☆, Chương 42:
Chờ Đồng Vũ Đông rốt cuộc tìm được đội ngũ, đã là sau nửa đêm.
Rừng núi âm u tầng tầng, yên tĩnh đáng sợ. Đồng Vũ Đông sợ Bạch Tư Duệ dọc theo đường tìm đến, suốt đêm mang theo đội hữu đi vào sâu trong núi. Tiêu Thời bị bọn họ trói thành bánh chưng, bị cùng nhau mang lên đường, do Đồng Vũ Đông vác đi.
Đoàn người nhanh chóng cất bước ở vùng núi, mãi đến khi phía chân trời sáng lên, bọn họ mới dừng lại ở một vách núi dựng đứng, bên cạnh một con sông.
“Lão đại, con tang thi này làm sao bây giờ, chúng ta thật sự sẽ dẫn theo sao?” Lý Văn Tân vẻ mặt đưa đám nói, tay bởi vì từng sờ soạng chân Tiêu Thời, hiện tại cũng không dám chạm thân thể mình, một tay cứ cứng đơ thả bên người.
“Rống!” Giống như biết nhân loại đang nói đến mình, Tiêu Thời cũng rống to một tiếng.
Thân thể Lý Văn Tân run lên, lập tức trốn ra phía sau Trịnh Dã.
“Trước cứ mang theo đi, tôi dưỡng mấy ngày. Không được thì trả về cho Bạch Tư Duệ, cũng không thể ném.” Đồng Vũ Đông nói, đem Tiêu Thời để xuống, quấn vào một thân cây.
“Nhưng nó ăn cái gì a? Nó thế nhưng ăn thịt người đó.” Lý Văn Tân chưa từ bỏ ý định nói, hi vọng lão đại có thể giơ cao đánh khẽ, để tang thi (chính mình) một con đường sống.
“Chúng ta ăn cái gì thì cho nó ăn cái đó, yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu cho nó ăn đâu, ha ha ha????” Đồng Vũ Đông vỗ vỗ trịnh dã vai, cười nói: “Làm tốt lắm lão Trịnh, lần này thực sự là cảm tạ anh, khi tôi trở về vốn muốn đi tìm nó, thật không nghĩ tới anh đã bắt cho tôi rồi.”
“Cũng nhờ mọi người hợp lực mới khống chế được nó, Đồng lão đại không cần nói như vậy.” Trịnh Dã không mặn không nhạt đáp, quay đầu lại xoa xoa đầu Lý Văn Tân, nói với gã: “Nhát gan như vậy, cậu thật sự là đàn ông sao? Hẳn là đầu thai sai rồi đi.”
Trịnh Dã cũng thuận tiện không dấu vết rời khỏi cánh tay Đồng Vũ Đông đặt ở trên vai mình. Đối với nguy hiểm không thể nắm chắc, Trịnh Dã từ trước đến giờ đều có giữ lại. Đã từng tự kiêu khiến gã phải trả giá nặng nề, cũng làm gã phải xuất ngũ sớm, sau đó chính là thời gian dài tự giận mình. Nếu không là tận thế đến, có khả năng gã còn say khướt ở đâu đó cũng nên. Tận thế đối với những khác mà nói là tai nạn, đối với gã mà nói thế nhưng là một khởi đầu mới.
Trịnh Dã liếc nhìn quỷ nhát gan bên người, đôi mắt ướt át càng toát lên thần thái sống động.
“Tôi tất nhiên là đàn ông rồi! Muốn nghiệm thân à!” Lý Văn Tân tức giận nói, lồng ngực đơn bạc ưỡn cao.
“Phốc!” Viên Thanh Thanh đứng một bên nhịn không được cười ra tiếng, La Y cũng là một mặt không nhịn được cười.
Lý Văn Tân nghe được tiếng cười của Viên Thanh Thanh, đột nhiên cảm giác bản thân còn khốn quẫn hơn lúc băng bó cho tang thi nữa, mặt trong nháy mắt liền đỏ, da dẻ vốn trắng nhợt liền nổi lên hai đóa hồng vân. Cũng may lúc này là ban đêm, Lý Văn Tân cho rằng không ai nhìn thấy.
“Tốt!” Trịnh Dã một mặt đứng đắn nói, hiếm thấy lại nổi lên tâm tư đùa bỡn, xắn xắn tay áo làm bộ muốn duỗi ma trảo ra, khuôn mặt đầy râu tựa hồ cũng trẻ lên không ít.
“A, không!” Lý Văn Tân bị cố tình khinh bạc vô tội làm ra động tác như thiếu nữ, quên mất bàn tay từng chạm vào tang thi, vội vã che vị trí then chốt. Động tác này của gã quá khoa trương, làm hai nữ sinh đều cho rằng gã là cố ý, kỳ thực đáy lòng căng thẳng cùng ngượng ngùng lừa được người khác nhưng không lừa được chính mình, Lý Văn Tân cảm giác tim mình đều sắp nhảy ra.
“Rống ~ gào gừ ~ “
Bên này cả đám nháo nháo nhiệt nhiệt, một bên khác Tiêu Thời hai tay bị trói ở trên cây dãy dụa, trong miệng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.
Tiêu Thời bởi vì thời gian dài liều mạng gầm rú, âm thanh đã có chút khàn khàn, hiện tại đầu cứ gật lên gật xuống, chính đang ngủ gật, thấy nhân loại phát ra tiếng vang lớn thì mới gầm rú một tiếng, không ai để ý tới liền tiếp tục gật đầu câu cá.
Đồng Vũ Đông lắc lắc đầu, nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Thời ngủ gà ngủ gật một bên suýt chút nữa cười ra tiếng.
Thì ra tang thi cũng sẽ ngủ nha, gần giống con người rồi. Có điều, coi như tang thi có ngủ, cũng không phải là nên ngủ ban ngày sao? Là bởi vì nguyên nhân bị thuần phục đi.
Đồng Vũ Đông cười bên người đi tới Tiêu Thời, ngồi xổm xuống chào hỏi: “Này! Thời đúng không, còn nhớ tao không?”
“Rống rống rống!!” Tiêu Thời ngẩng đầu lên, nhếch miệng lộ ra răng nanh, hung ác trừng mắt Đồng Vũ Đông, duỗi cổ dài muốn cắn tới. Thật đói, cũng buồn ngủ quá, duệ duệ mau tới a!
“Tao tên Đồng Vũ Đông, sau này tao chính là chủ nhân của mày, sau đó phải gọi tao là chủ nhân có nghe thấy không.” Đồng Vũ Đông tràn đầy phấn khởi nói, đưa tay chọt chọt mặt Tiêu Thời.
“Rống!” Tiêu Thời lập tức rống to, miệng bởi vì mở quá to lớn mà chảy ra một ít nước.
“Oa! Mấy ngày không gặp, làn da của mày càng có co dãn, da dẻ tốt như vậy, mày trước đây chính là như vậy sao?” Đồng Vũ Đông hưng trí càng cao hơn, hai cái tay đều ngắt tới.
“Rống rống!!” Tiêu Thời nghiêng đầu đi cắn cánh tay thơm ngát một bên, miệng nhếch đến lệch cũng cắn không tới, cái bụng càng thêm đói bụng.
Tiêu Thời một dùng sức hướng tay Đồng Vũ Đông táp tới, vẫn là không cắn được, sau đó tan vỡ rống to: “Duệ duệ!”
“Cái gì? Mày gọi hắn Duệ Duệ? Phốc! Mày lại gọi Bạch Tư Duệ là Duệ Duệ! Phốc ha ha ha!” Đồng Vũ Đông nhất thời cười to lên, thu tay về, ôm bụng cười lớn, trong chốc lát cái bụng đều cười đau đớn.
“Rống rống!!” Tiêu Thời liều mạng giãy giụa, chân bị gãy xương cũng bị quấn vào một bên cây, để phòng cậu giãy giụa làm bị thương chân của mình.
“Ha ha ha! Duệ Duệ sao? Tên rất hay, không nghĩ tới Bạch Tư Duệ lại dạy mày như vậy, ha ha ha. Tao phải cho mày gọi tao là Đông Đông sao? Đông Đông!” Đồng Vũ Đông học theo giọng Tiêu Thời, sau đó cười đến càng thêm vẻ thần kinh.
“Không được, cười chết mất. Ai nha, cái bụng của tôi, ha ha ha.” Đồng Vũ Đông cười đến suýt chút nữa lăn lộn trên mặt đất, nước mắt đều chảy ra.
Tiêu Thời lúc đầu còn quay về phía Đồng Vũ Đông điên cuồng hét lên, từ từ liền ngừng lại, một mặt mờ mịt nhìn Đồng Vũ Đông, sau đó chính là nhìn Đồng Vũ Đông như tên ngốc.
“Đông Đông!” Một giọng nam trong sáng vang lên, Tiêu Thời nhìn Đồng Vũ Đông miệng rõ ràng phun ra hai chữ này.
Tiếng cười của Đồng Vũ Đông đột ngột ngừng lại, gò má còn mang theo ý cười, vẻ mặt thế nhưng là hơi giật mình.
Đồng Vũ Đông ngẩng đầu lên, không thể tin nói: “Mày vừa mới nói sao?”
“Muốn chân giò hun khói, còn muốn tương!”
“Cái gì?”
“Đói bụng, Đông Đông!”
Tang thi vốn lấy đồ ăn là nhất, Tiêu Thời được nuông chiều quen rồi, nào chịu được đói bụng quá lâu như vậy, ở chung với nhân loại mùi vị thơm nức mê hoặc, Tiêu Thời rốt cục không nhịn được mở miệng.
Ở trong mắt cậu, nhân loại sẽ cho cậu ăn đồ ăn, sẽ giống Bạch Tư Duệ dưỡng cậu vậy, lúc trước ban đầu Bạch Tư Duệ cũng trói cậu lại, sau đó cho cậu ăn. Tiêu Thời biết Bạch Tư Duệ sẽ không tới, lúc này mới khó chịu nói.
Tiêu Thời nói xong, con mắt đảo quanh trên người Đồng Vũ Đông, nhìn tay gã một chút, lại nhìn về phía hạ thân của gã.
“Ai cho phép mày gọi tao như thế! Gọi chủ nhân!” Khuôn mặt đẹp trai của Đồng Vũ Đông tức đến vặn vẹo, quay về phía Tiêu Thời hung ác nói.
“Rống!” Tiêu Thời lập tức càng thêm hung ác hống trở lại, lại nhếch ra răng nanh trắng nõn.
“Hừ!” Đồng Vũ Đông mím mím môi, khuôn mặt non nớt làm ra biểu cảm người xấu, quay về Tiêu Thời nói: “Ngoan ~ gọi chủ nhân liền cho ăn nha.”
“Tương!” Cổ họng Tiêu Thời nhúc nhích một chút, nuốt ngụm nước miếng, mở to hai mắt nhìn Đồng Vũ Đông.
Đồng Vũ Đông nhếch miệng cười cợt, quay đầu lại liếc nhìn các đồng đội, lớn tiếng hỏi: “La Y, đồ ăn của chúng ta còn những cái gì? Có ruột hun khói không?”
“Không có, lão đại, chỉ có gạo và mì cùng vài món ăn, lão đại đói bụng sao, tôi đang nấu cơm đây, rất nhanh sẽ ăn được.” La Y hồi đáp. Hai nữ sinh được Đồng Vũ Đông cùng Trịnh Dã che chở, ở cái đội ngũ này trở thành đầu bếp nữ, đối với việc này các cô không hề oán hận, thậm chí còn cảm kích trong lòng.
Tại tận thế đồ ăn là của cải to lớn nhất, thực lực lại là thứ cần thiết nhất. Không có dị năng thực lực của phụ nữ so với đàn ông yếu hơn quá nhiều, đa số nữ nhân đều lựa chọn dựa vào nam nhân để sinh tồn. Ở hoàn cảnh người đông đồ ăn đều khan hiếm, phụ nữ càng ngày càng thấp kém, vì để có được một ít đồ ăn, thường sẽ lấy thân thể của mình ra trao đổi. Theo thời gian trôi đi cùng càng ngày càng nhiều phụ nữ lựa chọn như thế, chuyện như vậy liền trở thành một loại hiện tượng, khắp nơi đều có thể thấy được giao dịch như vậy.
Thế nhưng phụ nữ cũng càng ngày càng ít, lúc này phụ nữ lẽ ra phải là tồn tại quý giá mới đúng, nhưng đáng sợ chính là, cuối cùng lại biến thành một phương đối với một phương khác tuyệt đối nắm giữ cùng cầm cố, ngay cả tự do đều bị tước đoạt.
La Y trước khi gia nhập đội ngũ của Đồng Vũ Đông đã từng gặp phải một đội ngũ như thế, bởi vì tận mắt nhìn thấy phụ nữ gặp phải tình huống gì ở đội ngũ đáng sợ đó, cô cũng nhờ vào dị năng đặc thù của chính mình mới tránh được một kiếp.
Trịnh Dã cùng Lý Văn Tân chẳng biết từ khi nào đã không còn ở đây, Đồng Vũ Đông thuận miệng hỏi: “Bọn Trịnh Dã đâu?”
“Lý Văn Tân đi kiếm củi, Trịnh Dã cũng đi theo, nói tìm xem có rau dại không, cậu ta nói nơi này có rất nhiều rau dại.” La Y một bên khuấy cháo một bên nói, Viên Thanh Thanh ngồi xổm ở bên người cô thêm củi.
“Cũng được, chúng ta cũng đã hơn một tháng không ăn rau quả rồi, cũng nên ăn một ít đồ tươi.”
‘Ục ~’ một tiếng, bụng Tiêu Thời kêu lên một tiếng.
“Duệ duệ ~” Nuốt nước miếng một cái, miệng nhai không, hàm răng bị mài đến kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bạch Tư Duệ bị Tiêu Thời ghi nhớ cũng không phải như cậu nghĩ là hắn muốn bỏ cậu, hiện tại đang tìm kiếm cậu khắp núi.
Trên xa lộ cao tốc nữ tang thi thực lực cường hãn, Bạch Tư Duệ phí không ít công phu mới bỏ rơi được, sau đó dọc theo đường cũ chạy trở về. Chờ hắn đến địa phương cùng tang thi tách ra, Tiêu Thời đã sớm bị Đồng Vũ Đông mang đi.
Trong lòng Bạch Tư Duệ dâng lên khủng hoảng trước nay chưa từng có, tuy rằng loại tâm tình này làm hắn thấy quá kỳ quái, nhưng Bạch Tư Duệ cũng không ngừng tìm kiếm. Mấy thứ lung ta lung tung gì đó mặc kệ, tìm được tang thi trước rồi nói sau đi.
Ngày mới đến, bước chân Bạch Tư Duệ dừng lại, thân thể theo quán tính đi tới ngã nhào xuống đất.
“A!” Con ngươi đỏ ngầu của Bạch Tư Duệ cấp tốc phai màu, khôi phục thành màu nâu đậm.
Hai tay Bạch Tư Duệ chống trên đất lắc đầu, mệt mỏi lau mắt.
Nơi này lại là nơi nào? Tiểu Thời đâu? Bạch Tư Duệ cũng coi như có kinh nghiệm, tỉnh lại cũng không mê man, chuyện thứ nhất chính là xác nhận bóng dáng Tiêu Thời.
“Tiểu Thời!” Bạch Tư Duệ hô to một tiếng, không được đáp lại. Bạch Tư Duệ trong lòng hoảng hốt, thân thể mệt mỏi trong nháy mắt không cánh mà bay.
Bạch Tư Duệ đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng nhìn bốn phía một cái. Tiêu Thời không thấy nữa.
Bạch Tư Duệ một quyền tàn nhẫn đánh trên đất, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Thi độc quái đản, đến cùng làm thế nào mới có thể thanh trừ?
Có thể là đã sớm có tâm lý chuẩn bị, Bạch Tư Duệ hiện tại tỉnh táo dị thường, nghiêm túc đánh giá cảnh vật chung quanh. Bạch Tư Duệ bắt đầu dựa theo dấu vết khi đến đi trở về, một bên hô to tên Tiêu Thời một bên tìm kiếm bóng dáng của cậu.
Khắp nơi trong tầm mắt đều là núi hoang, Bạch Tư Duệ cũng không biết bản thân vào ban đêm đã đi bao xa, càng không biết mình còn ở ngọn núi tối qua dừng lại không, lấy tốc độ của hắn, chạy đi đỉnh núi khác cũng rất có khả năng.
Chẳng biết vì sao, Bạch Tư Duệ cảm giác thân thể dị thường mệt mỏi, so với trước đây suốt đêm công tác đều mệt hơn, đây là việc mà từ khi hắn nắm giữ dị năng tới nay chưa từng bị qua. Chẳng lẽ là, mình một đêm không ngủ? Mình sẽ không chạy cả một đêm đi.
Bạch Tư Duệ nghĩ tới đây trong lòng càng ngày càng lo lắng, hiện tại không tìm ra manh mối, hắn trước tiên chỉ có thể hướng về vùng núi bên ngoài đi.
May mà Bạch Tư Duệ buổi tối bởi vì tìm kiếm Tiêu Thời cũng không có rời đi, mà ở phụ cận bên ngoài tìm kiếm, vòng tới vòng lui vẫn là ở vùng núi biên giới, không bao lâu Bạch Tư Duệ liền đi ra khỏi khu vực kia, trở lại nơi mình trải giường chiếu.
“Hô ~” Tìm được nơi này, Bạch Tư Duệ thở phào một cái.
Thảm lông còn ở trên đất, thậm chí không có dấu vết nhúc nhích, giống như là mình lúc mất đi ý thức liền rời khỏi nơi này. Lẽ nào là ‘Chính mình’ ném mất Tiểu Thời? Vậy Tiểu Thời rất có thể còn ở xung quanh đây.
Trong lòng Bạch Tư Duệ hơi nhảy nhót, hai tay nhếch miệng một bên hô lớn: “Tiểu Thời! Tiểu Thời!”
Âm thanh của Bạch Tư Duệ ở thung lũng truyền đến từng trận phản âm, không có bất kỳ tang thi nào đáp lại hắn.
Bạch Tư Duệ lên tinh thần, đem thảm lông thu vào không gian, sau đó ở phụ cận tìm manh mối, một bên hô to tên Tiêu Thời.
😘😘😘
ThíchThích