Bạch Tư Duệ ôm Tiêu Thời tiến vào rừng cây nhỏ, trải thảm lông trên đất, mới vừa bày biện xong liền bị thân Tiêu Thời đẩy ngã.
“Đừng nóng vội, anh cũng không chạy được.” Bạch Tư Duệ buồn cười nói, thuận thế trở mình đem Tiêu Thời đặt dưới thân.
“Hống! Muốn chân giò hun khói!” Tiêu Thời hô to, eo nhỏ ở hạ bộ Bạch Tư Duệ dùng sức ma sát. Bạch Tư Duệ nào chống lại được trêu chọc âu yếm của người thương như vậy, hạ thân nhất thời liền cứng rồi.
“Được, vậy thì cho em.”
Bạch Tư Duệ sờ sờ tiểu huyệt Tiêu Thời, Tiêu Thời lập tức hưng phấn gầm rú. Bạch Tư Duệ mới chỉ luồn ngón tay vào, Tiêu Thời cho rằng đó là chân giò hun khói, liên tục hướng về trong cơ thể đẩy vào, vẻ mặt tràn đầy đói bụng, đôi mắt vẩn đục lại rất đơn thuần, phảng phất như bản thân cậu chỉ là đang dùng cơm mà thôi, mà trong lòng Tiêu Thời xác thực cũng nghĩ như vậy.
“Đừng nóng vội, trước tiên phải bôi trơn. Phía sau em thật giống có chút khô, có thể sẽ rách da, vẫn là cẩn thận một chút.” Bạch Tư Duệ thanh âm trầm thấp nói. Tiểu huyệt của Tiêu Thời non mềm, lúc cao trào nơi này cũng rõ ràng nhất, Bạch Tư Duệ thật lo lắng lần này làm xong nơi này của Tiêu Thời sẽ bị lột mất một lớp da.
Bạch Tư Duệ rút ngón tay ra, ở trong không gian tìm đồ vật có thể bôi trơn. Lần này dùng xà phòng đi, xà phòng hình như càng tốt hơn.
“Hống!” Tiêu Thời trong nháy mắt Bạch Tư Duệ rút tay ra liền trừng mắt, hung ác hướng về Bạch Tư Duệ gào thét, một hơi cắn vào chỗ bị thương trên vai Bạch Tư Duệ, hàm hồ thanh âm nói: “Muốn chân giò hun khói ~ ăn chân giò hun khói… Không ăn ngươi…”
“Phốc!” Bạch Tư Duệ không nhịn được, buồn cười nói: “Nếu như em cắn dùng lực thêm một ít thì anh sẽ càng sợ nha, ha ha, rất nhanh sẽ được, đừng gấp như thế.”
“Hô!” Miệng Tiêu Thời cắn vai Bạch Tư Duệ nghẹn ngào một tiếng, quyết định phải ăn được chân giò hun khói mới buông ra.
Bạch Tư Duệ cũng không đẩy Tiêu Thời ra, cứ để cậu cắn như thế, từ trong không gian tìm một khối xà phòng, dùng nước suối làm ướt, sau đó dùng tay xoa một chút.
“Hống!” Tiêu Thời có chút nóng nảy, cắn mạnh một chút, miệng vết thương lập tức thấm ra máu, Tiêu Thời thuận tiện hút vào bụng, thúc giục: “Duệ duệ chân giò hun khói ~”
Bạch Tư Duệ ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Thời, hai mắt mơ hồ cùng hắn nhìn nhau, đau lòng hôn một cái, nói: “Vậy thì đến, ăn chân giò hun khói em rất nhanh sẽ tốt lên đi.”
“Ừm!” Tiêu Thời vừa vặn ừm một tiếng, cũng không biết có phải là ở đáp lại Bạch Tư Duệ không.
Bạch Tư Duệ dùng xà phòng bôi lên tiểu huyệt của Tiêu Thời, Tiêu Thời nhất thời tinh thần tỉnh táo, uốn eo một cái, rốt cục buông vai Bạch Tư Duệ ra, đưa tay ấn một cái vào xà phòng, nhịn không được than thở một tiếng.
“Hô ~ ăn ngon ~~” Tiêu Thời vẻ mặt hạnh phúc, đôi mắt thỏa mãn đến mê mẩn, say mê nói. Chỉ là, cảm giác thật giống như có chút không đúng vậy, chân giò hun khói của Duệ duệ làm sao lại cùng hắn tách ra?
Bạch Tư Duệ: “…”
Cái kia không phải chân giò hun khói của anh a! Tiểu Thời!
Bạch Tư Duệ nhanh chóng tách chân Tiêu Thời ra, luồn hai ngón tay vào mở rộng. Tiêu Thời ban đầu còn không phản ứng, yết hầu ùng ục ùng ục nghẹn ngào, lúc Bạch Tư Duệ dùng tay ở bên trong đào thì đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về Bạch Tư Duệ rống to: “Hống!”
“Hống! Chân giò hun khói!” Tiêu Thời trừng mắt, siết chặt huyệt khẩu, quật cường nhìn một đoàn duệ duệ trước mắt.
“Tiểu Thời ngoan, cái này không thể ăn, em muốn ăn anh hiện tại liền đổi cái thật, trước tiên phải lấy cái bên trong ra đã a.” Bạch Tư Duệ đen mặt, khóe miệng co giật nói.
Ngược lại đã ăn vào bụng, Tiêu Thời đánh chết cũng không chịu để Bạch Tư Duệ móc ra, mặt dày mày dạn nằm xuống, hơi co lại hậu huyệt.
Vừa nãy ngón tay Bạch Tư Duệ còn có thể với đến, hiện tại chỉ có thể dùng móng tay chọc vào.
“Tiểu Thời, nghe lời.” Bạch Tư Duệ trầm giọng, nghiêm túc nói.
Tiêu Thời đầu tiên là xẹp miệng, phía dưới vẫn tiếp tục co bóp phun ra nuốt vào, mỗi lần đều vào lúc Bạch Tư Duệ thật vất vả mới kẹp được khối xà phòng cậu lại liền dùng sức, xà phòng liền bị nuốt vào thêm một đoạn, gấp đến độ Bạch Tư Duệ muốn nện tường, trong lòng như có một đám ‘fuck your mother’ chạy ngang qua, một đoàn một đoàn gào thét mà đi, lại cộc cộc chạy ngược trở về, hơn nữa còn cho hắn một mặt bụi bặm mang theo dấu vó ngựa.
“Gào gừ ~ chân giò hun khói… Ăn ngon ~” Tiêu Thời trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng đáy lòng vẫn còn có chút nghi hoặc. Chân giò hun khói trong miệng thật giống không có mùi vị gì a, là không có tương sao?
Tiêu Thời ma sát lại khiến dục hỏa của Bạch Tư Duệ dâng lên mấy phần, Bạch Tư Duệ sờ soạng phân thân của mình, lấy lòng nói: “Tiểu Thời ngoan, em để anh đi vào có được không?”
“Hống~?” Tiêu Thời nghi hoặc liếc nhìn phân thân duệ duệ, duệ duệ không phải đã tiến vào rồi sao? Làm sao còn muốn đi vào? Hắn còn có chân giò hun khói sao?
Tiêu Thời nghĩ tới đây nhất thời càng thêm hưng phấn, vừa ma sát vừa nói: “Duệ duệ đi vào~ “
Bạch Tư Duệ lại được người yêu đồng ý, dục vọng càng căng phồng, phân thân ức đến sắp nổ tung. Bạch Tư Duệ dùng tay tăng tốc tuốt lộng mấy lần, vẻ mặt đưa đám nói: “Có thể nhưng em trước tiên cần phải để anh lấy xà phòng ra a, em như vậy anh làm sao vào?”
“Hống!” Tiêu Thời nghe âm thanh duệ duệ vô cùng đáng thương, có chút đau lòng, rốt cục cũng ngồi dậy, đặt tay lên chân giò hun khói của Bạch Tư Duệ.
“A!” Bạch Tư Duệ ẩn nhẫn rên lên một tiếng, nắm chặt bàn tay Tiêu Thời đang cầm phân thân của hắn nhanh chóng tuốt lộng.
Quả nhiên vẫn còn một cái, Tiêu Thời kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc. Nhưng đại não Tiêu Thời mơ hồ muốn không được quá nhiều, rất nhanh sẽ đã quên nghi hoặc trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy duệ duệ thật đần.
Tiêu Thời dùng một cái tay khác sờ sờ ‘Miệng’, khinh bỉ mà rống lên một tiếng với Bạch Tư Duệ.
“Hống!”
Bạch Tư Duệ nhìn Tiêu Thời một mặt không hiểu ra sao, anh lại làm sao? Làm sao Tiểu Thời lại có vẻ mặt này? Ai, sớm biết liền không cần dùng xà phòng, gây ra thêm nhiều phiền toái như vậy.
Duệ duệ thật ngốc, cũng không biết làm sao đi vào, vẫn là để cậu đến đây đi.
Tiêu Thời nghĩ, ở trên thảm ngồi dậy, đem chân đặt ở bên người Bạch Tư Duệ, sau đó ‘mở’ miệng cầm đồ trong tay Bạch Tư Duệ hừng hực nuốt vào, miệng huyệt mềm mại nhúc nhích một chút, bao vây lấy đầu khấc của Bạch Tư Duệ.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ bị kích thích đến bắn ra, bản năng ưỡn thẳng lưng.
‘Phốc!’ một tiếng, cả cây hàng của Bạch Tư Duệ liền đi vào cơ thể Tiêu Thời.
Bạch Tư Duệ gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy thân thể Tiêu Thời, nhịn mấy giây mới hoãn lại, đau lòng nói: “Tiểu Thời, em không sao chứ, phía dưới có đau không?”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời mềm mại kêu một tiếng, không thoải mái địa uốn éo eo, nhưng vẫn là nghiêm túc nói: “Ăn ngon ~ “
Bạch Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve tóc Tiêu Thời bất đắc dĩ nói: “Em nha, thật không có cách nào khác với em.”
“Gào gừ, duệ duệ ~~ ăn ngon!” Tiêu Thời lúc này mới tìm được cảm giác, ở phía dưới nhấc eo một lần lại một lần.
“Được rồi, nếu em không có vấn đề gì, chúng ta liền làm như vậy đi, anh ở bên trong cũng ma sát đến xà phòng đi, chờ mài tan hết là có thể lấy ra rồi.” Bạch Tư Duệ nghĩ đến điểm này, mới đỡ Tiêu Thời eo đánh lên.
Tiêu Thời nằm ngửa ở thảm lông theo động tác của Bạch Tư Duệ mà thân thể trên dưới chập trùng, thân thể được thỏa mãn, Tiêu Thời lúc này mới có chút lý trí, cười khúc khích nhìn Bạch Tư Duệ.
Cười khúc khích làm hai cái răng nanh răng nanh trắng nõn không cẩn thận lộ ra, thấm nước bọt, đáng yêu giống như củ ấu tươi ngon vừa lột ra vậy.
Duệ duệ rốt cục đến rồi, thật là cao hứng.
Bạch Tư Duệ thấy Tiêu Thời hài lòng cũng không khỏi nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Thời. Tiêu Thời lần đầu tiên không phản kháng, còn lè lưỡi liếm liếm miệng Bạch Tư Duệ.
Trước đây Tiêu Thời sợ nhất là Bạch Tư Duệ hôn mình, chỉ lo hắn lần nào đó không cẩn thận đem miệng mình ăn mất. Chỉ có điều bị Đồng Vũ Đông nuôi mấy ngày Tiêu Thời thực sự là quá muốn Bạch Tư Duệ, thậm chí ngay cả tình cảnh bị ăn mấy lần cậu cũng đều từng chút từng chút một hồi tưởng qua, dần dần, cậu liền bắt đầu ảo tưởng duệ duệ ăn miệng mình, nghĩ nhiều quá rồi liền không sợ nữa, ở trong mộng còn chủ động đi ăn duệ duệ, hương vị không sai đâu.
Thân thể Bạch Tư Duệ thế nhưng lại cứng đờ, yên lặng rời khỏi môi Tiêu Thời.
“Duệ duệ ~” Tiêu Thời nghi hoặc nhìn Bạch Tư Duệ, ngước đầu muốn cắn, Bạch Tư Duệ lại không dấu vết né tránh, ghé vào tai cậu hôn lên, ôn nhu nói: “Tiểu Thời nên đánh răng a.”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời nghẹn ngào một tiếng lập tức ngậm miệng lại.
‘Ọp ẹp ọp ẹp’ tiếng nước ở nơi hai người kết hợp liên tục không ngừng phát ra, lượng lớn bọt bóng vào lúc Bạch Tư Duệ tiến vào thì chảy ra, tia nắng xuyên thấu tầng mây cùng khe hở lá cây loang lổ chiếu rọi xuống khúc xạ ra bảy màu, có lúc Bạch Tư Duệ rút ra còn mang theo cả một cái vòng bong bóng, nhẹ nhàng đẩy một cái liền kéo ra, lúc hai người va chạm lại sẽ vỡ tan, bắn ra một ít dịch xà phòng, thậm chí còn có một hai bong bóng nhỏ bay lên, theo gió bay xa…
Bạch Tư Duệ vô ý cúi đầu vừa nhìn, phía dưới đã có đống lớn đống nhỏ bọt biển.
Bạch Tư Duệ: “…”
“Ăn ngon~” Tiêu Thời phát hiện Bạch Tư Duệ thất thần liền mở miệng nói.
“Ăn ngon là tốt rồi.” Bạch Tư Duệ động một cái, phân thân liền toàn bộ tiến vào trong cơ thể Tiêu Thời, trong lúc nghiền áp, cười nói: “Đột nhiên phát hiện, như vậy cũng không tệ lắm, lần sau lại thử.”
“Gào gừ ~” Tiêu Thời nhẹ giọng nghẹn ngào, thích ý giống như con mèo lớn, lúc Bạch Tư Duệ đỉnh mạnh thì vòng eo sẽ không tự chủ nhấc lên.
Tiêu Thời hài lòng nghĩ: duệ duệ chân giò hun khói thật dài a, lần này thật sự ăn được vào bụng rồi, thật tốt.