Kế Hoạch Bồi Dưỡng Tang Thi Cấp Thấp – Chương 16

☆, Chương 16:

 

‘Sột soạt ~ sột soạt ~~’ bên trong phế tích nhỏ hẹp, vang lên một loạt âm thanh loạt xoạt nhẹ nhàng.

 

Bạch Tư Duệ bị một trận âm thanh kỳ quái đánh thức, vừa mở mắt nhìn, liền nhìn thấy Tiêu Thời nằm trên khuỷu tay hắn, hai tay cầm xương mài răng tối hôm qua trói chặt miệng cậu kẽo kẹt kẽo kẹt mà cắn, khóe miệng chảy một ngụm nước lên cánh tay hắn, hơi lạnh.

 

“Rống ~~” Tiêu Thời nhìn thấy nhân loại tỉnh lại, gào thét lên tiếng chào hỏi.

 

Bạch Tư Duệ trong nháy mắt sửng sốt, lập tức không thể tin tưởng trợn to hai mắt.

 

“Tiểu Thời, em… em không ăn anh.” Bạch Tư Duệ đột nhiên vươn người qua, đối diện Tiêu Thời hỏi, sau đó tiện tay lấy xuống cái xương phỏng chế trong miệng Tiêu Thời.

 

Ta đang cắn xương mà! Tiêu Thời trơ mắt nhìn xương của mình bị lấy đi, ánh mắt hung sát lên.

 

“Gào gừ!!” Tiêu Thời lên tiếng, lộ ra hàm răng có hai cái ranh năng, hù dọa Bạch Tư Duệ.

 

Hôm qua môi Tiêu Thời còn trắng chạch, hiện tại lại có phần phấn hồng hiện ra, nhiễm một chút ngụm nước bọt, nhìn có vẻ phi thường no đủ. Sắc mặt vẫn trắng xám như cũ, nhưng đã có thêm một tia sức sống nhân loại. Cặp mắt đen lưu chuyển cũng biến thành có thần, trong con ngươi phản chiếu ra vẻ mặt khiếp sợ của Bạch Tư Duệ.

 

Bạch Tư Duệ lúc này mới phát hiện Tiêu Thời dị thường, trong lòng dâng lên vui sướng điên cuồng. Bạch Tư Duệ đưa tay bóp bóp mặt Tiêu Thời, da dẻ dưới tay co dãn đàn hồi, cùng người sống không có gì khác biệt.

 

“Tiểu Thời, thân thể của em tốt hơn rồi, quá tốt rồi, Tiểu Thời, quá tốt rồi!” Bạch Tư Duệ cao hứng đến nổi phân không được nam bắc, nâng đầu Tiêu Thời không biết nặng nhẹ mà nhào nặn, tiếp tục nói: “Nhất định nguyên nhân là do ngày hôm qua uống máu rồi, nguyên lai máu đối với tang thi thế mà còn có cái lợi ích này, quá tốt rồi!”

 

Bạch Tư Duệ kích động ôm lấy đầu Tiêu Thời, kìm lòng không đặng mà gặm lên môi Tiêu Thời, nặng nề mút mát.

 

“A ~? Rống!” Tiêu Thời sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đẩy Bạch Tư Duệ ra, há to mồm liền muốn cắn tới.

 

Đáng ghét, cư nhiên lại muốn ăn cậu, vẫn là ăn miệng cậu. Nhân loại là định đem miệng cậu ăn, để cậu không bao giờ có thể tiếp tục ăn hắn sao? Thực sự là ác độc, ta muốn ăn ngươi!

 

Bạch Tư Duệ vội vã né tránh, nhìn Tiêu Thời cười khúc khích.

 

“Rống!” Tiêu Thời nhào lên thân thể Bạch Tư Duệ, nhưng cái cổ bị người nắm, cậu làm sao cũng cắn không tới, tức giận đến Tiêu Thời khóe mắt đều đỏ.

 

Bạch Tư Duệ cười xem dáng dấp Tiêu Thời tức giận, ôn nhu nói: “Anh tên Bạch Tư Duệ, không la hét, em trước đây đều gọi anh là Duệ ca, nào, anh tập cho em gọi, Duệ~ ca.”

 

Bạch Tư Duệ đem tên của chính mình nói đặc biệt rõ ràng.

 

Tiêu Thời nhìn vẻ mặt Bạch Tư Duệ nghiêm túc thì yên tĩnh lại, như hiểu mà không hiểu nhìn Bạch Tư Duệ, miệng nhỏ khẽ nhếch làm rơi xuống một giọt chất lỏng óng ánh.

 

Bạch Tư Duệ bó lấy thảm lông, tiếp tục dạy dỗ nói: “Duệ ca.”

 

Tiêu Thời toét miệng, lắp ba lắp bắp nói ra vài chữ: “Vì là… vì là… này! Uống, uống, ca ~~ kèn kẹt ca!!”

 

Tiêu Thời nói liền bị ngụm nước sặc đến, ho khan vài tiếng.

 

“Chậm một chút, Tiểu Thời.” Bạch Tư Duệ vỗ vỗ sau lưng, sau đó móc ra khăn mặt giúp Tiêu Thời lau miệng. Bạch Tư Duệ thụ sủng nhược kinh, trong lòng rất là kinh hỉ. Hắn cũng chỉ là thử xem, không nghĩ tới Tiểu Thời thế mà thật sự học theo hắn.

 

Bạch Tư Duệ trong nháy mắt tràn ngập tự tin, từng chữ từng chữ nói: “Là Duệ ca, không phải ‘uy uống’, cũng không phải ‘vì ca’. Duệ! Ca!”

 

Tiêu Thời dùng sức nuốt nước miếng một cái, thử mở miệng khó khăn nói: “Này, uy uống!”

 

“Là Duệ ca!”

 

“Vệ ~ ca!”

 

“Duệ! Ca!”

 

“Duệ, duệ! Uống, uống!”

 

“Rất tốt, đúng rồi một, còn có ca. Em nói lại một lần nữa đi. Ca, Duệ ca!” Bạch Tư Duệ có chút cảm giác thành tựu cười cười, đem cả người Tiêu Thời ôm vào lòng, một tay ôm hắn.

 

Tiêu Thời mất công mất sức nói: “Ca!”

 

Bạch Tư Duệ vui vẻ, sốt sắng mà chờ Tiêu Thời tiếp tục.

 

“Vệ ca!”

 

“… Là duệ ca!”

 

“Duệ, duệ uống!”

 

Bạch Tư Duệ vô lực đỡ trán, uể oải nói: “Duệ ca.”

 

“Duệ, duệ duệ, Vệ ca!”

 

Nửa giờ sau…

 

Tiêu Thời cuốn lấy đầu lưỡi thuần thục nói: “Duệ, duệ duệ!”

 

“Được rồi, chịu thua em luôn, tùy em gọi thế nào cũng được.” Bạch Tư Duệ nằm nghiêng xem Tiêu Thời, suy nghĩ một chút, danh xưng này tuy rằng có điểm ấu trĩ, nhưng nghe tới cũng không tệ lắm, tâm tình liền tốt lên: “Em trước cứ gọi như thế đi, sau này mỗi ngày anh đều dạy em nói chuyện.”

 

Sắc trời sáng choang, nắng sớm từ mấy cái lỗ trên đỉnh phế tích xuyên qua, chiếu vào không gian nhỏ bên trong phế tích, từng đạo từng đạo ánh sáng bên trong, có thể nhìn thấy lượng lớn hạt bụi tròn, nhưng khi hít thở thì cái gì cũng đều không cảm giác được.

 

Bạch Tư Duệ hít sâu, vuốt Tiêu Thời mặt nói: “Đói bụng sao? Chúng ta rời giường đi, sau đó liền làm cơm.”

 

“Rống!” Tiêu Thời liếm liếm môi, nói nhiều rồi nên miệng hơi khô, không biết chút nữa sẽ ăn cái gì đây? Sẽ là chân giò hun khói sao? Tiêu Thời nghĩ, không tự giác nước miếng tràn lan.

 

Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không sợ lạnh, liền cho hắn mặc vào một bộ đồ thể thao khá đơn giản, chính mình cũng mặc vào bộ quần áo mùa đông, sau đó đem thảm lông thu vào đá không gian.

 

Bạch Tư Duệ mang theo Tiêu Thời tìm tới công viên ngày hôm qua đã rửa ráy, nhóm một đống lửa. Hắn không dám lại cho Tiêu Thời ăn bánh, ngày hôm nay nấu một nồi cháo nhỏ, múc cho Tiêu Thời một bát để ở một bên cho nguội, chính mình liền ngồi xổm ở một bên bắt đầu ăn.

 

“Rầm ~” Tiêu Thời nuốt ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tư Duệ đang ngồi ăn trước mặt. Của ta đâu?

 

Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Thời, cười nói: “Em chờ một lát, hiện tại còn rất nóng.”

 

Nhưng là ngươi cũng có thể ăn. Tiêu Thời bất mãn mà nhìn chằm chằm Bạch Tư Duệ lộ thịt ra ở bên ngoài  j□j, cân nhắc nên từ nơi nào ngoạm ăn.

 

Khí trời thật lạnh nên cháo cũng rất nhanh đã nguội, một chén cháo nhỏ của Tiêu Thời nhanh chóng lạnh đi, cháo có chút đông lại, trên mặt cũng hiện ra một lớp màng mỏng.

 

“Được rồi, cháo gần được rồi, để anh đút em.” Bạch Tư Duệ nhanh chóng uống cạn cháo của mình, sau đó bưng chén của Tiêu Thời lên nhỏ một vòng máu, máu nhỏ ở mặt trên không hề hòa tan, nằm trên mặt cháo màu trắng y như đúc bánh gatô, nhàn nhạt mùi máu tanh hỗn hợp với mùi cháo, bay tới lỗ mũi Tiêu Thời.

 

“Máu ~” Tiêu Thời sáp lại gần Bạch Tư Duệ, liếm liếm đôi môi khô khốc.

 

“Nhanh ăn đi, xem bộ dạng thèm ăn của em kìa.” Bạch Tư Duệ cười nói, tìm cho Tiêu Thời một khối gạch để cậu ngồi xuống, từng muỗng từng muỗng đút đến bên miệng Tiêu Thời.

 

Tiêu Thời ngoan ngoãn há mồm ra ăn một hơi, sau đó khẽ cau mày. Mùi vị cay quá a.

 

Bạch Tư Duệ khóe miệng không khỏi cong lên, Tiểu Thời như bây giờ thật tốt, không cần cột em ấy lại, Tiểu Thời cũng không cắn hắn, thật giống như lại trở về dạng sinh hoạt trước khi Tiểu Thời biến tang thi. Không, như bây giờ so với trước khi Tiểu Thời biến thành tang thi còn tốt hơn, hiện tại trong mắt Tiểu Thời chỉ có hắn, cũng sẽ không bao giờ có bạn gái lung ta lung tung.

 

Ăn xong điểm tâm, Bạch Tư Duệ đột nhiên nhìn thấy một đống y vật* ngày hôm qua bị Tiêu Thời làm bẩn. Thị lực của hắn vô cùng tốt, thậm chí còn nhìn thấy trên quần có vật thể màu vàng sẫm khả nghi nào đó nữa.

 

*y vật: chỉ quần áo và đồ dùng hàng ngày

 

“Tiểu Thời, đau bụng sao?” Bạch Tư Duệ dời ánh mắt, nhìn cái bụng Tiêu Thời một chút.

 

Tiêu Thời không rõ vì sao, ánh mắt mờ mịt.

 

Bạch Tư Duệ cảm giác mình hiện tại giống như bảo mẫu nhà trẻ, chăm sóc người bạn nhỏ tang thi Tiêu Thời này. Không được Tiêu Thời đáp lại, Bạch Tư Duệ trực tiếp kéo quần Tiêu Thời xuống, lấy tư thế cho đứa nhỏ đi tiểu ôm hắn ngồi dưới tàng cây.

 

Tiêu Thời hơi giãy giụa một hồi, rất nhanh liền yên tĩnh lại, không lâu sau, một luồng tanh tưởi liền từ phía dưới phiêu tới…

 

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Bạch Tư Duệ liền mang theo Tiêu Thời tiếp tục chạy đi. Tiêu Thời đối với Bạch Tư Duệ đã quen thuộc hơn rất nhiều, đi cùng Bạch Tư Duệ cũng rất ít giãy dụa lung tung nữa. Chỉ là Bạch Tư Duệ chỉ thả lỏng cho cậu một chút cậu sẽ chạy loạn, đi tìm đồ ăn ngon, hoàn toàn không để ý tới nhân loại đuổi theo phía sau, lần thứ hai thiếu chút nữa bị người khác bắt được. Bạch Tư Duệ không thể làm gì khác hơn là lại trói cổ tay Tiêu Thời bằng vải dài, cột ở bên thắt lưng.

 

Hoàng hôn phủ xuống sắc màu rực rỡ, Bạch Tư Duệ cõng Tiêu Thời không nhanh không chậm đi tới, cảm giác được nơi cổ ẩm ướt lành lạnh, quay đầu nhìn lại, Tiêu Thời quả nhiên đã ngủ. Bạch Tư Duệ không nhịn được cười cợt, thả chậm tốc độ di chuyển lại.

 

Bạch Tư Duệ mang theo Tiêu Thời liên tiếp đi ba ngày đường, buổi tối thời điểm tang thi sinh hoạt mạnh mẽ sẽ theo đó tìm một chỗ nghỉ chân. Vào sáng sớm ngày thứ tư, Bạch Tư Duệ hoảng sợ phát hiện thân thể của Tiêu Thời so với hai ngày trước cứng ngắc hơn nhiều.

 

Mới ba ngày mà đã không chịu được nữa sao? Xem ra cần phải tìm cho Tiểu Thời một ít đồ ăn có dinh dưỡng rồi.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: