Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 29

☆, Chương 29:

 

Trời gần tối, mặt trăng màu máu uốn cong treo ở trên cao, toả ra hồng quang nhàn nhạt, dần dần thay thế ánh mặt trời.

 

Trịnh Dã nhanh chân chạy đến phế tích siêu thị, bên ngoài không có một người, trên đất cũng không hề có một giọt máu.

 

“Gay go, Bạch Tư Duệ khẳng định có vấn đề, bọn họ đến cùng đem người quăng đi nơi nào?”

 

Một bên đường bên ngoài đều có rất nhiều phế tích cao thấp bất đồng, đường lớn đều bị chiếm hơn một nửa, che chắn tầm mắt người đi đường.

 

Trịnh Dã trong lòng sốt ruột, tùy tiện tìm một con đường đuổi theo, nhanh chân chạy gần mười phút cũng không đuổi được một người. Trịnh Dã nghĩ thầm bọn họ hẳn là sẽ không đem người ném quá xa, nơi này cũng không có con đường nào khác, liền gấp gáp quay đầu chạy trở về.

 

Trịnh Dã trở lại trước cửa siêu thị, vừa qua gần nửa tiếng, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, mặt trăng màu máu tỏa ra hào quang chói lọi, ánh đỏ quỷ dị tràn đầy trên mặt đất khu phế tích.

 

“Người trở lại chưa?” Trịnh Dã thở dốc, không kịp nghỉ ngơi đã giữ người canh cửa lại hỏi.

 

“Mày đang hỏi mấy người Tiểu Lý phụ trách mang thi thể đi quăng sao? Bọn họ mới trở về, vừa đi vào không bao lâu, quăng đến đủ xa, tang thi hẳn là sẽ không tìm đến nơi này của chúng ta đâu. Ấy! Đại hồ tử, mày làm gì thế? Vội vội vàng vàng.” Người giữ cửa còn chưa nói xong, Trịnh Dã liền xông vào siêu thị.

 

“Nhanh, mang tao đi nhìn thi thể Bạch Tư Duệ!” Trịnh Dã cũng không đợi đám người trả lời, lôi kéo cánh tay đối phương lao ra khỏi siêu thị.

 

“A!” Tiểu Lý bị Trịnh Dã dọa sợ hết hồn, ngoan ngoãn chạy theo Trịnh Dã. Tuổi tác hắn không nhỏ, lớn hơn nhiều người trong đoàn, nhưng tính cách phi thường nhu nhược, ở tận thế dựa vào chút vận may mới sống sót được đến hiện tại, kêu hắn mang thi thể quăng đi cũng là vì cho hắn luyện một chút can đảm.

 

Bạch Tư Duệ bị người tùy tiện ném ở một bên đống phế tích, mặt trăng màu máu chiếu vào trên mặt hắn, khiến gương mặt tuấn tú trắng nhợt được dát lên một tầng hồng quang mơ hồ.

 

Mùi máu tanh hấp dẫn đám tang thi vừa thức tỉnh ở phụ cận, dồn dập hướng về phía Bạch Tư Duệ lắc lư đi đến.

 

Lúc này Bạch Tư Duệ đúng là đã chết, nhưng trong cơ thể hắn còn có thi độc tồn tại. Dị năng trong cơ thể tạm thời bị lấn áp, thi độc trong nháy mắt chiếm được quyền lãnh đạo tuyệt đối, nhanh chóng bành trướng, tiếp quản sinh mệnh của Bạch Tư Duệ.

 

“Rống rống rống” cách mùi máu tanh ngày càng gần, bầy tang thi càng hưng phấn, rống to hướng Bạch Tư Duệ vọt tới.

 

Trước khi con tang thi thứ nhất nhào về phía Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ đột nhiên mở mắt ra, con ngươi trong mắt chỉ còn một màu đỏ tươi, như nhuốm máu.

 

Vì được dị năng ẩn nấp trong thân thể bảo vệ, thi độc vẫn không thể nào hoàn toàn chiếm được thân thể Bạch Tư Duệ, thi độc điên cuồng đấu đá đến đỏ mắt.

 

“Rống!” Bạch Tư Duệ chầm chậm đứng dậy, chuyển động cái cổ rống lớn một tiếng, tiếng gào khí thế mạnh mẽ, vượt trên tiếng rống của một đám tang thi.

 

“Gào gừ!” Bầy tang thi tranh nhau chen lấn hướng Bạch Tư Duệ vọt tới, thi thể toả ra mùi xác chết nồng nặc.

 

Bạch Tư Duệ mặt không cảm xúc đứng tại chỗ, lúc con tang thi thứ nhất sắp đụng đến mình, bỗng nhiên hung bạo lên, gào thét nắm lấy đầu con tang thi kia, trực tiếp kéo đứt đầu nó.

 

“Rống!”

 

Thân thể tang thi ầm ầm ngã xuống đất, cái đầu kia ở trong tay Bạch Tư Duệ thế nhưng còn chấp nhất hướng về phía Bạch Tư Duệ há mồm, trong miệng phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục.

 

Bạch Tư Duệ siết chặt bàn tay, đầu tang thi theo một tiếng vang liền nổ tung, tang thi lúc này mới triệt để tử vong.

 

Bạch Tư Duệ tuy đã thi hóa, nhưng thân thể vẫn còn y như người sống, dòng máu của dị năng giả đối với tang thi có sức hấp dẫn trí mạng, đám tang thi còn lại không chút uý kỵ vẫn hướng về Bạch Tư Duệ nhào tới.

 

“Rống” Bạch Tư Duệ rống dài một tiếng, nhảy mấy cái liền bay ra khỏi vòng vây của tang thi, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lưu lại một bầy tang thi gào thét.

 

Bạch Tư Duệ không biết mình là ai, nhưng vẫn nhớ là ai giết mình. Bạch Tư Duệ ấn theo ký ức của thân thể, nhảy dọc theo đường thẳng hướng siêu thị phóng đi, thề muốn vì chính mình báo thù.

 

Bên này, Trịnh Dã rốt cục kéo Tiểu Lý chạy đến địa phương đã ném Bạch Tư Duệ. Trịnh Dã cùng Tiểu Lý bởi vì chạy dọc theo con đường nên bỏ qua cơ hội cùng Bạch Tư Duệ đụng mặt, tốc độ của Bạch Tư Duệ lại cực nhanh, Trịnh Dã cũng không phát hiện được gì.

 

“A! Tang thi!” Bị Trịnh Dã kéo qua tìm thi thể, Tiểu Lý phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

 

“Câm miệng, mày muốn khiến tang thi đều kéo tới đây sao? Thi thể Bạch Tư Duệ ở đâu?” Trịnh Dã nhỏ giọng quát một tiếng, thấp giọng hỏi.

 

“Ở, ở, ở ngay trong đám tang thi đó.” Tiểu Lý sợ đến run rẩy, nói chuyện đều không nói rõ ràng được.

 

Trịnh Dã nghe vậy nhìn về phía bầy tang thi một chút, cau mày nói: “Không thấy thi thể.”

 

“Nhất, nhất định là bị tang thi ăn, Đại hồ tử chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Lý nơm nớp lo sợ nói, hai chân run đến khó có thể đứng vững.

 

Tiểu Lý nói có chút lô gic, nhưng trên mặt đất một tia huyết dịch cũng không có, không giống hiện trường phân thây gì cả. Trịnh Dã trực giác cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng chuyện đến nước này cũng chỉ đành tự an ủi mình: “Hi vọng vậy đi, chúng ta đi về trước.”

 

Bầy tang thi rút cuộc phát hiện hai người sống sờ sờ, gào thét hướng bọn họ vọt tới.

 

Trịnh Dã cả kinh nói: “Không xong rồi, chúng ta đi mau.”

 

“A!” Tiểu Lý kinh hô một tiếng, vội vã kéo cánh tay Trịnh Dã, chạy tốc độ so với lúc tới còn chậm hơn.

 

Trịnh Dã bực bội, thẳng thắn vác lên hắn.

 

“A, cậu làm gì?” Tiểu Lý kinh hô.

 

“Câm miệng, nếu không tao vứt mày lại đấy.”

 

Tiểu Lý ngoan ngoãn ngậm miệng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bầy tang thi phía sau.

 

Trịnh Dã dẫn bầy tang thi đi vòng vèo, chờ bỏ rơi được bọn chúng mới thay đổi phương hướng đi về siêu thị. Lúc này Trịnh Dã hoàn toàn không nghĩ tới, chính là chỉ một lát như thế, siêu thị đã cảnh còn người mất, trong siêu thị không có một người sống.

 

“A Đông, anh còn ở giận em sao?” Đổng Thanh Tuyết theo thói quen không gõ cửa mà đã tiến vào phòng Đồng Vũ Đông, oan ức hướng Đồng Vũ Đông nói.

 

“Ai cho phép cô tiến vào phòng tôi, cút!” Đồng Vũ Đông ngồi dựa vào trên ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Đổng Thanh Tuyết trực tiếp đi vào không khỏi nổi giận, rống to đối với Đổng Thanh Tuyết.

 

Đổng Thanh Tuyết sợ hết hồn, nước mắt liền nhanh chóng đảo quanh viền mắt, yếu ớt nói: “A Đông ”

 

Cô vừa nãy vẫn núp trong bóng tối, mãi đến tận khi Bạch Tư Duệ chết đi, cũng chưa từng bước ra. Nhìn thấy Đồng Vũ Đông trở về phòng, Đổng Thanh Tuyết thầm nghĩ phải đến làm Đồng Vũ Đông hài lòng, không nghĩ tới Đồng Vũ Đông trực tiếp nổi giận với mình.

 

Đồng Vũ Đông nghe vậy nhìn thẳng nhìn Đổng Thanh Tuyết một lúc, đáy lòng cười gằn. Vẫn thể hiện ra bộ mặt Bạch Liên Hoa như vậy, cùng bình thường một bộ dáng dấp. Nữ nhân thay đổi thất thường, cô cho rằng tôi còn có thể đem tình cảm của cô coi là thật sao?

 

Lúc trước Đổng Thanh Tuyết cũng là dựa vào cái hình tượng đơn thuần này đến hấp dẫn gã, hiện tại Đồng Vũ Đông phát hiện Đổng Thanh Tuyết đối với khác người động tình, lúc này lại còn tới nịnh bợ gã, ngữ khí vẫn y như bình thường, nếu như không có chuyện kia, có lẽ bản thân gã cũng sẽ lại bị lừa gạt tiếp đi.

 

Đồng Vũ Đông lạnh lùng hừ một tiếng, thực sự là một tiện nhân trời sinh biết ngụy trang mà.

 

Đồng Vũ Đông đối xử với tình nhân cũng rất săn sóc, Đổng Thanh Tuyết cũng được gã đối xử không tệ. Bộ mặt thật kia của Đổng Thanh Tuyết giống như đánh một bạt tai vào trên mặt gã, cũng làm cho gã đối với Đổng Thanh Tuyết càng ngày càng căm ghét.

 

Đồng Vũ Đông hạ thấp giọng, lời nói ra lại không có chút cảm xúc: “Hai ngày trước tôi nhìn thấy cô cùng Đỗ Diệu đi với nhau, làm sao, hắn không thỏa mãn được tao huyệt của cô, vậy nên mới đến tìm tôi?”

 

“Anh, anh tại sao có thể nói em như vậy, em là bạn gái của anh a!” Đổng Thanh Tuyết trợn to hai mắt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến khẽ run, nói nói, nước mắt liền chảy xuống. Con mắt đỏ ngầu như mắt thỏ, rất làm người luyến tiếc thương yêu.

 

Đáng tiếc Đồng Vũ Đông có cái gì mỹ nữ mà chưa từng thấy, đối mặt với tình huống này hoàn toàn vô cảm.

 

“Làm cô thất vọng rồi, tôi bây giờ đối với cô không còn hứng thú, cô biết điều thì nên đi đi.” Đồng Vũ Đông nói, lại cảnh cáo một chút: “Không nên có lần sau, bằng không đừng trách tôi không nể tình.”

 

“Anh, hừm~” Đổng Thanh Tuyết mặt mũi trắng bệch, bị Đồng Vũ Đông trào phúng đến không có lời nào phản bác, giậm chân một cái khóc lóc chạy ra khỏi gian phòng.

 

“Haizz, tại sao lại không có người nào chân chính đơn thuần chứ? Trên thế giới này chẳng lẽ sẽ không có người yêu khiến mình hoàn toàn yên tâm sao?” Đồng Vũ Đông thất vọng đến cực điểm, tâm tình càng thêm phiền muộn.

 

“A!” Đổng Thanh Tuyết đi ra ngoài không bao lâu liền phát ra một tiếng rít gào sợ hãi đến cực điểm, Đồng Vũ Đông thầm nghĩ xảy ra chuyện rồi, nhanh như gió xông ra ngoài.

 

Đồng Vũ Đông vừa ra tới liền nhìn thấy Đổng Thanh Tuyết ngay tại lối vào đại sảnh, thân thể kịch liệt run rẩy.

 

“Bạch, Bạch…” Đổng Thanh Tuyết bị doạ đến nhất thời nói không ra lời.

 

Đồng Vũ Đông không để ý tới Đổng Thanh Tuyết, trực tiếp chạy đến đại sảnh, thân thể cũng không khỏi dừng lại.

 

Chỉ thấy phòng khách thi thể ngang dọc, thây ngã khắp nơi, mỗi người tử trạng thê thảm, máu thịt be bét. Chỉ có một người đứng, vậy mà lại là vừa bị gã bắn chết – Bạch Tư Duệ. Trong bóng tối mơ hồ, một đôi mắt màu máu của Bạch Tư Duệ đặc biệt dễ thấy, quỷ dị mà lại khát máu.

 

Phòng ngủ của Đồng Vũ Đông là thanh tịnh nhất, bên ngoài giết chóc lại không phát sinh quá động tĩnh lớn, dẫn đến Đồng Vũ Đông không có phát hiện.

 

“Rống!” Bạch Tư Duệ thấy Đồng Vũ Đông xuất hiện, hung ác rống lớn một tiếng.

 

Đồng Vũ Đông còn chưa phục hồi tinh thần lại, chớp mặt một cái Bạch Tư Duệ cũng đã vọt tới trước mặt gã. Đồng Vũ Đông trợn to hai mắt. Thật nhanh!

 

Bạch Tư Duệ lôi lệ phong hành, bay thẳng đến chỗ Đồng Vũ Đông vung ra một quyền.

 

Đồng Vũ Đông theo bản năng nghiêng người, hiểm hiểm né tránh, Bạch Tư Duệ lại bồi thêm một cước, lần này Đồng Vũ Đông liền bị Bạch Tư Duệ đánh tới nội thương, thân thể không quá linh hoạt, chỉ có thể né tránh phần lớn sức mạnh, bụng vừa vặn dính một cước.

 

“Phốc!” Tuy rằng như vậy, Đồng Vũ Đông vẫn bị đá đến phun ra một ngụm máu, nhưng cũng vừa lúc cùng Bạch Tư Duệ duy trì khoảng cách an toàn nhất định.

 

Đổng Thanh Tuyết lúc này cùng Đồng Vũ Đông phân biệt đứng hai bên Bạch Tư Duệ, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng cũng không né ra.

 

Đánh đi, đều là Đồng Vũ Đông đưa tới họa, muốn chết cũng là gã chết. Bạch Tư Duệ giết gã rồi hẳn là sẽ không làm khó cô đi, đến lúc đó cô liền nương nhờ vào Bạch Tư Duệ, ngược lại Đồng Vũ Đông đã không còn thích cô. Tin tưởng cô xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt. Bạch Tư Duệ đẹp trai, lại đối với tang thi đều tốt như vậy, nhất định sẽ rất thương cô.

 

Bạch Tư Duệ trực tiếp bỏ qua Đổng Thanh Tuyết trước mắt, xoay người đuổi theo Đồng Vũ Đông.

 

Đồng Vũ Đông nhân cơ hội móc súng lục ra, một bên vừa lùi vừa hướng về Bạch Tư Duệ nổ súng. Bạch Tư Duệ của hiện tại gã ngay cả năng lực chống cự đều không có, chỉ có tốc độ hơi chiếm thượng phong. Có thể hiện tại hắn bị thương nặng, toàn chạy trốn có thể không chống đỡ được bao lâu nữa.

 

Bạch Tư Duệ bóng người giống như quỷ mỵ, nhanh nhẹn né tránh từng viên đạn một. Bạch Tư Duệ lông tóc không tổn hại, chỉ là tốc độ có chút chậm lại, Đồng Vũ Đông cách hắn càng ngày càng xa.

 

“A!” Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, Đổng Thanh Tuyết tay bưng bụng lùi tới ở trên tường, khó mà tin nổi nhìn Đồng Vũ Đông.

 

“Kẻ ngu si, quả thực là muốn chết.” Đồng Vũ Đông đẩy cửa lớn, không nhìn Đổng Thanh Tuyết thêm một chút liền xoay người thoát đi.

 

Ra khỏi siêu thị, Đồng Vũ Đông xem như là được cứu. Bởi vì đống phế tích chướng ngại vật quá nhiều, một chút không nhìn thấy đường đầu, lại như Trịnh Dã như vậy, Bạch Tư Duệ cũng sẽ không tìm được phương hướng của gã.

 

Đồng Vũ Đông cũng biết điểm ấy, liều mạng hướng về chướng ngại vật nhiều phương hướng chạy, quả nhiên, Bạch Tư Duệ không có theo tới.

 

Bạch Tư Duệ nhìn đống phế tích không một bóng người, lại quay lại siêu thị. Hắn thật giống ở bên trong rơi mất vật rất trọng yếu, nhất định phải tìm ra mới được.

 

Ở một góc không người quan tâm, Đổng Thanh Tuyết ngã trên mặt đất, rất nhanh đã đình chỉ hô hấp.

Bình luận về bài viết này