☆ Chương 63:
Tiêu Thời bị Bạch Tư Duệ ôm trở về còn thở phì phò, Bạch Tư Duệ một bên làm cơm một bên ôm lấy Tiêu Thời an ủi cậu, Tiêu Thời mới bình tĩnh lại.
Bạch Tư Duệ làm xong đồ ăn, Tiêu Thời mới phục hồi tinh thần lại, mình thực sự là quá ấu trĩ. Không phải chỉ một chén máu thôi sao? Cần phải cùng người ta ồn ào như thế sao? Người này còn là Linh Linh nữa. Tiêu Thời nghĩ lại có chút do dự, lần sau thật sự sẽ không cãi nữa sao? Đó là tương của dị năng giả đó, không, là máu.
Tiêu Thời suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định vẫn phải tranh! Có điều lần sau nhất định không thể cùng cô ấy cãi nhau, quá mất phong độ.
Trên phương diện ăn uống Bạch tư Duệ chưa bao giờ bạc đãi bản thân, hơn nữa thân thể của hắn còn phải nuôi một tang thi, mỗi bữa nhất định phải có hai mặn hai chay. Hôm nay Tiêu Thời không ăn, Bạch Tư Duệ chỉ làm hai món một canh, sắc hương vị đầy đủ, còn chưa bỏ máu vào mà Tiêu Thời đã âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Trong không gian của Bạch Tư Duệ có đến mười mấy bộ sô pha, cùng một ít bàn giường các loại, bởi vì bị rất nhiều thứ đè lên nên Bạch Tư Duệ mới không phát hiện, mấy ngày trước mới tìm được. Bạch Tư Duệ mang số sô pha mới tinh này ra thay thế đống ghế đôn mà hắn làm trước đó, kỳ thực thay vì ghế đôn thì gọi cọc gỗ càng thích hợp hơn, chỉ là sô pha phong cách châu âu màu vàng nhạt đặt trong căn nhà trúc nhỏ này có chút sai sai, có điều cũng sẽ không quá mức kì quái, nhìn vào vẫn có một chút phong cách thú vị.
Tiêu Thời cùng Bạch Tư Duệ mỗi người ngồi một chỗ trên sô pha, Bạch Tư Duệ ăn cơm, Tiêu Thời ở bên cạnh chảy nước miếng, ngửi mỹ thực.
“Em muốn ăn sao? Hiện tại chắc là đã có thể ăn một ít rồi, nào, anh đút cho em.” Bạch Tư Duệ nghe được tiếng Tiêu Thời không ngừng nuốt nước miếng thì có chút đau lòng, gắp một ít khoai tây trước đây cậu thích ăn đưa đến bên miệng Tiêu Thời.
“Được chứ?” Nước dãi trong miệng Tiêu Thời nhất thời càng tiết nhiều hơn, tuy cậu hỏi như vậy, nhưng miệng đã mở ra, chờ đối phương đem đồ ăn đút cho.
Bạch Tư Duệ buồn cười đút khoai tây cho Tiêu Thời, không nói gì.
Tiêu Thời há to miệng ăn, khoảng thời gian này cậu đã quen ăn miếng lớn. Tiêu Thời ăn say sưa ngon lành, cảm thấy khoai tây vẫn mỹ vị làm sao, chỉ có điều ăn không có cảm giác thỏa mãn như trước đây. Giống như cậu mấy ngày không ăn cơm, chỉ ăn hoa quả, mặc dù rất thích hoa quả, nhưng vào lúc đó ăn cũng thấy không thỏa mãn, ăn vào bụng cũng cảm thấy trống rỗng.
Sau khi lên đại học,Tiêu Thời đã không còn nhận sự giúp đỡ của cô nhi viện nữa, khi đó cậu thường xuyên thiếu tiền, sinh hoạt phí không đủ thì sẽ mua tạm một ít rau quả giá rẻ, cậu cực kì ghét cảm giác này, nhưng không ăn thì càng khó chịu.
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời ăn xong mới nói: “Ngón chân em đã có thể cử động, đường ruột cũng sẽ tiêu hóa được, chỉ có điều thời điểm đi vệ sinh có thể sẽ có chút phiền phức, nhưng mà không sao, đến lúc đó anh ôm em.”
“Khụ khụ!” Tiêu Thời đang nuốt nước miệng hồi tưởng lại dư vị khoai tây, vừa nghe Bạch Tư Duệ nói như vậy liền bị sặc, vuốt ngực ho khan.
Bạch Tư Duệ vội thả bát xuống giúp Tiêu Thời vuốt lưng.
“Khụ khụ, cái, đi vệ sinh cái gì chứ?” Gò má Tiêu Thời ửng đỏ, không biết là bởi vì ho khan hay là bởi vì thẹn thùng.
Bạch Tư Duệ một mặt nghiêm trang nói: “Ngại ngùng gì chứ, chúng ta đều đã làm nhiều lần như vậy.”
Bạch Tư Duệ nói làm mặt Tiêu Thời nhất thời càng đỏ, Tiêu Thời thẹn quá thành giận nói: “Không cần, em chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi, sau này không cần anh giúp!”
Tiêu Thời nói xong liền nằm xuống sô pha phía sau Bạch Tư Duệ, chôn mặt vào trong góc tối.
Bạch Tư Duệ sờ sờ mũi, không nhịn được cười, sau đó cố nén cười ý tiếp tục ăn cơm, suýt chút nữa khiến mình cũng bị sặc.
Tiêu Thời mới đầu chỉ đơn thuần kề mặt sát phía sau Bạch Tư Duệ, qua một lúc mũi liền hít hít.
Duệ duệ thơm quá a! Thật muốn cắn một cái.
Tiêu Thời nghĩ tới đây vội vã che miệng mình. Cậu hiện tại đang tỉnh táo, nếu cắn duệ duệ hắn nhất định sẽ tức giận, phải nhịn xuống.
“Tiểu Thời, em làm sao vậy?” Bạch Tư Duệ cảm giác được động tĩnh phía sau, hững hờ hỏi.
“A, không có gì.” Tiêu Thời chậm chạp trả lời, để dời sự chú ý của Bạch Tư Duệ, Tiêu Thời nói: “Đúng rồi, những người kia khi nào thì đi? Lý Văn Tân đợi chữa khỏi cho em mới đi sao.”
“Đồng Vũ Đông nói bọn họ sẽ ở lại nơi này, không đi nữa.” Bạch Tư Duệ đối với quyết định của Đồng Vũ Đông rất hài lòng, trên mặt mang theo nụ cười sung sướng, ở gần thì dễ chuẩn bị bữa ăn phong phú cùng thức ăn cho Tiểu Thời.
Tiêu Thời kinh ngạc, ở phía sau điều chỉnh tư thế nằm thoải mái hỏi: “Tại sao? Bọn họ không sợ chúng ta sao?”
“Đồng Vũ Đông nói với bọn họ tang thi không nhất thiết phải ăn thịt người, lấy chúng ta ở nơi không có bóng người sinh hoạt hơn một tháng để chứng minh.” Bạch Tư Duệ vừa ăn vừa nói.
“Chỉ như vậy những người kia liền yên tâm? Không đơn giản vậy đi!” Tiêu Thời vẫn không hiểu tình huống, một bên ngửi mùi Bạch Tư Duệ một bên hỏi, tay đã lặng lẽ bắt đầu kéo vạt áo Bạch Tư Duệ, hương vị nhân loại nhất thời càng rõ ràng.
Bạch Tư Duệ suy nghĩ một chút, nói: “Những người kia không yên lòng cũng chỉ có thể như vậy, bằng không bọn họ chỉ có thể tự rời đi. Không có dị năng giả bảo vệ bọn họ sẽ càng nguy hiểm, trong ngọn núi này đâu đâu cũng có độc trùng dã thú, khả năng còn có tang thi, dù có kết thành đội ngũ nhỏ cũng rất nguy hiểm. Bọn họ ở lại chỗ này khả năng còn có chút tâm lý may mắn, cho rằng chỉ có hai chúng ta, dù có muốn bắt bọn họ thì cũng chỉ bắt được một người, tỷ lệ bắt được bọn họ chỉ có một phần trăm. Ngược lại bây giờ một người cũng không rời đi, phỏng chừng có mấy người còn đang quan sát đi.”
Tiêu Thời hút nước miếng trong miệng hỏi: “Vậy chúng ta thật sự không động đến bọn họ sao?”
“Em muốn ăn? Chờ em khỏe anh liền đi bắt.” Bạch Tư Duệ tùy ý nói, phảng phất như đang đàm luận không phải là chuyện ăn thịt người, mà là chuyện nhổ cây củ cải vậy.
Tiêu Thời liên tục lắc đầu, ý thức được Bạch Tư Duệ không nhìn thấy còn nói: “Không cần không cần.”
“Được.” Bạch Tư Duệ thuận miệng đáp ứng, không có đám nhân loại kia hắn dựa vào máu của mình cùng đồ ăn của con người cũng nuôi được Tiểu Thời, sẽ không để Tiểu Thời thiếu đồ ăn.
Tiêu Thời thấy Bạch Tư Duệ kiên định như thế trái lại có chút không nỡ, thật đói a, nhưng nghĩ đến cảnh cảnh tượng ăn người cậu liền cảm thấy không ngon miệng, tuy rằng trong ký ức mùi vị đó phi thường tuyệt vời.
“Thật sự không bắt sao? Em là tang thi mà.” Tiêu Thời nhỏ giọng nói.
Bạch Tư Duệ cười thầm, hiểu rõ ràng, Tiểu Thời nhất định là muốn ăn mà không dám, liền xoay người sờ sờ đầu Tiêu Thời, thuận theo ý Tiêu Thời nói: “Vậy thì lấy của bọn họ ít máu, đánh ngất rồi lấy, bên trong rừng sâu núi thẳm nếu bị thương cũng quá bình thường, sẽ không ai hoài nghi là tang thi làm.”
“Ừ, nghe lời anh đi.” Tiêu Thời rốt cục cũng thỏa mãn, một mặt thỏa mãn dán vào hông Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ tiếp tục ăn cơm, Tiêu Thời cũng không nói lời nào, căn nhà yên tĩnh lại.
Bạch Tư Duệ ăn một lát, đột nhiên cảm giác được phía sau lạnh lẽo, một vật lạnh lạnh cọ trên da hắn.
“Tiểu Thời, em làm gì thế?” Bạch Tư Duệ hỏi xong, chuẩn bị đứng lên đến thu bát, lúc này lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
“Gào gừ!” Tiêu Thời cảm giác được người rời đi không chút nghĩ ngợi liền một hơi cắn xuống, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Tiêu Thời cắn xong liền sửng sốt, bất an giương mắt liếc Bạch Tư Duệ.
Bạch Tư Duệ quay đầu lại nhìn Tiêu Thời, ôn nhu nói: “Hôm nay chỉ uống một chén máu nên đói bụng sao, anh không sao, em cứ tiếp tục đi.”
Bạch Tư Duệ cười nói, sợ Tiêu Thời không buông ra liền tìm tư thế thoải mái dựa vào, tránh đè lên Tiêu Thời ở phía sau.
Tiêu Thời cảm động trong lòng, viền mắt hơi ướt át, hai tay ôm chặt eo Bạch Tư Duệ, nhẹ nhàng hút vết thương trên lưng hắn.
“Duệ duệ, em thật sự rất thích anh.” Hồi lâu sau, Tiêu Thời liếm khô máu trên vết thương của Bạch Tư Duệ, buồn buồn nói.
Câu nói này vẫn luôn ở trong lòng cậu, cậu trước đây không tìm được phương thức biểu đạt, đối với hai từ yêu thích này cũng có chút hồ đồ, đến khi ký ức khôi phục lại thì không nói ra được, hiện tại được Bạch Tư Duệ dung túng không có điểm mấu chốt làm trong lòng vừa chua xót lại muộn phiền, chỉ muốn biểu đạt yêu thích của cậu với hắn ra ngoài.
Thân thể Bạch Tư Duệ cứng đờ, trong lòng nhất thời dâng lên một trận mừng như điên, vội vã quay người sang nhìn Tiêu Thời, nhìn thấy khuôn mặt chân thành của Tiêu Thời Bạch Tư Duệ cứ như đang mơ, “Thời, em lặp lại lần nữa.”
Tiêu Thời dựa vào dũng khí vừa nãy lặp lại một lần: “Em rất thích anh.”
“Anh còn muốn nghe.”
“Em thích anh.” Âm thanh Tiêu Thời đã nhỏ đi rất nhiều, mặt cũng đỏ lên. Kỳ thực cậu cũng đã nói lời này với tang thi Bạch Tư Duệ, khi đó cũng không ngượng ngùng như thế, nhưng không hiểu vì sao đối với Bạch Tư Duệ hiện tại lại nói ra không được, có thể là do bọn họ nhận thức quá lâu, trong hồi ức từng có quá nhiều cảm tình đơn thuần, cũng có thể do hắn quá mức thành thục, khiến người ta không cảm thấy chính kinh, ngược lại Tiêu Thời nói xong lời này liền bối rối, vừa nãy quá kích động đại não như xung huyết, mặt đỏ đến nhanh chảy ra máu.
“Anh còn muốn nghe.” Bạch Tư Duệ vô cùng vui vẻ, vui đến muốn rơi lệ. Giờ phút này hắn đã chờ bao lâu? Bạch Tư Duệ không nhớ rõ, hắn cũng không biết bản thân từ khi nào lại đối với Tiêu Thời chấp nhất như thế, chấp nhất đến ngay cả chính hắn đều không thể tin được, nhưng hắn thật sự không thể buông tay người này.
Bầu không khí có chút vi diệu, Tiêu Thời nhìn mặt Bạch Tư Duệ không nói ra được, lại không nỡ lòng khiến hắn thất vọng, nghẹn hồi lâu mới nói: “Anh nên thu bát, em lên giường ngủ, anh nhanh một chút qua đó.”
Tiêu Thời nói xong cũng bò trên đất, Bạch Tư Duệ vội ôm ngang Tiêu Thời lên, ngốc ngốc cười nói: “Anh ôm em.”
“Ừm.” Tiêu Thời trầm thấp đáp một tiếng, không dấu vết che đi khuôn mặt đang tỏa nhiệt của mình.
Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng đem Tiêu Thời đặt phía trong giường, nhìn mặt cậu nghiêm túc nói: “Tiểu Thời, anh cũng thích em, rất rất thích.”
Bạch Tư Duệ biết Tiêu Thời thẹn thùng, nói xong cũng xoay người đi ra ngoài, vừa cười vừa vui vẻ thu thập bát đũa. Trên giường Tiêu Thời dùng chăn bọc mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt liếc nhìn Bạch Tư Duệ đang bận bịu trước sau, trong lòng cũng chậm rãi tràn ngập vui vẻ.