Kế Hoạch – Chương 61

          ☆, Chương 61:

 

Tiêu Thời nằm trên mặt đất, thấy Bạch Tư Duệ tỉnh lại vội vã chống tay khó khăn nâng hắn dậy, quan tâm nói: “Anh rốt cục tỉnh rồi.”

Bạch Tư Duệ hơi run, hắn đã từ cái tư tưởng kia biết biến hóa của Tiêu Thời, nhưng tận mắt thấy thì vẫn còn có chút khó có thể tin được. Theo Tiêu Thời nói cậu ngày đó là ăn tinh thạch trong não tang thi, thứ mà cả tang thi biến dị và dị năng giả đều có. Lâm Linh đã ăn vài khối tinh thạch, nhưng cô khôi phục ký ức cũng không phải nhờ tinh thạch, mà là vì hắn đánh vỡ đầu cô, tinh thạch dưới tình huống xây dựng lại đại não đã khôi phục trí nhớ trước kia.

Nhưng Tiêu Thời nói trước đây cậu cũng đã từng ăn qua, chắc chắn đây không phải nguyên nhân khiến cậu nhớ lại. Mà dị năng giả cũng có tinh thạch, con tang thi kia trước đây là dị năng giả, vì lẽ đó khả năng cao chính là Tiêu Thời thân là tang thi lại ăn tinh thạch của nhân loại mới phá tan ràng buộc, khôi phục ký ức.

Nhưng… Đây không phải là Tiểu Thời trước đây của hắn.

Bạch Tư Duệ lăng lăng nhìn Tiêu Thời, Tiêu Thời cũng nhìn Bạch Tư Duệ, hai người đều không nói lời nào.

Bầu không khí trong phòng có chút ngưng tụ, ánh trắng từ cửa sổ chiếu vào, rọi sáng nhà trúc tối đen, làm cho sàn nhà xanh biếc dát lên một tầng hồng quang.

Bạch Tư Duệ nghiêm túc đánh giá mặt Tiêu Thời, mà mặt hắn lại ẩn giấu ở trong bóng tối, Tiêu Thời nhìn không rõ, trong lòng có chút sốt sắng. Duệ duệ như này quả nhiên rất xa lạ, nếu không phải hắn đã biết mọi chuyện, hiện tại cũng sẽ không biết phải làm sao đi.

Bạch Tư Duệ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ngươi không phải cậu ấy.”

Thân thể Tiêu Thời khựng một chút, há miệng, cổ họng hơi khô, “Ta vẫn là Tiêu Thời.”

Tiêu Thời nhìn mắt Bạch Tư Duệ, trong mắt hắn một mảnh màu đỏ như máu, không nhìn ra chút tình cảm nào. Tiêu Thời trong lòng có chút khó chịu, trốn tránh cúi đầu.

Ngay lúc Tiêu Thời cho rằng Bạch Tư Duệ sẽ không tiếp nhận mình thì cậu đã bị một ấm áp thân thể ôm lấy. Cậu thích Bạch Tư Duệ, thứ làm cho cậu quyến luyến cùng thỏa mãn ngoại trừ huyết dịch chính là nhiệt độ cơ thể của hắn, mãi mãi vẫn luôn ấm áp như vậy.

Bạch Tư Duệ nhẹ nhàng ôm Tiêu Thời, mệt mỏi nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, em còn nhớ chuyện trước kia sao?”

Tiêu Thời ôm lại Bạch Tư Duệ, nói: “Nhớ.”

“Vậy ta sẽ không quá để ý, em còn yêu thích ta sao?”

Tiêu Thời chần chờ một chút. Nếu là Bạch Tư Duệ ban ngày hỏi cậu cậu sẽ không trả lời, bởi vì cậu không sợ Bạch Tư Duệ rời đi, nhưng Bạch Tư Duệ hiện tại đang ôm mình khiến Tiêu Thời không quá chắc chắn. Trong trí nhớ hỗn loạn của cậu Bạch Tư Duệ này đều luôn bá đạo như vậy. Tiêu Thời xoắn xuýt một lúc, sau đó nặng nề gật đầu, trên mặt nhanh chóng nổi lên nhiệt khí.

Bạch Tư Duệ như trút được gánh nặng, than thở nói: “Ta cũng yêu thích em, rất yêu thích.”

Tiêu Thời nghe xong mặt ngày càng đỏ, lúc này đột nhiên cảm giác được có một bàn tay thò vào trong quần áo của cậu, sợ đến mức cậu vội vã đẩy Bạch Tư Duệ ra, hốt hoảng nói: “Anh làm gì? Em còn chưa khỏe.”

Nửa người dưới của Tiêu Thời vẫn chưa thể động đậy, bị Bạch Tư Duệ ung dung mang về, chặt chẽ vây nhốt trong lồng ngực hắn.

“Ta chỉ muốn nhìn một chút xem thương thế của em nào rồi, có phải thật sự nhanh lành như bọn họ nói không.” Bạch Tư Duệ ở nơi Tiêu Thời không nhìn thấy ác liệt cười, nói: “Hay là em đang hi vọng ta làm chút gì đó?

Bạch Tư Duệ cố ý nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không được, em hiện tại vẫn chưa thể làm.”

Mặt Tiêu Thời trong nháy mắt đỏ lên, nghiêng đầu không dám nhìn Bạch Tư Duệ, tức giận nói: “Ai muốn làm.”

Bạch Tư Duệ cười thầm trong lòng, thấy dáng vẻ khó chịu của Tiêu Thời đột nhiên cảm giác như vậy còn tốt hơn, Tiểu Thời càng có nhiều biểu cảm, lại càng khả ái hơn.

Tiêu Thời không lộn xộn nữa, thân thể cứng còng tựa trên người Bạch Tư Duệ mặc hắn kiểm tra.

Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời có thể ngồi liền để cậu dựa vào lòng, sau khi kéo quần áo của cậu lên, phát hiện ngay cả một chút vết tích đều không có cũng không kinh ngạc lắm, nhiều lắm chỉ là nghĩ mà sợ cùng vui mừng.

Bạch Tư Duệ thương tiếc mơn trớn da dẻ trên phần eo của Tiêu Thời, hổ thẹn nói: “Xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho em.”

Nghe được chuyện trước kia Tiêu Thời chỉ muốn đập đầu mình, chuyện cũ không đành lòng nhìn thẳng a, chuyện này quả là lịch sử đen trong lòng cậu.

Tiêu Thời nhỏ giọng nói: “Lại không phải anh sai, là do em chạy loạn.”

Bạch Tư Duệ vẫn rất tự trách, hắn vào thời khắc ấy mới chính thức hiểu rõ trái tim mình, Tiêu Thời ở trong lòng hắn đến cùng nặng bao nhiêu, có thể khi đó đã chậm. Tình huống hiện tại đối với Bạch Tư Duệ mà nói không thể nghi ngờ là một lần sống lại, vì lẽ đó giờ phút này hắn đặc biệt quý trọng vẻ đẹp của hiện tại.

“Muộn rồi, chúng ta lên núi ngủ sao?” Tiêu Thời đề nghị, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, luôn có cảm giác nằm ngủ dưới ánh trăng sưởi rất thoải mái.

“Được, ta ôm em.” Bạch Tư Duệ cười cười, ôm ngang Tiêu Thời lên, trực tiếp mở cửa sổ nhảy ra.

Tiêu Thời đầu tiên là cả kinh, sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng lại Bạch Tư Duệ cũng có dị năng. Tiêu Thời ôm cổ Bạch Tư Duệ giữ vững thân thể, ngơ ngác mà nhìn mặt hắn.

Kỳ thực hai Duệ Duệ đều giống nhau, chỉ là tự bọn họ không biết mà thôi. Bọn họ tựa như một người sống hai lần, hai lần này chịu giáo dục cùng ảnh hưởng không giống, tạo thành tính cách khác biệt như hiện tại, nhưng kỳ thực bỏ qua những thứ này, bản chất bọn họ đều giống nhau.

Tiêu Thời không tự chủ nhìn đến sững sờ, lên đến đỉnh núi vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi trước mắt tối sầm lại, miệng bị một đôi môi ấm áp ngăn chặn thì mới bỗng nhiên hoàn hồn.

Tiêu Thời hô hấp đình chỉ, trợn to mắt nhìn mặt Bạch Tư Duệ phóng to. Chỉ trong giây lát này, hết thảy triền miên hay cảm xúc mãnh liệt hoặc hình ảnh khẩu vị nặng đều lọt vào trong đầu, hình ảnh trong ký ức đối với cậu mà nói gần như là trạng diện phim điện ảnh 3D, nhưng cậu không có cảm giác chân thực, cứ như cách một tầng màng mỏng trong suốt. Cậu sẽ theo kịch tình phát triển mà sướng vui đau buồn, sẽ vì cùng Bạch Tư Duệ làm chuyện thân mật mà đỏ mặt, cũng sẽ vì chính mình vô tri mà ảo não, tất cả những kí ức trong nháy mặt này khiến cậu đối mặt cùng hiện thực.

Bạch Tư Duệ ban ngày sẽ không dám lớn lối hôn Tiêu Thời như thế này, hắn thầm mến Tiêu Thời đã quá lâu, lên kế hoạch quá lâu, hiện tại trái lại có chút sợ đầu sợ đuôi. Bây giờ thật vất vả mộng đẹp trở thành sự thật, Tiêu Thời khôi phục bình thường cũng ngầm thừa nhận quan hệ của bọn họ, vì lẽ đó hắn càng thêm cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận liền thành dã tràng xe cát.

Thế nhưng tang thi Bạch Tư Duệ tâm lý tuổi tác quá nhỏ, hiện tại đang trong giai đoạn trẻ tuổi nóng tính dễ kích động, muốn hôn liền nâng đầu Tiêu Thời hôn xuống.

Tiêu Thời hoàn toàn dại ra, ngây ngốc mở miệng cũng không dám đáp lại, trong đầu hò hét loạn lên, tất cả đều là hình ảnh trước đây bọn họ cùng nhau triền miên.

Bạch Tư Duệ ấn đầu Tiêu Thời lại, lưu luyến gặm nuốt, so với dĩ vãng còn điên cuồng hơn, rất nhanh trong miệng hai người đều có mùi máu tanh nhàn nhạt.

“A.” Tiêu Thời khó chịu rên khẽ một tiếng, bắt đầu đẩy Bạch Tư Duệ ra. Cậu không cảm giác được đau đớn, nhưng mùi máu tanh trong miệng khiến cậu rất không thoải mái, cảm giác rất không ổn, cứ như cậu thật sự sẽ bị ăn mất vậy.

Bạch Tư Duệ tạm thời lui ra, mở mắt ra nhìn mắt Tiêu Thời, dán vào môi cậu, nói: “Ta thích em, thật sự thật thích, em không cần bị thương nữa có được không?”

Tiêu Thời không hiểu sao có chút chua xót, không nỡ lòng bỏ rơi Bạch Tư Duệ yêu cậu yêu đến đáng thương như thế, nghiêm túc gật gật đầu nói: “Được.”

Tiêu Thời nói xong cũng đánh bạo liếm liếm môi Bạch Tư Duệ, trên mặt càng lúc càng nóng, như muốn bốc khói đến nơi.

Bạch Tư Duệ đảo khách làm chủ, lần này lại ôn nhu hơn nhiều, nhẹ nhàng liếm láp vết thương bị hắn cắn của Tiêu Thời.

Bạch Tư Duệ hô hấp nhanh chóng ồ ồ, một tay chẳng biết lúc nào đã dò vào trong quần Tiêu Thời, bắt được vật giữa hai chân Tiêu Thời, không nhẹ không nặng nhào nặn.

Tiêu Thời không có cảm giác, nhưng bụng dưới mơ hồ có cảm giác kỳ quái, cậu thế mới phát hiện quần của mình đã bị Bạch Tư Duệ kéo xuống đầu gối.

“Anh, anh không phải nói không làm sao?” Tiêu Thời vội vã đẩy ra Bạch Tư Duệ, lắp ba lắp bắp nói.

“Nhưng vết thương của em đã lành rồi, làm tình với mức độ thích hợp nói không chừng còn có thể giúp em khôi phục tri giác đó.” Bạch Tư Duệ nghiêm túc nói, một bộ vẻ mặt anh là vì tốt cho em.

“Không được, ai biết bên trong đã nối lại hay chưa, nếu như ruột gì đó đứt ở bên trong luôn thì thật không ổn.” Tiêu Thời sợ đến mức nói không lựa lời, cũng thành công khiến Bạch Tư Duệ vặn vẹo khuôn mặt.

Khóe miệng Bạch Tư Duệ giật giật, hít sâu một hơi bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, ta không đi vào, chúng ta cùng nhau cọ xát một chút là tốt rồi.”

“Thật sự?” Tiêu Thời phòng bị mà nhìn Bạch Tư Duệ.

“Thật sự.”

Tiêu Thời rốt cục ngầm cho phép, thả lỏng thân thể tựa ở trước ngực Bạch Tư Duệ, tuy rằng chỉ làm như vậy, nhưng mặt cậu vẫn không nhịn được đỏ bừng. Bọn họ từng làm rất nhiều thứ, nhưng cậu chưa một lần tỉnh táo, cảm giác như vậy thật kỳ quái a, nếu có thể giả bộ như mình vẫn là một con tang thi năng lực kém thì tốt rồi.

Bạch Tư Duệ ra sức địa giúp Tiêu Thời tuốt lộng, thỉnh thoảng hỏi cảm giác của Tiêu Thời.

“Thế nào?”

“Thật giống như không có cảm giác, chúng ta vẫn là ngủ đi.” Gò má Tiêu Thời đỏ chót, tuy rằng nơi đó một chút tri giác cũng đều không có, thế nhưng thân thể cậu vẫn không nhịn được mà nóng lên.

Bạch Tư Duệ làm hồi lâu, lại đem mình cùng Tiêu Thời tuốt cùng nhau, hắn đã nhất trụ kình thiên, nhưng Tiêu Thời vẫn cứ mềm nhũn.

Bạch Tư Duệ làm không biết mệt, vẫn nhiệt tình mười phần.

Tiêu Thời nhìn phân thân của Bạch Tư Duệ và mình cùng nhau ma sát có chút khó chịu, ngoảnh đầu đi không muốn nhìn nữa, ngay lúc này bụng dưới đột nhiên mơ hồ có gì đó không đúng, không biết là nhanh tiết hay là cái gì, nhưng trực giác cậu cảm thấy không tốt.

Tiêu Thời năn nỉ nói: “Đừng làm nữa, em muốn ngủ.”

“Em có cảm giác? Quá tốt rồi, hiện tại cũng không thể dừng.” Bạch Tư Duệ vui vẻ, thẳng thắn thả ra phân thân của mình ra, chăm chú tuốt lộng cho Tiêu Thời.

“Không, dừng lại.”

Tiêu Thời ngữ khí đột nhiên gấp gáp, Bạch Tư Duệ thấy thế trái lại tuốt càng thêm nhanh, nghĩ thầm em ấy chắc là sắp ra rồi, tuy rằng đồ vật trong tay vẫn còn mềm nhũn.

“A!” Tiêu Thời khẽ kêu một tiếng, khoái cảm trong quãng thời gian rất dài.

Vẻ mặt hài lòng của Bạch Tư Duệ cứng đờ, không nói gì buông tay ra ở trên quần Tiêu Thời xoa xoa. Tiểu Thời, ta không phải cố ý, em chớ có trách ta. ~(^_^)~

Phân thân của Tiêu Thời đang ở trạng thái mềm nhũn dựng đứng lên, lỗ nhỏ ở giữa không ngừng phun ra chất lỏng màu vàng, ướt nhẹp quần Tiêu Thời, trong không khí lập tức bốc lên mùi nước tiểu.

Chờ Tiêu Thời khôi phục tỉnh táo, cả người đều cứng ngắc, Bạch Tư Duệ nhìn bầu trời, chính là không nhìn mặt Tiêu Thời.

Hồi lâu, Tiêu Thời mới tan vỡ gào thét: “Hống! Em đã nói là không muốn rồi mà!!!”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: