Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 03

☆, Chương 3: Làm một linh hồn ở phía sau

 

Ngày thứ hai, bốn người Lưu Đông đều mang đôi mắt thâm quầng, nhất là Vương Phong cứ hắt hơi không ngừng, hiển nhiên cả bốn người đều chưa nghỉ ngơi tốt.

 

“Phong ca đều là do chú hại đó! Nửa đêm về sau anh mày đều không ngủ được!” Đoàn Vũ người có quan hệ tốt nhất với Vương Phong oán trách đấm vào ngực Vương Phong.

 

“Đúng vậy! Tên gia hỏa này nhất định là không muốn gác đêm làm hại tất cả mọi người đều không được ngủ ngon.” Giả Kiếm ở bên cạnh nửa đùa nửa thật mà chỉ trích.

 

“Không có… thật đấy! Tôi vừa xem qua căn phòng đó một chút, cây nến kia đã biến mất một cách kỳ quái rồi… Ngôi trường này tuyệt đối có vấn đề! Các cậu không nghe nói đến rất nhiều chuyện khó tin kỳ lạ khó mà giải thích nổi ở sân trường sao, điều này nói lên việc gì? Sân trường là nơi thường hay xảy ra những chuyện huyền bí khả nghi a! Chúng ta mau đi thôi, đừng để những thứ không sạch sẽ gì đó bám theo!” Sau đó vội vàng mang theo mấy người xuống lầu rời đi.

 

Đào Nhạc đi theo phía sau mấy người bọn họ bĩu môi, quả thật là có vấn đề, sau lưng các người còn mang theo một linh hồn trạch nam suốt ngày ở nhà như tôi cơ mà. Có điều những chuyện kỳ lạ khó tin khó mà giải thích nổi ở sân trường, dường như cậu quả thật từng nghe nói đến. Bộ xương khô biết chạy trốn, cầu thang ban ngày có 12 bậc mà ban đêm chỉ có 11 bậc, căn phòng vệ sinh ở giữa mà giáo viên giám thị lâu năm không bao giờ có thể mở ra được…

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Đào Nhạc toàn thân run lên, nói không chừng bản thân còn thật sự từng sống trong một ngôi trường có quỷ.

 

Trước đây Đào Nhạc là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng mà bản thân biến thành quỷ rồi, có thế nào đi nữa cũng không dám không tin! Mặc dù làm một con quỷ sợ một con quỷ già ở trong trường nói ra có chút mất mặt, nhưng mà cậu chỉ mới thành quỷ, không thích ứng được cũng rất bình thường. Vội vàng bước nhanh hơn đi theo sau lưng mấy người kia, so với A Phiêu* mà nói, cậu càng sợ tang thi hơn, bị cắn một cái rất đau đó a! Cậu thế nhưng lại là người bị tang thi dọa chết… chịu không nổi cảm giác sợ hãi sắp chết đó a.

 

Mấy người ra khỏi cửa, sau đó dự định trước tiên lái xe đến bãi đậu xe của trường, xem thử có thể tìm được chút xăng nào hay không. Đào Nhạc nhân lúc mấy người kia mở cửa, trực tiếp chạy đến ngồi ở trên đuôi xe phía sau.

 

Sau khi biến thành quỷ, những cái khác không nói, chỉ riêng hai việc là không bị đói chết và bất cứ lúc nào cũng đều có thể làm cho bản thân cuộn lại thành một quả cầu này cũng đủ để làm cho Đào Nhạc vui vẻ, dù sao có được hai năng lực quý như vàng này quả thật có thể so với những dụng cụ làm ảo thuật, lừa gạt rồi nha!

 

Nằm nghiêng ở mặt trên, chờ đợi mấy người lên đường.

 

Bây giờ nghĩ lại, Đào Nhạc cảm thấy bản thân rất sáng suốt, kiểu cứu viện này mới là thứ mà cậu mong muốn…

 

Đó là một tuần sau khi mạt thế bùng nổ. Đào Nhạc đang nhàm chán chọt chọt cây xương rồng bà để trên bàn của mình, thì nghe thấy  tiếng người truyền đến từ ngoài hành lang vốn yên tĩnh.

 

Chỗ duy nhất không tốt ở đại học chính là không thể ở trong phòng của mình mà hát vang một bài hát, bình thường khi hứng thú Ca Lượng gào lên một bài, xung quanh sẽ truyền đến tiếng mắng chửi. Cũng chính vì như vậy, sinh viên thường hay than phiền với quản lý ký túc xá và nhà trường rằng cách âm của phòng ngủ không tốt.

 

Vì vậy sau khi yên lặng thật lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng người, Đào Nhạc rất vui mừng chạy vội đến cửa phòng, lỗ tai dán vào trên cánh cửa cẩn thận mà lắng nghe.

 

“Ài, tôi nói này Thạch Đầu, cậu xem thức ăn dự trữ của chúng ta càng ngày càng ít, cứ tiếp tục như vầy, chẳng phải chúng ta sẽ bị đói chết sao?”

 

“Phải đó, thức ăn dự trữ ở những căn phòng xung quanh chúng ta đều đã ăn gần hết rồi. Cứ tiếp tục như vầy, chúng ta chẳng phải sẽ bị đói chết sao?”

 

“Đúng a, vì vậy chúng ta cứ dứt khoát chạy ra ngoài đi, tôi không liên lạc được với cha mẹ, muốn về nhà xem sao.”

 

“Tôi cũng vậy, nhưng mà bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, chúng ta chạy ra ngoài được sao?”

 

“Nhưng mà cứ ngây người chờ đợi thế này, chúng ta cũng sẽ bị đói chết. Tôi nhớ trong tiểu thuyết viết là tang thi cấp 1 hàng động chậm chạp, rất dễ đối phó, sức khỏe của hai người chúng ta cũng xem như không tệ, không bằng nhân lúc hành động của chúng vẫn còn chậm chạp, tìm cơ hội chạy trốn thôi!”

 

“Nhưng mà…”

 

“Hơn nữa nói không chừng chúng ta còn có thể kích phát dị năng gì đó nữa, nếu như chúng ta mượn cơ hội này tập hợp những người may mắn sống sót trong trường thành một nhóm, có khi còn tổ chức được một đội quân luôn ấy chứ… Sau này có lẽ sẽ có cơ hội làm người thống trị thành phố, giống như là trong thăng cấp văn vậy đó!”

 

“Tiểu thuyết mà cậu cũng tin!” Nghe thấy lời bàn luận của bạn mình, người được gọi là Thạch Đầu kia cười nhạo nói, “Có điều chúng ta quả thật không thể ngồi yên chờ chết, có nói thế nào thì tốt nhất cũng phải tìm thấy quân đội hoặc những người may mắn sống sót khác, phải biết a, thế giới bây giờ là tận thế rồi, để có thể tiếp tục sống sót chúng ta nhất định phải đoàn kết lại!”

 

“Cậu nói đúng, mặc dù giá trị vũ lực của chúng ta không cao, khó mà chống lại nhiều người! Nhưng mà bó tay chịu trói không phải là phong cách của chúng ta. Hay là chúng ta tập hợp những bạn học vẫn còn đang trốn ở trên lầu, lập thành một nhóm, sau đó cùng nhau xông ra ngoài, thế nào?”

 

Hai người ở trên hành lang thương lượng đối sách. Đào Nhạc cũng có chút động tâm, một nhóm người vẫn tốt hơn một người không phải sao?

 

“Nhưng mà lão đại, vẫn còn một vấn đề. Những bạn học mà chúng ta tập hợp không hẳn sẽ thật sự góp sức a! Ngộ nhỡ chúng ta mang theo họ, ngược lại trở thành gánh nặng thì phải làm sao? Hơn nữa, nam nữ thường khác biệt, các bạn nam thì liều mạng ở bên ngoài, có một vài bạn nữ lại chỉ biết trốn ở đằng sau, như vậy không phải là chúng ta rất thiệt thòi sao?”

 

“Cậu nói đúng. Nhưng mà nếu như chỉ mang theo mấy đứa con trai thôi thì cũng không được! Cậu chớ quên, lương khô mỗi người mang theo đều có hạn, trái ngược với con trai, con gái ăn ít hơn nhiều, ví dụ chúng ta để các bạn nữ mang theo nhiều thức ăn một chút, đến lúc đó chúng ta có thể có lượng dự trữ nhiều hơn, đúng không? Hơn nữa mỗi người đều cần phải góp sức! Con gái bây giờ không phải đứa nào cũng không mạnh mẽ bằng con trai đâu! Đến lúc đó xem xem thế nào… nếu thật sự không được…”

 

“Chủ ý này không tệ.” Người được gọi là lão đại làm một động tác rõ ràng, thắng được sự tán thành của Thạch Đầu.

 

Đào Nhạc ở trong phòng nghe được lời nói của hai người họ, bỉu môi: “Mặc dù ngồi chờ chết là không ổn, nhưng mà chỉ dựa vào mấy sinh viên đại học vai không thể mang tay không thể nhấc, thật sự có thể chạy thoát khỏi vòng vây tang thi trùng trùng điệp điệp sao?… Vả lại… động tác vừa nãy hiển nhiên là có ý định giết người diệt khẩu a, kẻ ngốc mới đi theo bọn họ.”

 

Đào Nhạc suy nghĩ một chút tình trạng của bản thân, tuyệt đối là kiểu sẽ bị vứt bỏ đầu tiên. Vì vậy quả quyết bỏ qua ý định gia nhập vào nhóm đó.

 

Lại nói, chỉ hai tên nhóc sinh viên không biết sâu cạn, chừng mực như này, thật sự có thể không bị thương tổn chút nào mà chạy thoát sao? Hiển nhiên là không có khả năng, trong mười người có một người có thể chạy thoát được đã xem như là không tệ rồi, nếu đã như vậy, so với việc trực tiếp đi ra ngoài chịu chết thì ở lại đây cũng có gì khác biệt chứ? Vẫn là chờ đợi người có năng lực đến giúp đỡ vậy!

 

“Thay vì xông ra ngoài rồi bị những tang thi đó ăn tươi nuốt sống, thà rằng mình ở đây chậm rãi mà chờ, ít nhất vẫn còn có một tia hy vọng!” Đào Nhạc đùa giỡn với những thức ăn mà mình giấu trong ngăn kéo tủ, tiếp tục nằm dài ngây người trên giường.

 

Ngày hôm sau, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân, Đào Nhạc nghe thấy những tiếng bước chân nhốn nháo, xem ra hai người kia thật sự tụ tập được không ít người.

 

Nhưng mà, rõ ràng người thì không ít, có điều ý kiến vẫn còn chưa thống nhất.

Hai người cậu xướng tôi họa mà khuyên bảo mọi người: “Các cậu nghĩ xem, đã nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không có ai đến viện trợ giúp đỡ, chúng ta chỉ có thể tự cứu thôi. Đông người vẫn tốt hơn một người đúng không?”

 

“Còn không phải sao, thức ăn cũng sắp hết rồi, chúng ta cứ tiếp tục ngồi yên chờ chết, cũng là một chữ chết! Còn không bằng liều mạng một phen!”

 

Đào Nhạc nghĩ một lát, cảm thấy bản thân vẫn là nên nhắc nhở người bên ngoài một chút: “Các cậu thử nghĩ mà xem! Không nói đến việc một đám sinh viên không có bất kì giá trị vũ lực gì như chúng ta làm sao có thể chạy thoát dưới tay những tang thi quái vật đó, trước tiên cứ cho là là chúng ta chạy thoát vậy chạy đi đâu? Bên ngoài có phải có nhiều nguy hiểm hơn hay không tất cả chúng ta đều không biết!”

 

Lời Đào Nhạc nói hiển nhiên là không có ai trả lời, cuối cùng mọi người vẫn bị hai người kia thuyết phục, quyết định trưa mai sẽ chạy ra bên ngoài.

 

Lão đại nói với mọi người: “Tất cả mọi người quay về thu thập cho xong đồ đạc này kia đi, tốt nhất là có vũ khí gì đó ví dụ như móc quần áo, sào phơi đồ! Tầng sáu xem như an toàn nhất, mười giờ sáng mai tập hợp ở đó.”

 

“Được.”

 

“Ân.”

 

Đào Nhạc là một trạch nam ba không bình thường phổ biến (một không gia thế, hai không ngoại hình, ba không tài năng). Lý tưởng duy nhất là mau chóng hoàn thành bốn năm đại học, sau đó tìm một công việc không quá khó khăn, trở ngại, mua một căn nhà nhỏ, sau đó làm một phòng nô*. Là một người không có gì theo đuổi lại nhát gan, quả thật không giống những người có ảo tưởng quá mức ngoài kia. Vì thế cậu cân nhắc một chút lực chiến đấu của bản thân, phát hiện mình là kiểu vai không thể gánh tay không thể nhấc, đoán chừng chạy ra ngoài chũng chỉ uy cho tang thi thêm một phần thức ăn, cuối cùng Đào Nhạc vẫn là quyết định qua được ngày nào hay ngày ấy, bản thân ở đây thành thành thật thật mà ẩn nấp, chờ đợi người có năng lực đến cứu vậy.

 

Mà rõ ràng quyết định của Đào Nhạc là chính xác, nhiều người sống như vậy cùng nhau hành động, đối với tang thi mang đến sức hấp dẫn thế nào không cần nói cũng biết. Mười mấy người chẳng qua vừa đến lầu một, những tang thi du đãng trong nhà thi đấu đã chậm chạp tới gần nhóm người này.

 

Đào Nhạc ôm lấy cây xương rồng xanh biếc mà bản thân vô cùng yêu thích, ngồi chồm hổm trên ban công nhìn xuống động tĩnh dưới lầu.

 

Một nhóm mười mấy người vẫn chưa ra khỏi sân ký túc xá, trước mặt đã có năm con tang thi đi tới. Đào Nhạc vui mừng khi bản thân không đi theo, nếu không thì tuyệt đối lại bị dọa ngất, hơn nữa từ xa nhìn lại… hoàn toàn không giống như đợt tấn công lần trước, ngoại trừ việc động tác đi đứng của tang thi nhìn có vẻ vặn vẹo chút, những cái khác thật sự không có gì.

 

Hiển nhiên, những người này lần đầu tiên đối mặt với tang thi loại quái vật hung tàn như vậy, hoàn toàn không hề có chút chuẩn bị nào. Mắt nhìn thấy đội ngũ vốn đang chỉnh tề bị năm con tang thi này làm xáo trộn, lão đại dẫn đầu kia nhìn thấy tình huống như vậy vội vàng hét lớn: “Mọi người cẩn thận! chúng ta đồng tâm hiệp lực, tiêu diệt tang thi, không thể chết uất ức như vậy được.”

 

Mọi người lấy dũng khí. Cờ lê, mộc côn gì đó cầm trên tay bắt đầu vừa đánh vừa đâm vào trên người của những tang thi đang tiến lại gần mình. Mà ngay vào lúc này, một nam sinh gầy yếu, đeo kính dễ dàng nhận ra là kiểu học bá kêu lên một tiếng, thanh âm run rẩy nói: “Tớ… tớ bị tang thi bắt rồi!”

 

Những người khác ngẩn người… nhao nhao lên không tự giác mà cách xa nam sinh gầy yếu đeo kính này một chút. Sau đó hai người dẫn đầu kia quay về phía hai người thân thể cường tráng khác nháy mắt ra hiệu, chỉ nhìn thấy bạn học đeo kính kia thân thể nghiêng về trước thẳng tắp ngã trên mặt đất. Năm con tang thi vốn đang bao vây tấn công mọi người liền chen nhau mà lên, bắt đầu gặm ăn bạn học kia. Mà những người khác, đặc biệt là hai người dẫn đầu và hai người thân thể cường tráng khác liền cấp tốc mỗi người đối mặt với một tang thi bắt đầu đập mạnh.

 

Hiển nhiên tang thi giai đoạn đầu không có bất kỳ tư duy suy nghĩ thần trí gì chỉ biết ăn, phân biệt máu thịt và mùi vị, hoàn toàn không chú ý đến những người khác chỉ biết gặm ăn máu thịt tươi mới mà bỏ quên những người khác đang bao vây tấn công mình. Những người khác rõ ràng cũng đã phát hiện tình huống này, dồn dập tiến lên phía trước đập loạn một trận lên tang thi.

 

Sau một lúc lâu, năm con tang thi bị tiêu diệt, nhìn thi thể, hoàn toàn không phân biệt được rõ ràng đâu là thi thể của nam sinh gầy yếu kia, đâu là tang thi.

 

Một bạn học nữ ôm mặt, khóc òa lên…

 

“Tiểu Triệu cậu ấy… Tiểu Triệu cậu ấy…” Một nam sinh khác nhìn xác chết đầy trên mặt đất lệ rơi đầy mặt.

 

Nam sinh dẫn đầu kia khẩn trương mà nhìn xung quanh: “Đừng khóc nữa! Muốn dẫn tang thi đến đây à!”

 

“Nhưng mà…”  Âm thanh nghẹn ngào không dứt, run rẩy mà nhìn máu thịt trên mặt đất.

 

“Cậu ấy đã bị tang thi bắt! Cho dù chúng ta cứu cậu ấy cậu ấy cũng sẽ biến thành tang thi!” Sau đó mặt không biểu tình mà nói thêm, “Hơn nữa, các cậu muốn chết còn tớ thì chưa muốn! Muốn đi hay không các cậu tự quyết định đi! Rốt cuộc là ở lại đây bị đói chết, hay là xông ra ngoài, tìm kiếm một tia hy vọng?”

 

Những sinh viên còn lại cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, trầm mặc yên lặng…

 

Hai nam sinh bắt đầu trao đổi ánh mắt với lão đại và Thạch Đầu, dẫn đầu đứng lên, tỏ rõ thái độ: “Tớ thà rằng bị tang thi giết chết cũng không muốn bị đói chết nghẹn khuất như vậy! Có thể giết bao nhiêu tang thi liền giết bấy nhiêu tang thi! Đói chết cũng quá oan ức rồi! Hơn nữa, nói không chừng qua không bao lâu nữa, chúng ta liền có được dị năng! Lúc đó… nhân loại nói không chừng còn phải dựa vào sự cứu vớt của chúng ta đấy!”

 

Những người khác cũng bị loại tâm tình bi tráng này truyền sang, cảm động: “Đúng, thà rằng chiến đấu mà chết cũng không muốn chết đói! Hơn nữa chúng ta đều là anh hùng, vì sự sống còn của nhân loại!”

 

Hơn phân nửa nam sinh đều bị cảm hóa rồi, còn lại mấy nữ sinh cũng nhao nhao mà gật đầu, mặc dù họ rất sợ, nhưng mà dù sao cũng cũng có người bảo vệ, nếu như ở lại trường học… vậy thật sự sẽ bị đói chết!

 

Đào Nhạc ngồi chồm hổm trên ban công, nhìn nhìn mấy người dưới lầu, sau đó nhìn đến tang thi tập hợp càng lúc càng nhiều ở chỗ cách cổng trường không xa.

 

“Này này! Tang thi đến kìa! Mau trốn nhanh đi a!” Cậu hướng về phía dưới lầu mà hét lớn.

 

Kết quả mười mấy người kia không đoái hoài gì đến mình, mà chỉnh đốn lại một lượt, đi tiếp về phía cổng chính của trường học.

 

Đào Nhạc không nhẫn tâm xem tiếp nữa, bước vào phòng… Còn về phần kết cục của những người kia, cậu không dám đoán cũng không muốn suy đoán!

 

Cậu thừa nhận bản thân nhát gan, cũng thừa nhận bản thân sợ phiền phức! Không có dũng khí của những người kia…

 

Thật ra nếu như cha mẹ cậu ở nhà đợi cậu, nói không chừng Đào Nhạc cũng sẽ cùng đi, nhưng mà cha mẹ cậu đã…

 

Con người ở mạt thế, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Mặc dù Đào Nhạc áy náy vì không thể cứu những người đó, nhưng mà cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi, nhắc nhở họ, cũng cảnh báo họ… nhưng mà cậu chỉ là một quỷ hồn, cậu cũng lực bát tòng tâm. Cho dù cậu muốn không cần mạng sống mà đi cứu người, cũng không thể thực hiện. Huống chi, trong tình huống hiện tại, chỉ cần là người thì đều muốn tiếp tục sống, cho dù là khuất nhục mà sống hay là bi tráng mà sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi…

 

Đào Nhạc nhớ đến sự việc xảy ra ngay trước mắt mình khi mạt thế không lâu, lại càng thêm kiên định với niềm tin chỉ cần bản thân mình sống tốt thì được rồi. Vì thế yên tâm thoải mái mà đi theo sau bốn người kia… đi đến một nơi an toàn, thuận tiện mỗi ngày lấy trộm nến để ăn.

 

******

 

*phòng nô: Phòng nô là một từ tiếng Hán mới được Bộ giáo dục công bố vào tháng 8 năm 2007. Phòng nô ý nghĩa là nô lệ của căn phòng. Chỉ việc người dân thành phố vay tiền để mua nhà, trong thời kì hoàn kim của cuộc sống từ 20 đến 30 năm, mỗi năm đều phải trích ra 40 đến 50% thu nhập thậm chí là cao hơn để trả nợ cả vốn và lãi, từ đó tạo thành áp lực trường kỳ trong cuộc sống gia đình của những người dân thành phố, ảnh hưởng đến chi phí sinh hoạt bình thường. Mua nhà ảnh hưởng đến chi phí cho giáo dục, cho thuốc men và chăm sóc người già…, làm giảm chất lượng cuộc sống gia đinh, thậm chí làm cho người ta cảm thấy sự kiềm nén áp lực của cuộc sống nô dịch.

 

A Phiêu: là một tiểu thuyết được đăng trên trang Tấn Giang của tác giả Phất Nhất Tập Hồng Trang. Bìa truyện này:

Untitled.png

2 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 03”

Bình luận về bài viết này