Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 23

☆, Chương 23:

 

Nơi này một chút vật tư cũng không có, nhất định là đã bị người thu thập qua.

 

Bạch Tư Duệ cân nhắc một phen, quyết định đến siêu thị tối hôm qua trộm một ít đồ. Cũng vì hôm qua bọn họ đã đánh rắn động cỏ, Bạch Tư Duệ không muốn liều mạng, coi như có trở lại đó lần nữa cũng chỉ có thể đi trộm.

 

Nhưng mang theo Tiêu Thời lại có chút không tiện, hiện tại Tiêu Thời dùng tất chân vải đều trói không được, đem cậu nhốt lại trong phế tích lại sợ Tiêu Thời ở bên trong quấy rối làm sụp.

 

Bạch Tư Duệ suy đi nghĩ lại, quyết định mang theo Tiêu Thời đi một bước tính một bước, trộm không thành thì trực tiếp cướp.

 

“Tiểu Thời, nhớ kỹ, một lát nữa đừng lên tiếng, cũng không được bắt người, em muốn ăn chúng ta lúc đi lại bắt.” Hai người ẩn núp đi đến siêu thị phụ cận, Bạch Tư Duệ lại một lần nữa dặn dò.

 

“Rống ~ a!” Tiêu Thời buồn buồn rống lên một tiếng, thanh âm chưa dứt liền bị Bạch Tư Duệ che miệng lại.

 

“Xuỵt ~ đừng lên tiếng a, Tiểu Thời.”

 

“A!” Tiêu Thời chỉ hung hăng lắc đầu, muốn tránh thoát tay Bạch Tư Duệ đang che miệng mình.

 

Bạch Tư Duệ nhét vào trong miệng Tiêu Thời một khúc xương mài răng, khúc xương này hai đầu dùng vải bọc lại, cột ở sau gáy, sau đó lại đeo cho Tiêu Thời một cái khẩu trang y tế.

 

“Ngoan một chút, tìm được vật tư anh sẽ cho em ăn ăn ngon nhất có được không?” Bạch Tư Duệ đầy ám chỉ giống như dụ dỗ mà nói.

 

Ăn ngon! Tiêu Thời ánh mắt sáng lên, ta muốn ăn chân giò hun khói!

 

Tiêu Thời gật đầu liên tục, trong miệng nhưng vẫn vô ý phát ra thanh âm yếu ớt: “A a!”

 

Bạch Tư Duệ cũng không ngăn cản, nắm tay Tiêu Thời đi vào trong.

 

Nơi này xem ra thủ hộ so với hôm qua nghiêm mật hơn một chút, lối vào nho nhỏ cũng có hai người canh giữ.

 

Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời nhảy lên đỉnh phế tích, từ phía trên nhanh chóng chạy qua, trực tiếp đi tới lối vào siêu thị. Nơi này một con đường nhỏ không tới trăm mét lại có năm người bảo vệ, phân làm ba điểm, trước lối vào có hai, ở giữa một, trước cửa siêu thị lại thêm hai người.

 

Ngày hôm qua vẫn không có ai, hôm nay lại có tới năm người, hiển nhiên là đối với bọn họ sớm có phòng bị.

 

“Xuỵt ~” Bạch Tư Duệ quay về phía Tiêu Thời làm cái dấu tay, để Tiêu Thời ở lại phía trên. Tiêu Thời ngây ngốc mà gật đầu, một bộ dáng vẻ ta nghe hiểu. Trong lòng lại thầm nghĩ nhanh một chút nhanh một chút, rất muốn ăn chân giò hun khói a!

 

Bạch Tư Duệ một mình ẩn núp đến trên vách tường cửa lớn, hai người gác cổng không hề phòng bị, Bạch Tư Duệ đột nhiên nhảy xuống, thân thủ gọn gàng đánh ngất một người.

 

“A! Có- ” một người khác kinh hô một tiếng, phản xạ có điều kiện hướng về Bạch Tư Duệ vung ra một gậy, Bạch Tư Duệ cũng không né, tóm lấy gậy sắt trước mặt, một tay chém vào phần cổ bên phải của người nọ. Thủ vệ còn chưa kịp nói xong đã bị Bạch Tư Duệ đánh ngất, nhất thời thân thể mềm oặt ngã xuống.

 

Bạch Tư Duệ đỡ người bị ngất, nhẹ nhàng kéo vào một góc khuất.

 

“A a ~~” Duệ Duệ, chờ ta! Tiêu Thời một mình đứng trên đỉnh phế tích, thấy Bạch Tư Duệ còn chưa lên liền muốn đi xuống. Tiêu Thời bước hụt vào khoảng không, liền bị trượt một cái rơi xuống, ngã lăn trên một bức tường thấp gần đỉnh phế tích.

 

Tiêu Thời cắn xương mài răng rầm rì một tiếng, nghiêng người ở trên tường gạch lăn một vòng, lại rớt xuống.

 

Bạch Tư Duệ cả kinh, vội vã nhảy tới, trước lúc Tiêu Thời lần thứ hai ngã đụng vào đồ vật liền tiếp được cậu.

 

Bạch Tư Duệ sốt ruột kiểm tra thân thể Tiêu Thời, cũng không còn tinh lực đâu mà đi trộm vật tư, đến lúc không phát hiện ra vết thương mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tiếng gì vậy?” Người phụ trách canh chừng ở giữa mở miệng hỏi, hướng về cửa nhìn một cái.

 

Bên trong đống phế tích mà có một vài thứ rơi xuống cũng rất bình thường, dù sao mấy thứ này đều là kiến trúc đổ nát, bọn họ bình thường ở nơi này trong lòng còn rất sợ đây. Việc này thủ vệ cũng không mấy nghi ngờ, nhưng hiện tại lão đại rất coi trọng vấn đề an toàn, vì lẽ đó thủ vệ bình thường được điều đến đều làm tròn chức trách mà lui tới kiểm tra.

 

“Nghi thần nghi quỷ!” Một người canh ở cửa nhỏ phía trước nói, tên còn lại cũng phụ họa, đều không để ý tới âm thanh này. Sau một lúc mỉa mai, tiếng cười hèn mọn lại vang lên, càng thêm lấn át đi hành động phát ra âm thành của Bạch Tư Duệ.

 

Việc đã đến nước này, Bạch Tư Duệ liền ôm Tiêu Thời nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, gần ngay chỗ rẽ của con đường nhỏ. Thủ vệ vừa mới phản ứng lại, Bạch Tư Duệ đã nhanh chóng bịt mũi miệng của hắn, tay còn lại cũng chém vào cổ hắn.

 

Bạch Tư Duệ từ sau khi được cha hắn đón về nhà liền khổ công mà luyện võ, trước tận thế đã là một tay cao thủ rồi. Bạch Tư Duệ đối với nhược điểm trên thân thể người vẫn có chút hiểu biết nhất định, đánh người cũng có chừng mực. Những người này cũng chỉ hôn mê một quãng thời gian ngắn mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại. Hắn chỉ cần trước lúc bọn họ tỉnh lại tìm thấy vật tư là được, thoát thân chỉ là chuyện đơn giản.

 

Đương nhiên, tiền đề là đối phương không có dị năng. Lúc trước nghe đám người Vương Đại Minh nói còn có dị năng giả tồn tại, hắn đến giờ còn chưa có cơ hội gặp được, nghĩ có lẽ cũng không tràn lan như vậy đâu. Hơn nữa những dị năng giả kia năng lực tựa hồ cũng chỉ có một, cho dù có dị năng giả đi nữa, Bạch Tư Duệ cũng có lòng tin sẽ mang theo Tiêu Thời an toàn đi ra.

 

“Ư ~” Tiêu Thời miệng không thể khép lại, hút một ngụm nước miếng.

 

Bạch Tư Duệ một tay bịt miệng Tiêu Thời, kéo Tiêu Thời con mắt còn đang dính chặt trên người kẻ bị té xỉu kia đi vào trong siêu thị.

 

Khác với lần trước tới là một mảnh tối tăm, lần này đã có tia sáng sáng sủa không ít. Các góc trong siêu thị đều đốt một ngọn nến, nhìn ra ít nhất không dưới một trăm cái.

 

Đâu đâu cũng có ánh nến lắc lư, trông sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng trong phòng khách trống trải cũng càng lộ vẻ đặc biệt âm u, giống như linh đường.

 

Như cũ vẫn là bốn nam nhân ngồi ở giữa đại sảnh, có vùi đầu viết gì đó, cũng có nhàn rỗi không chuyện gì làm liền tụm lại nói chuyện phiếm.

 

“Cái tên Vương Đạo Viễn kia cũng thật thảm, mấy ngày nay vận xui không ngừng, ngày hôm qua còn mất luôn cái mạng.” Một người đàn ông dáng dấp lão thành giọng mang tiếc nuối nói.

 

“Đó là hắn đáng đời. Hiện tại hắn chắc chỉ còn lại một đóng xương trắng đi.” Một kẻ khác vốn có bất mãn với Vương Đạo Viễn cười trên sự đau khổ của người khác mà nói.

 

Ở tận thế máu tanh mới chỉ một đoạn thời gian ngắn đã khiến thế giới quan nguyên bản của nhân loại hoàn toàn bị vặn vẹo, mạng của người khác ở trong mắt mình còn không bằng một miếng lương thực. Càng không cần phải nói đến là người vốn mình không thích, không bỏ đá xuống giếng thì coi như đã rộng lượng lắm rồi.

 

Mấy người một bên nói chuyện phiếm một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chung quanh, nhưng lại không phát hiện đã có người tiến vào căn phòng khách trống vắng này.

 

Ánh nến lay động phản chiếu trên giá hàng, tạo ra từng mảng từng mảng bóng tối. Bạch Tư Duệ bịt miệng Tiêu Thời nấp ở một bên tường, chọn một vị trí tốt gần cửa nhất, chậm rãi di chuyển qua.

 

Có lẽ là bởi vì có chỗ tốt làm Tiêu Thời động lòng, Tiêu Thời hiện tại ngoan vô cùng, ngoan ngoãn đi theo Bạch Tư Duệ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hút từng ngụm từng ngụm nước miếng.

 

Ở cửa có hai người bảo vệ, Bạch Tư Duệ dựa vào bóng tối cùng một ít kệ hàng ẩn náu, dễ dàng đánh ngất hai người. Bạch Tư Duệ trước đó đã có mấy đối tượng để luyện tay, lần này ra tay mấy người canh cửa ngay cả một chút âm thanh đều không thể phát ra. Mấy người bên trong đại sảnh vẫn còn đang làm chuyện của mình, Bạch Tư Duệ liền lôi kéo tay Tiêu Thời đẩy cửa tiến vào.

 

Phía sau cánh cửa là một hành lang khá hẹp, từ dấu vết gạch bị mài mòn có thể nhìn ra được nơi này thường xuyên được sử dụng, rất có thể đây chính là hành lang dẫn tới nhà kho. Bạch Tư Duệ thầm nghĩ có hi vọng, đối với vật tư nơi này càng là phải lấy đến tay.

 

Bên hành lang còn mấy gian phòng nhỏ, không biết là trước đây dùng để làm gì, nhưng Bạch Tư Duệ nhạy bén nghe thấy mỗi căn phòng đều có tiếng hít thở của hai người, khí tức đều đều, hiển nhiên là đang ngủ. Ban ngày nhiều người như vậy lại ngủ, chứng minh bọn họ đều chuyên hoạt động về đêm, xem ra đây là một đám người có tính tổ chức.

 

Bạch Tư Duệ mang theo Tiêu Thời một đường đi về phía trước, rốt cuộc tìm được một nơi xem ra là cửa lớn nhà kho, chỉ có hai người thủ trước cửa, bốn phía không có che chắn gì, trong tình huống có người tới gần rất khó mà không kinh động.

 

Thời gian sắp hết rồi, người bên ngoài có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Bạch Tư Duệ ổn định tinh thần, quyết định làm một kích mạnh tay.

 

Bạch Tư Duệ đem Tiêu Thời thả trong góc, ở bên tai Tiêu Thời thì thầm: “Em ở yên đây đừng cử động, anh rất nhanh sẽ trở lại đón em.”

 

Tiêu Thời đang định rống vài tiếng, Bạch Tư Duệ đã nhanh tay lẹ mắt che miệng cậu lại, hôn một cái lên trán Tiêu Thời.

 

“Nghe lời, anh đi đây!” Bạch Tư Duệ nói xong, điều chỉnh hô hấp, đột nhiên xoay người vọt vào hành lang.

 

Bạch Tư Duệ lấy tốc độ nhanh nhất xông lên, dưới tốc độ toàn lực bạo phát nhanh đến mức chỉ còn một cái bóng mờ, trong nháy mắt liền đứng trước mặt thủ vệ. Hai người gác cổng còn chưa kịp thấy rõ, thậm chí cũng không kịp phản ứng lại, đã bị Bạch Tư Duệ một tay đánh cho hôn mê, âm thanh to nhỏ gì cũng đều không có cơ hội phát ra.

 

“A!” Tiêu Thời thấy Bạch Tư Duệ đi xa liền sửng sốt một hồi, sau đó lập tức chạy tới. Âm thanh bước chân tang thi cứng ngắc giẫm trên mặt đất rất lớn, phát ra âm thanh ‘rầm rập’, ở trong không gian yên tĩnh lại phong kín vang vọng từng tiếng, nghe có vẻ đặc biệt đột ngột.

 

Bạch Tư Duệ thầm nghĩ không xong, vội vã chạy về ôm Tiêu Thời lên.

 

Thế nhưng vẫn chậm, một giọng nói lớn mơ hồ không rõ vang lên, hiển nhiên là vừa mới bị đánh thức: “Ai vậy? Bước đi lớn tiếng như vậy, quấy nhiễu yên tĩnh của người khác a?”

 

“Rống!” Tiêu Thời lập tức quay về vách tường lớn tiếng rống to, Bạch Tư Duệ hai tay ôm Tiêu Thời, muốn che Tiêu Thời miệng cũng không còn kịp.

 

Thanh âm kia dừng một chút, sau đó hô lớn: “Người đâu rồi! Có tang thi đi vào a!”

 

Âm thanh vừa vang, phòng khách cũng vừa vặn nghe được tiếng rống của Tiêu Thời, lập tức hô to đáp lại, rất nhiều tiếng bước chân ầm ĩ hướng về nơi này chạy tới.

 

Bạch Tư Duệ: “…”

 

Bạch Tư Duệ vô lực chớp mắt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bên trong hai căn phòng kia cũng có tiếng vang. Tiêu Thời ở trong ngực Bạch Tư Duệ lộ ra ánh mắt hung ác, giãy giụa muốn xông lên.

 

Bạch Tư Duệ cũng không trì hoãn nữa, ôm Tiêu Thời phá cửa mà vào.

Bình luận về bài viết này