Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 01

Trans & Edit: Mưa

Beta: Boss Mèo

 

☆, Chương 1: Ngọn nến ngửi có vẻ rất ngon

 

“Lão đại, hôm nay thu hoạch được rất nhiều. Chuyến này không uổng công mà, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng mà tuyệt đối có lời.” Trong tay Vương Phong cầm hộp mì ăn liền còn dư lại một chút nước nóng uống một hơi liền hết sạch không còn một giọt, sau đó liếm liếm mùi vị còn sót lại trên môi, chưa thỏa mãn mà vỗ vỗ lên bụng, nằm dài ra trên đất, nói với lão đại Lưu Đông đang ngồi kế bên.

 

“Hết cách rồi, ai bảo khu vực gần căn cứ địa đã không còn lại thức ăn gì nữa chứ, lá gan nhỏ lại không dám chạy quá xa, năng lực cao thì đều chạy đi giết những tang thi mạnh đoạt tinh hạch rồi, cái loại cao không được mà thấp không xong như chúng ta, chỉ có thể chạy nhiều một chút, mạo hiểm một chút, đến nơi xa một chút để tìm thức ăn.” Nuốt vào bụng nửa cái chân giò hun khói còn lại trong tay, ” Cũng may là lần này chúng ta vận khí không tệ…đã lâu rồi không được ăn đồ ăn ngon như thế.” Sau đó kéo cái chăn phủ đầy bụi trên giường của ký túc xá trường đại học đắp lên trên người.

 

Giả Kiếm đồng đội của Lưu Đông và Vương Phong còn có Đoàn Vũ cũng vội vàng ăn sạch đồ ăn còn cầm trong tay, rối rít nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Vương Phong nhún nhún vai một cái, sau đó chính mình chấp nhận đi tới cửa, bắt đầu gác đêm.

 

Bốn mươi ba ngày trước, mọi người hãy còn là người bình thường. Nhưng mà chính tại thời điểm 16:00 chiều bốn mươi ba ngày trước, ánh nắng chiều nơi chân trời đột nhiên hiện ra sắc đỏ quỷ dị, sau đó từ khắp bốn phương nổi lên luồng gió yêu ma, sắc trời bỗng nhiên thay đổi trở nên âm u, ban đầu mọi người chỉ cho rằng chẳng qua là thời thiết biến đổi đột ngột. Nhưng mà tiếp sau đó, có người đột nhiên hôn mê, một vài người không có dấu hiệu nào báo trước bắt đầu xuất hiện trạng thái buồn nôn, ói mửa và các triệu chứng khác. Ba tiếng đồng hồ sau đó, mới là sự bắt đầu của cơn ác mộng…

 

17:30, một tiếng rưỡi sau khi thời tiết biến đổi đột ngột, những người hôn mê đột nhiên tỉnh lại, nhưng lại không có thần trí và hành động chậm chạp, hơn nữa còn bắt đầu điên cuồng mà tâp kích những người khác.

 

Lúc đầu tình huống này không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, nhưng mà sau đó mới phát hiện ra, nếu như những người bị tập kích mà không chết, thì cũng sẽ biến thành bộ dạng giống hệt với những người tập kích người khác, hơn nữa cũng bắt đầu ăn thịt người.

 

Tang thi! Thứ quái vật này trước giờ chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh, tiểu thuyết, vậy mà lại xuất hiện vào giờ phút này lại còn sống trong não của nhân loại.

 

Cũng chính vào lúc này, nhân loại mới bất chợt phát hiện… toàn quốc đã bị số lượng lớn tang thi chiếm cứ. Nhân loại bắt đầu bất tri bất giác đoàn kết lại, lợi dụng chỉ số thông minh của bản thân, tốc độ nhanh cùng các ưu thế khác, tập hợp cùng với nhau, bắt đầu từ siêu thị, cửa hàng các nơi khác tranh đoạt tích trữ thức ăn… bắt đầu mối quan hệ trường kỳ đối lập nhau giữa nhân loại và tang thi.

 

Sau đó, mọi người phát hiện, những người vào thời điểm ban đầu của dị biến thân thể xuất hiện khó chịu, không chỉ thể lực, tinh thần mạnh hơn không ít so với người bình thường, cùng với đó tốc độ phản ứng, sức lực các phương diện khác cũng có sự đột phá rất lớn, sau đó lại có một người trong lúc bị tang thi bao vây tấn công, phát ra một quả cầu lửa… nhân loại mới biết rằng, thì ra sự thay đổi của những người đó là bởi vì có được dị năng.

 

Tiếp sau đó nơi mà nhân loại tụ tập bắt đầu có sự chênh lệch rõ ràng. Chẳng hạn như những người quyền cao chức trọng nắm trong tay nhiều tài vật của cải và những người có dị năng, bắt đầu biểu hiện phong thái tài trí hơn người, còn những người bình thường cũng chỉ có thể hèn mọn mà cầu xin sự sống.

 

Tại căn cứ địa nhân loại xây dựng, con người bắt đầu chia thành đủ kiểu đủ loại. Có người hưởng thụ cuộc sống, cũng có người chỉ vì sinh tồn mà bôn ba thậm chí là mất mạng. Nếu như là dị năng giả có năng lực mạnh mẽ với thế lực và thực lực nhất định, vậy thì ở căn cứ địa sẽ có quyền phát biểu tuyệt đối, tiếp theo là những người nắm trong tay số lượng lớn của cải vật chất, sau đó nữa chính là những dị năng giả có thực lực nhất định, mà những người ở tầng lớp thấp nhất của căn cứ địa, chính là những người bình thường không có năng lực.

 

Một nhóm bốn người Lưu Đông, chính là những dị năng giả không có thế lực nhưng lại có một chút thực lực. Thân là dị năng giả so với người bình thường mà nói thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng mà ngược lại tinh thần và thể lực bị tiêu hao cũng tăng lên nhanh chóng, chính vì như vậy, sức ăn của họ tăng gấp mấy lần so với trước đây. Theo thời gian trôi qua, thức ăn tìm được dần dần ít đi, là một dị năng giả không thể không tìm cách lấp đầy bao tử của mình. Mà mấy người dị năng giả Lưu Đông này, hoặc là ra ngoài đánh tang thi cướp đoạt tinh hạch hoặc là ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Một nhóm Lưu Đông bọn họ, năng lực xem như không tệ nhưng mà trong đội ngũ của những dị năng giả lại không tính là người đứng đầu, vì vậy để tránh xảy ra việc tranh đoạt chiến trường cùng các loại chuyện máu me với những đội ngũ khác, bọn họ quyết định mạo hiểm chạy đến nơi cách căn cứ địa tương đối xa để tìm kiếm thức ăn.

 

Khi chạy đến khu vực A rộng lớn ở lân cận, phát hiện trời đã tối hơn nữa cũng sắp mưa, nếu vẫn cứ đi lại trên đường thì quá nguy hiểm. Thêm nữa phía trước là khu vực A rộng lớn, thay vì mạo hiểm đi tiếp thì không bằng vào đó tìm nơi an toàn một chút nghỉ ngơi một đêm, lại nói trong trường đại học hẳn là sẽ có một chút đồ ăn, nếu như có thể tìm thấy thì họ cũng không cần lại mạo hiểm gấp rút lên đường đi về phía trước, có thể quay về căn cứ địa. Hơn nữa xe cũng sắp hết xăng rồi, phải nghĩ cách tìm một ít xăng.

 

Lưu Đông thân là lão đại người dẫn đầu cả nhóm vì vậy nên cuối cùng quyết định nghỉ ngơi một đêm, mà những người khác cũng đều cảm thấy ban đêm ánh sáng lờ mờ, tầm nhìn bị cản trở, vốn là khả năng nguy hiểm rất cao, huống chi đèn pin chiếu sáng cầm tay mà họ mang theo cũng sắp hết pin rồi, vừa khéo tìm một nơi sạc pin, vậy nên nhao nhao lên đồng ý với đề nghị của Lưu Đông.

 

Sau khi tiến vào khu vực A rộng lớn, phát hiện bốn phía xung quanh có rất nhiều tang thi du đãng* (kiểu đi đứng mà dáng đi lắc lư, bập bềnh, chao đảo), nhưng mà ít hơn so với tưởng tượng. Mơ hồ nhìn thấy được từng vệt từng vệt máu trên đường. Mấy người đều cảm thấy rất thất vọng, có vết máu chứng tỏ rằng từng có một cuộc chiến đấu, vậy thì cũng chính là nói đã từng có người đến đây, thức ăn gì đó chắc cũng sẽ không còn dư lại bao nhiêu, e rằng bọn họ vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

 

Lại không nghĩ rằng ở trong siêu thị trường, mặc dù đã từng bị người ta càn quét qua, nhưng vẫn còn dư lại rất nhiều đồ ăn, lần này đủ để cho họ mang đi. Bốn người không ngờ rằng lần này lại trùng hợp nhận được một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, liền vui mừng quyết định nghỉ lại một đêm ở ký túc xá trong khu A.

 

Vương Phong dựa vào cửa, sau khi đèn pin cầm tay của họ lóe lên vài lần thì liền tối hẳn. Mấy cái đèn pin cầm tay họ mang theo đều đang sạc pin, vì vậy Vương Phong liền từ trong túi lấy ra một cây nến trong siêu thị mà anh thuận tay cầm theo rồi đốt lên, sau khi đốt thì nhỏ từng giọt từng giọt sáp xuống, cố định cây nến nhỏ dài trên mặt đất. Trong lòng dương dương đắc ý, vẫn may là có tính toán trước, bày ra một dãy nến, nếu không tối đen như này, gác đêm cũng rất hoảng loạn.

 

Hai tay Đào Nhạc ôm lấy đầu gối co người rụt cổ trong một góc, hai mắt không hề động đậy mà nhìn bốn người này chiếm dụng chỗ của mình (nguyên văn là 鸠占鹊巢 Cưu chiếm Thước sào nghĩa là vô nhà người ta xong chiếm nhà người ta hay xem mình như chủ nhà) quả thật là rất đáng ghét mà! Đây là phòng của tôi đó, không gõ cửa cũng không hỏi ý đã xông vào, cứ khăng khăng như vậy làm người ta không thể nhịn được mà!

 

Nhưng mà… Đào Nhạc nhìn rồi lại nhìn vết máu trên thân và vũ khí trong tay của bốn người… cậu là một trạch nam, không có sức mạnh, không có thể lực, đơn đả độc đấu cậu còn không có tư cách, càng không nhắc đến việc lấy một chọi bốn.

 

Bởi vì không dám tiến lên, chỉ dám co ro ở một góc, dùng ánh mắt “giết người” mà nhìn bốn tên cường đạo này! Người xấu! Hỗn đản! Đào Nhạc cảm thấy rất ủy khuất, cũng rất bực bội. Cằm để trên đầu gối không mang dáng vẻ chọc người khi dễ, nước mắt lả chả mà nhìn về phía bốn người đó… Thức ăn họ vừa ăn thơm như vậy cũng không chia cho mình một chút… cậu đã rất lâu rồi chưa được ăn đồ ăn đó!

 

Đúng vào lúc này, Đào Nhạc cảm nhận được hình như là ngửi thấy mùi vị đồ ăn mà mẹ cậu từng nấu rất lâu về trước, hương vị đó xông vào mũi, làm cho bao tử của cậu cứ reo vang ùng ục, cùng lúc nước bọt trong miệng cũng tiết ra.

 

Rất thơm… rất đói… rất muốn ăn…

 

Nhìn thấy ba người đang ngủ say và Vương Phong đang ngủ gật ở một bên, Đào Nhạc rốt cuộc cũng theo phương hướng mà mùi vị truyền đến nhón chân rón rén từng chút từng chút mà đi về phía trước…

 

Một bước… hai bước… gần rồi… gần hơn rồi…

Ngay sau đó…… 囧, tại sao cái món phát ra mùi vị như vậy cư nhiên lại là cây nến chứ?

 

Cây nến, có thể ăn ngon không nhỉ?

 

Đào Nhạc hút hút nước bọt, sau đó liếm môi một cái, nhưng mà rất thơm đó, rất muốn ăn!

 

Vì vậy nhắm mắt lại, mặt dựa sát vào cây nến, nhẹ nhàng ngửi rồi lại ngửi, sau đó há miệng… “oa ngô” cắn một miếng to.

 

“Ngon quá… thật là ngon!” Vừa nói vừa cắn một miếng nến nhỏ nuốt xuống bụng “chẹp…chẹp”.

 

Vương Phong vốn là đang lau chùi con dao trong tay, không nghĩ đến cây nến bên cạnh lại đột nhiên bị tắt. Sau đó lấy ra cái bật lửa trong tay đốt lại cây nến.

 

Đào Nhạc ăn xong miếng nến nhỏ mình tự cắn kia, ngẩng đầu dùng ánh mắt chăm chú, thương nhớ, mong đợi nhìn chằm chằm vào cây nến vừa được đốt lên, sau đó trực tiếp duỗi móng vuốt của bản thân ra, hai tay cầm cây nến một cách chặt chẽ, sau đó lại một ngụm, tiếp tục vừa nhai vừa nhét một nửa cây nến còn dư lại vào trong lòng mình, sau đó chạy trở về cái góc bản thân vừa ngồi lúc nãy, khuôn mặt hạnh phúc giống như là một con chuột đồng bình thường khoét kho thóc, dùng hai tay nâng niu cây nến vừa cướp về được, bắt đầu vây quanh viền ngoài cây nến, từng chút từng chút một gặm ăn. Đồng thời lẩm bẩm: “Nếu các ngươi chiếm phòng của ta vậy các ngươi dùng cây nến để trả tiền phòng nha! Thật là ngon…”

4 bình luận về “Tang Thi Yếu Nhất Trong Lịch Sử – Chương 01”

Bình luận về bài viết này