kín vang vọng, thật lâu không thể tản ra.

 

Một phen vân vũ qua đi, Bạch Tư Duệ nằm ở trên người Tiêu Thời thở hổn hển, nhỏ không ít mồ hôi ở trên người cậu. Nhiệt độ trong không gian so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, Bạch Tư Duệ cũng là lần đầu tiên cùng Tiêu Thời cởi sạch ra làm, làm đến đặc biệt tận hứng.

 

“Tiều Thời, chúng ta nên đi rồi, em còn đi được không? Thôi, vẫn là để anh cõng em đi.” Bạch Tư Duệ dùng khăn lông thấm ướt tùy tiện lau chùi thân thể, sau đó mới mặc quần áo cho mình và Tiêu Thời.

 

“Rống” Tiêu Thời mềm mại kêu một tiếng, thoả mãn đến không nghĩ được gì, miễn cưỡng tựa ở trên vai Bạch Tư Duệ, híp mắt, giống một con mèo nhỏ mập mạp sau khi ăn no nê thì lười biếng tắm nắng vậy.

 

“Ha ha…” Bạch Tư Duệ cười sờ sờ đầu Tiêu Thời, cõng cậu ra khỏi không gian.

 

Mặt trời đang dần xuống núi, đại khái hiện tại cũng tầm bốn năm giờ chiều đi, mùa xuân buổi tối thường đến sớm, chẳng bao lâu nữa trời sẽ đen.

 

Bạch Tư Duệ hiện tại cả người thần sang khí sảng, cõng Tiêu Thời nhanh chóng chạy đi. Đợi tìm được một chỗ nghỉ chân tốt, đến lúc đó hắn sẽ cùng Tiêu Thời xây dựng một gian phòng nhỏ, sinh hoạt giống như người cổ đại vậy, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Rõ ràng rất nhanh sẽ có thể đạt thành nguyện vọng này, nhưng Bạch Tư Duệ vẫn đặc biệt ngóng trông.

 

Tiêu Thời hiện tại mới hoàn toàn xác định Bạch Tư Duệ lại giống như trước đây, tâm cũng vững vững vàng vàng mà buông xuống, nằm nhoài trên lưng Bạch Tư Duệ, trong lúc vô tình liền ngủ quên mất.

 

Chỉ là trời không chiều ý người, cho dù ý nghĩ của Bạch Tư Duệ có tươi đẹp đến mức nào, hiện thực lại có bấy nhiêu tàn khốc.

 

Mặt trời dần xuống núi, một vầng trăng không quá tròn từ từ treo lên trên không, theo thời gian dần trôi, hồng quang dần dần thay thế ánh tà dương. Sắc trời lờ mờ, không khí cũng theo đó mà vắng lặng đi.

 

Bạch Tư Duệ đang chạy trốn bước chân đột ngột dừng lại, thân thể lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất. Hai tay đang ôm lấy cái mông của Tiêu Thời nới lỏng, buông xuống hai bên thân thể.

 

Tiêu Thời nhất thời té ầm xuống đất, nằm trên đất mở mắt ra cũng phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.

 

“Rống!” Tiêu Thời không rõ vì sao rống lên một tiếng, hiển nhiên không phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Tư Duệ thay đổi một vẻ mặt xa lạ, khiến cậu theo bản năng có loại dự cảm chẳng lành.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời ngẩng đầu lên nhìn mặt Bạch Tư Duệ, tự nhiên lại có chút hoảng hốt, liền đánh bạo hướng hắn quát: “Rống rống!”

 

“Câm miệng!” Bạch Tư Duệ cau mày, tức giận rống lên với Tiêu Thời một câu, mặt không hề cảm xúc xem kỹ hoàn cảnh chung quanh.

 

Nơi này là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này? Nhất định cùng với con tang thi này có liên quan. Bạch Tư Duệ nghĩ, mắt lạnh nhìn về phía Tiêu Thời đang ngồi sập dưới đất.

 

Tiêu Thời ngồi dưới đất cũng không nhúc nhích, liền ngơ ngác mà nhìn mặt Bạch Tư Duệ, thấy hắn nhìn mình lại rống lớn một tiếng.

 

“Ta nói câm miệng ngươi không nghe thấy sao? Ư~” Bạch Tư Duệ đột nhiên che miệng lại, liếm liếm môi, môi rõ ràng đã sưng lên, trên bả vai cũng có chút đau. Bạch Tư Duệ buồn bực cởi bỏ quần áo, phát hiện có một vết thương do bị cắn thì càng thêm khó chịu. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao lại bị tang thi cắn? Là con tang thi này sao? Còn quần áo trên người làm sao cũng thay đổi rồi, con tang thi bẩn thỉu này cũng đổi quần áo sạch sẽ rồi, những thứ này là do ai làm?

 

“Gào gào” Tiêu Thời không lớn tiếng gọi như trước nữa, chỉ oan ức mà cúi thấp đầu nhìn vải vóc trên đùi mình, trong miệng vô thức phát ra tiếng nghẹn ngào.

 

Bạch Tư Duệ nhìn dáng dấp tang thi đáng thương không hiểu sao lại có chút đau lòng, không muốn lại làm khó dễ nó.

 

Hắn nhất định phải mau quay trở về, đồ vật của hắn còn chưa tìm được, không thể rời đi nơi đó. Nghĩ đến người đem hắn đưa đến chỗ này chính là sợ hắn tiếp tục tìm kiếm đồ vật đi, vậy kẻ đó là ai? Còn đồ vật mà hắn muốn tìm rút cuộc là cái gì?

 

Bạch Tư Duệ liếc nhìn tang thi chôn đầu dưới chân, nghĩ thầm lẽ nào là cùng nó có quan hệ, nhưng kỳ quái chính là con tang thi này hiển nhiên không thể nào vô thanh vô tức di động năng lực của hắn. Hay là nói… Thân thể của hắn đang thiếu hụt cái gì đó?

 

Nghĩ tới đây, Bạch Tư Duệ có chút ngạc nhiên chính mình nên ăn chút gì, rõ ràng cái gì cũng đều không ăn, nhưng không đói bụng chút nào, lẽ nào hắn không cần ăn đồ ăn sao?

 

Bạch Tư Duệ thu hồi ánh mắt xoay người rời đi, tuy rằng trong lòng đối với con tang thi này có chút không muốn, thế nhưng hắn cũng không thể mang một con tang thi lên đường cùng.

 

Giống như kí ức đã khắc sâu trong thân thể, Bạch Tư Duệ tư nhiên biết rõ vị trí của siêu thị nằm ở hướng nào. Cước bộ của hắn không nhanh, nhưng tốc độ lại cực nhanh, ung dung thong thả liền đã đi được một đoạn dài, đem Tiêu Thời bỏ lại đằng sau.

 

“Rống! Rống rống!!” Tiêu Thời hậu tri hậu giác phát hiện Bạch Tư Duệ rời đi, vội vã bò lên đuổi theo.

 

“Duệ duệ! Rống rống rống!!!” Tiêu Thời vừa chạy vừa gọi, âm thanh không biết là bởi vì chạy bộ mệt mỏi hay là vì cái gì khác mà có chút run lên, nghe vào tai đặc biệt chua xót.

 

Chỉ là tốc độ của cậu làm sao đuổi kịp Bạch Tư Duệ, chạy theo một hồi ngay cả cái bóng của Bạch Tư Duệ đều không nhìn thấy. Khắp nơi xung quanh là đống phế tích cao thấp chập trùng, Tiêu Thời đứng ở ngã tư đường hoảng loạn chạy quanh. Duệ duệ ở trên con đường kia sao?

 

“Duệ duệ!” Duệ duệ đi nơi nào? Tiêu Thời đứng ở ngã ba hoang mang nhìn xung quanh, sau đó nằm trên mặt đất chun mũi mà ngửi.

 

“Này! Ngươi đang tìm ta sao?” Bạch Tư Duệ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như Thiên nhân hạ phàm nghỉ ngơi, rơi xuống trước mặt Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ khoanh hai tay, nhíu mày nhìn ánh mắt từ kinh hoảng biến thành kinh hỉ của tang thi, tâm tình hiểu sao lại tốt lên. Đã sớm biết nó sẽ theo tới mà, cũng may là lúc nãy không trực tiếp bỏ nó mà đi.

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời đột nhiên ôm lấy Bạch Tư Duệ, âm thanh có chút nghẹn ngào. Tang thi khí lực rất lớn, nếu là người bình thường e rằng đã bị Tiêu Thời trực tiếp siết cho tắt thở rồi.

 

Trên người Tiêu Thời sạch sẽ, không có mùi lạ, Bạch Tư Duệ cũng không chê cậu, tùy ý cậu ôm, còn giống như bố thú mà ôm lại Tiêu Thời.

 

Bạch Tư Duệ vẻ mặt bất biến, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng ta sao?”

 

“Duệ duệ!” Tiêu Thời buồn bã kêu một tiếng, cho dù Bạch Tư Duệ đang ôm mình Tiêu Thời cũng không buông tay, nghiêng đầu áp sát vào ngực Bạch Tư Duệ.

 

Môi mỏng khẽ nhếch nhưng Bạch Tư Duệ không hề nhận ra, sau đó bị hắn tận lực ép xuống. Bạch Tư Duệ khẽ nói: “Nếu như muốn đi cùng ta, vậy ta liền cố hết sức mà đồng ý đi.”

 

“Duệ duệ ~” Miệng Tiêu Thời lặp đi lặp lại, vẫn cứ ôm chặt lấy thân thể Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ tuy sức lực lớn vô cùng, những vẫn thiếu chút nữa bị ghìm đến không động đậy được.

 

“Thực sự là một con tang thi dính người~” Âm thanh Bạch Tư Duệ bỗng nhiên dừng lại, hắn so với Tiêu Thời cao hơn nửa cái đầu, trong lúc ôm nhau từ góc độ của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy vết cắn trên cổ Tiêu Thời. Dấu răng bằng phẳng, rõ ràng là nhân loại lưu lại, nó quả nhiên cùng người khác cấu kết. Sắc mặt Bạch Tư Duệ đột nhiên lạnh xuống, khuôn mặt kia so với việc ăn phải một con ruồi còn khó coi hơn.

 

Bạch Tư Duệ mặt lạnh như băng, nắm lấy cái cổ của Tiêu Thời mà nói: “Đây là cái gì? Là ai lưu lại?”

 

“Khặc khặc! Duệ, duệ!” Tiêu Thời bị siết đến nói không ra lời, mở to miệng cố gắng nói chuyện, phát ra từng âm thanh khó nghe.

 

“Hừ!” Bạch Tư Duệ không rõ nguyên do mà buồn bực một trận, đột nhiên đẩy Tiêu Thời ra quay đầu đi.

 

“Rống!” Tiêu Thời bị đẩy lên ở đống phế tích, nhất thời phát ra một tiếng hét thảm, nghe có chút không bình thường.

 

Bạch Tư Duệ tâm như bị nhéo một cái, không yên tâm quay đầu lại nhìn xuống, con ngươi liền co rụt lại.

 

Chỉ thấy tang thi nằm ngửa trên đống phế tích, một thanh thép bị gỉ xuyên qua bụng trái của nó, mạnh mẽ đem đầu thép sắc nhọn nhuộm thành một màu đỏ tươi đẹp, áo len màu lam nhạt trong nháy mắt loang ra một vòng máu lớn.

 

“Ngươi làm sao lại ngu như vậy? Cũng không biết né tránh!” Bạch Tư Duệ nhìn thấy tang thi trên đất giãy dụa thì lập tức phẫn nộ, nhanh chân quay trở về. Hoàn toàn không nghĩ đến với sức mạnh của mình thì một tang thi nho nhỏ làm sao có khả năng tránh thoát.

 

“Gào gào gào!! Rống ~” Tiêu Thời nhìn thấy Bạch Tư Duệ rời đi liền giãy giụa muốn trèo lên, chỉ là thanh thép trên bụng phía đầu thép có chút uốn lượn, chỗ xuyên qua người cậu cũng có chút độ cong, cậu bò mấy lần cũng không bò lên được, dòng máu trên người càng ngày càng chảy nhiều hơn. May là lúc này Bạch Tư Duệ đã trở lại, Tiêu Thời yên tâm một chút, lúc này mới không liều mạng bò lên như thế nữa, chỉ là dùng hai tay cầm lấy thanh sắt muốn kéo ra bên ngoài, nỗ lực đem thanh sắt kia kéo ra.

 

Thép từ phế tích đâm xuyên qua người, chỉ còn dư lại bên ngoài một đoạn ngắn, phần còn lại nằm trong phế tích còn không biết là dài bao nhiêu, coi như khí lực Tiêu Thời có lớn hơn nữa cũng không thể kéo ra hết.

 

“Ngu ngốc, ngươi muốn chết sao, nhanh buông ra, để cho ta!” Bạch Tư Duệ khẩn trương cau mày, kiểm tra thương thế của Tiêu Thời một hồi, sau đó dùng tay cầm thanh thép vững vàng rút ra.

 

“Rống ~ duệ duệ ~” Tiêu Thời mềm mại kêu lên, bụng bị đâm xuyên qua vẫn là rất đau, khiến cậu không còn chút khí lực nào.

 

Tiêu Thời cũng biết mình bị trọng thương, ngoan ngoãn nằm trên đất để Bạch Tư Duệ làm, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ, chỉ lo hắn lại rời khỏi mình.

 

Lúc này ánh mắt Bạch Tư Duệ tuy rất chăm chú, dáng vẻ giống như mọi ngày, nhưng Tiêu Thời biết này không giống Duệ Duệ của cậu. Tại sao duệ duệ đột nhiên lại biến thành như vậy chứ? Duệ Duệ thế này thật sự rất đáng ghét!

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: