Kế Hoạch – Chương 60

          ☆, Chương 60:

          Bạch Tư Duệ nằm trên giường, chần chờ một chút, đưa tay ôm lấy thân thể Tiêu Thời.

          Thân thể Tiêu Thời căng chặt, sau đó làm như người không liên quan tiếp tục ngủ.

          Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời không phản đối tâm tình nhảy nhót một trận, một cách tự nhiên kéo Tiêu Thời vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

          “Không đau, không cảm giác.” Tiêu Thời giật giật chân nói, chân cũng không có cảm giác.

          “Kỳ thực hiện tại anh cảm thấy em bị biến thành tang thi cũng rất tốt.” Bạch Tư Duệ tùy ý nói, thân thể không cử động được, vẫn sẽ cần ỷ lại hắn.

Thân thể Tiêu Thời run lên, giương mắt nhìn Bạch Tư Duệ một chút, rất nhanh đã cúi đầu.

          Bạch Tư Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Không phải như em nghĩ đâu, đừng hiểu lầm, anh chỉ vui mừng vì sau khi em biến thành tang thi sẽ không dễ dàng chết, nếu không phải vậy, với tình trạng như bây giờ em đã sớm mất mạng.”

          Tiêu Thời thở phào một cái nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Ồ.”

          Gian phòng lại yên tĩnh lại, Tiêu Thời đột nhiên hỏi: “Hắn buổi tối sẽ đến sao?”

          Bạch Tư Duệ vừa mới thở một hơi đã lại phiền muộn, cánh tay ôm lấy Tiêu Thời siết chặt, vùi đầu trên cổ Tiêu Thời hít một hơi thật dài, cảm nhận hơi thở của cậu, nhỏ giọng nói: “Em yêu thích hắn.”

          Tiêu Thời bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng là anh, giống như tôi hôm nay và tôi của hôm qua vậy.”

          “Anh với hắn không thể cùng tồn tại.” Bạch Tư Duệ nói thẳng.

          “Vậy tôi thì sao?” Tiêu Thời đẩy Bạch Tư Duệ ra nhìn thẳng vào hắn, thị lực tang thi giúp cậu ở trong đêm đen nhìn rõ mặt Bạch Tư Duệ.

          Bạch Tư Duệ hoảng hốt, gấp gáp nói: “Chuyện này không giống.”

          “Sao lại không giống?” Tiêu Thời bất an trong lòng, rất lo lắng khi mình khôi phục bình thường Bạch Tư Duệ sẽ không thích, cho nên đối với một Bạch Tư Duệ khác cũng càng thêm chấp nhất, thẳng tắp nhìn Bạch Tư Duệ.

          Bạch Tư Duệ há miệng, cũng không biết nên nói cái gì. Tiêu Thời cũng không truy hỏi, theo đó trầm mặc.

          Bạch Tư Duệ trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Tiêu Thời cho rằng hắn sẽ không trả lời thì Bạch Tư Duệ khẽ nói: “Anh sẽ tìm thời gian nói cho hắn biết, em đừng lo lắng.”

          Tiêu Thời có chút đau lòng, mất hết sức lực từ trong chăn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Bạch Tư Duệ, Bạch Tư Duệ vội vàng bắt lấy tay Tiêu Thời, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt mình.

          “Cảm ơn anh.” Tiêu Thời nhỏ giọng nói.

          Bạch Tư Duệ cười nhạt, nói rằng: “Em thích là tốt rồi, ngược lại đó đều là anh.”

          Tiêu Thời nhẹ nhàng ôm lấy cổ Bạch Tư Duệ, đem những lời sau đó của Bạch Tư Duệ chặn lại trong miệng, Bạch Tư Duệ trở người đè lên người Tiêu Thời, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

          Nụ hôn này vừa bắt đầu đã triền miên, hai người phối hợp trước nay rất ăn ý, rất nhanh hơi thở cả hai đã dồn dập.

          Bạch Tư Duệ đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói: “Không được, em hiện tại không thể làm.”

          Mặt Tiêu Thời trong nháy mắt đỏ lên, tức giận nói: “Ai muốn làm.”

          Bạch Tư Duệ vô tội nhìn cậu, ngữ khí mang theo một chút oan ức: “Không phải em chủ động sao?”

          “Anh!” Tiêu Thời đỏ mặt, dùng sức đẩy Bạch Tư Duệ ra, bực mình nói: “Tôi ngủ.”

          Bạch Tư Duệ vội vã ôm lấy Tiêu Thời, “Em đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương, anh chủ động, là anh chủ động.”

          Tiêu Thời hận đến cắn răng, hai cái răng nanh sắc bén cắn đến kẽo kẹt, tức giận nói: “Còn không mau ngủ, ngày mai anh còn phải đi trồng trọt.”

          “Được, anh ngủ.” Bạch Tư Duệ đáp ngay, ở góc độ Tiêu Thời không nhìn thấy lén lút nở nụ cười, Tiểu Thời vẫn là dáng dấp trước đây, lúc tức giận lý sự âm thanh đều giống nhau.

          Ngày thứ hai Lý Văn Tân đi cùng Trịnh Dã run lập cập trị thương cho cái bụng của Tiêu Thời, một vòng vết thương đã khô máu trên eo Tiêu Thời lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy bong ra, có điều bên trong thân thể vẫn còn chưa liền mạch, nửa người dưới vẫn chưa thể động.

          “Cảm ơn cậu.” Tiêu Thời quay sang Lý Văn Tân cười cười nói.

          Lý Văn Tân trợn to mắt, khó mà tin nổi nói: “Ngươi, ngươi biết nói.”

          “Tôi trước đây biết nói a, cậu hình như rất sợ tôi.”

          “Cậu dù sao cũng là tang thi.” Tay Lý Văn Tân còn đặt ở trên bụng Tiêu Thời, thân thể ngửa ra sau, tư thế chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Tuy rằng cậu ta biết làm như vậy một chút tác dụng cũng không có.

          “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ăn cậu đâu, trước đây thật xin lỗi, ngày hôm qua doạ đến cậu rồi.” Tiêu Thời cười nhạt nói.

          Người đẹp dù trong hoàn cảnh nào cũng sẽ được ưu ái, Tiêu Thời lớn lên vốn đã thanh tú đáng yêu, sau khi biến thành tang thi da dẻ lại càng đẹp hơn, thời điểm không có trí lực đã khiến Đồng Vũ Đông không nhịn được muốn thân cận, hiện tại nở nụ cười càng làm cho người khác khó có thể chống cự.

          Lý Văn Tân và Trịnh Dã cũng không khỏi ngẩn ra, Trịnh Dã chỉ sửng sốt nháy mắt liền tỉnh táo, liếc nhìn Lý Văn Tân bên cạnh cả người còn dại ra liền tức giận chọc eo cậu ta, Lý Văn Tân lúc này mới hoàn hồn.

          Lý Văn Tân nghĩ Tiêu Thời chỉ vì muốn để mình trị liệu cho cậu mới nói như vậy, cảm thấy cậu có chút dối trá, ngữ khí lãnh đạm đi nhiều, “Vậy sao.”

          “Cậu không tin?” Tiêu Thời liếc mắt một cái đã hiểu rõ tâm tình của Lý Văn Tân, suy nghĩ một chút, trong mắt có một tia ác liệt thoáng qua.

          Tiêu Thời giải thích: “Năng lực này của cậu nếu bị tang thi phát hiện thì chúng đều sẽ không ăn cậu, tôi cũng là nhờ lúc trước cậu giúp tôi trị liệu chân mới phát hiện dị năng này, khi đó đã không nghĩ tới việc ăn cậu rồi.”

          Bạch Tư Duệ lạnh lùng liếc nhìn Lý Văn Tân, dám nghi ngờ nhân phẩm của Tiểu Thời quả thực không thể tha thứ, nếu không phải năng lực của cậu ta đặc thù Bạch Tư Duệ hiện tại liền muốn xé cậu ta ra.

          Lý Văn Tân bị Bạch Tư Duệ phát hiện thân thể run lên, quật cường mím môi, một chữ cũng không nói. Trịnh Dã ở một bên nắm chặt cánh tay cậu ta, không tiếng động mà động viên.

          “Còn cái bụng, tôi nhớ rõ khi đó ở bờ sông trị liệu, là các người bắt tôi làm thí nghiệm đó.” Tiêu Thời giống như không não, không chút hoang mang nói tiếp.

          Nghe Tiêu Thời nhắc đến chuyện ở bờ sông, Lý Văn Tân đột nhiên mở to mắt, trên mặt nhất thời đỏ lên mấy phần, có điều cậu ta cúi thấp đầu nên không ai nhìn ra cậu ta quẫn bách.

          Tiêu Thời không cho Lý Văn Tân cơ hội nói chuyện, nhanh chóng nói tiếp: “Ngày đó hai người ở bờ sông đánh thật là kịch liệt, tôi gọi tại sao lại không để ý tới tôi.”

          “Dừng, tôi tin, tôi tin.” Lý Văn Tân vội vã mở miệng đánh gãy lời Tiêu Thời, vừa nói vừa gật đầu như chim gõ kiến, nếu đối phương không phải tang thi cậu ta còn muốn trực tiếp che miệng cậu lại.

          Tiêu Thời nhe hàm răng trắng nõn, hai cái răng nanh sắc nhọn cũng lộ ra trên môi.

          Sau đó, mặt Lý Văn Tân hết đỏ lại trắng, Bạch Tư Duệ ở trong phòng nghe thấy Lý Văn Tân cùng Trịnh Dã dùng âm thanh cực nhỏ nói chuyện.

          Lý Văn Tân phát điên nói: “Em đã nói nó đang nhìn chúng ta, anh còn không tin.”

          “Anh cũng không phải không tin a, anh chỉ nói nó nhìn không hiểu, em xem hiện tại nó còn cho là chúng ta đang đánh nhau đấy.”

          “Có thật không?” Lý Văn Tân nói.

          Trịnh Dã trịnh trọng gật đầu, thành khẩn nói: “Lấy lời nói của nó đến phân tích là như vậy.”

          Lý Văn Tân thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Như vậy cũng tốt, dọa chết em rồi.”

          Bạch Tư Duệ múc nước cho Tiêu Thời rửa bụng, máu đông trên bụng Tiêu Thời toàn bộ đều bong ra, một chút dấu vết bị thương cũng đều không có, chỉ là nửa người dưới vẫn chưa thể động đậy.

          Bạch Tư Duệ một bên rửa một bên thuận miệng hỏi: “Bọn họ là quan hệ tình nhân?”

          “Ừm.” Tiêu Thời như nghĩ đến cái gì đột nhiên dùng sức đánh đầu mình một cái, một mặt quẫn bách.

          “Sao vậy?” Bạch Tư Duệ kỳ quái nói.

          Tiêu Thời lập tức tiếp lời: “Không có gì.”

          Sau khi Lý Văn Tân Trịnh Dã đi, Bạch Tư Duệ muốn ra vườn nhỏ cỏ, Tiêu Thời bảo Bạch Tư Duệ ôm cậu đến đó, ngồi dựa vào dưới cây lớn đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Duệ một chút, đều sẽ không kìm lòng được cười một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.

          Hoàng hôn xuống, Bạch Tư Duệ lại ôm Tiêu Thời về nhà, ăn cơm xong Bạch Tư Duệ liền báo lại tình huống hiện tại cho một “chính mình” khác, tiếp theo liền rơi vào hôn mê. Tiêu Thời sốt sắng canh giữ bên người Bạch Tư Duệ, qua một lúc lâu, Bạch Tư Duệ mới chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra con ngươi đã là một mảnh đỏ như máu.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: